Beta: Tiểu Tuyền
Sắc mặt của Hoàng đế hòa hoãn đi rất nhiều: “Nói đến nói đi, còn không phải con không muốn tiểu tử kia chết sao?”
Ôn Uyển thẳng thắn nói: “Đúng vậy, con không mong hắn chết. Chuyện
của con với hắn, mặc dù con rất thương tâm nhưng đã trở thành quá khứ
rồi. Cậu hoàng đế, bỏ qua cho hắn đi! Nhìn toàn bộ sự kiện này thật ra
hắn cũng là người vô tội. Hơn nữa, có Yến Kỳ Hiên ngồi ở vị trí thế tử
Thuần Vương Phủ so sánh với một kẻ tinh thông mưu trí và có dã tâm ngồi ở đó thì an tâm hơn. Cậu, kết cục như vậy đối với người nào cũng tốt mà.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, có chút khó hiểu: “Hắn ngoài có một gương mặt
xinh đẹp ra thì không có chỗ nào tốt. Vừa rồi chỉ là một chút chuyện nhỏ đã không chịu nổi, muốn chết muốn sống. Người như vậy có thể gánh vác
được đại sự gì chứ? Sao con lại coi trọng hắn như vậy?” Ôn Uyển của hắn
sao lại có cặp mắt thiển cận thế này. Hoàng đế không thể tin nổi.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng nổi giận của hoàng đế, không khỏi bật cười: “Cậu hoàng đế nói đúng, trước kia con nhìn trúng hắn là không đúng tý nào!
Khi đó, hắn đơn thuần như một tờ giấy trắng. Bên cạnh con đều là những
kẻ nhiều tâm tư, cả ngày đấu đá với nhau, tính kế tới lui. Khó gặp được
một người đơn thuần như vậy, vừa chân thành vừa đáng yêu, toàn tâm toàn ý đối tốt với con. Cậu hoàng đế, con vốn định sửa đổi hắn thành một tướng công nhị thập tứ hiếu. Đáng tiếc, chỉ có thể nói chúng con không có
duyên phận. Cậu hoàng đế, Người yên tâm, con và hắn sớm đã không còn gì. Lần này, con thật sự cảm thấy biện pháp xử lý như vậy mới là tốt nhất,
dùng phí tổn ít nhất đổi lại được cái lợi lớn nhất.”
Hoàng đế trầm mặc, sau đó lại cao hứng: “Lão Ngũ cái gì cũng tốt hơn
gấp trăm lần so với cái gối thêu hoa kia, trông thì đẹp mà không dùng
được. Tại sao con hết lần này tới lần khác lại không thích?”
Ôn Uyển bất đắc dĩ nói:”Cậu, con vẫn không thích tranh đấu, chỉ muốn
trải qua cuộc sống đơn thuần. Con hy vọng trượng phu tương lai là một
người không có tham vọng quá lớn, đơn giản là tốt nhất. Ngũ biểu ca
không phải không tốt, ngược lại, huynh ấy rất tốt, đổi thành bất kỳ một
tiểu thư khuê các nào khác, có thể được thiếu niên lang còn trẻ như vậy, đẹp trai tài hoa đầy người lại có thân phận quý trọng thích đoán chừng
sẽ cảm thấy vui mừng như phần mộ tổ tiên bốc khói xanh. Nhưng con thì
không cần, con đã trải qua quá nhiều chuyện, chết cũng chết qua vài lần
rồi. Những thứ kia đối với con mà nói chỉ là phù du.”
Dừng một chút, Ôn Uyển biết muốn bỏ đi ý niệm trong đầu hoàng đế
không phải chuyện dễ dàng nên nàng tiếp tục cười nói. Nhưng nụ cười kia
còn khó coi hơn khóc: “Lần đó, lần cung biến đó, Tư Thông nói là con hại chết cậu, mắng con là sao chổi khắc chết cậu, bắt con phải đền mạng.
Bọn họ biết rõ Tư Thông nói oan cho con, nhưng không người nào đứng ra
nói một câu công đạo. Ngày đó, Ngũ hoàng tử đã ở đó, nhưng một tiếng hắn cũng không thốt ra lời. Con không trách hắn. Con cũng không trách bất
luận kẻ nào. Nhưng muốn con thân cận với họ, con không làm được. Con
không thích cuộc sống như thế này. Con không thể hư tình giả ý. Ban đầu
ông ngoại hoàng đế biết con thích Yến Kì Hiên nên rất tức giận. Thật ra
thì con thích hắn là thích cảm giác thoải mái, vui vẻ, đơn thuần khi ở
chung với hắn, không lo bị tính kế, bị lợi dụng, bị hãm hại, trải qua
cuộc sống thư thái, vui vẻ. Cậu hoàng đế, tương lai con muốn gả cho
người cưới con vì bản thân con, chỉ để ý tới con người của con, không
phải vì thân phận, vì quyền thế mà cưới, không có cái suy nghĩ cưới con
sẽ được nhiều lợi ích. Ngũ biểu ca rất tốt, vô cùng tốt nhưng những gì
huynh ấy muốn, con không thể cho. Mà những gì huynh ấy muốn con cũng
không cho nổi.” Ôn Uyển biết chiêu này là tốt nhất để tránh việc hoàng
đế định loạn chuyện của nàng.
Hoàng đế nghe xong lời Ôn Uyển nói quả nhiên như Ôn Uyển dự liệu, hắn thoáng chốc đã mềm mỏng lại, thở dài một tiếng: “Nha đầu ngốc, đến bây
giờ, con dù cho muốn đơn giản cũng không thể đơn giản. Chỉ cần là người
tốt, cần gì chấp nhất những thứ đó.”
Ôn Uyển kiên quyết lắc đầu: “Đây là chuyện cả đời, tuyệt đối không
thể chấp nhận qua loa. Nếu như không tìm được người khiến con nguyện ý
gả cho hắn, con tình nguyện độc thân cả đời. Cậu hoàng đế không nên ép
con. Nếu không, con liền cắt tóc làm ni cô.”
Hoàng đế cười nói: “Lại dám dùng thủ đoạn này để uy hiếp trẫm. Con cho là am ni cô nào dám thu nhận con?”
Ôn Uyển làm mặt ngây ngô nói: “Căn bản con không cần uy hiếp cậu
hoàng đế. Ban đầu ông ngoại hoàng đế nói với con về Tào Tụng. Con liền
nói với Người, Giác Ngộ đại sư đã đoán mệnh cho con, bảo rằng nhân duyên của con là do trời định. Ông ngoại Hoàng đế không tin, kết quả con
khiến cho Tào Tụng ghét bỏ, mất mặt một trận. Cậu hoàng đế, Người ngàn
vạn lần không nên định loạn nhân duyên cho con. Con không muốn giống như Bạch Thế Niên mang tiếng khắc chồng hay là bị chồng vứt bỏ. Vả lại, ông ngoại hoàng đế cũng có nói qua, nếu Tào Tụng không thành, sẽ cho con
tự chọn vị hôn phu, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp.”
Hoàng đế nghi ngờ: “Phụ hoàng đã nói lời này thật sao?”
Ôn Uyển lập tức giơ tay nhìn trời, thề thốt: “Nếu như ta có nửa câu
giả dối thì ông trời sẽ giáng…” Mặc dù do xuyên không mà tới được đây
nhưng Ôn Uyển vẫn chưa tin những lời thề độc này. Nếu không, những kẻ ác nhân sớm đã chết sạch.
“Tốt lắm, không cần thề thốt, cậu tin con là được.” Hoàng đế thấy tư
thế của nàng thì vội vàng ngăn cản. Nha đầu này thật là không biết kiêng kỵ, vẫn nên đồng ý với nó cho xong.
Ôn Uyển ôm cánh tay hoàng đế đung đưa, cười hề hề làm nũng: “Vẫn là
Cậu hoàng đế hiểu con nhất. Con vui lắm nha, con là người hạnh phúc nhất trên đời.”
“Được rồi, đừng khoe mẽ nữa.Việc làm ăn ở Giang Nam đó, con không sợ
Ngọc Phi Dương kia ăn bớt tiền lời sao?” Hoàng đế không muốn có khuất
tất gì trong chuyện này.
“Cậu hoàng đế yên tâm đi, hắn chiếm không được bao nhiêu lợi lộc đâu. Con lấy phần lớn, hắn cầm phần nhỏ. Chủ yếu là con không có tinh lực
nhiều. Ngay cả việc làm ăn trong kinh thành đã đủ làm con mệt chết. Chờ
thân thể con tốt lên, con sẽ mở rộng toàn diện công việc làm ăn. Hiện
tại chỉ có thể cho hắn chút tiện nghi, con không muốn lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn.” Ôn Uyển cười nói.
Chủ yếu là nàng vẫn không thể quá lao lực, nếu không, một khi sức
khỏe sa sút, không dưỡng lại được, cả đời sẽ chịu khổ. Vì vậy, mặc dù
gần đây tương đối cực khổ nhưng Ôn Uyển chỉ làm trong khả năng. Việc nào quá khó khăn, nàng sẽ không làm.
Hoàng đế cười mắng: “Đó là một lão hồ ly, con phải cẩn thận một chút. Vạn nhất có thiệt hại gì, có thể phá việc đi biển tích vàng của con,
đến lúc đó hối hận cũng không kịp khóc.”
Ôn Uyển hớn hở: “Không sợ. Có cậu hoàng đế ở đây. Thách hắn cũng
không dám to gan như vậy. Chán sống rồi nên mới dám hãm hại con. Con sẽ
khiến hắn táng gia bại sản.”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển đã gầy đi không ít: “Nha đầu ngốc, vì giúp cậu mà khổ cực cho con như vậy. Cậu thật là không đành lòng.”
Ôn Uyển híp híp mắt cười: “Không đâu, nếu cậu để con phải luôn ở
trong khuê phòng thêu hoa mới làm con cảm thấy đau khổ. Để con làm ăn
thì thống khoái như chim bay trên trời, cá bơi trong nước. Nếu cậu không cho con làm, con còn không chịu đó.”
Hoàng đế nghiêm mặt: “Sau này không nên hơi một tí lại nói chuyện
sống chết. Cô nương nhà ai mà nói chuyện không có kiêng kỵ như thế? Sau
này không cho con nói chuyện này nữa.”
Ôn Uyển bỗng nhớ ra một chuyện: “Cậu hoàng đế, cậu cho cả nhà Chu
Vương rời khỏi kinh thành sao? Trong kinh thành, bọn hắn đã không hài
lòng. Bây giờ, hắn sẽ không lại nảy sinh mưu đồ gì chứ ?”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Nha đầu ngốc, lòng người tuy khó dò. Nhung con cũng không cần lo lắng, ta sớm đã có an bài, để hắn đến một nơi sẽ
không thể gây chuyện gì được.”
Ôn Uyển có chút tò mò nhưng lại không tiếp tục hỏi tới. Lúc Chu Vương ra đi nàng có tặng lễ đến. Sau này Ôn Uyển chưa từng thấy, cũng không
còn nghe qua bất kỳ tin đồn nào của Chu vương. Nếu không phải hoàng đế
chính miệng nói hắn vẫn bình yên sống tốt. Ôn Uyển thực sự hoài nghi,
Chu vương đã bị hoàng đế diệt khẩu rồi. Dĩ nhiên, hoàng đế nói bọn họ
vẫn tốt thì nhất định sẽ tốt. Hắn không có lý do gì để lừa gạt nàng.
Ngày hôm sau, hoàng đế hạ thánh chỉ cho Yến Kỳ Hiên cùng Thuần Vương
và Thuần Vương Phi nhỏ máu nghiệm thân nhân. Hoàng đế tự mình phái người đến thi hành, do Hạo thân vương cùng hai vị trưởng lão dòng họ giám sát tại chỗ. Sự thật chứng minh, máu của từng người Thuần Vương, Thuần
Vương Phi và Thuần thế tử gia dung hợp. Nhưng máu của Sa Tứ Nương cùng
Thuần Vương gia và Thuần Vương Phi lại không dung hợp.
Bởi vậy đã chứng minh Yến Kì Hiên đúng là con trai ruột của Vương gia và Vương phi.
Trong lòng Hạo thân vương vẫn nghi hoặc nên xin chỉ thị của hoàng đế. Hoàng đế khước từ thay đổi quyết định. Chuyện này tới đây là chấm dứt.
Sa Tứ Nương bị tống vào thiên lao và đã tự sát cùng ngày. Trong vụ án
này, không cần nói cũng biết là Sa Tứ Nương vì sợ tội mà tự sát.
Trong chốc lát, dư luận đã đổi chiều. Sự kiện người thừa kế Thuần
Vương phủ bị đánh tráo, kiện tụng một thời gian. Dù không điều tra ra
kết quả, nhưng phẩm chất của Thuần Vương bị nghi ngờ, trong hoàng tộc có người đưa ra nghi vấn, dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế để Hạo thân
vương làm tông lệnh (người đại diện cho Hoàng tộc). Hoàng đế bỏ qua,
không đồng ý nhưng lại tước đoạt tư cách thừa kế Tông lệnh của Yến Kì
Hiên sau này.
Từ đầu, Thuần Vương đã không có ý để cho Yến Kì Hiên làm vị trí Tông
lệnh. Hiện tại mọi người hoài nghi phẩm giá của ông, hoàng đế vừa lên
tiếng, dĩ nhiên là ông không khỏi không tuân theo.
Băng Vũ hào hứng kêu lên: “Thế tử phi, thế tử không việc gì rồi. Sau cơn mưa trời lại sáng rồi.”
Thế tử phi được tin nhưng vẫn mặt ủ mày chau: “Chuyện này, ta thấy thế nào cũng kỳ lạ. Cảm giác thấy có chỗ nào đó không đúng?”
Băng Vũ không muốn thấy nàng như vậy bèn nói: “Thế tử phi nghĩ nhiều
như vậy làm gì. Dù sao bây giờ thế tử bình yên là được rồi.”
Thế tử phi nghe xong liền nghĩ chuyện đã qua rồi, cho dù có bị chỉ
trích thì chỉ cần hoàng đế vỗ bàn kết luận là không có thay đổi. Những
thứ khác, nàng sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Thuần Vương Phi cắn răng, nuốt máu. Không biết tại sao máu của bà và
hắn lại hòa hợp. Trước mặt đám đông dân chúng, trước mặt các Vương gia
tôn thất, máu hai người lại cùng dung hợp. Cho dù bà có phủ nhận cũng vô dụng. Con gái của bà thì bị giết ngay trong ngục. Bà hận, rất hận nhưng đành bất lực.
Thuần Vương Phi nhớ tới lời của Giác Ngộ đại sư. Chẳng lẽ thật sự là
mệnh của bà, thật sự là số mệnh của bà sao? Cưỡng cầu? Đây vốn là con
gái bà, tại sao lại gọi là cưỡng cầu?
Ôn Uyển cho là chuyện này đã qua. Nhưng không ngờ chuyện còn chưa kết thúc. Hai ngày sau, Thuần Vương gia đến phủ Quận chúa, muốn gặp Ôn
Uyển. Ôn Uyển liền phất tay để ông đi vào.
Ôn Uyển thấy tóc Thuần Vương gia đã bạc đi không ít, dường như đã già đến hai chục tuổi nhưng đáy lòng nàng lại không thấy đồng cảm. Chuyện
này thủ phạm gây ra, không phải người này thì còn ai? Nếu không phải hắn tham luyến nữ sắc, không để ý luân thường đạo lý, còn kỳ lạ nữa là đem
Yến Kì Hiên về, giả mạo thành con trai trưởng để làm thế tử. Hết thảy
mọi chuyện cũng là do hắn tạo nghiệp chướng.
Hai mắt Thuần Vương rưng rưng nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ta biết sở dĩ
Hoàng Thượng nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy nhất định là cháu đã
nói giúp. Ôn Uyển, ta cũng biết hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của ta.
Nhưng Kỳ Hiên – đứa nhỏ này… thật sự cái gì cũng không biết. Ôn Uyển, ta cầu xin cháu hãy cứu nó.” ông vừa nói nước mắt vừa tuôn trào. Đây là
đứa con trai độc nhất của ông, ông thật sự không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a.