Hạ Ảnh lấy làm khó hiểu hỏi: “Quận chúa, rốt cuộc người khó chịu cái
gì vậy?” Nàng quả thật không rõ, nếu quận chúa tức giận thì cứ nói thẳng ra. Nhưng nhìn thì cũng không hẳn là tức giận, mà giống vừa phiền muộn
vừa giận hơn. Rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ.
Hạ Dao ở bên cạnh bóp vai cho Ôn Uyển, cẩn thận hỏi: “Quận chúa, vì
sao Tống tiên sinh kết hôn người lại khó chịu như vậy? Hơn nữa, người
còn đối với Tống tiên sinh, ừm, thất vọng nữa?”
Ôn Uyển nhắm hờ mắt, nói: “Dùng thêm chút sức đi.” Quả thực nàng rất
thất vọng. Nàng vẫn cho là lão sư là người tiêu sái nhất, ừm, sống tiêu
dao như thần tiên. Đó cũng là một cuộc sống mà nàng luôn hướng tới. Vô
câu vô thúc, tự do tự tại. Nhưng bây giờ lại đột nhiên nói cho nàng
biết, những điều này chỉ là tưởng tượng của nàng. Lão sư của nàng cũng
chỉ là phàm nhân, chẳng khác gì phàm phu tục tử thế tục. Chênh lệch như
vậy làm cho nàng thấy rất khó chịu. Nàng biết rõ lão sư không sai, xã
hội này chính là như vậy. Nhưng nàng vẫn vừa khó chịu, vừa thất vọng.
Hạ Dao cho rằng Ôn Uyển vướng mắc với chuyện cưới thê tử, nên khẽ
cười nói: “Quận chúa, muốn đạt tới như kỳ vọng của người thì đúng là
chuyện khó cầu nhất trên đời. Quận chúa, nên tiếc phúc.”
Ôn Uyển mấp máy bờ môi nhưng không lên tiếng. Trong lòng nàng âm thầm châm chọc, ngươi sắp thành bà mối rồi đấy, ở đâu còn là cận vệ của
nàng chứ. Haizz, Bạch Thế Niên ơi Bạch Thế Niên, hi vọng ngươi có thể
thắng thêm lần nữa, cứ tiếp tục duy trì! Như vậy, sự tình tiến triển sẽ
càng thêm thuận lợi.
Hạ Dao nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Ôn Uyển thì nói không nên lời. Nàng cảm thấy không thể nhìn thấu Ôn Uyển trong chuyện này. Ôn
Uyển không giống như đang kén rể mà giống như là đang diễn trò hơn. Nếu
không thì sao quận chúa có thể lạnh nhạt như thế?
Ôn Uyển nhận được tin tức Hải Sĩ Lâm ở bên đằng ngoại ngủ với biểu
muội trong trắng thuần khiết của mình. Lúc nhận được tin này, phản ứng
đầu tiên của nàng chính là có người ở sau lưng quấy rối. Nàng bình tĩnh
mà phân phó: “Đi tra xem, rốt cuộc sao lại thế này?”
Sau nửa canh giờ, Ôn Uyển đã biết rõ chuyện xảy ra. Vốn là Hải Sĩ Lâm đi tham dự yến tiệc sinh thần của ngoại tổ mẫu hắn. Không ngờ lúc ở yến hội, Hải Sĩ Lâm không uống đến hai chén rượu đã say ngã. Kết quả, khi
tỉnh lại, hắn đã ngủ cùng với chính biểu muội ruột thịt của mình.
Hải Sĩ Lâm nói là không biết sao lại thế này. Nhưng một đám người đã
thấy hắn ngủ cùng với biểu muội, làm tổn hại đến sự trong sạch của nàng
ta. Nếu hắn không chịu trách nhiệm thì cả đời này của biểu muội liền
xong rồi.
Khi Hải lão nhận được tin tức này, trên mặt không có biểu tình gì.
Ông sớm đã biết, tin tức này một khi mà bị lộ ra ngoài, Sĩ Lâm sớm muộn
gì cũng sẽ gặp chuyện không may. Chỉ là ông không nghĩ tới, Sĩ Lâm lại
có thể gặp chuyện không may ở nhà ngoại.
Chuyện này Hải lão tính để mẫu thân của Sĩ lâm tự mình xử lý.
Hải lão nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Hải Sĩ Lâm, ánh mắt có
chút sắc bén: “Như thế nào? Chỉ một chuyện như vậy thì đã không chịu
nổi?”
Hải Sĩ Lâm không nói lời nào. Nhưng thần sắc trên mặt có nét bi phẫn.
Hải lão giữ hắn lại nói chuyện hơn nửa ngày. Lúc ra ngoài, sắc mặt
Hải Sĩ Lâm mới khá lên. Tiếp sau đấy, mẫu thân của Hải Sĩ Lâm đến nhà
ngoại chất vấn một phen. Cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp, đành
dự định đính hôn.
Sau khi Như Vũ biết chuyện thì tức giận đến toàn thân phát run. Thật vất vả Ôn Uyển mới coi trọng đệ đệ của nàng (đường đệ), chuyện này mà kết thân được thì sẽ thành người một nhà rồi. Về sau,
Nguyên ca nhi cũng có thể thường xuyên đi đến phủ quận chúa, không nói
tới việc ở bên cạnh Ôn Uyển có giúp lấy được ngôi hoàng đế hay không,
chỉ cần học được ba phần bản lĩnh của Ôn Uyển thôi thì nàng cũng không
cần lo lắng cho nó nữa rồi. Nhưng bây giờ lại bị người ta phá hủy.
Ôn Uyển cười đến mỉa mai nói: “Tra cho ta, xem có bao nhiêu người đã
giở trò xấu ở sau lưng. Đều không muốn nhìn ta lập gia đình. Đều hi vọng ta là gái lỡ thì đi!”
Phái người đi thăm dò, Quách gia, Vương gia, Phùng gia. . . Đều có
dính dấp vào. Chuyện lần này là Quách gia ra tay. Còn những người khác
thì đang theo dõi xem thế nào?
Ôn Uyển cười khẽ, Quách gia, không tồi a. Dám đánh chủ ý lên nàng.
Nàng còn tưởng rằng họ chịu im hơi lặng tiếng một thời gian ngắn, không
nghĩ tới nhanh như vậy đã bị khiêu khích.
Hoàng hậu, Thái Tử, người khác sợ, nhưng nàng thì không sợ. Dám tính
toán nàng, không cho nàng sống tốt thì nên chuẩn bị nhận lấy kết cục thê thảm đi.
Lúc Ôn Uyển muốn ra tay liền cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn làm
theo dự định. Nàng ngược lại muốn nhìn, Hải gia ứng đối với chuyện này
thế nào? Vì sao không lan truyền ra ngoài nàng không có tình ý gì với
công tử của Hải gia.
Không quá hai ngày, anh ruột của Quách Ngữ Nhi đang cưỡi ngựa thì
ngựa bất chợt lên cơn, hắn lập tức té xuống chết ngay tức khắc. Đây
chính là huynh đệ ruột thịt của Quách Ngữ Nhi.
Sau khi Quách Ngữ Nhi nhận được tin tức thì lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nàng ta chỉ có một huynh đệ ruột thịt duy nhất là hắn. Ca ca của nàng ta có tài học, người cũng khôn khéo, được Thái Tử coi trọng. Vậy mà hôm
nay ca ca đã không còn, chẳng khác nào đã chặt đứt một cánh tay của nàng ta.
Quách Ngữ Nhi tìm hoàng hậu khóc lóc kể lể, hoàng hậu tuy rằng tức
giận nhưng cũng biết rõ Ôn Uyển chưa bao giờ làm chuyện vô duyên vô cớ.
Nghiêm giọng nói: “Ngươi đã làm gì Ôn Uyển? Nói?”
Quách Ngữ Nhi sợ tới mức ngay cả khóc cũng đều quên mất. Chỉ dám khóc thút thít, nhưng không nói ra chuyện. Hoàng hậu chẳng ngu xuẩn, biết
đương nhiên là sự tình không nhỏ. Lập tức lôi thiếp thân nha hoàn của
Quách Ngữ Nhi ra, không nói thì trực tiếp loạn côn đánh chết. Thiếp thân nha hoàn rất trung tâm, lúc cận kề cái chết cũng không nói ra. Quách
Ngữ Nhi chính mình chịu đựng không nổi, lúc này mới khai thật.
“Chát. . .” Hoàng hậu nặng nề tát một cái, đánh cho Quách Ngữ Nhi đầu choáng mắt hoa. Sau khi đánh xong thì nổi giận mắng: “Cái đồ ngu xuẩn,
vì điểm tư dục này của ngươi, thậm chí ngay cả một tiếng cũng không nói
với ta đã dám đi làm sự tình như thế.”
Nếu như Ôn Uyển gả vào Hải gia thì quan hệ tiến thêm một bước với
Thái Tử Phi. Tương lai, đương nhiên là ở phe Thái Tử. Địa vị của Thái Tử cũng được vững như bàn thạch. Nhưng bởi vì tư tâm của Quách Ngữ Nhi,
không chỉ hủy đi khả năng này mà còn có thể chôn vùi hết tiền đồ của
cháu trai nàng rồi. Đang định tiếp tục lên tiếng thì Quách Ngữ Nhi lại
lăn ra té xỉu.
Mời thái y chẩn bệnh, thế nhưng lại phát hiện Quách Ngữ Nhi đã có
thai hơn một tháng. Hoàng hậu phẫn nộ thế nào cũng không thể làm gì
nàng. Dù sao thì hài tử trong bụng cũng rất quan trọng.
Ôn Uyển nhận được tin tức, cả buổi cũng chưa phục hồi tinh thần, nhìn Hạ Dao nói: “Ngươi động thủ?” Kỳ thật nàng không cho rằng là Hạ Dao đã
động tay chân. Không có sự phân phó của nàng, Hạ Dao dám động tay thì
đúng là phản rồi.
Hạ Ảnh ở bên cạnh trung thực mà thừa nhận: “Quận chúa, là thuộc hạ
động thủ. Nếu không cho những người này một chút giáo huấn thì về sau
quận chúa càng khó chọn được người hợp ý.”
Được rồi, Hạ Ảnh động thủ. Dùng cũng không phải là người của nàng. Ôn Uyển thoáng trầm mặc một chút, nàng vốn cũng không có ý định buông tha
như thế. Ngẫm lại, dù sao người khác cũng sẽ tính khoản nợ này trên đầu
nàng. Dứt khoát đã làm thì không ngừng, tiếp tục.
Sản nghiệp của Quách gia chỉ trong một đêm toàn bộ phá sản, nợ nần
chồng chất. Quách gia bị đẩy đến tình trạng cất bước duy gian (một bước cũng khó). Người Quách gia không thể làm gì, chỉ đành đến cầu trước mặt hoàng hậu.
Hoàng hậu muốn gọi Như Vũ đi làm thuyết khách. Trước đây Như Vũ tuy
rằng cũng thường xuyên đi làm thuyết khách nhưng đều là vì chuyện của
Thái Tử. Chuyện hôm nay tuy rằng cũng ảnh hưởng đến lợi ích của Thái Tử
nhưng nàng kiên quyết không đi ăn bế môn canh (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn) này. Hiện tại, biết rõ là do Quách Ngữ Nhi làm mất nhân duyên của đường đệ với Ôn Uyển, nàng ngu ngốc mới đi làm thuyết khách. Thực coi nàng là dễ bắt nạt à.
Hoàng hậu còn có thể làm sao? Tuyên Ôn Uyển tiến cung, Ôn Uyển dùng
lí do thân thể không khỏe, không thể ra ngoài gặp người. Ôn Uyển mà nổi
giận (tuy nhiên còn chưa đến mức nổi giận), ngay cả hoàng đế còn phải dụ dỗ. Hoàng hậu thì có thể làm gì.
Hoàng đế phẫn nộ a! Hắn vốn tưởng rằng cuối cùng cũng được buông lỏng một hơi rồi, hoàn thành nhân duyên đại sự của Ôn uyển. Lại không nghĩ
rằng Quách gia cũng dám phá hỏng chuyện tốt của Ôn Uyển. Hoàng đế nổi
giận a, chọc hoàng đế nổi giận, kết quả đều là rất bi thảm.
Hoàng đế cho người bắt hết nhà ngoại của Hải Sĩ Lâm, toàn bộ từ trên
xuống dưới, tất cả những người có chức quan. Còn vị tam cữu dám tính kế
Hải Sĩ Lâm thì trực tiếp tống vào ngục giam. Chức quan không được thăng
lên, ngược lại còn chôn vùi cả gia tộc, chính mình thì phải ngồi xổm
trong ngục giam. Không thể không nói, hắn thật xui xẻo a!
Lại nói tiếp tam cữu của Hải Sĩ Lâm cũng vô tội. Chuyện của Hải Sĩ
Lâm và Ôn Uyển, bởi vì còn chưa xác định nên không truyền ra bên ngoài.
Còn những tin tức linh thông kia là do một số người ngày ngày giám thị
chăm chú nhìn vào hành tung của Ôn Uyển nên mới biết nàng có ý với Hải
Sĩ Lâm. Hắn mà biết rằng cháu ngoại có khả năng lấy được Ôn Uyển làm
cháu dâu thì có chết hắn cũng không dám đi phá hỏng.
Về phần Quách gia, vốn là mẫu gia của hoàng hậu, nhà ngoại của Thái
Tử, đáng lẽ phải là gia tộc phong quang nhất. Thế nhưng lại vì Ôn Uyển,
tuy rằng chưa đến mức suy tàn, tộc nhân sa cơ thất thế nhưng cũng không
tốt hơn là bao. Quách gia hôm nay không có một người làm quan trong
triều, toàn bộ sản nghiệp cũng bị bốc hơi hết. Không có người nào được
làm quan là ý của hoàng đế, còn sản nghiệp bốc hơi là ý của Ôn Uyển. Giờ thì hay rồi, tình cảnh của hoàng hậu vừa mới tốt hơn một chút đã hoàn
toàn bị chuyện này liên lụy.
Hải gia vốn muốn nghị thân nhưng đã xảy ra chuyện như vậy thì cũng
không thể để cho Hải Sĩ Lâm lấy một tội nhân được! Vì vậy, việc hôn
nhân của Hải Sĩ Lâm cũng bị gác xuống.
Ôn Uyển vốn không định truy đến cùng nhưng hoàng đế đã làm một, nàng
liền làm mười lăm a! Những người mang lòng làm loạn ở sau lưng kia nàng
cũng định cho một cái cảnh cáo. Không bao lâu sau, cửa hàng của vài đại
gia trong kinh thành tự dưng lại bị tổn thất nghiêm trọng, buộc phải
đóng cửa không thể tiếp tục kinh doanh. Còn những người có liên quan đến chuyện ấy thì đại bại sụp đổ.
Huyên Quận Vương lắc đầu: “Vốn tưởng rằng Ôn Uyển chỉ trả thù Quách
gia rõ ràng đã hết. Không ngờ nàng lại trả thù cả những người nàng chỉ
nghi ngờ nữa. May mà chưa để nàng ta bắt được chứng cớ, nếu không thì
còn không biết sẽ thế nào đâu!” Lòng trả thù của nữ nhân này quá lớn
rồi.
Lòng Từ Trọng Nhiên tràn đầy đắng chát, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, Ôn Uyển lại nhìn trúng tên Hải Sĩ Lâm kia. Trong mắt hắn, Hải Sĩ
Lâm chỉ là một tên học đòi văn vẻ, chỉ biết yêu thích cầm kì thi họa,
nửa điểm dùng được cũng không, hoàn toàn là một thư sinh văn nhược. Sao
Ôn Uyển lại coi trọng một thư sinh vô dụng như vậy được.
Trong lòng hắn rất buồn bực: “Xem ra Ôn Uyển ưa thích loại này a!”
Chọn lựa nhiều như vậy, cuối cùng lại chọn người như thế quả thật làm
cho bọn hắn không chịu nổi.
Tiêu chuẩn kén chồng của Ôn Uyển chỉ có mấy người ở trong cuộc mới
biết rõ, cũng không được truyền ra ngoài. Ôn Uyển không thích thư sinh
văn nhược. Tất nhiên, Hải Sĩ Lâm không phải loại thư sinh văn nhược, hắn cũng là người luyện võ.
Hoàng hậu mấy lần hạ ý chỉ thỉnh Ôn Uyển vào cung, Ôn Uyển đều dùng
lí do thân thể không khỏe để từ chối. Sau khi Hoàng đế biết thì lạnh
lùng nói cho hoàng hậu một trận. Thân thể nó đã không tốt, còn muốn cho đứa nhỏ này bệnh càng nặng à, có rắp tâm gì chứ? Hoàng hậu lập tức quy
củ lại.
Trời đất bao la, hoàng đế là lớn nhất. Ôn Uyển cũng được sống mấy ngày thư thái.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Ôn Uyển nhíu mày nói: “Sao ta cứ cảm
thấy việc này có chút quái nhỉ?” Nhưng bảo nàng nói chỗ nào quái thì
nàng lại không nói ra được.
Hạ Ảnh tiếp lời: “Người được lợi lớn nhất trong việc này chính là
Thái Tử Phi. Anh ruột của Quách thị là người được Thái Tử nể trọng, mang lại cho Quách thị tiện nghi thật lớn. Hôm nay đã bị quận chúa phế đi,
Quách gia lại không người có thể dùng, cũng như chặt đứt một cánh tay
của Quách thị.”
Ôn Uyển bất đắc dĩ mà nở nụ cười. Đến cuối cùng vẫn là cậu hoàng đế
lợi hại, vừa liếc đã thấy được mấu chốt ở trong đó: “Nói với cậu, ta
không cần xem thêm nữa, không cần thiết phải tự tìm việc cho mình.”
Ôn Uyển nói được thì làm được, thực sự không thèm xem nữa. Tư liệu
được đưa tới tất cả nàng đều ném sang một bên. Liếc cũng không thèm liếc một cái. Hoàn toàn không có tâm tư đi đọc mà vùi đầu vào trong công
việc của mình.
Cũng trong hôm đó Hạ Dao sắc mặt quái dị, trong tay cầm một phong thư đi đến. Ôn Uyển rất ít khi thấy thần sắc như vậy của Hạ Dao: “Sao vậy?
Thư của ai?”
Hạ Dao không nói chuyện, trực tiếp đưa cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển lại không nhận: “Ngươi mở ra nhìn xem, hay là bị bỏ cái gì
không sạch sẽ vào rồi.” Đừng là bị bỏ độc gì đó ở bên ngoài a (nàng cho rằng đây là thế kỷ 21 chắc).
Trừ phi là thư của hoàng đế, còn thư của những người khác thì nàng
cũng không tự mở xem, tất cả đều cho người mở ra. Hạ Dao không biết tiểu tâm cẩn thận của Ôn Uyển. Bình thường thư của quý nhân Ôn Uyển cũng đều để tâm phúc mở nên nàng cũng không hoài nghi gì.
Hạ Dao mở thư ra, thấy ngoại trừ thư bên ngoài thì còn một trang giấy Tuyên Thành, mặt trên vẽ một thảm cỏ non xanh mượt, lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là Bạch Thế Niên. Sau đó, cái gì cũng không có.
Ôn Uyển xem thư trước, trong thư đơn giản là nói tới một ít đặc sản,
nói về lòng cảm kích của hắn, đều là mấy lời nói nhảm. Ôn Uyển đọc thư
thì có chút thất vọng. Bạch Thế Niên, đúng như nàng suy nghĩ, sự nghiệp
mới là điều quan trọng nhất trong lòng hắn. Haizz, mọi chuyện không thể có hoàn mỹ tuyệt đối a!
Trong thư dong dài một đống nhưng lại chẳng có chủ đề gì đáng nói. Ôn Uyển xem tiếp tờ giấy Tuyên Thành, thấy trên vẽ vài cọng cỏ xanh. Nàng
nhìn lại nhiều lần, nhưng cũng không thấy chữ gì: “Chỉ một bức họa rách, sai người đưa đến cho ta làm gì? Có ý gì chứ?”
Trong lòng Hạ Dao oán thầm không thôi, chính nàng còn không biết, hỏi ta, làm sao ta biết? Ta làm sao biết Bạch Thế Niên chơi trò bí hiểm gì. Ta cũng không phải con giun trong bụng hắn. Nếu là con giun trong bụng
thì cũng nên là người mà không phải là ta.
Hạ Dao thấy bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của Ôn Uyển thì khuyên: “Quận
chúa. Thuộc hạ đã nhận được tin tức xác thực. Bạch Tướng quân tuy rằng
đã nạp thiếp, nhưng cũng chưa cùng Thích thị viên phòng. Quận chúa, vì
sao người nhất định phải như vậy? ừm, đối xử không công bằng với Bạch
Tướng quân.”
Ôn Uyển cười nhạo: “Thế gian này vốn đã có rất nhiều điều không công
bằng.” Nhưng sau một thoáng chần chờ, nàng vẫn không nhịn được hỏi:
“Thật không có sao?”
Hạ Dao rất khẳng định nói: “Không có, cả đêm động phòng hoa chúc cũng không có. Tướng quân nói với bên ngoài là hiếu chưa thủ xong. Nhưng ở
biên quan, quy củ không nhiều như ở kinh thành. Hôm nay sống, ngày mai
đã có thể chết, dù hắn không tuân thủ thì cũng không có ai nói gì.”
Ôn Uyển tiếp lấy tuôn ra một câu: “Vậy thì là hắn có vấn đề?”
Hạ Dao thiếu chút nữa té xỉu, liền vô cùng trịnh trọng nói: “Không
đâu quận chúa, tướng quân rất bình thường, tướng quân làm vậy là đợi
quận chúa, cũng vì tuân thủ lời hứa với người. Hơn nữa, chuyện có vấn đề hay không, quận chúa đợi tướng quân trở về chẳng phải là sẽ biết hay
sao?”
Ôn Uyển im lặng.
Hạ Dao cẩn thận nói: “Quận chúa, người có muốn nói thật với tướng quân hay không?”
Ôn Uyển quyết đoán lắc đầu. Hạ Dao thấy vậy thì tiếp tục bảo trì trầm mặc. Bức họa kia thì Ôn Uyển tự thu lại.
Lúc không có người, nàng mới lấy bức họa ấy ra, nhìn những cọng cỏ
non xanh mơn mởn trên tấm hình. Cỏ xanh, cỏ màu xanh, còn không phải là
Thanh nhi sao? Đây là hắn uyển chuyển mà nói với mình, hắn đã biết rõ,
biết được chân tướng, kỳ thật mình chính là Thanh nhi rồi.
Ôn Uyển nhìn bức họa kia, chân mày cau lại. Xem ra, Bạch Thế Niên
cũng hiểu là thân phận hai người mẫn cảm, cho nên mới không dám nói trực tiếp. Nếu không, đưa cho nàng một bức họa như thế làm cái gì?
Đương nhiên, nó cũng còn một tầng ý khác. Bạch Thế Niên không dám
công bố thân phận của nàng. Bởi vì một khi xác nhận, hoàng đế biết quan
hệ của nàng với hắn, hắn sẽ bị điều trở lại kinh thành, như vậy hắn sẽ
mất đi cơ hội kiến công lập nghiệp. Cũng là mất đi hi vọng chấn hưng
Bạch gia.
Nỗi băn khoăn của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển không nghĩ nhiều mà nàng lại nghĩ đến một chuyện khác. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Bạch Thế
Niên còn phải tiếp đại nhậm (đảm nhận chức vụ quan trọng) trấn
thủ biên quan. Đến lúc đó, nàng sẽ phải ở kinh thành chờ hắn trở về,
nhưng cái loại đợi này sẽ đến ngày tháng năm nào? Nghĩ tới đây, Ôn Uyển
lại buộc chính mình không nghĩ nhiều nữa. Tránh để nghĩ nhiều quá thì
cuối cùng ngay cả Bạch Thế Niên nàng cũng không cần nữa. Có khi đến cuối cùng, nàng còn cảm thấy không lấy chồng mới là tốt nhất, phiền toái gì
cũng đều không có.
Vào lúc ban đêm trước khi ngủ, Ôn Uyển do dự cả buổi hỏi: “Hạ Dao,
ngươi nói xem, hắn thật sự giữ được sao?” Hai mươi bảy, đúng là tuổi
nhiệt huyết phương cương, bên người còn có một mỹ nhân nũng nịu. Vì một
lời thề mơ hồ của nàng, còn bị nàng lạnh lùng nhiều năm như vậy mà hắn
vẫn chống đỡ, một mực kiên trì. Ôn Uyển lựa chọn tin tưởng hắn sẽ làm
được nhưng vẫn có chút không an tâm. Vì vậy, tâm tình nàng rất mâu
thuẫn.
Hạ Dao tranh thủ nói ra: “Quận chúa, tin tức thuộc hạ tìm hiểu không
sai được. Người hãy yên tâm. Quận chúa, tướng quân đối với người là một
mối tình si, người không nên cứ mâu thuẫn như thế?”
Ôn Uyển nghe xong lời này thì dùng tay kéo chăn che kín đầu. Trở
mình, mặt hướng vào phía tường để ngủ. Ôn Uyển che chăn, trong nội tâm
thầm mắng: “Ngươi mà tùy tiện tìm một lý do, trình một sổ con nói muốn
trở về, ta cũng có cái lời dẫn cho ngươi trở về một chuyến. Cỏ xanh, cỏ
xanh cái đầu heo nhà ngươi.”
Một phong thơ khó hiểu của Bạch Thế Niên này tự nhiên Hoàng đế cũng
biết, bèn hỏi Ôn Uyển: “Bạch Thế Niên tặng cho con nhiều đồ như vậy, còn gửi một phong thơ cho con, hắn có ý gì vậy?” Gửi cùng bức thư còn có
rất nhiều đặc sản ở biên quan. Bạch Thế Niên đưa tặng chính là giống
trống khua chiên.
Sắc mặt Ôn Uyển có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục
lại bình tĩnh, giả vờ vô tình nói ra: “Thư gửi cho con đều là áy náy
chuyện năm đó và nói một đống cảm kích vô nghĩa thôi. Nhưng cái người
này cũng có chút thông minh, mấu chốt không ở trong bức thư mà ở chỗ bức họa hắn tặng cho con. Bức họa chính là những phiến cỏ xanh tốp năm tốp
ba, con đoán ý hắn là muốn nói cho con biết, biên quan nghèo nàn, cỏ
xanh mơn mởn đều không có nổi một cọng đấy. Rõ ràng uyển chuyển mà tố
khổ với con, nói biên quan là nơi không có tới một ngọn cỏ, vật tư thiếu thốn, tướng sĩ sống không dễ. Muốn con để tâm nhiều hơn, cho thêm chút
ít đồ tốt qua đấy ấy mà!”
Hạ Dao ở bên cạnh mặt không chút biểu tình, nhưng trong lòng lại châm chọc. Người nói xuyên tạc giỏi nhất thế gian này, chắc cũng chỉ có chủ
tử hiếm thấy của nàng thôi. Đương nhiên, tranh này rốt cuộc có ý tứ gì
thì cũng chỉ có hai người kia biết rõ.
Hoàng đế nghe xong thì cười cười, cũng không để việc này trong lòng.
Ngược lại Ôn Uyển lại nhớ tới một chuyện: “Cậu Hoàng đế, con nghe Hạ
Ảnh nói binh khí ti đã nghiên cứu ra một kiểu vũ khí mới chuyên môn để
đối phó với người Mãn Thanh. Có thật không cậu?”
Hoàng đế gật đầu: “Vẫn chưa hoàn thành.”
Ôn Uyển vốn cũng chỉ là tùy ý hỏi, biết là chưa hoàn thành thì cũng không hỏi nhiều nữa.