Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh cười tủm tỉm, rõ ràng là đang cười nhạo nàng mà. Ôn Uyển rất tức giận nói: “Sao hiện tại ta phát hiện ngươi càng ngày càng ngu ngốc rồi hả?
Hạ Ảnh cười đến sáng lạn, chuyện trong đầu rốt cục cũng được giải quyết có thể không thoải mái sao,”Quận chúa! Năm trước hoàng đế đã sai người chuẩn bị đồ cưới cho ngài rồi. Nô tỳ nghe nói, năm trước cũng đã bắt đầu thêu giá y, thời gian hai năm chắc đã xong rồi. Đến lúc đó Quận chúa đi xem là được, chỉ cần sửa phần eo là xong. Cho nên Quận chúa không cần lo lắng hai tháng nữa sẽ không gả được.
Ôn Uyển nghe xong thì trong lòng rất ấm áp. Cậu hoàng đế rất thật lòng thương nàng, tại nàng hẹp hòi, nghi kỵ, băn khoăn hoàng thượng. Ôn Uyển biết rõ mình không nên làm thế nhưng nghĩ đến tương lai quan hệ đến tính mạng một nhà già trẻ thân gia, cũng không phải chỉ còn mỗi mình. Hiện tại nàng chỉ làm một ít biện pháp phòng bị mà thôi cũng không ảnh hưởng gì tới hoàng đế. Nàng sẽ cố gắng trợ giúp cậu hoàng đế hết mức có thể.
Ôn Uyển luôn tôn thờ câu nói kia: Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền.*(cẩn thận sử dụng thì thuyền có thể dùng được vạn năm)
Ôn Uyển đợi cho Hạ Ảnh đi ra ngoài, lúc một mình ở thư phòng mới thở ra một hơi, giày vò lâu như vậy nàng cũng rất mệt mỏi, rốt cục đã đạt được một cái kết quả vừa lòng rồi. Xem như hôm nay chính thức kết thúc tất cả, hiện tại sẽ không có tai họa ngầm gì nữa, trong tương lai chỉ cần cẩn thận một ít là được.
Ôn Uyển bình phục lại tâm trạng, ngồi trước bàn trang điểm nhìn người trong gương, rồi cầm lấy cái kính thủy tinh bằng đồng bên cạnh, di chuyển vô ý thức.
Hạ Ảnh đi tới thì nhìn thấy vẻ mặt bất an của Ôn Uyển: “ Quận chúa! Ngài làm sao thế?” Không phải là đang vui vẻ à? Sao tự dưng quận chúa lại kỳ quái như vậy?
Ôn Uyển sờ mặt mình rồi kỳ quái nói:” Hạ Ảnh! Ngươi nói xem, ta không phải là đại mỹ nhân tuyệt thế gì? Ngươi thực sự tin, trên đời này có loại vừa thấy đã yêu sao? Ở chung với nhau mới mấy canh giờ mà có thể ghi tạc nàng vào sâu trong lòng sao? Chỉ một lần mà chờ sáu năm, thực có khả năng sao? Chuyện đó chỉ là một lần nhân sinh ngắn ngủi gặp phải thôi.” Ôn Uyển nghĩ đến Bạch Thế Niên bày tỏ thâm tình trước mặt mình thì có chút sợ hãi. Trong lòng nàng hơi bất an, Ôn Uyển biết đó là bóng ma ám ảnh đã gieo xuống từ đời trước. Nhưng nàng không nhịn được phải đi nghĩ ngợi lung tung.
Hạ Ảnh dở khóc dở cười, hóa ra chủ tử của nàng lại không có tự tin như vậy. Không ngờ chủ tử của nàng lại không có lòng tự tin. Đường đường là quận chúa tôn quý vậy mà lại không tin chính mình, cái này mà nói ra thì sẽ bị mọi người chê cười chết:” Quận chúa! Vì sao người lại không có lòng tin vào chính mình như thế?”
Ôn Uyển nhìn người trong gương: “Không phải là không tự tin mà có chút không hiểu lắm. Tướng mạo của ta cùng lắm chỉ có thể tính là trung bình, cộng thêm tính tình không tốt. Sẽ không làm cho người khác ưu thích. Ta thật không rõ, rốt cục Bạch Thế Niên thích điểm gì ở ta?” Yêu thích sự kiên cường, cương nghị sao? Hình như nam nhân đều yêu thích tiểu bạch hoa nhu nhược. Rất ít nam nhân yêu thích nữ nhân mạnh mẽ. Bạch Thế Niên lại có ham mê, uh, khác thường như thế. Có lẽ nam nhân đã trải qua nhiều chuyện thì không giống người thường. Cái này đối với nàng mà nói đúng là một tin đáng mừng.
Ôn Uyển suy nghĩ cẩn thận, Bạch Thế Niên rất phù hợp với điều kiện trượng phu tương lai mà đại bá đã đưa ra. Đại bá vẫn luôn là người thông minh, ông đã nói thì chính xác đấy. Nghĩ tới đây nàng cũng nở nụ cười.
Hạ Ảnh ha ha cười không ngừng “Cái này là duyên phận. Quận chúa đừng suy nghĩ nhiều, Bạch tướng quân không phải là người nông cạn, nếu muốn mỹ nhân thì hắn đã sớm có mỹ nhân trong lòng rồi. Ngài nghĩ lại xem, mỹ nhân đệ nhất Giang Nam, mỹ nhân đệ nhất biên qua cũng đều muốn gả cho tướng quân. Nhưng tướng quân lại không thèm liếc lấy một cái, trong lòng chỉ nhớ lấy quận chúa của chúng ta thôi.”
Ôn Uyển còn chưa kịp nói thì Hạ Hương đi tới vừa cười vừa nói: “Cái khác thì ta không biết nhưng ta biết tại sao trong lòng Bạch tướng quân chỉ có một mình quận chúa?”
“Ngươi biết rõ? Ngươi biết rõ cái gì?” Ôn Uyển kỳ quái hỏi.
Hạ Hương cười đến giảo hoạt “Quận chúa! Ngài đừng quá coi nhẹ mình. Sao người luôn cảm thấy mình không tốt, rốt cục ngài kém chỗ nào, nếu ngài kém cỏi thì tại sao lại có nhiều nam tử như Tào Tụng, Ngũ Hoàng Tử,Từ Trọng Nhiên, Yến Kỳ Hiên đều thích ngài, bị ngài mê đến thần hồn điên đảo đây.”
Ôn Uyển khinh thường nói “Này! Nhớ kỹ cho ta, luôn nhớ kỹ đấy. Không cho phép nói ta đùa giỡn hắn, đấy không phải là đùa giỡn mà là cứu hắn.” Ôn Uyển có cảm giác mình thực sự là người oan uổng nhất thiên hạ, oan hơn cả Đậu Nga, người tốt không dễ làm mà.
Nhưng Hạ Ảnh lại cười ha ha nói “Quận chúa! Người đã quên, lúc trước người một mình xông tới thiếu niên lang anh tuấn, còn hôn người ta. Không ngờ ngài lại chủ động hôn người ta, hai người còn ở tại chỗ hôn đến khí thế ngất trời. Nếu không phải gã sai vặt đến gọi thì đoán chừng đã động phòng hoa chúc rồi cũng nên. Quận chúa! Chắc lúc đó đã bị hắn mang về làm cô dâu. Cũng không cần phải phí nhiều thời gian như vậy.”
Hạ Hương mở to hai mắt, còn có chuyện như thế sao, cái tin này đúng là tin động trời.
Ôn Uyển thực cảm giác mình rất oan khuất “Lúc đó ta chỉ cứu hắn mà thôi. A!!! ta oan quá, tháng sau tuyết rơi, tuyết bay, tuyết rơi, tuyết bay!” Khục, cấp cứu a cấp cứu, cấp cứu đến nỗi bồi cả thanh danh của nàng vào.
Hạ Ảnh thấy bộ dạng phiền muộn của Ôn Uyển thì cười đến khoan khoái dễ chịu: “Quận chúa! Những vấn đề kia không quan trọng mà quan trọng nhất chính là Bạch tướng quân thật lòng cầu hôn.” Thấy Ôn Uyển không nói lời nào thì Hạ Ảnh lại tiếp tục khuyên bảo. Nàng chỉ sợ đầu óc Ôn Uyển co lại, lại không muốn lấy chồng nữa thì các nàng rất đau đầu.” Còn có, ta cảm thấy lời tiên đoán của Giác Ngộ đại sư rất đúng, đây là duyên phận của ngài, duyên phận trời định của ngài và Bạch tướng quân. Duyên phận như thế, rất nhiều người cầu còn không được.”
Ôn Uyển buông kính thủy tinh ra “Được rồi, đừng nói tốt nữa. Thánh chỉ đã hạ, chẳng lẽ ta còn kháng chỉ đào hôn.” Nói cho cùng thì nàng cũng nguyện ý gả, nếu không sẽ không hành hạ mình như thế. Giày vò mình đến mức rất mệt mỏi. Nhưng vậy cũng rất tốt, trong thời gian này gầy đi nhiều rồi.
Hai người vừa thở dài một hơi thì Ôn Uyển vẫn tiếp tục nói: “Tóm lại chuyện của Thích Lệ Nương rất phiền toái. Đối ngoại nói là ân nhân cứu mạng Bạch Thế Niên, tuy Bạch Thế Niên không đụng đến nàng ta, nàng ta chỉ chiếm một cái danh phận mà thôi nhưng ta nghe mà chán ghét.”
Hạ Ảnh nghe xong những lời này thì nghĩ một lát rồi nói:” Quận chúa! Nếu không thì giải quyết nàng ta đi.”
Ôn Uyển lắc đầu “Việc này nhất định phải giải quyết nhưng không phải muốn mạng nàng ta. Nàng ta không có làm chuyện thương thiên hại lý gì. Các ngươi nhìn xem có biện pháp xử lý thích đáng nào không?” Khục, còn chưa có gả mà trong phòng đã có quý thiếp. Lúc chưa gả thì không có quan tâm đến mấy chuyện linh tinh đó. Gả xong thì không thể không để tâm.
Ôn Uyển âm tình bất định, tính tình biến ảo đa đoan làm cho Hạ Ảnh run như cầy sấy. Chỉ sợ vị bà cô này không vừa ý là chạy đến chỗ hoàng thượng nói không lấy chồng thì nàng tìm ai mà khóc đây.
Cũng may Ôn Uyển chỉ phát tức một trận rồi thôi lại tiến vào thư phòng tiếp tục công việc. Ôn Uyển dùng bận rộn để dời đi những suy nghĩ lung tung trong đầu mình.
Lúc Bạch Thế Niên trở về thì nơi đầu tiên đến là thư phòng. Diệp hồ ly đã có mặt ở đó nhìn xem Bạch Thế Niên mặt mày hớn hở thì đã biết rõ lúc này đại công cáo thành rồi.
Sau khi Diệp Tuần biết ba loại trận đấu, thấy đường quan rộng mở của Bạch Thế Niên, cảm thán nói:” Tướng quân! Không uổng phí người chờ đợi sáu năm khổ sở. Quận chúa cũng đã cố tình rồi, tướng quân thực sự rất may mắn. Đợi sau khi quận chúa lại vì tướng quân sinh hạ nhi nữ thì tướng quân có phúc hưởng về sau rồi.” Nữ nhân như thế lại nguyện ý gả, không chỉ là vợ hiền mà còn là hậu thuẫn cường đại của hai mươi vạn đại quân ở biên quan.(quân đội rất thiếu tiền. Ôn Uyển là thần tài, đó không phải là hậu thuẫn cường đại sao)
Bạch Thế Niên vui cười hớn hở, cái miệng kia không khép lại đươc, trong lòng hắn cũng rất đắc ý nói: sáu năm giữ gìn đấy, rốt cục cũng tu thành chính quả rồi.
Diệp Tuần không thể nhìn được vẻ mặt đắc ý này của hắn, giội nước lạnh vào hắn,”Thánh chỉ còn chưa hạ mà ngươi đã hứng phấn như vậy rồi.”
Diệp Tuần vừa nói xong thì người ở phía ngoài đi tới nói vọng vào: “Tướng Quân! Hoàng thượng hạ thánh chỉ. Tướng quân ra tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Hai người chính là ông trời tác hợp cho, do đó tứ hôn…” Người của Bạch gia nghe được đối tượng kết hôn không phải là cung nữ gì đó mà là Ôn Uyển quận chúa. Thì choáng váng một phát rồi lại thẫn thờ.
Bạch Thế Niên tiếp thánh chỉ, đút một phong tiền lì xì cho công công tuyên chỉ. Trước đây những công công này luôn kênh kiệu vậy mà hôm nay lại vô cùng khách khí với Bạch Thế Niên. Cũng không thèm nhìn tiền lì xì mà để vào trong tay áo luôn. Thần thái rất cung kính, ngôn ngữ luôn khách khí.
Bạch Thế Niên đợi cho công công rời đi, nhìn thánh chỉ rồi nhanh chóng tới hoàng cung để tạ ơn.
Người của Bạch gia đợi Bạch Thế Niên đi rồi mà vẫn cảm thấy mờ mịt. Tất cả đều bị chấn động đến choáng váng luôn. Thanh Hà run rẩy hỏi:” Tứ hôn không phải là cung nữ thiếp thân của Quận chúa sao? Tại sao lại trở thành Quận chúa? Có phải nghe nhầm rồi không?” Vạn lần đừng mừng hụt một trận.
Bạch Thế Hoa vô cùng kinh hỉ “Không phải cung nữ tên là Tiểu Thanh sao? Sao đột nhiên nói là Hưng Quốc quận chúa, sao lại thế này?” Nếu thật sự cưới Hưng Quốc quận chúa thì đó là việc vui bằng trời. Nhưng lại không thể tin được hắn sợ mình nghĩ sai thì lại mừng hụt.
Bảo Bảo Cương lúc này vẫn còn ở đó nên khi nghe xong những lời này thì vui vẻ giải thích, nói:” Cung nữ gọi Tiểu Thanh thật ra là quận chúa giả trang đấy. Ngài ấy làm như vậy, mục đích chủ yếu là tự mình khảo hạch hai vị tướng quân, nào đâu biết sai sót ngẫu nhiên mà bị đại tướng quân của chúng ta coi trọng. Càng làm cho người không thể tin được hóa ra quận chúa và tướng quân của chúng ta là…”
Diệp Tuần đứng ở bên cạnh dùng sức ho khan cho nên Bảo Bảo Cương mới không dám nói tiếp nữa.
Bạch Thế Hoa xác nhận một lần mà vẫn chưa tin:” Thật không có nhầm lẫn?”
Mặt mũi Bảo Bảo Cương tràn đầy vui mừng, ha ha mà cười.” Chuyện lớn như vậy sao có thể nhầm lẫn được. Các ngươi không tin thì có thể đi tìm tướng quân. Trong tay tướng quân có thánh chỉ của hoàng đế. Kỳ thật ta không biết chuyện gì xảy ra nhưng tướng quân của chúng ta và quận chúa đúng là anh hùng phối mỹ nhân.”
Bạch Thế Hoa hấp tấp kêu: “Thế Niên! Thế Niên đâu rồi?” Giờ mới biết mình mơ hồ. Có lẽ đi hoàng cung tạ ơn rồi.
Hoàng đế triệu kiến Bạch Thế Niên, nói vài câu, hoàng đế nhìn Bạch Thế Niên với ánh mắt cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Thật ra trong lòng hoàng đế có bất mãn đấy, nhưng nhìn biểu hiện của Bạch Thế Niên , đặc biệt là cái thư hiệp nghị kia lại làm cho hoàng đế rất vui mừng. Bạch Thế Niên chân thành ngưỡng mộ Ôn Uyển, coi Ôn Uyển quan trọng hơn bất cứ cái gì. Cho nên hoàng đế đối xử Bạch Thế Niên với sắc mặt hòa nhã làm cho Bạch Thế Niên thụ sủng nhược kinh, trong lòng còn cảm thấy bất an.
Bạch Thế Niên nói với hoàng đế, hy vọng hôn kỳ càng nhanh càng tốt, ngày mai lấy về nhà thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên hắn cũng biết đó là si tâm vọng tưởng. Nếu không có một hai tháng thì tuyệt đối sẽ không vào cửa được.
Khâm thiên giám tìm cho ba ngày tốt. Một cái là ngày mười sáu tháng mười một. Một cái là ngày hai sáu tháng mười hai, còn lại là các ngày trong tháng giêng.
Thời gian thì đương nhiên phải lấy ngày mười sáu tháng mười một.
Bạch Thế Niên nghe xong sắc mặt liền khó coi. Thời gian gần nhất cũng phải hai tháng sau. Hai tháng này đa phần qua một ngày thì cơ hội gặp mặt càng ít đi.
Nhưng hoàng đế hoàn toàn ngược lại, nếu không phải thân phận của Bạch Thế Niên đặc thù, ra tháng giêng phải quay về biên quan thì dù thế nào hắn cũng phải kéo đến tận cuối năm sau mới cho Ôn Uyển xuất giá.
Sau khi ý chỉ tứ hôn truyền đi thì đầu óc của tất cả người trong kinh thành đều bị tin tức này nổ cho choáng váng. Hưng Quốc quận chúa lại bị hoàng đế chỉ hôn cho Uy Vũ đại tướng quân. Có rất nhiều không tin chuyện này là thật. Thế nhưng người phát ra tin này rất có máu mặt. Ngay cả thời gian hạ chỉ cũng nói ra, khiến cho mọi người sau khi nghe ngóng đã chứng thật tin này.
Sau khi xác nhận tin tức thì có rất nhiều người đều bó tay rồi. Hoàng đế không cần thiết phải làm như vậy, cho dù muốn chốt giữ Uy Vũ đại tướng quân thì cũng không cần phải dùng Hưng Quốc quận chúa đi làm cái cọc. Muốn biểu hiện hoàng ân bao la cuồn cuộn, hậu đãi công thần thì cũng không cần Ôn Uyển quận chúa đi lung lạc. Có nhiều người bi phẫn, tiếc hận, ai than thay Hưng Quốc quận chúa. Cũng có nhiều người chờ xem Hưng Quốc quận chúa bị Bạch Thế Niên khắc chết.
Thái tử nghe được tin tức này chỉ cảm thấy hơi nhanh còn lại thì cũng không có cảm thấy cái gì.
Ngũ điện hạ nghe được tin này thì hai hốc mắt co rút lại. Sau đó lại bình thường trở lại, ngàn nghĩ vạn nghĩ cuối cùng lại tiện nghi cho Bạch Thế Niên. Ôn Uyển lần này quyết đoán quá nhanh làm cho hắn không có thời gian phá hỏng. Nhưng Bạch Thế Niên cũng không phải là Hải Sĩ Lâm, hắn muốn phá hư cũng không làm được. Khụ, cứ như vậy để cho Ôn Uyển gả cho Bạch Thế Niên thì hắn không cam lòng.
Từ Trọng Nhiên thì không có gì không cam lòng cả. Thật ra bất luật tình cảm cá nhân, chỉ lấy tư cách người ngoài nhìn vào thì Bạch Thế Niên bất kể ở phương diện nào đều rất xứng đôi với Ôn Uyển. Lại có Bạch Thế Niên chờ đợi sáu năm như một ngày cũng đủ lòng hắn sinh ra bội phục rồi.
Nhưng Kỳ Phong lại không rõ: “Tam ca! không phải Ôn Uyển chán ghét ba vợ bốn nàng hầu sao? Ngay cả tiểu thiếp thông phòng cũng không thích. Tại sao lại đồng ý gả cho Bạch Thế Niên? Hắn ta có quý thiếp hơn nữa lại có một nhi tử rồi.” Những thứ khác không nói, về điểm này Kỳ Phong không thể hiểu nổi.
Kỳ Mộ đã nhận đủ tin tức “Ta nhận được tin, sáu năm trước đó Bạch Thế Niên vẫn luôn chờ đợi. Cũng không gần gũi với Thích Lệ Nương, còn đứa bé kia chỉ là con nuôi thôi.”
Kỳ Phong há hốc mồn cả buổi mà không nói được lời nào “Cái này là sự thật sao? Điều này…? Điều này cũng quá bất ngờ. Không ngờ Ôn Uyển biểu tỷ đã là cô dâu của Bạch Thế Niên rồi lại còn là sáu năm về trước. Rốt cục chuyện gì xảy ra?”
Kỳ Mộ lắc đầu “Trừ bản thân họ ra thì không ai biết cả.” Chuyện bí ẩn như vậy làm sao có thể tìm hiểu ra được.
Kỳ Phong đè nén nghi kỵ trong lòng: “Huynh nói như thế, cũng khó trách biểu tỷ nguyện ý gả. Cũng tốt, gả cũng được, đỡ phải giày vò nữa. Cứ lăn qua lăn lại thì đệ thực sợ biểu tỷ không gả được.
Kỳ Mộ nghe xong không nhịn được cười “Đều đã làm cha rồi, còn như đứa bé vậy. Vạn nhất bị phụ hoàng hoặc biểu muội nghe thấy thì chỉ có đệ bị thiệt thòi thôi.”