Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 30: Xuất Kế ( Thượng )



Thấy Hiền Phi càng ngày càng giận, Lục phu nhân kinh hãi đảm chiến, chỉ đành phải cẩn thận từng ly từng tí nói”Nương nương, hôm nay cho dù có truy cứu nữa cũng là việc làm vô bổ rồi, mấu chốt của chuyện này là cần phải làm như thế nào để giải quyết, Thuần vương không có động tĩnh, nhưng đến hôm nay Thuần vương càng không có động tĩnh gì, thần thiếp càng lo lắng, gần đây lão gia cũng không để ấy vị thiếu gia tùy ý ra khỏi cửa..”

Hiền Phi nghe đến đây , sờ sờ lên cây trâm trên búi tóc. Những cái khác đều dễ nói, nhưng liên quan đến thế tử Thuần vương, đây chính là nghịch lân của phủ Thuần vương, lần này Lão lục rước lấy phiền toái lớn rồi.

Nhìn khuôn mặt sợ hãi của vợ lão Lục, Hiền Phi cũng biết, có phát hỏa lớn hơn nữa cũng không thay đổi được tình trạng hôm nay. Cho tới bây giờ có tiếp tục truy cứu xuống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hiện tại điều nên nghĩ chính là cần phải xử lí phiền toái phía sau như thế nào.

Chờ sau khi Lục phu nhân đi rồi. Hiền Phi suy nghĩ một chút”Người đâu, hạ một thiệp mời của ta, mời Thuần vương phi đến Cung Lí một chuyến.”

Nhưng phủ Thuần vương không nhận thiệp, nói thẳng, thân thể Vương Phi có chút ảnh hưởng, không tiện tiến cung. Hiền phi đành phải tiếp tục suy tư, nhưng thế nào cũng không bắt được trọng điểm .

Đồng thời ở trong phủ Triệu vương, Triệu vương cũng phát giận cùng La Lục lão gia cùng La đại gia .

“Các ngươi điên rồi? Thuần vương thế tử cũng là người mà các ngươi có thể động sao, các ngươi muốn trừ La Thủ Huân, cái biện pháp gì mà không có, tại sao ngươi lại muốn dính líu đến thế tử Thuần vương phủ. Các ngươi muốn chết à, các ngươi muốn chết cũng đừng tăng thêm phiền toái lớn cho ta.” Triệu vương ở trong vương phủ, lửa giận ngập trời. Hướng về phía hai cha con La Lục lão gia phát tính tình. Tên kia ở trong Thuần vương phủ giống như là một bảo bối phiền phức, ngay cả con vợ kế cũng không có. Nếu như Yến Kì Hiên thật sự mất rồi, người đầu tiên Thuần vương hoài nghi chính là La Lục lão gia. Cho dù cố bố trí nghi trận cũng vô dụng. Thuần vương không phải người ngu. Dù là kẻ ngu cũng không tin Trịnh vương sẽ động thủ với thế thử Thuần vương phủ cùng Thế tử phủ Quốc công , bởi vì tám gậy tre không thể buộc vào một khối. Mà La Lục lão gia trước nay vẫn muốn thừa kế tước vị, cái quan trọng nhất hắn nghĩ tới tự nhiên là con của hắn rồi. Thuần vương vẫn chỉ yêu bạc, cũng không lôi kéo người nào, đối với bên ngoài vẫn luôn tươi cười hớn hở, ngẫu nhiên mới trưng bày ra chút cuồng vọng, đối với tôn thất huân quý vẫn luôn có thái độ bình thường. Nhưng đừng tưởng rằng hắn cam chịu, đó chỉ là vì hắn không muốn chuốc lấy nghi kị của phụ hoàng , cũng không muốn có quyền lợi quá lớn, đó chính là nguyên nhân hắn không muốn giao tiếp, lần này nếu Yến Kì Hiên có mệnh hệ gì , làm gãy đi huyết mạch của hắn thì chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được , đến lúc đó cả phe bọn họ không chỉ phải phòng ngừa Lão Bát, còn phải thừa nhận lửa giận từ Thuần vương phủ ..

“Kế hoạc kia chu toàn như vậy. Qủa thật có thể gọi là vạn vô nhất thất, ta cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện không may như vậy. Nếu kế hoạch mà thành công đối với chúng ta tuyệt đối là có lợi lớn . Vương gia, ta cũng không biết chuyện sẽ biến thành cái dạng này, đâu biết rằng tiểu tử kia nửa đường có thể gặp thế tử Thuần vương. Hơn nữa nửa đường còn nhô ra thêm một Bình Ôn Uyển ta cũng không biết a.” đại gia La gia vẻ mặt như đưa đám. Hắn thật là phải kêu oan rồi.

Triệu vương lúc này hận không giết được tên trứng thúi ngu xuẩn này , mặc dù lúc này vạn phần không bình tĩnh, nhưng chuyện đã đến nước này, có oán trách cũng không có bất kì tác dụng gì nữa rồi, nếu thật muốn xử phạt cũng phải chờ sau khi chuyện này qua “có xử lí sạch sẽ không?”

La Lục lão gia gật đầu nói”đều xử lí sạch sẽ, sẽ không có vấn đề .”

Mặc dù trong lòng Triệu Vương vạn phần tức giận, nhưng cũng cần phải cấp chút mặt mũi cho họ “Lúc ấy tên thị vệ bên cạnh Ôn Uyển cũng đã bắt sống một tên thích khách giao cho Thuần vương phủ. Người kia có thể tin cậy được hay không? Nếu như miệng hắn không đáng tin. Thì ngươi sẽ có một phiền toái lớn rồi. Thuần vương gia bây giờ không có chứng cớ, chẳng qua là chỉ dựa vào suy đoán thôi nên có thể tạm thời sẽ không động thủ. Nhưng một khi có dấu vết, hắn cũng không phải là người mềm tay.”

La Lục lão gia vô cùng khẳng định mà nói”Không. Những người này, tất cả đều đã tỉ mỉ chọn lựa , còn trải qua huấn luyện tàn khốc, chịu hình phạt càng lợi hại hơn, đối với bọn họ cũng đều vô dụng.”

Triệu vương lúc này mới gật đầu. Mà kết quả, quả nhiên Như Triệu vương đoán trước đó, La Lục lão gia cùng La đại gia vẫn đều bình yên vô sự. Trong phủ Thuần vương một chút động tĩnh cũng không có, khiến cho La Lục lão gia có một loại ảo giác là Thuần vương đã quên mất chuyện này.

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua bốn ngày. Ôn Uyển dưỡng bệnh ở trong phủ. Nhưng hôn sự của Thượng Đường cũng không thể trễ nải được, cho nên sau khi Thượng Đường hỏi qua Ôn Uyển liền tự mình đi mời Đại phu nhân ra mặt thương lượng thời gian. Vì vậy vào mùng một tháng hai chính thức đi Tô gia đặt sính lễ.

“Ôn Uyển, ta nghe nói Phất Khê công tử kia sinh bệnh nặng, mệnh không kéo dài được. Thật là , ông trời có phải đố kị hắn có tài không, sau này ta còn tính toán muốn đi giang nam gặp nhân vật truyền kì này một lần!” Y Y âm thầm oán trách. Một thiếu niên ôn hòa thế, cứ như vậy mà mất đi, ông trời cũng quá tàn nhẫn rồi.

Ôn Uyển nghe xong liền hạ tầm mắt xuống, sau đó vội vàng thu liễm thần sắc , khôi phục bình thường.

“Ta nghe người ta nói, tuệ cực tất tổn thương, tình thâm không thọ ( quá thông minh sẽ bị tổn thất, tình yêu không bền lâu ) đoán chừng chính là ý này. Phất Khê công tử hắn quá thông minh, sở hữu tất cả thông minh tài trí đến thấu triệt rồi, tự nhiên là bị tổn thương đến căn bản rồi . Thật là đáng thương.” Vũ Đồng cũng âm thầm thở dài .

Ôn Uyển thật hết ý kiến, bản thân mình không phải vẫn tốt đấy sao, nơi nào giống như mạng không còn bao lâu, xem ra ý định của bọn họ là để cho chính mình hoàn toàn biến mất. Biến mất thì biến mất a, nếu mình có thể làm một nam tử thì tốt rồi, xã hội này đối với nữu tử trói buộc nhiều quá.

Quốc Công Gia bắt đầu tra, cũng chỉ là tra được nha đầu La Thủ Huân mua lần trước có vấn đề, dường như là nàng căn cứ vào những dấu vết để lại mà đoán được nguyên tiêu La Thủ Huân sẽ đi ra ngoài du ngoạn liền đem tin tức để lộ ra ngoài, mới có kiếp nạn khó khăn này .

Nhưng cẩn thận thăm dò tiếp lại tra ra chuyện khiến cho người ta giật mình chính là cô gái bán mình kia dĩ nhiên lại là cháu họ của một vị quản sự nhỏ trong phủ Trịnh vương, tra tới tra lui thấy người này cùng La Lục Lão gia và La Đại gia một chút quan hệ cũng không có, lại càng không dính lấy một điểm quan hệ cùng Triệu vương .

Thuần vương đã ở trong vương phủ sắp xếp đi tra xét, tra tới tra lui cũng thấy thật sự không có nửa điểm quan hệ dính dấp đến phủ Thuần vương. Thuần vương sau khi tra xong cũng không tiếp tục tra nữa. Hắn tra cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất. Có thể đi theo bên cạnh Yến Kì Hiên thì đều là tâm phúc nhất đẳng. những người này về sau đi theo Yến Kì Hiên, tiền đồ tự nhiên không cần phải nói , tiền đồ đã có, ai sẽ mạo hiểm cái chết của cả nhà mà bán đứng chủ tử chứ, cho nên cơ bản xác xuất bị mua chuộc là số không .

Thuần vương rất nhức đầu, đem hy vọng duy nhất ký thác vào trên người tên thích khách kia , nhưng tên thích khách kia chỉ còn lại nửa cái mạng vẫn cắn răng một chữ cũng không nói.

Mấy ngày nay, Thuần vương thật đúng là không muốn đi đối phó với La Lục lão gia, hắn cũng sợ trở thành cây giáo sai khiến của người khác nên vẫn án binh bất động, chờ sau khi tra ra hung thủ thật sự thì ra tay trả thù cũng không muộn .

Nhưng bây giờ lại nhận được tin tức, nói chuyện này liên hệ tới một nha hoàn có liên quan với phủ Trịnh vương, Thuần vương sau khi nhận được tin tức cũng âm thầm đề cao cảnh giác, cái này có phải là kế ly gián với Trịnh vương không, ngày đó muốn ám sát thế tử La gia cùng Thế tử Thuần vương phủ căn bản không phải là La Lục lão gia cùng La Đại gia lục phòng kia mà là Trịnh vương, chính là để cho Trấn Quốc Công cùng La Lục lão gia đấu tranh nội bộ, làm suy yếu thế lực của Triệu vương . Kì Hiên chẳng qua là quá xui xẻo nên bị dính líu tới. Trịnh vương dứt khoát tương kế tựu kế, không chỉ có để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, mà còn muốn kéo Thuần vương Phủ vào, chính vì muốn cho hắn cùng Triệu vương nổi lên hiềm khích, giận chó đánh mèo Triệu vương, mà ra tay đối phó La Lục lão gia đồng thời cũng giống như La gia làm suy yếu thế lực Triệu vương , lại đem mình và hắn cùng buộc chung. Bởi vì, dựa theo tình huống bình thường, La Lục lão gia cùng đại gia La gia tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến nỗi dám giết con của hắn. Trừ phi bọn họ muốn chết không nơi chôn thân.

Mà Trịnh vương thì khác, người này ác độc vô tình, năm đó khi đảm nhiệm chức vụ, để đạt được mục đích thì thủ đoạn nào mà chưa từng dùng qua. Nên việc hắn dùng kế sách này không phải là không có khả năng.

Không nói Thuần vương có ý nghĩ này, mà ngay cả Quốc Công gia sau khi tra ra nha hoàn kia là thân thích của gia nô trong phủ Trịnh vương cũng có ý nghĩ giống như vậy , bởi vì ở vào thời điểm quan trọng này, Lão Lục cũng không có tinh lực dư thừa mà đi đối phó với ông. Muốn đối phó, cũng nên đợi đến khi đại cục định rồi, khi đó có cháu ngoại trai làm hoàng đế là Triệu vương hỗ trợ, dùng lại thủ đoạn này cũng không muộn.

Trịnh vương vừa nhận được tin tức kia,lập tức bắt tay vào giam cầm vị quản sự nhỏ kia. Nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này Trịnh vương biết rõ mọi chuyện, thì cái quản sự nhỏ này mấy ngày trước đó đã ngoài ý muốn mà chết rồi, chuyện trùng hợp như vậy làm sao có thể để Thuần vương và Trấn Quốc Công tin tưởng. Hiện tại hắn có mười cái miệng cùng không thể nói rõ được , không có chứng cớ để giải thích lại càng không giải thích được .

Đầu Trịnh vương cũng muốn to lên rồi,

Trần tiên sinh nhìn Trịnh vương rõ ràng so sánh với ngày thường phiền não hơn rất nhiều liền cười nói”Vương gia, thật ra thì người căn bản cũng không cần lo lắng như vậy, chuyện này mặc dù ngoài ý có liên quan với vương phủ chúng ta nhưng quan hệ cũng không lớn .” Thật ra thì chính bản thân Trần bá Thanh cũng không tin đây là trùng hợp, chẳng qua là chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể suy nghĩ làm sao nói ra được hậu họa về sau .

Trịnh vương nhìn hắn lấy làm khó hiểu. Trần tiên sinh nhìn Trịnh vương hiện tại đột nhiên mất đi tỉnh táo nên có, dĩ nhiên hắn cũng có thể hiểu được, hiện tại đối tượng lúc này dù sao cũng là Thuần vương phủ, hôm nay trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nếu có thêm một địch nhân lớn như Thuần vương phủ thì đối với Trịnh vương mà nói tuyệt đối là chuyện đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương .

Trần tiên sinh cười chỉ nói bốn chữ. Trịnh vương vừa nghe, liền thở phào ra một hơi. Quả thật ,mới vừa rồi hắn gấp gáp đến mắt cũng muốn hôn mê rồi, điểm mấu chốt như vậy lại quên mất, gật đầu liền chuẩn bị cất bước lớn ra ngoài.

Trần tiên sinh kêu”Vương gia, chậm đã. Chuyện này vương gia không nên ra mặt, hãy để người truyền lời qua, quận chúa thông tuệ như vậy nhất định sẽ biết nên làm thế nào .”

Trịnh vương gật đầu. Cho nên nói, Ôn Uyển chính là phúc tinh của hắn, thật đúng là không có nói sai. Lúc ấy Ôn Uyển xuất thủ cứu thế tử phủ Thuần vương, chính bản thân thế tử Thuần vương không có trúng độc thế nhưng Ôn Uyển thiếu chút nữa là bị độc chết. Nếu như không phải vậy thì hắn nhất định là bị cuốn vào trong truyện này rồi. Nhưng bởi vì có Ôn Uyển lẫn vào, cộng thêm giao tình giữa nàng với Thế tử Thuần vương phủ , Thuần vương cũng sẽ không hoài nghi Ôn Uyển cái gì, ngày đó bởi vì tính tình Ôn Uyển nhu nhược mà hắn đồng ý để nàng ra ngoài lịch lãm, không nghĩ tới lại giải trừ được nguy cơ lần này của hắn.

Trần tiên sinh cũng có mặt có vẻ sầu lo “Vương gia, gian tế trong vương phủ cũng quá nhiều rồi , cũng nên nhổ sạch sẽ mới đúng, lần này là may mắn, nhưng còn lần sau thì sao? Vương gia, có lẽ nên đem những thứ này xử lí sạch sẽ mới tốt.”

Trịnh vương gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.