Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 221: Cuối cùng cũng mở miệng



Edit: Thu Chang

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển vốn tưởng rằng lời khuyên lần trước có chút tác dụng, nhưng kết quả thì một chút tác dụng cũng không có. Hoàng đế vẫn mang bệnh xử lý chính vụ. Ôn Uyển vừa tức vừa giận, nhưng vô kế khả thi.

“Quận chúa, hoàng thượng té xỉu.” Ôn Uyển nghe vừa được, bị làm cho sợ đến run run vội vàng chạy đến Điện Dưỡng Hòa. Khi nàng chạy vào Điện Dưỡng Hòa thì hoàng đế đã tỉnh lại. Nhưng hai tay vẫn đang phát run.

Ôn Uyển đi tới, mặc dù nàng không biết nguyên nhân gì. Nhưng nhìn hoàng đế ngày càng khô gầy, nước mắt liền lã chã rơi xuống.

Hoàng đế lau nước mắt cho Ôn Uyển, cười nói “Khóc cái gì, ông ngoại không sao, đừng khóc, ông ngoại tốt lắm, không có chuyện gì rồi, ”

Ôn Uyển xoa xoa nước mắt, thái y ở bên cạnh nói “Hoàng thượng, người thế này là mệt nhọc quá độ. Vạn tuế Gia, ngàn vạn lần người phải bảo trọng long thể.”

Nhưng ngày thứ hai, hoàng đế lại phê duyệt tấu chương, xử lý triều chính như ngày thường. Ôn Uyển đối với bộ dáng hoàng đế muốn quyền không muốn mạng, rất nhức đầu.

Ôn Uyển biết mình khuyên không được, chỉ có thể tận tâm hầu hạ hoàng đế. Thấy tay chân hoàng đế tê dại, sẽ xoa bóp cho ông để giảm bớt đau nhức, ngoài ra chẳng bao giờ nghĩ tới những thứ khác. Từ sau khi hoàng đế đột nhiên té xỉu, Ôn Uyển ngay cả ngủ đều ngủ ở trong phòng sách nhỏ trước kia của nàng. Chỉ sợ vạn nhất hoàng đế làm sao, có thể trong thời gian ngắn nhất chạy tới.

Ngày hôm đó, Ôn Uyển bị hoàng đế đuổi về Vĩnh Ninh Cung, nàng đứng trong sân nhìn ánh sao lóe sáng trên trời. Nàng biết có một biện pháp, dùng có lẽ sẽ hiệu quả. Mọi người thời đại này đều vô cùng mê tín, nếu như dùng, ông ngoại hoàng đế mới có thể nghe lời khuyên của mình. Nhưng thật sự phải dùng biện pháp này sao? Nàng có chút do dự, biện pháp này một khi đã dùng, sẽ không còn đường để hối hận. Mặc dù nói nàng không tin cái gì mệnh cách quý không thể nói chính là mệnh hoàng hậu, nhưng nói thật trong lòng nàng vẫn rất sợ. Cái thế giới này không thể so với hiện đại, có rất nhiều thứ đều vô cùng huyền diệu. Lão hòa thượng kia nếu đã nói như vậy. Hẳn là cũng nắm chắc mấy phần . Nàng cũng bởi cái này mà băn khoăn,

Ôn Uyển mang theo chủ ý bất định, nhìn sao trên trời. Ai tới nói cho nàng biết, nàng phải lựa chọn như thế nào đây. Ôn Uyển si ngốc nhìn lên trời, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra một kết quả nào.

Hạ Dao thấy nàng như vậy thì không nhịn được nói ” Quận chúa, nô tỳ biết người lo lắng bệnh tình của hoàng thượng. Nhưng người nhìn lại chính mình đi, nửa tháng nay người gầy đi bao nhiêu rồi. Quận chúa. Người muốn lo lắng cho hoàng thượng, thì trước tiên phải đem mình chiếu cố thật tốt. Chỉ cần người khỏe mạnh. Mới có thể chiếu cố hoàng thượng tốt hơn. Quận chúa, người xem nô tỳ nói có đúng không.”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao, thấy ánh mắt quan tâm chân thành của nàng. Ôn Uyển cười cười. Nàng lại làm ra cử chỉ điên rồ gì rồi. Nếu như nàng thật không dùng cái biện pháp này, vạn nhất ông ngoại hoàng đế thăng tiên, có lẽ nàng sẽ hối hận cả đời. Dù sao nàng đã có biện pháp cứ thử một lần xem.

Trong lòng Ôn Uyển tích tụ tâm sự mà đi vào. Buổi tối bỗng dưng thấy buồn ngủ. Ngày thứ hai, sau khi hầu hạ hoàng đế nằm ngủ xong, nàng cũng ngủ trong điện bên cạnh giống như thường ngày.

“Oanh. . . . . .” Phía ngoài cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội. Dường như muốn đem tất cả vùng trời đều nổ tung, khiến người nghe được phải kinh hãi từng đợt.

Ôn Uyển bị tiếng sấm đánh làm cho thức tỉnh, thình thịch một cái liền chuẩn bị chạy đi. Hạ Dao một tay kéo Ôn Uyển qua. Ôn Uyển mới tỉnh ngộ mình chỉ mặc áo đơn. Vội vàng tùy ý mặc hai kiện áo khoác, nút áo đều thắt lung tung. Vung tay lên đẩy Hạ Dao ra, Ôn Uyển chạy thẳng tới chánh điện của Điện Dưỡng Hòa. Hạ Dao cuống quít theo sát phía sau. Cũng không biết Quận chúa có phải gặp cơn ác mộng gì rồi không? Nhìn bộ dáng này chắc là như vậy.

Bởi vì Ôn Uyển vốn ở trong Điện Dưỡng Hòa. Nên có một cửa nối thẳng. Ôn Uyển vọt tới bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, thái giám đang làm nhiệm vụ vốn định ngăn trở. Khi thấy là Ôn Uyển nên không dám ngăn cản, để nàng đi vào.

Hoàng đế nghe thấy tiếng ồn ào phía bên ngoài thì choàng áo khoác, đang chuẩn bị đứng dậy. Đã nhìn thấy Ôn Uyển vọt vào, ôm chặt lấy hoàng đế đang ngồi, vừa khóc vừa cười: “Nóng. Là nóng, không phải lạnh. Là mộng, là ác mộng. Là mộng thì tốt rồi, là mộng thì tốt rồi. May mà là mộng, làm con sợ muốn chết, làm con sợ muốn chết.”

Hoàng đế nhìn bộ dạng cực kỳ hoảng sợ của Ôn Uyển, nhanh chóng vỗ nhè nhẹ nàng: “Nha đầu ngốc, không phải một giấc mộng sao? Lại đem con hù thành như vậy, ông ngoại không phải là vẫn tốt đây sao, đừng khóc. Nửa đêm ầm ĩ như vậy, còn tưởng rằng con đã xảy ra chuyện gì, vừa khóc vừa cười còn chạy tới chỗ này kêu. . . . . .” Hoàng đế nói xong, đột nhiên ngừng lại. Vừa mừng vừa sợ nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển trước kia đều mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ là dùng phúc ngữ, giọng nói khàn khàn rất khó nghe. Nhưng bây giờ, giọng nói của Ôn Uyển nhẹ nhàng, trơn bóng, giống như âm thanh cũng ngọc khí, rất dễ nghe.

Hoàng đế vui mừng , tay có chút phát run. Đúng, nhất định giống như ông nghĩ . Ôn Uyển, Ôn Uyển có thể nói chuyện rồi, cái nha đầu này rốt cục có thể nói chuyện.

Ôn công công ở bên cạnh cũng kịp phản ứng, ngốc trệ hai mươi giây, rốt cục cũng ý thức được “Quận, Quận, Quận chúa. . . . . . Người, người. . . . . .” Ôn công công nói chuyện cũng không lưu loát.

“Ôn Uyển, con mới vừa rồi gọi trẫm là ông ngoại rồi, Ôn Uyển, con có thể nói chuyện.” Hoàng đế vui mừng sau đó lại lo lắng, sợ là ảo giác của mình.

Ôn Uyển nhìn thấy mọi người nhìn về nàng, dường như bất giác phát hiện nàng có thể mở miệng nói chuyện. Lập tức nhếch môi cười, một mực cười ngây ngô. Hiển nhiên, nàng cũng vì mình có thể mở miệng nói chuyện, mà mừng rỡ không dứt đây này.

Mọi người nghe được tiếng cười khúc khích của Ôn Uyển, cười khúc khích cũng là âm thanh a, quả thật có thể nói chuyện, mà không phải xuất hiện ảo giác. Hoàng đế cuống quít để Ôn công công đi tuyên Vương thái y tới. Vừa lúc hôm nay là ngày Vương thái y làm nhiệm vụ.

Vương thái y bắt mạch cho Ôn Uyển, mừng rỡ nói với hoàng đế “Chúc mừng hoàng thượng, hoàng thượng, Quận chúa thật có thể nói chuyện rồi. Hoàng thượng, thai độc từ mấy năm trước của Quận chúa đã được thanh trừ toàn bộ, lúc trước không thể nói chuyện, là bởi vì Quận chúa không muốn nói. Không có dục vọng nói, lần này, có thể hiếu tâm của Quận chúa đã cảm động trời xanh, mới để cho Quận chúa mở miệng nói chuyện. Quận chúa mở miệng nói được rồi, sẽ không còn đáng ngại nữa.”

Vương thái y nghiêm túc xem mạch cho Ôn Uyển một lần nữa, lại mang phương thuốc đến, Ôn Uyển nghĩ tới lại phải uống thuốc liền cảm thấy rất đau khổ rồi, nàng nhìn Vương thái y, giống như đang nhìn kẻ thù. Hoàng đế thấy bộ dạng phẫn hận của Ôn Uyển, biết nàng sợ nhất uống thuốc thì không khỏi cười ha ha. Vương thái y cũng cười.

“Hoàng thượng, hiếu tâm của Quận chúa cảm động ông trời. Mới để cho Quận chúa có thể mở miệng nói chuyện, hoàng thượng vạn phúc, Quận chúa vạn phúc.” Hạ Dao và Hạ Ảnh đi tới trước mặt, quỳ trên mặt đất bận rộn chúc mừng hoàng đế.

“Tình cảm của Ôn Uyển đối với trẫm ra sao, trẫm so với ai cũng đều rõ ràng hơn, các ngươi đều đi xuống đi! Nha đầu ngốc, không phải là một giấc mộng sao, làm sao lại bị hù dọa thành cái bộ dáng này, ngủ tiếp đi.” Ôn Uyển nghe xong liền lắc đầu, lôi kéo tay hoàng đế, tỏ vẻ nàng sợ. Không muốn trở về, muốn ở bên phụng bồi hoàng đế.

Hoàng đế nhìn không khỏi buồn cười, nhưng nghĩ tới nàng mới có thể mở miệng nói chuyện, một chút không thích đáng cũng bình thường “Con cái nha đầu này, nhìn xem đã đem con làm sợ tới mức nào. Y phục cũng mặc ngổn ngang. Mau trở về ngủ. Hiện tại mới canh tư thôi, con không ngủ, ông ngoại còn muốn ngủ đây này!”

Cuối cùng Ôn Uyển cũng đồng ý đi ngủ. Ôn công công nhanh chóng mang chăn đặt trên giường, trải chăn xong. Ôn Uyển bò lên giường ngủ. Trải qua một phen hành hạ như vậy, Ôn Uyển quả thật vô cùng mệt nhọc, rất nhanh liền phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

“Hoàng thượng, đây là ông trời bị hiếu tâm của Quận chúa làm cho cảm động.” Ôn công công chúc mừng. Nói xong, sắc mặt cứng đờ, Ôn Uyển mộng thấy chuyện không tốt.

“Đều nói ngày suy nghĩ nhiều, đêm sẽ nằm mơ. Đứa nhỏ này gần đây buồn bực thành cái dạng kia, mộng như vậy cũng bình thường. Ngươi cũng đừng quá kiêng kỵ. Châm ngôn không phải đều nói, Mộng thường ngược lại sao. Ôn Uyển mộng như vậy, tượng trưng cho mệnh trẫm còn dài mà! Nhưng, đứa nhỏ này, đúng là hiếu thuận .” Trong lòng Hoàng đế vô cùng vui sướng. Cuối cùng lo lắng này cũng hết rồi, nha đầu kia rốt cục đã có thể mở miệng nói chuyện.

“Ôn Uyển, gọi ông ngoại đi.” Hoàng đế vừa đi vừa đùa với Ôn Uyển.

Ôn Uyển liếc hoàng đế một cái, kể từ tối ngày hôm qua sau khi mình thất thố, hoàng đế cứ hễ đi cùng sẽ bảo mình gọi. Ôn Uyển buồn bực rồi. Hiện giờ lại tới nữa kìa, đáng ghét. Mới đầu Ôn Uyển nghe sẽ đáp ứng, kêu mấy lần nhưng nhìn bộ dạng hoàng đế hăng hái bừng bừng, lập tức không chịu phối hợp. Chết cũng không mở miệng, còn muốn họa bút viết.

Lúc vào triều sớm, hoàng đế mang bộ dạng hớn hở vui mừng, mọi người đều biết, tâm tình hoàng đế rất tốt. Chuyện không tốt tấu lên cũng không còn nghiêm khắc trừng trị nữa.

Sau khi hạ triều, mọi người đều rối rít hỏi thăm sự tình ra sao. Những nhân sĩ tin tức linh thông, hỏi thăm được Quận chúa thế nhưng có thể mở miệng nói chuyện, cho nên tâm tình hoàng đế mới tốt như vậy. Nghe xong mọi người đều có tâm tư khác nhau, có vui mừng, cũng có không hề vui vẻ. Người vui mừng nhất, dĩ nhiên chính là Trịnh vương.

“Hoàng thượng, Trịnh vương cầu kiến.” Được tuyên tiến vào, Trịnh vương cất bước vào bên trong. Hành lễ với hoàng đế xong, ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Uyển. Ôn Uyển đang tập trung tinh thần đọc sách nên không nhìn thấy ánh mắt trông mong của Trịnh vương.

“Uyển Nhi, cậu mới vừa nghe nói, con có thể nói chuyện được rồi.” Trịnh vương thấy Ôn Uyển không chủ động, bản thân liền chủ động hỏi, trong lời nói mang theo run rẩy, vẻ mặt vô cùng kích động.

Ôn Uyển gật đầu. Trịnh vương cau mày, có thể nói rồi làm cái gì mà còn gật đầu. Ôn Uyển ở trên tay Trịnh vương viết ba chữ ‘ không có thói quen, không thích ’ nói cách khác, nàng không thích nói chuyện. Lại còn không thích nói chuyện. Dù Trịnh vương dùng sức như thế nào, Ôn Uyển chính là một câu nói cũng không nói, xấp xỉ giống như người câm. Phải nói, chính là một người câm.

Hoàng đế nhìn thấy vậy liền vui mừng, tâm tình thật tốt, xem ra Ôn Uyển đối với mình vẫn là tốt nhất.

“Uyển Nhi, gọi cậu, gọi một tiếng cậu đi.” Trịnh vương dụ dỗ hồi lâu, chính là dụ dỗ cũng không ra chữ nào, làm cho hắn cảm thấy rất thất bại.

Hoàng đế nhìn thấy cười ha ha, Ôn Uyển nhìn Trịnh vương đầu đầy mồ hôi, cười khanh khách , ba người cùng nhau dùng bữa ở Vĩnh Ninh Cung, Ôn Uyển ngồi ở trên bàn từ từ ăn cơm, nhìn ba người cùng nhau ăn cơm hoà thuận vui vẻ, Ôn Uyển cười rất tươi.

“Nha đầu ngốc, có gì đáng mừng sao? Mỗi lần cũng đều như vậy.” Hoàng đế cười hỏi. Mỗi lần ba người cùng nhau ăn cơm, Ôn Uyển đều đặc biệt vui mừng. Một tháng cũng chỉ có một lần ba người cùng ăn như vậy. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng vô hình trung lại kéo gần quan hệ giữa hoàng đế cùng Trịnh vương.

“Con rất vui vẻ, người một nhà có thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm, đối với con mà nói, chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.” Ôn Uyển rốt cục cũng chịu mở miệng. Trước kia Ôn Uyển cũng đã nói những lời như vậy…, nhưng là do Hạ Dao thuật lại, hiệu quả chênh lệch rất nhiều.

Trịnh vương nghe xong rốt cục cũng xác nhận được lời đồn đại là sự thật, lúc này mới có thể đem trái tim treo cao để xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.