Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 82: Bữa tối dưới ánh nến



Trở lại trên đường, Bạch Thế Niên thở dài nói: “Vợ, năm đó làm sao nàng có thể bái nhập làm môn hạ của tiên sinh?” Có thể đã bái lạy được học giả đệ nhất thiên hạ làm thầy, đó là chuyện mà bao người tha thiết ước mơ, cơ duyên của Ôn Uyển không phải là tốt bình thường.

Ôn Uyển nhìn ra Bạch Thế Niên đang cảm thán, thì cười nói: “Chàng biết không? Có thể thu ta là học sinh, lão sư nói đây chính là chuyện mà hắn làm chính xác nhất đời này, có đệ tử như ta có thể chống đỡ được hơn mười mấy những học sinh khác, cũng không uổng phí được cuộc đời này .”

Bạch Thế Niên đổ mồ hôi dữ dội. . . . . .

Trở lại trong phủ đệ, Ôn Uyển mới biết được, trong hoàng cung phái cung nữ tới đây tặng đồ cho nàng. Hạ Dao đưa tiền thưởng rồi cười nâng hộp gỗ lim. Đưa cho Ôn Uyển một quyển tập tranh: “Quận chúa, đây là Tôn công công kêu người đưa đồ tới.”

Khuôn mặt Hạ Dao không thay đổi mà đưa đồ cho Ôn Uyển, Ôn Uyển có chút nghi ngờ, thứ gì thần bí như vậy . Mở ra vừa nhìn liền trợn to hai mắt. Chẳng qua cũng khôi phục bình thường rất nhanh, đóng tập tranh rồi nhìn thoáng qua Hạ Dao, “ngươi cứ đi ra ngoài trước, nếu có người tới thì báo cho ta biết một tiếng.”

Trong lòng Hạ Dao bật cười, nhưng trên mặt cũng không hiện ra, liền lui ra ngoài. Ôn Uyển chờ Hạ Dao đi ra ngoài xong thì một mình hăng hái thưởng thức tập tranh, ừ thật là đẹp mắt. Càng xem càng bội phục, càng xem càng cảm thấy có ý tứ.

Khi Bạch Thế Niên đi vào. Thấy Ôn Uyển ngồi ở trên giường nhìn gì đó tới tập trung tinh thần đến mức hắn đi vào cũng không biết “Nàng đang xem cái gì vậy?”

Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn về Bạch Thế Niên, liền giật mình một cái, phản xạ có điều kiện mà đem tập tranh giấu về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn người đứng bên cạnh mình. Ôn Uyển còn kém lệ rơi đầy mặt rồi, làm sao mà hiện tại tới người thông truyền một câu cũng không có, nếu như bị bắt gặp nàng đang lén nhìn sách cấm thì thật mất hết mặt mũi rồi, cái nữ nhân Hạ Dao chết tiệt này, nhất định là cố ý, cố ý để cho nàng bị bêu xấu .

Ôn Uyển đem tập tranh giấu ở trong chăn, cố tình giả bộ kỳ lạ “Không có nhìn cái gì, làm sao chàng đi vào cũng không thông báo một tiếng. Bước đi cũng lặng yên không một tiếng động .”

Bạch Thế Niên có chút nghi ngờ. Hắn cũng không thấy được là rốt cuộc Ôn Uyển đang nhìn cái gì, chẳng qua là nhìn bộ dạng Ôn Uyển có chút hăng hái liền mở miệng hỏi “Là tại nàng đọc sách nhập tâm quá, nha hoàn của nàng đã thông báo , tiếng bước chân của ta cũng rất lớn. Nói lại, rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì vậy? Nhập tâm như vậy, còn sợ ta nhìn thấy nữa.”

“Là chút ít sơ đồ phác thảo, chuẩn bị mở rộng Di Viên để sử dụng. Chàng cũng biết Di Viên của ta là nơi cho quý phu nhân tụ tập, ta có mời mấy danh gia phác thảo sơ đồ để thuận tiện chọn xem cái nào tốt hơn, đồ mà nữ nhân thích làm sao có thể để cho nam nhân nhìn được , chàng cũng đừng có nhìn.” Ôn Uyển nói xong liền đem bức tranh lấy ra, làm trò trước mặt Bạch Thế Niên rồi để vào trong hòm xiểng của mình.

Mặc dù Bạch Thế Niên trong lòng có nghi ngờ, nhưng Ôn Uyển đã nói tới như vậy rồi tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều thêm nữa, Ôn Uyển không thấy Bạch Thế Niên hỏi nữa thì nguy hiểm vượt qua cửa ải này .

Bạch Thế Niên vừa lúc đi ra ngoài liền thấy Hạ Nhàn đang bưng vào một bình, bên trong có hai chén bạc tinh sảo, thấy hai người liền đặt súp ở trên bàn rồi đi ra ngoài.

“a, đây là cái gì vậy, lại có hương thơm mát lạnh.” Bạch Thế Niên uống bỗng nhiên tò mò, uống thấy mùi vị thuần khiết lại không biết là làm từ cái gì, cũng thật sự khó hiểu.

“Đây là súp đài sen, quận chúa cũng thỉnh thoảng mới ăn được dầu mỡ nên uống thêm cái này.” Bạch Thế Niên nghe xong thì nhìn Ôn Uyển một cái. Hắn trước kia ở Hầu phủ cũng thường xuyên ăn. Nhưng lại không phải là mùi vị này, Bạch Thế Niên uống giống như bò uống nước vậy, đảo mắt đã uống được hai chén. Cái chén kia của Ôn Uyển còn chưa uống xong, Bạch Thế Niên lại vẫn muốn uống nữa, không lâu sau thì đã thấy đáy rồi.

Bạch Thế Niên cũng là đệ tử thế gia. Nhưng ở trong quân doanh nhiều năm qua, nên lây dính rất nhiều tập tính của binh sĩ “Làm sao lại chỉ chuẩn bị có một ít như vậy, uống súp cũng không tận hứng.”

“Vật này ăn cũng là vừa đúng lúc rồi, nếu tướng quân thích thì nô tỳ lại đi nấu thêm nồi súp nữa.” Hạ nhàn vội vàng tiếp lời, nàng vốn là đã nấu nhiều hơn một chút rồi, chẳng qua là tướng quân, ừ, có khẩu vị rất tốt.

“Vừa lúc phía dưới đưa tới một chén bào hươu, buổi tối ngươi nấu một nồi canh thịt bào tử đi , dùng lá sen còn lại bọc vào rồi chôn xuống nướng chính, lại chuẩn bị thêm một phần thịt khô xào măng mùa đông, xào hai món ăn đi, cũng lâu rồi không ăn quả thực là nhớ.” Ôn Uyển nghe xong lại nhớ lại, đương nhiên là hăng hái ăn.

“Vậy có cần phải chuẩn bị thêm một chút rượu hay không.” Hạ nhàn cúi đầu cười nói.

Ôn Uyển cũng nghĩ lâu rồi không uống, nhưng lại sợ tới buổi tối, ừ, nên nàng nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên. Ý là có muốn uống hay không, nếu uống thì nói nhưng buổi tối thì không thể được làm gì cả .

Bạch Thế Niên cũng suy nghĩ một chút, rượu do Ôn Uyển ủ ở kinh thành đã được rao giá tới ngàn vàng một vò, tất nhiên là vạn kim một vò cũng khó có thể cầu được, nhiều năm qua rượu của Ôn Uyển cũng không đưa cho bao nhiêu người. Muốn giữ lại mình uống. Gần đây ủ rượu nên ở tửu lâu cũng bắt đầu bán, nhưng cũng có giữ lại một phần. Cho nên, hiện tại trên căn bản rất khó có thể nhận được rượu từ nơi này của Ôn Uyển. Nhiều nhất là tự mình tới đây chơi rồi cầm một chút về cũng là không tệ rồi.

Rượu của Ôn Uyển ủ, mặc dù phía ngoài có tin đồn ngàn vàng có chút khoa trương nhưng bên trong quả thật cũng thả không ít dược liệu trân quý, thay vì nói đó là rượu trái cây còn không bằng nói là rượu thuốc, lưu thông máu bổ khí có hiệu quả dưỡng thân. Nếu không thì làm sao hoàng đế lại có thể để Ôn Uyển truyền ra danh tiếng thích rượu nhưng lại còn quản chế như vậy. Thật sự cũng không tới mức quản chế. Vì Thái y có nói rượu thuốc kia mỗi ngày uống một hai chén đối với thân thể vô cùng tốt, tạm thời không nói tới hao phí nhưng trình tự làm lại vô cùng phức tạp, chỉ một chút sai lầm thì mùi vị của rượu cũng sẽ hỏng đi .

Bạch Thế Niên suy nghĩ một chút liền nói: “Được, buổi tối chỉ uống hai chén thôi.” Ý này nghĩa là đồng ý buổi tối không làm cái gì khác, an tâm ngủ.

Ôn Uyển nghe được Bạch Thế Niên đồng ý, ánh mắt sáng lên, hướng về phía Hạ nhàn nói thầm một hồi lâu. Hạ nhàn mặc dù đối với cách làm của Ôn Uyển như vậy có chút tò mò nhưng cũng gật đầu .

Tới khi đến buổi tối , Bạch Thế Niên cũng đói bụng rồi mà còn không thấy có người tới báo xem cơm đã chín hay chưa, mãi cho tới khi Bạch Thế Niên phải mở miệng hỏi thì rốt cuộc cũng nghe được Hạ Nhàn nói là đã làm xong rồi.

Lúc này Ôn Uyển mới cùng Bạch Thế Niên đi vào bàn ăn ở sảnh. Bạch Thế Niên đi vào cũng cảm giác được có sự thay đổi lớn, bàn tròn đã được đổi thành bàn vuông ( người cổ đại tin tưởng bao quanh tròn trịa, cho nên phần lớn cũng là dùng là cái bàn tròn ), trên chiếc bàn vuông có trải lên một chiếc khăn trải bàn xinh đẹp tinh xảo, ở giữa bày những món ăn mỹ vị, bên cạnh có đốt một cây nến màu đỏ, ở bên bàn bên cạnh có buộc chặt một bó hoa tươi.

Chuyện này Hạ nhàn căn cứ theo yêu cầu của Ôn Uyển mà làm, làm ra được ánh nến. Ôn Uyển cảm thấy có chút tiếc nuối, chỉ thiếu một chút âm nhạc, không đợi nàng tiếc nuối xong thì Bạch Thế Niên đàng hoàng mà ngồi xuống, ngửi thấy mùi thơm phiêu tán bay ra từ trên bàn, quả thật là được mở rộng khẩu vị: “Gà ăn mày bị nàng biến thành Hoa Bào Tử, thật không ngờ nàng lại nghĩ ra được, nhưng mà thất sự là rất thơm.”

Được, Bạch Thế Niên vừa mở miệng liền phá hư luôn không khí lãng mạn này. Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không quá để ý. Vốn chẳng qua cũng chỉ là tùy tâm mà suy nghĩ, muốn có được cảm giác. Chỉ cần hai người một mình ở chung một chỗ thì làm cái gì cũng tốt. Ôn Uyển tự mình lấy rượu bên cạnh rót đầy một chén. Bạch Thế Niên thưởng thức một ngụm “A, rượu này, ở trong rượu này nàng có thả lộc nhung, không đúng, còn có hoàng kì.” Bạch Thế Niên vừa uống vừa nói lên được dược liệu ở bên trong, hơn nữa còn là những dược liệu rất quý giá.

Ôn Uyển cười nói: “Chỗ này của ta có rất nhiều loại rượu. Có rượu thuốc, có rượu cho tửu lâu. Rượu thuốc thì để lại cho chính mình uống, còn những thứ rượu khác thì đều được chôn xuống rồi.” Bạch Thế Niên chợt hiểu ra, thì ra Ôn Uyển uống rượu không phải là thích rượu. Mà là vì để làm ấm người, còn có để dưỡng thân .

Bạch Thế Niên uống một hớp lớn “ừ, rượu không gắt còn mang theo vị ngọt, còn có cả mùi thơm, mùi vị cũng thuần khiết, đúng là không tệ. Chẳng qua cũng chỉ là vật yêu thích của những cô nương nơi nội viện, ở biên quan thì phải uống rượu mạnh mới sảng khoái .” Nói xong vẫn cảm thấy có chút chưa đã ghiền, ba ngụm liền uống sạch sẽ chén rượu .

Ôn Uyển cầm dao nhỏ cắt thịt hươu, cắt xong liền thả vào trong đĩa của Bạch Thế Niên, lại cắt thêm để vào trong chén của mình mà từ từ nhai .

Bạch Thế Niên rất thản nhiên hưởng thụ sự ôn nhu săn sóc của Ôn Uyển.

Cổ nhân dạy ăn không nói, ngủ không nói. Nàng lại không phải là dạng người này, Bạch Thế Niên cũng mở lời nói chuyện như bình thường “Năm đó ta vừa tòng quân, cũng chỉ là một binh sĩ nho nhỏ, thời gian mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo như hai thế giới khác nhau vậy, mặc dù không có lạnh như ở kinh thành nhưng gió lạnh thổi tới làm cho người ta rét tới run rẩy, chúng ta ở đó uống rượu mạnh, một đám huynh đệ ở đây hét lớn. Hưng phấn mà hát quân ca. Không nghĩ tới cuộc sống khi đó trôi qua thực vui vẻ.”

Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết. Khẳng định thời điểm đó không có mấy người sống sót, bất kể hiện đại hay cổ đại thì thảm thiết nhất chính là chiến tranh.

Ánh mắt của Bạch Thế Niên sâu thẩm giống như là đang nhớ lại thời điểm chinh phạt trên chiến trường “ Người sống sót vô cùng ít, chẳng qua tốt xấu gì cũng là thắng. Mặc dù có có mấy trận chiến vô cùng thảm thiết nhưng dù sao vẫn còn sống, cho tới bây giờ thì người bình yên như ta ở quân doanh lại càng ít hơn ”

Ôn Uyển lẳng lặng nghe. Nghe vô cùng chân thành. Nhìn người đang nói huyên thuyên hết lời này tới lời khác, trong lòng đột nhiên vừa chua sót vừa kính nể. Nam nhân từ trong biển máu đi ra đều là nam nhân chân chính, là nam nhân có trái tim kiên nghị như sắt thép.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vẫn nhìn mình: “Làm nàng sợ sao?”

Ôn Uyển lắc đầu. Chỉ cười nói: “Không có đâu? Ta còn đang suy nghĩ may nhờ chàng còn sống, nếu như chàng có làm sao thì ta biết phải làm thế nào bây giờ?” Nếu Bạch Thế Niên xảy ra chuyện, nàng đi nơi nào tìm được trượng phu tốt như vậy, đoán chừng là chỉ có độc thân tới già thôi.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nhu tình như nước như vậy, lại nghĩ tới lúc trước bị khổ thì có chút cảm thán: “Mấy năm kia để cho ta là vừa tức vừa hận. Ta còn chưa thấy nữ nhân nào ác lòng như vậy, ngày ngày trong kinh thành chọn vị hôn phu. Nàng còn không biết ta nghe thấy thì khó chịu cỡ nào đâu.” Khi đó, làm sao cũng không nghĩ tới c còn có thể vượt qua có thời gian tốt như vậy.

Ôn Uyển ngẩng đầu lên, hôn một ngụm nhẹ như chim gõ kiến. Bạch Thế Niên cảm thấy chưa đã ghiền liền thi triển một nụ hôn nóng bỏng tiêu chuẩn, hai tay Ôn Uyển quàng qua cổ Bạch Thế Niên cười duyên nói : “Đồ ngốc, nếu ta thật có lòng muốn chọn vị hôn phu, còn đến phiên chàng sao? Cũng chỉ là diễn trò một chút cho mọi người xem thôi đấy chứ.”

Bạch Thế Niên lấy làm kỳ lạ.

Ôn Uyển khẽ cười nói: “Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên ta không đề cập nữa, Từ Trọng Nhiên, Văn Dược, Hải Sĩ Lâm, những người này không có một người kém hơn so với chàng . Từ trọng Nhiên còn nói với ta, từ lúc ta sáu tuổi hắn vẫn đợi ta cho tới hiện tại, vì để cưới ta mà hắn vẫn rất cố hắng, nhiều năm như vậy còn không muốn có một nữ nhân nào, muốn cùng ta cả đời nhất thế một đôi người.”

Bạch Thế Niên nghe lời này, thì đem Ôn Uyển ôm thật chặt lại tới nỗi Ôn Uyển còn không thở được. Ôn Uyển nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn liền chủ động hôn lên.

Qua một lúc lâu Bạch Thế Niên mới cúi đầu thấp hỏi: “Nàng là nói nàng vẫn một mực chờ ta, chờ ta trở lại?”

Ôn Uyển không có gật đầu, cũng không còn lắc đầu. Nàng cũng không nói láo: “Năm ấy, thân thể của ta bị hư tổn nặng nề, phải dưỡng bốn đến năm mới có thể tốt lại được . Cũng nhân dịp này ta muốn nhìn một chút xem chàng có thể kiên trì tới lúc thân thể của ta tốt lên hay không? Nếu chàng kiên trì được thì ta sẽ cho chàng cơ hội này, nếu như chàng không thể kiên trì thì ta cũng không còn gì tiếc nuối. thời điểm đầu năm thân thể của ta mới khỏi hẳn .”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, trong nháy mắt có chút hoảng hốt: “Nàng biết ta nhất định sẽ trở lại sao?”

Ôn Uyển vươn tay ấn cái trán Bạch Thế Niên : “Tên ngốc, chàng cho rằng tại sao ta muốn ở trong quân chọn lựa quan quân ba mươi tuổi trở xuống, ngũ phẩm trở lên? Chàng thật ngu ngốc, không ngờ ta lại không thấy có tên của chàng ở trong danh sách. Ngu ngốc, về cũng không chịu về, chàng có phải còn muốn tiếp tục ở lại làm tình thánh của chàng không?”

Trong mắt Bạch Thế Niên mang vui mừng đều không thể giấu được: “Nàng cố ý để cho ta trở lại. Tên ta báo lên rồi. Chẳng qua là bị loại bỏ. nhưng nếu nàng muốn gả cho ta sao lại còn phải chuyển qua nhiều chiêu trò như vậy, những ngày kia khiến ta buồn muốn chết.”

Ôn Uyển cười mắng: “Khi đó ta còn không có quyết định muốn gả cho chàng, chẳng qua là cho chàng cơ hội thôi, nếu chàng không nắm bắt được cơ hội thì cũng không trách được ta, có điều chàng cũng thực sự đủ ngốc rồi. Rời xa nhiều năm như vậy chỉ đưa tới cho ta một bụi cỏ tới quỷ cũng không hiểu được, chàng cho rằng chàng là bò muốn ăn cỏ sao? Ngu ngốc.”

Bạch Thế Niên bị chửi thì không biết nói như thế nào. Tình cảm bị hành hạ tới nhiều năm như vậy lại là chính hắn tự tìm. Không trách được người khác. Lập tức lầm bầm : “Nàng cũng nên cho ta một chút dấu hiệu a, cái gì ta cũng không biết thì làm sao biết được nàng nghĩ cái gì?”

Ôn Uyển hừ một tiếng: “Chàng cho rằng ta không biết chàng đang nghĩ cái gì sao? Là chàng sợ cậu hoàng đế không đồng ý, cũng sợ cậu hoàng đế giận lây sang chàng khiến cho chàng không thể lấy lại được tước vị của tổ tông. Bản thân thì không quả quyết còn đem trách nhiệm đẩy tới người ta . Chịu khổ cũng là đáng đời.”

Bạch Thế Niên buồn bực: “Ta làm sao biết nàng suy nghĩ cái gì? Nàng lại không chịu thừa nhận.”

Ôn Uyển khinh thường nói: ” Chàng bảo ta thừa nhận như thế nào ? chàng cũng không nghĩ xem ta lúc đó mấy tuổi, chàng muốn cho ta nói với người trong thiên hạ, ta chính là nữ nhân mà chàng nói, có phải chàng muốn ta trở thành trò cười cho người trong thiên hạ hay không? Bản thân chàng không có dũng khí, cũng không suy nghĩ biện pháp để trở lại mà còn ở đây oán hận ta. Chàng cứ như vậy mà trách ta. Hừ , nếu không phải nể tình chàng thành thật như vậy thì ta mới không có gả cho người ngốc như chàng đâu!” Ôn Uyển ba lần bốn lượt chọn rể, nếu tự nói Bạch Thế Niên là chồng của nàng. Trong lòng hoàng đế tất nhiên sẽ không thoải mái, nếu lan truyền ra ngoài thì thanh danh của nàng tất nhiên là sẽ bị hao tổn. Chỉ có làm cho hoàng đế nghĩ nàng không muốn gả, sẽ đau lòng. Lại thêm, nói nàng mất trí nhớ thì đối với người trong thiên hạ mà nói một chuyện đem người ta quên mất là chuyện có thể tha thứ.

Bạch Thế Niên đem người ôm thật chặt lại : “Không lấy chồng cũng gả rồi. Nàng bây giờ là vợcủa ta rồi.”

Ôn Uyển qua thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Bạch Thế Niên, cám ơn chàng. Cám ơn sự kiên trì của chàng, không có chàng kiên trì thì bây giờ ta cũng không có hạnh phúc như vậy.” Mặc dù thành thân chỉ có một tháng, nhưng Ôn Uyển lại cảm thấy đây là thời gian nàng trôi qua an tâm nhất. Thứ nàng rất muốn lấy được, rốt cục đã chiếm được.

Bạch Thế Niên cười nói: “Ta cũng vậy, cảm thấy cuộc sống hiện tại còn giống như nằm mơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.