Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 102: Lại thất vọng



Bạch Thế Niên trở lại thôn trang thì không đi ra ngoài nữa. Có tin tức truyền tới nói, Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên vẫn ân ân ái ái, khiến cho rất nhiều người xem náo nhiệt thất vọng. Vốn tưởng rằng gặp được núi lửa bộc phát, Ôn Uyển Quận chúa VS Bạch đại tướng quân ai thắng ai thua. Không nghĩ tới, vừa vào thôn trang liền không một tiếng động.

Bảo Bảo Cương đối với chuyện Bạch Thế Niên không chấn chỉnh phu cương, chỉ có lắc đầu, lại không than thở. Rất nhiều năm trước, bọn họ cũng đã biết, nếu có phu nhân thì tướng quân nhà bọn họ nhất định là sợ vợ. Rồi hãy nói mặc dù hắn không thích dùng đầu óc. Nhưng dùng đầu ngón chân thử nghĩ xem Ôn Uyển Quận chúa cũng không thể lưng đeo tướng quân mà lấy thêm người khác, về phần Bạch Thế Niên đi tìm nữ nhân khác, ừm, trừ phi là mặt trời mọc ở hướng tây.

Lúc Mai nhi vừa nghe được tin đồn cũng rất sầu lo. Chỉ sợ hai vợ chồng này cãi nhau. La Thủ Huân biết ý nghĩ của Mai nhi, liền vui vẻ đến không chịu được: “Bạch tướng quân đánh giặc lợi hại, võ công cũng cao. Nhưng bàn về cãi nhau, thì không phải là đối thủ của Ôn Uyển. Ôn Uyển không nói lời nào thì thôi, vừa nói là có thể đem người ta nghẹn chết. Ta đã sớm nếm đến sự lợi hại của nàng. Yên tâm, Ôn Uyển không ăn thiệt thòi.”

Mai nhi cũng lười nhiều lời giống như hắn, cái gì gọi là không ăn thiệt thòi? Giữa phu thê, nơi làm gì mà tính là chịu thiệt hay không thiệt thòi. Vợ chồng hòa hảo mới mới là tốt.

Lúc này La Thủ Huân mới đem tin tức lớn dò thăm nói ra. Mai nhi cười nói: “Thật?”

La Thủ Huân đối với Mai nhi hoài nghi hắn, rất oán niệm: “Đương nhiên là thật. Cái này còn có thể giả bộ. Nghe nói hai người hôm nay là như hình với bóng. Ngày ngày dính ở chung một chỗ.”

Mai nhi liếc hắn một cái: “Chàng cũng không nhìn xem, thời gian bọn họ có thể cùng nhau là bao lâu. Hiện tại không ở chung nhiều một chút, lần gặp mặt tới còn không biết ngày tháng năm nào.”

Cái này La Thủ Huân đương nhiên cũng biết: “Nàng nói, bọn họ ngày ngày dính ở chung một chỗ, khẳng định rất nhanh thì có hài tử. Nếu là nữ nhi, sẽ gả đến nhà chúng ta . Nếu là nhi tử, sẽ cho làm. . . . . .”

Mai nhi kịp thời cắt đứt ý niệm trong đầu La Thủ Huân : “Ôn Uyển mà mang thai. Nếu là nữ nhi chàng nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu là nhi tử, thì còn có thể.” Lấy tiêu chuẩn của Ôn Uyển, nếu thật sinh nữ nhi, nhi tử cả đời chỉ cưới được một người vợ. Nam nhân của La gia, không có xuất hiện tình thánh như vậy. Gia phong không tốt, Ôn Uyển khẳng định sẽ không chịu. Nếu là nhi tử, mình gả nữ nhi đi qua thì còn có thể. Nghĩ tới đây, Mai nhi cũng có chút nóng lòng. Nếu như nữ nhi đến phủ đệ của Ôn Uyển. Có Ôn Uyển tương hộ (bảo hộ + tương trợ), cả đời nữ nhi sẽ ung dung hạnh phúc.

La Thủ Huân nhíu chân mày: “Vậy thì phải nỗ lực rồi.”

Mai nhi liếc La Thủ Huân một cái. Bình nhi đi tới nói: “Phu nhân, Thái Tử Phi hạ thiếp mời. Muốn mời người đi Đông cung một lần. Phu nhân, người xem đáp lời thế nào?”

Mai nhi nhìn La Thủ Huân một cái.

La Thủ Huân thoáng cái từ trong trạng thái trêu chọc vừa rồi trở nên tĩnh táo: “Từ chối. Sau này, ít trèo lên cửa Đông cung đi. Xem như tình cảm người bình thường mà đi lại.” Ý của những lời này, là bảo Mai nhi sau này ít cùng Như Vũ đi lại quá gần.

Mai nhi thân là thế tử phu nhân trong phủ Quốc Công, đối với một ít chuyện triều đình khẳng định cũng hiểu rõ. Chẳng qua là không biết nghiêm trọng như thế: “Hoàng thượng lại khiển trách thái tử sao? Có phải Thái Tử làm chuyện ngỗ nghịch gì Thánh thượng không”

La Thủ Huân lắc đầu: “Thái tử hành động làm cho người ta tìm không ra sai lầm lớn . Nhưng hôm nay thế lực trong triều là thế chân vạc ba chân. Bây giờ nhìn không ra, nhưng theo hoàng tử phía dưới lớn lên. Ngôi vị của Thái Tử sẽ càng ngày càng không yên. Cho nên vẫn là ít lui tới hơn trước đi. Dù sao chúng ta cũng không tranh giành công lao Kình Thiên gì? Cứ như vậy cả đời tất cả cũng có thể yên vui.” Các triều đại đổi thay, máu tanh nhất chính là tranh giành đoạt đích. Hoàng đế rõ ràng đối với thái tử không quá hài lòng. Tất cả hoàng tử phía dưới thì càng lúc càng lớn. Đều có các tâm tư. Vẫn là cẩn thận chút ít thì hơn.

Mai nhi gật đầu, suy nghĩ một chút: “Đã vậy thân thể của ta không thoải mái, đại phu nói tốt hơn là tu dưỡng cho tốt.” Nói xong có chút sầu lo: “Dựa theo chàng nói, chẳng phải Ôn Uyển lại càng là đối tượng cho bọn họ mượn hơi sao?” Quốc công phủ cũng muốn lôi kéo, thì danh tiếng Ôn Uyển mạnh như vậy, càng là đối tượng lôi kéo rồi.

La Thủ Huân cười nói: “Nàng đây là quan tâm vớ vẩn. Năm đó hoàng thượng cùng Ôn Uyển bị vây trong tình thế xấu như vậy. Ôn Uyển vẫn phụng bồi hoàng đế chịu đựng qua. Chỉ cần hoàng thượng còn. Ai có thể làm gì được nàng ta. Hơn nữa, nàng cảm thấy nàng ta đầu nhập vào người khác, có thể được cái gì?”

Mai nhi thử nghĩ xem cũng đúng, Ôn Uyển hôm nay cái gì cũng có rồi. Cũng không đúng, vẫn còn thiếu hài tử. Dĩ nhiên, hài tử cũng không phải là người khác có thể cho .

Như Vũ nghe được thân thể Mai nhi còn không có khỏi hẳn. Không tiện để tới đây, thì trong bụng có chút ảm đạm. Hôm nay địa vị của Tam hoàng tử càng ngày càng cao. Lôi kéo bên cạnh một nhóm người. Thái tử dần dần yếu thế. Cứ thế mãi, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Bảo Vân đi vào. Vừa nói thái tử truyền lời tới đây. Nói Ôn Uyển cùng Bạch tướng quân hòa hảo như lúc ban đầu. Hai người hôm nay ở thôn trang, trải qua cuộc sống như thần tiên.

Như Vũ có chút ngạc nhiên: “Ngươi nói hôm nay Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển lại hòa hảo như lúc ban đầu rồi?” Làm sao có thể, náo như vậy, trong lòng Bạch Thế Niên không có vướng mắc, vậy còn là nam nhân sao?

Bảo Vân gật đầu: “Thiên chân vạn xác, hai người Quận chúa và Bạch tướng quân hôm nay đã hòa hảo lại. Nghe nói so sánh với dĩ vãng còn tốt hơn.” Thật ra thì nàng cũng cảm thấy có chút khó tin.

Những người này cũng là lấy khuôn sáo kinh thành mà đo đếm suy nghĩ của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên ở Giang Nam, chống lại giặc Oa. Dân phong vùng duyên hải so sánh với kinh thành phóng khoán rất nhiều. Biên quan thì càng đừng nói. Chuyện nữ nhân ngược lại theo đuổi nam nhân cũng không mới mẻ. Chuyện Yến Kỳ Hiên này, mặc dù trong lòng Bạch Thế Niên có chút không thoải mái. Nhưng không phải là vợ hắn tìm nam nhân tới cửa. Ôn Uyển cũng giải thích rất rõ ràng với hắn, còn phục thấp, để cho hắn kiếm lợi nhuận. Đương nhiên sẽ không có vướng mắc. Đây chính là bản chất nam nhân từng trải cùng những con mọt sách trong kinh thành vẫn cứng nhắc bắt giữ vững tam tòng tứ đức khác nhau.

Như Vũ nghĩ tới mình, loạn trong giặc ngoài. Làm cái gì cũng nơm nớp lo sợ. Rất sợ sai lầm, làm liên lụy tới thái tử. Hậu viện cũng xử lý được ngay ngắn rõ ràng. Hao hết tâm tư nghĩ lôi kéo Ôn Uyển. Nhưng hết lòng hết sức như vậy, đổi lấy cũng chỉ là thái tử kính trọng ở trên mặt. Thái tử cho là nàng không biết, hắn sủng nhất vẫn là Quách thị. Đối với nàng thật là tốt, đó là bởi vì nàng còn chỗ hữu dụng.

Bảo Vân có chút cảm thán nói: “Thật giống như tất cả phúc khí đều tụ tập ở trên người Ôn Uyển Quận chúa vậy.” Ôn Uyển Quận chúa có tất cả những thứ mọi người tha thiết ước mơ. Liền ghen ghét cũng ghen ghét không được. Cái này không phải phúc khí bình thường.

Mặt Như Vũ lộ vẻ khổ sở. Đúng vậy a, mình quyền cao chức trọng, trượng phu lại là một lòng ngưỡng mộ. Ôn Uyển, đã được đến thứ tốt đẹp nhất thế gian. Làm cho người ta không ghen tỵ cũng không được a!

Ôn Uyển bị ghen tỵ lúc này đang cùng Bạch Thế Niên ở bên ngoài đi dạo đây! Ôn Uyển bước đi đến mệt rồi, yếu ớt nói: “Đau chân.” Nếu lúc này Hạ Dao ở bên cạnh Ôn Uyển, nghe được giọng nói này của Ôn Uyển, không nói tóc gáy dựng ngược, ít nhất phải ghê răng gay gắt. Trong ngày thường một người từ dưới chân núi chạy đến trên đỉnh núi, tuy nói núi không cao, vừa lên trở xuống cũng phải hơn nửa canh giờ. Lúc này mới đi vài bước đường đã đau chân.

Bạch Thế Niên nghe thấy âm thanh liền biết nhã ý, chuẩn bị đem vợ của mình ôm trở về đi. Ôn Uyển mới không cần, đẩy tay Bạch Thế Niên ra: “Ta muốn chàng cõng ta.”

Bạch Thế Niên không nói một lời, ngồi xổm người xuống. Ôn Uyển bò lên lưng của Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên đi rất ổn định. Ôn Uyển gục ở trên lưng Bạch Thế Niên, nhẹ giọng nói: “Bạch Thế Niên, chàng phải cõng ta, vẫn cõng ta. Phải cõng ta đến già, mãi cho đến già bảy tám mươi, cõng không được cũng phải cõng.” Cái này không là gây khó dễ cho người ta à, cõng không được cũng phải cõng, kết quả là hai người đều ngã sao?

Bạch Thế Niên cười tiếp lời: “Được.”

Ôn Uyển lầm bầm : “Nhất định không thể nuốt lời. Nếu là nuốt lời, ta liền không nhận chàng.” Suy nghĩ xong lại nói ” Bạch Thế Niên, nếu như cả đời đều trải qua cuộc sống giống hiện tại, ta sinh cho chàng thêm một tiểu tử trắng mập cùng một áo bông nhỏ, có trai có gái, thì cả đời này ta đã hài lòng rồi. Không có gì để van xin nữa.”

Bạch Thế Niên nghe lời này, mặt có vẻ áy náy: “Chờ đánh trận xong, ta liền ở nhà cùng nàng, nơi nào cũng không đi.”

Ôn Uyển ôm cổ của hắn, mặt dán mặt: “Được, ta chờ chàng trở lại.”

Buổi tối Ôn Uyển không muốn động, Bạch Thế Niên cười xấu xa nói “Nàng không phải nói muốn tiểu tử trắng mập và áo bông nhỏ sao? Không để cho ta đụng, nơi nào đến tiểu tử trắng mập.” Bạch Thế Niên biết áo bông nhỏ là chỉ nữ nhi. Thật ra thì hắn cũng rất muốn một nữ nhi hoạt bát khả ái.

Ôn Uyển kích động một cái, sờ sờ bụng của mình. Đúng vậy, hôm nay hai mươi bảy, nói không chừng bên trong đã có cục cưng rồi. Kinh nguyệt của nàng mặc dù rất đau, nhưng vẫn bình thường. Hơn nữa trước khi đến cũng có phản ứng. Nhưng hôm nay, dựa theo bình thường mà nói, hẳn là kinh nguyệt sắp tới rồi. Này đã qua hai ngày rồi, có thể hay không, có thể hay không. . . . . .

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nhìn bụng mình ngẩn người: “Sao vậy?” Thấy Ôn Uyển không nói chuyện, cũng duỗi tay vuốt ve một chút: “Chẳng lẽ bên trong có nhi tử của ta rồi?”

Ôn Uyển nhịn vui mừng ở đáy lòng, lớn tiếng kêu lên: “Hạ Dao, để cho thái y tới đây.” Hiện tại mặc dù Ôn Uyển không cần Diệp thái y tùy thân đi theo, nhưng nàng tới ở Ôn Tuyền thôn trang, cũng có thái y đi theo. Lần này đi theo là cháu Diệp thái y, hơn ba mươi tuổi, gọi là Tiểu Diệp thái y. Mặc dù so ra kém Diệp thái y, nhưng y thuật cũng không tệ lắm ( kém thì không được cùng Ôn Uyển tới thôn trang).

Tiểu Diệp thái y đi theo Ôn Uyển đi tới Ôn Tuyền thôn trang, bởi vì hắn vì Ôn Uyển còn có mấy tâm phúc phục vụ Ôn Uyển. Thân thể Ôn Uyển dưỡng rất không tệ, mấy người bên cạnh Ôn Uyển, tstrong quanh năm suốt tháng cũng sinh không được mấy trận bệnh . Cho nên hắn đến nơi này mỗi ngày đều ngâm Ôn Tuyền, nghiên cứu y thuật. Lúc này nghe được Ôn Uyển nói không thoải mái, lập tức cõng hòm thuốc vội vàng tới đây.

Sau khi bắt mạch, Tiểu Diệp thái y tỏ vẻ, hết thảy bình thường, không có vấn đề.

Ôn Uyển có chút thất vọng. Nếu là có hỉ, hẳn là chẩn đoán ra.

Bạch Thế Niên cắn lỗ tai Ôn Uyển nói: “Không sao, ta hiện tại tiếp tục cố gắng. Nhất định có thể thành công .”

Ôn Uyển bĩu môi: “Hiện tại tới đã không kịp.” Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Có lẽ là bởi vì thời gian còn ít, cho nên bắt mạch cũng không ra. Ừ, rất có thể là như vậy.” Hiện tại cũng hai mươi hai. Kinh nguyệt là ngày hai mươi sáu. Nếu là kinh nguyệt không có tới, đoán chừng là có rồi.

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng Ôn Uyển, không biết tại sao, trong lòng có chút ê ẩm: “Vợ, xin lỗi.” Qua chín ngày nữa, hắn phải đi rồi. Nhìn bộ dáng Ôn Uyển vội vàng muốn có hài tử, hắn cảm giác mình quá ích kỷ.

Ôn Uyển xoay người lại ôm hắn nói: “Không có chuyện gì. Chàng không phải nói mười năm là có thể khải hoàn trở về à. Ta chờ chàng trở lại.”

Lúc này Bạch Thế Niên đã không có dục vọng lăn giường nữa rồi. Nên chỉ đem người ôm vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.