Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 211: Nói sự thật (trung)



Editor: Asita

Beta: Tiểu Tuyền

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Yến Kì Hiên liền tiến cung, cùng Ôn Uyển nói chuyện.

Thuần Vương Phi đi tới phủ Trịnh Vương.

Thuần vương biết tất cả, nhưng hắn chọn lựa thái độ trung lập: “Ôn Uyển, ta đứng ở chính giữa, có thành hay không, đều xem cháu và Kỳ Hiên có đủ duyên phận hay không đi.”

Ôn Uyển ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn người trong gương, sờ sờ mặt. Qua thời gian hai năm mình đã có nhiều thay đổi. Nàng không phải là người chỉ muốn trải qua cuộc sống an bình hai năm trước. Nàng đã thay đổi, trở nên hoàn toàn khác.

Hạ Xảo thấy Ôn Uyển nhìn gương ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: “Quận chúa, như vậy tốt không?”

Ôn Uyển nhìn người trong gương được trang điểm đầy vẻ Phú Quý đoan trang thì lắc đầu. Bảo nàng ấy nhẹ nhàng búi một kiểu tóc rất đơn giản, trên đầu không mang bất kỳ đồ trang sức nào. Nhìn vào trong gương, suy nghĩ một chút, lại đem tháo tóc xuống, cài khay lên, dùng một cây mộc trâm giữ tóc. Lại cởi bộ trường bào chấm đất màu xanh trên người xuống, vốn định đổi thành một bộ trường bào màu trắng bạc nhưng nô tỳ báo không có nên Ôn Uyển đành phải đổi một bộ quần áo màu trắng bạc. Nhìn lại người trong gương, nàng vẫn lắc đầu, không giống, một chút cũng không giống. Không chỉ mặt mũi không giống, mà khí chất cả người cũng hoàn toàn không giống với lúc trước.

Khí chất của Phất Khê là trầm tĩnh nội liễm mà nàng hôm nay thì rực rỡ tỏa sáng. Ôn Uyển cúi đầu hé miệng, hôm nay gặp mặt, chắc sẽ không thoải mái.

Ôn Uyển khẽ cười một cái, nàng đang làm cái gì đây chứ? Nàng là Bình Ôn Uyển, không phải là Phất Khê. Không cần thiết giả thành Phất Khê . Ôn Uyển một lần nữa đổi một thân trang phục.

Thuần Vương Phi ở phủ Trịnh Vương, nói chuyện phiếm với Trịnh vương phi. Đầu tiên nói những khác, trò chuyện trò chuyện một hồi thì nói đến Thần Phật (Một loại chủ đề mà các phu nhân thích nói đến). Nói gần nói xa, rồi lân la nói tới đứa cháu đã mất của nàng (Phất Khê) thì thở dài không ngừng, còn nói ra lời bình luận của Giác ngộ đại sư, vừa nói vừa không ngừng rơi lệ: “Vương phi nói xem cháu của ta kia, làm sao lại mệnh khổ như vậy. Giác ngộ đại sư phê Mệnh chưa bao giờ sai, làm sao lại mất sớm như vậy rồi?” (Thuần vương phi giả vờ).

Trịnh vương phi nghe thế thì có chút kinh ngạc. Giác ngộ đại sư chính là cao tăng đắc đạo, làm sao có thể phê mệnh sai chứ? Đây là chuyện không thể nào nha?

Trịnh vương biết hôm nay Thuần Vương Phi tới, có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện nay mặc dù thái tử vị chưa định, nhưng bởi vì những điều lúc trước Ôn Uyển nói nên Trịnh vương biết mình chỉ cần vững vàng không xảy ra sơ sót gì thì vị trí đó không chạy thoát được, cũng không cần mượn hơi tôn thất.

Trịnh vương phi có chút buồn bực, cảm thấy hành động hôm nay của Thuần Vương Phi có chút quái dị. Nghĩ rằng Thuần Vương có chút lời không tiện nói ra nên để cho Thuần Vương Phi tới đây tiết lộ, nhưng chỉ nói mịt mờ không rõ. Trịnh vương phi sợ làm trễ nãi chuyện của Trịnh vương liền nói rõ với Trịnh vương sự kỳ lạ của Thuần vương phi.

Trịnh vương phi khuôn mặt buồn bực: “Thật là không phải nha, lời phê mệnh của Giác ngộ đại sư vô cùng linh nghiệm, chưa từng có sai sót gì. Chẳng qua là tại sao khi phê mệnh cho Giang Thủ Vọng lại xảy ra sai lầm chứ. Tuổi còn trẻ đã chết non, sao là người phúc trạch thâm hậu?”

Trịnh vương quả thật không nhận thấy một câu nào có giá trị.

Trịnh vương phi thấy bộ dáng không có hứng thú của Trịnh vương, tiếp tục cười nói: “Càng làm cho người buồn bực chính là, Thuần Vương Phi còn nói, Giác ngộ đại sư còn phê cho Giang Thủ Vọng một câu, nói hắn là Mệnh cách quý không thể nói. Vương gia thấy có kỳ quái hay không? Quý không thể nói, Giác Ngộ đại sư sao lại phê mệnh như vậy. Đấy không phải là đại nghịch bất đạo hay sao?”

Nữ nhân có mệnh cách quý không thể nói, thì còn có thể mang Phượng Mệnh, cũng chính là làm hoàng hậu. Nhưng nam tử nếu mệnh cách là quý không thể nói, thì chỉ có Mệnh cách Cửu ngũ chí tôn (Hoàng đế) mới xứng. Giác Ngộ đại sư sao lại phê mệnh cho Giang Thủ Vọng như vậy? Thật sự khiến nàng phải hoài nghi, nhưng danh hiệu của Giác Ngộ đại sư khiến nàng phân vân. Nàng rất hoài nghi, có phải Du Phương tăng nhân lừa gạt Thuần Vương Phi hay không?

Trịnh vương nghe câu này, chân hơi chậm lại một bước, trong mắt hiện lên hàn quang. Nhưng vẻ ngưng trọng trên mặt chỉ trong nháy mắt đã biến mất, nhanh đến mức Trịnh vương phi cũng không phát hiện ra

Trịnh vương phi thấy phản ứng của trượng phu thì có chút buồn bực. Nhưng chuyện Trịnh vương không nói cho nàng, nàng cũng sẽ không đi hỏi nhiều.

Yến Kì Hiên đi tới chính sảnh Vĩnh Ninh cung, nhìn chính sảnh bố trí rất đơn giản thì mặt lộ vẻ châm chọc. Ai không biết trong khố phòng của Ôn Uyển Quận chúa chất đầy các bảo vật trân quý. Mỗi lần xuất hiện ở yến hội, toàn thân đều là đồ trang sức khó gặp hiếm quý, chính là muốn người khác biết nàng ta được hoàng thượng sủng ái nhiều như thế nào. Ở chỗ này bày trí đơn sơ như vậy cho ai nhìn? Hơn nữa không tin Quan Âm lại thờ Phật Di Lặc, quả thật giống lời mẫu phi, làm việc quái dị.

Đang lúc Yến Kì Hiên bới móc chê trách bố trí các nơi thì nghe thấy tiếng sáo du dương. Yến Kì Hiên ngây người như phỗng, đây không phải là, đây không phải là khúc nhạc lúc ly biệt Phất Khê thổi cho hắn nghe sao?

Kết thúc khúc nhạc, Yến Kì Hiên từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, xông vào hậu viện. Yến Kì Hiên vừa kích động vừa mừng rỡ, thanh âm có chút run rẩy: “Phất Khê, Phất Khê, là ngươi sao?”

Ôn Uyển xoay người sang chỗ khác.

Yến Kỳ Hiên mặc một thân Kim Hoàng Sắc triều phục, đầu đội Ngọc quan màu tím. Làn da trắng như tuyết tháng mười hai, khoác một áo choàng rộng cổ thêu hoa văn Phượng tước. Trên đầu chỉ có một phát quan bằng Bạch Ngọc. Hai năm không thấy, trên người có thêm một cỗ khí chất thanh nhã xuất trần. Khí chất ôn hòa, Phú Quý hoa mỹ, văn tài phong lưu, thật rõ ràng là một vị mỹ thiếu niên.

Yến Kì Hiên đứng trước bụi hoa cúc nhìn chằm chằm Ôn Uyển.

Ôn Uyển mặc một thân quần áo rực rỡ màu xanh biếc, đầu sơ một búi tóc Lưu Vân, trên đầu cài Triền Ti bảo thạch hình mẫu đơn, khuyên tai bằng ngọc dài hình điệp vũ, tay đeo vòng Kim tuyến xoắn hoa văn hình hoa sen. Một thân khí độ trầm ổn, ung dung hoa quý.

Yến Kỳ Hiên cảm thấy mình bị chơi xỏ, bị Bình Ôn Uyển đùa bỡn. Vui sướng vừa rồi biến thành lửa giận khôn cùng, mấp máy một chút khóe miệng muốn phát giận. May mà hắn còn không có mất đi lý trí, biết chỗ này cũng không phải như ở nhà hắn, nhưng ngôn ngữ vẫn mang theo tức giận vô cùng: “Bình Ôn Uyển, ngươi muốn làm cái gì?”

Ôn Uyển nhìn hắn tức giận đến mức gương mặt đỏ ửng lên, không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới bộ dáng Yến Kỳ Hiên trước kia khi bị nàng làm cho tức tới mức giơ chân, cuối cùng lại không biết làm sao… Nhàn nhạt cười: “Thế tử gia, đây là khúc nhạc do Quận chúa nhà ta làm ra.”

Muốn Yến Kì Hiên tin tưởng lời này, không khác lên trời.

Ôn Uyển khoát tay áo, ngăn lại lời kế tiếp của Hạ Dao: “Thế tử Gia, Quận chúa muốn hỏi ngươi, tại sao lại chán ghét nàng như vậy? Tại sao tình nguyện tìm một nữ nhân cùng ngươi diễn trò, cũng không nguyện ý cưới Quận chúa? Quận chúa có nơi nào không xứng với ngươi?” Hạ Dao trong lời nói đeo nồng đậm chỉ trích, còn trong lòng thì vạn phần kinh ngạc.

Yến Kỳ Hiên mắt lạnh nhìn Ôn Uyển. Mẫu phi nói, nữ nhân này nhất định sẽ điều tra hắn, nhất định sẽ phái người điều tra nhất cử nhất động của hắn, cho nên hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, lại không nghĩ, vẫn bị nàng ta biết rồi. Hành động của Ôn Uyển chính là giống hệt như lời của Mẫu phi, trong lòng lại càng khinh thường Ôn Uyển tới cực điểm. Lập tức gương mặt lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi là một người câm, ta tuyệt đối sẽ không cưới một người câm làm vợ.” Đây là cái cớ tốt nhất.

Yến Kì Hiên vốn tưởng rằng hắn nói ra lời này sẽ khiến Ôn Uyển giận tím mặt. Lại không nghĩ. Ôn Uyển không hề tức giận, sắc mặt trước sau như một bình tĩnh.

Yến Kì Hiên trong lòng nghi ngờ, lại bị Ôn Uyển nhìn chằm chằm thì trong lòng hoảng hốt, không khỏi lui về phía sau một bước, đến lúc giật mình tỉnh táo lại thì tức giận cực kỳ giọng nói lại càng không tốt: “Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta sẽ không cưới ngươi. Nếu ngươi không thèm quan tâm ý nguyện của ta, để cho hoàng thượng ép gả cho ta. Ta sẽ trốn đi, để cả đời không phải thấy đến ngươi nữa.”

Vẻ mặt Ôn Uyển rất lạnh lùng, cúi đầu kiềm chế giận dữ, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã thu liễm tất cả thần sắc: “Thế tử Gia, Quận chúa muốn hỏi ngươi một vấn đề, nếu như ngươi có thể dùng suy nghĩ chân thực nhất của ngươi để trả lời Quận chúa, Quận chúa sẽ nói với hoàng thượng giải trừ hôn ước.”

Yến Kỳ Hiên mừng rỡ: “Ngươi nói thật sao? Ngươi hỏi đi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng ngươi nhất định phải giải trừ hôn ước.” Hắn thế nhưng không biết hoàng thượng đã đáp ứng hôn sự của hai người.

Ôn Uyển cười nhạt. Nàng từng toàn tâm toàn ý yêu một người, biết tư vị chân chính yêu một người. Có một lần ở trong biển người mênh mông, nàng đã ở thời gian nhanh nhất, bằng vào cảm giác tìm được Mã Tuấn, cho nên, nàng biết thật sự yên một người thì bất kể đối phương biến thành bộ dạng gì, đều có thể nhận ra được.

Nàng thổi sáo (khúc nhạc chỉ từng thổi cho hắn nghe), cũng đứng ở trước mặt Yến Kỳ Hiên hồi lâu, nhưng Yến Kì Hiên một chút phát hiện cũng không có. Tình cảm của Yến Kì Hiên đối với nàng (Phất Khê) là yêu sao? Có lẽ đúng như Thuần Vương nói, chẳng qua hắn chỉ ái mộ nàng một thân tài hoa.

Ôn Uyển nói mấy câu: “Quận chúa nói, nếu như nàng chính là phất Khê công tử, ngươi có lấy nàng làm vợ hay không?”

Yến Kì Hiên nghe lời này, liền cẩn thận nhìn một lần khuôn mặt Ôn Uyển. Một đôi mày cong như lá liễu, một đôi mắt nhìn như bình tĩnh lại sâu thăm thẳm với ánh nhìn khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Cho dù biết khúc nhạc của Phất Khê, cũng không có thể là Phất Khê: “Không phải.” Trừ cặp mắt hạnh trong suốt sáng lấp lánh có thần thì toàn thân cao thấp, không có chút nào giống nhau.

Ôn Uyển lại khẽ mở miệng: “Thuần Vương thế tử, Quận chúa muốn ngươi trả lời thành thật. Quận chúa chưa từng làm bất kỳ chuyện không tốt gì với ngươi, ngược lại đối với ngươi có ân cứu mạng. Thế tử Gia, Quận chúa chúng ta không cầu ngươi phải làm gì chỉ hy vọng ngươi nói lời thật.”

Ánh mắt Ôn Uyển nhìn về phía Yến Kì Hiên rất chân thành tha thiết.

Yến Kì Hiên cũng nhận thấy được những lời nói lúc trước của hắn có chút quá đáng, hắn cũng không biết tại sao, chẳng qua là trong lòng có chút sợ nữ nhân này. Thấy mình nói lời quá đáng như vậy, Trên mặt Ôn Uyển vẫn nhàn nhạt, thì lại có chút băn khoăn: “Ta không phải là chán ghét ngươi. Chẳng qua người ta muốn cưới một cô gái bình thường, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình không cần quá mạnh mẽ, chỉ cần có thể giúp ta xử lý hậu viện, bảo đảm những lo toan làm vợ.” Lời này ngầm có ý tứ, Ôn Uyển có ách tật nghĩa là không kiện toàn, hắn sẽ không cưới. Hơn nữa Ôn Uyển không hiền lành, cũng không ôn nhu, tính tình mạnh mẽ, tâm cơ thâm trầm, không có một chút thích hợp nào với hắn.

Ôn Uyển nhẹ nhàng gõ đầu: “Ngươi là nói, ngươi không thích nữ tử so với ngươi còn mạnh hơn?”

Yến Kì Hiên thấy vẻ mặt Ôn Uyển chân thành tha thiết, rất thành khẩn, liền hạ quyết tâm nói: “Nam tử nào lại thích thê tử so với mình mạnh hơn? Ta tất nhiên cũng không ngoại lệ. Ôn Uyển biểu muội, ngươi quá lợi hại, cho dù ta cố gắng thêm gấp trăm lần, cũng không bằng. Ôn Uyển biểu muội, ta rất cảm tạ ngươi đã cứu ta hai lần. Sau này ngươi muốn ta làm cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều nhất định sẽ giúp ngươi. Nhưng ta thật sự không thể cưới ngươi. Ta không muốn làm trễ nãi ngươi, đối với thâm tình của ngươi, ta thật sự không chấp nhận nổi. Ta nghĩ, ngươi cũng không muốn gả một người trong lòng không có ngươi phải không?”

Hạ Dao thở dài trong lòng: “Thế tử Gia, Quận chúa muốn hỏi ngươi? Ngươi đối với Quận chúa thật sự một chút cảm giác cũng không có sao?”

Yến Kì Hiên quyết đoán lắc đầu.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Thế tử Gia, Quận chúa vẫn là muốn hỏi câu kia, hy vọng ngươi có thể chân thành địa trả lời. Nếu như Quận chúa chính là Phất Khê công tử, ngươi sẽ lấy sao?”

Yến Kỳ Hiên không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không phải.”

Sắc mặt Hạ Dao vô cùng lạnh lùng: ” Quận chúa nói, nếu như phải thì sao? Mời dụng tâm mà suy nghĩ để trả lời cái vấn đề này, mà không phải mở miệng liền nói không phải.”

Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển rất bình tĩnh nhìn về hắn, còn trong mắt Hạ Dao tràn đầy lửa giận. Cúi đầu, ngẩng đầu lên vẫn là hai chữ: “Không phải.”

Ôn Uyển gật đầu, hướng về phía Hạ Dao ra dấu một trận…, Hạ Dao nhịn xuống cơn giận, chậm lại thanh âm nói: “Quận chúa nói nếu như, nếu như Quận chúa thật sự là như vậy? Ngươi hãy thật tình suy nghĩ rồi hãy trả lời. Trong thiên hạ, không có gì là nhất thành bất biến, Quận chúa cứu ngươi hai lần, không đòi ngươi cưới nàng, ngay cả việc thành khẩn trả lời ngươi cũng không thể sao? Thế tử Gia, Quận chúa không cần ngươi báo đáp ân cứu mạng, chỉ cần ngươi thành khẩn trả lời vấn đề này. Hi vọng ngươi nghĩ thật kỹ hãy trả lời nữa trả lời mà không phải chỉ nói như thế.”

Yến Kì Hiên thấy từ đầu tới giờ thái độ của Ôn Uyển đều rất tốt, dù hắn lời nói ác độc cố tình gây sự nàng cũng không tức giận, hơn nữa nàng còn có ân cứu mạng với hắn. Nhìn về Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển khẽ gật đầu với hắn, trong lòng Yến Kì Hiên có áy náy, cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi, lúc này là nhận thức thật tình. Nếu như Phất Khê biến thành Ôn Uyển, nghĩ tới đây, hắn ngực hơi nghẹn lại: “Không biết.”

Hạ Dao hỏi “Tại sao?”

Yến Kỳ Hiên quyết đoán nói: “Nếu như Phất Khê biến thành tính tình giống Ôn Uyển biểu muội, vậy Phất Khê sẽ không còn là Phất Khê trong lòng ta nữa.”

Ôn Uyển cười, cười đến rất nhẹ nhàng. Đáp án này, thật ra thì nàng sớm đã biết rõ, chỉ là không ngờ chính tai nghe được vẫn thật sự đả thương lòng người.

Hạ Dao rất lo lắng, lại thấy Ôn Uyển đưa sáo ngọc trong tay cho Yến Kì Hiên. Hạ Dao chịu đựng lửa giận khôn cùng trong đáy lòng. Nàng thấy hai người không xứng đôi là một chuyện, Yến Kỳ Hiên vũ nhục Quận chúa nhà nàng lại là một chuyện khác. Nhưng thấy Quận chúa từ đầu tới đuôi cũng không lộ ra chút bộ dáng tức giận, cũng chỉ có thể cố nuốt xuống ác khí: “Quận chúa nói, đây là lễ vật tặng ngươi, hi vọng ngươi nhận lấy.”

Yến Kì Hiên không tiếp: “Ôn Uyển biểu muội, cây sáo này ngươi đã dùng qua. Đều nói nam nữ thụ thụ bất thân, đồ này ta không dám nhận nhưng tâm ý xin lĩnh.”

Ôn Uyển nhìn thấy trong mắt Yến Kì Hiên có chờ đợi, có lo lắng, có kinh nghi, có phòng bị, thậm chí còn có một tia sợ hãi, cô đơn không có mừng rỡ.

Ôn Uyển hướng về phía Yến Kỳ Hiên gật đầu: “Thế tử Gia, ngươi yên tâm, Quận chúa nói, mặc dù hôn sự này nàng thật vất vả mới cầu được hoàng thượng đáp ứng, nhưng ngươi đã không muốn, nàng cũng sẽ không làm ngươi khó chịu. Hy vọng ngươi không nên nói ra ngoài chuyện nàng cầu Hoàng thượng ban hôn, coi như chuyện này chưa từng phát sinh.”

Yến Kì Hiên rất sảng khoái đáp ứng. Không vì chuyện gì khác, chỉ riêng vì Ôn Uyển đã cứu mạng hắn hai lần, hắn cũng sẽ không nói ra: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài. Hy vọng ngươi sớm ngày tìm được người chân chính hướng về ngươi. Cáo từ.”

Ôn Uyển vốn tính chỉ như vậy thôi, đã nói đến nước này rồi, cũng không muốn nói gì tiếp nữa. Nhưng nàng thấy Yến Kỳ Hiên có bộ dáng giống như vừa trút được gánh nặng ,dường như nàng là Hồng Thủy Mãnh Thú. Nghĩ tới nhưng cố gắng của mình hai năm qua, tức giận vốn vẫn kìm nén trong lòng rốt cục bộc phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.