Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 210: Nói sự thật (thượng)



Tháng mười một trời đã vào đông, chính là lúc trăm hoa héo tàn, nhưng ở trong cung của Ôn Uyển , trên hành lang, trên bậc thang đều đặt nhiều chậu Kim Cúc, sắc vàng óng ánh tươi sáng làm cả không gian cũng trở nên rạng rỡ hơn nhiều.

Ôn Uyển nhìn sắc trời không tệ, vạn dặm không mây thì định bảo hạ nhân bày ghế dựa ra, nàng nằm ở trong sân đọc sách.

Nhưng Hạ Dao đi tới, nói với Ôn Uyển một tin xấu: “Quận chúa, Thế tử Thuần vương phủ tự trình sổ con, nói hắn muốn thành hôn với Giang Vân Vân, xin hoàng thượng chấp thuận.”

Tay Ôn Uyển đang bưng trà hơi run lên, chén trà rơi xuống, Hạ Ảnh nhanh tay bắt được chén trà nhưng vẫn bị nước trà tràn ra bị bỏng tay: “Đi xuống bôi thuốc đi.”

Ôn Uyển quay đầu, ánh mắt rất sắc bén: “Ngươi nói là sự thật? Chuyện xảy ra khi nào?”

Trong mắt Hạ Dao có đau đớn: “Nửa canh giờ trước, Hoàng thượng vẫn lưu sổ con không phát.”

Mặt Ôn Uyển tràn đầy sương lạnh, một lúc lâu sau mới lại hỏi Hạ Dao: “Nói cho ta biết, chuyện Bình Hướng Hi trừ Triệu Vương, còn có ai ở phía sau ra sức gây sóng gió? Nếu bảo chuyện này không có kẻ khác nhúng tay thì quỷ cũng không tin? Hiện nay Triệu vương đã đến tình trạng như thế, còn có người trung thành bán mạng cho hắn như vậy sao? Đừng giấu diếm gì, nói rõ ràng cho ta.”

Hạ Dao tưởng Ôn Uyển sẽ tiếp tục hỏi chuyện Yến Kỳ Hiên trình sổ con xin thành hôn, không nghĩ tới, quận chúa chỉ một phút liền cho qua. Nàng chần chừ rồi đáp: “Phía sau có sự thúc đẩy của Thuần vương phi, Mao gia và còn có Quách gia.”

Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Hạ Dao: “Quách gia? Người Quách gia?” Thuần vương phi thì nàng có thể đoán được, Mao gia là bởi vì Hằng vương, nhưng vì sao lại có cả Quách gia, thật là khó hiểu.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không hiểu tại sao, không khỏi cười giải thích: “Quách gia là mẫu gia của Trịnh vương phi. Thân đệ đệ (em trai ruột) của Trịnh vương phi và Tam lão gia, Ngũ lão gia có chút xích mích khi làm ăn, cho nên cũng ở phía sau gây rối.”

Ôn Uyển không có hứng thú với Quách gia, nếu không phải cố tình hướng nàng gây sự, nàng không thèm quan tâm, nhưng mà Thuần Vương phi… Trong mắt Ôn Uyển hiện vẻ lạnh lẽo.

Ôn Uyển đi đến điện Dưỡng Hòa, Hoàng đế nhìn thần sắc bình tĩnh của Ôn Uyển, không thấy rõ nàng đang suy nghĩ gì, nhưng ông biết nàng muốn gì.

Hai ngày nay, Ôn Uyển vẫn nói với Hoàng đế, nàng muốn gặp Yến Kỳ Hiên, nhưng Hoàng đế còn không đáp ứng.

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, nói: “Ôn Uyển, hắn muốn cưới người khác đấy. Cháu vẫn không muốn buông tha sao? Cho dù gả đi cũng sẽ phải chịu ủy khuất. Nha đầu ngốc, làm sao lại bướng bỉnh như vậy.” Cho dù Ôn Uyển tiếp tục muốn gả, ông cũng sẽ không đồng ý. Đã mất một Phúc Huy, chẳng lẽ còn muốn Ôn Uyển cũng đi chịu tội, ông thà để Ôn Uyển oán hận mình cũng tuyệt đối không đồng ý cho Ôn Uyển gả cho Yến Kỳ Hiên.

Trên mặt Ôn Uyển nhìn không ra cảm xúc: “Con biết rõ nhưng con vẫn muốn gặp hắn. Ông ngoại Hoàng đế, cháu luôn cố gắng thực hiện lời hứa của mình, cháu không cam lòng cứ như vậy mà buông tha. Cho dù từ bỏ, cháu cũng phải đòi cho mình một cơ hội nói ra tất cả. Cháu không thể một mình bỏ ra nhiều công sức như vậy, lưng gánh nhiều trách nhiệm như vậy, chờ đến lúc hắn biết chân tướng, còn bị hắn oán hận.”

Hoàng đế khẽ than thở: “Tính tình này, không biết giống ai nữa? Nha đầu ngốc, ông ngoại sớm đã nói, hắn không xứng với cháu. Cháu đã quyết định thì ngày mai tuyên hắn tiến cung đi, cháu nói chuyện rõ ràng với hắn. Dù không được cũng không thể ủy khuất bản thân, biết không?” Có lẽ chỉ khi đã thấy rõ, mới có thể thực sự từ bỏ, nếu ngăn cản chỉ càng kích thích tính tình bướng bỉnh của nha đầu này.

Ôn Uyển trở về Vĩnh Ninh cung liền viết một phong thư cho Hạ Dao mang ra ngoài. Nội dung thư của Ôn Uyển rất rõ ràng, nàng muốn gặp Yến Kỳ Hiên một lần.

Thuần vương nhận được thư của Ôn Uyển, thật khó xử. Hiện tại nếu nói cho nhi tử thì nhi tử sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng phu thê và mẫu tử sẽ có xích mích khó hàn gắn.

Thuần vương phi nhận được tin, thái độ vô cùng cứng rắn, nàng không đồng ý cho Ôn Uyển gả vào vương phủ. Thuần vương phi khóc lóc kể lể với Thuần vương: “Vương gia, ta biết người vẫn luôn hoài nghi ta âm thầm ra tay gây sóng gió, cố ý làm tất cả những chuyện trước đây. Đến hôm nay ta cũng không sợ nói với ngài, đúng là tất cả những chuyện ấy đều do ta làm, ta không muốn Ôn Uyển gả vào trong vương phủ.” Tầng che giấu cuối cùng cũng đã bị vạch rõ.

“Tại sao?” Thuần vương lạnh mặt hỏi.

Thuần Vương Phi cười khổ nói: “Tại sao? Vương gia, đến hôm nay mà ngài còn phải hỏi tại sao? Ngài quên rồi, ban đầu Giác Ngộ đại sư đoán mệnh cho Ôn Uyển đã nói mệnh cách của nàng là quý không thể nói. Ngài quên nhưng ta không quên. Cái gì là quý không thể nói, có thể được phê là quý không thể nói, chỉ có Phượng Mệnh, trong thiên hạ chỉ có hoàng hậu mới có thể có Phượng Mệnh. Vương gia, nếu như tin tức kia lan truyền đến tai hoàng đế, Hiên nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta chỉ có một đứa con trai, ta không muốn để cho con của ta chịu chết . Ôn Uyển, con ta cưới không nổi.”

Khóe miệng Thuần vương khẽ nhếch, nhưng không nói chuyện.

Mặt Thuần vương phi lộ vẻ bi thương: “Vương gia, ta biết Ôn Uyển là một cô gái cực kỳ thông minh, nếu nàng được gả đến, vương phủ của chúng ta nhất định sẽ phú quý hơn cả bây giờ. Nhưng mà, hiện tại chúng ta đã đủ phú quý, còn cần hơn làm cái gì? Ôn Uyển tốt, cái gì cũng tốt, nhưng nếu làm con dâu thì không phải lựa chọn tốt nhất. Một cô gái quá thông tệ, quá mạnh mẽ, quá có tâm cơ con ta sẽ không chịu nổi. Trước khi nàng ta tới, cả nhà chúng ta hòa hòa mỹ mỹ, vui vẻ hạnh phúc, nhưng sau khi nàng tới thì sao? Ngài hãy xem nhà chúng ta sau khi nàng tới đã thành cái bộ dáng gì? Hiên nhi bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không thèm quan tâm tới ai, ngài thì bị khích bác đến mức khiến vợ chồng chúng ta bất hòa. Nếu nàng thật sự gả tới trong vương phủ này thì nơi này sẽ không tiếp tục là một cái nhà nữa. Gì mà tụ tài đồng nữ chứ, đó chính là “sao chổi ”.

Thuần vương nhìn nàng, vẫn im lặng không nói.

Thuần Vương Phi lắc đầu nói: “Vương gia, người suy nghĩ kỹ một chút. Bảy năm trước, nàng chỉ là một hài tử mà có thể lừa được Triệu vương, cùng Trịnh vương kết thân. Bảy năm thời gian, chỉ dùng bảy năm thời gian, có thể từ một hài tử bị vứt bỏ của Bình gia trở thành người được cưng chìu nhất, vị nhất phẩm Tôn quý quận chúa duy nhất của Đại Tề trong gần hai trăm năm. Người có năng lực và tâm kế như vậy sao có thể là thường nhân. Giác ngộ đại sư đoán nàng có Phượng Mệnh, tâm kế và năng lực như vậy cũng chỉ có ngôi vị hoàng hậu mới thích hợp với nàng. Vương gia buôn bán cùng nàng ta không xen vào, nhưng nếu cưới nàng về làm con dâu của ta, ta tuyệt đối không đồng ý. Nữ nhân này thật là đáng sợ, ta không thể để cho nàng tới phá hư gia đình của ta, tai họa cho phụ tử hai người.”

Thuần Vương nắm chặt tay vịn ghế, thật lâu mới hỏi: “Ta muốn hỏi nàng, tại sao. . .” Cuối cùng vẫn không thể hỏi hết câu, thở dài nói: “Ta sẽ tính toán, chuyện này đến đây chấm dứt. Sau này chuyện của Hiên nhi, nàng không nên nhúng tay vào. Chuyện ở tiền viện sau này nàng cũng không cần xen vào nữa.” Câu hỏi kia không thể nói ra vì dù sao cũng do chính bản thân hắn trước phạm lỗi, hắn không hy vọng hậu quả xấu lại phải do con của hắn gánh chịu.

Nói xong Thuần Vương đi ra ngoài.

Thuần Vương Phi nắm thật chặt tay, cúi đầu khẽ kêu một tiếng: “Bình Ôn Uyển, chỉ cần có ta ở đây một ngày, ngươi đừng mong có thể tiến vào nhà của ta.”

Ngày đó nàng đưa một tờ thiệp mời đi, ngày thứ hai liền đi phủ Trịnh Vương làm khách.

Thuần Vương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi Yến Kì Hiên tới: “Hiên nhi, Ôn Uyển Quận chúa nói, muốn gặp con một lần. Nếu như con không đáp ứng, hiệp nghị miệng của ta và nàng coi như không thành. Nếu như con đáp ứng, liền chính thức định hôn sự, chờ Ôn Uyển Quận chúa tròn mười sáu tuổi, liền gả tới đây.”

Yến Kì Hiên không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt nói: “Phụ vương, người nói cho nàng biết, con sẽ không cưới nàng.”

Mặt của Thuần Vương có vẻ mỏi mệt: “Vậy thì con tự mình nói cho nàng biết, nàng chính tai nghe thấy mới hoàn toàn hết hy vọng.”

Trong mắt Yến Kì Hiên hiện lên lửa giận, chưa từng thấy nữ nhân cứ bám sát chết không chịu buông tha như vậy, chẳng lẽ không ai thèm lấy, nên không gả hắn thì không được? Yến Kì Hiên quyết định, hắn nhất định phải cho Bình Ôn Uyển biết, hắn sẽ không cưới nàng làm vợ.

Ban đêm, Thuần Vương Phi phái người gọi Yến Kì Hiên đến nhà giữa. Mẫu tử hai người nói chuyện thật lâu, lúc đi ra sắc mặt Yến Kì Hiên nặng nề.

Hạ Dao thật không rõ, tại sao Quận chúa lại bướng bỉnh như vậy, tại sao nhất định phải kiên trì? Tên Yến Kì Hiên kia đến tột cùng có chỗ nào tốt? Nàng một ngàn một vạn lần nhìn hắn cũng không vừa mắt: “Quận chúa, nô tì thật không rõ, người biết rất rõ ràng đã không thể nào, tại sao còn muốn bướng bỉnh như vậy? Đúng là ta đã giấu diếm người, lời đồn đãi không phải do Yến Kì Hiên truyền ra. Nhưng hắn quả thật đã thu nha hoàn thông phòng. Mang thai là giả, lưỡng tình tương duyệt là giả, nhưng người không cảm thấy hắn làm những chuyện đó rất trẻ con sao? Hắn không muốn cưới Quận chúa thì có thể tự mình bí mật tới tìm, nói rõ với Quận chúa rằng hắn không muốn cưới người. Cho dù như thế nào, nhìn ở chuyện người đã cứu hắn hai lần, hắn cũng không nên làm những chuyện kia, Quận chúa, thế tử Thuần Vương phủ thật sự không xứng với người.”

Ôn Uyển cười khổ: “Ngươi không hiểu rõ, cảm giác bị lừa gạt là như thế nào. Mặc dù do ta ở vào tình thế vạn bất đắc dĩ, nhưng vẫn là ta lừa gạt hắn. Ta không muốn hắn từ miệng người khác nghe được chân tướng. Bất kể kết quả như thế nào, dù kết quả đã định, ta cũng muốn chính miệng nói cho hắn biết, Bình Ôn Uyển chính là phất Khê, ta là phất Khê.”

Ánh mắt Hạ Dao có chút chua xót. Quận chúa làm thế, chỉ vì sợ sau này Thuần vương thế tử biết chân tướng, biết Quận chúa đã tốn nhiều công sức như vậy, mà hết thảy lại do chính hắn phá hủy sẽ lâm vào thống khổ. Hiện tại quận chúa còn có quyết định này bởi vì hai người đều chưa thành thân, còn có thể vãn hồi. Có lẽ, Quận chúa biết đã không thể thành công, nhưng ít nhất Quận chúa đã nói cho Yến Kì Hiên thái độ của nàng

Yến Kì Hiên lựa chọn tin tưởng, vậy thì Quận chúa sẽ cùng hắn chung đường. Lựa chọn không tin, hay là trốn tránh, vậy hắn có thể tiếp tục là kẻ tiêu dao tự tại, thế tử Gia nặng tình, sau này trở thành Thuần Vương gia.

Hạ Dao chịu đựng đau buồn nói: “Quận chúa, người chắc đã biết Thuần thế tử sẽ chọn cái gì, tại sao người nhất định phải chịu khổ thế chứ?” Nàng ở bên cạnh Quận chúa thời gian càng dài, thì càng vì Quận chúa mà thấy đau lòng.

Ôn Uyển mình châm chọc: “Ta không tốt, cũng không vĩ đại như ngươi nghĩ. Ta làm chuyện này, đơn giản chỉ không muốn cho hắn về sau oán hận ta. Đơn giản là muốn cho nỗi đau và cảm giác hối lỗi của bản thân mình ít đi một chút. Đơn giản là muốn cho mình sống thoải mái, để cho người khác không thể tự tại. Ta là một người tư lợi, vẫn luôn là người chỉ vì lợi ích của mình thôi.

Hạ Dao lắc đầu: “Không phải, Quận chúa, người không nên nói mình như vậy.” Nếu như không phải Quận chúa còn chứa một phần hy vọng xa vời, hy vọng thế tử Thuần vương phủ có thể cùng tiến bước, có thể vì người chia sẻ một hai thì Quận chúa sẽ không kiên trì như vậy. Đáng tiếc Quận chúa nhất định sẽ thất vọng.

Ôn Uyển cười đến thảm thiết: “Vì sao không thể nói như vậy, ta vốn chính là người như vậy.” Buổi tối hôm đó, Ôn Uyển phải uống thuốc an thần, mới có thể ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.