Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 208: Tài sản ngoài ý muốn



“Ôn Uyển, sau này trong phủ có chuyện gì, mong cháu nhiều tha thứ hơn một chút.” Khi Ôn Uyển chúc thọ, lão quốc công nói ra một câu như vậy.

Ôn Uyển nghe lời này, trong lòng liền hiểu rõ, chuyện ngày hôm nay đúng là vẫn không thể gạt được lão quốc công. Nhìn lão quốc công hiện nay ai cũng tưởng ông ấy chỉ còn giữ danh hiệu trên hình thức, không ngờ ông ấy vẫn biết từng tình huống đích thực trong phủ, chẳng qua là mở một mắt nhắm một mắt ra vẻ hồ đồ thôi. Khó trách trông ông ấy già nua như vậy, tâm lụy (buồn phiền lo lắng trong lòng), tâm lụy còn mệt mỏi hơn bất kỳ việc gì.

Ôn Uyển cũng không có đáp, thế gian này rất công bình, có giao ra mới mong hồi báo, không giao ra chỉ cầu hồi báo là chuyện không có khả năng.

Lão quốc công nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, âm thầm thở dài. Con cháu tự có phúc của con cháu, cũng may tước vị nhà mình là không thể bị đoạt. Không thể đoạt tước, ánh mắt lão quốc công càng thêm tối sầm, hiện tại ông cũng không rõ, đây đối với con cháu Bình gia là phúc hay là tai họa nữa? Ai cũng không thể nói được rõ ràng.

Ôn Uyển trở về phủ Quận chúa, nghỉ ngơi một hồi, cũng để Thượng Đường và Chân Chân trở về nghỉ ngơi, liền bảo Hạ Thiêm tuyên Khương Lâm tiến vào.

Khương Lâm mặc một thân xiêm y màu xanh đen, dưỡng gần hai tháng, khí sắc nhìn không tệ, bước đi cũng mạnh mẽ có lực, thân thể so với trước kia thì tốt hơn nhiều.

Hắn thấy Ôn Uyển, thì quỳ sụp trên mặt đất: “Nô tài thỉnh an chủ tử.”

Lúc này Ôn Uyển không mang khăn che mặt, ngồi ở thượng vị, nhìn Khương Lâm: “Quận chúa hỏi ngươi, người có bởi vì chuyện của Khương gia mà ghi hận trong lòng với Quận chúa hay không?”

Khương Lâm chấn động: “Nô tài không dám, nô tài nếu đã đầu nhập làm môn hạ của chủ tử, tất nhiên sẽ trung thành cảnh cảnh, tuyệt không hai lòng.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “là không dám, hay sẽ không?”

Khương Lâm biết, cửa ải này nếu không qua được, hắn sẽ bị trở thành cát bụi, trong đầu liền suy nghĩ, nghĩ đến tất cả các loại tin đồn, cuối cùng quyết định đánh cuộc một lần, dù sao hiện tại hắn cũng không có gì nữa: “Nô tài không dám, cũng chưa bao giờ dám oán hận chủ tử. Đều nói thành làm vua bại làm giặc, Khương gia đã là cây to đón gió, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may. Nô tài không dám có bất kỳ oán hận gì, đây đều là khí số của Khương gia, không liên quan đến chủ tử.” Ý là, không có Ôn Uyển cũng sẽ có người khác khiến Khương gia bại vong, Ôn Uyển không có quá nhiều liên quan.

Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu, nếu nói một ít lời thề trung thành đều không không có chút tác dụng, không đáng tin: “Khương Lâm, quận chúa thấy ngươi là một nhân tài, muốn dùng ngươi, ngươi có nhận định như thế nào?”

Khương Lâm biết, chuyện này không dễ dàng như vậy, nếu như Ôn Uyển quận chúa dễ nói chuyện như thế, cũng không thể đi đến ngày hôm nay: “nô tài đợi chủ tử phân phó.”

Ôn Uyển lấy cái che tay và bảo vệ móng tay bằng vàng ròng xuống, lúc đầu nàng không nguyện ý mang những thứ đồ này, nhưng phụ nhân trong kinh thành, đặc biệt nữ nhân trong hoàng cung đều mang, nàng cũng đành nhập gia tùy tục. Nhưng khi mang lên, quả thật có cảm giác tăng khí thế: “Khương Lâm, quận chúa nói, nếu như ngươi thật lòng đầu nhập vào theo quận chúa, tất nhiên quận chúa sẽ dùng ngươi, hơn nữa còn có thể giúp cứu vợ con ngươi ra.”

Trong lòng Khương Lâm chấn động: “Quận chúa phàm là có việc gì có thể sử dụng nô tài, nô tài tuyệt đối không nói hai lời. Chủ tử chính là bắt nô tài đi chết, nô tài cũng tuyệt không dám không chết.” Khương gia mặc dù là đệ nhất phú gia của Đại Tề, nhưng vẫn bị người xem thường, Bọn họ cũng muốn rửa sạch mình nhưng con nối dòng của thương nhân không có tư cách tham gia khoa cử. Khương gia bọn họ vốn là người ủng hộ đắc lực nhất của Triệu vương, nhưng địa vị thì thấp nhất, bên ngoài có thể diện nhưng bên trong cũng chỉ là nô tài cho Triệu vương mà thôi.

Ôn Uyển khẩu thuật mấy câu, Hạ Dao nói lại: “Quận chúa nói, muốn xem chút thành ý của ngươi.”

Khương Lâm không hiểu, có chút mờ mịt nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười một tiếng, sau khi Hạ Dao hiểu được ý tứ của Ôn Uyển liền sửng sốt nhìn Ôn Uyển nhưng vẫn nói: “Khương Lâm, Quận chúa nói chỉ cần ngươi giao ra chỗ bạc Khương gia chôn dấu, nàng sẽ tin ngươi. Quận chúa nói, thương nhân trọng nghĩa, danh dự của quận chúa ở Đại Tề không ai không biết, chỉ cần ngươi nói ra, quận chúa tuyệt đối không nuốt lời.”

Khương Lâm cho là mình đã rất trấn định rồi, nhưng nghe thấy mấy lời này vẫn như sét đánh ngang tai, sắc mặt chuyển hết các màu xanh, trắng, tím, hồng… (bị hù dọa). Làm sao có thể, chuyện cơ mật của Khương gia, làm sao có thể bị Ôn Uyển quận chúa biết. Nếu như bị xét xử vì tội này, mọi người ở Khương gia, bao gồm cả nô bộc cũng không thoát khỏi tội chết, bởi vì bọn họ làm thế chính là phạm tội khi quân. Khương Lâm chăm chăm nhìn Ôn Uyển, chuyện cơ mật của Khương gia, vì sao Ôn Uyển quận chúa có thể biết được?

Ánh mắt Ôn Uyển rất bình thản, dường như chuyện này đối với nàng mà nói cũng không có gì quan trọng, Khương Lâm thích nói thì nói, cũng không có ảnh hưởng gì lớn với nàng. Ôn Uyển càng biểu hiện vân đạm phong khinh thì Khương Lâm càng không thể bắt được, không biết có phải Ôn Uyển quận chúa chỉ đang thử hắn thôi hay không?

Thật ra lúc trước Ôn Uyển còn chưa nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng mới vừa rồi khi Khương Lâm biểu thị lòng trung thành, nàng nhạy cảm ngửi được mùi tiền. Thử nghĩ xem, gia tộc thiên hạ đệ nhất phú thương, biết được có đại họa ụp xuống sẽ như thế nào? Không cần suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cần nghĩ nếu đổi thành mình sẽ làm gì, nhất định sẽ ẩn giấu tài vật, cho con cháu có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Biểu hiện của Khương Lâm đã làm lộ hoàn toàn, Hạ Dao vô cùng giật mình nhìn Ôn Uyển. Chuyện này cả Trịnh vương cũng không điều tra ra, Quận chúa làm sao biết được? Tâm tư Ôn Uyển rốt cuộc sâu đậm đến mức nào, Hạ dao thật không biết đến.

Khương Lâm vừa rồi thất thố như thế là bởi vì chuyện giấu tài vật này hắn vốn đã nghĩ thoát được. Ôn Uyển cho hắn một hy vọng, hiện tại bởi vì bí mật này mà trong nháy mắt hy vọng ấy tan vỡ, nếu hắn có thể không thất thố vậy thì phải có cùng một cấp bậc đạo hạnh với hoàng đế mới được.

Ôn Uyển biết ẩn giấu tài vậy khi bị xét nhà ở thời đại này là chuyện phi thường nghiêm trọng, tội càng thêm tội liền nói: “Không sao, chỉ cần ngươi giao những tài vật bị ẩn giấu ra, ta cũng không thêm vào tội của gia đình ngươi.” Về việc những người này là bị bán hay bị giết, Ôn Uyển tin tưởng hoàng đế và Trịnh vương không có hứng thú đi truy cứu, hai lão đại kia chính là cần tiền, nhân vật nhỏ sống hay chết bọn họ không quan tâm.

Khương Lâm ngay lập tức minh bạch, số tiền ẩn giấu kia quận chúa chỉ coi như chút vật nhỏ để hắn biểu thị lòng trung thanh. Khương Lâm không nghĩ Ôn Uyển sẽ tham ô số tiền hắn giấu này mà diệt khẩu. Xem xét những chuyện mà Ôn Uyển đã làm từ trước tới nay, hắn tin tưởng lời nói của Ôn Uyển: “dạ, ẩn giấu hai mươi vạn lượng vàng.”

Khương Lâm nói xong, thầm quan sát Ôn Uyển, thấy nàng mặt không đổi sắc, ngay cả chân mày cũng không lay động. Cho dù là Thân vương nghe thấy số tiền lớn đến hai mươi vạn hoàng kim cũng sẽ vui mừng không dưt. Nhưng vị chủ tử này của hắn thì ngược lại, nàng nghe thấy hai mươi vạn lượng vàng cũng giống như nghe thấy hai mươi đồng vậy, thật làm Khương Lâm hoàn toàn không còn gì để nói. Nhưng cũng bởi vì thái độ này của Ôn Uyển, mà hắn thêm tin sẽ không bị giáng tội nữa.

Trên thực tế, ở trong mắt Ôn Uyển, hai mươi vạn lượng vàng cũng chỉ là hai triệu lượng bạc quả thật không nhiều lắm. Cùng với việc nàng muốn kiếm vài tỷ lượng bạc so sánh thì chỉ nhỏ như đầu kim a. Nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, vừa lúc nàng không có tiền vốn để khởi động việc kinh doanh. Ôn Uyển suy nghĩ có thể nói một chút với ông ngoại hoàng đế, lấy một số từ trong này cho nàng làm vốn kinh doanh, dù sao cũng là kiếm thêm tiền cho triều đình.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, nói với Khương Lâm: “ Những năm này ngươi vào nam ra bắc chắc có hiểu biết, Quận chúa vừa mua được ba chiếc thuyền biển, chỉ cần ngươi có bản lãnh, có thể quản lý được thì Quận chúa sẽ đem việc kinh doanh hải thuyền này giao cho ngươi.”

Khương Lâm mở to mắt khó tin: “Chủ, chủ tử…” Thật quá kinh hãi, đầu tiên đã phái hắn đi làm công việc to lớn như vậy?

Ôn Uyển phất phất tay: “Khương Lâm, ngươi viết một bản kế hoạch ra cho Quận chúa xem xét, xem ngươi có bản lãnh làm việc này hay không?Giờ lui xuống đi.”

Khương Lâm lảo đảo lui xuống.

Hạ Dao có chút suy nghĩ nói: “Quận chúa, người không lo lắng hắn nhân cơ hội chạy trốn sao?”

Ôn Uyển cười một tiếng, nàng không chỉ muốn làm tràn đầy tư khố của hoàng đế. Nàng mở ra việc mua bán ở duyên hải, không chỉ có thể làm tràn đầy tư khố mà còn có thể tràn đầy quốc khố. Một khi việc mua bán ở biên quan cũng có thể mở ra, dù Khương Lâm có chạy trốn tới nước khác, nàng cũng có cách bắt hắn trở lại.

Việc mua bán trên biển này, dĩ nhiên cần xây dựng thêm quân đội trên biển “hải quân”. Ôn Uyển lắc đầu, hiện tại nghĩ cái này còn quá sớm. Lục quân, bộ binh, vấn đề quân lương còn chưa giải quyết được, ở tái ngoại có bọn cường đạo lúc nào cũng chăm chú chờ cơ hội cướp bóc. Xây dựng Hải quân, không biết cần bao nhiêu năm sau. Cho dù nói xa trách nhiệm nặng nề nhưng Ôn Uyển chẳng những không cảm thấy mình gan to, trách nhiệm nặng nề, mà còn khơi dậy được nhiệt huyết của nàng. Nếu không thể trải qua cuộc sống bình thường, vậy nàng sẽ dứt khoát oanh oanh liệt liệt làm việc lớn, theo lời lão sư, hành động để lưu danh thiên cổ nha.

Đáng tiếc, hùng tâm tráng chí của Ôn Uyển chỉ kéo dài một phút đồng hồ, liền tự tắt ngóm. Hạ Dao đi vào, bẩm báo với Ôn Uyển, chuyện của Bình Hướng Hi dường như rất phức tạp.

Ôn Uyển gật đầu, dù phức tạp hơn nữa thì cũng thể nào, bảo vệ một mạng của Bình Hướng Hi nàng vẫn có thể làm được. Nhưng phải để cho hắn chịu khổ sở một phen, ai khiến nàng không thoải mái, nàng cũng không để cho họ sống khá giả.

Bầu trời dần chuển sang màu đen, Ôn Uyển đứng ở trong sân ngẩng đầu ngắm trăng. Ôn Uyển cảm thấy nơi này còn khiến nàng thoải mái, dễ thở hơn so với Vĩnh Ninh cung xa hoa. Nhưng mà xa hoa cũng được, mộc mạc cũng tốt, ở được hay không đều tùy vào thái độ của nàng.

Ôn Uyển lâm vào trầm tư, không phát hiện ra trời có mưa lất phất, khiến Hạ Dao phải vội vàng kéo nàng vào trong hành lang, oán giận cằn nhằn mấy câu.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng chưa trở về phòng. Hạ Dao khoác thêm áo khoác cho nàng, Ôn Uyển đứng nhìn nước mưa tí tách tí tách rơi, bám vào trên cây trúc, trên hoa cỏ có một mùi vị trong trẻo lạnh lùng.

Ôn Uyển cảm nhân được không khí lạnh lẽo, tâm tình lại càng không tốt. Ông ngoại hoàng đế già rồi, thân thể qua một ngày là xấu đi một ngày, người khác có thể không biết, nhưng nàng ở cạnh mỗi ngày thì rất rõ ràng.

Ôn Uyển không đi hỏi thăm, nhưng có thể đoán được, tuổi thọ của ông ngoại hoàng đế không còn quá dài. Lạc quan đoán cũng chỉ còn hai ba năm, không lạc quan thì chỉ chừng một năm. Ôn Uyển rất đau lòng, đời trước lại tới đời này, mặc dù bắt đầu hoàng đế đối với nàng có tính toán và lợi dụng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm gì có hại với nàng. Ông đã dùng cố gắng lớn nhất yêu thương nàng (làm hoàng đế, có nhiều chuyện thật bất đắc dĩ, có thể thông cảm). Nếu vạn nhất ông ngoại mất đi, Ôn Uyển lạnh run, nàng cảm giác, toàn thân rất lạnh.

Ôn Uyển nghĩ tới đây thì không bình tĩnh, phân phó xuống dưới chuẩn bị xe ngựa, nàng lập tức hồi cung. Mọi người còn tưởng có đại sự gì nên vội vàng chuẩn bị.

Hạ Dao cũng kinh nghi (kinh ngạc, sợ hãi), cho là có vấn đề lớn gì xảy ra. Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì, chẳng qua nàng tự nhiên muốn hồi cung. Trong mắt Hạ Dao vẫn có nghi ngờ, nếu không phải Quận chúa hiếu thuận thì đã sớm chuyển ra khỏi cung, sao giờ lại có chuyện tự nhiên muốn về cung?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.