Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 70: Ôn Uyển quận chúa = Phất Khê công tử (hạ)



Người hầu hạ bên cạnh là tâm phúc tuyệt đối của Văn Đại tướng quân, rất có hiểu biết: “Thái gia, Ôn Uyển quận chúa không phải bị mất trí nhớ sao?”

Văn Đại tướng quân khẽ cười một tiếng: “Nếu Ôn Uyển quận chúa không đối ngoại nói nàng đã mất trí nhớ, làm sao có thể ngăn chặn miệng lưỡi của thiên hạ. Ôn Uyển quận chúa thông minh hơn người, đến cuối cùng vẫn bị một người nam nhân mưu tính. Tuy vậy, nhiều sự trùng hợp như thế, có lẽ đây quả thật là vận mệnh an bài!”. Có nhiều sự trùng hợp như vậy. Có lẽ là ông trời phù hộ Bạch gia a!

Tùy tùng nhanh miệng nói: “Thái gia, tuy rằng Ôn Uyển quận chúa thông minh hơn người như lời người nói, cũng có thể dạy dỗ tốt con cháu. Nhưng đầu tiên cần phải có con cháu mới được. Ôn Uyển quận chúa từ nhỏ đã gặp nhiều tai nạn, thân thể vốn không tốt, về sau còn bị trọng thương. Đoán chừng muốn có con nối dõi không phải dễ dàng như vậy. Thời gian Bạch Thế Niên ở trong kinh thành không lâu, Ôn Uyển quận chúa lại không cho phép hắn nạp thiếp, đến cuối cùng rất có thể phải nhận con thừa tự đấy! Kết quả là, hết thảy cũng đều là vì người khác may áo cưới. Thái gia, người nói có đúng hay không?”

Văn Đại tướng quân cảm thấy khả năng này rất lớn. Tâm tình vẫn bị đè nặng có chút thả lỏng. Nếu không, mục tiêu ông cố gắng cả đời lại không đạt tới mà Bạch Thế Niên chỉ vì cưới Ôn Uyển quận chúa lại có thể thực hiện thì thật sự khiến ông không thể nhìn được.

Tùy tùng nhìn bộ dạng của Văn Đại tướng quân, lập tức đưa tới một người thanh tú gọi là Tiểu Tứ. Gã sai vặt này được chọn ra từ chuyên môn ấm giường. Mà hắn cũng thật sự dùng để ấm giường. Ông đã hơn tám mươi tuổi, các hạng kỹ năng chênh lệch nhiều. Buổi tối cần có người giúp giữ ấm.

Tin tức Ôn Uyển chính là Phất Khê công tử truyền ra, hai người kinh hãi nhất chính là La Thủ Huân và Tào Tụng. Về phần người quan trọng nhất, Yến Kỳ Hiên, lúc tin tức truyền ra thì bị Thuần Vương ngăn cách, không cho hắn biết. Nhưng Thuần Vương cũng biết rõ, tránh được mùng một, tránh không khỏi mười lăm. Chỉ hi vọng nhi tử có thể thuận lợi vượt qua một cửa ải khó khăn nhất này.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.” La Thủ Huân vừa nhận được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Phản ứng thứ hai, là phải về nhà hỏi Mai nhi.

La Thủ Huân đã bi thống nhiều năm vì Phất Khê như vậy mà Mai nhi lại có thể trơ mắt nhìn chính mình bi thương thống khổ. Hắn cảm thấy mình là đồ ngốc, đồ ngốc mười phần. Vừa đến viện Ngô Đồng liền thét gào với Mai Nhi đang đi ra nghênh đón: “Nàng nói đi, có phải nàng đã sớm biết Ôn Uyển là Phất Khê đúng không?”

Mai nhi đứng sững mười giây. Cuối cùng mới kịp phản ứng tin tức này đã lộ rồi. Tâm tư nhanh chóng điều chỉnh, bày ra một bộ dạng kinh ngạc đến hai mắt đều như muốn rớt ra. Lập tức cầm lấy tay La Thủ Huân không thể tin mà hỏi: “Gia, chàng nói cái gì? Phất Khê là Ôn Uyển? Phất Khê không phải là bạn tốt của chàng sao? Lúc nào thành Ôn Uyển rồi? Ai có thể nói bừa như vậy, cái này cũng quá bịa đặt rồi.” Tám năm trước La Thủ Huân hỏi Mai nhi như vậy, nàng nhất định sẽ nói. Nhưng giờ đã sinh ra mấy hài tử, cũng quản gia nhiều năm, tuy rằng không thập phần khôn khéo, nhưng có một số việc cũng biết lúc nên dấu diếm phải dấu diếm. Ví dụ như chuyện này. Vạn lần không được nói thật. Nếu không sẽ làm tổn thương đến tình cảm vợ chồng. Bởi vì đoạn thời gian Giang Thủ Vọng mất, hàng năm đặc biệt là vào ngày giỗ, La Thủ Huân đều vô cùng khổ sở. Nàng còn phối hợp ở bên người an ủi. Nếu nàng biết rõ mà không nói cho hắn biết, mặc dù nói tình cảm có thể còn nguyên, nhưng rốt cuộc sẽ lưu lại một cái gai ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Một thế tử phu nhân không được thế tử coi trọng, rất dễ dàng trở thành người bị cơ thiếp ám toán giẫm đạp. Nàng có thể không thèm để ý đến bản thân phải chịu khổ. Nhưng tuyệt đối không thể để cho hài tử chiu tội.

“Nàng thật sự không biết?” La Thủ Huân nhìn vậy liền có chút chần chờ. Lại nói việc này tiếp quả thực rất khó giải thích, Ôn Uyển không nói cho Mai nhi cũng không phải không thể.

Mai nhi nghe xong lời này, cố ý dùng giọng điệu trào phúng nói: “Ta thấy bộ dạng gia nộ khí ngất trời, còn tưởng rằng lại là Đậu Nhị phu nhân đau ngực, cáo trạng với chàng nói ta không kịp thời thỉnh đại phu khám chữa bệnh cho nàng, làm cho thai nhi của nàng thiếu chút nữa không giữ được. Không nghĩ tới, lại là một tin tức động trời như thế.” Đó là một ít thủ đoạn nham hiểm ở nội viện, Mai nhi đều lười ứng phó. Có điều phải nói rằng, chính Mai nhi cũng cảm thấy kỳ quái. Trước khi nàng sinh được hai đứa con trai, thông phòng tiểu thiếp kể cả tiểu thiếp đều phải ăn canh tránh thai, không có hài tử cũng là bình thường. Nhưng hôm nay nàng đã có hai nhi tử, canh tránh thai họ không cần ăn nữa. Nữ nhân trong hậu viện, nhớ trừ năm đó La Thủ Huân mang về hai người mang bầu, về sau hài tử mất, đến hôm nay Đậu Thị thật vất vả mới có thai, cứ nghi thần nghi quỷ.

Khí thế La Thủ Huân lập tức giảm xuống, nhưng lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc. Nhắc tới bằng hữu của Ôn Uyển, chỉ có Mai nhi cùng nàng là tri kỷ nhất. Căn cứ vào việc Ôn Uyển quận chúa thường xuyên tặng một ít đồ tốt cho Mai nhi, còn nói cho Mai nhi một vài biện pháp kỳ lạ cổ quái (là tặng qua, không phải ban thưởng), tất cả mọi người đều biết rõ Mai nhi và Ôn Uyển tình như tỷ muội. La Thủ Huân có hoài nghi cũng rất bình thường: “Chuyện này, nàng thật không biết?”

Mai nhi lắc đầu, hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Phất Khê làm sao lại biến thành Ôn Uyển. Mai nhi trầm tư một lát sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, khó trách năm đó sau khi bệnh nàng tốt lên ta cứ cảm thấy nàng như biến thành một người khác. Trở nên tự tin, rất có khí thế. Mấy người chúng ta còn nói thầm với nhau, tháng trước còn nhắc đến chuyện này. Kể ra Ôn Uyển dấu diếm cũng thật sâu. Chàng không biết, ta còn nhiều lần đề cập tới chàng vì Phất Khê công tử thương tâm khổ sở đó!”

Mai nhi thấy La Thủ Huân nhìn mình vẫn có chút nghi hoặc, không khỏi nở nụ cười: “Gia, chuyện lớn như vậy Ôn Uyển làm sao dám nói cho ta biết. Nếu thật sự nàng nữ phẫn nam trang tất nhiên là được tiên hoàng cho phép. Ta đoán chắc vì tôi luyện tính tình cho Ôn Uyển. Mặc dù ta biết Ôn Uyển là một kỳ thủ giỏi, nhưng lại không biết nó cao siêu đến thế. Năm đó nàng nói chàng là đồ đại củ cải trắng hoa tâm, nhất định là gặp một người thích một người, nhưng vẫn có thể phân rõ chủ yếu và thứ yếu, bảo ta không cần lo lắng. Ta lúc ấy đã rất nghi hoặc, nghe khẩu khí của nàng dường như rất quen thuộc với chàng. Nhưng ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới Ôn Uyển lại có thể nữ giả nam trang dùng tên giả là Phất Khê. Nếu ta biết có thể không nói cho chàng sao? Nhìn chàng hàng năm đều vì hắn hoá vàng tiền, ở thời điểm sinh tế (ngày giỗ) thống khổ như vậy, ta vẫn chịu đựng không nói cho chàng sao? Ta là người có tâm địa sắt đá như vậy sao? Nhưng mà, chàng xác định tin tức này là sự thật, không phải thêu dệt vô cớ chứ?”

Trong lòng Mai nhi đối với hành động này của La Thủ Huân rất kính trọng. Hàng năm đến thời điểm sinh tế của Phất Khê, La Thủ Huân đều mang lên một hủ rượu, bày cả trái cây và thực phẩm Ôn Uyển thích nhất, hướng về phía nam dòng sông vẩy hai giọt nước, đốt tiền giấy, sau đó cùng Thế tử Thuần Vương đi Hoàng Giác tự chong đèn thêm dầu cho Phất Khê, đến ngày hôm sau mới trở về. Điểm ấy, khiến cho Mai nhi rất kính trọng.

Mai nhi nhìn bộ dáng La Thủ Huân ảm đạm không thôi, bận rộn ở bên cạnh dỗ dành: “Ta vẫn nghĩ quận chúa tại sao lại đối với ta tốt nhất trong mấy tỷ muội. Mỗi lần đến ta đều có rượu mang trở về, còn có đồ tốt vật hiếm kỳ lạ gì cũng cho ta. Ta thấy kì quái, bình thường ta không uống rượu, cũng không thích đồ vậy hiếm có, kỳ lạ cổ quái gì, mà tất cả rượu kia đều tiến vào bụng của chàng, những đồ hiếm có, kỳ quái cũng đều đến trong tay chàng. Nguyên lai là mượn tay của ta để tặng cho chàng rồi. Ta nói, trong mấy tỷ muội, nàng đối với ta đặc biệt chiếu cố, thì ra tình cảm ấy là lây quang của chàng a.”

La Thủ Huân có chút không tin: “Thật sự?”

Mai nhi vô cùng khẳng định. Người khác không được, mà ngay cả Bình Thượng Đường cũng không được. Tâm tình La Thủ Huân vốn uể oải, vừa nghe được Mai nhi nói như vậy, thoáng cái đã tốt lên: “Thật ra không phải nàng dính phong quang của ta, là Phất Khê vẫn một mực nhớ tình cũ. Chỉ là không tiện nói ra”.

Mai nhi bận rộn khai đạo: “Đúng vậy. Ai nguyện ý đem chuyện nữ phẫn nam trang ra tuyên dương bốn phía chứ. Nhưng cũng phải nói, bọn chàng không phải một mực vì Phất Khê tráng niên mất sớm mà bi thương khổ sở sao? Giờ thì hắn vẫn còn sống, tuy rằng là từ nam biến thành nữ, nhưng chỉ cần là hắn còn sống, so với cái gì cũng tốt hơn, chàng nói có đúng hay không?”.

Tuy rằng La Thủ Huân phẫn nộ Ôn Uyển giấu diếm hắn, nhưng ngẫm lại việc này quả thực không thể để lộ ra được. Hơn nữa, Ôn Uyển là nữ tử. Hắn tự nhủ với mình hai người không có khả năng lui tới thân thiết nữa rồi. Nhưng nhiều năm như vậy, Ôn Uyển vẫn nhớ tình cũ giúp đỡ bọn họ: “Nàng nói đúng. Chỉ cần Phất Khê còn sống. Là nam hay nữ thì có quan hệ gì. Hiện tại ta sẽ đi nói cho Kỳ Hiên biết, nói không chừng tên kia còn đang thương tâm đây này.” La Thủ Huân vội chạy đến Thuần vương phủ.

Mai nhi nhìn vậy vô cùng hâm mộ. Ôn Uyển có hai bằng hữu tốt như vậy vì nàng, thật sự là may mắn của Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển biết rõ chuyện này, khẳng định rất vui mừng. Không cần phải giấu diếm trốn tránh nữa, về sau có thể lui tới bình thường rồi. Đương nhiên, chuyện lui tới bình thường này là chỉ La Thủ Huân mà không phải Yến Kỳ Hiên. Nhìn tư thái của Ôn Uyển, là không định cùng lui tới một chỗ với Yến Kỳ Hiên rồi.

Tào Tụng nhận được tin tức, liền cảm giác như bị một gậy đánh vào đầu. Phất Khê chính mình thưởng thức nhất lại là Ôn Uyển mà mình vốn có cơ hội lấy làm vợ. Tại sao lại có thể như vậy? Không có khả năng. Điều đó không có khả năng. Đầu của Tào Tụng kêu ong ong. Hắn không tin, đây không phải là thật, không phải là thật.

Người hầu thấy Tào tụng không tin, liền kiên trì nói: “Phò mã gia, tin tức bên ngoài quả thực là thật. Chính Ôn Uyển quận chúa đã lên tiếng thừa nhận.”

Tào Tụng vẫn chưa tin, chuyện này không có khả năng, Ôn Uyển sao có thể là Phất Khê. Bộ dạng không giống, giọng nói cũng không giống. Trong lúc đó Ôn Uyển còn chưa nói được. Sẽ không đâu. Nhất định là nghĩ sai rồi.

Tào Tụng được vịn đi, chính hắn căn bản là không đi nổi. Nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ đến: “Đi, đi đến phủ Tôn quý quận chúa.”

Hắn muốn đích thân tới hỏi Ôn Uyển, đến cùng là chuyện gì xảy ra. Điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối là không có khả năng. Chỉ Ôn Uyển mới có thể cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Ôn Uyển cho rằng người đầu tiên đến thăm không phải là Yến Kỳ Hiên thì chính là La Thủ Huân. Kết quả ngược lại, dĩ nhiên là Tào Tụng. Cái này thật choáng nha, hắn bệnh thần kinh à: “Bảo hắn đi đi, ta không có thời gian gặp hắn.”

Hạ Thiêm không có khả năng hùng hổ dọa người như Ôn Uyển, đối với Tào Tụng, vẫn là uyển chuyển nói ra: “Phò mã, quận chúa nhà ta nói, nàng quả thực là Phất Khê công tử. Chỉ là quận chúa có nhiều việc, cho nên không thể gặp mặt. Quận chúa nói, phò mã có việc thì đợi đến cung yến rồi nói sau.” Ôn Uyển từ trước đến nay không tham gia cung yến, những lời này chỉ là một cái lý do.

Tào Tụng nhớ đến lúc Đan Nương muốn đánh cờ cùng Phất Khê thì Phất Khê lại đột nhiên trở mặt, lập tức vô cùng bi phẫn, nghĩ đến năm đó Ôn Uyển đối với hắn kỳ thật cũng có ý rồi. Nhưng tiếc rằng lại vì quan hệ của hắn và Đan Nương. Nguyên lai từ lúc ấy, hắn và Ôn Uyển đã không có duyên phận rồi.

Tào Tụng hoảng hốt trở về phủ công chúa. Kỳ thật không phải hắn tự trở về, mà là tùy tùng bên người dẫn hắn trở về. Bản thân hắn thì giống như người mất hồn.

Yến Kỳ Hiên nhận được tin tức này, căn bản là không tin. Hoặc là nói, kỳ thật hắn không thể tin được. Yến Kỳ Hiên kiềm chế sóng trào mãnh liệt ở dưới đấy lòng, lãnh đạm nói với La Thủ Huân: “Huynh nói đùa cái gì vậy, những cái tin đồn vớ vẩn phố phường kia cũng nghe vào lỗ tai.” Yến Kỳ Hiên dưới đáy lòng tự nhủ, sẽ không đâu, Phất Khê không phải là Ôn Uyển. Đều là gạt người cả. Không phải là sự thật, đều là gạt người thôi. Hắn không thể tin được.

Nhưng La Thủ Huân lại lắc đầu: “Ta cho rằng trăm phần trăm là sự thật. Ngươi không thấy kỳ quái đêm nguyên tiêu năm đó, vì cái gì Ôn Uyển quận chúa lại nguyện ý dùng thân thể để ngăn cản đao cho ngươi sao? Nếu không có đại duyên cớ, sao có thể dùng mạng của mình ra để cứu ngươi? Trong kinh thành ai không biết Ôn Uyển quận chúa là người tiếc mệnh nhất. Yến Kỳ Hiên, ta cũng có chín phần hoàn toàn xác định, mới dám nói cho ngươi biết, để ngươi chuẩn bị tâm lý. Tránh để khi nghe được người khác nói ra lại chọc vào điều kiêng kị của ngươi. Yến Kỳ Hiên, ngươi và Ôn Uyển quận chúa đã từng tiếp xúc, chính ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Kỳ Hiên chạy về Bạch Ngọc Viên, ngồi ở trong phòng ngủ. Trong đầu không ngừng dần hiện ra những lời La Thủ Huân nói. Nhớ đến lúc Ôn Uyển không cần suy nghĩ xông lên cứu hắn. Nhớ đến lời Ôn Uyển nói ngày đó ở trong Vĩnh Ninh cung, nhớ tới thần sắc của Ôn Uyển ở trong tửu lâu. Nhớ đến Tào Tụng từng nói Ôn Uyển không phải người ham mê sắc đẹp, nhất định không có khả năng hạ lưu như hắn nói vậy, trừ phi là có duyên cớ khác. Nhớ đến Ôn Uyển đã từng nói cho hắn biết, kỳ thật nàng chính là Phất Khê. Yến Kỳ Hiên nhớ lại đầu như muốn nổ tung. Chịu đựng không nổi, ôm đầu mà rống giận lên.

La Thủ Huân cho rằng Yến Kỳ Hiên là vì hắn cưới người khác, Ôn Uyển cũng gả cho người khác mà thống khổ không chịu nổi đến nỗi cuồng loạn kêu la.

Yến Kỳ Hiên đẩy La Thủ Huân ra, chạy vội tới Tiền viện tìm phụ vương của hắn. Hắn muốn hỏi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu Ôn Uyển thật sự là Phất Khê, vì cái gì năm đó phụ vương nói không phải. “Người nói, Ôn Uyển có phải là Phất Khê hay không? Các người nói thật cho ta biết. Ôn Uyển có phải là Phất Khê hay không?” Năm đó, sau khi nghe được Ôn Uyển thừa nhận mình là Phất Khê, hắn có chính miệng hỏi qua Thuần Vương và Thuần Vương phi. Nhưng hai người đều phủ nhận. So với ngoại nhân như Ôn Uyển, Yến Kỳ Hiên đương nhiên là tin lời nói của cha mẹ mình rồi.

Ánh mắt Thuần Vương trốn tránh: “Nhi tử à, đây đều là chuyện đã qua. Còn nhắc đến hắn làm cái gì?”

“Nói như vậy, Ôn Uyển chính là Phất Khê rồi?” Tuy rằng trong lòng Yến Kỳ Hiên còn ôm một phần may mắn, nhưng tia hi vọng cuối cùng này đã bị thái độ của Thuần Vương bóp chết.

Yến Kỳ Hiên lui về phía sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, người lừa gạt ta, các người đều đang gạt ta.”

Yến Kỳ Hiên ngồi dưới đất, nghĩ đến lúc ở trong Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển từng nhắc lại với hắn: “Yến Kỳ Hiên, ngươi đã hứa với ta, chờ ta năm năm. Năm năm sau, ta sẽ quay trở lại tìm ngươi. Nhất định phải hứa với ta, trước khi ta tới tìm ngươi, ngươi không thể lấy người khác. Không cho phép có người khác. Ngươi phải hứa với ta.”

“Yến Kỳ Hiên. Vì cái gì ngươi không tin? Ta chính là Phất Khê, ta chính là Phất Khê. Vì cái gì ngươi không tin, vì cái gì?” Ôn Uyển ngồi xổm xuống, lệ rơi đầy mặt.

Những chuyện cũ kia ở trong đầu Yến Kỳ Hiên cứ lặp đi lặp lại. Chính hắn tại sao lại ngu như vậy, tại sao lại không nghe ra ám chỉ trong ấy. Vì cái gì hắn không tin lời Ôn Uyển nói chứ? Đầu Kỳ Hiên khó chịu như muốn nổ tung ra.

Thuần Vương đi qua muốn dìu hắn lên, bị một tay Yến Kỳ Hiên gạt ra: “Vì cái gì, vì cái gì lúc trước không nói cho ta biết. Ta hỏi người. Ta còn hỏi mẫu phi. Mẫu phi cũng nói không phải. Tại sao phải lừa gạt ta? Vì cái gì đều muốn gạt ta? Cái gì cũng là giả dối, cái gì cũng là giả dối.” Ôn Uyển chính là Phất Khê. Ôn Uyển đã từng nói qua nàng vẫn luôn cố gắng. Nàng vẫn luôn cố gắng, thậm chí cố gắng đến mức tiên hoàng đã đáp ứng hôn sự của hai người. Mà hết thảy, lại vì hắn không tin mà toàn bộ đều thất bại.

Thuần Vương nhìn nhi tử thống khổ như vậy, con mắt cũng chua chát: “Nói cho con biết sao? Lúc trước tiên hoàng nghiêm lệnh cấm khẩu ta, ta làm sao nói cho con biết được. Con muốn ta kháng chỉ sao?” Dù sao tiên hoàng đã qua đời không thể tra được, không thể để cho nhi tử vì chuyện này mà xa lạ với mình.

“Năm đó ta thương tâm như vậy, làm sao người có thể một mực cắn răng không nói ra. Vì chuyện này ta còn bị bệnh nặng một trận, nhưng các người vẫn không nói. Các người có để ta ở trong lòng không? Có còn coi ta là con của các người hay không. Nếu như nói cho ta biết, sự tình đã không như thế này”. Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới, là hắn buông tay trước. Là hắn để cho Phất Khê thương tâm như vậy, khó chịu như vậy. Lòng của hắn đau như bị cắt ra thành từng mảng.

“Ta hỏi con, nếu như con biết Phất Khê là Ôn Uyển, con sẽ làm như nào? Bằng tình trạng thị phi của con lúc trước mà cưới Ôn Uyển sao? Tình thế khi đó hung hiểm vạn phần, làm sao ta dám đụng tới nguy hiểm này. Con làm như vậy, không chỉ liên quan đến vương phủ, thậm chí còn khiến cho những người khác lợi dụng con tới đối phó với Ôn Uyển. Kỳ Hiên, khi đó Ôn Uyển như đi xiếc trên dây, chỉ cần không cẩn thận một chút là rơi vào vực thẳm. Kỳ Hiên, chúng ta có thiết mũ tước vị, sinh ra đã hưởng vinh hoa phú quý mà người khác cả đời cũng không hưởng được, nhưng gian khổ trong đó, cũng không phải người khác có thể hiểu rõ. Mấy năm này con đã tiếp xúc với rất nhiều việc, nên phải biết. Con cần phải hiểu được, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đem Ôn Uyển gả cho con.” Bất kể ai làm hoàng đế, chuyện này đối với bọn họ cũng là một trở ngại. Hoàng đế hiện tại cũng giống vậy thôi.

Yến Kỳ Hiên quát lên: “Ôn Uyển rõ ràng đã nói với ta, Hoàng Thượng đã đã đáp ứng hôn sự của ta với nàng. Vì cái gì không nói cho ta biết, vì cái gì?”

Thuần Vương nhớ đến lúc mặt Ôn Uyển trắng bệch không có một tia huyết sắc, cũng có chút tiếc nuối: “Đến sau này, nói cho con biết hay không nói, có cái gì khác nhau. Hơn nữa chính con nhìn trúng Giang Vân, nếu vì cái này lại bắt đầu náo lên thì phải giải quyết thế nào? Quan trọng nhất là, tình huống lúc đó của Ôn Uyển rất không tốt, nàng khi đó, tùy thời đều có thể chết. Con cũng biết, mấy năm ấy, nhiều lần nàng thiếu chút đã bị hại chết. Ta và Ôn Uyển đều không muốn con phải trải qua quãng thời gian lo lắng chờ đợi này. Về sau thì bởi vì đủ loại cố kỵ, cuối cùng cũng không nói ra miệng. Con đừng tưởng rằng bên ngoài Ôn Uyển giống như vinh quang rạng rỡ, kỳ thật nàng cũng như trên miếng băng mỏng. Có điều cũng may nha đầu kia cuối cùng cũng chịu đựng được. Hết thảy đều đã trần ai lạc định (bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc), cũng đã qua.”

Yến Kỳ Hiên vừa nghĩ tới hết thảy đã qua, lòng hắn không thể bình tĩnh trở lại. Nghe được lời nói của Thuần Vương thì càng hét lên: “Cái gì gọi là hết thảy trần ai lạc định thì xong rồi. Mẫu phi là vì ta không phải do nàng đẻ ra, chẳng lẽ ta cũng không phải thân sinh của người hay sao? Vì cái gì, vì cái gì không nói cho ta? Nếu nói cho ta biết thì cũng không rơi xuống kết cục như vậy.”

“Về sau sự tình đã định, con đã. . .” Thuần Vương vốn muốn nói, lúc trước con thu thông phòng, đã có con nối dõi. Ôn Uyển cũng đã buông tay. Sau này lại vì đủ loại nguyên nhân khác. Nhưng ông thấy thần sắc Yến Kỳ Hiên bi phẫn muốn chết, chỉ có thể chuyển thành lời nói an ủi: “Chỉ có thể nói con và Ôn Uyển duyên phận không đủ. Nhân duyên trong định mệnh của Ôn Uyển là Bạch Thế Niên, hắn có thể giữ lời hứa tuyệt không tái giá với một nữ tử mình còn không biết là ai, là nam nhân trọng lời hứa hiếm có? Ôn Uyển cho gả hắn, cũng không tính là bị chôn vùi. Con đừng có nghĩ nhiều nữa. Con hôm nay đã có thê có nhi…”

Yến Kỳ Hiên cười ha ha không ngừng: “Lấy cớ, đều là lấy cớ. Đều là lấy cớ. Các người đều luôn gạt ta, đều đang gạt ta. Ta chính là một con rối, một cái tượng gỗ. Không, ta là một đứa ngốc. Ta là một đứa ngốc. Bằng không, vì cái gì ta lại tin tưởng lời các người nói mà không tin lời Ôn Uyển. Đều là ta, đều là lỗi của ta. Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta.” Nghĩ đến Ôn Uyển lúc ấy ngồi xuống trên mặt đất khóc, nghĩ đến đáy mắt thất vọng và cô đơn của Ôn Uyển. Nghĩ đến sáo ngọc trong tay Ôn Uyển rơi xuống. Cây sáo kia chứa đựng bao chuyện vui vẻ khoái hoạt của hai người. Nhưng mà Ôn Uyển lại đem nó vứt xuống đất. Ôn Uyển vất cây sáo đi, cũng là vứt bỏ đi chuyện cũ của bọn họ.

Yến Kỳ Hiên phảng phất như nghe thấy âm thanh thanh thúy lúc sáo ngọc rơi xuống đất phát ra. Rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một búng máu liền té xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.