Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 181: Mai nhi nhẫn nhịn



Ôn Uyển nói đến cái đề tài này, đột nhiên hỏi: “Hạ Dao, lúc trước ta sinh hạ chịu tội nhiều như vậy. Trương thái y có nói thân thể của ta như thế nào hay không?” Nàng nhớ có rất nhiều ví dụ thực tế, nữ nhân khó sinh rất khó sinh tiếp. Nếu đã thế, cũng không cần suy nghĩ Bạch Thế Niên lúc nào thì trở lại, còn không phải trực tiếp tuyên cáo đời này không có nữ nhi sao?

Nếu Ôn Uyển không hỏi, Hạ Dao cũng không nói. Nhưng Ôn Uyển đã hỏi, Hạ Dao cũng không giấu diếm: “Thái y nói, Quận chúa cần dưỡng ít nhất 4~5 năm mới có thể sinh tiếp. Thật ra Quận chúa suy nghĩ quá nhiều rồi, cho dù người không có nữ nhi, chờ thêm vài năm, ôm cháu gái cũng giống nhau. Đến lúc đó người nghĩ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Chờ hai đứa bé cưới vợ sinh con, còn lo lắng không có cháu gái ôm sao?

Ôn Uyển bật cười, nhìn hai đứa bé bên cạnh: “Đó cũng là chuyện sau này chúng lớn lên. Bây giờ Đại Bảo Tiểu Bảo nhà ta vẫn còn là hài tử đang bú sữa. Đã nghĩ đến bọn chúng sinh con dưỡng cái. Ngươi nghĩ cũng thật quá xa rồi.” Lúc Ôn Uyển không ngủ, đều đặt hài tử bên cạnh.

Hạ Dao cho rằng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh: “Thử nghĩ xem ban đầu nhìn thấy Quận chúa, Quận chúa cũng vẫn chỉ là một hài tử. Còn không phải đảo mắt đã thành Nương rồi sao?”

Ôn Uyển lấy sách bên cạnh bàn nhỏ “Không biết còn tưởng rằng ngươi đã bảy tám mươi rồi, nói chuyện cứ như bà lão. Đến thành hôn còn ra sức khước từ .” Nhìn một hàng chữ, đột nhiên để sách trong tay xuống: “Ta nghe nói những binh lính kia thích nhất định hôn sự cho nhi nữ. Ngươi nói xem Bạch Thế Niên có định cô dâu nhỏ cho Đại Bảo Tiểu Bảo nhà ta không.”

Hạ Dao một chút cũng không lo lắng: “Quận chúa lo lắng cái này làm gì? Chuyện trong phủ đệ, đều là người trông coi. Hôn sự của hài tử cũng là người nói. Nếu tướng quân dám đem chuyện này ra làm trò đùa, đến lúc đó người nhìn trúng người nào, trực tiếp để cho hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn là được.”

Ôn Uyển mới không cần đâu rồi, đến lúc đó vợ chồng có thể trở mặt thành thù đấy: “Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều.”

Hạ Dao đối với Ôn Uyển chuyện nên lo lắng thì không lo lắng, chuyện không cần lo lắng thì lo lắng một đống : “Cho dù đúng như vậy, Quận chúa không cần thiết phải lo lắng. Đừng nói Quận chúa không đồng ý, hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý.”

Lúc này Ôn Uyển mới lộ ra nụ cười. Quả thật, cậu hoàng đế thương yêu hai đứa bé như vậy, nhất định sẽ không để cho Bạch Thế Niên qua loa quyết định hôn phối cho hài tử.

Trưởng nữ của Mai nhi tắm ba ngày, Ôn Uyển tự mình đi qua. Hai đứa bé trước Ôn Uyển cũng không đến, mặc dù cũng tặng hậu lễ. Nhưng cảm giác nếu không đến, sẽ có chút thiếu sót.

Ôn Uyển thân phận quý trọng nhất, tự nhiên là người quăng lễ đầu tiên. Một kim quả tử cát tường như ý nặng hai lượng. Quăng lễ xong, Ôn Uyển đến phòng sinh thăm Mai nhi. Năm đó nữ giả nam trang đã tới phủ Trấn quốc công, nhưng cũng chưa đi đến hậu viện. Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển bước vào hậu viện Trấn quốc công phủ ( ngươi năm đó là thiếu niên, nơi nào có thể tùy ý vào hậu viện ).

Mai nhi là thế tử phu nhân, viện tất nhiên rất lớn. Ba gian phòng hảo hạng, hai gian sương phòng. Xà nhà cao, dùng gạch đỏ bao quanh, nóc nhà sơn đen, không có bao nhiêu điêu khắc. Nhưng ngược lại phát ra vẻ sang trọng quý phái.

Ôn Uyển đi vào sân, trước hết đập vào mắt là cây ngô đồng trong viện, cũng vì vậy mà gọi là ngô đồng viện. Lúc này trong viện còn có mấy gốc hoa mai thẳng tắp kiên cường, sắc hồng hiện ra cùng màu xanh biếc, tuy nói là cách không gần, nhưng cũng có thể ngửi thấy hương mai như có như không thoảng tới.

Vào phòng, chính đường bốn mặt là bốn bình phong khảm gỗ lim, bên trên là hoa khai phú quý Mẫu Đan đồ. Phía trước tấm bình phong là một đoàn gỗ lim trạm thành hình xoắn ốc, trên bàn đá cẩm thạch đặt một lô ấm gắn hồng ngọc, hai bên là ghế dựa có tay vịn giống hệt nhau, trên đó còn có bọc đệm bằng gấm đỏ thêu chỉ vàng. Trên mặt đất còn có tám cái ghế gập bằng gỗ lim, đệm dựa màu xanh ngọc thêu ngũ phúc.

Ôn Uyển nhớ tới năm đó lần đầu tiên đến viện của Mai nhi, tất cả hoa văn trang sức cũng đều là hoa mai, giống như là gặp ma. Hôm nay so với năm đó, cũng chỉ còn trong viện có trồng hoa mai là có thể làm cho Ôn Uyển nhớ lại lúc ban đầu. Hắc hắc, thời gian thật đúng là có thể thay đổi một con người.

Ôn Uyển vào trong phòng ngủ, Mai nhi tựa vào trên đệm, nhìn thấy Ôn Uyển tới đây, oán giận nói: “Trời lạnh như vậy, ngươi không ở nhà ôm hài tử, còn tới đây làm cái gì? Cũng không lo lắng hài tử ở nhà đói bụng.” Ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ .

Ôn Uyển đem lễ vật đã chuẩn bị, một đôi dương chi ngọc hoàn hình bánh quai chèo đặt trong tã lót của hài tử. Đưa lễ vật đặc thù như vậy, Ôn Uyển một chút cũng không có cảm thấy có gì không tốt.

Mai nhi xì bật cười: “Ngươi tặng nữ nhi bánh quai chèo? Ta còn không có ra mắt bánh quai chèo làm lễ vật tặng người đâu. Ngươi đây là muốn cho nữ nhi của ta trở thành người tham ắn đúng không?”

Ôn Uyển nói thẳng: “Ta cảm thấy tham ăn rất tốt. Có thể ăn là phúc, có ăn cũng là phúc.”

Hai người vừa nói chuyện. Bà vú từ phòng ngoài đem hài tử ôm tới, Ôn Uyển nhận lấy. Hài tử ba ngày, mập mập mạp mạp: “So với hài tử của ta đẹp hơn nhiều. Hai đứa bé nhà ta, ba ngày chỉ lớn bằng bàn tay, không khác gì tiểu lão đầu, nơi nào xinh đẹp như khuê nữ nhà ngươi a!”

Mai nhi mỉm cười: “Ngươi là hai đứa, ta đây chỉ có một. Hơn nữa cứ nghĩ lúc sinh nàng cũng ăn một chút khổ. Thời điểm sinh hạ, nháy mắt một cái đã sinh. Một chút cũng không phí sức.”

Ôn Uyển oán hận nói: “Nữ nhân xấu xa, ngươi đây là khoe khoang, trắng trợn khoe khoang.” Nhớ ngày đó, nàng thiếu chút nữa ói ra cả xương sườn. Thời điểm sinh hạ lại càng chịu tội lớn. Nữ nhân này, mang thai sinh nở đến trong miệng nàng, không khác gì chơi đùa một trận, nháy mắt một cái đã sinh. Rất đáng hận.

Mai nhi nhìn Ôn Uyển có bộ dạng này, không nén được vui vẻ: “Cũng không phải khoe khoang. Ngươi vẫn muốn có khuê nữ, nhưng sinh ra hai tiểu tử. Nhìn thấy ta có khuê nữ thấy thèm sao? Ha hả, cứ trông mà thèm, nói xem khuê nữ của ta còn không phải chính là khuê nữ của ngươi sao?” Nếu không phải bởi vì muốn đem khuê nữ gả cho Ôn Uyển làm con dâu, để cho Ôn Uyển nhận khuê nữ nàng làm con gái nuôi cũng được. Hiện tại có thể rồi.

Hài tử bắt đầu thì không sao, đột nhiên oa oa khóc. Bà vú bên cạnh cẩn thận nói: “Tiểu thư hẳn là đói bụng.”

Ôn Uyển gặm gặm tiểu oa nhi, xuất hiện một dấu đỏ nhợt nhạt: “Hai tiểu tử nhà ta đã bị ta gặm đến da dày thịt béo rồi, không lên dấu đỏ nữa.” Cười đem hài tử ôm trở về cho bà vú.

Bà vú xin chỉ thị Mai nhi, ôm hài tử vào phòng trong. Sau khi bọn họ đi, Mai nhi có chút khổ sở nói: “Thật ra thì ta cũng nghĩ sẽ tự mình cho hài tử bú sữa. Nhưng mẹ chồng cùng thế tử gia đều không cho. Con của mình đều không cho uống sữa, vẫn là Ôn Uyển ngươi tốt a!” Ôn Uyển nếu có mẹ chồng hay Bạch Thế Niên ở bên người, đoán chừng cũng sẽ không thể nghĩ muốn tự mình cho con uống sữa là được.

Ôn Uyển cười đem chuyện Duệ ca nhi chỉ chịu ăn sữa của nàng nói: “Cho dù có mẹ chồng hay cha hắn ở trong kinh thành, cũng không cách nào ngăn trở.” Chỉ cần thân thể cho phép, ai cũng không thể ngăn cản chính nàng mớm hài tử. Chẳng qua cái đề tài này vẫn không nói thì hơn: “Duệ ca nhi nhà ta, cũng thật là thành tinh thành quái. Cũng không biết giống người nào, mới hơi lớn như vậy, ta buồn bực cũng không được. Cũng may còn có một Cẩn ca nhi. Nếu không, người làm mẹ ta đây một chút cảm giác thành tựu cũng không có.” Hài tử không tinh ranh lại nghĩ tới hài tử tinh ranh, hài tử quá lanh lợi trong lòng lại không nỡ. Đây chính là tâm tư của người làm cha mẹ a.

Mai nhi phỉ nhổ Ôn Uyển: “Còn nói ta khoe khoang, ngươi đây mới là khoe khoang.”

Ôn Uyển ha hả cười không ngừng: “Đều là khoe khoang, đều là khoe khoang.”

Hai người trong phòng hàn huyên, Mai nhi vẫn mím môi cười, mừng rỡ không nhịn được. Bên cạnh chỉ có nha hoàn Bình nhi ở một bên hầu hạ, còn có Hạ Hương cùng Hạ Ảnh. Hạ Dao ở lại trong phủ chiếu cố hai đứa bé.

Bình nhi nhìn phu nhân nhà nàng cười đến cả người run lên, làm bộ muốn đánh Quận chúa. Thật giống như trở lại năm đó mấy cô nương cùng nhau chơi đùa. Tình hình này, thật tốt biết bao.

Hai người đang nói xong cao hứng, đã nghe bên ngoài nói cái gì mà Trang di nương gì gì di nương đã tới. Ôn Uyển nhìn Mai nhi, trong mắt Mai nhi hiện lên khinh thường: “Để cho nàng đi vào!”

Nha hoàn vừa tiến vào lên tiếng đi ra ngoài.

Ôn Uyển mất mặt nói: “Ta thật vất vả tới một chuyến, ngươi cho cái người này đi vào, có chủ tâm làm ta phát ói đúng không?” Nàng chán ghét nhất là cái đám di nương thiếp thất. Nghe qua đã buồn nôn, chớ nói chi là nhìn.

Mai nhi cười hì hì hạ giọng nói: “Các nàng cũng là bởi vì nghe thấy ngươi ở nơi này, mới tới đây nhìn. Trong hậu viện chúng ta, người nào không biết ngươi là người mà thế tử nhà ta kính trọng nhất. Ta liền chờ ngươi gọt các nàng đâu! Ngươi gọt các nàng, thế tử gia bảo đảm nửa chữ cũng không nói.”

Ôn Uyển lập tức trầm mặt: “Những thứ đồ này, ngay cả trong tháng cũng không an ổn.”

Mai nhi thấy Ôn Uyển thật sinh khí : “Nói cho ngươi cười đấy! Muốn vào thì cứ đi vào. Nhiều năm như vậy, ta đã sớm thành thói quen. Rồi hãy nói, hiện tại cứ xem như một đám thiêu thân bay quanh thôi. Hôm nay những thứ này, cũng xem như tương đối an phận.”

Ôn Uyển nhìn lướt qua Mai nhi: “Ngươi cứ thích bị dày dò? Trong tháng cũng không sống yên ổn nổi, cùng những thứ nữ nhân nhàm chán này làm càn.”

Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, tiến vào có mấy người. Ôn Uyển ngay cả đầu cũng không xoay qua. Mấy nữ nhân trước tiên bái kiến Ôn Uyển, sau lại hành lễ với Mai nhi.

Ôn Uyển mới không để ý tới những nữ nhân này, cũng không biết Mai nhi làm sao tính toán. Mai nhi cười phất tay: “Đều đi xuống đi!”

Mấy người phụ nhân giương mắt nhìn Ôn Uyển đang ngồi, đáng tiếc Ôn Uyển ngay cả một cái ánh mắt cũng lười cho các nàng. Tất cả mọi người thất vọng mà về.

Sau khi đám người này đi ra ngoài, Ôn Uyển mới quay mặt lại nói: “Nói đi! Tính toán điều gì a?” Biết rõ nàng chán ghét những thứ oanh oanh yến yến này, còn cố ý cho những nữ nhân này đi vào. Không có tính toán gì, mới kỳ quái đó?

Mai nhi cũng không che giấu: “Hậu viện nhà ta có chừng hai mươi, hôm nay đuổi một nửa. Những người gần đây cũng đàng hoàng. Có điều vẫn còn có tâm tư khác. Mới vừa rồi tiến vào chính là hai người chứa tâm tư. Hai người kia là người sinh ra trong phủ, trong đó Trang di nương là nữ nhi của đại quản sự tiền viện, không dễ động vào. Kẻ còn lại, quan hệ cũng là rắc rối lẫn lộn. Cái này thể diện ta không thể không cho.” Thấy Ôn Uyển khẽ than thở, cười nói “Ta còn coi như đã tốt, ít nhất còn có mẹ chồng cho ta chỗ dựa. Thế tử gia đối với ta cũng coi như kính trọng. Hôm nay có hai nhi một nữ, ta cũng rất thỏa mãn rồi. So với rất nhiều người quyền quý trong kinh thành, ta cũng đã được coi là người có phúc. Hắc hắc, tin tưởng chờ ta ra tháng, đến thời điểm năm mới, sẽ có không ít người đến mời ta đi toàn phúc phu nhân đấy.” Nếu là dựa theo tiêu chuẩn của toàn phúc phu nhân thì là. Phụ thân khoẻ mạnh, cha mẹ chồng khoẻ mạnh, phúc khí hòa thuận, con cái song toàn, chính là toàn phúc phúc phu nhân.

Ôn Uyển trong lòng đổ mồ hôi, còn không có lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.