Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 173: Lời hứa trong lúc say ( hạ )



Editor: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển thấy qua thật lâu rồi mà Bạch Thế Niên còn không đáp lời liền nổi giận mắng”Khốn kiếp, khốn kiếp.”

Bạch thế Niên nói: “Thanh nhi, một đời một thế, là muốn dựa vào thời gian nghiệm chứng, không phải dựa vào thề thốt là được. Nếu như làm không được thì thề nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Kết quả chỉ thêm bi thương mà thôi. Nên người nói chỉ cần hiểu rõ, thì không cần lời thề cũng có thể làm được.” Hắn đã nói chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chính là đã ưng thuận hứa hẹn một đời một thế rồi. Hiện tại Thanh nhi lại muốn lời thề, chỉ vì không tin tưởng hắn mà thôi. Không có lòng tin thì dù hứa hẹn nhiều hơn nữa, cũng chỉ là an ủi nàng nhất thời.

Ôn Uyển mới không quan tâm tới lời hắn nói, chỉ biết là hắn không đáp ứng mình, giận dỗi trong lòng từ từ bốc lên. Muốn nhào tới cấu cái khuôn mặt kia, nhưng tay chân lại không có sức “Ngươi Đại khốn kiếp, cũng chỉ biết đòi ta giao ra thôi, còn bản thân ngươi lại không chịu giao ra. Nơi nào có chuyện tiện nghi tốt như vậy, ngươi là tên khốn kiếp. Ngươi làm không được thì đừng có cưới ta. Ngươi làm không được, ta sẽ không lấy ngươi làm chồng. Không lấy ngươi làm chồng nữa, cũng không yêu ngươi, không cần một đời một thế nữa. Sau này, ta sống một mình là được, một người thật ra cũng rất tốt, không cần sợ hãi phản bội, không cần lo lắng mất đi. Đại khốn kiếp. Ta không lấy ngươi làm chồng nữa, ngươi có nghe hay không? Ngươi có nghe hay không, tên xấu xa. Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.”

Bạch Thế Niên thấy bộ dạng điên cuồng của Ôn Uyển, nghĩ tới những lời nói mới vừa rồi…, hắn nghĩ nhất định là Thanh nhi đã bị tổn thương qua. Thương tiếc trong lòng hắn càng nhiều: “Không náo loạn nữa. Ngủ đi!”

Ôn Uyển hất tay của hắn ra mà kêu lên: “Cút đi, đừng chạm vào ta. Khốn kiếp, lấy ba yêu bốn, cưới ta rồi còn muốn nữ nhân khác, đừng chạm vào ta. Ta mới không cần gả cho một tên khốn kiếp do dự. Không lấy chồng, ta không lấy chồng, ngươi yêu ai liền tìm người đó đi. Khốn kiếp, đừng chạm vào ta. Ta muốn về nhà.” Ôn Uyển lèo nhèo muốn đi, đáng tiếc tay chân không có sức lực, khiến nàng càng phát tác tức giận.

Bạch Thế Niên vuốt mái tóc dài của Ôn Uyển. Ôn Uyển vùng vẫy dữ dội, làm ầm ĩ ở bên cạnh.

Bạch Thế Niên nhẹ nhàng hôn xuống trán của Ôn Uyển, đến bây giờ, nếu không cho lời hứa hẹn, Thanh nhi khẳng định sẽ làm ầm ĩ cả đêm. Được rồi, nói hay không thì đều giống nhau, hắn cũng không nghĩ tới chuyện muốn nữ nhân khác. Cho nàng an tâm một chút cũng tốt”Tốt. Ta hứa với nàng.”

Ôn Uyển nhìn hắn, đợi chờ hắn nói tiếp.

“Ta hứa với nàng, sẽ không phản bội nàng, sẽ không yêu nữ nhân khác, càng sẽ không cưới nữ nhân khác. Cả đời của ta. Trong lòng chỉ có một mình nàng. Nhưng mà nàng cũng phải hứa với ta, sau này, trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình ta. Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão. Hai bên cùng ủng hộ, ân ân ái ái qua cả đời. Đem tất cả những người trước kia đều quên hết đi, có được không?” Bạch Thế Niên vuốt mặt Ôn Uyển, ôn nhu nói. Hắn không hy vọng còn có một người đàn ông khác ở lại trong lòng Thanh nhi.

“Tốt, ta hứa với ngươi. Ưng thuận lời hứa chính là thiếu một khoản nợ, không thể làm trái lời hứa, ngươi đã hứa thì nhất định phải tuân thủ. Ta chán ghét nhất là người nói không giữ lời. Ngươi yên tâm, chuyện mà ta đáp ứng, nhất định sẽ làm được.” Ôn Uyển nói như chém đinh chặt sắt. Thật ra hiện tại nàng chẳng qua là hành động theo bản năng. Căn bản không biết mình đang làm cái gì nữa.

“Nàngyên tâm. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được.” Bạch Thế Niên hiện tại cũng dứt khoát. Lời nói của Hắn từ trước đến giờ…, đều nhất định sẽ làm được .

“Móc tay. . . . . .” Hai người ngoắc tay, Ôn Uyển cười ha hả. giống như là một đứa ngốc. Bạch Thế Niên yêu thương không nhịn được, hôn một cái thật mạnh ở trên mặt Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không ghét bỏ, chỉ ha hả cười không ngừng. Đột nhiên vuốt đầu ngón tay thấy trống trơn. Đưa tay lên nhìn lại vẫn thấy trống trơn, không có gì cả. Ôn Uyển liền liều mạng đánh Bạch Thế Niên “Chiếc nhẫn đâu? Nói lời dễ nghe như vậy, nhẫn kết hôn đâu? Ngươi tên khốn kiếp này, gạt ta. Lại dám gạt ta. Lại gạt ta. . . . . .”

Nam tử kinh ngạc hỏi , là chiếc nhẫn nào?

Ôn Uyển giận đến muốn bò dậy đánh tên khốn kiếp trước mặt này, nhưng nàng không nhúc nhích được, chỉ đành phải khóc mắng “Là chiếc nhẫn nào? Ngươi Đại khốn kiếp, ngay cả chiếc nhẫn cưới cũng không có, còn nói cái gì chỉ yêu một người là ta. Gạt người, gạt người. Ngươi là cái tên lừa gạt, ngươi cái tên đại lừa gạt này. Tên lường gạt, khốn kiếp. Bại hoại, bại hoại chuyên khi dễ người.”

“Tốt, tốt, tốt, hiện tại ta mang đến liền, đừng làm rộn, ta sẽ đi ngay bây giờ lấy nhẫn kết hôn cho nàng.” Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển muốn nổi điên, không nhìn thấy chiếc nhẫn nước mắt liền rơi ra. Vội vàng bước xuống giường, tìm được một chiếc nhẫn ở trên bàn trang điểm. Mang tới cho Ôn Uyển đeo lên .

“Không đeo, màu hồng, tục khí, ta muốn nhẫn kim cương, ta muốn nhẫn kim cương.” Ôn Uyển rất ghét bỏ, lớn tiếng kêu.

Bạch Thế Niên rất lung túng hỏi nhẫn kim cương là cái gì, chưa từng thấy nha!

Ôn Uyển giận đến tim gan đều đau “Nhẫn kim cương chính là nhẫn kim cương, biểu thị kiên trinh bất biến, toàn tâm toàn ý, vĩnh viễn không vứt bỏ nhau Không phải là chiếc nhẫn bảo thạch, tục khí.”

“Không náo loạn nữa, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi Kim Lâu làm một chiếc nhẫn kim cương, có được hay không? Không náo loạn nữa, đừng khóc, ngày mai sẽ đi làm cho nàng một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất.” Bạch Thế Niên chỉ đành phải dụ dỗ. Mình không biết, nhưng người cửa hàng vàng bạc hẳn là biết.

Ôn Uyển nghe xong lầm bầm nói: “Ta muốn thật to, nhẫn kim cương thật to, phải lớn như trứng chim bồ câu vậy, không, phải lớn như quả đào vậy.”

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng ngây thơ khả ái của nương tử, cười nói: “Tốt, nàng muốn bao nhiêu, liền làm cho nàng bấy nhiêu. Tiền làm nhẫn kim cương cho nương tử vẫn phải có.”

Ôn Uyển ha hả cười nói vậy mới phải, nụ cười như hoa đón ánh nắng mặt trời.

Bạch Thế Niên nhìn nụ cười của Ôn Uyển, nóng bỏng trong lòng kéo nhau đến, so sánh với trời tháng tám còn nóng hơn, ánh mắt mềm mại tới nỗi có thể đem người khác hòa tan: “Tiểu hồ ly.”

“Ha hả, tiểu hồ ly? Hồ ly tinh? Ha hả, không nghĩ tới bây giờ còn có kẻ mạo nhận ngu như vậy, đầu óc của ngươi không phát triển à. Hồ ly, hồ ly tinh, ngươi cho rằng đang diễn bảng Phong Thần sao? Đứa ngốc, ngu ngốc.” đầu óc Ôn Uyển lúc này hỗn loạn gay gắt, ngay cả suy nghĩ cũng hỗn loạn thành một đoàn, tất cả những lời nói đều vô ý thức, đem những chuyện bát quái trước kia nghe đều nói lên.

Bạch Thế Niên cười ha hả nói: “Sự thật là một tiểu hồ ly mà.”

Ôn Uyển lầm bầm nói một câu ngươi mới là hồ ly, rồi nghiêng đầu một cái, liền ngủ mất.

Bạch Thế Niên dở khóc dở cười, đêm động phòng, cô dâu lại không đợi chú rễ làm chuyện gì, đã nằm ngủ mất. Nương tử này của hắn, thật đúng là kỳ lạ.

Cô dâu đã như vậy, chú rễ cũng không thể hóa thành cầm thú được. Bạch Thế Niên vốn định ngủ,nhưng nhìn thấy Ôn Uyển còn mặc giá y, ngay cả trán cũng đều là mồ hôi hột, nên hắn kiên nhẫn cởi giá y ra, đến cuối cùng chỉ lộ ra một cái áo đơn, liền mơ hồ còn nhìn thấy cái yếm màu vàng nhạt bên trong. Bạch Thế Niên chỉ đụng vào làn da có một chút, lại nhìn thấy mồ hôi trên trán của Ôn Uyển, liền đứng lên ôm người đi tịnh phòng,

Sau khi Bạch Thế Niên đem cái yếm và quần lót trên người Ôn Uyển cởi hết xuống xong ,một thân thể linh lung xinh đẹp liền lộ ra ở trước mặt hắn. Da thịt trong suốt sáng bóng, ở dưới ánh nến tản mát ra ánh sáng nhẹ nhàng nổi bất như trân châu, hấp dẫn tới từng dây thần kinh của Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên vốn chỉ muốn tắm cho Ôn Uyển thôi, nhưng hiện tại làm sao còn nhẫn nại được, liền hôn lên đôi môi đỏ mọng, đôi bàn tay to đem Ôn Uyển kề sát vào thân thể của hắn. Nhưng thấy người phía dưới không có nửa điểm phản ứng, chỉ đành phải khẽ than thở. Đem người để vào trong thùng, tự mình cũng nhảy vào ngay sau đó, ở trong suốt quá tình tắm rửa, yết hầu của Bạch Thế Niên nhấp nhô lên xuống, cuối cùng phải cố gắng tự khắc chế bản thân.

Trong lúc ngủ mơ, Ôn Uyển cảm giác một trận mát mẻ. Thoải mái than một tiếng. Bạch Thế Niên dù có cố gắng nhẫn nại nữa, vẫn nhịn không được, bất quá lý trí vẫn còn, cuối cùng chỉ đành phải tùy tiện tắm qua loa, lau khô thân thể xong lại đem người lần nữa ôm đặt lên giường. Vốn còn muốn hoạt động, nhưng lại thấy được Ôn Uyển đang ngủ vô cùng an bình, chỉ đành phải an ủi mình còn nhiều thời gian, không cần nhất thời vội vã vào lúc này.

Nhưng ôm thân thể mềm mại như vậy quả thật là một công cụ hấp dẫn chết người , làm sao mà ngủ được. Cuối cùng Bạch Thế Niên chỉ đành phải xuống giường từ trong tủ treo quần áo lấy ra cái yếm và quần lót, mặc vào cho Ôn Uyển. Sau khi mặc xong còn tự nhủ: “Còn thêm vài lần thế này, mình sẽ nhịn đến bị bệnh mất. Khụ, còn phải chờ thêm mấy năm. Chỉ có thể nhìn không có thể ăn, phải đợi tiếp.”

Ngoài miệng oán trách liên tục, nhưng nhìn thấy Ôn Uyển ngủ mang hương vị an bình ngọt ngào, trong lòng cũng mềm mại, ấm áp. Hắn bò lên giường, hôn lên thái dương của Ôn Uyển một chút rồi nhắm mắt ngủ.

Trong phòng Ôn Uyển được hưởng giấc ngủ ngọt ngào. Còn Trịnh vương ở trên Ngọc Tuyền sơn thì ánh mắt đều lõm vào cả rồi. Đã qua một buổi tối, nhưng những người phái ra ngoài còn chưa có tìm được : “Làm sao, còn chưa tìm được?” Đã qua một ngày rồi, vẫn còn không tìm được dấu vết. Ôn Uyển, không, sẽ không, đứa bé kia nhất định có thể gặp dữ hóa lành, nhất định không có việc gì . Trịnh vương nhớ tới những kinh nghiệm xảy ra trong một năm qua, đầu tiên là cửu tử nhất sanh tránh được kiếp nạn, hiện tại lại là sống chết không rõ. Trong lòng Trịnh vương bi thống không dứt.

Hạ Dao ở bên cạnh thấy bộ dạng của Trịnh vương như vậy liền an ủi: “Vương gia, trước không nên gấp. Quận chúa thông tuệ hơn người, nhất định sẽ có biện pháp. Nếu không ban đầu Quận chúa cũng không bỏ lại tất cả mọi người, chạy đi một mình.”

Ánh mắt Trịnh vương trở nên sắc bén, tràn đầy tức giận. Nếu như không phải những người này đem Ôn Uyển bỏ lại, hiện tại sao có thể để cho một mình Ôn Uyển không biết đi về phía nào? Ngay cả sống chết cũng không rõ.

Hạ Dao thấy Trịnh vương đang tức giận liền phụ họa theo: “Vương gia, Quận chúa có thể có được một thân bản lĩnh, không phải là dựa vào ơn trời . Quận chúa đã được cao nhân dạy dỗ qua. Nên không dễ dàng bị hại chết như vậy.” Đi theo bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm, Ôn Uyển rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh, các nàng hiểu rõ nhất.

Ánh mắt Trịnh vương thâm thúy tới nỗi thật sự muốn đem Hạ Dao cuốn cả vào trong đó, đem nàng nghiền vỡ thành tro tàn.

Hạ Dao nói: “Vương gia, thuộc hạ tin tưởng, Quận chúa sẽ không việc gì. Nếu không, thuộc hạ nguyện lấy cái chết tạ tội.” Ban đầu Hạ Dao biết Ôn Uyển tự mình chạy đi, nàng liền đoán được trong lòng Quận chúa đã có tính toán. Nếu như Quận chúa không có mười phần nắm chắc, tuyệt đối sẽ không chạy đi một mình.

Trịnh vương nhìn nàng, trong mắt bắn ra tia sáng tức giận”Lấy cái chết tạ tội được, các ngươi chết thì thế nào? Nếu như Ôn Uyển thật sự có chuyện, ta sẽ đem tất cả các ngươi thiên đao vạn quả ngay.”

Võ Tinh từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng, nghe được lời này liền nói: “Vương gia, Quận chúa nhất định không có việc gì .” Không phải hắn sợ thiên đao vạn quả, mà Quận chúa tuyệt đối sẽ không có việc. Người nào cũng có thể có việc nhưng Quận chúa thì không.

Trịnh vương nghĩ cứ ở đây chờ đợi như vậy cũng không phải cách, hơn nữa tính tình nha đầu kia sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Đặc biệt là ở thời khắc hiện tại, càng sẽ không tùy ý tin tưởng ai. Nếu quả thật Ôn Uyển trở về kinh thành, đến lúc đó sợ là người để nàng xin giúp đỡ cũng không có, vì vậy nói: “Phân phó xuống, tuyên bố ra bên ngoài, nói thương thế của Uyển Nhi đã ổn định. Sáng mai, liền trở lại kinh thành đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.