Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Hải Sĩ Lâm mở to mắt, qua một hồi lâu mới nói: “Quận chúa, cách nghĩ
này có quá phiến diện hay không. Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân, hai
người an cư ở ẩn, ân ái vô cùng, bạch đầu giai lão.”
Ôn Uyển không trả lời, chỉ là cúi đầu thở dài: “Nhất biệt chi hậu,
lưỡng địa tương huyền, chích thuyết thị tam tứ nguyệt, hựu thùy tri thị
ngũ lục niên. Thất huyền cầm vô tâm đạn, bát hành thư bất khả truyền,
cửu liên hoàn tòng trung chiết đoạn, thập lý trường đình vọng nhãn dục
xuyên. Bách bàn oán, thiên bàn niệm, vạn bàn vô nại bả lang oán. Vạn ngữ thiên ngôn đạo bất tận, bách vô liêu lại thập ỷ lan. Trọng cửu đăng cao khán cô nhạn, bát nguyệt trung thu nguyệt viên nhân bất viên. Thất
nguyệt bán thiêu hương bỉnh chúc vấn thương thiên. Lục nguyệt phục thử
nhân nhân diêu phiến ngã tâm hàn. Ngũ nguyệt thạch lưu như hỏa thiên ngộ trận trận lãnh vũ kiêu hoa đoan. Tứ nguyệt tỳ ba hoàng ngã dục đối kính tâm ý loạn. Tam nguyệt đào hoa tùy lưu thủy, nhị nguyệt phong tranh
tuyến nhi đoạn… ”
( bài thơ do Trác Văn Quân viết khi nhớ thương Tư Mã Tương Như không có tên…
Tạm dịch : Một lần chia tay
Hai đầu thương nhớ
Nói rằng chỉ ba, bốn tháng
Vậy mà cách biệt đã năm, sáu năm
Bảy dây đàn đâu còn lòng dạ gảy lên
Tám dòng thư cũng gửi đi không được
Chuỗi chín vòng từ bên trong đã gẫy đoạn
Bên đình mắt dõi theo suốt mười dặm dài
Trăm nỗi oán giận
Ngàn niềm nhớ nhung
Vạn lần chẳng thế oán chàng
Ngàn vạn lời nói sao cho hết
Trăm điều buồn bã, mười phần ưu tư
Tiết Trùng Dương lên đài cao ngắm cánh nhạn lẻ loi
Tháng Tám Trung Thu trăng tròn mà người không được đoàn tụ
Tháng sáu đổ lửa người người thì quạt mát riêng lòng thiếp sao băng lạnh
Tháng năm hoa lựu như lửa gặp trận mưa lạnh xối xuống mầm hoa
Tháng tư Sơn trà đã vàng rực, ta ngồi trước gương mà trong lòng rối loạn
Tháng ba hoa đào cứ mãi trôi theo dòng nước
Tháng hai cánh diều đã đứt dây
Ôi! (Nhớ)
Chàng ơi chàng, Ước gì kiếp sau thiếp làm nam nhi còn chàng làm nữ nhi nhé chàng.)
Giọng của Ôn Uyển trong trẻo vô cùng dễ nghe. Nhưng nghĩ đến thời điểm làm ra bài thơ này cũng bị bao phủ một tầng bi thương.
Hải Sĩ Lâm ngây ra như phỗng.
Sau khi Ôn Uyển đọc xong nói: “Còn《 Bạch đầu ngâm 》bi thương tức giận và cùng thê oán 《quyết biệt thư》, ta cũng sẽ không đọc. Không biết hiện thời Hải công tử còn cho rằng đây là chỗ ngươi theo đuổi nhân duyên hay sao?” Thời điểm bần cùng, mượn dùng Trác Văn Quân thành ván cờ để tiến
vào xã hội thượng lưu. Công thành danh toại xong là bắt đầu ghét người
vợ thuở tào khang (thuở nhà nghèo). Ở trong mắt Ôn Uyển là một người cặn bã.
Môi của Hải Sĩ Lâm nhúc nhích mấy cái, thật sự tìm không thấy lời nói thích hợp, cuối cùng chỉ nói: “Cuối cùng Tư Mã Tương Như cũng hoàn toàn tỉnh ngộ. Cùng Trác Văn Quân ân ái đến già.”
Ôn Uyển cười nhẹ, đúng vậy, Tư Mã Tương Như hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng chẳng lẽ trong lòng Trác Văn Quân còn có thể giống như dĩ vãng. Trong
lòng sẽ không có một cây gai sao ? Có lẽ Trác Văn Quân không có. Nhưng
nàng thì tuyệt đối không cần loại nam nhân sinh hai lòng này. Cuối cùng
Tư Mã Tương Như không có vứt bỏ Trác Văn Quân. Đó là bởi vì hắn không
gặp dụ hoặc lớn hơn nữa, còn phải suy nghĩ cho thanh danh của hắn. Phải
biết rằng thi từ của Trác Văn Quân mà tung ra ngoài, hắn sẽ hoàn toàn
trở thành kẻ phụ lòng.
Đến cuối cùng, Hải Sĩ Lâm cũng không tán thành cách làm của Ôn Uyển
nhưng bộ dáng lại suy nghĩ sâu xa. Ôn Uyển nhìn vẫn là cảm giác rất tốt.
Lúc trở về Hạ Ảnh nhẹ giọng nói: “Quận chúa, nô tỳ cảm thấy vị Hải Sĩ Lâm này rất tốt. Người có muốn nghiêm túc cân nhắc một chút hay không ? Hạ Dao, ngươi cũng giúp đỡ khuyên nhủ quận chúa đi.” Nàng thực cảm thấy Hải Sĩ Lâm rất tốt, không nịnh nọt, không vội vàng. Tài học không tồi,
vóc người cũng khá, căn cứ điều tra phẩm tính cũng rất tốt.
Hạ Dao không hé răng. Nàng không giống với Ôn Uyển, Hạ Dao khôn khéo
có khả năng đi nữa vẫn là nữ tử cổ đại, cũng theo một tâm tư chung, cho
nên biết Ôn Uyển đã thành thân cùng Bạch Thế Niên. Ở trong mắt Hạ Dao,
Bạch Thế Niên chính là trượng phu của Ôn Uyển. Hơn nữa Bạch Thế Niên
biểu lộ thâm tình, tuy rằng nạp thiếp, nhưng trách nhiệm là ở chỗ quận
chúa. Hơn nữa cũng chỉ nạp một thiếp mà thôi. Cho nên đối với việc hoàng đế sốt ruột đến nóng nảy, nàng không cho là đúng. Đối với Đông Thanh có tâm tư khác, nàng thậm chí không đến bên cạnh ủng hộ.
Sau khi Hải Sĩ Lâm trở về gặp Hải lão. Kể lại buổi nói chuyện giữa
hắn cùng với Ôn Uyển. Ánh sáng trong mắt Hải lão lấp lánh: “Cháu suy
nghĩ thế nào?”
Hải Sĩ Lâm trầm tư nói: “Tư duy của Quận chúa không giống với mọi
người. Phải, ý tưởng thực kỳ lạ? Tổ phụ, cháu không rõ. Vì sao người cứ
nhất định phải là cháu đi….” hắn được gia tộc bồi dưỡng ra, hắn là người được tổ phụ yêu thích nhất trong đồng lứa. Chỉ vì tổ phụ nói, thiếu
niên vang danh quá mức ngược lại là một loại trói buộc. Cho nên, ở bên
ngoài hắn chỉ có tên tuổi nhỏ bé. Kì thực, hắn là người nối nghiệp do
Hải lão bồi dưỡng. Đây cũng là vì sao Đông Thanh đã chết không biết bao
nhiêu não tế bào cũng tra không được Hải Sĩ Lâm có chỗ không ổn. Thanh
lưu thế gia bồi dưỡng người nối nghiệp, thanh danh là chuyện trọng yếu
duy nhất.
Hải lão nhìn tôn tử, điềm tĩnh nói: “Cháu cho rằng quận chúa là dạng người như thế nào?”
Hải Sĩ Lâm suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Là người nhìn không
thấu, hoàn toàn khác tin đồn. Hơn nữa kỳ nghệ của nàng rất cao siêu thế
nhưng có thể bất động thanh sắc mà đánh cờ hoà.” Kỳ nghệ của hắn không
phải hạng nhất, nhưng ở trong đám đồng lứa đã coi như là nhân tài kiệt
xuất.
Hải lão trầm giọng hỏi: “Có phải trong lòng có nghi hoặc, vì sao phải đẩy cháu ra đúng không?”
Hải Sĩ Lâm đúng là có nghi hoặc này. Cưới quận chúa chẳng khác nào
chặt đứt con đường làm quan: “Tổ phụ, thân phận quận chúa cao quý như
thế nhưng lại làm tiện nghiệp, sa vào tầm thường. Cháu biết tổ phụ làm
như vậy là có thâm ý nhưng cháu muốn biết nguyên nhân. Vạn nhất quận
chúa thực gả cho cháu, cháu lo lắng sẽ làm nhục gia môn Hải gia.”
Hải lão có chút vui mừng: “Quận chúa nếu thực gả cho cháu sẽ chỉ làm
thanh danh Hải gia nâng cao một bước. Cho nên chuyện linh tinh đó, cháu
không cần lo lắng.”
Hải Sĩ Lâm lắc đầu: “Tổ phụ, cháu không rõ?”
Hải lão cho hắn trở về: “Không rõ thì không cần nghĩ. Mấy ngày nay,
cháu cứ ở nhà ôn tập. Chỗ nào cũng không cần đi. Cố gắng mà ôn tập,
tranh thủ thi hội khảo ra một thứ hạng tốt.”
Hải Sĩ Lâm cung kính đi xuống.
Hải Sĩ Lâm đi rồi thì một lão giả tóc trắng xoá đi ra: “Đại nhân, nếu như quận chúa thực sự tuyển Sĩ Lâm thiếu gia, người phải làm như thế
nào?”
Hải lão khe khẽ thở dài: “Nếu thật có thể chọn trúng, vậy khẳng định
sẽ cưới. Thực có thể lấy được quận chúa, Hải gia ít nhất trong vòng trăm năm không phải lo. Thế nhưng ta thấy, tám chín phần mười là không
thành. Thừa dịp cơ hội lần này, tôi luyện thêm cho Sĩ Lâm. Đứa nhỏ này
rốt cuộc vẫn thiếu tôi luyện. Nếu là có một nửa lão luyện của quận chúa
là ta đã yên tâm.” Thân thể ông càng ngày càng không tốt, không biết có
thể chống đỡ được vài năm hay không ? Đời con gìn giữ cái đã có thì
không thành vấn đề, vài đứa chái cũng không tệ, Sĩ Lâm lại là người từ
nhỏ ông xem trọng. Nếu không có Như Vũ làm thái tử phi, Hải gia kéo dài
đến cháu trai đồng lứa này sẽ không có vấn đề. Vậy mà hết lần này đến
lần khác, khụ, Hải gia muốn không bị cuốn vào là không có khả năng. Cho
nên, chỉ có thể bắt lấy toàn bộ cơ hội để tôi luyện Hải Sĩ Lâm. Đáng
tiếc, đứa nhỏ kia rốt cuộc vẫn còn non nớt a!
Phụ tá đối với việc Hải lão tôn sùng như thế thì có chút kỳ quái.
Nhưng Hải lão cũng không có tiếp tục nói rõ với hắn thì đã xoay người đi ra ngoài.
Như Vũ mịt mờ hỏi Ôn Uyển, đối với Hải Sĩ Lâm có ấn tượng như thế
nào ? Ôn Uyển trả lời để xem xét đã, hiện tại không thể có kết luận. Kỳ
thực nàng rất muốn nói làm bằng hữu không tệ.
Như Vũ nghe xong liền cảm thấy vui mừng. Không hổ là người tổ phụ tự
mình dạy dỗ, có thể làm cho Ôn Uyển nói tiếp tục gặp, nói cách khác, chỉ cần không có sai lầm lớn, Ôn Uyển cũng không xê xích gì nhiều, như vậy
cửa hôn nhân này sẽ thành. Nếu thành, quan hệ của Ôn Uyển với nàng liền
thân mật hơn một ít. Đối với nàng cũng là một hậu thuẫn.
Như Vũ mời Ôn Uyển tham gia một cái yến hội nàng tổ chức. Ôn Uyển từ
chối, nàng bận rộn nhiều việc, chờ qua đợt bận này rồi nói sau. Một mặt
khác, cho Đông Thanh bí mật thẩm tra trong ngày thường Hải Sĩ Lâm làm
cái gì một chút, cùng người nào kết giao. Ôn Uyển cần phải khách quan
bình luận người này. Kết quả, hết thảy đều tốt. Ôn Uyển không nói gì,
ngay cả nàng tìm một cái cớ để từ chối cũng tìm không thấy. Ôn Uyển nghĩ lần sau gặp mặt dứt khoát trực tiếp làm rõ. Nàng mới không cần lãng phí thời gian đâu!
Cũng tại lúc này, Ôn Uyển nhận được tin tức, không ngờ lão sư lại
muốn cưới Tô Khanh làm vợ. Còn bảo nàng giúp gặp hoàng đế nói tốt cho
người. Bởi vì Tô Khanh là vị hôn thê của Thập tam vương gia, đệ đệ đã
qua đời của hoàng đế, xem như là nửa người của hoàng gia. Muốn gả cho
người khác nhất định phải được hoàng đế đồng ý.
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Có phải tin tức sai hay không a?” Lão sư của
nàng đã bao nhiêu tuổi, năm mươi rồi còn cưới vợ. Hay là nghĩ sai rồi.
Hạ Ảnh ở bên cạnh nói: “Tô Khanh không tới bốn mươi, bởi vì không
phải mệt nhọc vì cuộc sống nên thoạt nhìn cũng chỉ chừng ba mươi, có sự
quyến rũ của nữ nhân thành thục, lại đầy bụng tài học. Tiên sinh nhìn
trúng cũng không có gì lạ.”
Ôn Uyển giận dữ. Cái gì kêu không lạ. Hạ Phàm sinh Tống Quý cho lão,
quản lý gia vụ, chiếu cố nuôi lớn Tống Quý. Mấy năm nay hắn ở nông thôn
vừa làm nghiên cứu vừa du ngoạn bên ngoài, đối với chuyện trong nhà
không để bụng chút nào. Tất cả đều là Hạ Phàm quản lý thích đáng từng
cái. Mười mấy năm qua chưa từng một câu oán hận. Trước kia bởi vì Hạ
Phàm thân phận thấp, hắn không muốn phù chính còn chưa tính (Hạ Phàm là
thân phận tỳ nữ, cho dù sửa lại thân phận, một khi cho làm chính thê,
thanh danh Tống Lạc Dương cũng sẽ bị liên lụy), Ôn Uyển nghĩ giá thị
trường của xã hội nên cũng không nghĩ nhiều. Dù sao trong nhà chỉ có một nữ chủ nhân là nàng, con cũng là nàng sinh, không có người khinh
mạn, mà bây giờ định làm chuyện gì.
Hạ Dao ở bên cạnh nói: “Tiên sinh đâu giống tục nhân tham luyến sắc
đẹp. Làm sao có thể bị thuyết phục vì hình dáng bên ngoài. Tô Khanh tuy
đẹp, còn có thể đẹp như thiếu nữ mười sáu hay sao ? Ta thấy tiên sinh là nhìn trúng tài hoa của Tô Khanh. Năm đó Tô Khanh được xưng thiên hạ đệ
nhất tài nữ, bằng không sẽ chưa cập kê liền được định làm hoàng tử phi
sao. Tiên sinh hẳn là vì sở học của nàng mới bị thuyết phục. Về phần
muốn cưới, hẳn là có nguyên nhân khác.”
Ôn Uyển mới mặc kệ là vì cái gì, là vì bị tài học thuyết phục, hay là cái nguyên nhân chó má gì khác. Sau khi được tin tức còn tự mình đi gặp Tống Lạc Dương, hỏi rốt cuộc tin tức là thật hay không ? Được cho biết
là thật, Ôn Uyển nhẫn nại không được nữa: “Lão sư, mấy năm nay Hạ Phàm
có lỗi với người ở chỗ nào ? Người một câu vì Tô Khanh cùng chung chí
hướng, là hồng nhan tri kỷ của người. Người đặt Hạ Phàm ở nơi nào ?”
Tống Lạc Dương không rõ lắm: “Trước kia thế nào, về sau vẫn là thế
ấy.” Hắn cưới Tô Khanh là một loại thương tiếc. Đương nhiên, cũng xem Tô Khanh như tri kỷ. Nếu tình cảm nóng vội thì không có khả năng đến cái
tuổi này mới cưới vợ.
Một câu làm cho Ôn Uyển tức giận đến quá sức. Hạ Phàm biết Ôn Uyển vì nàng mà bênh vực kẻ yếu, ôn hòa nói chính mình kỳ thực rất vui mừng.
Một mình lão gia và nàng lại không thể nói chuyện được. Bên người có một người có thể nói chuyện, người có sở thích giống nhau sẽ rất tốt.
Ôn Uyển nghe xong lời này, thì ra người ta cưới một bạn tốt tri tâm
về nhà. Ôn Uyển càng tức giận, ngươi cho rằng ngươi là chúa cứu thế à ?
Đối với chuyện Tống Lạc Dương kêu nàng hỗ trợ nói giúp, nàng quả quyết
cự tuyệt: “Lão sư, người muốn con giúp người làm chuyện gì khác, chỉ cần con có thể làm được, con tuyệt đối không cau mày. Nhưng việc này con
không mở miệng được. Hy vọng lão sư có thể thông cảm.” Sau khi nói xong
thì giận dữ hồi phủ.
Ngồi ở trên xe ngựa, Ôn Uyển còn bị tức đến run lên. Đây là cái gì a, lão nhân năm mươi tuổi, bên người có Hạ Phàm làm bạn ôn nhu săn sóc, có Tống Quý trí tuệ hơn người. Hắn thì ngược lại, không nghĩ đến Hạ Phàm
tốt, ah, không có tiếng nói chung, nên muốn lấy người hiểu hắn.
Hạ Phàm đối với Ôn Uyển giận dữ rời đi, có chút không biết làm sao:
“Lão gia, đều là ta không phải. Quận chúa nếu không phải vì ta cũng sẽ
không nói mấy lời này cùng lão gia.” Ôn Uyển luôn luôn tôn kính Tống Lạc Dương, cơ hồ đều là hữu cầu tất ứng. Lần này là lần đầu cự tuyệt yêu
cầu của Tống Lạc Dương.
Tống Lạc Dương nói mình không mất hứng, mình không buồn bực, cũng cảm thấy không thật. Nhưng tính tình Ôn Uyển hắn biết rõ ràng, nói không
giúp thì tuyệt đối không giúp. Chỉ có thể cười khổ an ủi Hạ Phàm, nói
không liên quan đến nàng. Việc này, để từ từ giải quyết.
Tâm tình Ôn Uyển rất không tốt, Hạ Dao cũng không rõ vì sao Ôn Uyển lại tức giận đến vậy.