Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 3: Chọn rể



Hoàng Đế trầm ngâm một chút, được rồi, bất kể là biên quan hay là những địa phương khác. Chỉ cần chọn người tốt là được, đến lúc đó sẽ đem người triệu hồi kinh thành. Liền hỏi: “Vậy con tính toán chọn lựa dạng người gì?”

Ôn Uyển nghe xong liền cúi đầu nghĩ nửa ngày “Cậu Hoàng Đế, nếu muốn tuyển chọn, thì không chỉ hạn chế ở biên quan. Con nghe nói ở biên quan đều là hán tử rất lỗ mãng. Hay là chọn lựa thêm một chút ở những quân doanh đáng tin khác. Chỉ cần thích hợp là được. Con nghĩ, chắc có thể chọn được một người vừa ý ở bên trong”

Hoàng Đế cũng trầm ngâm một chút rồi nói: “Ừ, trước tiên định ra một chút điều kiện. Thân cao một mét bảy lăm, ngũ quan đoan trang, không có ham mê bất lương, quan Ngũ phẩm trở lên và ba mươi tuổi trở xuống. Những mặt khác đều phải trong sạch. Như vậy sợ là không dễ tìm lắm, chọn ở biên quan cũng không sao cả. Nếu con nhìn trúng thì triệu hồi hắn về kinh thành là được.”

Hạ Dao ngạc nhiên, Hoàng Thượng nói thế là muốn bài xích Bạch Thế Niên qua một bên rồi.

Ôn Uyển thấy Hạ Dao định lên tiếng, liền bắn một ánh mắt sắc bén càn quét qua, Hạ Dao cảm thấy bất mãn. Suy nghĩ lại, hay là nghĩ phương pháp khác.

Ôn Uyển nhíu chân mày, suy nghĩ một chút nói: “Cũng được. Nhưng mà nhất định phải thanh bạch. Đừng đến lúc đó mới phát hiện đã định hôn hay thành thân những thứ chuyện nát này. Con mới không cần.”

Hoàng Đế trầm ngâm thật lâu “Tốt, ta đồng ý với con. Có điều con cũng phải hứa với ta, nhất định phải chọn một trong số này. Nếu con vẫn không chọn trúng tướng lãnh nào trong bọn họ thì nhất định phải nghe lời của cậu. Cậu gả sẽ gả con cho người được chọn tốt.”

Ôn Uyển hất đầu, một ngụm liền từ chối “Không cần. Nếu quả thật chọn lựa ra một người không hợp ý con, con liền không lấy chồng. Cho dù cả đời con không lấy chồng, con cũng tuyệt đối không chấp nhận.”

Hoàng Đế rất nhức đầu, bất đắc dĩ đành để cho Ôn Uyển trở về. Bộ dáng Ôn Uyển không muốn gả như vậy khiến hắn phải lo lắng. Người khác đều nói nữ nhi Hoàng Đế thì không cần lo gả. Nhưng đụng với vị này nhà hắn, thì phải lo âu gần chết.

Trong lòng Hạ Dao cảm thấy thật quái dị. Trước đây Quận chúa luôn nói sau này phải lập gia đình, sinh hai cục cưng mập mạp, còn muốn có một đôi trai gái nữa. Bắt đầu từ lúc nào thì Quận chúa động một chút là nói sau này muốn làm ni cô rồi.

Hạ Dao nhìn bộ dáng Ôn Uyển nhã nhặn trầm tĩnh. Cuối cùng đành không suy đoán nữa. Tâm tư của Quận chúa nhà các nàng vẫn không nên suy đoán làm gì. Nếu vẫn cứ đoán, sẽ đoán đến điên luôn.

Ôn Uyển ngồi ở trên xe ngựa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe rọi vào, cửa sổ xe đã lấp thủy tinh. Bên trong có rèm xe thêu hình cá đã được giắt lên một bên. Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người, ấm áp nói không nên lời. Ôn Uyển lười biếng nằm đó.

Nhìn thấy Hạ Dao muốn nói lại thôi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Hạ Dao nhìn không thấu rốt cuộc Ôn Uyển đang suy nghĩ gì: “Tại sao? Quận chúa nô tỳ thật không rõ. Nô tỳ muốn biết tại sao?” Nếu suy đoán không ra thì dứt khoát hỏi thẳng. Nàng thật sự cảm thấy, chuyện này giống như một ván cờ mà Quận chúa xếp đặt. Đem Hoàng Đế đưa vào bên trong, dĩ nhiên cũng đem nàng vào trong luôn.

Trong mắt Ôn Uyển có vẻ đùa giỡn hành hạ người nào đó: “Từ trước cho tới bây giờ, ta cũng không nghĩ tới sẽ phải gả cho hắn, ta quả thật không muốn gả cho đám công tử ca trong kinh thành. Có lẽ Bạch Thế Niên quả thật đã biểu lộ mình là tình thánh. Nhưng đó là chuyện của hắn, không liên quan gì tới ta. Rồi hãy nói, ta căn bản không tin hắn không có gì. Ta thật sự rất hoài nghi là thân thể hắn có bệnh, nên lấy ta làm cớ. Còn có, người muốn kết hôn với ta khá nhiều. Chẳng lẽ muốn kết hôn với ta thì ta phải gả…”

Lúc đầu Hạ Dao nghe được lời nói này khóe miệng đã giật giật. Khi nghe đến cuối cùng thì nhịn không được mà đề cao tiếng nói: “Quận chúa…” Gọi xong lại đem tiếng ép xuống thấp nói: “Quận chúa, người vì cái gì không tin?” Nàng thật không rõ. Tại sao Quận chúa cứ không tin Bạch Thế Niên. Người đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất) như vậy, nói ra được nhất định làm được.

Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Không tin. Ta ở chỗ này, chỉ nghe nói nữ nhân vì nam nhân thủ thân như ngọc, còn đây là lần đầu tiên nghe được ngươi nói nam nhân thủ thân như ngọc vì nữ nhân. Hơn nữa còn là thủ thân như ngọc vì ta, phúc khí này phải tu bao nhiêu mới có thể gặp được. Quận chúa nhà ngươi, không có phúc khí lớn như vậy. Nếu thực có phúc khí bực này, cũng sẽ không phải là một cô nhi không cha mẹ, trôi nổi như lục bình.”

Khóe miệng Hạ Dao co giật. Đến bây giờ, Quận chúa vẫn còn nói lời như vậy. Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, cuối cùng cũng nhục chí thấp giọng nói ra: “Quận chúa, người có phát hiện một chuyện hay không?”

Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Dao, ừ một tiếng. Ý bảo nàng ta nói xem chuyện gì.

Hạ Dao thở sâu ra một hơi: “Quận chúa, nô tỳ nói xong người đừng phát cáu. Nhiều năm ở bên cạnh Quận chúa như vậy. Ta biết Quận chúa rất khó để tin tưởng người khác. Hai năm qua ta cho tính tình này Quận chúa đã sửa đổi tốt. Lại không ngờ Quận chúa vẫn thế. Rất khó tín nhiệm ai. Đặc biệt là nam tử, thì càng làm cho Quận chúa không tin. Thật ra thì trong đám người mà Hoàng Thượng chọn, có mấy người thật sự không tệ. Tỷ như Từ Trọng Nhiên, tỷ như Hải Sĩ Lâm. Thật ra ta cảm thấy lời của Từ Trọng Nhiên nói không hẳn mười phần thật, nhưng ít nhất cũng có bảy phần là thật tâm. Hải Sĩ Lâm không nói bảy phần, sáu phần nhất định là có. Nhưng Quận chúa lai6 không tin, Quận chúa một phần cũng không tin. Quận chúa căn bản là không tin những nam tử kia thật lòng muốn kết hôn với người. Quận chúa, ta cảm thấy cho người tự chọn lựa, căn bản người sẽ đi lướt qua. Người thật sự không muốn lập gia đình, có đúng hay không?”

Ôn Uyển trầm mặc, không nói lời nào.

Hạ Dao thấp giọng nói: “Quận chúa, bất kể có thật vậy hay không? Cứ để cho Bạch tướng quân trở lại. Người và hắn hãy nói chuyện một chút, đem chuyện nói rõ ràng. Sau đó quyết định cũng không muộn.”

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt: “Không được.”

Sự cố chấp của Ôn Uyển, Hạ Dao đã sớm có lãnh giáo ở trên chuyện của Yến Kỳ Hiên. Chuyện mà nàng quyết định rồi, nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Hạ Dao biết muốn cho Ôn Uyển tiếp nhận, là việc không dễ dàng. Chuyện này phải từng bước từng bước một, trước hết ít nhất phải để Bạch tướng quân trở lại. Mọi người không có trở lại, thì một phần hi vọng cũng không có. Hi vọng, BạchTthế Niên không làm cho nàng thất vọng.

Tâm sự của Ôn Uyển, Hạ Dao suy đoán được ba phần, còn tâm sự Hạ Dao Ôn Uyển lại đoán được bảy tám phần. Ôn Uyển không nói phản đối, bởi vì phản đối cũng vô dụng.

Ôn Uyển tựa vào vách xe ngựa híp mắt lại. Không có nói thêm nữa. Hạ Dao càng nghĩ càng thấy được đầu mình không đủ dùng. Nàng thật suy đoán không ra, Ôn Uyển rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Trở lại phủ đệ, Ôn Uyển vào thư phòng. Nhìn bức tranh cỏ xanh: “Bạch Thế Niên, lời nói ta đã truyền đi rồi. Nếu như ngươi thật có lòng, ngươi nên tự mình trở lại. Mà không phải để cho ta đem ngươi gọi trở về. Hiện tại, hi vọng ngươi có thể thuận lợi trở lại”

Ôn Uyển Quận chúa muốn ở trong quân chọn chồng, Hoàng Đế không có khả năng nói với bên ngoài. Như vậy sẽ tổn hại khuê dự của Ôn Uyển. Chẳng qua hắn chỉ hạ thánh chỉ, chọn lựa một vài quan quân ưu tú, để Hoàng Đế gặp mặt. Xem một chút trụ cột vững vàng trong quân đội hôm nay là dạng tình huống gì.

Dĩ nhiên, những thứ này là để giải thích với bên ngoài, chỉ để ứng phó với người bên dưới. Một ít người trong kinh thành chân chính nhận tin tức, khi nhìn thấy những thứ yêu cầu này, người nào mà không biết đây là biến tướng chọn tương thân cho Quận chúa.

Văn Dược nhận được tin báo, là thứ nhất đem tên mình viết lên. Lần này, hắn nhất định phải thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.