Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển cùng với hoàng đế dùng xong ngọ thiện thì đi dạo ở trong sân.
Một màn xảy ra ở ngự thư phòng hoàng đế đã nghe nói qua. Hoàng đế
cười hỏi: “Nha đầu, làm sao con lại có thành kiến lớn như vậy với Từ
trọng Nhiên?”
Ôn Uyển không biết ý tứ của hoàng đế, chỉ cho là đang nói chuyện vừa
rồi: “Cậu Hoàng đế, con đối với hắn không có thành kiến gì nha. Chẳng
qua quả thật nên dựa theo trình tự, không thể đi cửa sau được. Con nghĩ
Từ trọng Nhiên có thể tự vượt qua! Trong ấn tượng của con, người này là
một người có đầu óc thông minh, giỏi về mưu tính. Làm quan cũng sẽ là
nhân vật lợi hại.”
Hoàng đế có lòng tác hợp, hiện tại nhìn thấy Ôn Uyển có ý, còn khen
ra miệng, thì càng cao hứng: “Cậu cũng cảm thấy Từ trọng Nhiên là một
nhân tài, không nghĩ tới Ôn Uyển cũng nghĩ như thế. Ôn Uyển, cậu cảm
thấy Từ Trọng Nhiên này là một tiểu tử không tệ, sau này tiền đồ cũng sẽ không kém. Con thấy như thế nào? Cậu cảm thấy rất tốt đó.” Muộn hai năm nữa gả cũng không sao, nhưng phải gấp rút tìm người tốt thôi. Nếu không gấp rút tìm người tốt, Ôn Uyển có thể thành gái già rồi. Hai đứa con
gái của hắn còn nhỏ hơn Ôn Uyển đều đã lập gia đình và sắp làm mẹ rồi!
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Con mới không cần gả cho một
nam nhân tâm cơ sâu như vậy. Sau này còn mưu tính tới mưu tính đi, sống
mệt mỏi đến phát sợ. Không cần.”
Hoàng đế cười nói: “Hắn có mưu tính hơn nữa, cũng mưu tính không đến được trên đầu của con.”
Ôn Uyển nhếch miệng, lại nói: “Không cần. Hắn có một phụ thân không
hòa hợp, hai mẹ kế và mấy người đệ đệ khác mẹ. Cậu Hoàng đế, người cũng
biết tính tình của con. Không kiên nhẫn nhất là chuyện lục đục với những nữ nhân này. Con mới không đi quản cái cục diện rối rắm kia đâu, đâu
phải trên đời chỉ có hắn mới là nam nhân tốt.”
Hoàng đế rầu rĩ: “Con chọn tới chọn lui như vậy, khó chọn được người tốt nha!”
Ôn Uyển không thèm để ý nói: “Chọn không được người tốt vậy thì không lấy chồng! Dù sao con có nhà có xe (xe ngựa), còn có vô số sản nghiệp.
Cả đời không lấy chồng cũng không cần lo.”
Mặt hoàng đế lập tức trầm xuống: “Nói hưu nói vượn, một cô nương tại
sao có thể không lấy chồng. Con cứ nhìn xem Từ Trọng Nhiên trước một
chút, nếu không tốt mới phải tìm nữa. Biết đâu có thể tìm được người hợp ý.”
Ôn Uyển có cũng được mà không có cũng không sao à một tiếng cho xong.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển có thái độ này lại càng thêm rầu rĩ. Thế này
thì tìm được dạng gì nha? Khụ, trước cứ lưu ý đã. Muốn tìm người phù hợp với Ôn Uyển, điều này thật là khó khăn lớn. Thế nhưng chấp nhận qua loa thì hắn lại không nỡ.
Ôn Uyển trở về phủ đệ liền sai người ta kêu Hạ Thiêm đến. Nói với hắn các loại chuyện mua vườn trà và mua đất trồng trà. Những năm này Hạ
Thiêm đều cẩn trọng làm việc cho nàng. Không hề xảy ra sai lầm và sơ
suất gì. Chuyện này nhất định phải là tâm phúc của mình đi làm Ôn Uyển
mới yên tâm.
Ôn Uyển xử lý chuyện của cải trong tay xong. Nhớ tới lời Mai nhi nói. Nàng quả thật đã hơn nửa năm không chú ý đến Bình gia rồi. Nói vậy thời gian qua cũng không tốt “Bình gia bên kia như thế nào?”
Ôn Uyển biết Bình Hướng Hi sinh bệnh phải uống thuốc, nhưng không có
tiền mua thuốc, đi vay tiền chung quanh cũng mượn không được tiền. Những thứ thân thích kia đều coi hắn là Hồng Thủy Mãnh Thú.
Ôn Uyển thoáng nở nụ cười, thế này có tính là đáng đời hay không: “Hạ Dao, ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa nghĩ bây giờ làm sao thì cứ làm như thế. . .”
Sáng ngày thứ hai liền phái người đi Ngân hàng Quảng Nguyên, mời
Thượng Vệ hết giờ làm việc đến phủ Quận chúa một chuyến. Thượng Vệ được
tin tức kia, nơi nào còn có thể đợi đến hết giờ làm việc, lập tức xin
nghỉ. Chưởng quỹ hỏi nguyên nhân. Nói là Quận chúa kêu hắn đến phủ đệ
một chuyến. Chủ nhân gọi người lập tức được coi như là việc công. Nơi
nào còn phải xin nghỉ.
“Quận chúa.” Thượng Vệ có chút sợ hãi, hiện tại Ôn Uyển đã không phải là nữ nhi của Bình gia rồi. Ở trên luật pháp đã không có chút quan hệ
nào cùng với hắn. Hắn rất lo lắng không biết vì sao Ôn Uyển lại kêu hắn
qua.
“Ngươi không cần lo lắng. Nên làm cái gì thì làm cái đó. Chưởng quỹ
Ngân hàng đã nói với ta, ngươi ở Ngân hàng Quảng Nguyên làm rất tốt.
Ngươi yên tâm, mặc dù ta ra khỏi Bình gia nhưng ta sẽ không nuốt lời.
Ngươi có thể làm được đến bước đó đều dựa vào năng lực của chính mình.
Ta tìm ngươi không phải vì chuyện ngân hàng.” Ôn Uyển cười nhạt nói.
“Vậy Quận chúa tới tìm thuộc hạ là vì chuyện gì?” Thượng Vệ cẩn thận từng tý nói.
Ôn Uyển ra dấu, Hạ Ảnh đưa cái hộp nhỏ trên tay cho Thượng Vệ: “Đây
là đồ ban đầu ta lấy từ Bình gia. Ta cũng tương đối bận rộn, nếu không
phải ngày hôm qua bị nhắc nhở, ta cũng quên mất. Dù sao đã không phải là người Bình gia nữa, chiếm đồ của Bình gia thì không thể nào nói được.”
Thượng Vệ có chút sợ hãi.
Ôn Uyển vừa nhìn bộ dáng của Thượng Vệ, cũng biết hắn muốn cái gì:
“Chuyện ta cùng với bọn họ không liên quan đến ngươi. Ngươi đang ở trong ngân hàng làm rất tốt. Chỉ cần ngươi có năng lực này, có thể làm được
vị trí gì sẽ không có người ép ngươi. Ngươi yên tâm.”
Thượng Vệ gấp gáp ứng lời.
Ôn Uyển cảm giác mình phải nói cho rõ ràng: “Chỗ này có khế ước mua
bán nhà cùng với khế đất của Ngõ Bát Tỉnh, mặc dù ta với ông ta đã không còn quan hệ nữa. Nhưng vốn không đến nỗi đuổi ông ta tới ngủ trên đường cái. Ta cũng không phải loại người nhẫn tâm, khế ước mua bán nhà và khế đất này ta đều cho. Toàn bộ đều là những thứ cuối cùng của cái huyết
thống kia. Về phần những vật này nọ này, ngươi giao cho Quốc Công gia xử trí.”
Thượng Vệ không muốn tiếp nhận nhưng thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, nàng sẽ không cần những thứ đồ này.
Ôn Uyển nói một tiếng vất vả. Thượng Vệ nào dám gánh vác một tiếng vất vả này. Vội nói là chuyện phải làm.
Ôn Uyển thấy đã dặn dò xong liền cho hắn đi trở về.
“Quận chúa, đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Hơn nữa, cho dù người thiện
tâm cũng không cần cho bọn hắn một số đồ lớn như vậy. Đáng giá vài vạn
lượng bạc đó! Cầm đi trợ giúp người khác cũng có thể giúp đỡ không ít
người.” Hạ Ngữ có chút đau lòng. Những người đó đều là một đám Bạch nhãn lang cộng thêm quỷ hút máu, có cho đi cũng không có được một câu nói
tốt. Ném cho tên khất cái còn tốt hơn cho bọn hắn.
Ôn Uyển nghe lời này cười nói “Những thứ này vốn không phải là đồ đạc của ta, đây là đồ từ Bình gia có được. Chỉ trả lại cho bọn họ mà thôi,
ta cũng không muốn chiếm chút tiện nghi này. Nhưng mà Hạ Ngữ ngươi có
tiến bộ nhé, những thứ đó quả thật trị giá năm sáu vạn lượng bạc. Đồ của Bình gia ta cũng không lạ gì, nên thừa cơ hội này trả lại, có thể được
danh tiếng tốt mà.”
Lời này của Ôn Uyển không có mấy người tâm phục. Hạ Ảnh cũng mất hứng nói: “Quận chúa, cho những người này còn không bằng cầm đi trợ giúp
thêm nhiều người khác, cũng tích chút âm đức cho người nọ. Làm cái gì sợ ông ta đói chết bệnh chết. Đói chết bệnh chết cũng xứng đáng.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi cảm thấy, nếu như Bình Hướng Hi chết đói chết rét, người khác có nhìn như vậy nữa không? Cho dù cắt
đứt liên hệ, nhưng người ở toàn bộ kinh thành cho tới Đại Tề, người nào
không biết ta là con gái ruột của hắn. Ngươi cảm thấy đến tương lai, sử
quan có thể nhớ ghi chép lại cho ta một vết đen hay không?”
Lời của Ôn Uyển vừa rơi xuống, mọi người không dám nói gì nữa.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hắn xưa nay chán ghét ta nhất. Hôm nay lại biết là hắn đã thoát khỏi quan hệ với ta, còn phải sống dựa vào ta. Cảm giác như vậy cũng là một loại đau khổ.” Thật ra thì nàng không
muốn Bình Hướng Hi chết nhanh như thế. Muốn hắn chết từ từ. Khoảng thời
gian còn lại phải sống trong hối hận và thống khổ. Như vậy mới có thể
chuộc lại tội nghiệt mà hắn phạm phải. Dùng để an ủi vong linh của đứa
bé kia và Hoàng ma ma ở trên trời.
Về phần lấy những đồ này ra, Ôn Uyển biết rất rõ ràng, bất kể người
xã hội nào cũng sẽ đồng tình với người yếu. Trước kia Ôn Uyển xem một
tin tức trên báo. Đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ. Tin tức nói là một
lão nhân hơn tám mươi tuổi ăn xin ở trên đường, sống tại gầm cầu. Sau đó tìm được con lão, con của lão cự tuyệt nuôi dưỡng. Lúc ấy người người
đều mắng con của lão. Nhưng con lão cũng bi thương tố cáo cha hắn lúc
tuổi còn trẻ rất ác độc. Kể mẹ ruột mất sớm, mẹ kế là một người ác độc.
Mỗi ngày không cho hắn cơm ăn, ngày ngày đói bụng đến trước ngực dán
phía sau lưng. Không chỉ có như thế, mẹ kế còn luôn ở trước mặt cha hắn
khích bác ly gián nói hắn dùng lời nói độc ác mắng nàng, ước gì cả nhà
chết hết sạch. Cha hắn bất chấp tất cả, mỗi lần đều phải đánh hắn cho da tróc thịt bong, còn không cho cơm ăn. Cho đến một lần bị đánh đến chỉ
còn dư lại một hơi. Bất đắc hắn phải lang thang bốn phía. Người như vậy
thì có chết hắn cũng không phụng dưỡng.
Tin tức này lúc ấy rất oanh động, rất nhiều người nói: Cha mẹ già cho dù ngàn lần không phải vạn lần không đúng, thì cũng không thể nhìn cha
ruột chết đói chết rét. Cho nên có người ngày ngày tới cửa làm công tác
tư tưởng, cuối cùng thấy nói không được người con trai. Cho nên những
người đó liền ngày ngày làm công tác tư tưởng cho cháu trai cháu gái của ông lão. Cuối cùng, cháu trai cháu gái của ông lão đồng ý bỏ tiền ra
nuôi dưỡng. Đưa ông lão đến viện dưỡng lão.
Bởi vì chuyện này Ôn Uyển thấy qua ở trong chương trình TV cũng là
chuyện lạ. Chuyện này làm cho Ôn Uyển rung động rất lớn cho nên trí nhớ
đặc biệt khắc sâu.
Hiện đại còn như thế, chớ đừng nói chi là xã hội cổ đại lấy chữ hiếu
làm đầu này. Chờ Bình Hướng Hi nghèo đến không có cơm ăn, ở chung quanh
vay tiền để sống. Nghèo rớt mùng tơi, đến trên đường lớn xin cơm, đến
lúc đó những chuyện này rơi vào trong mắt người có tâm, thì người gặp
chuyện rắc rối chắc chắn là nàng. Không ai quản ngươi có đoạn tuyệt quan hệ hay không?Cha ruột không có tiền ăn cơm không có tiền chạy chữa,
bệnh chết đói chết. Người khác chỉ nói nàng quá máu lạnh, quá vô tình.
Thay vì đến lúc đó rơi xuống một danh tiếng như vậy, để cho con cháu
cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ theo, còn không bằng hiện tại giải quyết,
miễn đi nỗi lo sau này.
Thượng Vệ ra đến ngoài cửa của phủ Quận chúa, thấy mấy xe ngựa chứa
đồ. Trong lòng có chút khổ sở. Thượng Vệ trở lại Quốc Công phủ, vành mắt hồng hồng: “Phụ thân, người không thấy được dáng vẻ kia của Quận chúa,
con thấy cũng khó chịu. Ngũ thúc như vậy thật là quá đáng.”
“Đứa nhỏ này, có tấm lòng thật chí hiếu. Ôn Uyển làm thế này, quả
thật làm cho lòng người khâm phục. Khụ, một đứa bé tốt đến thế, tại sao
Ngũ đệ lại không biết quý trọng chứ?” Lúc này Quốc Công gia đã hoàn toàn đứng về phía Ôn Uyển. Một là việc Ôn Uyển làm đúng là khiến cho người
ta cảm động, hắn còn cảm thán tại sao không có nữ nhi hiếu thuận như
vậy; hai là Quốc Công gia đối với người em ruột của mình quả thật rất
tức giận, nếu như không phải do hắn thì trong khoảng thời gian này
Thượng Vệ cũng sẽ không gặp nhiều lời nói lạnh nhạt, Quốc Công phủ cũng
không bị làm khó dễ; ba là Ôn Uyển thông qua Thượng Vệ đưa những sản
nghiệp này về cho Quốc Công gia, làm gì không có ý ngầm trong đó.
Hiện tại Thượng Vệ là thủ hạ làm việc cho Ôn Uyển, việc làm tốt như
vậy cũng chỉ cần Ôn Uyển nói một câu thôi. Cho nên, tổng hợp vẫn ủng hộ
Ôn Uyển, dĩ nhiên cũng chứa lòng giao hảo. Hành động này của Ôn Uyển ý
tứ rất rõ ràng, cho dù đoạn tuyệt quan hệ cùng cha ruột, cho dù ra khỏi
Bình gia, nhưng trong thân thể Ôn Uyển cũng chảy dòng máu của Bình gia,
điểm này vĩnh viễn không thay đổi được.
Quốc Công gia nhìn danh sách đồ thì rất buồn bực. Quốc công phu nhân
nói: “Đi, mời Ngũ lão gia cùng với Cửu thiếu gia, Cửu thiếu phu nhân
cùng nhau đến đây, nói Quốc Công gia tìm bọn hắn có việc.” Vật này nói
cho dễ nghe là trả lại Bình gia, nhưng nguyên nhân chính là vì thấy hôm
nay Ngũ phòng nghèo túng vất vả mới trả những thứ này lại cho Ngũ phòng.
Bình Hướng Hi thấy Quốc Công gia đưa đồ cho mình, đợi đến lúc thấy rõ ràng là cái gì thì trong lòng mơ hồ có suy đoán.
“Một mình ngươi đại khái cũng đoán được, đây là Ôn Uyển đưa cho
ngươi. Nàng biết bây giờ cuộc sống của ngươi trôi qua không như ý, thậm
chí xem bệnh cũng không có tiền, trong lòng không đành, những thứ này
coi như là bạc cho ngươi dưỡng lão. Xem như nàng tẫn hiếu đạo lần cuối
cùng rồi.” Quốc Công gia nặng nề thở dài một hơi.
Tim của Bình Hướng Hi như sóng ngầm mãnh liệt, phản ứng rất kịch
liệt: “Đại ca, ta không cần, ta không cần.” Có chết hắn cũng không cần
những thứ đồ này.
Quốc Công gia nở nụ cười: “Ngươi thật không cần. Nhưng ta biết cuộc
sống gần đây của các ngươi trôi qua như thế nào, ngày ngày ăn rau cỏ lá
cây, đến miếng thịt cũng không có mà ăn. Ta nghe nói Thượng Lân mỗi ngày nhìn ngươi ăn rau cỏ cháo trắng, nhưng hắn thì mỗi ngày ăn thịt cá, làm cho ngươi giận đến ngã bệnh. Ngươi thật không muốn?”
Bình Hướng Hi kiên định nói: “Đệ không nhận, dù chết đói chết bệnh đệ cũng không nhận.”
Quốc Công gia không biết lúc này nên nói như thế nào cho tốt. Thời
điểm nên thanh tĩnh thì không chịu tỉnh táo, lúc nên hồ đồ thì không hồ
đồ. Liền châm chọc nói: “Nếu ngươi không nguyện ý. Ta cũng không bắt
buộc. Những đồ này cũng có thể sung công. Đúng rồi, khế ước mua bán nhà
khế đất mà ngươi ở đều tại đây, ngươi không muốn vậy hãy mau chuyển ra
đi. Đến lúc đó một nhà mười mấy miệng ăn của các ngươi cũng đợi ra sống
ngoài đường đi. Khi đó người người nhìn các ngươi như một tên ăn mày sẽ
lớn tiếng khen ngươi một tiếng có khí tiết.”
Bình Hướng Hi nhìn con trai, nhìn lại con dâu cả. Nếu Ôn Uyển thật sự thu hồi nhà cửa thì một nhà lớn nhỏ sẽ nghỉ ngơi ở đâu. Bình Hướng Hi
đang đấu tranh kịch liệt.
“Thượng Kỳ, cháu nói đi.” Quốc Công gia nhìn Thượng Kỳ hỏi.
“Cha. Người thật nghĩ không nguyện ý nhận, chúng ta sẽ trả nó lại.
Ngày mai con liền đi ra ngoài mướn mấy gian phòng. Mọi người chịu đựng
một chút. Nhịn đến lúc Thượng Đường trở lại sẽ đưa cha đến chỗ của
Thượng Đường, tuổi già của cha không cần lo nữa.” Thượng Kỳ nói ý nghĩ
của mình ra. Thật ra thì hắn cũng đang ép Bình Hướng Hi ra quyết định.
Nhà ngươi ở đều là của Ôn Uyển, hiện tại mà nói khí tiết cái gì? Sớm đã
làm gì rồi.
Mấy ngày này Thượng Kỳ trôi qua rất khổ. Nếu nói trong lòng không tức giận đó là tuyệt đối không thể. Chẳng qua dù thế nào thì Bình Hướng Hi
cũng là cha ruột của hắn. Hắn không dám nói ra. Chỉ có thể lặng yên nhẫn nhịn chịu lấy tất cả áp lực. Nhưng nhìn vợ và con trai đi theo, trôi
qua cuộc sống khổ sở, hắn cũng đau lòng.
Thế tử phu nhân đứng bên cạnh được ám hiệu của Đại phu nhân, thì
thầm: “Đi đến chỗ Cửu gia với lấy đồ Ôn Uyển cho, có khác nhau sao?” Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng vẫn có thể làm cho mọi người nghe thấy. Lời này là sự thật. Ban đầu Thượng Đường không đáng giá một đồng mà vào Ngũ phòng. Bình Hướng Hi cũng không bỏ một phân tiền cho Thượng Đường đặt
mua sản nghiệp.
“Lão Ngũ a, ngươi thật là có phúc không biết quý trọng mà! Một đứa bé tốt như vậy. Đến nước này, còn lo lắng cho ngươi không có áo cơm. Bán
những thứ đồ này, bảo đảm ngươi nửa đời sau đầy đủ, áo cơm không lo. Lão Ngũ a, ta thật không biết nói ngươi như thế nào. Cùng là con gái của
ngươi, làm sao ngươi đối đãi khác biệt lớn thế? Mặc dù trong thiên hạ
cha mẹ thiên vị rất nhiều, nhưng thiên vị thành như ngươi vậy, coi như
trên đời hiếm có rồi. Ngươi thật sự không muốn, cũng không cần trả lại.
Ôn Uyển nói, ngươi không nhận liền trực tiếp sung công làm tài sản
chung, phòng ốc cũng như vậy. Ta bán những đồ này đi mua thêm một chút
đất đai trở về để tạo phúc cho con cháu đời sau cũng tốt.” Quốc Công gia cảm thán.
Miêu thị nhìn bộ dạng cha chồng do dự, thật sự sợ bọn họ không nhận:
“Cha chồng, tướng công, nếu mọi người không nhận, để con nhận. Cha
chồng, nếu không nhận cả nhà chúng ta cũng phải ngủ ngoài đường. Con
không sợ chịu khổ chịu tội, nhưng con không thể để cho hài tử đi theo
chịu khổ chịu tội. Nếu như mọi người sợ lưng đeo danh tiếng không tốt,
mọi người cứ nói với bên ngoài là con muốn. Con không sợ lưng đeo tiếng
xấu.”
Không có thì phải ráng chịu đựng còn chưa tính. Hiện tại rõ ràng có
cơ hội, tại sao không nhận những thứ này? Hơn nữa, chuyện này lan truyền ra ngoài, sau này không ai nguyện ý giúp bọn họ nữa. Vì con của nàng,
nàng cũng phải nắm bắt tới tay những thứ này.
Quốc Công gia nhìn Bình Hướng Hi nói: “Lão Ngũ, những vật này là cho
ngươi dưỡng lão. Ngươi muốn thì cho ngươi. Ngươi không nhận sẽ nhập vào
tài sản chung. Ta đi mua đất đai. Làm chuyện tốt cho người trong tộc.”
Bình Hướng Hi nghĩ tới cháu trai đang ở trong phòng mình, chính vì
tiết kiệm một chút tiền than. Tay đã nứt da cũng không còn tiền mua
thuốc. Cuối cùng vẫn gật đầu.
Thượng Vệ giao hộp gỗ Lê sơn hồng điêu khắc hoa hải đường cho Miêu
thị. Quốc Công gia nhìn Miêu thị, trong mắt có ánh sáng sắc bén: “Thê tử tiểu Cửu, những thứ sản nghiệp này cho cháu, hi vọng cháu có thể để cho lão Ngũ có những năm cuối an hưởng giàu có. Nếu như cháu không làm
được, hậu quả tự mình cháu biết rồi đó.” Lời nói của Quốc Công gia mặc
dù rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh cũng tràn ngập uy hiếp.
Miêu thị lập tức bảo đảm. Khi cuộc sống khó khăn bọn họ cũng vì lão
gia tử trước. Khi giàu có thì càng không thể nào hà khắc. Cái này không
chỉ vì Miêu thị không phải là người hẹp hòi, mà còn cái gì nên làm, cái
gì nhẹ cái gì nặng nàng đều biết.
Vẻ mặt Bình Hướng Hi, không ai nhìn hiểu. Tiếp theo run rẩy được Thượng Kỳ đỡ trở về.
Quốc công phu nhân nghĩ tới con gái lớn của bà, thì rất đau lòng:
“Haizz, lão Ngũ đang ở trong phúc không biết phúc. Có nữ nhi tốt như vậy không biết quý trọng, sau này hắn sẽ hối hận. Đáng thương cho Thanh Hà
của ta. Lão gia, có thể nói một chút với Thượng Vệ hay không? Để cho hắn an bài chuyện anh rể hắn làm ở Ngân hàng Quảng Nguyên.” Kể từ sau khi
bị đoạt tước vị, cuộc sống của Thanh Hà trở nên khổ sở. Mới đầu ở trong
phủ tướng quân còn tốt một chút. Nhưng kể từ khi ra khỏi phủ tướng quân, cuộc sống lại bắt đầu khó khăn. Bạch Thế Hoa kia cả ngày lấy rượu rửa
ruột. Gánh nặng của cả nhà để mặc cho Thanh Hà lo liệu. Nếu không phải
Quốc công phu nhân trợ cấp, cũng không biết thời gian này họ làm cách
nào mà qua.
Quốc Công gia lắc đầu: “Không được, Thượng Vệ đã nói. Ngân hàng Quảng Nguyên quản chế vô cùng nghiêm khắc, người vào cũng là trăm chọn vạn
chọn, còn phải trải qua khảo hạch. Không hợp cách thì không thể vào. Mấy vị Vương gia muốn nhét mấy người vào, Ôn Uyển đều nói hết thảy dựa theo quy định mà làm việc. Đoạn thời gian trước đã đuổi một nhóm người đi
rồi. Thế Hoa kia bà còn không biết sao, cách bình thường nhất định là
không vào được. Cần phải được Thượng Vệ đi quan hệ, vạn nhất sau này hắn làm chút chuyện gì đó, sợ rằng Thượng Vệ cũng bị dính líu luôn. Một
phần công việc tốt như vậy lại được Ôn Uyển ưu ái. Nàng muốn phá hủy
tiền đồ của nhi tử à?” Không nói hiện tại tiền công hàng tháng của
Thượng Vệ có thể được hơn ngàn hai, mà cuối năm còn có chia hoa hồng.
Sau này nhi tử ra ở riêng cũng không cần lo. Mặt khác hắn nhận được tin
tức nội bộ bán đấu giá để cho phủ đệ buôn bán lời không ít.
“Chàng cũng nói đó là nhi tử của thiếp. Thiếp lại hại nhi tử của mình sao? Thiếp chỉ nói như thế thôi, nếu không được thì nghĩ phương pháp
khác.” Quốc công phu nhân cúi đầu.
Quốc Công gia cũng nhức đầu: “May mắn Bạch gia còn có một Bạch thế
Niên có thể trông cậy được. Không giống Hứa gia kia. Cái gì để trông cậy vào cũng không có. Khụ, những người Hứa gia đó còn không biết tiến thủ, sau này thì phải làm sao đây?” Dù sao cũng có quan hệ thông gia, nếu
gặp nạn mà tới cửa cầu xin, Đại phu nhân nể tình nhà mẹ đẻ thế nào cũng
phải san sẻ một chút.
“Hứa gia còn có một Tịnh Thu có thể trông cậy mà.” Quốc công phu nhân mong đợi nói.
Quốc Công gia lắc đầu: “Nam nhân còn không được việc, bằng vào một cô gái nhốt trong thâm cung thì có ích lợi gì. Nếu như là Ôn Uyển thì còn
có thể. Còn nàng ta thì không thể nào?”
Đại phu nhân lại không cho là như vậy: “Mọi chuyện nói trước sẽ không chính xác, Tịnh Thu không phải đã sinh thập tam hoàng tử sao? Hứa gia
sau này thật sự có thể dựa được vào nàng.”
Hiện tại Quốc Công gia cũng đau đầu nên không quanh co lòng vòng nói
với Đại phu nhân: “Không thể trông cậy được. Tội gia chi nữ (con gái của nhà có tội), cho dù sinh hạ nhi tử, cao nhất cũng chỉ là một thứ phi. Đừng nghĩ đến
những cái không tưởng nữa. Nàng không biết là đương kim Thánh thượng vì
thế đã ăn bao nhiêu đau khổ, bị bao nhiêu tội oan uổng sao? Nếu không
phải vì Ôn Uyển lớn lên giống ngài ấy như đúc mà làm cho người ta hoài
nghi đến thân thế, khiến tiên đế tra ra ngài ấy là con trai ruột của
hoàng hậu Thánh Nguyên, thì lúc này ai làm hoàng đế, ai là gì kia
(nghịch thần tặc tử) cũng không biết được đâu. Cho nên, nàng nên khuyên
đệ đệ của nàng nhiều một chút, phải thiết thực hơn, thừa dịp còn có chút thực lực hãy cố gắng dạy đệ tử trong tộc. Để cho con cháu thông qua
khoa cử có tiền đồ phong phú mới là đúng đắn. Như vậy mới có thể chân
chính chấn hưng gia môn.” Quốc Công gia thấu hiểu sâu sắc, một gia tộc
thịnh vượng cần dựa vào nhân tài trong tộc. Dựa vào nữ nhi thì có ích
lợi gì, cho dù có ích đi nữa, thì nữ nhi cũng là của người ta. Nam tử
mới là mấu chốt chống đỡ môn hộ.
Miêu thị nhìn đồ trên danh sách, nghĩ tới những vật này là của quốc
công phủ đưa ra ngoài. Nên nàng nhờ người đưa đồ của Phủ quận chúa đừng
tháo dỡ những thứ đó xuống. Mà trực tiếp đem đến Quảng Nguyên bán đấu
giá.
Trong thâm tâm của người tới tặng đồ cũng thấy buồn cười. Đồ đạc vừa
đưa tới đã lập tức đem bán. Mấy người này là hạng người thế nào a?
Miêu thị làm như vậy là bởi vì nàng rất lo lắng. Những thứ đồ này lúc ở trong tay Ôn Uyển đương nhiên không ai dám nói. Hiện tại Ôn Uyển đem
trả lại ngũ phòng. Nếu như người Bình gia đổi ý thì sao? Dĩ nhiên, Quốc
Công phủ, Chi thứ hai và Tứ phòng chắc là không tới đòi hỏi. Nhưng Tam
phòng thì không thế, hôm nay Tam phòng nghèo túng đến độ đến ở tại phố
Bắc (Đông Phú Tây quý, Nam bần Bắc tiện. Ngõ Bát Tỉnh là thuộc về phía
tây). Người của Tam phòng nếu như biết Ôn Uyển trả đồ đạc giá trị mấy
vạn lượng bạc về. Không đến đòi chia mới là kỳ quái.
Miêu thị cũng hiểu rõ tính tình của Bình Hướng Hi. Chờ người của Tam
phòng đến đòi chia, một lần hai lần thì không được. Nhưng trở lại hơn ba lần thì tuyệt đối sẽ đồng ý. Những kẻ đó là thuốc cao bôi trên da chó,
nếm được thứ ngon ngọt rồi thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi Diêu thị kia biết, khẳng định cũng muốn tới chia phần. Dựa
theo sự hiểu biết của nàng với Bình Hướng Hi, tuyệt đối Diêu thị sẽ được chia một nửa. Nàng tuyệt đối không để con tiện nhân kia được lợi.
Miêu thị đưa đồ vật đến sàn bán đấu giá, sau khi lập nhiều khế ước thì lập tức đi nha môn sửa toàn bộ khế ước mua bán nhà thành tên của
nàng. Nàng không muốn đến lúc Bình Hướng Hi bị Diêu thị xúi giục lại bán nhà cửa đi.
Diêu thị và Bình Hướng Hi không biết sự sâu xa của căn nhà này, nhưng nàng thì biết rõ. Tại sao Ngũ phòng nghèo túng, tuy người khác có xem
thường, có chê cười nhưng lại không có người bỏ đá xuống giếng. Đó là vì nhà cửa. Nhà cửa là của Ôn Uyển, là Ôn Uyển để lại. Bất kể Quận chúa vì chú ý giữ thanh danh hay vì chút phần tình nghĩa cuối cùng của huyết
thống, Ôn Uyển không dũng cảm đuổi bọn họ đi thì trong lòng người khác
vẫn còn có cố kỵ. Nếu không người trong tộc Bình gia đã xé cha chồng làm ba rồi.
Thượng Kỳ đi xin nghỉ việc. Chưởng quỹ kia liền chê cười: “Ngươi thật sự muốn bỏ công việc này của ta, bỏ rồi thì ngươi đừng hối hận. Công
việc tốt như vậy có rất nhiều người tranh giành. Ta nể tình ngươi từng
làm quan, cũng vì người quen biết nhiều mới thuê ngươi. Ngươi đã muốn
leo cành cây cao khác, đi thì đừng có hối hận nhé.”
“Trả cho ta tiền công nửa tháng này.” Thượng Kỳ chịu đựng tức giận,
còn muốn lấy về năm lượng bạc tiền mồ hôi nước mắt của mình. Nhưng tiền
không cầm được còn bị chưởng quỹ mắng một trận, phải chật vật mà quay
về.
Sau khi trở về đã nghe nói Miêu thị đem tất cả đồ Ôn Uyển đều đưa đến ngân hàng Quảng Nguyên bán đấu giá. Thượng Kỳ giật mình hỏi Miêu thị làm cái gì vậy?
Miêu thị đương nhiên không dám nói là phòng bị Tam bá của chàng. Còn
đệ đệ, đệ muội của chàng nữa. Chỉ nói, gấp gáp đem đồ bán được tiền mặt
rồi, đặt mua sản nghiệp tốt để có thể sinh lợi. Những thứ này là vật
chết, đặt ở trong nhà cũng chỉ có thể bày biện thôi.
Thượng Kỳ cảm thấy như vậy cũng đúng. Cho nên thuận đường Miêu thị
cũng đem chuyện khế ước mua bán nhà khế đất đổi thành tên của mình luôn.
Miêu thị cũng giải thích cho chính mình: “Tướng công, tính tình cha
chồng chàng cũng không phải không biết. Trước kia thiếp không nói. Hiện
tại khế ước mua bán nhà và khế đất vào tay rồi, vạn nhất Diêu thị quấn
lấy mãi bảo cha chồng bán nhà cửa thì làm sao bây giờ? Tướng công, chung quanh nơi này toàn là nhà của người thanh quý, là địa phương tốt nhất.
Một người không có thân phận địa vị và nhân mạch, thì có tiền cũng mua
không được phòng ốc nơi này. Nếu thật là Diêu thị lừa được cha chồng bán nhà cửa. Sau này dù chúng ta có tiền có mua được phòng ốc tốt, cũng mua không được phòng ốc ở nơi này.”
Thượng Kỳ có chút lo lắng: “Ta biết nàng là vì tốt cho cái nhà này.
Nhưng tính tình của cha nàng cũng biết đó. Lúc đầu có thể không có gì,
nhưng thời gian sau mà bị nói nhiều, có thể sẽ sinh hiểu lầm với nàng.
Khi xưa vẫn hiểu lầm nàng. Hôm nay cuối cùng cũng khá hơn chút rồi, nên ta không muốn bởi vì chuyện này mà để bị ủy khuất nữa.”
Miêu thị nghe vậy trong lòng thấy ấm áp liền lôi kéo tay của Thượng
Kỳ nói: “Tướng công, chỉ cần chàng và hài tử đều tốt. Thiếp bị chút ít
ủy khuất cũng không sao cả. Không phải thiếp nóng vội, mà thật sự là
thiếp không yên lòng. Tướng công, chàng cũng biết bọn họ làm chuyện
hoang đường thế nào mà.”
Thượng Kỳ gật đầu. Nhớ lại những chuyện hoang đường họ làm lúc trước, trong lòng Thượng Kỳ cũng có chút sợ hãi: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.
Hiện tại ta đi nói với cha. Đợi lát nữa ta sẽ nói là chủ ý của ta, nàng
cứ dựa theo ta nói mà xử lý. Chờ cha hỏi tới, nàng cũng cứ nói như vậy.
Cha biết thì cùng lắm chỉ mắng ta hai câu, sẽ không giận lây sang nàng.” Con trai và con dâu không giống nhau. Như vậy Bình Hướng Hi cũng không
quá tức giận .
Miêu thị nghe thản nhiên cười: “Được.”
Bình Hướng Hi biết Miêu thị bán tất cả khế ước mua bán nhà cùng với
khế đất, còn thay thành tên của nàng. Trong lòng hắn rất không vui.
Thượng Kỳ trực tiếp nói cha mềm lòng, nói đến Bình Hướng Hi á khẩu
không trả lời được. Cuối cùng Thượng Kỳ nói: “Cha, khế ước mua bán nhà,
khế đất lấy danh nghĩa của Nhược Anh, con rất yên tâm. Cha, con tính
toán tương lai đặt mua sản nghiệp, cũng sẽ ghi tên của nàng.”
Đến cùng thì trong lòng của Bình Hướng Hi cũng không thoải mái. Vì bị chuyện lần trước dọa.
Xuân Nương ở bên cạnh cười nói: “Lão gia. Nhị phu nhân đối với chàng
như vậy, ta nhìn ở trong mắt cả. Mấy ngày nay, mặc dù trong nhà không
giàu có, nhưng vẫn có ăn có mặc, Nhị phu nhân lúc nào cũng lo nghĩ cho
chàng trước, là một người cực kỳ hiếu thuận. Lão gia, những thứ đồ này
hiện tại mặc dù để ở danh nghĩa của Nhị phu nhân, nhưng có cái gì mà vội vàng, sau này những thứ sản nghiệp này còn không phải là của Tôn thiếu
gia sao? Hơn nữa, Nhị phu nhân cũng có năng lực, những thứ công việc vặt này chỉ có giao cho Nhị phu nhân xử lý, thì cuộc sống của chúng ta mới
có thể càng tốt hơn. Còn để cho Diêu thị xử lý. đến lúc đó chúng ta ngay cả rau cỏ bờ ruộng cũng không có mà ăn.”
Bình Hướng Hi không lên tiếng. Vì vậy chuyện này cũng trôi qua.
Thượng Kỳ bắt đầu đi ra ngoài tìm điền sản, điền sản bên ngoài kinh
thành có tiền cũng không mua được. Bởi vì không có quan hệ nhân mạch thì rất khó mua ruộng đất.
Thượng Kỳ ở bên ngoài tìm một thời gian dài cũng không tìm được. Cuối cùng là đệ đệ của Miêu thị, Miêu Đại thiếu gia sau khi biết đã sai
người thăm dò. Đúng lúc có một người bởi vì trong nhà gặp chuyện không
may cần một số tiền đáng kể, cho nên muốn bán sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn. Có một tòa nhà đang ở, hai gian cửa hàng, mười lăm mẫu đất.
Nếu có thể một lần mua toàn bộ sẽ bán cho với giá ưu đãi, đại khái thì
cần ba vạn lượng bạc.
Miêu thị để cho Thượng Kỳ tự mình đi xem. Thượng Kỳ trở lại nói với
Miêu thị, điền trang thì hơi xa, nhưng cũng không tệ lắm. Hơn nữa còn
nối liền vài mảnh núi rừng.
Miêu thị suy nghĩ một chút, rồi hỏi ý kiến đệ đệ của nàng, hai người
thương lượng cùng nhau. Cảm thấy rất thích hợp, Miêu thị liền quyết
đoán, biết qua thôn này sẽ không còn phòng trọ nữa, cho nên đi Ngân
hàng Quảng Nguyên trước, dùng phòng ở thế chấp tại nơi bán đấu giá
vay ba vạn lượng bạc. Cầm tiền theo, Miêu thị mua lại những thứ sản
nghiệp này.
Sau khi toàn bộ đồ đạc tới tay, Miêu thị thở phào nhẹ nhõm. Có những
thứ sản nghiệp này thì sẽ không phải rầu rĩ vì cuộc sống khổ sở rồi. Cố
gắng quản lý nó thì cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.
Đồ không có đưa đến Bình phủ, cho nên khi Diêu thị nhận được tin tức
đã là ba ngày sau. Nàng ta ngay lập tức phái người dò thăm tin tức, hỏi
đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Sau khi biết Ôn Uyển đã đưa tới một
đống lớn đồ tốt có giá trị liên thành thì lập tức lôi kéo Thượng Lân đến đây.
Diêu thị đau khổ cầu khẩn. Thượng Lân lại ở bên cạnh cầu xin, hy vọng có thể nhận được tha thứ của lão gia tử :”Cha, lúc trước chúng con sai
lầm rồi, người muốn đánh muốn phạt đều tùy người, chúng con biết sai
rồi. Thượng Lân cũng là nhi tử ruột thịt của người, người đại nhân đại
lượng, tha thứ cho chúng con.”
Bình Hướng Hi nổi giận mắng: “Ta không thèm so đo với các ngươi.
Trước kia làm sao qua thì sau này cứ thế mà sống.” Lần trước bị Diêu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe một trận, nhi tử ở bên cạnh khuyên cũng không
khuyên, khiến hắn đã lạnh lòng. Lúc này nhìn nhi tử thật lòng nhận sai
coi như là trong lòng có an ủi. Chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.
Bản tính của một người rất khó sửa. Mặc dù có Xuân Nương ở một bên
quạt gió thổi lửa. Nhưng sau nửa tháng, Bình Hướng Hi vẫn rộng lượng tha thứ cho Thượng Lân.
Nửa tháng này đồ mang qua cũng đấu giá xong toàn bộ. Tiền nhận được
sau khi đấu giá so với Miêu thị tưởng tượng còn nhiều hơn một chút. Tổng cộng bán năm vạn tám ngàn lượng. Khấu trừ ba thành phí thủ tục, còn hơn bốn vạn hai. Trả vốn mượn và lợi tức, trong tay Miêu thị còn một vạn
lượng bạc.
Miêu thị cũng thấy trên người còn có tiền. Nên muốn buôn bán chút ít. Điền trang là căn bản thôi, chỉ có làm ăn thì mới có thể có càng nhiều
tiền mặt.
Bình Hướng Hi biết Miêu thị là một người có năng lực quản lý nhà cửa, mặc dù trong lòng có chút vướng mắc, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc. Khi
biết điền sản cùng cửa hàng mua được sinh lợi, trong đó đều nhờ thân gia hỗ trợ, thì lại càng không lên tiếng hỏi nữa.
Thượng Lân ở nhà còn không dò thăm ra thứ gì thì phía ngoài đã truyền tin đồn. Ôn Uyển tặng đồ có giá trị gần mười vạn lượng bạc cho Bình
Hướng Hi dùng để dưỡng lão. Diêu thị nghe được tin đồn phía bên ngoài,
hai mắt đều sáng lên.
Diêu thị chỉ cần vừa nghĩ tới nhiều tiền như vậy, tất cả đều nắm ở
trong tay Miêu thị. Nàng ta chỉ có thể ngày ngày nghe tin đồn bên ngoài, thứ gì cũng nhìn không thấy. Thì trong lòng vô cùng đau đớn. Cho nên
bảo Thượng Lân ngày ngày ở trước mặt Bình Hướng Hi khóc than.
Bình Hướng Hi cũng có chút dao động, nhưng Miêu thị không đáp ứng!
Lúc ngươi có tiền thì tự mình toàn ăn sung mặc sướng, còn tát nha hoàn
của ta. Bây giờ lại muốn đến chiếm sản nghiệp. Chỉ hai chữ thôi: nằm mơ.
Diêu thị biết đã mua điền sản. Liền nói để Thượng Lân đi quản lý điền trang. Nhưng Miêu thị sớm có đối sách rồi, quản sự trong điền trang là Miêu đại thiếu gia tìm, là người của Miêu thị. Những người đó căn bản
không thèm ngó đến Thượng Lân.
Ở một thời gian Thượng Lân cũng không hăng hái nữa. Diêu thị cứ la
hét muốn ở riêng, Miêu thị nghe liền cười không dứt. Ở riêng, lúc trước
đã chia nhà rồi. Hiện tại muốn chia nhà, cũng không thể cầm sản nghiệp
trên danh nghĩa con dâu tới chia. Thượng Kỳ đã nói qua phương pháp dự
phòng cho Bình Hướng Hi, sau khi đặt mua sản nghiệp toàn bộ đều đặt trên danh nghĩa Miêu thị.
“Nương tử, nếu không chúng ta đem cho bọn họ khế ước mua bán nhà của
cái viện kia đi. Nói như thế nào hắn cũng là con ruột của phụ thân, đệ
đệ ruột của ta.” mấy ngày nay mỗi ngày Thượng Kỳ bị phiền đến muốn có
thể thanh tịnh một lúc thì thanh tịnh một lúc. Thật sự không nhịn được
nên mới nói với thê tử.
Miêu thị cũng có chủ ý của mình: “Tướng công, không phải là thiếp
không phóng khoáng. Diêu thị là một người có đức hạnh thế nào chàng còn
không biết sao? Ngày hôm nay chàng đáp ứng cho hắn khế ước mua bán nhà,
sáng mai nàng ta sẽ muốn cửa hàng, ngày kia nàng sẽ muốn phân chia điền
sản. Lại nói, nếu thật cho bọn họ khế ước mua bán nhà đất, không quá hai ngày bảo đảm hắn sẽ bán đi. Đến lúc đó sẽ chen đến viện của cha chồng.
Rồi lại đánh chủ ý bán viện của cha chồng mà không để yên. Tướng công,
thiếp cũng không phải là người hẹp hòi. Chờ cha chồng trăm năm sau,
thiếp liền đem khế ước mua bán nhà và một ít viện cho bọn hắn. Nhưng
hiện tại thì không được.” Chờ sau khi Bình Hướng Hi chết, ầm ĩ nữa cũng
ầm ĩ không được gì. Bình Hướng Hi còn sống, thì một chữ hiếu vẫn ép tới
người ta không thở nổi.
Thượng Kỳ nhức đầu: “Nhưng ầm ĩ như vậy, trong nhà không có chút
thanh tịnh.” Nam nhân đối với mấy chuyện này thật ra thì có thể trốn thì trốn liền. Thật sự là đáng ghét a!
Miêu thị cười nói một tin tức tốt: “Tướng công, thiếp đã đi cầu cha
rồi. Cha nói vừa lúc Thông Chính Tư có một tri huyện, mẫu thân vừa mất,
muốn giữ đạo hiếu, chỗ của hắn đang để trống. Cha nói ông đang tìm kiếm
quan hệ, triển khai hoạt động một phen, chuẩn bị thêm chút tiền bạc,
đoán chừng là không có vấn đề.” Tri huyện Thông Chính Tư là quan thất
phẩm. Công danh trên người Thượng Kỳ không có bị từ bỏ. Chỉ cần vận hành thích đáng, tùy thời có thể khôi phục chức vụ.
“Thật, nhưng có thể giống lần trước hay không?” Lần trước chuyện vừa
xảy ra, chức vị của hắn đã bị quan trên tìm một lý do mà bãi bỏ. Trong
lòng hắn cũng hiểu rõ, tất nhiên là họ không muốn đắc tội Ôn Uyển, sợ
hoàng đế tức giận. Lúc này, nếu tìm công việc lần nữa, vạn nhất…. chẳng
phải lại là người trắng tay ư.
“Chàng yên tâm, nếu Quận chúa chịu đưa đồ tới đây cũng chứng tỏ nàng
không căm giận nữa rồi. Những người đó cũng sẽ không làm quá mức, nếu
không cha thiếp sẽ không cho người đi tìm chàng. Còn có, cha nói cho
thiếp biết mấy tháng nữa đại ca sẽ trở lại. Đến lúc đó, có hắn ở đây,
những người đó cũng không dám làm khó dễ chàng, mỗi ngày chàng đi làm
công vụ sẽ không phải nghe những thứ chuyện phiền lòng kia. Những thứ
khác, có thiếp đây.” Miêu thị mới không sợ Diêu thị ầm ĩ với nàng.
“Vậy cần bao nhiêu bạc? Hiện thời chúng ta ở đâu có thể lấy ra nhiều
bạc như vậy?” Thượng Kỳ có chút bận tâm mà nói. Tìm việc thì nhất định
phải có tiền bạc khơi thông. Hôm nay tiền đều đặt mua sản nghiệp rồi.
Nơi nào còn có tiền khơi thông quan hệ.
Miêu thị cười nói: “Chàng không cần lo lắng.”
Ngày thứ hai Miêu thị cố ý đi ngân hàng Quảng Nguyên một chuyến. Thật ra thì nàng đi lấy bạc. Hơn một vạn lạng bạc trước kia nàng cất giữ ở
trong Ngân hàng. Sau khi trở về, Miêu thị cố ý cho người thả ra tin tức, nói mình cầm khế ước mua bán nhà mà Diêu thị ở đi ngân hàng thế chấp
lấy bạc, sắp trả không nổi. Đến lúc đó người của Ngân hàng sẽ đến thu
phòng ốc.
Diêu thị được tin tức thì đại náo một trận, khóc la thì thầm nói mấy
ngày nữa người ngân hàng sẽ tới đuổi bọn hắn đi ra ngoài. Cả nhà bọn họ
chịu không được sẽ chết mất.
Bình Hướng Hi được tin tức, lập tức cũng có chút tức giận. Dù sao
cũng là con mình, chẳng lẽ phải đuổi nhi tử đi ra ngủ đường cái. Miêu
thị làm như vậy thật là quá đáng.
Chờ sau khi Diêu thị khóc lóc kể lể xong, Miêu thị mới từ từ khoan
thai mà đem chuyện này nói rõ ràng. Lúc đầu Thượng Kỳ cũng không tin
Diêu thị nói. Vợ hắn đã đáp ứng chờ cha sau trăm năm đem khế ước mua bán nhà cho bọn hắn, làm sao mà giấu hắn làm chuyện này.
Bình Hướng Hi vừa nghe là mưu cầu chức quan cho nhi tử, lấy khế ước
mua bán nhà Thanh Nhã Cư mà hắn đang ở mượn tiền. Thì lập tức có chút
xấu hổ, nhìn về phía Miêu thị đầy áy náy, còn Diêu thị thì càng nhìn
càng thêm chán ghét. Lập tức đuổi người ra.
An thị biết cuộc sống hôm nay khá giả cũng đến cầu xin Miêu thị: “Con dâu, ta van cầu con. Phái người đi hỏi thăm Thanh San một chút đi. Nếu
như cuộc sống của nàng trôi qua không tốt, thì bảo nàng về là được. Hiện tại cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn rồi, con xem có thể chuộc nàng
trở lại hay không? Khụ, khụ, khụ.”
Miêu thị tức giận vạn phần: “Mẹ chồng, người nói lời này là có ý gì?
Cái gì gọi là chuộc, chúng con đưa muội muội đi lập gia đình, không phải bán muội muội. Việc này là cha con thật vất vả tìm người, tiêu khá lớn
tiền bạc để tìm đó. Lời này nếu truyền đi, tướng công không làm quan
được là chuyện nhỏ. Sau này cũng không làm người được nữa rồi.”
An thị cầu khẩn: “Khụ, khụ, khụ. Là ta nói sai rồi. Con phái người đi xem Thanh San một chút. Nếu như qua không tốt, thì tìm cách cho nàng
trở lại, coi như ta van con có được hay không?”
“Được, ngày mai con sẽ cho người đi thăm dò tin tức. Nhưng người ta
không thả người, con dâu cũng không làm gì được. Mẹ chồng, người hãy cố
gắng dưỡng bệnh đi.” Miêu thị nếu không phải e ngại Thượng Kỳ, sợ người
khác nói ra nói vào, thì mới bất kể sống chết của bà. Ban đầu bà ta đã
cho nàng bị bao nhiêu ủy khuất.
Sau khi Tiểu Hoàn đi ra ngoài, liền không nhịn được thở dài nói: “Nô
tì nhìn lão phu nhân triền miên trên giường như vậy, hàng đêm phải uống
thuốc, còn phải vì nữ nhi mà lo lắng mỗi ngày. Nhớ lại trước kia đối xử
với tiểu thư, khi đó bao nhiêu uy phong, bao nhiêu nghiêm nghị. Nơi nào
mà biết có chuyện hôm nay.”
“Mẹ chồng lúc ở trong nhà giam đã tự sát, nhưng bị ngục tốt cứu sống. Tính ra, bà cũng đã chịu nhiều khổ sở.” Miêu thị lắc đầu. Đây chính là
báo ứng sao? Nếu trực tiếp chết ở trong ngục giam cũng coi như chết già
rồi.
“Cũng thật là đúng dịp bị ngục tốt cứu sống. Nếu không thì không cần
bị khổ nhiều như vậy. Thật không biết là ông trời từ bi, hay nhẫn tâm.”
Tiểu Hoàn vô ý cảm thán.
Miêu thị nghe lời này rùng mình một cái, qua một hồi lâu, mới cẩn
thận hỏi: “Tiểu Hoàn, nếu như một người ba lần bốn lượt mưu hại ngươi,
còn hại chết người ngươi kính yêu nhất mà ngươi chỉ cần nói một câu, thì có thể làm cho nàng ta chết không có chỗ chôn, ngươi có bỏ qua cho nàng mà không đi báo thù, để nàng tiêu dao tự tại không?”
Tiểu Hoàn thuận miệng trả lời: “Nô tỳ ngốc à, hại chết người thân
nhất của nô tì. Đối đãi với cừu nhân như vậy, không bằm thây vạn đoạn
nàng ta thì khó tiêu mối hận trong lòng của nô tì.”
“Đúng vậy a, đổi lại là ai thì cũng muốn giết cho thống khoái.” Miêu
thị nhẹ nhàng lạnh nhạt mà tiếp lời. Thế nhưng trong lòng đang sóng to
gió lớn. Lúc trước nàng vẫn nghi ngờ, tại sao Ôn Uyển biết rất rõ ràng
mẹ chồng năm lần bảy lượt hại nàng. Mà nàng chỉ cần nói một câu đã có
thể làm cho mẹ chồng chết không toàn thây. Nhưng nàng lại không làm, còn làm như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, kể từ sau khi Ôn Uyển được thế. Đầu tiên
là Bách Linh di nương, tiếp theo là Phạm di nương, sau đó là mình, sau
lại là Xuân Nương. Từ đó, cuộc sống của An thị không có một ngày thư
thái. Sau đó thì càng trôi qua vô cùng thê thảm.
Ôn Uyển thật sự cố ý. Cố ý muốn cho An thị sống không bằng chết. Nếu như tất cả đều là Ôn Uyển an bài, vậy thì thật đáng sợ.
Sắc mặt Miêu thị có chút trắng bệch. Quận chúa ckhông phải là như
người đời đã thấy, thuần lương chí hiếu, mà bên trong có hàng vạn, hàng
nghìn Càn Khôn.
“Tiểu thư, người làm sao vậy, không thoải mái sao?” Tiểu Hoàn thấy sắc mặc Miêu thị nhìn không tốt, vội hỏi .
“Không có, nghĩ lại Quận chúa là một người không đơn giản.” Miêu thị cười khổ.
Tiểu Hoàn có chút kỳ quái: “Tiểu thư không phải nói trong hoàng cung
phức tạp nhất à. Hơn nữa còn thường nghe lão gia nhà chúng ta nói, quân
tâm khó dò. Quận chúa nếu là một người đơn giản thì có thể được tiên đế
cùng với đương kim thánh thượng thương yêu sao? Nhất định phải là người
có tâm tư linh lung.”
“Đúng vậy a, hoàng cung không đơn giản, Quận chúa cũng không dễ
dàng.” Nghe tiểu Hoàng nói như vậy, Miêu thị lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tình thế này, Quận chúa không để bọn họ ở trong lòng, nếu không tất cả bọn họ cũng chết sớm rồi.
Không ngoài Miêu thị dự liệu. Tam phòng nghe được Ôn Uyển đưa đồ đạc ban đầu cho trả về liền ầm ĩ muốn phân chia một lần nữa.
Tam lão gia Bình Hướng Sung đã chết ở trong nhà giam. Toàn bộ Tam
phòng bị giáng chức thành thứ dân. Cho nên, hiện tại cuộc sống của Tam
phòng là gian nan nhất. Hiện tại ăn bữa nay không có bữa sau. Cuộc
sống trôi qua so với ngũ phòng lúc trước cũng không bằng. Bọn họ chỉ cần nghĩ tới lấy được tiền, nơi nào còn quản cái gì mất mặt hay không mất
mặt. Đông thị mang theo nhi tử ngày ngày tới khóc, khóc để cho Bình
Hướng Hi thương hại bọn họ.
Bình Hướng Hi nghe được tiếng khóc của Đông thị thì đầu cũng muốn to
ra. Gặp lần thứ nhất cũng không dám gặp lần thứ hai. Nghĩ tới kết quả
của ca ca mình, nếu không có Ôn Uyển thì đây cũng là kết quả của hắn.
Liền bị sợ đến một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng thấy rất may mắn, sau
khi may mắn chính là đau lòng, đau lòng không gì sánh kịp.
Miêu thị biết, vua cũng thua thằng liều. Một phần cũng không ra, đừng nghĩ đuổi đám người Đông thị. Nhưng muốn bắt nàng đưa nhiều, thì nghĩ
cũng đừng nghĩ. Cho nên hai bên cùng nhau đánh Thái Cực.
Thượng Kỳ nhờ Miêu đại nhân lót đường đã đi Thông Chính Tư đảm nhiệm
công vụ. Bởi vì việc làm này của Ôn Uyển, khiến mọi người cũng sáng tỏ.
Mặc dù Quận chúa đoạn tuyệt quan hệ với Bình gia, nhưng kỳ thật vẫn
không hy vọng Ngũ phòng trôi qua vất vả. Hận làm sao thì cũng là cha
ruột của mình. Đối với lần này tất cả mọi người đều rối rít khen ngợi.
Thượng Kỳ đi làm công vụ, là người đàng hoàng, có khả năng lại cẩn
trọng. Người khác đã không còn làm khó hắn nữa. Điều này thật khiến cho
Thượng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Đáng thương nhất là Bình Hướng Hi, hiện nay ngày ngày đều co đầu rút
cổ ở trong phủ đệ, nơi nào cũng không đi. Bởi vì hôm nay hắn không còn
mặt mũi ra cửa. Mà để cho hắn đau đầu không dứt là Diêu thị ngày ngày
mang theo Thượng Lân tới đây cầu tình. Nói không thể để cho Thượng Lân
ngày ngày chơi bời lêu lổng như vậy. Dù sao cũng phải tìm một chuyện để
làm. Bình Hướng Hi bị hành hạ đến một cái đầu cũng to thành hai cái.
Miêu thị tuyệt đối sẽ không để cho Thượng Lân liên quan đến cửa hàng
cùng điền sản của nàng. Cho nên hai chị em dâu ngoài sáng trong tối cấu
xé nhau. Diêu thị thái độ làm người không tốt, từng làm xuống những thứ
chuyện để cho người ta coi thường. Nên khẳng định đấu không lại Miêu
thị.
Xuân Nương ở bên cạnh luôn hữu ý vô ý nhắc nhở hắn, hôm nay ngươi ở
nơi này một viên gạch một miếng ngói, ăn mặc tất cả đều là Quận chúa
cho. Cuộc sống của Bình Hướng Hi tuy giàu có rồi, nhưng trong lòng lúc
nào cũng thấy đau.
Cho nên, hắn nằm mơ thấy Công chúa Phúc Huy. Sau đó ngày thứ hai thì
chạy đi đến tảo mộ cho Công chúa Phúc Huy. Tiếp đó, cách mỗi mấy ngày
Bình Hướng Hi sẽ đi tảo mộ cho Công chúa Phúc Huy. Dĩ nhiên, đây là nói
sau.