Bạch Thế Niên trở lại kinh thành, lập tức phái người đi nghe ngóng. Đầu tiên phái là một nhóm người hỏi thăm năm đó Hưng quốc Quận chúa đã đi nơi nào. Mặt khác phái một nhóm người đi hỏi thăm chuyện của Phất Khê công tử.
Bạch Thế Niên chính mình đi đến Hoàng Giác tự. Chủ trì Hoàng Giác tự, tự mình chứng minh khối bùa hộ mệnh này, năm đó chỉ điêu khắc một miếng giao cho Phất Khê công tử. Bạch Thế Niên nhìn bùa hộ mệnh trong tay, tay run rơi đến xuống.
Bạch Thế Niên bắt mình phải tỉnh táo lại,. Nhưng hôm nay hắn tỉnh táo không nổi. Ôn Uyểnchính là Phất Khê công tử. Hắn rốt cuộc tìm đã được căn cứ xác thực mà Ôn Uyển để lại rồi.
Nhưng tâm tình của hắn không có vui mừng, chỉ trầm trọng thêm. Ôn Uyển là Phất Khê công tử, Phất Khê công tử là người nào? Mười một tuổi đã danh dương thiên hạ (nổi tiếng khắp thiên hạ), ngay cả hắn cũng đều kính nể. Nữ nhân như vậy, hắn có thể xứng đôi sao? lần đầu tiên từ đáy lòng Bạch Thế Niên sinh ra sự tự ti.
Bạch Thế Niên vừa trở lại phủ tướng quân, đã nhìn thấy Bảo Bảo Cương lớn giọng kêu “Tướng quân, người trở lại rồi. Nếu người không trở lại, ta còn định đi tìm người đây này.”
Bạch Thế Niên sắc mặt rất bình tĩnh: “Tìm ta có chuyện gì?”
Bảo Bảo Cương xé giọng kêu lên “Tướng quân, người phải đi trợ uy cho huynh đệ, có được hay không? Như thế nào thì cũng là huynh đệ sinh tử trên chiến trường. Lần này, huynh đệ ta cầu người. Đối với những thứ viết văn kia, ta quả thật một chữ cũng không biết (dốt đặc cán mai). Trong hai người kia, Trần A Bố thì không đáng lo. Nhưng nghe nói Văn Dược kia rất lợi hại. Tướng quân, nghe nói Quận chúa lớn lên dung mạo như thiên tiên, người cũng ôn nhu thiện lương. Nhân tuyển để làm vợ tốt như vậy, người không thể để cho huynh đệ ta cứ như vậy thua a.” Lại nói, Bảo Bảo Cương thật không có lòng tin a, đầu tiên là bị Diệp Tuần công kích. Tiếp theo bị Văn Dược chỉ đứng sau Bạch Thế Niên đả kích. Có người như vậy, hắn sẽ không có một phần thắng. Lực lượng quá chênh lệch.
Trái tim Bạch Thế Niên trầm xuống, gương mặt lạnh lùng nói: “Ngày mai đi ta sẽ cùng ngươi. Gặp mặt… gặp mặt Ôn Uyển Quận chúa.”
Bảo Bảo Cương không nghĩ tới mình vừa mở miệng. Tướng quân đã đáp ứng. Lập tức mừng rỡ như điên. Diệp Tuần thì không có một tia kinh ngạc, ngược lại cười một tiếng.
Bạch Thế Niên nói xong thì vào phòng. Không tới một lúc lại đi ra. Trong tay hắn là một thanh kiếm, múa như gió thu quét sạch lá vàng. Bạch Thế Niên vẫn luyện, một mực luyện. Không ngừng nghỉ. Lá cây ào ào rơi trong đêm tối, hoang vu đến không diễn tả được.
Diệp Tuần và Bảo Bảo Cương nhìn thấy Bạch Thế Niên một mực luyện kiếm giống như người điên. Bảo Bảo Cương nghi ngờ nói nói: “Tướng quân bị làm sao thế? Đây là lần thứ hai tướng quân thất thố rồi? Chuyện gì mà khiến trong lòng hắn không bình tĩnh như vậy?”
Diệp Tuần ồ một tiếng sau hỏi: “Vậy lần thứ nhất. Là ở tại tình hình nào?” Diệp Tuần nghe được lần thứ nhất, là vào lúc mấy ngàn tướng sĩ táng thân trong biển rộng, sau khi bọn họ từ trong đống người chết trở về. Diệp Tuần thoáng phát động dung (lộ vẻ xúc động; lộ vẻ cảm động) rồi.
Bảo Bảo Cương rất lo lắng. Diệp Tuần liền vung tay lên để cho hắn đi xuống: “Ngươi ở nơi này chỉ biết cản trở. Ta sẽ cùng tướng quân nói chuyện một chút.”
Bạch Thế Niên đem khí lực toàn thân đều sử dụng, cho đến khi nhắc không nổi kiếm, mới dừng lại. Lúc này Diệp Tuần đem một củ lạc vàng óng ném vào trong miệng.
Lúc Bạch Thế Niên đi qua. Trên bàn đã bầy rượu và thức ăn đầy đủ. Bạch Thế Niên đi tới, với tay đem khăn lông màu trắng bên cạnh cầm, lau mồ hôi trên trán.
Diệp Tuần cười nói “Ngươi hãy đi thay y phục đi. Tránh vạn nhất bị bệnh phong hàn, ngày mai không cùng Bảo Bảo Cương vào cung được. Vậy sẽ hối hận không kịp đó.”
Bạch Thế Niên nhìn Diệp Tuần một cái, lão hồ ly này. Lời này là có ý gì? Hắn trở về phòng tắm rửa sạch sẽ xong. Một lần nữa trở lại trong viện. Diệp Tuần trước tiên rót đầy chén rượu cho Bạch Thế Niên, lại rót đầy chén rượu của mình. Cười ha hả nói: “Nghe nói rượu ngon nhất trong kinh thành. Rượu mạnh đứng đầu, cũng xuất phát từ phủ Tôn quý Quận chúa.”
Bạch Thế Niên bưng chén rượu lên, một ngụm đổ vào miệng, uống đến sạch sẽ: “Ngươi muốn nói gì? Có lời gì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Diệp Tuần cười đến tựa như con hồ ly: “Ai có thể ngờ, nữ tử khiến cho Bạch đại tướng quân chúng ta canh cánh trong lòng, lại là Tôn quý Quận chúa. Nói ra, đoán chừng không ai tin ah.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên thay đổi, tiếp theo lạnh lùng nói: “Ta chỉ đi giúp đở động viên Bảo Bảo Cương.”
Diệp Tuần cười nhạo nói: “Ngươi lúc nào mà có lòng tốt vậy rồi, đối với yêu cầu không an phận này của Bảo Bảo Cương mà lại đáp ứng. Trên điện Kim Loan ngươi dám lừa đảo sao? Hơn nữa hôm nay thất thố, tâm tình chấn động lớn như vậy. Giải thích duy nhất là thời điểm ngày mai thi, nơi đó có người ngươi muốn tìm, hơn nữa là người đối với ngươi rất quan trọng. Người mà ngày mai ngươi muốn tìm rất quan trọng đúng không? Sẽ là ai? Đương nhiên là người ngươi nhiều năm canh cánh trong lòng rồi. Hoàng Thượng thì ngươi đã gặp rồi, chẳng lẽ lại mong nhớ những lão đầu khọm khẹm kia (mấy vị ban giám khảo). Vậy người ngươi muốn gặp đã rất rõ ràng.”
Bạch Thế Niên rầu rĩ nói: “Thế nhưng, nàng là… Nàng là cung nữ (tình nguyện tin tưởng là cung nữ, so sánh với Ôn Uyển Quận chúa, Phất Khê công tử càng dễ dàng hơn).” Bạch Thế Niên vốn muốn nói, nàng là Phất Khê công tử. Nhưng đến cuối cùng vẫn chuyển thành nói là cung nữ.
Diệp Tuần lộ ra vẻ mặt ngươi cho rằng ta ngu ngốc: “Một cung nữ thì ngươi có thể đi vào hoàng cung, cầu hoàng đế đem nàng ban thưởng cho ngươi. Có thể làm cho trong lòng ngươi đại loạn thế à? Hơn nữa…”
Bạch Thế Niên ghét nhất chinhh1 là Diệp Tuần thích thừa nước đục thả câu. Lập tức tức giận cúi đầu, gắp món ăn bỏ vào miệng. Nhưng mà lúc nhai lấy, nhai như thế nào cũng không có mùi vị. Ôn Uyển chính là Phất Khê, bây giờ hắn đã hiểu tại sao Ôn Uyển nhìn hắn chướng mắt. Bởi vì khởi điểm của người ta cao a! Thử nghĩ xem cô gái như vậy, có thể coi trọng người nào a! Ai nàng cũng nhìn không vừa mắt.
Diệp Tuần kéo dài âm thanh nói: ” Bạch đại tướng quân chúng ta ngày tuyệt thế Đại mỹ nhân Lý Ngọc Tuyết cũng đều khinh thường chẳng thèm ngó tới. Thích thị ba năm ân cần ngươi cũng không đụng một chút. Nếu như không phải người này có mị lực bất phàm chinh phục ngươi, làm ngươi mê đến Đông Tây Nam Bắc cũng không biết. Trong thiên hạ này, người có mị lực bậc này, cũng chỉ một người, đó chính là Ôn Uyển Quận chúa.”
Bạch Thế Niên buồn bực, lại uống một ngụm rượu nữa. Hồi lâu cũng không có lên tiếng. Hắn là thật không có sức lực, vốn đã không tự tin, lần này thì càng không lòng tin rồi. Khụ, bực bội, lại tiếp tục uống rượu.
Diệp Tuần cùng Bạch Thế Niên chung đụng nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy anh hùng Bạch Thế Niên có bộ dáng này. Diệp Tuần không biết Bạch thế Niên bị Ôn Uyển đả kích, đả kích đến chút tự tin cũng không còn. Chỉ cho là Ôn Uyển không thèm nhìn hắn để cho Bạch Thế Niên sinh lòng e sợ: “Rốt cuộc là cái gì, để ngươi không có tự tin như vậy.”
Bạch Thế Niên buồn bực thật lâu, lâu đến Diệp Tuần cho là hắn sẽ không nói thì mới nói: “Năm đó. Năm đó… Lấy địa vị hôm nay, lấy tài học của nàng, nàng càng sẽ không đáp ứng. Vừa qua năm mới, ta sẽ trở lại biên quan. Lần sau trở lại cũng không biết là ngày tháng năm nào. Hoàng Thượng cũng sẽ không đáp ứng. Ta…” Hắn không có dũng khí a, muốn hắn bỏ cuộc không trở về biên quan ở lại kinh thành, đó là chuyện không có khả năng. Vậy thì Ôn Uyển phải một mực ở trong kinh thành chờ đợi hắn, Ôn Uyển sẽ không gả cho hắn đâu. Hắn cảm giác, cảm thấy sức mạnh mình chưa đủ.
Diệp Tuần sau khi nghe xong, cảm thấy Bạch Thế Niên thực đáng thương: “Được rồi, nhìn ngươi nhiều năm trôi qua không dễ dàng! Ta liền khuyên ngươi vài câu. Đầu tiên, đối ngoại ngươi đã nói mình thành thân rồi. Mặc dù trước kia ta không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu bái đường thành thân rồi thì chính là vợ chồng. Cho nên Quận chúa không lấy chồng, Hoàng Thượng không đáp ứng, những thứ này không phải là vấn đề khó khăn. Thứ hai, ngươi lo lắng khi Quận chúa gả cho ngươi, thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết). Hoàng Thượng hùng tài đại lược (tài trí mưu lược kiệt xuất). Trong vòng năm nămđã chỉnh đốn nội vụ. Hôm nay thuế má thu chi quốc khố căn bản có thể cân bằng. Hiện tại trải qua trận đánh lần này, biên quan có cuộc sống an bình ít nhất ba đến năm năm. Hoàng Thượng nhất định thừa dịp trong khoảng thời gian này tích góp lực lượng. Cộng thêm Ôn Uyển Quận chúa có thể vơ vét của cải. Không cần mười năm, người Mãn Thanh nhất định bị trừ.”
Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Vậy cũng còn mất mười năm nữa. Nàng sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Tuần vui mừng không thể chi: “Ngươi cũng thật suy nghĩ nhiều. Ôn Uyển Quận chúa không phải là những nữ tử co đầu rút cổ trong khuê các. Nếu không cũng sẽ không làm ra gia nghiệp lớn như vậy. Người bình thường nàng không nhìn trúng, bằng không đâu có lăn qua lăn lại mấy năm nay. Tướng quân. Ngươi đối với Quận chúa một lòng tình thâm, lại vì nàng thủ thân như ngọc nhiều năm. Nếu ngươi biểu lộ thật lòng đối với nàng. Nàng sẽ đáp ứng.”
Bạch Thế Niên không tin: “Sáu năm trước ta đã từng nói qua, nhưng nàng không có để ý tới.”
Diệp Tuần cười ha ha, cười đến xoa bụng kêu đau, cười đủ rồi mới nói: “Tướng quân, uổng ngươi ở trên chiến trường lợi hại như thế. Làm sao vừa đụng đến chuyện tình nhi nữ lại thành khúc gỗ thế. Sáu năm trước Quận chúa mới mười ba tuổi, khi đó nàng còn không trưởng thành. Muốn nàng nguyện ý gả cho ngươi, ta mới thấy kỳ quái đó. Nhưng bây giờ không giống. Hoàng Thượng buộc nàng lập gia đình. Nàng khẳng định phải gả. Về phần chuyện ngươi lo lắng Hoàng Đế có kiêng kỵ. Kiêng kỵ nhất định là có. Nhưng mà phải xem biểu hiện của chính ngươi rồi. Chờ ngươi đánh thắng trận trở về thì lập tức giao binh quyền, Hoàng Đế sẽ không đi kiêng kỵ một Đại tướng quân không có binh quyền nữa. Có điều ta thật cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Hoàng Đế sủng ái và tín nhiệm Ôn Uyển Quận chúa như thế, cái loại sủng ái so với con gái ruột còn hơn. Ôn Uyển Quận chúa là tâm phúc ,à Hoàng Thượng tuyệt đối tin được. Nói không chừng, có thể đem Ôn Uyển Quận chúa gả cho ngươi, ngược lại sẽ lôi kéo kiềm chế được vị Đại tướng quân này đây!”
Bạch Thế Niên được an ủi hồi lâu, nhưng nửa điểm sức lực cũng không có. Bởi vì Ôn Uyển lạnh lùng, bởi vì Ôn Uyển là Phất Khê công tử, bởi vì hắn còn muốn kiến công lập nghiệp. Với ba vấn đề này, mỗi một vấn đề đều ép tới hắn không thở nổi.
Diệp Tuần thật cảm thấy tướng quân nhà bọn họ đáng thương. Ở biên quan là một người kiêu ngạo. Làm sao đụng phải chuyện Ôn Uyển Quận chúa, lại biến thành người nhát gan rồi. Khụ, coi như hắn làm người tốt a: “Tướng quân, ta nhắc nhở ngươi một câu. Ngày mai là cơ hội cuối cùng của ngươi. Bất kể Hoàng Thượng hay là Quận chúa, không đáp ứng hôn sự thì ngươi chỉ cần ôm lấy chuyện ngươi cùng Quận chúa thành thân rồi, bắt được một điểm này, là có thể khiến cho Hoàng Thượng và Quận chúa thỏa hiệp. Về phần tương lai, các ngươi làm sao phối hợp tốt cùng hoàng thất, quan hệ cùng Hoàng Thượng, Quận chúa so với ngươi thành thạo hơn nhiều, những thứ này không phải là chuyện ngươi quan tâm. Ôn Uyển Quận chúa có thể đi qua nhiều cửa ải khó như vậy. Từ bên trong cung đấu đi ra, đối với mấy cái lục đục với nhau này trong lòng đã sớm biết rõ. Tướng quân a, có một thê tử cường hãn như vậy. Không chỉ nội viện không cần quan tâm, mà ngoại viện cũng không phải quan tâm nữa. Tương lai đối với lương bổng biên quan chúng ta, cũng không cần quan tâm, chuyện này thật tốt. Cho nên, vì hạnh phúc một mình ngươi, và hạnh phúc của hơn hai mươi vạn tướng sĩ biên quan, tướng quân, ngươi phải thành công bất cứ giá nào.”
Bạch Thế Niên lại uống một hớp rượu, vẫn không nói lời nào. Nhưng ngày mai hắn nhất định phải đi. Ôn Uyển như thế nào, hắn không cách nào chi phối. Nhưng nếu bảo hắn trơ mắt nhìn vợ mình gả cho nam nhân khác, hắn không làm được, hắn làm không được. Nếu không, hắn coi là nam nhân gì?
Diệp Tuần khẽ than thở, hắn nhìn ra được. Thật ra Tướng quân không để ý việc Hoàng Thượng không đồng ý tứ hôn. Mà đang để ý chuyện hai người cách nhau ngàn dặm, Quận chúa gả cho hắn sẽ không có được hạnh phúc. Khụ, tướng quân của bọn họ coi như quá tình thâm ý trọng rồi, nhìn tướng quân bọn hắn si tình không thay đổi, vẫn phải cố nói thêm: “Tướng quân, ngươi cho rằng thiên hạ hôm nay, có ai thật lòng lấy Quận chúa. Người nào cầu hôn nàng, mà không phải muốn quyền thế và tài phú của nàng.”
Bạch Thế Niên không lên tiếng, cái này thật đúng là nói rất chuẩn.
Diệp Tuần mím môi cười, hắn chỉ cần nói chậm một chút, là có thể nhìn thêm bộ dáng tướng quân anh hùng đoản khí của bọn hắn: “Tướng quân, từ việc Quận chúa không để cho ngươi cưới vợ có thể thấy được. Thật ra Quận chúa đối với ngươi vẫn là có tình cảm. Thử nghĩ xem, nếu như đối với ngươi không có tình cảm, nàng mới sẽ không quản ngươi lấy vợ hay không lấy vợ. Còn có, ta từ tướng quân nơi này có thể nhìn ra được. Quận chúa là một người trong mắt không trộn lẫn được hạt cát. Tướng quân, yêu cầu của Quận chúa, chỉ có ngươi mới có thể làm được, bởi vì ngươi một mực giữ lời hứa. Quận chúa cũng không phải tâm địa sắt đá. Ngươi cứ đem mong nhớ nhiều năm, cùng việc vì nàng thủ thân như ngọc nói cho nàng biết. Ta tin tưởng, chỉ cần tim của nàng không phải là làm từ tảng đá, nhất định sẽ dao động.”
Bạch Thế Niên lại thành không nói rồi. Trong lòng hắn biết rõ, Ôn Uyển biết tất cả tin tức của hắn.
Diệp Tuần cười nhạo nói: “Tướng quân a, đều nói anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Ngươi chính là ví dụ hiển nhiên. Ngươi đem Quận chúa làm thành pháo đài khó mà phá được rồi. Tại sao chưa đánh mà tước vũ khí đầu hàng thế? Có lẽ Quận chúa vẫn nhìn ở trong mắt. Cũng bởi vì như ngươi trì trệ không tiến. Cho nên mới không để ý tới ngươi đó”
Bạch Thế Niên nói đến đánh giặc tức giận nắm tay. Nghĩ tới mình lùi trước giặc Oa. Rốt cục cũng phịch một cái đứng lên: “Không sai, trận chiến còn chưa bắt đầu đánh, ta làm sao có thể mất khí thế. Cái này không khác gì hành quân lặng lẽ tự động đầu hàng. Không được, không làm.” Băn khoăn nhiều như vậy làm cái gì, những cái khác toàn bộ dứt bỏ. Trước tiên đem người lấy về nhà rồi hãy nói sau. Không muốn, không muốn cũng phải gả. Ai bảo nàng là vợ mình. Muốn oán thì oán nàng tại sao năm đó muốn hôn hắn, chiếm tiện nghi của hắn (Ôn Uyển hộc máu).
Diệp Tuần thoáng phát trầm mặc xuống. Nhiều năm như vậy, Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên từng bước từng bước ở biên quan đứng vững gót chân. Nói hắn hùng tâm kiến công lập nghiệp là có, nhưng nói hắn có cái gì dã tâm không tốt. Hắn không có phát hiện. Duy nhất đều hắn nhìn thấy chính là Bạch Thế Niên vì tình mà tự gây thương tích. Mặc dù trên mặt hắn luôn trêu chọc, nhưng trong lòng rất kính nể.
Chuyện lần này. Thật ra rất hung hiểm. Mặc dù Bạch Thế Niên đánh giặc thành thạo, nhưng là bàn về đùa bỡn tâm kế, Diệp Tuần cảm thấy hắn lại là một ngươi ngoài ngành. Diệp Tuần trầm tư chốc lát, nghĩ tới dù sao Hoàng Đế chẳng qua là bảo hắn giám thị Bạch Thế Niên, thuận đường giúp Bạch Thế Niên hiến kế. Hôn nhân cũng nằm trong đó, vì không có một cái ổn định phía sau, thì làm sao có thể khiến Bạch Thế Niên ổn định quyết tâm. Vậy thì đây cũng là nhiệm vụ một trong Hoàng Đế giao cho. Diệp Tuần tự mình an ủi một hồi lâu mới nói với Bạch Thế Niên: “Tướng quân, nếu như ta không có đoán sai, trong tỷ thí ngày mai, Quận chúa nhất định sẽ hiện thân. Tướng quân, đây là cơ hội tốt nhất của ngươi.”
Bạch Thế Niên gật đầu. Hắn đương nhiên biết, hắn còn muốn lấy lý do cho mình đi theo. Ai ngờ Bảo Bảo Cương đưa tới một cơ hội tốt như vậy.
Diệp Tuần cũng là giội cho Bạch Thế Niên gáo nước lạnh: “Tướng quân, ngươi phải nhớ kỹ một câu nói của ta. Ngươi không thể để cho Hoàng Thượng biết phu nhân của ngươi là Ôn Uyển Quận chúa. Nếu để cho Hoàng Thượng biết ngươi một mực vẫn biết phu nhân chính là Ôn Uyển Quận chúa thì cho dù ngươi cưới Ôn Uyển Quận chúa, cũng là mối họa vô cùng. Hoàng Thượng một khi biết, sẽ không cho rằng ngươi tình thâm ý trọng, mà cho rằng ngươi lòng dạ khó lường. Thân phận của ngươi và Quận chúa đều cực kỳ nhạy cảm, một khi rơi xuống tai hoạ ngầm này, hậu quả sẽ không thể lường nổi.” Nhiều năm như vậy, biết rõ chân tướng mà vẫn ẩn nhẫn. Hôm nay lại muốn dùng biện pháp vô lại lấy về nhà. Tất cả Hoàng Đế đều là đa nghi, nên hắn nhất định phải cẩn thận.
Bạch Thế Niên cũng có lo lắng như vậy: “Vậy nên làm thế nào?”
Diệp Tuần ra chiêu số: “Ngươi chỉ cắn chết nói một câu, ngươi không biết thân phận Ôn Uyển Quận chúa. Ngươi chỉ nhận nhận biết người thôi, cũng không cần ngươi giả bộ, chút kỹ thuật diễn này của ngươi sẽ chạy không thoát ánh mắt của Hoàng Thượng. Ngươi chỉ cần vừa thấy được Quận chúa,liền đem nhớ thương của ngươi đối với nàng, oán niệm của ngươi đối với nàng, tất cả đều nói ra. Về phần tiếp theo thì không phải là chuyện ngươi quan tâm nữa rồi. Nếu như Ôn Uyển Quận chúa cắn chết không lấy ngươi làm chồng, ngươi cũng không còn gì phải hối hận. Nếu như Ôn Uyển Quận chúa có lòng gả cho ngươi, nhất định sẽ che dấu cho ngươi. Cho nên, hết thảy, ngươi hãy nhìn biểu hiện Ôn Uyển Quận chúa để làm. Quận chúa ứng đối với Hoàng Thượng, so sánh với ngươi thuận buồm xuôi gió hơn nhiều lắm. Ngươi đánh giặc lợi hại nhưng đối với tâm tư thủ đoạn của những thứ quan lại quyền quý trong kinh thành kia. Chút bản lĩnh này của ngươi, cho bọn hắn nhét kẽ răng cũng không đủ. Những thứ này, cứ cho Quận chúa lo chu toàn.”
Bạch Thế Niên có chút kỳ quái.
Diệp Tuần ha hả nói: “Ngươi đừng có bộ dáng này, ngươi chỉ cần làm được những thứ này là đủ rồi, những thứ khác cũng đừng có quản.” Nếu như hắn không có suy đoán sai, Quận chúa không thật sự thờ ơ và lãnh huyết vô tình đối với Bạch Thế Niên. Nếu không, nàng cũng sẽ không có chọn người trong quân doanh. Hơn nữa tất cả điều kiện quy định, cũng phù hợp với Bạch Thế Niên. Càng không có âm thầm giở thủ đoạn để cho Bạch thế Niên không trở lại. Dĩ nhiên, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của hắn.
Chờ Bạch Thế Niên đi về rồi, Diệp Tuần càng nghĩ càng cảm giác suy đoán của mình là đạo lý đấy. Chẳng qua tại sao phải phí nhiều công sức như vậy? Khụ, ý nghĩ của Quận chúa, không phải người bình thường có thể hiểu được được. Hắn vẫn là chờ xem đi!
Lúc này Ôn Uyển đang ở trong hoàng cung cùng Hoàng Đế dây dưa, hi vọng Hoàng Đế đáp ứng làm cho nàng lấy thân phận cung nữ tham gia. Hoàng Đế có chút chần chờ. Ôn Uyển dùng sức đong đưa cánh tay Hoàng Đế, làm nũng nói: “Cậu Hoàng Đế, cậu nên đáp ứng con đi. Dù sao cũng là cho con đi chọn lựa. Chẳng qua chỉ đổi lại thân phận thôi. Cậu Hoàng Đế, đổi thành thân phận ở ngoài đứng xem, không phải là có thể thấy rõ ràng phẩm tính những người này sao?”
Hoàng Đế rất buồn bực. Hai năm qua, vì chọn rể cho Ôn Uyển. Hắn một cái đầu lớn như hai cái. Mặc dù hắn phân phó người phía dưới đi chọn lựa, hắn chẳng qua chỉ là hỏi tới. Nhưng Ôn Uyển hiện tại đã mười chín rồi, nếu không gả thì sẽ hai mươi. Làm sao còn giống như đứa bé thế: “Con đàng hoàng mà chọn người không phải được rồi sao? Làm cái gì nhất định phải giả dạng thành cung nữ, còn ra thể thống gì?”
Thái độ Ôn Uyển rất kiên quyết “Thú vị. Dù sao cũng không có bao nhiêu tổn thất. Cậu Hoàng Đế, Văn Dược con là nhất định sẽ không chọn. Trần A Bố và Bảo Bảo Cương lại không thấy qua con.”
Hoàng Đế sợ Ôn Uyển quấy rầy công việc nên đã đáp ứng.
Buổi tối hôm đó, bởi vì có Diệp Tuần khuyên bảo, Bạch Thế Niên vì muốn có trạng thái tốt nhất đi gặp Ôn Uyển, đã sớm đi ngủ. Nhưng Ôn Uyển trằn trọc xoay qua xoay lại, làm sao đều ngủ không được.
Ôn Uyển mặc quần áo tử tế đi vào trong vườn. Hạ Ảnh theo sát nàng. Ôn Uyển nhìn cảnh đêm, lại có ham muốn vẽ tranh. Lúc này Hạ Ảnh cũng mặc kệ có thể bị Ôn Uyển khiển trách hay không? Không cho phép nữa. Ôn Uyển cũng không có cưỡng cầu. Không có cách nào khác đành uống hai chén rượu, mới đi nằm ngủ.
Thời điểm Ôn Uyển đi ngủ nghĩ đến, hai chén rượu nho chẳng khác nào thuốc ngủ không có tác dụng phụ nào. Thật tốt.