Sau khi mấy chuyện này đã xử lý xong, Ôn Uyển đi đến thăm mấy người Hạ Ảnh. Những ngày qua bận quá, mà Hạ Ảnh vào ngày thứ sáu Ôn Uyển trở về cung mới tỉnh lại, quả thực khiến cho Ôn Uyển đổ cả mồ hôi. Hiện tại, toàn bộ người bên cạnh cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Ôn Uyển cảm thấy ông trời đã phù hộ nhiều lắm rồi.
Có điều Võ Thần và Võ Phong bị thương quá nặng, sau này không thể làm thị vệ của nàng nữa. Hạ Ảnh cũng bị thương rất nặng, bị thương đến tâm mạch, thái y nói sau này có thể không thể động võ được nữa. Mặc dù như thế, Ôn Uyển nghĩ chỉ cần còn mạng sống, thì đã tốt lắm rồi.
“Mặc kệ điều dưỡng thời gian bao lâu, dùng dược liệu tốt nhất, nhất định phải điều trị cho bọn họ mau chóng khỏe lại.” Ôn Uyển đối với mấy người bên cạnh mình, thời gian dài nên cũng có tình cảm, chứ đừng nói chi là lần này vì nàng mà mọi người suýt chết hết.
Hạ Ảnh nằm ở trên giường, thấy Ôn Uyển không bị thương chỗ nào, bộ dáng vẫn giống như lúc rời khỏi mình “Quận chúa yên tâm, chúng thuộc hạ cũng đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Cũng thiệt thòi cho các ngươi rồi, nếu không có các ngươi, thì ta cũng chết rồi.” Ôn Uyển rất cảm kích.
“Chỉ cần Quận chúa an toàn thôi, người khỏe mạnh là được.” Hạ Ảnh lau nước mắt, cười nói. Nói đúng ra, thì may mắn là vì Quận chúa không ra bài như lẽ thường, bằng không bọn họ cũng đã chết hết rồi .
“Biết rồi, ta sẽ luôn khỏe mạnh mà .” Ôn Uyển cũng cười.
Hoàng Đế trải qua sự việc của Triệu Vương, thì ông càng cần cù chuyện chính vụ. Ôn Uyển cảm thán trong lòng, Hoàng Đế đây là sợ bị đoạt quyền, rồi cuối cùng, sợ sẽ trở thành người cô độc.
Ôn Uyển đối với việc này chỉ giữ im lặng.
Bởi vì Ôn Uyển đã đồng ý với Trịnh Vương, sẽ lấy hết toàn lực để trợ giúp Trịnh Vương. Cho nên, Ôn Uyển bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Việc bắt đầu đầu tiên, đương nhiên phải biết được mạch máu kinh tế của triều đình Đại Tề ở đâu, trọng điểm nguồn gốc thuế phú là gì? Trước đây nàng chỉ biết qua loa một chút chuyện lớn trong triều, mà nếu muốn làm đầy quốc khố, thì phải hiểu được thấu triệt cả những điều nhỏ bé nhất. Cho nên, hiện tại toàn bộ tâm tư của Ôn Uyển đều dồn hết lên trên mặt này.
Sau khi Hoàng Đế biết được việc đó thì rất vui mừng
Ôn Uyển nhân cơ hội này đòi Hoàng Đế bản đồ Đại Tề, treo nó ở thư phòng. Dù sao hiện tại thư phòng cũng chỉ có nàng và Hạ Dao có thể vào, cũng không lộ ra bí mật. Thật ra thì Ôn Uyển thật sự có chút buồn cười, ở hiện đại tùy ý là có thể thấy được bản đồ rồi, thế mà ở chỗ này lại trở thành một thứ cực kỳ cơ mật. Một khi trong nhà ai giấu bản đồ tỉ mỉ chuẩn xác, vậy thì có thể sẽ mang đến tai họa.
Cuộc sống cũng an tĩnh như vậy trôi qua mấy ngày.
Ôn Uyển cũng biết rõ, trong thời gian đó, Bạch Thế Niên đã dâng sổ con mấy lần, đều bị Hoàng Đế đè xuống. Ôn Uyển rất khó hiểu, theo như Ôn Uyển quan sát, ông ngoại Hoàng Đế nên hướng vào Bạch Thế Niên, tại sao nhất định phải áp chế hắn chứ!
Hạ Dao mặt lộ vẻ mỉm cười: “Quận chúa, Bạch tướng quân thiếu niên đã thành tài. Không chỉ kiêu ngạo, mà còn rất cuồng vọng, tự cho quan phó soái bên này là vật trong túi hắn. Triều đình Đại Tề ta, chẳng lẽ không có hắn, thì không bảo vệ được biên quan sao.”
Ánh mắt Ôn Uyển chớp một cái, tỏ vẻ không rõ. Tên kia, đối ngoại dường như vẫn luôn rất khiêm tốn mà. Làm sao bị Hoàng Đế Ngoại nhận ra vậy?
Hạ Dao kiên nhẫn giải thích nói: “Quận chúa, mặc dù đối ngoại Bạch Thế Niên tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng trong lòng lại kiêu căng và cuồng vọng. Hắn so với những người thành danh lúc thiếu niên kia không kém nửa phần. Ngược lại, cuồng vọng càng nhiều.” Có điều, cũng có thể hiểu được, thành danh từ thiếu niên, không cẩn thận một chút sẽ trở nên cuồng vọng. Cũng không phải mọi người đều giống như Quận chúa nhà nàng, mới sáu tuổi thì đã biết làm việc khiêm tốn, ẩn giấu chính mình giống như là núp trong mai rùa đen vậy. Cứ thế khiến cho Hoàng Thượng mất sức lực lớn như vậy mới phát hiện được một chút tài năng ở chỗ nàng ( vì còn chưa hiểu rõ toàn diện ).
Ôn Uyển từ đêm hôm đó cũng sớm biết người này cuồng vọng tự đại. Chỉ có điều là, ông ngoại Hoàng Đế làm sao mà biết được? Xem ra Bạch Thế Niên che giấu chưa đủ kín nha! Nhanh như vậy đã bị cấp trên phát hiện rồi. Rốt cuộc là vì gừng càng già càng cay, hay rốt cuộc là Bạch Thế Niên còn chút non nớt đây: “Thật sự cân nhắc Văn gia kia à?” Ôn Uyển rất không thích Văn gia.
Chuyện này, Hạ Dao cũng không biết.
Ôn Uyển thấy đáng tiếc mặc dù tên kia có chút cuồng vọng tự đại. Có điều việc bảo vệ quốc gia thì điểm này hắn cũng không giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo. Chỉ cần không phản quốc, có chút khuyết điểm cũng không sao cả. Ôn Uyển đang suy nghĩ, làm sao giúp tên kia một lần, để cho hắn nhanh chóng đi biên quan.
“Quận chúa, trong phủ truyền tin tức đến, nói Thượng Kỳ thiếu gia mùng mười tháng chín sẽ thành thân, mời người đi tham gia tiệc cưới.” Cố ma ma tiến cung, kể một chút chuyện của phủ Quận chúa cho Ôn Uyển biết, cũng nói nhấn mạnh về việc này. Nhưng thật ra là do Bình Thượng Đường bảo bà nói chuyện này ra.
Ôn Uyển nghe thấy thì không khỏi cười lạnh, nàng sắp chết, tên cha hờ kia của nàng cũng không đưa tới một lời nhắn nào, ngay cả một câu hỏi có bình an hay không cũng không có. Bây giờ lại còn có mặt mũi nhờ Thượng Đường nói cho nàng biết rằng con trai trưởng của ông ta sắp thành hôn nữa. Nói cho nàng biết làm gì? Đơn giản chính là vì giữ thể diện. Hiện tại người nào không biết bây giờ nàng còn đang ở trong cung dưỡng bệnh chứ!
Ôn Uyển cũng chẳng thèm nghĩ, nàng sẽ không tham gia cái hôn lễ không thú vị này. Nàng không tỏ vẻ gì, nhưng lại rõ ràng bảo Cố ma ma trở về báo cho Bình Thượng Đường biết, không được lấy danh nghĩa của nàng tặng bất kỳ quà cáp gì, cũng đừng xuất hiện chuyện như lần trước nữa.
Lúc đại hôn Thượng Kỳ, mọi người không nhìn thấy bóng dáng Ôn Uyển còn dễ nói, vì dù sao bây giờ còn đang dưỡng thương. Nhưng mà ngay cả lễ vật cũng không có, nên trong lúc này lập tức có vô số các loại cách nói. Rất nhiều người âm thầm suy nghĩ rằng, xem ra, quan hệ của Bình Hướng Hi và Ôn Uyển Quận chúa, đúng là giống như tin đồn, tình thế như nước với lửa vậy. Nếu không thì tại sao chỉ một bữa tiệc đầy tháng của cháu gái cũng đã làm đến mức mở mày mở mặt như vậy, Tôn quý Quận chúa còn tự mình đến nơi chúc mừng. Thế mà hiện tại ca ca ruột thành thân, nhưng một chút tiếng vang cũng không có. Xem ra, quan hệ giữa người nhà này và Tôn quý Quận chúa quả thực là đủ hỏng bét mà.
Trải qua một thời gian ngắn tĩnh dưỡng, thân thể Ôn Uyển đã rất tốt rồi. Vả lại, vốn là không có bệnh, những điều này chỉ là cách nói với bên ngoài thôi. Có điều, vì trả lời cho cách nói với bên ngoài, nên Ôn Uyển cũng không rời khỏi cung điện của nàng nửa bước.
Hạ Dao nhìn Quận chúa – người ngày thường muốn nàng yên tĩnh nằm nghỉ thì giống như muốn giết nàng vậy, thế mà những tháng này lại có thể yên ổn nghe theo căn dặn thì âm thầm lấy làm kinh ngạc.
Thật ra Ôn Uyển đây là biến tướng tránh né vạn nhất khi bị Bạch Thế Niên tiến cung gặp phải. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ tới cái tên nam nhân bá đạo kia, mặc dù chỉ mới gặp hai lần, nhưng cứ thế mà ăn hai lần thiệt thòi lớn. Từ khi nàng trở lại kinh thành, trừ Hoàng Đế và Trịnh Vương, luôn luôn chỉ có người khác phục tùng nàng, không nghĩ tới, ở trước mặt nam nhân kia, nàng phải phục tùng hắn.
Hạ Dao thấy bộ dáng của Ôn Uyển, tình cờ nói: “Quận chúa, còn có một sự kiện rất kỳ lạ. Bạch tướng quân sau khi nạp thiếp, ngày ngày đều ra ngoài tìm kiếm hỏi thăm, dường như đang tìm người nào đó. Trước đó vài ngày, bởi vì tìm không được người nên đã sinh bệnh, thậm chí còn hôn mê tận hai ngày hai đêm nữa.”
Ôn Uyển ngạc nhiên, bằng cái bộ dáng kia, lên núi có thể đánh cả hổ, làm sao đang tốt lành lại sinh bệnh chứ. Có thể là bị ám sát rồi “Sinh bệnh lúc nào?” Ngàn vạn lần đừng có bảo với nàng là lúc nàng hôn mê mà sinh bệnh nha. Nàng vẫn luôn không muốn suy nghĩ chuyện đó, chính vì sợ chuyện này.
Ôn Uyển nghe được Hạ Dao nói Bạch Thế Niên hôn mê sau nàng một ngày, nhưng có điều, lại tỉnh dậy trong cùng một buổi sáng với nàng. Trong lòng Ôn Uyển sóng lớn cuồn cuộn, nhưng trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, phất tay cho Hạ Dao đi xuống. Bản lĩnh này của Ôn Uyển được Hoàng Đế luyện ra, nên khiến cho Hạ Dao không phát hiện bất cứ dị thường nào của Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhớ tới lời Giác Ngộ đại sư nói, thì thào nói “Chẳng lẽ ta và hắn, thật sự là vận mệnh đã định trước.” Nhưng nói xong lại lắc đầu.
Đã từng trải qua việc trọng sinh, hơn nữa lại có chuyện quỷ dị lần này, Ôn Uyển lại càng thêm kính sợ quỷ thần. Nhưng hiện tại, nàng có một loại sợ hãi, càng nhiều hơn là một loại bài xích, dường như trong âm ti, có một đôi bàn tay to lớn, đang điều khiển nhân sinh của nàng. Nếu không, Bạch Thế Niên không thể nào lại thành thân vào ngày mùng hai tháng tám, không thể nào hôn mê cùng lúc với nàng, lại còn cùng tỉnh lại trong một buổi sáng với nàng.
Trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra hàn quang, vận mệnh của nàng, do chính nàng làm chủ, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ điều khiển vận mệnh của nàng. Bất kể là ai cũng không được.
Bạch Thế Niên qua nửa tháng nghỉ ngơi, thân thể đã rất tốt rồi. Nên lại một lần nữa dâng sổ con thỉnh tội, cũng nói là vì lấy công chuộc tội, nên xin Hoàng Đế đưa hắn sung quân đến biên quan. Hắn bày ra thái độ rất thấp, hi vọng Hoàng Đế có thể mau chóng thả hắn đi.
Hoàng Đế giữ lại sổ con không phát. Bạch Thế Niên lại tự mình tiến cung, nói năng rất thành khẩn. Nếu hắn không nhân cơ hội này để đi biên quan, thì sau này, sau này còn không biết sẽ như thế nào nữa, vì một khi bị vây hãm ở kinh thành, thì cả đời hắn cũng sẽ không như ý. Hơn nữa, hắn cũng không muốn ở lại kinh thành: “Hoàng Thượng, lần này nếu như không phải là Tôn quý Quận chúa chặn tai họa thay thần, thần sớm đã bị Ninja giết chết. Hoàng Thượng, thần hi vọng Hoàng Thượng có thể cho thần một cơ hội lập công chuộc tội.
Hoàng Đế nhàn nhạt nói: “Trẫm đã biết.”
Bạch Thế Niên lại một lần nữa thỉnh cầu, hắn muốn nhận lỗi với Ôn Uyển Quận chúa. Hoàng Đế lạnh lùng nói Ôn Uyển bây giờ còn đang dưỡng bệnh, không thể gặp bất luận kẻ nào.
Bạch Thế Niên thấy khuôn mặt Hoàng Đế đen như đáy nồi, tâm tình thấp thỏm không yên trở về. Trương Nghĩa thấy đáy mắt Bạch Thế Niên có vẻ lo âu thì cũng biết chuyện không thuận lợi: “Thế Niên, sao Hoàng Thượng lại không đáp ứng?”
Bạch Thế Niên cười khổ: “Đoán chừng là vì ta đã thành thân vào ngay ngày thứ hai Ôn Uyển Quận chúa gặp chuyện không may, nên Hoàng Thượng có bất mãn với ta.”
Ôn Uyển nghe được lời của Hạ Dao, biết được Bạch Thế Niên vào Điện Dưỡng Hòa: “Mấy ngày nay dường như số lần Bạch Thế Niên tiến cung không ít nha, ba ngày đã vào hết hai lần. Có biết là vì chuyện gì không?”
Cái này thì Hạ Dao thật đúng là biết: “Bảo là muốn đi biên quan, lập công chuộc tội, hắn đã dâng ba quyển sổ con rồi nhưng không biết là tại sao Hoàng Thượng vẫn giữ sổ con không phát. Lúc trước Hoàng Thượng rất hướng vào Bạch tướng quân, nhưng mà hiện tại lại cân nhắc Văn Dược, nói là muốn cần thận cân nhắc giữa hai người này. Có thể là Bạch Thế Niên đang yên lành lại sinh bệnh nặng, nên Hoàng Thượng có chút ít không yên lòng.”
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lên, không yên lòng, không yên lòng không phải về vấn đề thân thể, mà là Bạch Thế Niên tự cho là đúng giấu diếm cuồng vọng và kiêu căng thì có! Nàng rất hi vọng Bạch Thế Niên đi biên quan càng sớm càng tốt, nhưng không thể tự dưng nói giúp Bạch Thế Niên được. Nếu không, chắc chắn sẽ khiến cho Hoàng Đế hoài nghi.
Có một câu nói rất hay là ‘buồn ngủ là có người đưa gối tới’
Đại đường tỷ của nàng đưa thiếp mời đến xin gặp. Ôn Uyển nhận được tin tức, cảm thấy hôm nay không khí rất tốt.
Thanh Hà thật ra thì cũng không muốn đưa bài tử vào cung. Ôn Uyển mặc dù là đường tỷ muội với nàng, nhưng không thân thiết, có điều lão phu nhân và Hầu gia đều gây áp lực với nàng. Làm con dâu người ta cũng không dễ dàng gì, chỉ đành phải bất chấp đưa bài tử vào cung, không nói có thể khiến cho Ôn Uyển cầu tình , chỉ cầu Ôn Uyển có thể cho nàng chút mặt mũi này, cho nàng vào cung gặp một lần.
Trong lúc chờ đợi thấp thỏm không yên, đợi đến khi sắp mất kiên nhẫn, lúc chuẩn bị đi xin lỗi lão phu nhân và Hầu gia thì tin tức rốt cuộc đã tới. Ôn Uyển bằng lòng gặp nàng, bảo nàng hai ngày nữa vào cung.
Trái tim treo lơ lửng của Thanh Hà rốt cuộc cũng buông xuống. Có thể thành hay không thì khoan nói, ít nhất Ôn Uyển đồng ý cho nàng phần thể diện này thì đã rất hiếm có rồi. Xem ra thiện ý bày tỏ trước kia cũng không uổng phí.