Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 78: Thượng Đường thành thân ( hạ )



Ôn Uyển rất may mắn vì được quan sát toàn bộ quá trình. Nhìn thấy Thượng Đường cầm lấy đòn cân trên tay, không ngờ lại có chút run run, Ôn Uyển ở bên cạnh liền bật cười.

Thượng Đường thấy Ôn Uyển cười thì mặt đỏ lên, đè nén lại tâm trạng, đến khi ổn định xong liền đi tới đem khăn voan nhấc lên. Ôn Uyển nhìn thấy thiếu chút nữa ngất đi, mũ phượng hoa lệ , mặt cô dâu thì trắng như bức tường trắng, nếu không như thế này cô dâu hẳn là xinh đẹp nhất, vì sao tất cả đều là phấn .

Ôn Uyển thở một hơi dài nhẹ nhõm, nếu không phải Thượng Đường từng trông thấy cô dâu chắc sẽ tưởng rằng cô dâu xấu tới như vậy đó! Ôn Uyển quyết định chủ ý, sau này mình thành thân tuyệt đối không thể trở thành cái bộ dáng quỷ này. Hù chết người a. Cái này nếu như nửa đêm nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng rằng là nữ quỷ đó.

Vợ chồng cùng uống rượu hợp cẩn xong, làm chú rể thì tự nhiên Thượng Đường phải đi chào hỏi tân khách rồi, nẹn mấy người khác đều đồng loạt đi vào coi như là náo động phòng.

“Cô dâu thật xinh đẹp.” Đầu tiên là Đại phu nhân, tiếp theo là hai chị dâu, sau đó nữa là mấy vị phu nhân trong nhà.

Ôn Uyển thật muốn hỏi thử, ánh mắt của các ngươi như thế nào lại tệ đến thế, như vậy mà các người cũng thấy được cô dâu xinh đẹp hay không à, nàng thật bội phục bản lãnh trợn mắt nói dối của mọi người.

Làm ầm ĩ mất một lúc lâu, Ôn Uyển bắt đầu đem người kéo hết ra ngoài. Một mặt lại kêu người đi tới chỗ cô dâu rửa sạch mặt cho cô dâu rồi kêu người ta hầu hạ nàng ăn uống.

Chân Chân nhìn Ôn Uyển rất cảm kích, hiện tại nàng đói bụng đến mức bụng dán vào sau lưng rồi, từ trước lúc lên kiệu hoa đều không có ăn uống gì cả, sợ là phải đi nhà xí, đến nơi này lại chưa quen thuộc nên lại càng không dám nói câu nào, sợ người ta chê cười mình.

Không nghĩ tới, mọi thứ Ôn Uyển đều nghĩ tới cho nàng.

Chân Chân ăn non nửa chén, trong bụng cũng đã no được bảy, tám phần, liền thả chén xuống. Ôn Uyển thấy cũng thỏa đáng rồi liền nói mấy câu để cho nàng an tâm rồi rời khỏi tân phòng.

Hạ Dao ở một bên lắc đầu. Tô cô nương này thật đúng là mệnh tốt. Trừ hoàng thượng cùng Trịnh vương, còn có Yến Kì Hiên ra. Hạ Dao còn chưa từng thấy Quận Chúa chiếu cố bất cứ người nào như vậy. Nghe nói cô nương Tô gia này tính tình nhu thuận mềm yếu, đến phủ Quận Chúa dù có mềm yếu đi nữa thì cũng sẽ không có người dám vượt qua quy củ.

Ở tiền viện, Thượng Đường đi mời rượu từng người. tâm tư của tất cả mọi người đều không đồng nhất, có người ghen ghét, có người hâm mộ, có người lại cố gắng nịnh bợ, lại có người thật lòng chúc phúc. Chẳng qua trên mặt của tất cả mọi người đều là thần sắc vui vẻ chân thành chúc mừng, những lời nói may mắn cũng rất có thứ tự.

Có mấy người Thượng Hồng, Thượng Vệ, Thượng Dũng, Hải Yển cùng với Thượng Đường quan hệ không tệ cũng giúp đỡ ngăn rượu của đồng liêu. Nhưng Thượng Đường cũng bị uống đến thất điên bát đảo. Hành hạ đến nỗi thật sự không xong thì mọi người mới thả cho hắn một con ngựa.

Tân khách rối rít cáo từ, tản mát đi về, mọi người đưa Thượng Đường đang uống say đuổi về động phòng.

Bên này người vừa vào tân phòng. Phía ngoài đã có người đưa canh giải rượu tới, uống xong canh giải rượu Thượng Đường cũng thấy tốt lên nhiều.

Thượng Đường nhìn tân nương tử của mình, hiện tại quả thực đã đem tất cả phấn trắng trên mặt tẩy sạch sẽ, lúc này vô cùng thanh tú động lòng người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp.

Thấy Thượng Đường đang nhìn mặt nàng lập tức đỏ bừng.Thượng Đường thấy vậy trong lòng nóng hầm hập. Hai người đều yên lặng không nói.

Bên này Ôn Uyển nghe được tân khách dần dần tản mát, mới thở phào ra một hơi. Mệt chết người rồi, hơn năm tháng này, bị thương liền bị thương, dưỡng thương liền dưỡng thương. Tiếp theo đó là chuẩn bị hôn sự, cái này so với những cái trước thì mệt mỏi hơn nhiều.

Hạ Dao đã sớm bảo chuẩn bị nước, Ôn Uyển vừa về tới trong viện liền lập tức đi tịnh phòng, tắm rửa cho sạch sẽ rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, bầu trời vừa mới sáng Ôn Uyển đã rời giường. Rửa mặt xong liền ở trong sân đánh Thái Cực quyền. Đột nhiên nàng nhớ tới hai người kia đoán chừng ngày hôm qua mệt mỏi quá sức rồi, liền để cho bọn họ ngủ nhiều thêm một chút .

Hạ Dao hô hấp nặng nề. Quận Chúa, cũng quá suy nghĩ cho thất thiếu phu nhân lúc về nhà chồng rồi.

Một nha hoàn trong Hành Phương các đi đến Ngẫu Hương tạ, xa xa thấy đèn trong phòng còn chưa sáng. Chờ lúc đến gần mới phát hiện đèn đã sáng lên. Liền ở phía ngoài phòng nói “Thiếu gia, Thiếu phu nhân. Quận Chúa sai nô tỳ truyền lời. Nói mấy ngày nay nàng mệt nhọc nên hôm nay sẽ dậy muộn. Hạ Dao tỷ tỷ ở bên cạnh Quận Chúa nói Quận Chúa đại khái sẽ qua hơn nửa giờ thìn mới thức dậy.”

“Như vậy thì ngủ tiếp thôi.” Nhìn thê tử sắc mặt ửng hồng, trong lòng Thượng Đường lại nóng lên. Chẳng qua là vẫn kiềm chế lại, dụ dỗ thê tử để cho nàng ngủ tiếp.

Chân Chân ngượng ngùng cúi đầu, hắn là một tướng công biết quan tâm người khác. Mấy ngày nay trong lòng nàng cũng thấp thỏm bất an, hiện tại rốt vừa là bạn khuê phòng của mình. Cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp, trong mơ hồ nàng liền tiếp tục ngủ.

Nàng vừa ngủ một giấc liền thẳng tới giờ thìn. Lúc đi vào chính sảnh thì Ôn Uyển cùng Thượng Đường đang ở chính sảnh chờ nàng. Nàng vừa tiến đến, Ôn Uyển và Thượng Đường đều đứng lên.

Chân Chân có chút xấu hổ, nên khi nha hoàn bưng nước trà tới.

Chân Chân liền nhanh chóng đón lấy trà nha hoàn đưa tới, kính trà trên linh vị cho mẹ chồng công chúa, lại kính trà thêm cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười híp mắt nhận một bao tiền lì xì thật to. Bên này vừa xong, bên kia lập tức truyền đồ ăn sáng tới đây. Cũng là một chút đồ thanh đạm, trên bàn có một nửa là món ăn mà Chân Chân thích ăn. Chân Chân nhìn thấy thế rất là cảm kích.

Ôn Uyển cười nói”Thất phu nhân, Quận Chúa nói, sau này sẽ là người một nhà rồi. Có chuyện gì thì nói thẳng. Muốn ăn cái gì cứ trực tiếp phân phó phòng bếp làm. Nếu không ăn quen đồ ăn trong phòng bếp làm thì ở viện của mình cũng có thể tự mở một phòng bếp nhỏ , nếu có cần cái gì thì cứ phân phó cho đại quản gia là được.” Ôn Uyển cùng Thượng Đường rất ít khi ở chung một chỗ dùng cơm, trong ngày thường bữa cơm của Thượng Đường cũng là trong phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị, cho nên nàng mới có câu nói này.

Chân Chân cười đến vô cùng thư thái “Muội yên tâm, ta sẽ .”

Lục Yên bên cạnh mang sắc thái vui mừng, Lục La cũng tự mình vui mừng thay cho Chân Chân, Quận Chúa đối với cô nương nhà mình vẫn giữ nguyên thái độ như lúc trước, thật quá tốt.

“Quận Chúa để cho Thiếu phu nhân đi ngũ phòng trước rồi lại đi Đại phòng, thất phu nhân , Quận Chúa nói, Ngũ phòng chỉ cần đi một lát là được, hôn sự lần này cũng là do Đại phòng cùng Tứ phòng lo liệu nên các người nên đi cám ơn quốc công phu nhân cùng Tứ phu nhân thật tốt.” Hạ Ảnh vừa nói.

Chân Chân có chút khẩn trương gật gật đầu. Thượng Đường nhìn Chân Chân, vội vàng nắm tay nàng, bày tỏ rằng nàng không phải sợ .

Mặt Chân Chân đỏ bừng, vội hất tay hắn ra, Thượng Đường ở một bên cười khúc khích, mình thật là có phúc khí, cưới được một nương tử tốt như vậy.

Ôn Uyển nhìn bọn họ quan tâm lẫn nhau thì rất là vui. Hai người tình cảm tốt là tốt rồi. Sau này mọi người chung đụng cũng sẽ hòa hợp.

“Không cần lo lắng, Quận Chúa bảo Thiếu phu nhân hãy nhớ kỹ, mẹ chồng của ngài là công chúa điện hạ, là mẫu thân của Quận Chúa, đối với những người khác làm lễ tốt là đủ rồi. Những cái khác không cần cố kỵ.” Dẫn bọn họ đi là Hạ Lâm, đây chính là một nha hoàn miệng lưỡi sắc bén, trong lúc nói chuyện có lý tuyệt đối không buông tha người nào .

Nghe được lời Hạ Lâm nói…, Chân Chân cũng biết nên làm việc như thế nào. Trước lúc gả tới đây, nương của nàng cũng nói với nàng một chút đạo lý làm vợ, kêu nàng nếu ủy khuất thì lập tức nói cho bà biết vân vân.

Chị dâu Hải thị cũng nói với nàng không ít chuyện, còn ngàn dặn vạn dặn. Muốn nàng đến phủ Quận Chúa rồi, Ôn Uyển nói nàng làm cái gì thì làm cái đó. Nếu như Ôn Uyển không có nói, thì cũng đừng có chủ động nhúng tay vào việc của nội viện, tất cả những gì Ôn Uyển nói đều đúng. Dù sao Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.

Tân nương mới gả về nhà chồng, trong lòng thường thấp thỏm không yên, thậm chí còn có kinh hoảng. Nhưng đối với tất cả những hành động mà Ôn Uyển làm từ đầu tới giờ thì trong lòng nàng lại tràn đầy cảm kích. Về phần nói đến chuyện nội viện, nàng từ trước đến giờ đối với mấy cái này không có hứng thú. Còn ước gì không dính tay tới.

Ôn Uyển thấy bọn họ đi rồi cũng thở phào nhẹ nhỏm, rốt cuộc chủ nhà cũng tới rồi. Sau này, mình không cần mệt mỏi như vậy nữa, nên lập tức để cho Hạ Thiêm đem sổ sách sửa sang lại mang ra ngoài. Tính toán đợi sau khi vợ chồng Thượng Đường trở về liền đem đống chuyện này toàn bộ ném cho Chân Chân đi. Mình, có thể nhàn nhã nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi.

Chân Chân tới thăm, An Thị nhìn thấy tân nương xinh đẹp toàn thân chứa đầy phong độ của người trí thức, thì ghen tỵ tới mức nắm chặt hai tay lại.

“Dâng trà.” Bình Hướng Hi ho khan một tiếng. Chân Chân nhận trà nha hoàn đưa tới, liền kính trà cho Bình Hướng Hi, lại kính thêm trà cho An Thị.

Ôn Uyển có thể lớn lối, là bởi vì trên người nàng có huyết thống hoàng gia. Nhưng Thượng Đường thì không có tư cách như vậy, nên vẫn đàng hoànglàm tròn bổn phận.

An Thị mặc dù trong lòng ghen tỵ tới mức nổi điên, nhưng cũng không dám đắc tội Chân Chân, cho Chân Chân sắc mặt để nhìn. Ngược lại cho một bao tiền lì xì thật to. Thời khắc mấu chốt, đầu óc bà ta vẫn không hồ đồ, nếu còn huyên náo ầm ĩ nữa, đến lúc đó tiền đồ của con trai bà có thể mất sạch sẽ.

Tiếp theo Chân Chân cũng kính trà cho Nhị phu nhân Phạm thị, nhưng không cần phải quỳ xuống dập đầu. Nhị phu nhân Phạm thị cũng cho một bao tiền lì xì thật to. Sau đó nàng liền qua hành lễ với tiểu thúc cùng tiểu cô.

Thanh San nhìn Chân Chân, trong lòng muốn cho Chân Chân một đòn ra oai phủ đầu, không nhận lễ vật của nàng. Nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của đại ca nàng nhìn tới, lúc trước Thượng Kỳ đã nghiêm trọng cảnh cáo nàng không được phép quấy rối, nếu không sẽ giam nàng lại. Thanh San liền thành thật nhận lễ.

Suốt cả quá trình gặp mặt cũng tương đối thuận lợi. ,

“Buổi trưa ở lại đây dùng cơm đi.” An Thị nhiệt tình chiêu đãi.

Trên mặt Chân Chân lộ vẻ khó khăn. Ôn Uyển nói, chỉ cần ở trong ngũ phòng một lát là được. ,

“Cha, Nương. Hôn lễ lần này của con là Đại bá cùng Đại bá mẫu, Tứ bá mẫu giúp đỡ rất lớn. Còn có hai vị chị dâu hỗ trợ nữa, chúng con tính toán đi trước tạ ơn đại bá cùng Đại bá mẫu bọn họ. Sợ đi trễ sẽ thất lễ.” Thượng Đường thành khẩn nói .

An Thị nghe xong liền nắm chặc khăn. Sắc mặt thay đổi mấy lần. Hừ, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Ta liền chờ xem lúc Triệu vương lên ngôi, xem hai người các ngươi còn có quả ngon gì để ăn . An Thị ở trong lòng âm thầm nguyền rủa .

“Ừ, hôn lễ lần này của con quả thật là làm phiến đại bá mẫu cùng tứ bá mẫu của con thu xếp ổn thỏa trước sau, cũng nên sớm qua đó để thể hiện được tấm lòng thành của con, hãy đi gặp đại bá mẫu của con đi rồi cùng trở về dùng bữa.” Bình Hướng Hi đối với đại ca và đại tẩu của mình trước giờ đều rất tôn kính. Mặc dù bị đại ca đánh một trận, nhưng lòng kính trọng đối với đại ca vẫn không giảm. Bình Hướng Hi nhận được tư tưởng Nho gia sâu nặng luôn nhận định huynh trưởng như cha.

An Thị tuy nguyền rủa trong lòng, nhưng trên mặt lại cười nói”Thất thiếu gia nói cũng có lý, nhưng ngũ phòng mới là nhà của con. Chờ dùng qua cơm trưa lại đi Đại phòng cũng không muộn, cũng sẽ không có người nói xấu .”

Phạm di nương nghe lời này liền nói ” Ta nghe nói lần này Đại phu nhân vì hôn lễ của Thất thiếu gia đã mệt mỏi tới mức bị bệnh. Sáng sớm hôm nay đã mời đại phu rồi. Lão gia, nếu như trì hoãn không có kịp thời gian đi qua vấn an, lan truyền ra ngoài, đối với Thất thiếu gia và thất thiếu phu nhân sẽ không tốt.”

An Thị nhìn vẻ mặt của Phạm thị, trong lòng nổi lên sự tàn khốc. Bà đã khẳng định, Phạm thị và Ôn Uyển thoát không khỏi liên quan với nhau. Mỗi lần An Thị gặp ả liếc mắt đưa tình mà nhìn Bình Hướng Hi, bà chỉ có một loại vọng động muốn bóp chết ả ta.

Để cho bà chịu không nổi chính là Bình Hướng Hi cái gì cũng đều nghe lời tiện nhân bại hoại này. Khiến bà buồn nôn tới mức thổ huyết.

Quả nhiên, Bình Hướng Hi nghe được lời của Phạm thị liền nói ” Vậy con mau đi qua đó đi. Phải cám ơn đại bá và Đại bá mẫu của con cho thật tốt. Lại đi cám ơn Tứ bá mẫu của con nữa.”

Hai người cung kính trả lời rồi bước ra khỏi ngũ phòng.

Chân Chân nghĩ tới cảnh tượng minh tranh ám đấu vừa rồi , còn có thái độ không cam lòng của Thanh San. Trong lòng âm thầm thấy may mắn, may là hiện tại chuyển ra ngoài rồi, nếu không thì quả là tai họa.

Cuộc sống của nàng, cũng không còn thư thái như vậy. Ít nhất sáng nay mà dậy trễ thế, khẳng định sẽ có một trận lời ong tiếng ve rồi. Nghĩ tới đây, trên mặt liền đỏ một chút. Không nghĩ tới, tân hôn ngày đầu tiên lại nằm ngủ quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.