Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 64: Lần đầu vào Kính Hoa viên



Hai người vừa trở lại trong phủ đệ, Bạch Thế Niên liền bị Diệp Tuân gọi đi. Kỳ thật Ôn Uyển vô cùng ai oán a. Vợ chồng mới cưới, dù thế nào cũng phải ân ân ái ái keo sơn, như hình với bóng. Thế nhưng lão công nàng lại là người bận rộn, so với nàng còn bận hơn, luôn bị người này người kia tìm đến, còn luôn không từ chối được.

Ôn Uyển cũng không kiên nhẫn ở trong phủ đệ chờ hắn nên về thẳng phủ quận chúa.

Ngoại viện, Hạ Thiêm dẫn theo tất cả mọi người đứng ở cửa nghênh đón. Cố ma ma ở nội viện cũng dẫn toàn bộ người trong phủ đệ đi ra nghênh đón. Tràng diện thật là long trọng. Mọi người vừa thấy Ôn Uyển thì cùng đồng thanh hô lên: “Quận chúa đại hỉ!”

Cố ma ma thấy Ôn Uyển chỉ một người trở về thì cảm thán quận chúa rốt cuộc cũng là không có một trưởng bối ở bên người. Nên có lẽ là không biết quy củ mới một người trở về. Cũng không ngẫm lại, như vậy thật mất mặt a!

Ôn Uyển cười ha ha mà phát tiền thưởng. Trở về phòng ngủ, nằm lại trên giường của mình, nàng cảm khái nói: “Vẫn là ở nhà mình tốt nhất! Ở Bạch gia thực là ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon. Ba ngày mà lại dài đằng đẵng như ba năm a. Lời của cổ nhân thật đúng mà.”

Hạ Dao cười hỏi: “Quận chúa, lời nào của cổ nhân mà đúng thế?” Đến khi biết rõ câu châm ngôn rất đúng kia là ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ rơm nhà mình thì im lặng. Trong phủ quận chúa mà là ổ rơm á! Nếu phủ quận chúa mà là ổ rơm thì có lẽ là những nơi khác cũng chẳng có thể coi là lều tranh đi.

Ôn Uyển vui vẻ nói: “Ngươi nghiêm túc như vậy làm cái gì? Ta chẳng qua chỉ lấy ví dụ một chút thôi! Tuy là không phù hợp lắm nhưng đúng là thói quen ở phủ nhà mình là thoải mái nhất!” Nói xong, còn cố ý lăn lộn một vòng trên giường.

Hạ Dao cười rất muốn lắc đầu. Nàng phát hiện quận chúa có xu hướng hài tử hóa rồi.

Hạ Hương thấy Bạch Thế Niên không cùng trở về thì có chút oán trách: “Ở đâu cũng không thể thoải mái bằng nhà mình được. Quận chúa, không ngờ tướng quân không theo quận chúa cùng trở về, để quận chúa phải mất mặt”. Vừa rồi tất cả mọi người chứng kiến chỉ có một mình quận chúa thì đều thấy sửng sốt. Hạ Hương cảm thấy quận chúa thật là mất thể diện.

Đoạn này thiếu raw, sau khi tìm được sẽ bổ sung sau.

Ôn Uyển trở về thư phòng của mình. Đã đến cuối năm, nàng phải làm tổng kết cả năm, rất nhiều thứ đều cần chính nàng xem qua phê duyệt. Để phù hợp với việc qua hết năm nàng muốn đi thôn trang trốn hai tháng nên quy định từ tháng 11 năm đầu tiên đến tháng 11 năm thứ hai là một chu kỳ, như vậy cứ tháng 12 là có thể hoàn thành tập hợp kết toán.

Như những năm trước, vào lúc này tất cả công việc đã hoàn thành không sai biệt lắm. Năm nay tình huống đặc thù cho nên thời gian Ôn Uyển tổng kết tính toán bị trì hoãn nửa tháng. Ngày mai nàng lại phải bắt đầu công tác hôn thiên địa ám. Mà không phải là ngày mai, hẳn phải nói là từ hôm nay trở đi thì Ôn Uyển đã phải bắt đầu công việc bận rộn vô cùng rồi.

Thời điểm Bạch Thế Niên trở lại phủ tướng quân. Biết Ôn Uyển quay trở lại phủ quận chúa thì nghĩ nghĩ một chút rồi dứt khoát thừa dịp Ôn Uyển ở phủ đệ của mình mà xử lý một số người. Vì vậy đã kêu người mang tờ danh sách đặc biệt kia của Ôn Uyển sao chép làm mấy phần. Lại sai người mời các huynh đệ đến cho họ xem. Tam lão gia, Tứ lão gia, Bát lão gia ba người mỗi người một tờ, để cho chính bọn họ tự nhìn. Đại lão gia Bạch Thế Hoa thì không có.

Bạch Thế Kiệt nhìn bề ngoài, trong nội tâm thầm giật mình, không ngờ động tác lại nhanh như vậy, hắn vẫn còn chưa nghĩ ra đối sách. Lão Tứ cũng mơ hồ suy đoán ra, nhưng dạo gần đây lão Tứ cũng ít nói. Lão Bát thì lại không biết, kêu la lên: “Lục đệ. Đây là vật gì?”

Bạch Thế Niên lạnh lùng nói: “Đây là tất cả chi phí tiêu dùng từ lúc bắt đầu tổ chức hôn lễ đến ngày hôm trước. Một dòng cuối cùng, là tổng chênh lệch giá. Còn cần ta nói nhiều hơn sao?”

Bạch Thế Kiệt nhìn lão Bát Bạch Thế Nạp một cái. Ban đầu Bạch Thế Nạp không có phản ứng, muốn giải thích nhưng thấy Bạch Thế Niên mặt không biểu tình nên đành tỏ rõ ý. Bát lão gia lớn tiếng biện bạch “Lục đệ, ai làm đồ này đến vu oan cho chúng ta vậy. Tuyệt đối không có, chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện này.”

Bạch Thế Niên lạnh lùng cầm tờ giấy, trong mắt nổi lên ánh lửa. Nếu như cần tiền, thiếu tiền, thì rực tiếp nói với hắn. Chẳng lẽ hắn không cho. Nhưng họ lại dùng thủ đoạn như vậy thật là khiến cho người ta thất vọng đau khổ. Cũng làm cho hắn ở trước mặt Ôn Uyển mất hết thể diện: “Vậy sao? Đây là ta bảo người của quận chúa đặc biệt tính ra. Chính ngươi nói, số liệu trên giấy đó là vu oan các ngươi, vậy các ngươi chính mình nói xem.”

Tam lão gia ở bên cạnh khuyên nhủ: “Lục đệ, cho dù lão Bát bọn họ có sai, cũng là sai lầm nhất thời vì lòng tham thôi. Đệ tạm tha cho hắn lần này đi.” Bạch Thế Niên ở đây, cái gì cũng chưa nói.

Tứ lão gia gần đây không lên tiếng cũng nói: “Lục đệ, đệ cũng không thể tin tưởng lời nói một phía của quận chúa được”. Có làm hay không, kỳ thật trong lòng bọn họ đều rõ. Chỉ là Ôn Uyển làm vậy thật là hùng hổ dọa người a.

Trong mắt Bạch Thế Niên lạnh buốt một mảnh. Đến lúc này rồi mà còn có thể đổ tội đến trên đầu Ôn Uyển, thật là không có thuốc nào cứu được: “Các ngươi là do ta mời về để hỗ trợ. Phát sinh chuyện như vậy, chính ta cũng có trách nhiệm. Cũng là trách ta đã quá tin tưởng cốt nhục thân tình.”

Lão Tứ và lão Tam hạ mắt liếc nhau, kiên trì nói ra: “Lão Lục. Sao đệ có thể nói ra lời như vậy. Chúng ta đều tới hỗ trợ, chẳng lẽ hỗ trợ thôi cũng là sai sao?”

Lão Bát nóng nảy: “Lão Lục, ngươi lấy chính là loại người nào thế hả? Vừa mới vào cửa mà đã xui khiến châm ngòi làm huynh đệ chúng ta ly tâm, lời nói của nữ nhân như vậy làm sao có thể nghe theo được. Lão Lục, ngươi không thể bị nữ nhân kia lừa gạt. Cưới vợ rồi…” Hắn còn muốn tiếp tục ở trong phủ tướng quân. Nếu phải ra khỏi phủ, không chỉ không thể giảm bớt một chi phí sinh hoạt lớn mà sau này cũng không thể lại mượn chiêu bài phủ tướng quân để làm những chuyện khác nữa rồi.

Bạch Thế Hoa nổi giận, quát lớn: “Ngươi ở đây há mồm nói cái gì? Quận chúa là người ngươi có thể quở trách được hay sao? Lừa gạt? Giấy trắng mực đen, cũng không phải là lời nói miệng linh tinh, lúc ta thành thân, tổng cộng mới hết hơn sáu vạn lượng bạc. Các ngươi lại có thể tham ô đến hai vạn lượng. Nói ra, chắc trở thành chuyện cười đệ nhất trong kinh thành được mọi người ca tụng đấy.”

Bạch Thế Hoa trước khi đến đã được Thanh Hà dặn dò đã qua. Ở đây mặc kệ là có chuyện gì thì hắn cũng đều nên đứng ở phía Bạch Thế Niên và Ôn Uyển. Ý là muốn ôm chặt đùi họ.

Bạch Thế Kiệt thấy đã nói đến nước này thì đứng lên hoà giải: “Cũng có thể là bị người phía dưới tính kế mà. Các nàng bận rộn nên mới mất đi cảnh giác. Lục đệ, ngươi lượng thứ nhiều chút. Đại ca, huynh nói xem?”

Bạch Thế Hoa đứng lên nói: “Người phía dưới lừa gạt? Lão Tam, ngươi từ nhỏ đến lớn chính là một chủ tử nói dối không trợn mắt. Lần này lại diễn trò cũ nữa rồi. Vợ của ngươi là dạng người khôn khéo, người phía dưới sao có thể lừa gạt được nàng ta. Lão Tứ, bình thường im lặng không lên tiếng, nhưng những khi có gì tốt cho tới bây giờ không thiếu phần của hai ngươi. Lão Bát, ngươi còn có mặt mũi ở chỗ này kêu la sao? Mấy tháng nay ngươi làm cái gì? Mỗi ngày ở trong phủ đệ toàn nhậu nhẹt ăn ngon, còn muốn ngày càng nhiều nữa…. Thế Niên không để ý tới những việc vặt này, nhưng cũng may nhờ cưới được quận chúa, nếu không, để các ngươi trông nom việc nhà thì cái gì cũng bị vét đi hết.”

Lão Tam sắc mặt đỏ lên. Trước kia ở trong Hầu phủ hắn cũng đã chịu bao ép buộc của Bạch Thế Hoa. Hôm nay lại thế nữa. Nhưng hắn cũng biết lão đại lần này đã quyết tâm đứng ở phía Bạch Thế Niên và Ôn Uyển. Nói càng nhiều, thì bị chửi mang về càng nhiều.

Lão Tứ lại trở thành miệng hồ lô đóng chặt.

Lão Bát thấy Bạch Thế Hoa thế này liền lặng lẽ ngừng nói. Trước kia còn ở trong Hầu phủ, Bạch Thế Hoa ỷ vào có thân phận thế tử gia đã giày vò hắn không ít. Về sau lúc xảy ra chuyện kia, cũng đã đánh cho hắn một trận. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần hắn bị Bạch Thế Hoa đánh.

Bạch Thế Niên lạnh lùng mà nhìn ba người.

Bạch Thế Hoa nói với Bạch Thế Niên: “Lục đệ, về sau nên nhớ kỹ. Không phải người nào cũng có thể tin tưởng được đâu. Ba người bọn hắn đều hận không thể uống máu của đệ, ăn hết thịt của đệ, còn có thể chê máu đệ không dễ uống, thịt không thể ăn đấy.”

Bạch Thế Kiệt thấy đại lão gia phản ứng như vậy, càng không dám nói tiếp nữa. Tiền đồ về sau của hắn còn cần nhờ Bạch Thế Niên và Ôn Uyển quận chúa đấy. Lão Tứ thì lại tiếp tục giả vờ ngốc. Lão Bát ngạnh cổ định đối kháng nhưng thấy bộ dạng Bạch Thế Niên âm trầm lạnh lùng, ở đâu còn dám nói nửa câu.

Bạch Thế Hoa có chút giận dữ nói: “Được rồi, lần này coi như là dùng tiền mua một lần giáo huấn. Cũng may đệ cưới được một thê tử tốt. Ta về sau cũng có thể yên tâm. Lục đệ, đại tẩu đệ nói với ta, các việc bận rộn cũng đã xong, chúng ta cũng không nên ở lại. Ngày mai chúng ta sẽ đi về nhà.”

Bạch Thế Niên gật đầu nói: “Được.”

Lão đại là ca ca ruột thịt đã chủ động đề xuất chuyển ra ngoài. Những vị đệ đệ dị mẫu này thì càng không có đạo lý ở trong kinh thành rồi.

Sau khi đi ra ngoài, Lão Bát tức giận nói: “Ta nói mà, cưới nữ nhân kia vào cửa thì chúng ta sẽ không có quả ngon để ăn đâu. Không nghĩ tới thực sự bị ta nói trúng rồi. Nữ nhân kia không phải nhiều tiền đến độ ngồi trên đống vàng sao? Vì sao còn không nhìn được chúng ta có ngày tốt lành. Còn có lão đại kia, cái đồ vô liêm sỉ vương bát đản. Nữ nhân kia đến cùng đã cho hắn chỗ tốt gì mà hướng về phía cô ta như vậy.”

Lão Tam bất đắc dĩ nói: “Hay là quay trở lại thu dọn đi, lão Lục là tính nết gì ở đây người nào lại không biết. Để mình tự chuyển đi, còn hơn là bị hắn đuổi ra.” Kỳ thật lúc hắn trở lại, nghe được Tam phu nhân nói Ôn Uyển cho người kiểm toán thì cũng đã suy đoán được ra cái kết cục này. Vốn đã phân ra rồi. Bạch Thế Niên cũng chỉ nói là đến hỗ trợ mà chưa nói là để cho bọn họ trở về lại. Hơn nữa ở đâu ra đạo lí để đệ đệ đi nuôi các huynh đệ. Tất nhiên, cũng là do Ôn Uyển cường hãn nữa. Chứ nếu lấy về một người da mặt mỏng thì bọn họ cũng có các chiêu khác để đối phó. Bạch Thế Kiệt suy đoán ngày mai Bạch Thế Nạp nhất định phải sẽ làm ra chuyện ngu ngốc. Để coi lão Lục sẽ làm thế nào?

Bạch Thế Niên trở lại sân nhỏ của mình, nhìn trong phòng trống rỗng khiến cho lòng của hắn cũng trống trải. Liền trực tiếp cất bước lớn ra khỏi phủ đệ, đi tới phủ quận chúa.

Sau khi Bạch Thế Hoa trở lại trong sân thì cùng Thanh Hà đề cập đến chuyện này. Thanh Hà nghe xong, lo lắng nói ra: “Sợ là thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó. Nhưng thái độ của Lục đệ cũng quá mạnh mẽ cứng rắn, hôm nay vốn là đứng ở đầu gió, khẳng định sẽ có rất nhiều người ghen ghét lắm! Lão Tam có chức quan trong người chắc cũng không dám làm càn với Lục đệ. Lão Tứ thì chỉ là một người chiếm tiện nghi mà ít lên tiếng, cũng không có ảnh hưởng lớn lắm, nhưng lão Bát thì là người đần. Vạn nhất làm ầm lên thì làm sao bây giờ?”

Bạch Thế Hoa phất phất tay: “Cái này nàng không cần lo lắng. Nếu hắn không đi. Ta sẽ đánh cho hắn phải đi. Chưa từng nghe nói còn có loại ỷ vào huynh trưởng mà không đi ăn uống chùa người ta còn trắng trợn đoạt đồ. Lại nói , cũng không phải là huynh đệ ruột thịt gì. Bọn họ chỉ muốn chiếm tiện nghi thôi. Mặc kệ Lục đệ có nỗi khổ tâm gì. Ta sẽ không để yên như vậy.”

Thanh Hà gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt.”

Bạch Thế Hoa ồ lên một tiếng: “Nàng không phản đối à?”

Thanh Hà vừa cười vừa nói: “Tại sao thiếp phải phản đối? Thiếp cảm thấy biện pháp này rất tốt.” Đối với người hồ đồ nên dùng biện pháp vô lại để đối phó.

Bạch Thế Hoa còn tưởng rằng Thanh Hà sẽ nói cho hắn một trận cơ: “Nàng đã nói tốt, vậy liền dùng biện pháp này đối phó bọn hắn đi. Hừ, vì thanh danh của Lục đệ. Ta không thể để cho hắn ăn hết cái thiệt thòi này”.

Thanh Hà cũng đồng ý theo Bạch Thế Hoa náo lên nhưng vẫn nhắc nhở: “Chàng tùy tiện nháo thế nào cũng được. Nhưng chỉ có một điều là đừng để có liên quan gì đến quận chúa.”

Bạch Thế Hoa vội vàng gật đầu: “Nàng yên tâm, ta tự có chừng mực.” Hắn cũng không ngốc, Bạch Thế Niên hiện tại mặc dù tay cầm trọng binh, nhưng ba đích tử của hắn lại không có một đứa nào là theo nghiệp võ. Cho nên muốn dựa vào Bạch Thế Niên đi lên cũng không được. Có thể dựa vào mà vượt lên thì vẫn là Ôn Uyển quận chúa thôi. Nhìn xem Bình Thượng Đường kia cũng chẳng có bản lĩnh gì đáng kể mà hôm nay cũng là Tam phẩm quan lớn rồi. Vì tiền đồ của nhi tử, kiểu gì cũng phải ôm lấy đùi Ôn Uyển quận chúa mới được.

Người gác cổng thấy là Bạch Thế Niên thì lập tức cho vào. Khi đến hậu hoa viên, người khác vừa tới muốn thông báo, thì gia đã đi thẳng đến nhà giữa. Tiến vào sương phòng cũng không gặp người: “Quận chúa đâu?”

“Quận chúa ở trong thư phòng, đã có người đi thông truyền rồi. Tướng quân chờ một chút.” Bạch Thế Niên nghe xong lập tức đi đến thư phòng nhưng lại bị người ngăn cản ở bên ngoài.

Ôn Uyển nghe thấy là Bạch Thế Niên tới thì lập tức đi ra, áy náy nói: “Thư phòng của ta có chút đặc thù, không cho phép những người khác đi vào. Hi vọng chàng không để ý.” Ôn Uyển cũng không muốn cho hắn đi vào. Biết là một chuyện nhưng tiếp xúc vào thì lại là một việc khác. Tuy rằng cũng không có gì nhưng Ôn Uyển vẫn không muốn cho hắn đi vào. Có một số việc, nên không biết, không nhúng tay vào mới thỏa đáng.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển thẳng thắn thành khẩn như thế thì cũng không có gì mất hứng. Tuy rằng hắn vẫn nghĩ, hắn không hứng thú với những chuyện Ôn Uyển đang làm kia.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không nói chuyện, cười nói: “Chàng có muốn thư phòng hay không? Nếu chàng muốn, ta sẽ cho người thu thập cho chàng một gian thư phòng. Vừa vặn ở sườn đông còn có một gian, ánh sáng chỗ đó cũng rất tốt. Nếu làm thư phòng cho chàng thì vừa vặn đắc dụng.”

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vì hắn mà cân nhắc mọi thứ, cũng không đem hắn bài xích ở bên ngoài nên nở nụ cười: “Chuẩn bị đi, cho dù ta không dùng được, con của ta về sau cũng cần dùng đến.” Không cần nghĩ cũng biết, hài tử về sau tất nhiên là ở chỗ này trưởng thành.

Ôn Uyển khẽ cười một chút, ngược lại hỏi: “Chàng ăn cơm chưa?” Bạch Thế Niên lắc đầu, Ôn Uyển liền để cho truyền cơm lên, nàng cũng chưa ăn.

Bạch Thế Niên nhìn cả một bàn đồ ăn: canh cua vây cá, gà nướng nấm, cá thái lát nấu sữa, vịt hấp muối, rau xanh xào giá, đậu hủ mềm nấu, dưa leo muối, cải trắng xào dầu.

Bạch Thế Niên nhìn đồ ăn trên bàn, cũng không phải đặc biệt xa hoa, cùng đồ ăn trong phủ mình cũng không sai biệt lắm. Bất quá thấy bầy hai bộ bát đũa thì hỏi: “Sao nàng vẫn chưa ăn?”

Ôn Uyển cười nói: “Đợi chàng tới ăn cùng, nếu chàng không đến, ta sẽ phái người đi qua hỏi chàng một chút.” Ôn Uyển đã quyết định phải sống tốt thì sẽ muốn toàn diện một chút. Đây cũng là điều tối thiểu nhất nàng muốn làm. Dù sao cũng phải để cho lão công biết rõ, kỳ thật nàng luôn nghĩ đến hắn, nhớ hắn. Ở bên ngoài nàng có đại danh nữ nhân cường thế đương thời nhưng ở trong nhà phải là hiền thê. Có điều Bạch Thế Niên cũng không phải loại nam nhân lòng dạ hẹp hòi.

Quả nhiên, Bạch Thế Niên nghe xong lời này thì vô cùng khoan khoái dễ chịu. Cái này chứng minh, Ôn Uyển thời thời khắc khắc đều nghĩ đến hắn. Khẽ động đũa mới biết dược. Giờ Bạch Thế Niên mới hiểu, nguyên liệu nấu ăn nhìn qua thì là không sai biệt lắm, nhưng hương vị lại khác xa. Tay nghề, cái này là vấn đề tay nghề nha. Bạch Thế Niên vừa ăn vừa hỏi: “Sao vậy, thay đổi nữ đầu bếp rồi sao?” Lúc ở trong phủ tướng quân, Ôn Uyển cũng mang theo nữ đầu bếp nhưng hương vị lại không tốt như vậy.

Ôn Uyển hé miệng cười cười không đáp lại. Người là không đổi, nhưng là Hạ Nhàn làm một tiểu xiếc nho nhỏ thôi. Ở trong phủ tướng quân thì làm không tận tâm. Ý tứ của Hạ nhàn là muốn cho Bạch Thế Niên nghĩ rằng trong phủ quận chúa cái gì cũng là tốt. Cả đồ ăn cũng vậy.

Ôn Uyển nhìn bụng Bạch Thế Niên tròn căng khó chịu thì không khỏi bật cười. Cái này người, giống như đứa bé vậy. Ăn cơm chẳng tiết chế gì cả.

Bạch Thế Niên thì lại không thấy có gì mất mặt: “Thật sự là đồ ăn ở chỗ nương tử quá ngon rồi.” Chuẩn xác phải nói là, Ôn Uyển không ăn bao nhiêu. Bạch Thế Niên cảm thấy bỏ vậy rất lãng phí.

Ôn Uyển dẫn Bạch Thế Niên đi ra ngoài tiêu thực, một mặt cũng để hắn đi thăm cảnh sắc trong phủ, vừa nhìn vừa giải thích cho hắn. Bạch Thế Niên cực kỳ tán thưởng. Nếu không phải giờ đang trời đông giá rét mà là mùa xuân thì nhất định sẽ xinh đẹp vô cùng đấy. Nhìn một mảnh rừng trúc kia, trong mắt tràn đầy kinh mộ: “Nàng nói, lúc trước để tạo nên một mảnh rừng trúc như vậy, phải tốn bao nhiêu là tâm huyết nhỉ”.

“Sai, hẳn là phải tốn biết bao là tiền! Cái này hoàn toàn là đốt tiền tiêu khiển, nhưng cũng may là rất tiện nghi, mùa hè ta có thể trốn ở bên trong nha. Hè đến ở đây lại đặc biệt mát mẻ, đối với người sợ nóng như ta mà nói thì đây là nơi tốt nhất đấy.” Ôn Uyển cười ha ha nói. Trong chuyện này ông ngoại hoàng đế thật là thương mình, một cái hoa viên tốt như vậy, đúng là phúc địa.

“Thật tốt a. Hoa viên lớn như vậy, khó trách nàng lại nói Bạch phủ không thoải mái bằng ở đây. Nếu ta sống ở trong vườn này, cũng không nỡ đấy.” Bạch Thế Niên đi vòng quanh hai cái sân nhỏ, vô cùng cảm thán nói.

Sau khi trở về, từng người đi tắm rửa trong phòng. Lúc Ôn Uyển vừa tới đã phân phó người chuẩn bị thêm một gian phòng sạch sẽ. Cho nên bây giờ mỗi người ở một gian.

Hai người đều mặc áo tắm, tiến vào phòng của mình. Vừa rồi quá vội vàng, cũng không có nhìn kỹ. Giờ tiến vào gian ngoài, liền thấy dưới tường đối diện cửa ra vào là bốn khối tọa bình (bức họa có thể được khắc từ gỗ hay bức vẽ… được đặt ngồi dưới đất) sơn đen cao khoảng trượng, dưới bình phong là án tử (bàn dài) bằng gỗ Hoàng Hoa Lê thượng đẳng, ghế dựa hai bên án thì trên lưng điêu khắc hoa văn Khổng Tước, xem như là của chủ tọa. Tách biệt ra, hai bên trái phải xếp đặt tám cái ghế, cũng là dùng gỗ Hoàng Hoa Lê, xem như là ghế khách.

Ôn Uyển bởi vì đời trước là người phương nam nên không chịu được mùa đông rét lạnh, vì vậy làm một buồng sưởi ngay trong phòng ngủ, dùng chính là địa long (một loài giun đất?). Cho nên vừa đi vào sẽ thấy trong phòng ngủ đặc biệt ấm áp. Tiến vào bên trong liếc mắt một cái sẽ thấy ngay bạt bộ sàng (hay còn gọi là bát bộ sàng, là loại giường truyền thống lớn nhất) được chạm khắc hoa bằng gỗ Hoàng Hoa Lê. Loại bạt bộ giường có bậc thềm này không chỉ có đông ấm hè mát mà để ở trong phòng còn có một công năng khác, chính là tính bí mật riêng tư trong cuộc sống hằng ngày (điều đặc biệt của loại giường này là bên ngoài được dựng các giá đỡ bao quanh như một gian nhà nhỏ, khi phủ màn thì rất kín, chắc mọi người đã quen thuộc trong các bộ phim TQ).

Bên cạnh có một bàn trang điểm, nhưng lại được làm từ kim ti gỗ lim (gỗ lim màu vàng), mơ hồ còn có thể nhìn thấy hoa văn hình người hay sơn thủy khắc chìm trong gỗ lim. Trên bàn gỗ khảm nạm một chiếc gương ngũ thải (ngũ sắc) phượng hoàng cổ kính. Trên mặt bàn cũng đặt nhiều cái hộp, đều đang mở. Bên trong tràn đầy trâm, sai, vòng khuyên… các loại đồ trang sức. Ở đó còn có lược ngà voi, các loại cao.

Trong phòng không có nhuyễn tháp và bàn tròn mà thay vào lại là một cái ghế gấp có lưng tựa, có thể mở ra để nằm. Bên trên để nệm dày. Bên cạnh còn có một chiếc bếp lửa.

Ôn Uyển gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống đặt trên bàn trang điểm. Lấy trâm xuống, tóc rơi lất phất ra, đem tất cả rủ xuống. Đầu tóc dài đen bóng phô tản ra làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn khả ái, ánh mắt mông lung mê ly, Bạch Thế Niên nhìn mà tâm thần kích động.

Thuận tay kéo lấy, ôm người vào trong ngực. Ôn Uyển bị hắn liếm đến mặt mũi tràn đầy nước miếng. Dứt khoát mắng hắn là tiểu cẩu chuyển thế đầu thai luôn. Hai người triền miên một hồi, Ôn Uyển thật sự là mệt mỏi không chịu được, không có dục vọng cùng lăn giường nữa: “Đừng làm rộn, ngày mai còn có công việc chồng chất, ta muốn nghỉ ngơi sớm.” Đẩy tay hắn ra, thay áo ngủ rồi co lại trong chăn. Người nào đó cũng theo đuôi phía sau chui vào trong chăn.

Ôn Uyển ở trong ngực Bạch Thế Niên tìm một vị trí thoải mái: “Ừm, mặc quần áo dạng này ngủ thật là thoải mái. Đừng nói chuyện, ta mệt mỏi.” Bề bộn cả buổi, mới qua hai phút nàng đã ngủ rồi.

Bạch Thế Niên nhìn việc ngủ của nàng, so với mình còn hơn nhiều lắm. Nhưng nghe thấy tiếng hít thở đều đều thì lộ ra một bộ dáng nhẹ nhõm tươi cười.

Giờ mẹo hai khắc (sáu giờ) ngày hôm sau Ôn Uyển bắt đầu đánh quyền nửa canh giờ, lau xong mồ hôi đổ ra rồi dùng điểm tâm. Đồ ăn sáng là cháo cùng bánh ngọt, còn có thêm một tô mì. Mấy món ăn sáng này, là chiếu theo dạ dày của mỗi người. Sau khi ăn xong, qua thêm vài phút nữa thì hai người mỗi người uống hết một cốc sữa dê.

“Sữa dê ở đây sao lại không có mùi gây thế? So với ta ở biên quan uống ngon hơn nhiều.” Bạch Thế Niên uống xong rất là cảm thán nói.

Ôn Uyển buông cốc, cười giải thích nói: “Dùng hạnh nhân nấu sẽ làm mất hương vị ấy. Cho thêm chút đường trắng, sẽ rất lạ và ngon. Hương vị chắc chắn so với các chàng tùy ý chuẩn bị phải ngon hơn rồi.”

Bạch Thế Niên tán thưởng: “Vợ à, nàng thực biết hưởng thụ. Cùng một thứ nhưng đến chỗ nàng thì hương vị đã biến đổi thật lớn. Tuy ta từ nhỏ ăn dùng thứ gì cũng đều tinh tế nhưng cũng không thể tốt hơn ở chỗ nàng. Cũng không biết ở trong đầu nàng còn chứa bao nhiêu đồ hiếm có để làm nữa.” Thật sự là biết hưởng thụ, so Hầu phủ năm đó đồ vật đều tinh tế hơn rất nhiều.

Ôn Uyển cười đến đắc ý vô cùng: “Còn khá nhiều loại, còn chờ chàng chậm rãi khai quật đó.”

“Quận chúa, Du đại chưởng quỹ cùng Bình nhị chưởng quỹ đã đến.” Ôn Uyển để cho bọn họ ở phòng bên cạnh chờ một lát. Đợi thấy Bạch Thế Niên ăn xong mới rời bàn, đồng tọa đồng khởi (ngồi chung thì cùng đứng lên một lúc), đây là lễ phép, cũng là tôn trọng.

Ôn Uyển cười nói: “Chàng còn đang bận việc thì đi đi. Mấy ngày nay có thể ta sẽ bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở cùng chàng. Chàng thừa dịp mấy ngày này mà giải quyết hết các chuyện bận rộn đi. Đợi làm xong hết ra năm mới. Chúng ta đi Ôn Tuyền thôn trang hưởng tuần trăng mật.”

Bạch Thế Niên đối với cách nói của Ôn Uyển thấy rất mới lạ: “Hưởng tuần trăng mật là gì?”

Ôn Uyển cười tủm tỉm giải thích: “Ừm, hưởng tuần trăng mật. Chính là hai người ở cùng nhau một tháng, không cho người khác quấy rầy. Chỉ có riêng hai người chúng ta đó.”

Bạch Thế Niên tự nhiên là giơ cả hai tay hai chân tán thành rồi.

Liên tiếp bốn năm ngày, mỗi ngày Ôn Uyển đều bận đến loay hoay chân không chạm đất. Buổi tối sau khi tắm rửa xong xuôi thì sẽ cùng Bạch Thế Niên tâm sự, trò chuyện, nhưng cự tuyệt việc lăn giường. Bụng dưới Ôn Uyển có chút căng căng, tính toán thời gian thì chu kì không sai biệt lắm đã tới rồi. Lăn giường sẽ rất không thoải mái. Nàng nói với Bạch Thế Niên là bề bộn nhiều việc, hắn mà đụng hơn hai cái Ôn Uyển đã đau dữ dội.

Bạch Thế Niên chỉ đành phải chịu. Lầm bầm nói: “Đã lâu như vậy rồi, trước kia không phải không đau đớn gì sao? Sao giờ lại đau thế?” Bạch Thế Niên đoán Ôn Uyển lừa gạt hắn. Nhưng căn cứ thân thể là quan trọng, cũng không dám làm càn. Sợ thực làm bị thương thì không tốt.

Ôn Uyển cũng không giấu diếm: “Không phải đau nhức chỗ đó. Là trước khi chu kì đến vài ngày bụng sẽ trướng lên, khó chịu đến lợi hại. Cho nên, chàng chịu đựng chút đi.”

Bạch Thế Niên nghe thấy là đến chu kì cũng đau nhức thì nói: “Vợ, thân thể nàng thực không có vấn đề gì sao? Tại sao cứ luôn đau nhức thế!” Lúc sinh hoạt vợ chồng đau nhức, đến trước khi đến ngày cũng đau nhức. Dường như là không thấy lúc nào nàng bình thường vậy. Thân thể này, thực không có vấn đề gì sao? Bạch Thế Niên rất hoài nghi là đụng phải lang băm.

Ôn Uyển đau là do bụng trướng khó chịu. Từ sau lần bị thương kia, mỗi lần nàng đều đau đến chết đi sống lại. Hai năm qua thân thể tốt hơn chút mới không cần chịu tội như vậy nữa. Thấy trong mắt Bạch Thế Niên tràn đầy thương yêu thì vừa cười vừa nói: “Chàng không cần lo lắng, Mộc thần y cũng chẩn đoán bệnh cho ta rồi, nói là thân thể bình thường. Những điều này đều là bình thường. Để qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.”

Bạch Thế Niên cứ tin cho qua. Hôm sau lại tranh thủ thời gian đến hỏi thái y. Nghe thấy thái y nói đây là chuyện bình thường thì mới yên tâm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.