Nguyệt sự Ôn Uyển đi qua, cũng là bước sang năm mới rồi.
Bạch Thế Niên dỗ Ôn Uyển đi phủ tướng quân đón lễ mừng năm mới. Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ mới kết hôn năm đầu, không đi phủ tướng quân đón lễ mừng năm mới còn thành bộ dáng gì nữa. Đến lúc đó hắn vẫn không thể bị người chê cười chết, những thứ khác không nói, Diệp Tuần tất nhiên là người thứ nhất rồi. “Hai ngày nữa là bước sang năm mới rồi. Nàng là một đương gia chủ mẫu không ở phủ đệ, thì có bộ dáng gì nữa? Về sau ta không ở kinh thành không nói, nhưng hiện tại chúng ta kết hôn năm đầu, nàng nhất định phải cùng ta đi vào ở trong đó.”
Ôn Uyển trợn mắt nhìn người nam nhân bên cạnh, lại chưa nói không đi, làm gì vội vã như vậy chứ, thiệt là ? Ôn Uyển kỳ thật cảm thấy năm nay lễ mừng năm mới có lẽ không giống như trước kia. Trước kia lúc nhỏ lễ mừng năm mới không có chuyện của nàng, chỉ lo lấy tiền lì xì. Lớn rồi về sau chuyển ra ngoài ở, một người, cũng là tùy tiện ứng phó, nàng không có hứng thú nhiều. Về sau là cùng hoàng đế trôi qua, náo nhiệt lại không ấm áp. Năm nay, mới có thể qua một năm ấm áp.
“Bạch Thế Niên, vậy buổi tối ta trở về ngủ được không ?” Ôn Uyển thương lượng, suy đoán là không được. Quả nhiên, bị Bạch Thế Niên một ngụm bác bỏ.
“ Vây thì ở hai buổi tối, 30 tết cùng đêm trừ tịch- đêm 30, đầu ngảy thứ hai ta sẽ trở lại. Ở chỗ kia, ta ở thực không quen. Ngủ đều ngủ không ngon.” Lời này cũng không phải thương lượng, mà là thông báo. Bạch Thế Niên thấy bộ dáng thương lượng của Ôn Uyển cũng đồng ý gật đầu.
Tuy trên mặt Ôn Uyển tiếp quản sự vụ trong phủ tướng quân. Kỳ thật cũng là bình mới rượu cũ, nàng mới không có nhiều thời gian như vậy đi quản lý sự tình bên trong phủ đệ tướng quân, trên thực tế tất cả công việc vẫn là tất cả đều giao cho đại quản gia xử trí, nói mình thân thể không tốt, không nên vất vả.
Nghe xong tin này người Bạch gia còn kém mức nhổ nước miếng, vừa qua khỏi cửa liền vui vẻ châm ngòi ly gián. Mỗi ngày làm tổ ở phủ Quận không gặp ai. Nhìn xem tinh thần tốt như vậy, ngoài miệng lại nói thân thể không tốt. Thế nhưng Bạch Thế Niên chính miệng nói. Vợ của hắn thân thể không tốt. Phải cố gắng điều dưỡng, mà trong phủ Quận chúa, Diệp Thái y vẫn ra ra vào vào liên tục nên ai dám nói nhảm.
Chuyện phủ tướng quân chuẩn bị sang năm mới, Ôn Uyển cũng đều ném cho Phùng quản gia. Ôn Uyển chỉ ở lại dự tiệc ba mươi tết thôi, hoàn toàn là ý nghĩa biểu tượng, cũng không cần làm chuyện gì khác.
Nhưng mà, lúc này lại có một sự kiện. Dòng họ Bạch gia cố ý đem vị trí tộc trưởng nhường lại cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng mà, rất nhanh liền liên tưởng đến bộ dạng của vợ mình. Lập tức nói Ôn Uyển cự tuyệt. Chỉ hơn nửa tháng ở chung, hai người coi như cũng hiểu rõ sâu thêm một tầng rồi. Hắn biết rõ Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Cái gọi là tộc trưởng chỉ trên danh nghĩa. Muốn tiền, mới là mục đích thật. Chỉ nhìn bộ dáng keo kiệt của Ôn Uyển thì nguyện ý lấy tiền ra mới kỳ quái.
Lễ mừng năm mới bầu không khí tương tự như ở Bình gia, nhưng Bình gia không có náo nhiệt như vậy. Làm Ôn Uyển mệt mỏi không chịu được, giày vò đến giữa trưa mới hồi phủ được.
Tập tục dạ tiệc đêm 30 là tất cả mọi người trong nhà đều tụ tập cùng một chỗ. Nhưng mà nhà bọn hắn cũng chỉ có hai vị chủ tử. Ôn Uyển lại không thích làm ầm ĩ.
“ Chủ tử, nên phát quà tặng.” Ôn Uyển nghe xong quy củ thì ngồi chính giữa chủ vị. Hạ Ảnh lập tức để cho hạ nhân chuẩn bị ghế có tay vịn, an bài theo thứ tự trưởng ấu ngồi xuống.
Trong phủ nam bộc nha hoàn sai dịch từ trên xuống dưới đều đến lễ tết, để nhận tiền mừng tuổi, hà bao, vàng bạc trang sức. Nam đông nữ tây ngồi đúng quy định, hiến rượu, cùng uống súp, ăn quả cát tường. Náo loạn một hồi lâu mọi người mới rời đi. Buổi tối tới Phật đường dâng hương cung phụng. Toàn phủ tướng quân cao thấp mọi người đều ăn mặc màu sắc rực rỡ. Một đêm tiếng người ầm ĩ, cười cười nói nói ấm áp, cung tiếng pháo vang lên, rất náo nhiệt.
Ôn Uyển bị tiếng huyên náo cả đêm ngủ không ngon, lật qua lật lại. Bạch Thế Niên ôm nàng, nàng ngại khó chịu nên đẩy ra. Nhưng không ôm lại thấy lạnh, nhiều lần như vậy, giày vò đến cả Bạch Thế Niên đều không ngủ được. Không phải Ôn Uyển bắt bẻ, thật sự là ở chỗ này rất khó chịu. Ôn Uyển nghĩ đến, có phải cũng nên bố trí lại ở đây hay không ? Tránh tự mình chịu khổ.
Lúc hai khắc ngày hôm sau, Ôn Uyển mặc một thân cung trang chuẩn bị tiến cung chúc tết cậu hoàng đế. Hoàng đế đang ở điện Dưỡng Hòa.
Hoàng hậu sinh bệnh đến bây giờ còn chưa khỏe, cho nên không có đi ra gặp khách. Bây giờ công việc trong hoàng cung đều là hai vị Quý phi nương nương quản lý.
“ Cậu hoàng đế, năm mới vui vẻ. Chúc người mỗi năm có ngày hôm nay, hàng tháng đều như hôm nay. Càng sống càng trẻ ra. Càng ngày càng có sức sống.” Ôn Uyển nói lời chúc mừng lung tung một trận.
Hoàng đế nhìn bộ dạng của Ôn Uyển: “Ha ha, đã sớm chuẩn bị cho con rồi! Nào dám quên tiền lì xì của Uyển nhi.” Tôn công công lập tức đưa cho Ôn Uyển một bao tiền lì xì thật dày.
Ôn Uyển nhéo nhéo, mới thỏa mãn gật đầu: “Cái này mới phải. Cậu hoàng đế, người đã nói mặc kệ con có xuất giá hay không xuất giá, ở trước mặt ngài, con vĩnh viễn đều là hài tử.” Ôn Uyển mặt không đỏ tim không đập đứng ở kia nói thế.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển vẫn bộ dáng tham tiền kia, rất buồn cười: “ Đúng rồi, mặc kệ là lúc nào, Uyển nhi đều là tiểu áo bông tri kỷ của cậu. Giờ chỉ có nửa tháng chưa tiến cung, mới lập gia đình liền đem cậu quên mất rồi.” Nhìn xem khí sắc Ôn Uyển không tệ, hơn nữa căn cứ tin tức phía dưới có được, Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển không tệ, Hoàng đế vẫn rất là hài lòng.
Ôn Uyển rất biết vuốt mông ngựa: “Hắn đối với con rất tốt. Nhưng mà so với cậu hoàng đế đối với con còn kém một chút. Cho nên hắn vẫn còn cần cố gắng nhiều hơn, phải đối tốt với con gấp bội.”
Bởi vì ngày hôm đó Hoàng đế cũng bận rộn, Ôn Uyển sau khi bái kiến hoàng đế xong liền xuất cung. Trở về lại bị Bạch Thế Niên lôi kéo đến từ đường bái tế liệt tổ liệt tông, sau khi trở về lại nhận quà tặng, mệt mỏi không chịu được.
Lễ mừng năm mới, hài tử là người vui mừng nhất. Ôn Uyển lần này xem như chảy máu nặng rồi. Hài tử của Bạch gia rất nhiều. Phát ra ngoài hơn hai mươi bao tiền lì xì. Vì không phụ lòng danh tự thần tài của nàng, từng bao lì xì đều không nhẹ. Năm này, hài tử Bạch gia đều vô cùng vui mừng.
Ôn Uyển phát hồng bao, cũng xem người để phát. Ba cháu trai ruột thì tiền lì xì dày hơn gấp đôi so với người khác. Minh Quang và Minh Hoài thản nhiên nhận tiền lì xì. Minh Trập đã sắp thành thân rồi mà còn nhận tiền lì xì, nên lập tức đỏ mặt lên.
Ôn Uyển nhìn thẳng hắn cười nói: “Chưa có thành thân, ở trong mắt thím vẫn còn là một tiểu hài tử. Cầm đi” Vì vậy, Minh Trập bi thương bị trở thành một hài tử rồi.
Nhũng người khác nhìn không vừa mắt nên bất bình. Nhưng thì như thế nào ? Ba đứa nhỏ của Thanh Hà, không chỉ là cháu trai của Bạch Thế Niên, cũng là cháu ngoại trai của Ôn Uyển. Cho nặng một chút là đương nhiên.
Lễ mừng năm mới, tháng giêng là thăm người thân đấy. Lễ mừng năm mới của Ôn Uyển trước kia đều không thăm người thân đấy. Không chỉ bởi vì thân thể nàng quý trọng, quan trọng nhất là nàng cũng không có thân thích để đi. Ngoại trừ hoàng đế, Tô Tướng, lão sư, nhà người ai cũng không đi. Về sau được phong làm Hưng Quốc Quận chúa, thì ngay cả mấy gia nghiệp đều không đi. Đương nhiên, Tống Lạc Dương thì nàng đều đến trong ba ngày đầu.
Gả cho Bạch Thế Niên xong, thân thích trong nhà của Bạch Thế Niên cũng không ít, thất cô tám bà. Thân thích rất ít Ôn Uyển nghe xong chỉ lắc đầu. Nhưng mà, nàng cũng may mắn ah, được cái thân phận nàng cao, không muốn gặp cũng có thể không gặp. Nghĩ đến sắp qua ngày thứ hai rồi, ngày thứ ba liền trở về.
Cũng bởi vì như thế, ngày đầu tiên thân thích đến thăm nhiều. Ôn Uyển một người đều không muốn gặp. Vào lúc ban đêm Bạch Thế Niên chuẩn bị cho Ôn Uyển dự phòng trước, nói ngày thứ hai cậu mợ muốn tới, để cho nàng gặp mặt.
Ôn Uyển rất nghi hoặc, lẽ ra hẳn là vãn bối đi chào trưởng bối. Cho dù thân phận nàng cao không đi, thì cũng là Bạch Thế Niên đến nhà bái phỏng mới đúng, làm sao lại trái ngược lại như vậy.
Cậu của Bạch Thế Niên họ Dương, tổ tiên cũng là người đi theo thái tổ tranh giành thiên hạ, cũng là công huân trong người. Nhưng bởi vì tứ phong hầu tước chỉ có năm đời, về sau một đời lại rớt mất một cấp. Hiện tại, Dương gia đi chính là con đường khoa cử. Vẫn là ngoại tổ phụ Bạch Thế Niên có năng lực, nhưng mà lại lần nữa mất mặt, là không có một người có thể qua mắt đấy. Đệ tử Dương gia đi thi khoa cử, trong hai mươi năm qua không có một người nào đậu tiến sĩ cả. Dựa theo trình tự bình thường. Hẳn là sau khi thành thân, nên do trượng phu mang theo tân thê tử, đến tất cả thân thích đi nhận thức mới đúng. Ôn Uyển địa vị rất cao, chỉ có người khác đến bái kiến nàng, ở đâu còn có chuyện nàng chủ động đến bái kiến người khác.
Ý của Bạch Thế Niên, là cậu mợ muốn gặp Ôn Uyển. Trong mắt Ôn Uyển hiện lên hiểu rõ, như vậy xem ra, là có mục đích khác rồi. Mặc dù nói gả cho Bạch Thế Niên. Nàng sẽ để ý đến cảm nghĩ của Bạch Thế Niên. Ví dụ như về sau giúp đỡ một nhà Bạch Thế Niên, nhưng mà trừ đó ra. Những thân thích khác, ai cũng đừng muốn kiếm chỗ tốt từ nàng.
Vừa đến sớm ngày hôm sau, Ôn Uyển đã phái người đi mời Thanh Hà tới. Nàng cùng cái vị Dương phu nhân này không có lời gì để nói. Không biết, cũng không định có nhiều giao tình. Thanh Hà là một người hòa hợp, cũng thường xuyên cùng những người này liên hệ, theo chân bọn họ giao tiếp sẽ tinh thông hơn.
Bạch Thế Niên dẫn cậu mợ hắn đi tới chính sảnh, Ôn Uyển được tín hiệu đi ra chiêu đãi. Tuy Ôn Uyển rất không muốn gặp, nhưng vì muốn cho Bạch Thế Niên có thể diện nên vẫn ra.
Bạch Thế Niên giới thiệu bảy tám người đến: “Quận chúa, đây là cậu, đây là mợ, đây là…” Một đống biểu ca chị dâu biểu đệ, biểu muội, cháu ngoại nữ.
Cậu mợ Bạch Thế Niên đã lớn tuổi, đoán chừng cũng khoảng năm mươi rồi. Cùng đi còn có một đám nam nhân cùng con dâu bên ngoài, còn có hai tiểu cô nương. Ôn Uyển nhìn thấy, chân mày nhíu nhíu, cái trận thế này, có phải là có chút lớn hay không ? Hướng người tiến vào mỉm cười nhưng cũng không có đứng dậy.
Bạch Thế Niên dẫn cậu mợ hắn ngồi ở bên cạnh. Dương lão thái gia cùng Dương lão phu nhân thấy Ôn Uyển một chút cũng không có đem bọn hắn là trưởng bối xem vào mắt, sắc mặt nhàn nhạt tươi cười, rõ ràng là chiêu bài cười lấy lệ. Ôn Uyển thấy hai người phúc thân muốn hành lễ, liền cười nói miễn đi, không cần khách sáo như vậy.
Mọi người bái kiến xong, nam nhân là không thể ở lâu bên trong viện. Bạch Thế Niên liền dẫn Dương lão thái gia cùng một đám nam tử đi ra ngoài. Lưu lại một đám thân thích cho ÔN Uyển đối phó.
Cũng may người liên can vừa lần lượt ngồi trên ghế, thì Đại phu nhân Thanh Hà đã tới đây rồi. Đại phu nhân vừa đến vừa xin lỗi: “Mợ, sao người lại tới đây ? Người lớn tuổi như vậy, còn để người bôn ba nữa. Lục đệ cũng quá không hiểu chuyện rồi.”
Dương lão thái thái trong nội tâm trì trệ, trên mặt lại vô cùng hòa ái: “Cũng là nhất thời nảy lòng tham, vốn là mấy người thê tử Thụy ca tới. Bộ xương già này của ta, đột nhiên muốn đi đi lại lại. Thuận đường cũng đến bái kiến Quận chúa và thăm Thế Niên.”
Thanh Hà lần này là đem ta tên tiểu tử nhà mình đều gọi lên: “Có thể thấy được người thương Thế Niên lắm, nếu tướng công ta mà biết lại oán trách lão thái thái bất công rồi. Đến, Minh Trập, Minh Quang, Minh Hoài, bái kiến bà dì, bái kiến mấy vị mợ họ đi.” Ba tiểu tử lần lượt lên hành lễ với mấy vị. Có hài tử quấy rầy như vậy, không khí liền náo nhiệt một chút.
Đại phu nhân thấy Ôn Uyển sắc mặt nhàn nhạt, đã biết Ôn Uyển có thái độ gì rồi: “Quận chúa, đây là thê tử đại biểu ca, đây là thể tử nhị biểu ca, đây là con dâu cả đại biểu ca. Hai vị này là hai nữ nhi của đại biểu ca, Linh Tuyết, Linh Lung.” Vừa nãy Bạch Thế Niên chỉ cường điệu giới thiệu vợ chồng Dương gia, còn có mấy vị nam tử trưởng thành. Những người khác, hắn cũng không nói rõ ràng ai là ai lắm.
Ôn Uyển nhìn mấy cô nương, đều bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi. Hạ Ảnh nghe xong Đại phu nhân giới thiệu, nhìn thoáng qua bốn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia lập tức từ trong phòng bưng tới một cái chén đĩa. Ôn Uyển từ trong mâm cầm vòng ngọc, mỗi người một cái. Đều là ngọc thủy sắc, vậy thì coi như lễ gặp mặt rồi.
Hai vị cô nương ngại ngùng nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Ôn Uyển cười cười, hai người liền lui xuống. Nhưng sắc mặt Hạ Dao lại trầm xuống. Chị dâu, lúc Quận chúa còn không có mở miệng ân điển, vậy mà không gọi tôn xưng. Lá gan thật ghê gớm. Nhưng ngại Ôn Uyển không có ám chỉ, nên sắc mặt Hạ Dao tuy khó coi, cũng không nói lời nào.
Lão thái thái kích động lau lau nước mắt nói: “Khụ, rốt cục cũng trông thấy Niên ca nhi lấy được thê tử, dù ta phải nhắm mắt cũng có thể đi gặp mặt mẹ hắn rồi. Giờ rốt cục cũng không cần lo lắng cho Niên ca nhi nữa.” Đại phu nhân ở một bên khuyên nhủ, hai người chị dâu ở bên cạnh cũng an ủi.
Ôn Uyển trên mặt tươi cười nghe Dương lão phu nhân nói lời này, thoáng chốc khựng lại. Làm sao lại nói cái này, vừa ngày thứ hai đầu năm đến thăm nàng lại khóc mẹ chồng đã chết của nàng. Đây là đang nói mình không hiền lành, còn không lấy lễ nghi mà đối đãi với mợ. Có chủ tâm làm khó nàng.
Dương lão phu nhân kỳ thật chủ yếu là trong nhà có thói quen làm lão đại, lúc này không có đề phòng, dùng chiêu thường ngày hay dùng. Nhưng nhìn lên thấy sắc mặt Ôn Uyển khó chịu, lại được con dâu an ủi, nên thừa dịp thu lại nước mắt.
Thanh Hà ở bên cạnh lại giảng hòa.
Lão thái thái nói một trận lời tốt lành, Ôn Uyển đều không đáp lời. Hơn nữa rất có tư thế phải đi về, chính mình không tiện mở miệng, chỉ có thể ám chỉ con dâu bên người mở miệng: “Quận chúa, nghe nói hai ngày trước khi lục biểu đệ kết hôn, đã để cho mấy huynh đệ hắn đều chuyển ra phủ tướng quân. Đây là lời đồn sao?”
Ôn Uyển nghe xong lời này, trong nháy mắt có chán ghét. Hơn nữa loại chán ghét này là biểu lộ trên mặt luôn, không phải dấu trong lòng. Chỉ là người nhà cậu, không thể xen vào chuyện trong phủ đệ của nàng thì chạy đến tra xét nàng, hẳn là không muốn sống nữa, cũng không nghĩ kĩ phân lượng của mình.
Ôn Uyển lạnh như băng nói: “Thành thân tiền tiêu không đủ, tướng quân phải đi ngân hàng Quảng Nguyên vay ba vạn lượng. Bọn hắn ngược lại tốt, thừa dịp Tướng quân đại hôn lại làm đầy túi tiền riêng. Thành thân bỏ ra hơn sáu vạn lượng bạc, bọn hắn tham hai vạn lượng. Cái này mà lan truyền đi ra ngoài cũng là chuyện lạ rồi. Đem tiền tướng quân làm coi như cỏ rác. Mỗi một phân tiền này đều là tướng quân dùng mồ hôi và máu đổi về. Theo suy nghĩ của ta là muốn bọn hắn đem tất cả phun ra. Nhưng mà tướng quân nhớ tình nghĩa huynh đệ, không muốn vì tiền bạc mà trở mặt cãi nhau, làm thanh danh truyền đi cũng khó nghe. Đã là huynh đệ thì một, hai vạn lượng cũng không có ý định lấy về, chỉ bảo bọn hắn chuyển đi. Nhưng lại không biết hôm nay các người cố ý tới cùng Bổn cung nhắc tới việc này, các ngươi đối với chuyện ở trong phủ đệ tướng quân thật đúng là để bụng rồi. Đừng nói mấy người bọn hắn vốn là ở riêng không ở cùng một chỗ. Cho dù không có ở riêng huynh đệ nhu vậy cũng không dám ở chung. Chỉ thành thân mà dám cả gan làm loạn rồi, lâu dài còn tiếp tục như vậy, đến lúc đó còn không bị bọn hắn uống máu ăn thịt. Nói không chừng uống máu ăn thịt xong còn hận huyết nhục không dễ ăn.” Bạch Thế Hoa tuyệt đối sẽ không đi tố khổ đấy, chắc chắn là những người khác. Ôn Uyển cũng biết người như Dương lão phu nhân sẽ không ra mặt vì mấy con vợ kế. Tất nhiên là tìm hiểu trước khi hành động, chờ bà nói ra, dứt khoát một ngụm chẹn họng nàng.
Đại phu nhân Thanh Hà vội vàng cúi đầu xuống không để cho người khác thấy trên mặt nàng hiện ra nụ cười. Dương lão phu nhân này ỷ vào tuổi lớn bối phận cao, trước kia không ít lần sai khiến Bạch Thế Hoa để cho Dương gia kiếm chỗ tốt. Bạch Thế Hoa cho rằng là mẹ ruột của cậu. Một mực giúp đỡ. Giúp đỡ như vậy thì cũng thôi đi, còn không đến nói một lời cảm ơn, đối với nàng còn lấy tư thế trưởng bối, làm cho nàng mấy lần ăn hết thiệt thòi. Còn tưởng rằng Quận chúa phải nhìn ánh mắt bà ta, nên muốn dò xét nước sâu cạn. Cũng không nhìn một chút xem Ôn Uyển thân phận gì ? Ôn Uyển ngay cả hoàng tử đều không để trong mắt, nếu không phải cho Lục đệ mặt mũi, Ôn Uyển gặp cũng đều không gặp họ.
Dương lão phu nhân nhìn sắc mặt Ôn Uyển không chút thay đổi, mặt ẩn chứa tức giận. Vừa chuẩn bị mở miệng, nói mình không có ý này. Cũng không biết có phải con dâu bên cạnh bà hiểu sai ý bà, hay là nóng lòng biểu hiện, nói lời thấm thía: “Trong kinh thành người nào không biết Quận chúa trị gia có phương pháp. Đệ muội, coi như là ý của Lục biểu đệ, muội…”
Lời nói được một nửa, đã bị người bên cạnh kéo lại. Dương lão phu nhân nhìn Ôn Uyển đen mặt, trong nội tâm thầm kêu không tốt. Vội vàng đứng lên kinh sợ nói: “Quận chúa, đây là tân nương tử, không hiểu chuyện, Kính xin Quận chúa thứ lỗi.”
Ôn Uyển nghe xong lời này sắc mặt đã đen lại. Không hiểu chuyện lại chạy tới trong phủ tướng quân, là đến dạy bảo nàng như thế nào làm người con dâu, thật đúng là không biết xấu hổ: “Đây là tướng quân quyết định. Bổn cung cũng không nói nhiều. Đương nhiên, Dương lão phu nhân cùng vị này lo cho tướng quân như vậy, Bổn cung chút nữa sẽ đem lời này chuyển cho tướng quân, để cho tướng quân cũng biết lời dạy bảo của Dương lão phu nhân cùng Dương đại phu nhân, nhìn xem tướng quân nói như thế nào ? Bổn cung còn có việc, không ở cùng các vị nữa. Đại tẩu, làm phiền tẩu rồi.” Ôn Uyển ngay cả mợ đều không muốn gọi, trực tiếp xưng hô danh hào. Cũng đã cho thấy ý không muốn thân cận rồi.
Vị con dâu vừa nãy sắc mặt tái đi, thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng rất tức giận, trong nội tâm cũng rất ủy khuất. Rõ ràng trước đó mọi người đã nói rồi, trước do nàng dẫn chủ đề. Làm sao hiện tại tất cả đều là lỗi của nàng rồi.
Dương lão phu nhân vốn còn muốn nói hai câu mềm, đã thấy Ôn Uyển nhìn cũng không nhìn bọn họ, đứng lên liền đi ra ngoài. Trên mặt cũng là một hồi trắng một hồi đen đấy. Qua nhiều năm sống an nhàn sung sướng như vậy, bà không nghĩ tới về già còn ném đi mặt mũi lớn như vậy. Chuyện ngày hôm nay nếu lan truyền ra ngoài, thể diện gì cũng không còn.
Ôn Uyển thật đúng là phải cảm tạ cái thân phận này. Cho dù lan truyền đi ra ngoài, ném cũng là mặt mũi Dương lão phu nhân. Bởi vì ÔN Uyển là quân, dù nghĩ như thế nào, cũng không ai dám nói Ôn Uyển thất lễ. Phải biết, lấy công chúa người ta, bố chồng, mẹ chồng đều phải thỉnh an công chúa trước. Ôn Uyển không có để cho họ quỳ xuống đã là cho các nàng mặt mũi.
Ôn Uyển đi rồi, không khí lúc này nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Đại phu nhân vội vàng giảng hòa: “Mợ, Quận chúa hẳn là có việc mới rời đi đấy, người cũng biết Quận chúa bề bộn nhiều việc. Mợ người cũng đừng chú ý. Mợ, con nhớ được người yêu nhất là uống lão quân mi, ngày hôm nay Lão Quân Mi là ngâm được không tệ. Hương vị rất ngon, người nếm thử nhé.”
Một đoàn người cũng nói theo hai câu, nhưng rốt cuộc là lừa mình dối người. Dương lão phu nhân liền để cho người đi tiền viện nói một tiếng, các nàng lên đường hồi phủ thôi.
Chỉ có quản gia đưa tiễn, Ôn Uyển không có đi ra tiễn.