Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 202: Hai bên cùng vui vẻ



Ôn Uyển nghe thấy tin Bạch Thế Niên đã lên đường đi đến biên quan thì thở phào nhẹ nhõm. Đi là tốt rồi, đi biên quan đối với hắn tốt, đối với mình cũng tốt.

Cảm giác của Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên không kém. Thậm chí, trong lòng nàng có một phần cảm động nói không nên lời. Ôn Uyển nghĩ, nếu như ở kiếp trước nàng gặp được một nam nhân mạnh mẽ, chủ nghĩa Đại nam tử (nam tử lo lắng gánh vác hết tất cả, làm chỗ dựa cho nữ tử), mà lại thật lòng thật ý đối xử với nàng như thế, nàng nhất định sẽ tiếp nhận. Đáng tiếc, đời này không được.

Không phải chỉ vì nàng đã không cần dựa vào bất luận kẻ nào, không cần dựa vào bất kỳ ngoại lực nào nữa, mà còn vì hoàn cảnh không cho phép. Bạch Thế Niên không phải là người ngu, dù nàng giả bộ giống hơn nữa, cũng không thể làm tiêu tan toàn bộ nghi ngờ của hắn. Nhưng hắn tiếp nhận giải thích của nàng, là vì chính bản thân hắn biết: Không thể nào.

Đây là một cục diện không có lối thoát.

Nếu hắn nói ra nghi ngờ, ông ngoại hoàng đế tất nhiên sẽ tra xét. Tra ra chân tướng thì sẽ như thế nào? Một là ông ngoại gả nàng cho hắn. Nàng bị ảnh hưởng tới khuê dự, phải gả cho Bạch Thế Niên, thế thì hắn sẽ cả đời không được đi biên quan, không thực hiện được chí khí ngút trời trừ đi Mãn Thanh Đát tử. Hai là ông ngoại không gả, nhưng hắn cũng vẫn sẽ không được đi biên quan. Ông ngoại hoàng đế sẽ không nghe hắn giải thích. Quận chúa và cung nữ, khí độ, tu dưỡng, lễ nghi… nhiều điểm khác nhau như vậy mà hắn không nhận ra được, hoàng đế sẽ không tin (nếu hoàng đế tin thì cũng chỉ chứng minh được hắn là kẻ ngu xuẩn, càng không đáng trọng dụng)

Những hậu quả khác nghiêm trọng hơn chưa cần nói tới, dù sao tuyệt đối là hậu quả Bạch Thế Niên không chịu nổi. Hy vọng trải qua ngăn trở này, hắn không còn cuồng vọng tự đại, có thể tỉnh lại hoàn toàn, đừng bị nắm tóc nữa (ý bị người bắt được nhược điểm hoặc lừa dối), sớm ngày thực hiện được nguyện vọng.

Hạ Dao không biết Ôn Uyển đang suy tính gì, cũng than thở nói một câu:” Nghe nói, Bạch Thế Niên vì nha hoàn kia chết đi mà đau lòng không dứt, cho rằng mình khắc nàng, cho nên nguyện ý vì nàng thủ tiết ba năm. Ba năm này không gần nữ sắc.” Đem chuyện đã xảy ra buổi tối ngày hôm qua nói hết một lần.

Lông mày Ôn Uyển run lên, hắn thật đúng là quái thai. Mỹ nhân đưa đến trên giường còn không hưởng dụng, cũng không biết có phải bị bệnh khó nói không… Nhưng Ôn Uyển vừa nghĩ thế thì chợt nhớ đến đêm hôm đó, hắn chính là một con Sói, bệnh tật gì chứ? Tại sao hắn phải làm như vậy thì nàng không muốn suy nghĩ tiếp.

Hạ Dao không biết Ôn Uyển có chủ ý gì, nên hỏi:” Quận chúa, sao thế?”

Một bụng nghi vấn này của Ôn Uyển, chỉ có thể một mình tự suy nghĩ, không thể nói cho ai khác, đành lắc đầu, bỏ qua đề tài này.

Chính tại thời điểm này, Ôn Uyển lại nghe tới một chuyện.

“Quận chúa, ở ngoài vừa truyền đến tin tức, thiếp thân nha hoàn Băng Cầm của Thế tử Thuần vương phủ đã mang thai.” Hạ Dao cúi đầu, có chút không đành lòng nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển kinh ngạc hồi lâu. Đây là ý gì, trong đầu hiện ra Yến Kỳ Hiên, hắn sắp làm cha sao? Sớm như vậy đã làm cha, mới mười lăm tuổi nha.

“Quận Chúa, hài tử kia đã bị Thuần vương gia hạ lệnh cho Thuần vương phi xử lý. Ta vốn không muốn nói với người, nhưng ta thấy cần phải nói. Thế tử gia không xứng với Quận chúa, quận chúa, thế tử gia thật sự không phải là lương xứng với người a.” Hạ Dao đau lòng khuyên nhủ.

Ôn Uyển cười khổ, nàng tự nhiên biết Yến Kỳ Hiên không phải là lương xứng. Ý tứ ban đầu của nàng, là muốn dạy dỗ hắn trở nên vừa ý, nếu dạy dỗ tốt thì không tồn tại chuyện như thế này. Nhưng các chuyện xảy ra sau này, vượt khỏi tầm tay của nàng.

Lúc này tại sao Hạ Dao đột nhiên nói cho nàng biết những lời này, không cần nghĩ nàng cũng biết đây là ý của Ông ngoại hoàng đế. Nếu như không phải vì lần trước khi nàng suýt chết cầu xin, ông ngoại hoàng đế tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này. Hôm nay Ông ngoại hoàng đế đã đồng ý hôn sự của hai người thì truyền đến tin Yến Kỳ Hiên có hài tử. Nếu hoàng đế còn đồng ý thì đúng là chuyện mặt trời mọc ở hướng tây.

Hoàng đế không đồng ý, Thuần vương cũng không đồng ý. Trưởng bối hai bên đều không đồng ý, hôn nhân không được người thân chúc phúc, cố gượng ép sẽ không hạnh phúc. Yến Kỳ Hiên cũng không phải người có chủ ý riêng, hai năm qua vẫn không có chút tiến bộ, mà nàng trải qua nhiều lần sinh tử, tâm thái đã không còn giống trước kia nữa. Hơn nữa, nàng không thể nào xài chung một chồng với người khác, lấy địa vị của Yến Kỳ Hiên, nếu như được nàng dạy dỗ từ trước còn có thể một đời một đôi người (một vợ một chồng cả đời), hiện tại muốn thế thì đúng là nàng nằm mơ.

Ôn Uyển biết hai người không có kết quả, nếu như nàng không cố gắng thực hiện lời hứa thì đã sớm buông bỏ. Nhưng cứ như vậy mà buông tay thì nàng không cam lòng, nàng đã cố gắng như vậy mới tranh thủ được một cơ hội, nàng không cam lòng vì bị người khác (hoàng đế, Thuần vương) tính toán mà cứ như thế phải mất đi. Kể cả cuối cùng thật sự không được, nàng cũng tuyệt đối không để cho mọi người dễ dàng tính kế nàng như thế, đem nàng thành kẻ ngu.

Hạ Dao nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, cho là Ôn Uyển vẫn không thể buông tha, trong lòng của nàng vô cùng khổ sở. Quận chúa thật quá khổ, tất cả khó khăn đều một mình tự đối mặt, dằn sâu dưới đáy lòng.

Ôn Uyển bình tĩnh trở lại xong, nhìn Hạ Dao hỏi: “Còn có việc gì khác?” Vừa nhìn vẻ mặt của Hạ Dao, Ôn Uyển cũng biết, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, nhất định là chuyện phiền toái, bực mình.

Hạ Dao do dự, cuối cùng cũng nói: “Quận chúa, Thế tử của Thuần vương phủ và tiểu thư Giang gia tình cảm rất tốt, hiện tại mỗi ngày hai người đều hẹn hò dưới ánh trăng, tình nồng như mật.”

Hạ Dao vốn tưởng Ôn Uyển sẽ bi thương hơn, hoặc là sẽ nổi cơn giận dữ, không ngờ chỉ thấy Ôn Uyển hơi ngơ ngác một chút, lộ ra vẻ mặt cổ quái, vẻ mặt kia giống như nghe được một truyện cười lớn.

Ôn Uyển không tiếp tục đàm luận với Hạ Dao về Yến Kỳ Hiên, mà đi vào thư phòng, ở bên trong ngây người gần nửa ngày.

Lúc đi ra, nàng cầm theo một phong thư, trở lại Vĩnh Ninh Cung bảo Hạ Ảnh:” Bảo Hạ Thiêm đưa phong thư này cho Đông Thanh, ta hy vọng nàng ấy có thể sớm trở lại.” Đông Thanh mặc dù đã rời khỏi phủ Thuần vương, nhưng ở trong phủ Thuần vương nàng ấy có rất nhiều người quen, Ôn Uyển tin tưởng Đông Thanh có thể cho mình một câu trả lời trung thực chắc chắn nhất.

Thời gian Hạ Dao sống ở bên cạnh Ôn Uyển cũng không ngắn, nàng thật sự cảm nhận được Quận Chúa không hề tức giận chút nào.

Hoàng đế biết quyết định của Ôn Uyển, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Hài tử kia và bà ngoại của nàng giống nhau, đã nhận định chuyện gì rồi sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông vốn còn tưởng rằng nha đầu này tâm cao khí ngạo sẽ không chịu nổi ủy khuất như thế, ai ngờ nha đầu ngốc nghếch này tính tình bướng bỉnh vẫn không chịu hết hy vọng, đến giờ vẫn không chịu buông tha.

Hoàng đế nghĩ tới vẻ mặt Ôn Uyển lúc sắp chết ngày đó, trong lòng càng mềm nhũn, khi đó đau lòng đồng ý với nàng. Hiện nay… Dù sao, ông cũng tuyệt đối không gả Ôn Uyển đến phủ Thuần vương, cháu gái của ông không nên bị chà đạp ủy khuất như thế.

Thuần vương vô cùng tức giận khiển trách Thuần vương phi, mặc dù hài tử này đã bị xóa sạch, nhưng hắn vẫn rất căm tức: “Ta để cho nàng quản lý Vương phủ, nàng quản lý như vậy sao? Thế tử phi còn chưa vào cửa, nàng lại để cho một nha hoàn có thai? Đây không phải nàng chủ tâm đánh thẳng vào mặt Ôn Uyển hay sao?”

Thuần Vương Phi thầm kếu khổ trong lòng, chuyện này không phải nàng cố ý, nhưng bây giờ ở trước mặt Vương gia, vẫn hạ thấp tư thái vẻ nhận lỗi: “Vương gia, đúng là thiếp không quản lý tốt. Vương gia, đến lúc xử lý xong chuyện này rồi, người muốn trách mắng thiếp thế nào cũng được, nhưng hiện giờ cần thiết nhất là giải thích rõ với Ôn Uyển.”

Thuần vương ảm đạm: “Nàng không muốn sống nữa rồi à, chuyện này chắc chắn hoàng thượng đã biết. Vốn trước đó vì tình huống đặc thù Hoàng thượng mới đồng ý với Ôn Uyển, hiện tại lại có chuyện không ra gì thế này, Hoàng thượng nhất định không ủy khuất Ôn Uyển, nhưng nhất định rất tức giận.”

Vương phi cẩn thận thăm dò:” Vương gia, chuyện này kết quả thế nào còn do Ôn Uyển, chỉ cần nàng vẫn nhất định chủ ý gả cho Kỳ Hiên nhà chúng ta thì không cần lo lắng. Vương gia, người đi hỏi ý tứ của Ôn Uyển xem sao? Hỏi nàng một chút, chúng ta nên làm như thế nào mới có thể khiến Hoàng thượng bớt giận.”

Thuần vương khi vừa nhận được tin tức cũng đã định làm thế, vội vã chạy tới hoàng cung. Đi vào Vĩnh Ninh cung gặp Ôn Uyển, nói chuyện này với Ôn Uyển, còn đem nhưng điều hắn suy nghĩ nói rõ ràng, sau đó hỏi ý của Ôn Uyển thế nào?

Ôn Uyển cảm thấy có chút buồn cười: “Cậu nói xem, đến bây giờ cháu còn có thể có ý gì?” Ở cổ đại đã đính hôn thì không thể tùy tiện hủy hôn, nếu không sau này khó lập gia đình. (Mặc dù việc đính hôn của nàng chỉ có mấy người biết.)

Thuần vương á khẩu, im lặng một lát rồi lại hỏi:” Ôn Uyển, cháu thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp. Kỳ Hiên chẳng qua là vì tuổi còn nhỏ không hiểu biết, sau này ta sẽ nghiêm khắc quản giáo.” Thật ra Thuần vương cũng rất mâu thuẫn, hắn biết chuyện lần này là do Thuần vương phi cố ý, hắn cũng không muốn cưới Ôn Uyển vào cửa, nhưng nếu chuyện xảy ra thì hắn cũng khó chịu nổi hậu quả.

Ôn Uyển quay về hướng Hạ Dao nói mấy câu, Hạ Dao liền truyền lại lời nàng:” Quận chúa nói ngày trước sở dĩ nàng muốn gả cho Yến Kỳ Hiên là vì cảm thấy hắn đối với nàng một mảnh chân tình, hơn nữa người một nhà của vương gia lại chung sống hết sức hài hòa, hạnh phúc, vương phi và vương gia đều yêu thương Kỳ Hiên khiến nàng hâm mộ. Nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, Quận chúa phát hiện hóa ra chân tướng không phải như thế, cái gọi là thương yêu, hạnh phúc, cái gọi là “Từ mẫu” đều là giả dối, mà cái toàn tâm toàn ý của Thuần thế tử còn không vượt qua nổi một nha hoàn xinh đẹp.”

Hạ Dao nhìn ra được, Quận chúa vẫn không có thật buông tha, mà đang ép Thuần vương tỏ thái độ. Quận chúa muốn Thuần vương tỏ rõ lập trường.

Thuần vương u mê nhìn chằm chằm Ôn Uyển: “Cháu có ý gì, nói rõ ràng đi.”

Những điều Hạ Dao biết, so với Ôn Uyển không hề ít: “Vương gia, hai vị quận chúa trong phủ đều tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa, quản gia không gì không giỏi. Tại sao chỉ có Thuần thế tử gia là người quan trọng nhất củng cố địa vị của Vương phi thì ngay cả ‘Đại tự’ cũng không nhận ra hết (học chữ to… như kiểu tiểu học của mình, Đại tự cũng không biết ý chỉ vô học bất tài). Có thể quần áo lụa là, sao có thể là quần áo lụa là lại ngu ngốc, cả ngày chỉ biết luyện chó săn, đi dạo kỹ viện, vào sòng bạc? Vương phi không những không trách cứ, còn thoải mái cung cấp tiền bạc ủng hộ, người mẹ tốt có thể như thế sao? Nếu như Thuần vương không cho Quận chúa một lời giải thích hợp lý, Quận chúa cũng không muốn chui vào vũng nước đục ở phủ Thuần vương.”

Sắc mặt Thuần vương xanh lét, qua một hồi lâu mới nói với Ôn Uyển:” Ôn Uyển, chuyện Vương phi cháu hoàn toàn có thể yên tâm. Khi cháu đã vào vương phủ, ta sẽ giao tất cả sản nghiệp cùng nhân mạch trong Vương phủ cho cháu quản lý. Mang vương phi đến ở tại thôn trang. Cháu thấy thế nào?”

Ôn Uyển nhìn Thuần vương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ một nụ cười thỏa mãn.

Chờ Thuần vương đi khỏi, trong mắt Ôn Uyển hiện lên tia sáng lạnh, thật sự nghĩ nàng là kẻ ngu rồi. Sau khi thành thân liền cùng Vương phi đến thôn trang ở, lời ngầm không phải là vương phủ không chứa được pho tượng thần là nàng sao?

Mặc dù đã bỏ qua, nhưng lời nói vừa rồi của Thuần vương khiến Ôn Uyển giận dữ… Hừ, nghĩ nàng vội vàng muốn gả à, nàng chỉ muốn bảo vệ lời hứa của mình, đã trải qua phản bội nên nàng hận nhất những kẻ không tuân thủ lời hứa, không ngờ nàng thủ tín nên bị người coi khinh.

Vì khi hai người (nàng và Yến Kì Hiên) ở chung quá mức vui vẻ tốt đẹp nên nàng thật không nỡ buông bỏ hôn sự này. Ban đầu lẽ ra không nên định ra năm năm ước hẹn, tự níu chân níu tay mình, cả hai đầu đều bị chèn ép là có nguyên nhân, hết thảy đều do nàng tự rước lấy.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không hề tỏ vẻ chán nản hoặc bi thương, chỉ nhìn giàn hoa vừa trồng một cách ngây ngốc.

Giàn hoa này là Ôn Uyển cho người ta trồng sau khi Triệu vương đã bị giam giữ, chỉ trồng ba ngày đã nảy nở rất đẹp, giống như những giàn hoa người khác đã chăm sóc lâu ngày. Ôn Uyển có chút thẫn thờ, đi tới ngồi lên đu dây ở dưới giàn hoa, đu đưa qua lại, thấy nó quá thấp liền nói: “Dùng thêm sức đẩy cao lên một chút.”

Hạ Dao không dám đẩy bàn đu dây quá cao, sợ nguy hiểm, Ôn Uyển cũng không cưỡng cầu. Nàng nhìn giàn hoa tươi xinh nở đầy vườn, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Kể từ khi thấy nguy hiểm lớn nhất đã được trừ bỏ, Ôn Uyển đã cho người chọn hoa cỏ để trang trí. Dĩ nhiên, chỉ cho bày hoa trong sân, không có đặt trong phòng, toàn bộ hoa này cũng phải qua Hạ Hương xử lý. Hạ Hương tinh thông vấn đề này, sẽ không cho kẻ khác có cơ hội động tay chân.

“Quận chúa, chè ngân nhĩ hạt sen người muốn đã nấu xong.” Hạ Ảnh bưng một bát sứ nhỏ tới. Kể từ khi Triệu vương bị giam, Ôn Uyển không sợ hãi như trước nữa, một chút phương diện sẽ ủy quyền…nhưng nàng là chủ nhân nắm giữ hết thảy, không ai ở dưới dám lơi lỏng chút nào a.

Ăn chè xong, Ôn Uyển lại ngồi lên xích đu, giờ là tháng mười, thời tiết không nóng không lạnh, khí trời thật tốt. Một trận gió nhẹ thổi qua, khẽ lướt trên mặt Ôn Uyển, mềm mại ôn nhu, thổi tan những phiền não của nàng.

Cuộc sống có lúc thế này thế khác, dù thế nào cũng phải tiếp tục, cuộc sống giống như thời tiết, có mùa xuân ấm áp, có mùa hạ nóng bức không chịu nổi, mùa thu vàng rực rỡ óng ả cũng là mùa ấm no (thu hoạch), mùa đông rét lạnh không chịu nổi. Nàng đã trải qua bao ấm lạnh, chịu đủ ngũ vị (chua đắng cay mặn ngọt… ý là vất vả, đau thương). Nàng đã trải qua tất cả khổ nạn ở thế gian này, không còn gì có thể đánh bại nàng nữa.

Ôn Uyển mới ăn xong chén chè nhỏ, chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo giãn gân cốt một chút thì Hạ Dao cẩn thận nói:” Quận chúa, qua năm sáu ngày nữa, Hằng vương sẽ đến kinh thành.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao đang nhíu chặt chân mày, biết nàng ta không phải có ý thử dò xét, liền hỏi:” Ngươi vì chuyện này mà lo lắng, lo lắng cái gì?”

Hạ Dao khó khăn đáp: “ Sợ là triều đình sẽ lại nổi phong ba.”

Ôn Uyển lộ ra nụ cười khinh thường: “Hắn ta có tư cách đấy sao? Cẩn thận chú ý bên cạnh ta, đừng để cho kẻ khác thừa dịp chui chỗ trống. Còn chuyện triều đình cậu sẽ ứng phó, không cần đến ta lo lắng.” Không phải Ôn Uyển khinh địch, mà nàng có lòng tin với Trịnh vương. Mấy năm qua, Triệu vương đào bao nhiêu hố, thiết kế bao nhiêu bẫy rập để ám hại cậu nhưng cậu đều nhất nhất vượt qua, bước đi rất vững chắc, chẳng lẽ bây giờ lại không lo nổi Hằng vương.

Có điều, chắc trong lòng cậu sẽ có một chút ý buồn bã khó có thể an tâm, Ôn Uyển lắc đầu, ông ngoại Hoàng đế quả thật quá mức thiên vị. Đáng tiếc đề tài này nàng không thể nói ra được.

Chuyện Hằng vương về kinh chỉ có một nhóm nhỏ người chú ý. Trong kinh thành có một lời đồn rất nhanh đã khiến rất nhiều người đều quan tâm, đó là Tôn quý quận chúa ái mộ Thuần vương thế tử. Tin đồn truyền ra rất sống động, thậm chí có cả việc tôn quý quận chúa thời điểm bệnh nặng sắp chết, cầu Thuần vương thế tử đến làm bạn đi đến đoạn đường cuối cùng, hôm nay đã khỏi hẳn thì liền cầu hoàng đế xin gả.

Không thể không nói, đây quả là một “tin đồn” từ một kẻ rất giỏi giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.