Edit: Asita Ôn Uyển thấy rõ vẻ muốn nói lại thôi trong mắt Quốc công phu nhân, lại nghĩ tới Tô phu nhân, mặc dù nàng không chịu được Tô phu nhân nhưng nang cũng muốn chuẩn bị tổ chức hôn lễ này thật tốt. Vào đến phòng liền lấy ra ngân phiếu từ một hộp đỏ nhỏ, bảo Hạ Ngữ đem giao cho quốc công phu nhân. Nhờ người ta xuất lực là đủ, không nên cưỡng bách người ta xuất tiền, dù sao nàng cũng sớm có chuẩn bị, tiền bạc lúc này nàng có cũng có thể lo đầy đủ.
Đại phu nhân đang rầu rĩ phải đi nơi nào để chuẩn bị số bạc lớn như vậy, đã thấy Hạ Ngữ tới đưa ột tờ ngân phiến, mở ra xem hóa ra là ngân phiếu một vạn lượng.
Đại phu nhân thật không nghĩ tới bà còn không mở miệng Ôn Uyển đã biết bà vì bạc mà rầu rĩ, mặc dù đang bệnh tật mệt mỏi vẫn vô cùng hào khí mang một vạn lượng bạc ra,cộng thêm số còn dư ở nhà hơn tám nghìn lượng thì có khá nhiều bạc, hôn lễ này Đại phu nhân không cần lo phải tự mình bỏ tiền nữa.
Chẳng qua lúc Đại phu nhân cầm bạc trong lòng có chút kỳ quái. Ngày đó Hoàng thượng ở trước mặt tất cả đại thần nói Ôn Uyển hiến toàn bộ gia sản, nàng dưỡng bệnh một năm làm sao còn có nhiều tiền như vậy? Lần này lấy nhiều tiền ra lo liệu có thể có vấn đề gì hay không? Nghĩ thế bà liền vội vàng đến phòng ngủ nói chuyện với Ôn Uyển:” Ôn Uyển, lúc đầu cháu đã nói là hiến toàn bộ gia sản cho quốc gia, giờ mang ra nhiều bạc như vậy có sao không? Mang nhiều bạc như vậy đi mua sính lễ cho Thượng Đường, nếu bị kẻ có tâm bắt được sẽ nói là khi quân, đây không phải là chuyện đùa đâu.” Lời nói này của Đại phu nhân đúng là xuất phát từ lòng tốt suy nghĩ cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười lắc đầu:” Quốc công phu nhân yên tâm, Quận chúa nói, bạc này trước kia nàng giữ lại để ngừa vạn nhất, Quốc công phu nhân cứ yên tâm. Hoàng thượng cũng biết chuyện này rồi, cho dù bị những kẻ kia bêu rếu nói xấu cái gì cũng không sao.”
Ôn Uyển tất nhiên không sợ, bạc này là nàng thắng cược được, ông ngoại hoàng đế cũng biết. Cho nên nói, bạc thắng cược thật là dễ kiếm, có thể nói nàng tay không kiếm được một vạn lượng bạc này.
Đại phu nhân thấy Ôn Uyển nói Hoàng thượng đã biết, nên không còn băn khoăn chuyện này nữa. Bất kể ở Cổ đại hay hiện đại đều có câu có tiền chuyện gì cũng dễ làm, bây giờ trong tay có hơn vạn lượng bạc, đã đủ để đặt mua sính lễ có “trọng lượng” giữ thể diện.
Ôn Uyển thấy bộ dáng của Đại phu nhân liền cười, thể hiện ý tứ của mình:” Quốc công phu nhân, Quận chúa nói một vạn lượng bạc này là để đặt mua một chút vật nhỏ tinh tế. Còn những đồ quý trọng sẽ phái người đi GiangNam đặt mua, Quận chúa nói đồ không chỉ cần tốt mà còn muốn tinh quý (hiếm có, quý giá) cho dù giá tiền ột chút cũng được.”
Quốc công phu nhân ngạc nhiên hỏi:” Ôn Uyển, cháu có ý gì?”
Hạ Ảnh ở bên cạnh liền giải thích ý của Ôn Uyển:” Quận chúa nói những vật nhỏ kia thì cứ ở trong kinh thành đặt mua. Những vật lớn và vật tốt. Như là lăng la tơ lụa, còn có tranh chữ, cùng đồ trang sức châu báu thì đi đến cửa hàng ở Giang Nam cũng như vùng duyên hải mua, giá tiền rẻ hơn rất nhiều”
Quốc công phu nhân há to miệng “Làm thế. Sẽ phí không ít bạc.”
Ôn Uyển cười cười “Quận chúa nói không sao cả. Trong tay nàng còn cất giữ ít bạc. Cộng thêm mấy nơi ở tại vùng duyên hải Giang Nam đều là cửa hàng môn sinh của mấy vị Vương gia. Đi vào trong đó mua. Giá cả sẽ rẻ rất nhiều. Tô gia đã mở miệng, nếu chúng ta keo kiệt, thì đến lúc đó có thể xung đột mất thể diện Quận chúa cũng không muốn thấy.”
Đại phu nhân tâm buông lỏng liền thở phào một hơi. Nói như vậy, sính lễ này tất nhiên không chỉ dừng ở hơn một vạn, rất có thể còn trên hai ba vạn lượng, kể cả Vương tôn (công tử hoàng tộc, con của các Vương gia) đón dâu sính lễ cũng như thế. Ôn Uyển có thể xuất ra số tiền này, danh hiệu Tụ tài đồng nữ thật không phải chỉ là nói suông.
Đại phu nhân bỏ qua được băn khoăn, lại có tiền trong tay, cũng không từ chối tiếp, lập tức bắt đầu hỗ trợ thu xếp. Đầu tiên đem tờ danh sách lúc đầu chia làm hai bộ phận. Ở Giang Nam nhiều đồ trang sức tinh mỹ đặc sắc và Đại vật quý trọng nên phần lớn danh sách đưa cho Ôn Uyển đặt mua. Một phần ngắn còn lại thì viết thêm rất nhiều đồ tinh tế, đồ đạc này hoàn toàn là dựa theo quy cách cưới vợ của con lớn nhất Bình Vương phủ (con lớn nhất của đại phu nhân giờ chính là thế tử Bình vương phủ). Con của nàng lúc thành thân còn chưa phải là thế tử, nên chưa được sử dụng chế độ khác.
Ôn Uyển thấy danh sách kia liền ong cả đầu muốn ngất đi. Mặc dù không dài như của mẹ công chúa nhưng nhìn cũng mỏi cả mắt. Dù sao phu nhân nói thế nào, nàng liền đồng ý, đến lúc đó sẽ phái hai người ra ngoài đặt mua đồ này là được.
Đại phu nhân biết nếu dùng người của phủ Quốc công Ôn Uyển có thể cũng không từ chối, nhưng người trong Quốc công phủ vàng thau lẫn lộn (quan hệ phức tạp), hơn nữa những người đó tất cả đều miệng rộng tham lam, nếu để bọn họ đi làm chắc chắn sẽ ngầm chiếm đoạt không ít. Cho nên nàng liền hỏi Ôn Uyển có người để đi làm hay không, dù sao cũng còn đủ thời gian, nếu có nhân thủ có thể phái đi Giang Nam đặt mua đồ đạc.
Ôn Uyển cũng biết tệ nạn trong phủ Quốc công, tất nhiên ngay từ đầu cũng không định làm phiền đến một ít đại gia tiểu gia của phủ quốc công (đại gia tiểu gia này là nói rất đúng về mấy nô bộc trong phủ Quốc công). Những thứ Tiểu vật có quốc công phu nhân tự mình kiểm tra nên yên tâm không ít, nhưng đại vật thì không thể, nàng không muốn tự mua thêm phiền toái.
Nhưng nhân thủ của nàng thật sự là không đủ, những thiếp thân thị vệ trong nhà một cũng không thể động. Những người khác như Hạ Thiên thì trông coi mọi sự vật lớn nhỏ trong phủ Quận chúa hơn nữa Hạ Thiên đối với việc này lại không quen thuộc, sợ hắn có đi cũng không thể mua được những đồ hợp ý, có Lâm quản gia trước kia trông coi cửa tiệm cho nàng nhưng đồ quá nhiều không thể chỉ một người đi.
Thuần vương biết Ôn Uyển thiếu người liền chủ động phái mấy người tới hỗ trợ. Trước khi mấy người này đi, Thuần vương còn cố ý nhắc nhở, nói Quận chúa là người thông tuệ khôn khéo, nếu kẻ nào muốn gian xảo trộm dùng mánh lới ở trung gian để kiếm tiền bỏ và túi riêng mà bị nàng phát hiện, làm mất thể diện của phủ Thuần vương thì sau khi trở về nhất định sẽ bị xử lý nghiêm, dĩ nhiên cũng sẽ bị đuổi khỏi phủ Thuần vương. Thuần vương nói xong mấy người đều cúi thấp đến không thể thấp hơn, có lời này của ông ai còn dám chứa tâm tư khác, ở vương phủ là có chỗ chống lưng vô cùng tốt, ai nguyện ý rời đi.
Ôn Uyển biết mấy người được cử đến đều đối với chuyện này rất quen thuộc nên cũng không khách khí từ chối mà lập tức chọn mấy người đi Giang Nam mua đồ. Giang Nam nhiều đồ tốt, giá tiền cũng phải chăng, ở đó Thuần vương phủ cũng có cửa hàng, người làm, ngu sao mà không dùng.
Hạ Thiên cảm thấy cái này là cơ hội tốt để hắn rèn luyện, thừa dịp này có thể học được nhiều điều, sau này có thể giúp đỡ cho chủ tử nhiều hơn nên liền chủ động cầu Ôn Uyển được đi cùng mọi người, không làm người chủ sự, chẳng qua nhân cơ hội này tự rèn luyện bản thân.
Ôn Uyển thấy hắn cố gắng tiến bộ tất nhiên liền đồng ý, người trong phủ Quận chúa càng có năng lực thì sau này nàng càng có người để sai sử, bằng không cứ thiếu người lại phải tìm người hỗ trợ thật phiền toái.
Trịnh vương nghe thấy Ôn Uyển thiếu người cũng đưa sáu nô bộc tới, những người này đã chuẩn bị hôn sự cho thế tử, đối với công việc này quen thuộc, vừa đúng lúc hữu dụng.
Ôn Uyển có ý tứ là không được để cho hôn lễ này lộ vẻ yếu kém bằng không nàng cũng không có mặt mũi gặp biểu tỷ Chân Chân. Thử nghĩ xem, Chân Chân cùng Như Vũ vốn ở cùng một cấp bậc, thậm chí bởi vì nàng ấy là cháu gái dòng chính duy nhất của Tướng gia nên cấp độ càng cao quý, nếu không thì Mao trạng nguyên cũng không lao lực tâm tư như vậy.
Hiện nay Như Vũ là thế tử phi, sau này thậm chí có thể thành Thái Tử phi, hoàng hậu… Dĩ nhiên nói những chuyện này bây giờ còn quá xa xôi nhưng nếu không có gì bất ngờ thì tuyệt đối cũng là một vương phi mà Chân Chân lại chỉ gả ột quan viên lục phẩm nho nhỏ như Thượng Đường. Cho nên hôn lễ càng không thể đơn sơ, Ôn Uyển nghĩ tới những điều lão sư nói liền phái bốn người đi Nghiễm Châu mua một ít đồ chơi Tây dương, và thu mua thêm một chút châu báu hột xoàn.
Ngọc Phi Dương là môn hạ của phủ Trịnh vương, mặc dù lúc trước đã bị chèn ép thậm chí bị ám sát trúng độc mấy lần suýt chết nhưng hôm nay thân thể hắn đã hồi phục, cho dù thế lực không còn nhưng nhân mạch thì vẫn còn, hiệu buôn Lợi Phát là do một tay hắn mở rộng, chỉ người ngu mới có sẵn quan hệ mà không dùng nha.
Chân Chân gả cho Thượng Đường một kẻ chỉ mới là quan lục phẩm, chưa nói những người khác, chính Ôn Uyển nghe cũng thay Chân Chân cảm thấy ủy khuất, cho nên nàng quyết định sẽ đặt mua sính lễ thật nặng thật quý trọng. Dĩ nhiên đây kkhông phải là bởi vì nàng áy náy, chuyện này cũng không phải nàng cầu xin nàng ấy làm chị dâu gả tới đây. Chỉ là làm như vậy thì cũng có đủ thể diện cho hai nhà, có thể không nhìn thấy cái vẻ oán giận của Tô phu nhân.
“Quận chúa, Tô gia cho người đến.” Ôn Uyển nghe lời này liền kỳ quái hỏi:” Người Tô gia đến làm gì?”
Hạ Ngữ cười đáp:” Người Tô gia là muốn đến đo đạc phòng để còn thiết kế gia cụ cho tốt, lên kế hoạch nơi nào đặt vật gì, những thứ đó được cô dâu mới mang tới.”
Ôn Uyển ngẩn ra, còn có quy củ này sao? Nếu là lúc trước Ôn Uyển có thể còn đi đến để ngắm ngía một chút, những hiện tại thôi vậy, đi đến góp vui có khi người ta lại nghĩ mình là đứa ngốc không có kiến thức, giống như kẻ chưa bao giờ được ra khỏi cửa.
Không bao lâu, Tô gia phái người đến đo đạc, Ôn Uyển để bọn họ tùy ý làm việc. Dù sao hiện tại nàng cũng đang bận rộn muốn chết. Ông ngoại hoàng đế gần đây không biết xảy ra chuyện gì, không hạ thánh chỉ tuyên nàng tiến cung nữa mà trực tiếp trước mỗi lần nàng trở về hỏi:” Nha đầu, ngày mai cháu muốn ăn món ăn gì, để người phủ nội vụ chuẩn bị thật tốt cho cháu?” Thế thì còn cần đến thái giám truyền thánh chỉ sao? Đúng là nói rõ ngươi phải vào cung.
Ôn Uyển biết Thánh mệnh khó cãi, nhưng nàng muốn tìm cơ hội chuồn êm về nhà. Thái độ của hoàng đế làm cho trong lòng nàng dần hiện ra dự cảm xấu. Dường như ông ngoại Hoàng đế và cậu Trịnh vương đều muốn đem nàng léo vào trong nước. Mặc dù tự Ôn Uyển biết nàng đã bước vào trong nước rồi, nhưng hành động này vẫn vượt xa những điều nàng có thể hiểu, nên trong lúc nàng chưa thể hiểu hết thì có thể tránh liền tránh. Ôn Uyển không phải không nghĩ tới nguyên nhân mà Thuần vương đã nói, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra tại sao nàng chỉ nói đùa một câu lại khiến bọn họ để ý như vậy?
Khi ở nhà, nàng cũng không hề rảnh rỗi, mặc dù vẫn nói với bên ngoài là mình phải nuôi dưỡng thân thể, nhưng trên thực tế khi ở nhà nàng muốn học thuật xoa bóp, còn phải nghiên cứu kỳ nghệ, mỗi ngày còn phải luyện chữ, làm gì còn thời gian đi quản lý hôn sự của Thượng Đường? Nàng xuất tiền ra mặt làm chủ là được, không xuất lực cũng không có chút nào áy náy.