Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 71: Rất Nhiều Người Ngã Bệnh



Lúc này La Thủ Huân đang ở ngoại viện, vừa rồi Yến Kỳ Hiên bất chấp tất cả mà phóng đi tìm Thuần Vương. La Thủ Huân sợ hắn gặp chuyện không may, cũng theo đến. Chỉ vì không có Thuần Vương cặn dặn thì thư phòng của hắn người ngoài không được phép tùy ý đi vào.

Ở bên ngoài nghe được Thuần Vương rống giận gọi thái y, hắn liền nhấc chân đi vào bên trong. Thời điểm tiến vào thư phòng, thấy Yến Kỳ Hiên sắc mặt nhợt nhạt mà ngất ở trên mặt đất. Thuần Vương thì đang đỡ đầu Yến Kỳ Hiên, lớn tiếng mà gọi người đi mời thái y.

La Thủ Huân trong lúc tâm thần bối rối không biết làm sao cũng được Thuần Vương gọi tỉnh lại. Sau đó cùng người ta đỡ Yến Kỳ Hiên lên trên giường.

Thái y bắt mạch cả buổi, chỉ nói, Yến Kỳ Hiên là bị kích thích quá lớn. Cho nên mới thổ huyết. Rồi dặn dò cẩn thận không được phép lại bị đả kích nữa. Sau đó kê đơn thuốc, cho người đi lấy thuốc.

Nửa ngày qua đi, thời điểm Yến Kỳ Hiên đối mặt với Thuần Vương, trong mắt hắn tràn đầy lãnh ý. Vốn tưởng rằng phụ vương là thật tâm vì hắn, thì ra cũng giống như mẫu phi, đều muốn biến hắn thành kẻ ngu.

Thuần Vương thấy đáy mắt Yến Kỳ Hiên lạnh lùng, trong long cay đắng không thôi. Ảm đạm đi ra ngoài.

Giang Lâm nhận được tin tức, vội vã chạy tới. Thế nhưng bây giờ Yến Kỳ Hiên ai cũng không muốn gặp. Ngoại trừ La Thủ Huân bên người, những người khác hắn đều không muốn gặp. Người trong phủ Thuần Vương, hắn đều không muốn gặp đ.

Giang Lâm bị tâm phúc của Yến Kỳ Hiên ngăn cản, không cho vào thì cảm thấy ngạc nhiên. Nha hoàn bên người Giang Lâm trừng mắt phẫn nộ chỉ: “Thế tử gia đang bệnh. Ngươi lại không cho thế tử phi vào thăm sao?”

Trường Thuận cẩn thận và không thất lễ nói: “Thế tử phi, cho dù nô tài lá gan lớn như trời. Nô tài cũng không dám cản trở thế tử phi. Chỉ là thế tử có phân phó xuống. Hôm nay ai cũng không muốn gặp. Vương gia cũng đi ra ngoài rồi.”

Giang Lâm đứng ở ngoài cửa, thất vọng buồn rầu.

La Thủ Huân thấy Yến Kỳ Hiên một mực ở đằng kia tự trách mình, thậm chí là có khuynh hướng tự làm hại mình. Liền lôi kéo tay hắn nói: “Ta biết ngươi rất khổ sở, ta có thể hiểu được. Nhưng ván đã đóng thuyền rồi. Bây giờ ngươi như vậy cũng không thể bù lại được. Nếu không thì ngươi hãy nghĩ là coi như các ngươi không có duyên phận thành vợ chồng. Nhưng Phất Khê còn sống, chỉ cần Phất Khê còn sống là tốt rồi. Cho dù hắn biến thành nữ nhân, chỉ cần hắn còn sống. Không nói biến thành nữ nhân. Cho dù biến thành người khác ta cũng rất vui vẻ ( Ôn Uyển nổi giận: khốn kiếp, ngoại trừ nam nhân thì là nữ nhân, còn có thể là cái gì). Chúng ta cũng không cần vì nàng tráng niên mất sớm mà thương tâm. Chúng ta còn có thể nhìn thấy nàng, nghe nàng nói chuyện, biết rõ nàng sống rất tốt, biết rõ nàng sống vô cùng tốt là tốt rồi. Ngươi nói có đúng hay không?”

Yến Kỳ Hiên ôm La Thủ Huân, nước mắt rơi xuống: “Ta lúc đầu còn cho là nàng vì nhìn trúng bộ dạng của ta. Cho nên ta đặc biệt chán ghét. Hiện tại mới biết được. Là ta sai rồi. Là ta sai rồi. Nếu không phải ta ngu như vậy, nếu không phải ta không tuân thủ đúng lời hứa giữa chúng ta, nàng đã không gả cho người khác. Thủ Huân, ta thật khó chịu. Phất Khê, Phất Khê nàng đối với ta tốt như vậy, nhưng ta cái gì cũng không biết. Ta còn chán ghét nàng, ta còn chán ghét nàng, ta còn nói lời cay nghiệt với nàng. Ta. Ta là người ngu xuẩn nhất thiên hạ. Ta là người ngu xuẩn nhất thiên hạ. Ta chính là một tên ngốc, bị người bên cạnh lừa gạt xoay quanh.” Nghĩ tới đây, nước mắt Yến Kỳ Hiên lại càng rơi. Tim của hắn đau như đao cắt, đau đến đổ máu.

Thủ Huân khuyên Yến Kỳ Hiên thả lòng chấp niệm trong lòng “Quan trọng là Phất Khê nàng còn sống. Cái này là đủ rồi, Ngươi nói có đúng hay không? Phất Khê còn sống, đây đã là tin tức tốt nhất ông trời cho chúng ta. Có duyên phận làm phu thê hay không, có quan hệ gì? Ngươi nói có đúng hay không?”

Thủ Huân một mực nói chỉ cần Phất Khê còn sống, thì từ nam biến thành nữ, không thể làm vợ chồng thì thế nào, chỉ cần nàng còn sống, là tốt nhất rồi.

Yến Kỳ Hiên lôi kép tay La Thủ Huân, rốt cục nhịn không được nói ra: “Không phải như vậy. Ôn Uyển đã nói với ta nàng là Phất Khê. Thế nhưng ta không tin. Ta không tin, ta chỉ cho rằng nàng muốn gả cho ta, nên lừa gạt ta. Hơn nữa, hơn nữa nàng còn cầu xin tiên hoàng, tiên hoàng đã đáp ứng hôn sự của ta và nàng, Đều là ta, đều là ta. Là ta không tin nàng. Là ta kiên quyết không chịu lấy nàng. Mới biến thành chuyện như ngày hôm nay.”

La Thủ Huân ngu ngơ rồi, này, điều này sao có thể? Thật ra thì La Thủ Huân thấy Yến Kỳ Hiên bi thống như vậy, trong lòng cũng trách Ôn Uyển quá mức tàn nhẫn. Tại sao lại không nói ra, mà trơ mắt nhìn Yến Kỳ Hiên thành thân, cưới người khác. Nhưng lời Yến Kỳ Hiên vừa nói, trong chốc lát làm hắn không thể tin tưởng được. La Thủ Huân u mê hồi lâu mới hỏi: “Nếu Ôn Uyển đã nói nàng chính là Phất Khê? Tại sao ngươi lại không tin? Ngươi không tin thì ngươi có thể để nàng chứng minh? Làm sao ngươi lại cho rằng nàng lừa gạt ngươi?”

Lúc này Yến Kỳ Hiên đau đến đứt từng khúc ruột: “Ta nghe lời mẫu phi nói, cho rằng Ôn Uyển là một người có tâm kế. Ta đi nghiệm chứng nàng cũng có bản lĩnh để cho ta tin tưởng nàng chính là Phất Khê. La Thủ Huân, ta sợ. Ta sợ bị nàng che mắt. Ngươi không phải cũng nói nàng là người có long dạ rất sau sao? Ta sợ, ta sợ bị nàng mê hoặc, sau này sẽ quên mất Phất Khê.”

Lúc này La Thủ Huân chỉ có một cảm giác, muốn một cước đem Yến Kỳ Hiên đạp chết. Tên này là heo sao? Cái này nói giả bộ là có thể giả được sao? Nếu lúc ấy xác nhận, hắn cũng không cần khó chịu nhiều năm như vậy. Bây giờ hối hận, bây giờ hối hận được cái rắm gì? La Thủ Huân lúc này cũng rống lên: “Ngươi là tên ngu ngốc khốn kiếp. Lời Mẫu phi ngươi là chân lý, lời của phụ vương ngươi cũng là miệng vàng lời ngọc. Nhưng tại sao ngươi không hỏi ta? Chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không nói cho ta biết? Ngươi có xem ta là bằng hữu tốt nhất của ngươi sao? A? Ngươi cho ta là cái gì?” Nếu Yến Kỳ Hiên đem chuyện này nói cho hắn biết, vậy hắn tất nhiên phải đi xác thực. Ôn Uyển nếu không phải Phất Khê, thì nàng có bản lãnh bằng trời cũng không giả bộ được. Nhưng Yến Kỳ Hiên lại không nói cho hắn biết. La Thủ Huân lúc này rất muốn chửi mắng hai câu. Đúng là đồ ngu xuẩn, bị lừa chết cũng xứng đáng. Người nên tin tưởng lại không tin, người không nên tin tưởng thì hết lần này đến lần khác lại tin tưởng.

Yến Kỳ Hiên thấy La Thủ Huân nổi giận, sửng sốt thật lâu mới lẩm bẩm nói: “Ta sợ.”

La Thủ Huân nổi giận, hỏa khí vốn thật vất vả bị hắn dùng lí trí áp chế lại, nhưng nghe Yến Kỳ Hiên nói sợ hãi, đỉnh đầu lại bốc lên khói xanh. Giận dữ hét: “Ngươi sợ, ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ chết hả? Ôn Uyển là yêu nghiệt, nàng có thể ăn ngươi sao? Ngươi là tên khốn kiếp, ta thật hận không một nhát bóp chết ngươi.” La Thủ Huân đúng là tức giận muốn điên. Chuyện lớn như vậy, nhưng một chữ cũng không có nói với hắn. Uổng phí hắn còn một mực xem Yến Kỳ Hiên là bạn tốt. Lúc này hắn rất muốn quay người bỏ đi. Nhưng khi nhìn thấy Yến Kỳ Hiên như búp bê vải yếu ớt, hắn lại không đành lòng bỏ lại. Khụ, hắn lại phải thu thập cục diện rối rắm này thôi.

Hiện giờ đầu óc của Yến Kỳ Hiên loạn một đoàn, ôm đầu ngồi xổm rúc trong góc giường: “Ta không biết. Ta cái gì cũng không biết.” Hắn không biết, hắn cái gì cũng không biết. Hắn chỉ biết lúc ấy nghe được Ôn Uyển nói nàng là Phất Khê công tử, hắn rất sợ. Một loại sợ hãi bản năng. Về sau mặc dù có đủ loại dấu hiệu cho thấy phụ vương và mẫu phi khả năng lừa gạt hắn. Khả năng Ôn Uyển nói đều là thật. Nhưng hắn vẫn sợ hãi. Hắn không có dũng khí đi đối mặt với tất cả. Cho nên, hắn lựa chọn tin tưởng Ôn Uyển lừa gạt hắn. Bởi vì hắn không gánh chịu được cái hậu quả kia. Nhưng sự thật đã đánh tan chuyện hắn tự lừa mình dối người.

Ôn Uyển co đầu rút cổ trong nhà mình, không gặp người ngoài. Trong phủ đệ có thể đi vào đi ra, thấy được mặt người khác cũng chỉ có Bạch Thế Niên.

Diệp Tuần vừa thấy Bạch Thế Niên liền bước nhanh về phía trước: “Tướng quân, tin đồn bên ngoài không phải là sự thật chứ?” Nếu là sự thật, hắn thực cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn đánh trúng hắn, oanh tạc hắn rồi.

Bạch Thế Niên chỉ có ở trước mặt Ôn Uyển, mới chân chính hòa hoãn. Những lúc khác, vẫn là trưng một bộ mặt lạnh băng sơn: “Thật thì thế nào? Giả thì thế nào?” Thời điểm nói những lời này, khỏi phải nói có bao nhiêu lãnh khốc a.

Diệp Tuần sau khi nghe xong, thoáng chốc lảo đảo. Nếu không phải thị vệ bên người tay mắt lanh lẹ, đỡ hắn. Chắc chắn đã té ngã trên đất rồi. Sau khi khôi phục bình thường Diệp Tuần liền nói một câu giống lời của Kỳ Mộ: “Quận chúa là yêu nghiệt, không phải người.” Mặc dù nói như thế, nhưng rốt cục đã có thể hiểu, tại sao tiên hoàng cùng đương kim thánh thượng tín nhiệm tin chiều Ôn Uyển Quận chúa như vậy. Người ta không chỉ là cao thủ vơ vét của cải, còn là yêu nghiệt a! Yêu nghiệt ai mà không thích chứ?

Diệp Tuần mặt dày mày dạn nói ra: “Tướng quân, có thể cho ta gặp Quận chúa không? Kỳ nghệ năm đó của Quận chúa thật phi phàm. Bây giờ lại càng tinh xảo. Ta muốn cùng Quận chúa đánh một ván. Tướng quân sẽ không cự tuyệt chứ?” Diệp Tuần đối với Ôn Uyển Quận chúa là nghe qua kỳ danh nhưng không thấy người. Có điều, hắn cũng không có tâm tư muốn gặp Ôn Uyển Quận chúa. Dù sao thân phận của hắn có hạn. Hơn nữa nam nữ hữu biệt. Đương nhiên chủ yếu nhất là Ôn Uyển Quận chúa kiếm tiền rất lợi hại. Thi từ cũng rất tuyệt. Có điều đối với hắn hấp dẫn không lớn. Nhưng Phất Khê công tử thì không giống. Hắn cũng là một kẻ yêu thích kỳ nghệ. Có thể cùng cao thủ như Phất Khê công tử đánh một bàn, sẽ là một kỷ niệm trọng đại để hồi tưởng trong cuộc đời.

Bạch Thế Niên hỏi đều không cần hỏi Ôn Uyển: “Không được. Vợ ta nàng hiện giờ bề bộn nhiều việc. Ai cũng không gặp.” Bạch Thế Niên thấy Diệp Tuần đối với hắn buông xuống thể diện, ngẫm lại gật đầu nói: “Còn rất nhiều thời gian, đợi nàng nhàn rỗi rồi, ta sẽ nói với nàng.”

Diệp Tuần đáng tiếc không thể lập tức nhìn thấy Ôn Uyển. Nhưng mà Diệp Tuần rất nhanh đã tự sướng, gặp muộn còn hơn là không gặp được, nếu là người khác muốn gặp cũng gặp không được đâu. Diệp Tuần lúc này thực cảm thấy Bạch Thế Niên đụng phải vận cứt chó: “Tướng quân, ngươi nói xem, ngươi yêu thích tiểu hồ ly, người cảm thấy Phất Khê công tử không tệ, nhưng không ngờ hai ngươi là một. Tướng quân, trên đời này còn có người may mắn hơn ngươi sao?” Trước kia hắn còn cho rằng tướng quân thật sự quá ngu ngốc. Cái dạng nữ nhân gì mà không có, làm gì phải vì một nữ nhân không biết mà chờ đợi sáu năm. Nhưng bây giờ lại cảm thấy Bạch Thế Niên có phúc khí. Có thể lấy được thê tử như vậy, không nói sáu năm, mười sáu năm cũng đều đợi được. Bởi vì cưới nữ nhân như vậy, không nói hậu viện không cần lo lắng. Mà tương lai con nối dõi, cũng có thể yên lòng cho Quận chúa dạy bảo. Về sau Bạch Thế Niên tuy ở lại biên quan, nhưng có thể hoàn toàn yên tâm. Lấy trí tuệ của Ôn Uyển, dạy nên hài tử, tất nhiên không phải tài trí bình thường ( nam nhân cổ đại bị nữ tử dạy ra nhi tử đều nhu nhược mềm yếu, không đảm đương nổi trách nhiệm gia tộc. Kỳ thật đây cũng là một loại biến tướng thái độ xem thường nữ nhân). Ngẫm lại Thích Tuyền coi như là một nhân vật anh hùng. Nhưng có kết quả gì đây? Kết quả lại là trong nhà tử tôn không có một người nào xuất chúng. Một khi Thích Tuyền ngã xuống rồi, Thích gia phải chịu xuống dốc rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thích Tuyền muốn ở biên quan lấy bình thê sinh con. Đáng tiếc, tên này thiên tư bình thường, không gánh nổi việc lớn. Cho nên lão muốn lung lạc người khác. Đầu tiên chính là Trần A Bố, vừa có một người ưu tú hơn đến, liền buông tha Trần A Bố.

Nếu như không phải lão đem hoài bảo đặt trên người Bạch Thế Niên, thì có chết lão cũng sẽ không để cho Thích Lệ Nương gả làm thiếp thất. Nhưng mà Bạch Thế Niên mệnh tốt, cưới được Quận chúa. Quận chúa thông minh quyết đoán, hơn nữa mưu tính lợi hại như vậy. Không có khả năng không biết, nếu con nối dõi bình thường không đảm đương nổi việc lớn, sẽ bị người ta hãm hại. Cho nên, Diệp Tuần vô cùng tin tưởng, Ôn Uyển sinh ra nhi tử, nhất định có thể dạy bảo thành tài. Tương lai Bạch Thế Niên nhất định sẽ có người kế tục. Diệp Tuần đem chuyện Ôn Uyển có thể sinh nhi tử hay không, tự động bỏ qua. Diệp Tuần nói thầm, vận may đều bị Bạch Thế Niên một người chiếm hết rồi.

Bạch Thế Niên nghe xong, không có lên tiếng. Thân thể Ôn Uyển, tuy thái y nói không đáng ngại. Nhưng hắn vẫn rất lo lắng. Về phần hài tử, cứ xem ý trời đi. Bạch Thế Niên đối với cái này, thật sự không có quá nhiều chờ đợi. Bởi vì một khi có mong đợi mà kết quả không thành. Cái loại thật vọng này sẽ làm cho người ta rất thống khổ.

Tào Tụng vừa đến cửa lớn, đã nhìn thấy nha hoàn Tiểu Cúc lo lắng kêu lên: “Phò mã gia, cô nương sinh bệnh rồi. Đại phu đến bây giờ còn không có mời đến.” Tào Tụng nhìn thoáng qua nha hoàn kia, rồi tiến vào Tang Tử viện, nhìn nữ tử xinh đẹp yếu nhược nằm trên giường bệnh. Dịu dàng mà nhìn mình liền hoảng hốt. Từ sau khi cưới công chúa về, bắt đầu biến thành, Đan Nương luôn sợ hãi chờ đợi mình.

“Gia, người làm sao vậy?” Đan Nương nắm tay Tào Tụng, lo lắng kêu lên. Nhìn ánh mắt Tào Tụng không ở trên người mình, trong nội tâm liền ảm đạm. Mấy năm này, Tào Tụng đối với mình rất lạnh nhạt. Một tháng khó tới tiểu viện của mình một lần. Năm đó ân ái triền miên, dường như chỉ là một giấc mộng. Đan Nương biết rõ tình cảm của Tào Tùng và công chúa một mực đều không tốt, luôn ồn ào không ngớt. Nhưng lúc này thấy bộ dạng Tào Tụng hoảng hốt. Nàng suy đoán nguyên nhân hẳn không phải là công chúa. Cho nên đối với Tào Tụng nhìn mình bằng ánh mắt quái dị. Trong nội tâm Đan Nương rất khủng hoảng.

“Phò mã gia, đại phu đến xem bệnh cô nương đây!” Đại phu xem mạch cho Đan Nương xong, phân phó an dưỡng tốt, kê một cái đơn thuốc là được rồi. Tào Tụng ở trong toàn bộ quá trình đều không nói một câu.

Đan Nương rất thê lương, đến bây giờ vẫn chỉ là một nha hoàn thông phòng. Tư Thông công chúa bởi vì mẫu phi khuyên bảo, bây giờ cũng không ầm ĩ chuyện gì, làm bất hòa tình cảm cùng phò mã gia. Cho nên, không có giết chết Đan Nương. Thậm chí còn đồng ý, chỉ cần Đan Nương sinh hạ con nối dõi, mặc kệ nam hay nữ đều phong là di nương. Đáng tiếc Đan Nương trước kia sanh non. Thai thứ hai lại không chú ý làm mất, cứ thế tạo thành thói quen tính sinh non (Về phần nguyên nhân có phải vì trước kia sinh non hay không, chỉ có trời mới biết). Cho nên, Đan Nương đến bây giờ vẫn chỉ là cô nương.

Đan Nương nhìn Tào Tụng không nói một tiếng nào, trước sau tương phản to lớn như vậy, làm cho nội tâm nàng sinh ra một sự khủng hoàng không hiểu. Lôi kéo tay Tào Tụng, nước mắt rơi như mưa: “Gia, người làm sao vậy? Có phải là Đan Nương làm sai cái gì hay không? Nếu như Đan Nương có chỗ nào không đúng, gia cứ nói cho ta biết. Đừng không để ý tới Đan Nương, Đan Nương cũng chỉ còn có gia thôi.”

“Cố gắng điều dưỡng thân thể, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Tào Tụng vô tình an ủi. Trong nội tâm lại đắng chát không chịu nổi. Thời điểm Đan Nương mang thai thứ hai, không cẩn thận ngã một cái. Đại phu nói, về sau có con cũng rất khó có giữ được ( hiện đại có từ nói, thói quen sinh non) bị công chúa đánh một trận, hài tử mất, cũng đã mất đi khả năng làm mẫu thân.

“Gia, có chuyện gì hãy nói cùng Đan Nương, không được đem chuyện không vui giấu trong lòng, ta biết trong lòng gia khổ sở?” Đan Nương chu đáo nói.

Tào Tụng trong mắt lại mờ mịt. Phất Khê, đó là người hắn kính nể nhất, mặc dù nói không có sở hữu tất cả mọi hào quang, nhưng là người để hắn nhìn lên. Nhưng bây giờ, bây giờ nói cho hắn biết, Phất Khê là Ôn Uyển, Phất Khê tại sao có thể là Ôn Uyển. Tại sao Phất Khê lại là Ôn Uyển? “Còn nhớ rõ Phất Khê, người cao ngạo vô lễ, làm cho ngươi khóc suốt một ngày không?”

“Gia, như thế nào đang tốt lành tự nhiên nói đến hắn làm cái gì? Cũng đã trôi qua nhiều năm rồi.” Tuy Đan Nương đối với hắn ngạo mạn và nhục nhã mình, làm cho nàng đến bây giờ còn tức giận không thôi. Nhưng đều đã qua nhiều năm, đi trách móc một người chết thì không phóng khoáng rồi.

Tào Tụng thì thào nói: “Ta một mực rất kỳ quái. Tuy Phất Khê tính tình có chút cổ quái, làm cho người khác khó có thể suy đoán, nhưng đối với người khác khiêm tốn hữu lễ. Nhưng hết lần này đến lần khác không thích cùng ta kết giao, mời hắn về nhà làm khách, nhưng lại mở miệng giáo huấn. Đối với ngươi rất là vô lễ. Lúc ấy ta thấy kỳ quái, hiện tại rốt cục đã biết nguyên nhân rồi. Thì ra là, thì ra là…” Nói đến đây, lại nói không ra lời.

Đan Nương căng thẳng trong lòng: “Công tử, xảy ra chuyện gì?”

Tào Tụng như thế nào cũng không nghĩ ra lại có kết quả như vậy: “Phất Khê là Ôn Uyển Quận chúa, Phất Khê là Ôn Uyển.”

Đan Nương cả kinh kêu ra tiếng: “Điều này sao có thể? Gia, có phải người nghĩ sai rồi hay không?” Ôn Uyển Quận chúa năm đó đã mười một tuổi, đến tuổi nam nữ phân phòng, tiên hoàng làm sao lại để cho nàng nữ giả nam trang, còn đi theo bên người Thế tử Thuần Vương. Đan Nương nghe xong đầu tiên cảm thấy thật vớ vẩn. Nhưng lời kế tiếp của Tào Tụng, lại làm cho nàng như rơi vào địa ngục.

Tào Tụng cay đắng nói: “Ta cũng không biết năm đó tiêng hoàng nghĩ như thế nào? Nhưng mà bây giờ thánh thượng tự mình xác thực việc này là thực. Năm đó tiên hoàng thấy Ôn Uyển Quận chúa tính tình quá mức nhu nhược dịu dàng ngoan ngoãn, lo lắng sau khi mình đi rồi, tính tình nàng như vậy dễ dàng bị người ta khi dễ, tiên hoàng đã nghĩ để cho nàng đi ra lịch lãm rèn luyện, có lẽ có thể đem tính tình sửa lại. Năm đó Yến Kỳ Hiên là bá chủ một phương ở kinh thành, tiên hoàng để cho Ôn Uyển đi theo Yến Kỳ Hiên . Các nàng là anh chị em họ, cho dù chuyện bị lộ ra cũng không sao. Tôi luyện một năm xong lại đi trở về.” Ai có thể tưởng tượng năm đó, tiên hoàng lại đem Ôn Uyển yêu thương đến tận xương tủy. Vì tôi luyện Ôn Uyển, lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.

Đan Nương sắc mặt thoáng chốc trắng bệch: “Gia, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, có phải nghĩ sai rồi hay không?” Đại công chúa ngang ngược, cao hứng thì ôn nhu lấy lòng Tào Tụng, mất hứng thì đánh người nện người mắng chửi người, đương nhiên, sẽ không đánh Tào Tụng. Nhưng thái độ đối với nàng càng thêm ác liệt. Công tử căn bản là không thích công chúa. Nhưng mà không thích thì có thể thế nào, vẫn là phải đáp ứng thôi. Nàng mấy lần mang thai, đều không bảo vệ được. Nàng biết rõ tại sao mang thai bao nhiêu lần đều không sinh hạ được, may mà đám bọn họ không đưa tới thuốc ngừa thai cho nàng ăn.

Tào Tụng thoáng chốc trầm mặc, lẩm bẩm nói: “Không sai. Không chỉ Hoàng Thượng chứng minh là đúng, mấy vị Đại Nho cũng xác nhận việc này là thật sự.”

Trong long Đan Nương càng thêm khủng hoảng. Nếu như là dĩ vãng, công tử nhất định sẽ cùng mình nói chuyện. Bây giờ bộ dáng này là lần đầu tiên. Đan Nương rùng mình một cái. Sao nàng lại quên mất? Công tử khâm phục nhất thưởng thức nhất chính là Phất Khê công tử. Một mực tiếc nuối Phất Khê công tử mất sớm. Một mực lẩm bẩm, nếu Phất Khê công tử không chết nhất định có thể trở thành người truyền lưu thiên cổ. Phất Khê là Quận chúa, Quận chúa vốn phải gả cho công tử làm vợ. Đan Nương nhớ ngày đó Phất Khê công tử khinh bỉ và chán ghét nàng. Đan Nương hậu tri hậu giác phát hiện, công tử và Quận chúa không thành, là vì nàng? Đan Nương toàn thân phát run, vừa kinh vừa sợ: “Đều là lỗi của Đan Nương, nếu năm đó không có Đan Nương, hôn sự của gia cùng Quận chúa sẽ không bị hủy. Đều là Đan Nương hại người.”

Tào Tụng thần sắc hoảng hốt, vào lúc Đan Nương khóc đến sắp tắt thở, rốt cục cũng hồi phục tinh thần lại: “Không liên quan đến ngươi. Cho dù không có ngươi, Ôn Uyển cũng sẽ không gả cho ta.” Thấy bộ dáng Đan Nương không tin, hắn cười khổ nói: “Ta không phải an ủi ngươi. Là Ôn Uyển chính miệng nói. Cho nên, không có quan hệ gì đến ngươi.” Như thế nào sẽ không có vấn đề gì. Phất Khê kiêu ngạo như vậy, tài hoa dào dạt như vậy, làm sao có thể sẽ không ngại hắn cùng với một nha hoàn đã có tư tình. Cho nên, số phận đã định hắn không có cơ hội. Những lý do Ôn Uyển nói sau này đều là lấy cớ. Nguyên nhân chân chính, là nàng không nhìn trúng hắn. Bởi vì hắn có thông phòng tiểu thiếp( đây cũng là nguyên nhân Ôn Uyển ngang ngược càn rỡ tuyên bố a).

Tào Tụng trong lòng đầy bi thương. Tư Thông mang thai nhưng lại hận đến thiếu chút nữa đem răng cắn nát. Ôn Uyển lại là Phất Khê, nàng kết hôn nhiều năm như vậy, vô cùng rõ ràng Phất Khê công tử có địa vị gì trong lòng Tào Tụng. Có thể nói, ngay cả địa vị cái gọi là Đan Nương đều so ra kém địa vị của Phất Khê công tử trong lòng Tào Tụng. Nhưng bây giờ đã có người nói cho nàng biết, Ôn Uyển chính là Phất Khê, còn có chuyện gì so với chuyện này hoang đường hơn chứ? Tư Thông không muốn tin: “Ai truyền ra tin hoang đường như vậy?”

Đợi sau khi biết rõ tin tức này là sự thật, thoáng chốc ngất luôn, là giận ngất đấy. Người trong lòng trượng phu nàng hoài niệm nhất kính trọng nhất, lại là Ôn Uyển. Đan Nương nàng không để vào mắt, đối với Tư Thông mà nói Đan Nương chỉ là công cụ ấm giường của Tào Tụng. Muốn giết lúc nào thì xem tâm tình của nàng, nhưng mà Ôn Uyển thì không giống, nói Tư Thông hận nhất là ai? Tất nhiên là Ôn Uyển không còn ai. Trước kia phụ vương thương nàng nhất, nhưng từ sau khi Ôn Uyển xuất hiện thì đồ tốt gì đều không có phần của nàng. Còn vinh quang thuộc về nàng tất cả đều bị cướp đi. Hôm nay, ngay cả người trong lòng phò mã của nàng cũng là Ôn Uyển.

Tào Tụng nghe nói Tư Thông té xỉu liền tranh thủ thời gian chạy tới. Thái y nói là nộ khí công tâm, cho nên ngất xỉu. Phải an tâm dưỡng thai, nếu không người lớn và hài tử đều có nguy hiểm đến tính mạng.

Tư Thông muốn để cho Tào Tụng ở bên cạnh chiếu cố nàng. Bình Ôn Uyển ngã bệnh, Bạch Thế Niên ở bên cạnh chiếu cố, chân không bước ra khỏi nhà, nàng có con càng thì thêm muốn (thái y thương xuyên xuất nhập, người hơi có chút thường thức tất có thể đoán được. Cộng thêm chuyện cuộc sống gia đình Ôn Uyển yên ổn bị Tư Thông biết được lại càng thêm giày vò nàng.)

Tào Tụng không phải Bạch Thế Niên, nên chỉ ở bên cạnh chờ đợi một chút, nghe thái y nói chỉ cần an tâm dưỡng thai là tốt rồi. Nên muốn trở về thư phòng. Tư Thông không cho, Tào Tụng bị quấn không có biện pháp, chỉ đành ở bên cạnh trông coi. Nhưng hai người thật sự là không có chung chủ đề để nói, Tào Tụng liền cầm một quyển sách ở bên cạnh xem.

Tư Thông thiếu chút nữa lại tức giận đến té xỉu.

Tào Tụng đang suy nghĩ tìm cái cớ gì để đi ra ngoài, ở chỗ này, thật sự là bị đè nén đến sợ. Vừa lúc ngủ gật lại có gối đầu đưa tới, tâm phúc nói Thế tử Thuần Vương ngã bệnh, La Thế tử đi qua bảo Tào Tụng cùng qua xem. Tào Tụng không chút nghĩ ngợi, vì biết rõ Yến Kỳ Hiên tại sao bị bệnh? Hắn cùng với Yến Kỳ Hiên bây giờ đều là bằng hữu cùng chung chí hướng. Nghe xong tin tức này, tự nhiên phải đi qua thăm rồi.

Tư Thông không cho phép hắn đi, nhưng Tào Tụng bảo nàng an tâm dưỡng thai liền đi ra ngoài. Lần này Tư Thông không có giận ngất, mà bị tức đến bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.