Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 58: Bi Thương (Trung)



Trước kia Ôn Uyển vẫn cho là hai người đã ở chung với nhau một thời gian dài như vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm, nàng vẫn luôn dung túng Hạ Ảnh, thứ nhất bởi vì Hạ Ảnh là người ở bên cạnh nàng lâu nhất, thứ hai là vì nàng cũng không cần Hạ Ảnh phải một lòng trung thành với mình, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới, nàng ta ngay cả đạo đức nghề nghiệp cũng không có. Bây giờ, nàng biết mình sai lầm rồi, quá sai là đằng khác, Hạ Ảnh không đáng tin cậy, trong lòng của Hạ Ảnh Trịnh vương mới thật sự là chủ tử của nàng ta, căn bản không hề đặt nàng vào mắt. Nếu không như thế thì nàng ta sẽ không hoàn toàn nghiêng về phía Trịnh vương ngay trong thời khắc quan trọng như vậy, bỏ mặc an nguy của nàng.

Cùng một chuyện giống nhau, nhưng nếu xảy ra với những người khác nhau thì kết quả cũng sẽ khác nhau. Thử nghĩ xem, nếu như tình huống này xảy ra với Băng Dao hoặc Đông Thanh thì sẽ như thế nào, Ôn Uyển có thể khẳng định rằng, kết quả nhất định sẽ không phải là như vậy.

Mặc dù Đông Thanh nói hơi nhiều, có chút càm ràm, nhưng dưới tình huống khẩn cấp vẫn có thể vì nàng mà bất chấp mọi thứ, đặc biệt là sau khi biết thân phận thật sự của nàng, nàng ấy vô cùng trung thành với nàng.

Mà Băng Dao còn đơn thuần hơn, Hoàng đế ông ngoại bảo nàng ấy chăm sóc mình, thì nàng ấy liền toàn tâm toàn ý chăm sóc mình, không tự ý quyết định, cũng không nói nhiều, chỉ tận tâm làm tốt bổn phận của mình, vô cùng biết nặng nhẹ.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến chuyện nàng và Yến Kì Hiên. Nếu như Hạ Ảnh biết chuyện của mình với Yến Kì Hiên thì nàng ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để nói với cậu Trịnh vương, còn Băng Dao thì không, mặc dù cái gì cũng biết nhưng nàng ấy lại không nói một lời. Hơn nữa trong thời khắc nguy cấp, nàng ấy vẫn có thể giữ vững bình tĩnh để tìm ra biện pháp tốt nhất nhằm giải quyết vấn đề.

Từ việc ngoài ý muốn lần này, Ôn Uyển mới hoàn toàn nhận thức một chuyện, bây giờ nhìn nàng dường như cái gì cũng có nhưng thật chất nàng không có gì cả. Mọi thứ nàng có bây giờ đều là trăng trong nước, hoa trong gương, những người ở bên cạnh nàng không phải do ông ngoại Hoàng đế ban cho thì là người của cậu Trịnh vương, không có một người nào, không có một ai là do nàng bồi dưỡng ra, không ai chân chính thuần phục nàng cả. Nói cách khác, nếu như nàng rơi vào thế bị cô lập, ông ngoại Hoàng đế và cậu trịnh vương chỉ cần ra lệnh một tiếng thì nàng lại trở về với hoàn cảnh sáu năm trước.

Cho nên nàng nhất định phải tự bồi dưỡng người của mình, những người hoàn toàn thuần phục nàng, mà việc này thì phải giao cho Đông Thanh, người luôn kính nể nàng đi làm, bởi vì nàng ấy sẽ không phản bội mình, sẽ một lòng trung thành với mình. Ban đầu Ôn Uyển vốn muốn mang Đông Thanh về phủ Quận chúa, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, Ôn Uyển biết ý kiến này không thích hợp. Đông Thanh không quá quen thuộc với cách thức tranh đấu trong Hoàng cung, nếu đặt ở bên cạnh mình sẽ không giúp được gì nhiều, nhưng để cho Đông Thanh ở bên ngoài, nàng ấy nhất định sẽ giúp ình được nhiều hơn. Đã đến nước này, Ôn Uyển càng quyết tâm phải tự tạo lực lượng cho riêng mình, nàng không cần nó phải quá mạnh mẽ, nàng cũng không muốn tranh giành thứ gì, nàng chỉ cần những người đó có thể một lòng trung thành với nàng, có thể bảo vệ nàng trong những lúc quan trọng, không bỏ mặc nàng là được.

Nếu Đông Thanh không được, vậy người duy nhất được chọn chỉ có thể là Băng Dao, võ công của Băng Dao rất cao, lại biết rõ vị trí của mình, làm việc vô cùng có chừng mực, là người bình tĩnh, hiểu biết cũng rộng rãi, quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý đối với nàng. Ôn Uyển tin rằng chỉ cần nàng không tạo phản, không làm tổn hại đến an nguy của triều đình thì Băng Dao nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với nàng cả đời. Về chuyện sau khi nàng lớn lên, dù sao thì kỹ xảo hóa trang của nàng cũng cao như vậy, hẳn là không thành vấn đề.

Xem ra nàng nên chủ động xin ông ngoại Hoàng đế đưa Băng Dao tới bên người mình, có Băng Dao ở bên cạnh, ít nhất nàng cũng có thể yên tâm hơn. Xem ra bây giờ không thể trừng phạt Hạ Ảnh được, tạm thời cứ để nguyên như vậy đi! Lúc này, đầu óc Ôn Uyển đã tĩnh táo lại, nàng phải suy nghĩ thật kỹ về những việc cần làm.

Ôn Uyển đã thông suốt mọi thứ nhưng nàng vẫn đi vào thư phòng, hơn nữa còn khóa cửa lại, tự giam mình trong thư phòng, nhưng Ôn Uyển lại phạm phải một sai lầm, lúc này nàng không thể tự giam mình trong thư phòng, cánh cửa càng đóng kín, khi nàng ở một mình thì nàng lại càng suy nghĩ nhiều hơn.

Cửa thư phòng bị khóa trái, Hạ Ảnh không vào được, mà Võ Tinh ở một bên nhìn nàng ta cứ quanh quẩn ở ngoài thư phòng, rốt cuộc nhịn không được, lạnh lùng nói “Hạ Ảnh, ngươi đừng quá phận, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kĩ thân phận của mình.”

Ôn Uyển dùng cánh tay phải không bị thương của mình để đánh cờ, lúc thì cầm cờ trắng, khi thì cầm cờ đen, nàng đang cố gắng để bản thân không suy nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nhưng những cảm xúc hoài nghi kia vẫn lãng vãn trong đầu của nàng.

Cứ như vậy nước mắt của nàng rơi không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống trên bàn cờ, bắn tung tóe thành những đóa bọt nước nho nhỏ. Nước mắt giống như vỡ đê, rơi xuống không ngừng, càng ngày càng nhiều, làm sao cũng không ngăn được.

Ôn Uyển không muốn nghĩ, nhưng càng không muốn nghĩ thì lại càng nhớ đến, nàng cũng biết mình gặp chuyện trong phủ Trịnh vương không thể nào là trùng hợp được. Dưới tình huống Trịnh vương không được Hoàng đế yêu thích mà người còn có thể chống đỡ được hơn mười năm, không bị Triệu vương lấn áp, chỉ dựa vào phần năng lực này, người bình thường căn bản là không làm được.

Thử nghĩ xem, năm đó Trịnh vương bị ném tới đất phong, một nơi ma quỷ như vậy nhưng người cũng không hề có một chút thất vọng, chán chường nào, chỉ với năm năm đã có thể làm ột huyện toàn bọn lưu manh, trộm cướp, quan lại tham ô trở nên phồn hoa, phú quý. Nếu quả thật phủ Trịnh vương vốn hỗn loạn như khi nàng gặp chuyện ngày hôm qua thì cho dù có đến mười Trịnh vương cũng không đủ để chết, chứ nói gì đến việc tranh đoạt ngôi vị thái tử với Triệu vương.

Nếu không phải trùng hợp, vậy thì như thế nào? Vì ích lợi, có thể bán đứng nàng sao? Như vậy thì mối thân tình này, nàng có thể chấp nhận được sao?

Ôn Uyển càng nghĩ càng bi thương, thật ra mấy năm nay nàng vẫn biết Trịnh vương sủng ái nàng, trong đó ít nhất cũng có ba phần lợi ích, đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều năm như vậy mà nàng vẫn còn băn khoăn do dự, chưa chịu nhập cuộc.

Nhờ chuyện lần này mà nàng hoàn toàn có thể thấy được thái độ của Trịnh vương đối với mình, Trịnh vương quả thật đã lợi dụng nàng. Từ sự kiện này nàng có thể nhận ra được, sở dĩ Trịnh vương thương yêu nàng như vậy là vì vẻ ngoài của nàng có thể chứng minh thân phận của người, nàng là chứng cớ sống để chứng minh thân phận của người. Chỉ có chứng minh được thân phận của mình, thì Trịnh vương mới có cơ hội trèo lên ngôi Hoàng đế. Với lại mấy năm nay Hoàng đế rất yêu thương nàng cho nên Trịnh vương mới có thể trăm tốt nghìn tốt với nàng, trên thực tế, người chỉ xem nàng như đá lót đường mà thôi.

Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến việc chẳng qua mình chỉ là một công cụ trong tay Trịnh vương, từ đầu đã bị Trịnh vương lợi dụng, còn tất cả những quan tâm, thương yêu trước kia đều là giả dối, bây giờ đầu óc Ôn Uyển chỉ quanh quẩn những lời này, nàng lấy hai tay che đầu lại, nàng không muốn suy nghĩ đến những chuyện này nữa, nếu không đầu nàng sẽ nổ tung mất.

Ôn Uyển liều mạng không cho phép mình suy nghĩ nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được sự tức giận và bi thương trong lòng, sự thất vọng và bàng hoàng trong lòng khiến Ôn Uyển mất đi lí trí, nàng dùng tay quét sạch tất cả các con cờ làm bằng ngọc trên bàn cờ sang một bên, tiếp theo nàng lại cầm bình hoa bên cạnh ném mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai. Dường như âm thanh chói tai kia có thể khiến nàng phát tiết được sự tức giận và bi thương trong lòng.

Đập xong một bình sứ, Ôn Uyển quay sang nhìn những con cờ trên bàn cờ, sự tức giận và bi thống trong đáy lòng không những không giảm bớt một chút nào, mà trái lại càng thêm tuyệt vọng hơn.

Ôn Uyển không đập đồ nữa, nàng chán chường ngồi lại trên giường, vô lực dựa vào gối, nhìn trần nhà, cứ ngơ ngác như vậy một lúc lâu.

Cũng trong lúc này, trong lòng nàng lại có một tiếng nói vọng ra, không phải như thế, có lẽ cậu không cố ý, có lẽ cậu không biết chuyện này, Ôn Uyển cố gắng nghĩ đến khả năng này, nếu so với suy nghĩ trước đó thì nàng thà tin tưởng lí do phía sau hơn. Nàng thà tin rằng cậu Trịnh vương không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, cậu không biết đến cả thị vệ cũng bị mua chuộc, có lẽ cậu vẫn cho rằng Hạ Ảnh sẽ luôn ở bên cạnh nàng, cho nên tuyệt đối sẽ không xảy ra chút sơ sót nào, cậu không biết rằng những người muốn hại nàng đã sớm có biện pháp vô cùng hoàn hảo.

Ôn Uyển một mực tự thôi miên chính mình, khiến bản thân mình tin rằng cậu Trịnh vương không biết chuyện này, cho dù có đi đến tình cảnh này, thì cũng không phải do người cố ý, chỉ có suy nghĩ như vậy, Ôn Uyển mới có thể dễ chịu một chút.

Trong lòng Ôn Uyển vừa hoảng sợ vừa bàng hoàng. Kiếp trước, nàng đã phải đối mặt với sự lạnh lùng của người nhà, sau này còn bị bạn trai phản bội, bạn thân quay lưng vứt bỏ, bây giờ được sống lại, nàng vẫn luôn tôn kính, thương yêu cậu Trịnh vương như phụ thân của mình, nếu người thật sự như những gì lúc đầu nàng nghĩ, thì quả thật nàng chịu không nỗi, nàng không biết trên thế gian này nàng còn có thể tin tưởng người nào nữa. Nàng đã vô cùng cẩn thận, cẩn thận mọi bề, tuyệt đối không chịu nổi đả kích như vậy.

Ở trên đời này, nàng không có nhiều người thân lắm, thật không nhiều lắm, người thân trong nhận thức của nàng chỉ có Hoàng đế và cậu Trịnh vương, địa vị của Hoàng đế ở trong lòng Ôn Uyển cũng không bằng cậu Trịnh vương, bởi vì Ôn Uyển kính yêu và tôn trọng Trịnh vương như phụ thân của mình, vậy tại sao cậu lại tính kế nàng? Tại sao lại đem nàng làm mồi nhử? Chẳng lẽ cậu không biết làm như vậy sẽ phá hủy nàng hay sao?

Trước giờ nàng vẫn luôn lo sợ, vẫn không dám đối mặt với chuyện này, không nghĩ tới cuối cùng nó vẫn biến thành sự thật.

Trong lòng Ôn Uyển vô cùng bi thống, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, mùi vị bị người thân nhất, người mà mình tin tưởng nhất phản bội, đời trước nàng đã hiểu rõ rồi, chẳng lẽ đời nàng còn phải tiếp tục nếm trải nữa hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.