Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 160



Hạ Dao khinh bỉ Ôn Uyển đang đắc ý, lập tức giễu: “Quận chúa, lời này của người mà để người khác nghe thấy sẽ mắng chết người. Được tiện nghi còn khoe mẽ. Người không biết là có bao nhiêu người hâm mộ người sinh đôi nam đâu. Người khác cầu cả đời cũng không có một mụn con trai, vì sinh con trai mà liều mạng. Xa không nói, người nhìn Tô thị đi, vì sinh con trai mà có thể trả bất cứ giá nào. Sinh hết lần này đến lần khác. Người nha, đang ở trong phúc mà không biết phúc, được tiện nghi còn khoe mẽ. Lại nói, hai bé trai vẫn tốt hơn là một mình, sau này đến người trợ giúp cũng không có. Tương lai huynh đệ hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, không sợ người ngoài khi dễ.”

Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói một tràng liền nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, cũng không có tiếc nuối gì. Hai bé là do ta hoài thai mười tháng mới sinh ra, bất kể nam nữ ta đều yêu thương.”

Ôn Uyển suy nghĩ lại lời Hạ Dao, cảm thấy cũng đúng. Sau này huynh đệ cũng có bạn. Ở hiện đại phụ nữ đơn thân đều rất cô đơn, nơi này càng vậy. Hơn nữa ở đây đều thích thành đoàn, có một huynh đệ ruột thịt, sau này hai bên cùng phù trợ cũng rất tốt.

Hạ Nhàn bưng vào một bát canh: “Quận chúa, uống hết bát canh này đi.” Ôn Uyển vẫn còn no bụng, nhưng nghĩ tới phải điều dưỡng thân thể thật tốt còn cho hai nhóc con này bú liền nhận lấy uống. Uống xong thì nhìn hai con. Nói chuyện một hồi Ôn Uyển cũng có chút buồn ngủ.

Trước khi ngủ Ôn Uyển nói: “Mang giường nhỏ của các bé đến phòng ta, để bên cạnh ta. Ta muốn vừa mở mắt là có thể thấy chúng, như vậy trong lòng ta cũng được an ổn.” Ôn Uyển cho người chuẩn bị giường nhỏ, hai cái, mỗi người một cái. Hầu hết các bà mẹ đều muốn đặt con bên cạnh mình. Đáng tiếc tư thế ngủ của Ôn Uyển thật không dám khen tặng. Ôn Uyển lo lắng đến lúc đó sẽ đè lên các con nên đã lấy biện pháp điều hòa, chính là làm hai giường nhỏ, đặt trong phòng.

Sau khi Hạ Dao đáp ứng, chờ Hạ Dao ra ngoài, nàng mới nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Bé lớn mở mắt, Ôn Uyển nhìn đôi mắt đen láy kia, thật giống như nhìn thấy Bạch Thế Niên. Ôn Uyển nhỏ giọng nói với con lớn: “Con trai, con nghe hiểu được mẹ nói gì sao? Nghe hiểu được thì nháy mắt ba cái được không? Con là con trai của mẹ, mẹ sẽ không xem con như yêu quái đâu.” Ôn Uyển hỏi vậy cũng không phải không có đạo lý. Vạn nhất con trai cũng là xuyên qua, chẳng qua không cẩn thận xuyên vào thân trẻ sơ sinh, đúng, nàng sẽ không giật mình.

Đại ca nhi trợn mắt tiếp tục ngủ. Ôn Uyển thấy đại ca nhi mãi vẫn không mở mắt, trong lòng thầm nói: “Con đây là hiểu hay không hiểu nha. Còn phải để mẹ đoán, thật là……..” Ôn Uyển cũng không tiếp tục đào bới vấn đề này nữa. Nhưng vẫn lầm bầm nói với con dù sao bất kể hiểu hay không, đã đầu thai làm con trai nàng, thì vẫn là con trai nàng, chẳng qua là con trai không có uống canh của Mạnh bà. Đang lẩm nhẩm thì nghe tiếng bước chân, lúc đó mới nhắm mắt giả bộ ngủ. Không ngờ giả bộ lại thành thật.

Hoàng đế biết Ôn Uyển đã tỉnh lại, còn ăn được chút đồ. Rốt cục cũng yên tâm. Hoàng đế đưa hai cái tên đã chuẩn bị đưa cho thái giám truyền thánh chỉ: “Đưa cái này đến phủ quận chúa.” Hoàng đế nói là đưa chứ không phải thưởng. Có thể thấy được chỗ bất đồng.

Sau khi mấy người kia đi, hoàng đế nói với Tôn công công ở bên cạnh: “Ông nói nha đầu Ôn Uyển kia có thể ghét bỏ cái tên ta lấy hay là không ?”

Lúc trước hoàng đế cũng lấy nhiều cái tên nhưng Ôn Uyển đều cảm thấy không hay, còn lầm bầm hoàng đế không dụng tâm. Tùy tiện tìm hai cái tên tới qua loa cho xong. Chuyện này Tôn công công cũng biết.

Tôn công công cười nói: “Hoàng thượng yên tâm, tên này hay như vậy, nếu quận chúa vẫn không hài lòng thì để quận chúa đặt. Tin rằng quận chúa nhất định hài lòng.” Quận chúa có một đặc điểm là rất không muốn đặt tên bởi vì nàng luôn cho rằng tên mình đặt không hay. Nhưng trên thực tế những cái tên đó rất dễ nghe.

Hoàng đế ừ một tiếng.

Hạ Dao nhận được đồ hoàng đế gửi, mở ra nhìn liền nở nụ cười, nói với hai bé con còn đang ngủ: “Đây là tên ông cậu hoàng đế của các con đặt cho.”

Ôn Uyển tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau. Vừa tỉnh dậy đã nhìn hai bé đang ngủ trên giường không chớp mắt, hai bé ngủ say sưa, mặc dù nhỏ gầy một chút, nhưng nhìn bộ dáng này rất khỏe mạnh. Xem ra mấy tháng nàng không quản bản thân mà ăn uống, quả nhiên không có phí công.

Lúc này, lão đại đạp đạp chân, đá văng chăn ra. Ôn Uyển lầm bầm, tiểu tử thúi này đoán chừng có dáng ngủ giống nàng. Ôn Uyển dịch dịch thân thể, mặc dù hiện tại còn đau một chút nhưng so với lúc sinh hai nhóc kia thì đúng là tiểu vu gặp đại vu rồi. Ôn Uyển đắp lại chăn cho con, rồi nhìn những tia nắng chiếu vào từ cửa sổ bên cạnh hai đứa bé, Ôn Uyển đột nhiên nhớ đến một câu, năm tháng bình yên.

Hạ Ảnh mới vừa rón rén đi vào, không muốn làm Ôn Uyển tỉnh, vừa vào cửa đã thấy Ôn Uyển dịch chăn cho hai bé, liền vội vàng tiến lại giúp Ôn Uyển nằm xuống: “Quận chúa, thật không phải ta nói người nhưng ở bên ngoài nhiều người như vậy, chăn của em bé bị hất ra sao người không gọi. Người làm như vậy làm gì? Vạn nhất không cẩn thận, người thật không biết thương tiếc bản thân.”

Ôn Uyển cười, không phải không biết bên ngoài có người hầu. Chẳng qua nàng thích tự mình làm những chuyện của con cái. Lại nói không phải chỉ đắp chăn thôi sao, những chuyện như vậy vẫn có thể làm.

Hạ Ảnh nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, vốn đang định há mồm muốn nói nhưng nghĩ một chút lại thôi. Vẫn nên để Hạ Dao nói còn có chút thuyết phục.

Hạ Nhàn mang cháo gà đã ninh nhừ tới. Ôn Uyển thấy không có dầu mỡ mới không sinh cảm giác chán ăn, nên húp hết. Lúc trước vì nghĩ cho con nên chỉ có thể ăn. Những thứ đồ bổ này giúp cho con sau khi sinh nặng hơn, vóc người lớn hơn. Ôn Uyển cảm thấy bi thương, nàng bây giờ là điển hình của bà mập. Cân nặng từ dưới một trăm mười cân tăng lên thành một trăm năm mươi cân.

Ôn Uyển hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Nàng còn phải nuôi hai nhóc này nữa nên hiện tại cũng không có cách nào đi quản vóc người. Chuyện giảm cân phải chờ sau khi các con lớn rồi nói. Việc nên làm bây giờ là nuôi cho hai nhóc được trắng trắng mập mập, khỏe khỏe mạnh mạnh.

Hạ Dao tới bên cạnh Ôn Uyển nói: “Hoàng thượng đã ban tên cho hai bé. Quận chúa xem, lớn gọi Duệ ca nhi, Duệ trong duệ trí (cơ trí, nhìn xa trông rộng), nhỏ gọi Cẩn ca nhi, cẩn trong cẩn trong cẩn du (ngọc đẹp). Hoàng thượng đã phí nhiều tâm trí vì tên của hai bé đó.” Duệ Trí, Cẩn Du, đều là những cái tên rất hay.

Ôn Uyển gật đầu rất hài lòng. Nàng tự biết rõ nàng không có năng khiếu đặt tên. Nàng cũng không hài lòng với những cái tên Bạch Thế Niên lấy. Vì vậy liền quấn lấy hoàng đế nửa ngày, để hoàng đế cẩn thận suy nghĩ, không được cho đám người phủ nội vụ kia làm qua loa.

Ôn Uyển hài lòng nói với hai con: “Cục cưng, tên ông cậu lấy cho các con là Minh Duệ, Minh Cẩn, nghe rất hay, con có vui không cục cưng?” Hai bé đều lót chữ Minh, Minh Duệ, Minh Cẩn quả thật rất dễ nghe.

Lớn không phản ứng, vẫn ngủ say sưa, nhỏ thì mở mắt, đảo một vòng nhìn quanh, thấy không có chuyện mình thấy hứng thú, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Ôn Uyển cười mắng: “Hai tiểu tử thúi, chỉ biết ngủ thôi.” Nhưng trong mắt thì vui mừng và cưng chiều vô cùng. Rốt cuộc đã có thể tự mình sủng ái, yêu thương con rồi.

Hạ Dao không khỏi buồn cười: “Quận chúa, trẻ con chính là như vậy, ăn ngủ, ngủ ăn, muốn hoạt bát hiếu động cũng phải sau đầy tháng mới được.”

Ôn Uyển nghe vậy cười ha ha, nàng tất nhiên là biết, nhưng vẫn muốn nói. Sau khi thấy tinh thần Ôn Uyển không tệ, Hạ Dao nói tình hình mấy ngày qua cho Ôn Uyển: “Người tặng lễ rất nhiều. Trừ mấy nhà quen biết, còn có trong tôn thất. Những người khác thì đều đuổi đi. Đúng rồi, quận chúa, ngày mai là lễ tắm ba ngày của các bé, người coi nên tổ chức như thế nào?”

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Đại phu nhân có phái người đến đây hỏi tin tức không?” Mặc dù Hạ Dao có thể áp chế được, thân phận cũng đủ nhưng đấy là đối nội, đối ngoại thân phận vẫn là các đại nha hoàn bên cạnh. Hơn nữa Hạ Dao múa đao động kiếm cũng được, giúp đỡ, hiệp trợ quản lý nội viện cũng được nhưng mấy thứ xã giao lui tới này còn kém nhiều.

Hạ Dao gật đầu: “Có, ngày hôm qua sáng sớm liền tự mình tới. Chẳng qua quận chúa còn ngủ, ta liền để Hạ Ngữ tiếp nàng. Ý của quận chúa là để đại phu nhân hỗ trợ? Cũng có thể. Ta cũng không am hiểu mấy thứ này lắm, hơn nữa lại không quen biết nhiều (biết nhất định là biết nhưng không quen). Đám Hạ Ngữ dù sao thân phận cũng không đủ. Mời những người khác lại không tốt lắm. Đại phu nhân trước kia là phu nhân thế tử hầu phủ, trải qua chuyện này cũng nhiều. Tổ chức một lễ tắm ba ngày hẳn không thành vấn đề. Ta thấy được.”

Ôn Uyển gật đầu: “Nếu lễ tắm ba ngày làm tốt, lễ đầy tháng cũng giao cho đại phu nhân đi.” Lễ đầy tháng nàng cũng không làm được. Phụ nữ ở cữ không thể vất vả. Nghe nói dễ tổn hại tinh thần, mà bị tổn hại tinh thần rất khó dưỡng lại được. Cho nên Ôn Uyển bây giờ chỉ chuyên tâm trông con, dưỡng thân thể.

Hạ Dao gật đầu: “Tốt, vậy ta cho người đi mời đại phu nhân đến. Quá trình cụ thể ta sẽ trao đổi với đại phu nhân. Quận chúa cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Ôn Uyển ngủ lâu như vậy cũng không ngủ được nữa: “Ngươi ra ngoài đi, ta cần gì sẽ gọi người.” Nghĩ kĩ lại thấy không thỏa đáng. Nàng lớn tiếng gọi chẳng phải là đánh thức hai đứa bé sao, cho nên thương lượng với Hạ Dao kéo một sợi dây ra ngoài, đầu sợi dây có treo một cái chuông nhỏ. Có việc thì kéo dây, phía ngoài nghe tiếng chuông sẽ đi vào. Như vậy sẽ không sợ chậm trễ việc gì, cũng không lo đánh thức các con.

Hạ Dao cảm thấy chủ ý này cũng được.

Đại phu nhân tới, nghe nói mình được mời làm chủ trì lễ tắm ba ngày cho hai đứa trẻ thì có chút ngoài ý muốn. Nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận thỉnh cầu này.

Hạ Dao cho mọi người phối hợp, đừng có làm hỏng lễ tắm ba ngày của hai bé.

Hai đứa bé vừa tỉnh dậy liền gân cổ gào khóc.

Hạ Ngữ mang theo hai phụ nhân đi vào. Hai phụ nhân đều mặc váy ngắn, đầu mang ngân trâm, là phụ nhân trắng trẻo sạch sẽ, nhìn qua rắt khéo léo.

Hai phụ nhân này không phải vú nuôi, theo lẽ thường trẻ con thường phải ở cùng vú nuôi, nhưng Ôn Uyển lại tách vú nuôi và hai con ra khiến người ta không hiểu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.