Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 222: Hôn sự Yến Kỳ Hiên không thành( một)



Edit: Thu Huyền

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển Quận chúa có thể nói chuyện, không còn là người câm nữa rồi. Tin tức này, như lốc xoáy, lập tức thổi khắp kinh thành.

Có người vui mừng cũng có người oán hận.

Tô phu nhân nhận được tin tức kia, vẫn còn có chút không tin: “ Thật sự đã khỏi sao? Đã điều trị nhiều năm như vậy, còn nói cả đời không thể nói chuyện được, hiện tại làm sao đã trị tốt.”

Tô Hiển vừa cười vừa nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là mơ một giấc mơ. Hơn nửa đêm thì bên ngoài sấm sét vang dội, Quận chúa bị dọa tỉnh liền chạy từ Vĩnh Ninh cung đến Điện Dưỡng Hòa . Sau đó là có thể nói chuyện. Về phần mơ cái gì, ta cũng không có điều tra ra. Nhưng mà tin tức này hẳn là thật. Bằng không, thời điểm hôm nay vào triều, tâm tình của hoàng thượng cũng không có tốt như vậy. Thật là đã nhiều năm rồi ta không có thấy Hoàng Thượng vui vẻ đến thế.”

“ Nếu là thật, ngược lại xác thực là chuyện đại hỉ sự. Quận chúa coi như chính thức là người có phúc khí rồi.” Tô phu nhân mang vẻ mặt tươi cười. Ôn Uyển cái gì cũng tốt nhất, duy nhất không tốt chính là vẫn không thể nói chuyện. Đây cũng là chuyện làm cho mọi người thường nghị luận.

Tô phu nhân cũng là thật tâm mừng thay cho Ôn Uyển. Nếu Trịnh vương được vị thế thì không cần phải nói, Tô gia là họ nhà mẹ rồi. Vinh hoa phú quý nhất định sẽ có thêm vài chục năm nữa. Lại cùng Ôn Uyển quan hệ tốt như vậy, về sau, Tô gia tất nhiên sẽ là mỗi ngày ngàn tốt vạn tốt.

Tô Hiển cười trêu ghẹo: “Đúng vậy a, điều trị tám năm rồi, đều nói không có hi vọng nữa. Không nghĩ tới, hôm nay chỉ bởi vì một giấc mộng đã khỏe lại. Trước kia nghe đồn nói nàng nằm mơ thấy Bồ Tát báo mộng, nói nàng cả đời vinh hoa phú quý, bình an khoẻ mạnh, ta còn không tin, hiện tại ngược lại ta đã có năm phần tin tưởng.”

Hiền phi biết tin Ôn Uyển có thể nói chuyện, sắc mặt âm âm. Nhưng bà lại rất tỉnh táo, vẫn đang bưng một ly trà, chậm rãi uống. Càng là lúc này, càng phải ổn định.

Quách ma ma nhìn bà vẫn bình ổn như trước, thì bất an nói: “Nương nương, Hoàng quý Quận chúa có thể mở miệng nói chuyện. Cái tin này đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Nương nương, chúng ta không thể cứ như vậy, ngồi đợi bọn hắn đến tìm chúng ta tính sổ được.”

Nhưng Hiền phi bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ma ma, ngươi còn nhớ rõ lần trước Ôn Uyển có thể tránh thoát thiên la địa võng chúng ta bố trí không? Trước kia ta vẫn một mực không hiểu rõ, nhưng hiện tại ta đã minh bạch rồi.”

Quách ma ma kỳ quái hỏi: “Nương nương, vì sao?”

Hiền phi không có chút phẫn nộ nào, ngược lại còn tràn đầy tán thưởng: “Nếu như ta đoán không lầm. Cái nha đầu này, kỳ thật đã sớm có thể mở miệng nói chuyện. Chỉ là qua nhiều năm như vậy vẫn không nói, bởi vì tính toán của nàng nên vẫn một mực ẩn nhẫn không mở miệng. Nhưng đến lúc này lại có thể nói chính vì có chuyện gì đó bắt nàng nhất định phải tự mình nói, nên mới chịu mở miệng nói chuyện đấy.”

Quách ma ma nghe xong lời này, liền ngay cả cái mâm trên tay cũng không bưng nổi, đánh rơi xuống đất. Cũng may là mâm gỗ, nếu không thì không thể không vỡ: “Nương nương, điều này sao có thể?” Một người bình thường đang tốt lành, muốn giả bộ câm, nếu không phải trong hoàn cảnh đó, thì không hiểu khó khăn bên trong đến cỡ nào.

Hiền phi cười nói: “Người khác có lẽ không có khả năng. Nhưng mà Ôn Uyển, lại vô cùng có khả năng làm được. Cái nha đầu này tâm cơ cũng tính toán, còn có ẩn nhẫn cùng phách lực (*), ngay cả ta đều phải khen ngợi hai tiếng. Cho dù bại, tuy không cam lòng, nhưng có thể thua trên tay người như vậy, cũng không thể không nói một câu bội phục.” Phần ẩn nhẫn này, không nói đến ai khác, mà ngay cả nàng, tự hỏi cũng làm không được. Điều này cần có bao nhiêu nghị lực mới có thể làm cho mình không mở miệng nói chuyện.

(*) phách lực: Khả năng quyết đoán, khí phách.

Quách ma ma nghe xong đáy lòng toát ra một trận hàn khí. Đối mặt với người như vậy, trong nội tâm bà dâng lên một sự giá lạnh không hiểu được. Trong nội tâm bà tự hỏi, người như vậy. Bọn họ thật sự có thể đấu thắng được sao?

Hiền phi cũng không có vẻ mặt tức giận gì, ngược lại rất là thích ý đặt chén trà xuống. Nhẹ giọng nói: “Sợ cái gì. Chuyện này còn chưa có tới một bước cuối cùng mà.”

Quách ma ma gật đầu. Hiền phi cười nói: “Không nghĩ tới ván cờ này, nha đầu đó lại đi theo ta đến bước này. Cũng tốt, một ván cuối cùng này, ai chết vào tay ai, rất nhanh có thể thấy rõ ràng.”

Quách ma ma nói: “Nương nương, hiện tại Vương gia đang bị giam lỏng. Cho dù thắng người được ích lợi cũng không phải là Vương gia.” Cho dù cuối cùng thành công, trong kinh thành còn có một Hằng Vương.

Hằng Vương cùng Đức phi, đối với chuyện Ôn Uyển mở miệng nói chuyện, cũng là rất vui mừng. Bởi vì, sau khi tin tức này truyền về, bọn hắn cũng nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.

Thuần Vương nhận được tin tức, vẫn không tin hỏi lại: “ Ngươi nói là sự thật? Ôn Uyển thật sự có thể nói chuyện?” Người tới rất xác định mà gật đầu, nơi phát ra tin tức tuyệt đối đáng tin cậy.

Thuần vương vẫn chưa tin: “Ngươi xác định? Thật có thể mở miệng nói chuyện?”.

Người đó rất khẳng định: “Vương gia, nô tài đã cẩn thận thăm dò qua, đúng là có thể mở miệng nói chuyện. Chuyện này là do hai thái giám đang trực tối hôm đó, chính miệng xác nhận tin tức. Nói ngày đó Quận chúa la to muốn gặp Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng vào triều sắc mặt tràn đầy vui mừng, nên không có sai đâu.”

Thuần Vương cười khổ, thoáng một phát ngồi trở lại trên vị trí. Hắn ngồi trên ghế, trong lòng không biết tư vị gì. Lúc trước hắn cự tuyệt hôn sự, một là sợ cây to đón gió, rước lấy tai họa, còn có một yếu tố rất quan trọng, là Ôn Uyển bị câm, hắn sợ con nối dõi có vấn đề. Không nghĩ tới, mới cùng con hắn cắt đứt không bao lâu, chợt nghe được Ôn Uyển có thể nói chuyện. Cái này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một chuyện châm chọc. Người không biết, còn tưởng là Ôn Uyển cố ý.

Ôn Uyển có thể nói chuyện, người cao hứng nhất trừ hoàng đế ra thì chính là Trịnh vương. Về phần tâm tư của thê tử, tiểu thiếp, nhi tử của hắn thì lại có tính toán riêng.

Trịnh vương phi biết Ôn Uyển có thể nói chuyện, rốt cục cũng xóa đi một cái tâm bệnh trong lòng nàng. Kỳ Phong của nàng rốt cục cũng không cần kết hôn với một người câm, bị người khác nhạo báng. Cũng tốt, trong bất hạnh cũng có cái may.

Kỳ Mộ cùng Kỳ Phong hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đi tới chòi nghỉ mát, hai người vén rèm nhìn vào trong lương đình. Phía dưới chòi nghỉ mát chính là một hồ nước, hôm nay chính là trời đông giá rét, nước quanh hồ đều đã đóng băng, chỉ có điều dưới đáy hồ vẫn có những dòng chảy mờ mờ lưu động.

Bọn hạ nhân lập tức đặt nệm êm trên ghế đá ở trong lương đình, Kỳ Mộ để cho bọn họ toàn bộ lui xuống. Cùng Tiểu Lục một mình nói chuyện: “Tiểu Lục, hôm nay Ôn Uyển biểu muội có thể nói chuyện rồi, cái lão Ngũ đạo mạo trang nghiêm kia, nhất định sẽ nổi lên tâm tư. Đệ nhất định phải ra thêm chút sức, không thể ở tại thời khắc mấu chốt như vậy, khiến cho hắn vượt lên trên.”

Kỳ Phong vốn định nói, lão Ngũ muốn kết hôn, vậy hãy để cho hắn cưới. Nhưng vừa nghĩ đến Ôn Uyển biểu tỷ thủ đoạn lợi hại, phụ vương lại đem nàng là bảo bối mà đối đãi. Nếu thật để cho lão Ngũ cưới Ôn Uyển biểu tỷ, cuộc sống của bọn hắn, có thể bị khổ sở a.

Vốn chẳng qua là phụ vương có ý này thôi, mẫu phi vẫn không đồng ý, nhưng cũng không dám phản đối. Hiện tại, ngay cả thái độ mẫu phi cũng thay đổi. Khụ, hắn cho dù trốn cũng không được rồi. Cần phải cưới Ôn Uyển biểu tỷ, Kỳ Phong tỏ vẻ bị áp lực rất lớn a! Hắn phải chuẩn bị việc cả đời bị vợ chèn ép a! Khụ, cuộc sống tương lai sau này rồi hãy nói. Hiện tại nha, phải sống mỗi ngày thật tốt.

Kỳ Huyên biết Ôn Uyển có thể nói chuyện, trong nội tâm lại không như lời Kỳ Mộ nói, ngày ngày nghĩ cách làm thế nào lấy được Ôn Uyển. Ngược lại hắn rất nghi hoặc, hiện tại sao Ôn Uyển lại có thể mở miệng nói chuyện Mấy lần tiếp xúc vừa qua, cảm giác của hắn đối với Ôn Uyển cũng không tốt lắm, hắn biết rõ. Hiện tại phụ vương vẫn chưa được vị trí thái tử, hắn cũng không có khả năng có động tác khác. Về phần tương lai, ai cũng nói không chính xác được.

Chỉ có Từ Trọng Nhiên rất buồn bực. Vì cái gì Ôn Uyển quận chúa lại có thể nói chuyện được. Nói như vậy, việc hắn cầu hôn Ôn Uyển Quận chúa lại càng thêm gian nan. Cũng không biết, còn cơ hội này hay không ? Có điều hắn tin tưởng Ôn Uyển Quận chúa thông minh như vậy, nhất định sẽ không gả cho hoàng tử.

Nếu Ôn Uyển biết, nàng lại làm cho nhiều người xoắn xuýt những chuyện không hề có chút căn cứ nào như vậy, vừa không muốn cưới lại vừa ảo não lại muốn cưới, đoán chừng sẽ cười ha ha không ngưng.

Nhưng để cho Ôn Uyển không có dự liệu được, việc nàng có thể nói chuyện, vốn là chuyện trong nhà, không có quan hệ đến người khác. Nào đâu biết rằng, quan viên trong kinh thành nhao nhao dâng lên sổ con, hướng hoàng đế chúc mừng. Lời nói lấy lòng dày như một quyển sách lớn đấy. Khiến hoàng đế nhìn thấy tâm tình đặc biệt sảng khoái.

Ôn Uyển sờ đầu, những quan viên này trong ngày thường không có việc gì à. Nàng có thể nói chuyện, một cọng lông cũng không có quan hệ đến bọn họ. Dâng sổ con, không chỉ một cái, mà là một chồng. Về phần những người muốn tặng cái gì, Ôn Uyển hết thảy cung kính tạ ơn không nhận. Đàng hoàng sống ở Điện Dưỡng Hòa hoặc Vĩnh Ninh cung. Vẫn duy trì một thói quen tác phong của nàng, khiêm tốn (hiển nhiên, Ôn Uyển là người không có một chút khiêm tốn nào). Dĩ nhiên, những điều này là đều nói sau.

Ôn Uyển mở miệng nói chuyện ngày thứ hai, Thuần Vương liền hướng hoàng đế xin tứ hôn, coi như là hướng Hoàng đế bộc rõ quan điểm chính mình. Hoàng đế biết được Thuần Vương yêu cầu cưới chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, cũng cười trêu ghẹo hai câu: “Đây mỹ nhân đệ nhất kinh thành, hợp với đệ nhất mỹ nam tử thiên hạ, sau này nữ nhi, sẽ nghiêng thành nghiêng nước bậc nào a.”

Hoàng đế đang muốn hạ chỉ tứ hôn, thì lại bị Ôn Uyển hầu hạ một bên ngăn trở.

“Ông ngoại, cho Ôn Uyển làm chậm trễ một hồi, để cho con hỏi Thuần Vương gia vài câu? Chỉ vài câu, chỉ trở ngại một lúc, không quá lâu đâu.” Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển liền gật đầu. Chung quanh thái giám toàn bộ lui ra, kể cả Ôn công công, cũng đồng dạng lui ra.

“Vương gia, xin cho ta mạo muội hỏi một câu. Người có từng cẩn thận đi điều tra phẩm đức, tướng mạo, tài tình, khuê dự của nữ tử này không? Ta không có ý muốn chất vấn người, ta chỉ là muốn bảo đảm nàng kia trăm phần trăm là một người tốt, dù sao việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Yến Kỳ Hiên. Nếu như chỉ là người một bên nhận định cho rằng nữ tử kia xứng với Kỳ Hiên, vạn nhất trong lòng người ta có tính toán gì khác, đến lúc đó hôn sự chỉ một thoáng đã đặt ra, sẽ không có thời gian hối hận rồi.” Ôn Uyển lo lăng nói.

“ Cái này…” Cái này thật đúng là hắn không có đi thăm dò. Chỉ biết các phương diện đều tốt. Tiếng bình luận cũng không sai.

“Khanh vẫn nên cẩn thận đi dò la xem, nếu thật như Ôn Uyển nói, đến lúc đó quả thật hối hận cũng không kịp rồi.” ngược lại Hoàng đế không có chút tức giận. Vì Ôn Uyển đã buông tay không quấn quýt đến việc này nữa, nên để cho Yến Kỳ Hiên lấy được người tốt, thỏa mãn mong ước của nàng cũng không sao. Chỉ cần không phải là Ôn Uyển gả, ai gả cũng không vấn đề gì. Ông đều đồng ý cả.

Thuần Vương tuy đã cùng Giang đại nhân chào hỏi, nhưng ở phương diện này, xác thực hắn lại không có hỏi nhiều. Nhưng hắn biết rõ Ôn Uyển nói như vậy, tất nhiên là có căn cứ, nàng không có khả năng đi tổn hại khuê dự một cô nương như vậy.

“ Ông ngoại đáp ứng tứ hôn cho Yến Kỳ Hiên, vậy thì cuối cùng ông đã không thực hiện lời hứa. Ôn Uyển, trong lòng con có oán hận ông ngoại hay không ?” Nhìn Ôn Uyển cúi đầu không nói tiếng nào. Trong nội tâm Hoàng đế không đành lòng, đã nhịn không được mà hỏi một câu.

Ôn Uyển lắc đầu: “Con trước kia nghĩ đến có thể gả cho hắn, là vì hắn rất tốt với con. Trước kia thời gian tuy tốt đẹp nhưng đều đã qua. Cái này không thể trách bất luận người nào, là con cùng hắn không thích hợp. Biến thành bộ dạng như bây giờ, chỉ có thể nói rõ chúng con hữu duyên vô phận. Nhưng con vẫn hi vọng hắn về sau có thể hạnh phúc. Lấy một người hiền lành xinh đẹp làm thê tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.