Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 67: Thực Tế



Edit: Mèo

Beta: Ly Ly

Sau khi Ôn Uyển vào cung một chuyến, cũng không tiếp tục vào cung nữa, vẫn một mực co đầu rút cổ ở trong nhà, không ra khỏi cửa, cũng không tiếp khách, dường như khôi phục lại cuộc sống yên tĩnh lúc trước.

Người ở bên ngoài đều không đoán được rốt cuộc Ôn Uyển Quận chúa đang tính toán cái gì.

Ôn Uyển đóng chặt cửa, trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của mình, dường như ngăn cách cùng thế giới bên ngoài, thế nhưng bên ngoài phát sinh chuyện gì, Hạ Dao sẽ nói cho nàng biết trước tiên. Mặc dù Ôn Uyển đóng cửa không ra, nhưng những chuyện phát sinh bên ngoài, không tới mức rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng biết tường tận.

Ngày hôm đó Ôn Uyển đang vẽ tranh trong sân, không biết tại sao hôm đó Ôn Uyển đột nhiên rất có hứng thú, liền bảo người bày giá vẽ ra, nàng muốn vẽ tranh. Hạ Dao khuyên nàng, tay người còn chưa khỏe, chờ khi hoàn toàn khỏe lại hãy vẽ, Ôn Uyển khoát tay tỏ vẻ không sao, tay phải của nàng cũng không có bị thương, vừa mới phác họa được hình dáng của đóa hoa, đã nghe Hạ Viên tới đây bẩm báo “Quận chúa, Thuần Vương gia tới.”

Ôn Uyển để bút vẽ xuống, đi đến phòng khách, trong lòng vô cùng nghi hoặc, lúc này Thuần Vương đến tìm mình làm cái gì? Nàng đột nhiên nhớ tới, Kỳ Hiên đi Giang Nam, dựa theo thời gian mà tính thì hiện tại nên đến rồi, hẳn là có quan hệ với Kỳ Hiên.

Thuần Vương thấy Ôn Uyển, cẩn thận đánh giá Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển không có vẻ lo âu, sắc mặt nhẹ nhõm “Ôn Uyển, Kỳ Hiên ở Giang Nam thương tâm quá độ, bệnh không dậy nổi.”

Tay Ôn Uyển run lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Dao, Hạ Dao cúi đầu.

Thuần Vương thấy thần thái của Ôn Uyển, cũng biết Ôn Uyển tất nhiên bị người khác giấu diếm, không báo “Ôn Uyển, tiểu tử ngốc kia ngã bệnh ở Giang Nam, cậu muốn đến Giang Nam đón hắn trở về, cũng may lần này có mang theo đại phu bên người (Vọng đại phu nổi danh trong kinh thành), bằng không hiện tại cậu cũng ngồi không yên như vậy.”

Ôn Uyển không lên tiếng, nàng biết Thuần Vương đến đây không chỉ vì chuyện này, Ôn Uyển quay đầu nhìn về phía Hạ Dao, bảo Hạ Dao lui xuống, còn mình thì mời Thuần Vương đến thư phòng.

Thuần Vương thấy Ôn Uyển không nói chuyện, nói “Ôn Uyển, cậu vừa mới nhận được tin tức, lần này Kỳ Hiên bệnh rất nặng, đại phu cũng có đưa tin, nói bệnh của hắn là tâm bệnh, tâm bệnh thì phải có tâm dược, cháu có nhiều biện pháp, cháu mau nghĩ cách đi, làm sao mới có thể diệt trừ được tâm bệnh của hắn.”

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi “Nói cho hắn biết, cháu vẫn rất tốt, không có chuyện gì, bây giờ đang ở kinh thành chờ hắn.”

Thuần Vương không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt “Không được, biện pháp này không được, bây giờ tình cảnh của cháu nguy hiểm như vậy, lần này thoát được, còn lần sau thì sao đây? Lần sau còn có thể may mắn như vậy sao? Chẳng lẽ cháu muốn tiểu tử ngốc kia đau lòng thêm nữa. Ôn Uyển, biện pháp này tuyệt đối không được, cháu mau nghĩ biện pháp khác đi.”

Ôn Uyển sừng sững bất động, lần này là cơ hội tốt nhất, nếu như Thuần Vươg đồng ý, nàng cũng sẽ không lo lắng nhiều như vậy nữa.

Lòng Thuần Vương lo lắng như bị lửa đốt “Ôn Uyển, tính tình của tiểu tử ngốc kia, cháu còn không biết sao? Hắn ở Giang Nam bị bệnh sắp chết, mà cháu còn ở đây do dự, không phải là cậu không muốn đồng ý với cháu, mà là cậu không có cách nào để đồng ý. Cháu thông tuệ, có thủ đoạn, có mưu lược, có thể đối phó với những thứ chuyện hèn hạ này, nhưng Kỳ Hiên không được, mưu lược thủ đoạn và những thứ giống như vậy, ta không có dạy hắn, cháu muốn kéo hắn vào trong đóng thị phi này, cháu muốn hại chết hắn sao?”

Ôn Uyển nhìn chằm chằm Thuần Vương “Tại sao? Tại sao lại nuôi dạy Kỳ Hiên như một đứa bé? Rốt cuộc cậu tính toán điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn Thuần Vương Phủ xuống dốc sao?”

Thuần Vương cười khổ “Cháu cho rằng cậu muốn sao? Cậu không dạy hắn thành kẻ quần là áo lụa, chẳng lẽ phải dạy hắn thành thanh niên tài tuấn, văn võ song toàn, độc nhất vô nhị? Nếu thật sự làm như vậy, thì cậu đã phải lựa người trong đồng tông (người cùng gia tộc) làm con thừa tự để thừa kế tước vị của mình rồi.”

Trong lòng Ôn Uyển run lên.

Thuần Vương đau khổ cầu xin “Ôn Uyển, cháu quen thuộc với tiểu tử kia nhất, cậu tin cháu nhất định sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp giải trừ khúc mắc của tiểu tử kia.”

Ôn Uyển không muốn buông tha cơ hội lần này “Cháu không rõ tại sao? Yến Kỳ Hiên quần là áo lụa, không thông tuệ, không có thủ đoạn, không mưu lược, đã như vậy, cho dù hắn biết thân phận chân thật của cháu thì thế nào? Ai sẽ cuốn hắn vào bên trong dòng xoáy? Có cậu ở đây, Triệu vương và Hiền phi dám hạ thủ với hắn sao? Tại sao nhất định phải giấu diếm?”

Thuần Vương thấy Ôn Uyển chết cũng không buông miệng (ý là nói cho đến cùng, không chịu buông tha), gấp đến phát hoả, nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc nôn nóng “Ôn Uyển, cậu đã sớm nói, không phải cậu không muốn mà là cậu không thể, còn nữa, cháu thật sự có thể xác định tình cảm Kỳ Hiên dành cho cháu đúng là tình yêu nam nữ mà không phải là sùng bái và mơ ước sao?”

Ôn Uyển nắm chặc tay, thật lâu mới lên tiếng, phải.

Thuần Vương lắc đầu “Ôn Uyển, cho dù có phải là tình yêu nam nữ hay không thì Cháu và Kỳ Hiên cũng không có khả năng, cháu buông tha đi! Thân phận của cháu, nhất định không thể gả cho Kỳ Hiên được, cháu chỉ có thể gả cho con trai của Trịnh vương.”

Ôn Uyển cắn môi dưới, không cam lòng “Nếu như cháu nhất định phải nói với Kỳ Hiên cháu là Phất Khê, thì cậu sẽ làm như thế nào?”

Thuần Vương thấy Ôn Uyển quật cường như thế “Ôn Uyển, tàn khốc mà nói, nếu cháu thật sự cố chấp như vậy, cậu không sao cả, cho dù chuyện này lộ ra, giỏi lắm thì cậu liền để cho Kỳ Hiên cưới cháu vào cửa. Ôn Uyển, cháu có bệnh câm, cho dù tương lai cháu có thể mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ cần dựa vào cái cớ này, cậu đã có thể khiến cho cháu chỉ có thể làm tiểu thiếp của Kỳ Hiên, cháu cảm thấy Hoàng thượng sẽ đồng ý để đường đường một Hoàng quý Quận chúa nhị phẩm đến Thuần Vương Phủ làm tiểu thiếp sao? Ôn Uyển, cậu không biết tại sao cháu lại tự tin là mình có thể khiến Hoàng thượng đồng ý tứ hôn cho cháu và Kỳ Hiên? Nhưng có một điều, cậu tin rằng trong lòng cháu hiểu rất rõ ràng, sở dĩ Hoàng thượng sủng ái cháu như vậy, thứ nhất, bởi vì cháu có ích, có trọng dụng, thứ hai là vì đến bây giờ cháu vẫn không có dính dấp gì đến lợi ích. Vậy cháu thử nghĩ xem, khi cháu trở thành một con cờ không có chút giá trị nào, cháu cho rằng Hoàng thượng sẽ còn sủng ái cháu như vậy sao? Không có Hoàng thượng sủng ái, cháu cho rằng cháu là cái gì? Cháu không có cha mẹ để nương tựa, không có huynh đệ làm chỗ dựa, không có người thật lòng bảo vệ cháu, thậm chí đến một tôi tớ chân chính trung thành, cháu cũng không có. Ôn Uyển, cháu có thể dựa vào người nào, trừ Hoàng đế ra, ai cháu cũng không dựa vào được. Nếu như cháu trở thành một con cờ vô dụng, không có Hoàng thượng sủng ái, cháu chỉ là một đứa bé gái mồ côi bị gia tộc vứt bỏ mà thôi, một con kiến hôi có thể bị mọi người tùy ý bóp chết.”

Móng tay Ôn Uyển bấm sâu vào trong thịt, đau nhức, rất đau nhức, vì nàng quá rõ ràng, cho nên mới lo được lo mất, cũng bởi vì quá rõ ràng, cho nên làm việc mới có cố kỵ.

Thuần Vương thấy huyết sắc trên mặt Ôn Uyển dường như bị rút sạch trong chốc lát, cũng không nhẫn tâm, nhưng hắn không có biện pháp, hắn phải để cho Ôn Uyển nhìn rõ thực tế: “Ôn Uyển, không phải là cậu không đồng ý mà là cậu không thể. Nếu như Hoàng thượng cho rằng giá trị của cháu lớn hơn thế tử của Thuần Vương Phủ, Hoàng đế sẽ không vứt bỏ cháu, mà chỉ làm cho cậu đi nhặt xác Kỳ Hiên, đến lúc đó, cháu và Kỳ Hiên mới chính là sinh ly tử biệt. Hai kết quả này, cái nào cậu cũng không muốn chứng kiến hết, cậu tin rằng cháu cũng không muốn nhìn thấy đâu.”

Ôn Uyển lẩm bẩm “Sẽ không, sẽ không.”

Thuần Vương nói đến vô cùng lãnh khốc “nhà đế vương là vô tình nhất, Ôn Uyển, Hoàng đế là người đứng đầu thiên hạ, nếu không dính dấp đến lợi ích, thì ông sẽ sủng ái cháu vô điều kiện, yêu thương cháu, xem cháu là trân bảo quý trọng nhất, nhưng nếu đã dính dấp đến lợi ích, liên lụy đến an nguy của thiên hạ, nếu thật sự đi đến bước đó, thì ánh mắt ông cũng không nháy một cái mà trừ đi mối họa ẩn là Kỳ Hiên, không nên ôm hy vọng xa vời với người ngồi trên ghế rồng, hiện tại không thể, tương lai càng không thể.”

Thuần Vương thấy Ôn Uyển sững sờ, cho nên giọng nói chậm lại “Ôn Uyển, chuyện tương lai, tương lai hãy nói, trước tiên, cứu Kỳ Hiên quan trọng hơn. Ôn Uyển, cháu suy nghĩ biện pháp để cho tên tiểu tử ngốc kia tỉnh lại đi, trên đời này, chỉ có cháu mới có thể cứu được hắn.”

Ôn Uyển nghe được câu này, mới bừng tỉnh từ trong thất thần, ngẩn người một hồi lâu, Ôn Uyển mới cầm bút, đổi tay trái viết chữ.

Thuần Vương biết tay trái của nàng bị thương, vội vàng ngăn cản nói “Ôn Uyển, tay của cháu còn chưa khỏe lại, không thể dùng lực, không nên viết thư, nghĩ biện pháp khác đi!”

Ôn Uyển lắc đầu, chữ viết bằng tay trái và chữ viết bằng tay phải, cảm giác viết ra không giống nhau, rất dễ dàng nhìn ra sơ hở, thật ra thì nàng cũng hi vọng Yến Kỳ Hiên có thể thấy được sơ hở, sau đó hoài nghi, cuối cùng là truy xét chân tướng. Vậy thì hắn có thể cùng gánh vác với nàng rồi, nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng muốn có được một người để dựa vào, đáng tiếc, tình thế không cho phép.

Thuần Vương thấy Ôn Uyển cố ý giả Thủ Vọng để viết thư cho Kì Hiên, khẽ thở dài nói “Ôn Uyển, tộc trưởng Giang gia đã viết một phong thư, dùng giọng điệu của Thủ Vọng để viết, nội dung là muốn Kỳ Hiên tỉnh lại, nhưng không dùng được. Ôn Uyển, cách để lại di ngôn này không dùng được.”

Ôn Uyển làm như không nghe thấy lời của Thuần Vương, tiếp tục viết, trên tay truyền đến cảm giác kim châm xát muối, thế nhưng nàng lại không có chút cảm giác nào.

Lúc Ôn Uyển hạ bút, nàng muốn viết rằng nàng là Phất Khê, nàng vẫn sống rất tốt, Yến Kỳ Hiên biết được chân tướng, cũng không thương tâm nữa, nhưng nàng không thể, mọi người bên cạnh cạnh nàng đều phản đối, không có một người đồng ý, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào? Nàng không dám đánh cuộc và nàng cũng không có tư cách đánh cuộc. Nếu thua, nàng sẽ không còn gì, đến mạng cũng không còn, còn có thể liên lụy đến Yến Kì Hiên.

Ôn Uyển dùng ý chí lớn nhất của mình để viết thư, bảo Yến Kỳ Hiên phải cố gắng sống tốt, Yến Kỳ Hiên đã đồng ý với nàng, cho dù nàng mất rồi thì hắn cũng phải sống thật tốt, muốn hắn tuân thủ lời hứa. Viết, viết, nước mắt không nhịn được rớt xuống, một giọt lại một giọt rơi vào trên tờ giấy, sau đó lan rộng ra.

Thuần Vương ở một bên, mài mực cho Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển luôn luôn mạnh mẽ, lúc này lại ngồi đó không tiếng động mà rơi lệ, vành mắt của hắn cũng đỏ lên. Hắn cũng muốn nói rõ mọi việc, cũng muốn thành toàn, nhưng hắn không dám đánh cuộc, không dám lấy tánh mạng của nhi tử nhà mình ra đánh cuộc, trong khi chỉ có một phần vạn hi vọng.

Bởi vì tay bị thương, viết từng chữ từng chữ một, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dù sao cũng là di ngôn trong lúc bệnh nặng, viết rất khó coi, nhưng ngược lại càng chân thật hơn.

Sau khi viết xong, liền sai người bưng chậu than tới, hong khô, sau đó nhét vào trong phong thư, giao cho Thuần Vương “đưa cho Kỳ Hiên, cậu yên tâm, nhất định sẽ hữu dụng.”

Thuần Vương thấy ánh mắt Ôn Uyển hồng hồng như thỏ, trong lòng ảm đạm, mấy lần hắn há miệng định nói nhưng đều nuốt trở về. Cuối cùng cắn răng, tàn nhẫn nói ” Ôn Uyển, nếu như Kỳ Hiên có thể vượt qua được nỗi đau lần này, cháu không nên tiết lộ nửa phần tin tức cho hắn biết, đứa bé kia chính là người không có đầu óc, cháu vĩnh viễn không nên nói rõ thân phận với hắn. Cho dù tương lai tin tức có bị lộ ra, cháu cũng không cần phải thừa nhận, Ôn Uyển, cậu hi vọng cháu có thể đồng ý với cậu.”

Ôn Uyển lắc đầu, nàng có kiên trì của nàng “Cậu yên tâm, nếu không tuyệt đối nắm chắc, cháu sẽ không nói cho hắn biết. Đợi khi mọi thứ đều đã định, cháu sẽ cầu xin ông ngoại Hoàng đế tứ hôn, cháu chỉ hy vọng đến lúc đó, cậu sẽ không ngăn cản.”

Thuần Vương thấy Ôn Uyển đến bây giờ vẫn chưa buông bỏ “Ôn Uyển, hoàng thượng sẽ không đồng ý tứ hôn cháu cho Kỳ Hiên đâu. Nếu như cháu cố gắng kiên trì, thì chỉ có hai người chịu khổ mà thôi. Kỳ Hiên không thông minh như cháu, không có nghị lực như cháu, hắn còn cần sự bảo vệ của cậu, cho nên cháu hãy buông tha đi!”

Ôn Uyển kiên định lắc đầu.

Thuần Vương nhìn vẻ mặt kiên trì của Ôn Uyển, lập tức nuốt xuống tất cả những lời muốn nói, nếu hắn không thể thay đổi được Ôn Uyển, vậy thì hắn sẽ thay đổi con của mình “Ôn Uyển, nếu cháu muốn kiên trì, cậu cũng không có cách nào để ngăn cản, nhưng cháu phải đồng ý với cậu, khi việc tranh đấu còn chưa kết thúc, an toàn của cháu còn chưa được đảm bảo tì cháu tuyệt đối không thể nói với Kỳ Hiên, cháu là Phất Khê. Trong tương lai, khi mọi chuyện đều đã định ra, cháu cũng phải để Hoàng thượng chính miệng tứ hôn, mới có thể nói cho tiểu tử ngốc kia thân phận thật sự của cháu. Cậu không thể để cho tiểu tử ngốc kia thương tâm một lần, lại một lần, Ôn Uyển, cậu hi vọng cháu có thể đồng ý với cậu, nếu như cháu đồng ý với cậu, có chuyện gì cần cậu giúp đỡ, chỉ cần cậu có thể làm được, cậu nhất định sẽ giúp cháu.”

Ôn Uyển đề bút viết “Cậu yên tâm, cháu đã nói, nếu chưa chuẩn bị chu đáo thì sẽ không nói với Kỳ Hiên, cháu sẽ không làm trái với lời hứa của mình, ý tốt của cậu, lòng cháu lĩnh, cháu không cần sự giúp đỡ của cậu, chuyện của cháu, tự cháu sẽ giải quyết.”

Nàng không cần lấy chuyện của Yến Kỳ Hiên với nàng ra để trao đổi sự ủng hộ của Thuần Vương, đây đối với nàng chính là sự vũ nhục.

Thuần Vương thở dài, cầm thư về.

Ôn Uyển nhìn bóng lưng của hắn, đứng trong phòng khách, sững sờ hồi lâu.

Hạ Dao nhìn cánh tay của Ôn Uyển, dường như đang rỉ máu “Quận chúa, miệng vết thương của người bị rách rồi, đang rỉ máu, Quận chúa, để nô tì nhìn xem, băng bó cho người.”

Ôn Uyển sững sờ nhìn Hạ Dao, cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, Hạ Dao biết, đây là Ôn Uyển đang trách tội nàng, nàng lập tức quỳ trên mặt đất “Quận chúa thứ tội, thuộc hạ sợ Quận chúa thương tâm cho nên mới không nói với người.”

Khóe miệng Ôn Uyển lộ ra nụ cười chế nhạo “Sợ ta thương tâm, ngươi rất trung thành, Ông ngoại Hoàng đế nói ta có thể yên tâm về sự trung thành của ngươi, ngươi quả thật rất trung thành, mới đến đây một thời gian đã có thể quyết định thay ta, xem ra ông ngoại Hoàng đế đã ban cho ta một nha hoàn vô cùng trung thành.” Vốn tưởng rằng nàng ta là người đáng tin, xem ra phong thủy của phủ Quận chúa không tốt, ai đến đây cũng bị biến chất hết.

Hạ Dao quỳ trên mặt đất “Thuộc hạ cam nguyện chịu phạt.”

không biết trôi qua bao lâu, Ôn Uyển nhàn nhạt hỏi “Tự ngươi nói đi, ta nên phạt ngươi như thế nào đây?” Lần đầu tiên là không biết, tái phạm lần nữa chính là ngu xuẩn.

Hạ Dao cắn răng nói “Chặt tay.”

Ôn Uyển lạnh lùng nói “Ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện của ta không cần ngươi quyết định thay ta, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, đi đến nội viện quỳ ba mươi sáu canh giờ ( ba ngày ba đêm ), nếu lần sau còn tái phạm nữa, thì tự mình chặt tay của mình đi.”

Hạ Dao trầm giọng đáp “Vâng”

Ôn Uyển truyền lời xuống “Ba ngày nay, trừ nước ra, không được cho nàng bất cứ thứ gì, dám làm trái với lời của ta…, trực tiếp xử tử!”

Hạ Dao bị phạt quỳ, cả phủ Quận chúa, đến tiếng côn trùng kêu cũng không nghe được, trải qua chuyện ở phủ Trịnh Vương, tính tình của Quận chúa thay đổi.

Một mình Ôn Uyển đứng trong thư phòng, đứng yên thật lâu, thật lâu, lâu đến mức Võ Tinh ở ngoài cửa không nhịn được liền bước tới khuyên: “Quận chúa, đã muộn rồi, người mau nghỉ ngơi đi!”

Ôn Uyển nhìn Võ Tinh, từ khi hắn đến bên cạnh mình, gần đây mới nói được mấy câu, trong ngày thường cũng không nói gì, nhưng đối với nàng, coi như trung thành “Võ Tinh, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi hãy thành thật trả lời ta.”

Võ Tinh nhìn ánh mắt thâm thúy của Ôn Uyển “Quận chúa cứ hỏi, thuộc hạ nhất định sẽ trả lời đúng sự thật.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng mà dùng phúc ngữ hỏi “Nếu như ông ngoại Hoàng đế bảo ngươi giết ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Võ Tinh là người cho dù núi thái sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng khi nghe xong những lời này, sợ hãi nhìn Ôn Uyển, còn Ôn Uyển lại vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, vẻ mặt của Ôn Uyển nói cho hắn biết, nàng không nói đùa, nàng đang vô cùng, vô cùng thật tình.

Võ Tinh trầm mặc một lúc lâu, trong mắt có không đành lòng, nhưng vẫn nói ” Quận chúa, nô tài không muốn lừa dối người, nô tài sẽ lấy cái chết tạ tội.” Nói cách khác, hắn sẽ thi hành nhiệm vụ, sau khi thi hành nhiệm vụ xong, sẽ tự sát tạ tội.

Ôn Uyển vạn phần cảm kích “Cám ơn ngươi, Võ Tinh, cám ơn ngươi đã không gạt ta.” Thật ra nàng đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn muốn nghe lời nói thật, cho dù lời nói thật làm tổn thương người khác nhất, nhưng lại chân thật nhất.

Võ Tinh cúi đầu, hắn có thể nói Hoàng thượng sẽ không hạ thánh chỉ như vậy, nhưng hắn nói không nên lời, nếu thật sự có vạn nhất, hắn chỉ biết thi hành nhiệm vụ, hắn cũng sẽ lấy cái chết để tạ tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.