Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 89: Vợ chồng cãi nhau



Ôn Uyển đem tóc của Bạch Thế Niên tản ra, rồi gọi nha hoàn tới rửa mặt cho hắn. Bạch Thế Niên không muốn để cho nha hoàn tới rửa mặt, muốn Ôn Uyển làm cho hắn, Ôn Uyển cũng không từ chối, nhưng mặt này Ôn Uyển không có thiên phú , đầu tóc cũng bị đảo quanh, mất nửa ngày mới làm xong. Da đầu của Bạch Thế Niên bị kéo tới đau, chờ thật lâu cũng không có cài được ngọc quan. Cuối cùng Bạch Thế Niên không phát biểu ý kiến, Ôn Uyển bị hành hạ tới không còn tính nhẫn nại liền gọi Hạ Xảo tới đội quan ngọc cho hắn .

Sau khi Hạ Xảo búi tóc chỉnh tề cho Bạch Thế Niên xong liền đi ra ngoài. Bạch Thế Niên oán trách nói “Nàng ngay cả đầu tóc còn không làm tốt được, cưới nàng về làm cái gì chứ?” .

Ôn Uyển cười ha hả nói “Cưới ta, chàng có được danh tiếng, có thể giữ thể diện cho chàng. Chàng nghĩ xem có phải do cái này không?” Đối với hóa trang nàng còn hiểu được, nhưng là với các loại kiểu tóc phức tạp này nàng thật sự không quá am hiểu, tất nhiên nếu có thể tập luyện nhiều lần thì cũng có thể búi được tốt. Vấn đề là cái này cũng không có cần thiết vì hoàn toàn lãng phí thời gian. Ôn Uyển rất có tính giác ngộ nên không muốn đoạt bát cơm của Hạ Xảo .

Bạch Thế Niên đối với da mặt dầy của Ôn Uyển cũng đã miễn dịch, dù sao có hay không thì Ôn Uyển cũng có thể nói ra được một đống lý luận của mình.

Ôn Uyển nghĩ đến việc Bạch Thế Niên đi săn thú thì liền oán giận nói “Trong nhà cũng không phải là không có đồ ăn, làm sao còn phải đi săn thú, trời băng thiên tuyết địa, một chút cũng không biết yêu quý thân thể.”

Bạch Thế Niên cười . Hắn muốn đi săn thú nhưng đáng tiếc là hôm nay không có thu hoạch lớn, hắn cảm thấy rất mất mặt. Ôn Uyển không phải không muốn để Bạch Thế Niên đi, nàng chỉ cảm giác làm như vậy quá nguy hiểm.

Bạch Thế Niên cười nói: “Không có chuyện gì, cũng đã thành thói quen. Nơi đó mưa gió so sánh với nơi này còn lớn hơn. Cũng thường xuyên đi săn thú, cải thiện một chút thức ăn.”

Ôn Uyển cau mày nói: “Chẳng lẽ điều kiện cuộc sống ở biên quan còn không được cải thiện sao? Trước kia thì không nói, nhưng hôm nay hàng năm lương thảo quân lương cũng đều đúng hạn đưa tới. Chẳng lẻ còn có người khấu trừ?”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Ta nói chính là trước kia. Hôm nay, cũng vẫn có đi, nhưng chủ yếu là rèn luyện, coi như là khích lệ.”

Ôn Uyển ồ một tiếng. Cũng không tiếp tục phản đối nữa, nói lại thì Ôn Uyển cũng rất cảm khái. Một ngày Bạch Thế Niên cũng có ít nhất nửa canh giờ để luyện võ. Vì chính là không thể để cho tài nghệ bị hao hụt. Săn thú theo ý của Bạch Thế Niên chân chính là để tìm lại cảm giác cho bản thân, không thể đắm chìm trong ôn nhu hương được!

Ngày thứ hai. Thời tiết trong trẻo, Bạch Thế Niên lại đi ra ngoài, Ôn Uyển cũng không nói gì, chỉ bảo hắn nhớ chú ý. Mặc dù Ôn Uyển rất muốn theo ở bên người Bạch Thế Niên , nhưng thời gian hai người chung đụng cũng chỉ còn có nửa tháng nữa thôi, nếu như Bạch Thế Niên kiên quyết muốn đi thì Ôn Uyển cũng không ngăn cản.

Ngày hôm đó, Bạch Thế Niên tương đối đắc ý. Bởi vì săn thú rất thành công.

Ôn Uyển đi lên trước. Vốn chuẩn bị cởi áo khoác, đem đổi bỏ y phục ướt cho hắn. Chẳng qua vừa đi đến gần lập tức sắc mặt biến đổi: “Trên người của chàng sao lại có mùi son phấn?” mấy ngày nay nàng chưa từng dùng qua son phấn. Hơn nữa đồ trang điểm nàng dùng đều tự mình điều chế nên không có mùi phấn đậm.

Bạch Thế Niên đầu tiên là sửng sốt, thấy sắc mặt Ôn Uyển thoáng cái liền thay đổi, thời gian ngắn gần đây Ôn Uyển đối với hắn muốn gì được đó nên để cho hắn nổi lên tâm tư đùa giỡn: “Cái này là lúc ta vừa trở về có một mỹ nhân đầu hoài tống bão, đoán chừng là lúc đó bị dính vào.”

Trong nháy mắt sắc mặt Ôn Uyển xanh mét: “Chàng không đẩy nàng ta ra sao? Vậy thì chàng cũng được hưởng thụ tư vị mỹ nhân trong ngực rồi.” Khốn kiếp, lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt nàng.

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng này của Ôn Uyển thì đùa nói “Chẳng qua là một đứa nha hoàn thôi, đâu có gì?”

Ôn Uyển thẳng tắp mà nhìn Bạch Thế Niên . Nhưng Bạch Thế Niên lại không giải thích với Ôn Uyển nữa, mà ngược lại cứ như vậy cười nhìn Ôn Uyển . Cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển , nói đúng ra là hẳn không có thói quen Ôn Uyển có ánh mắt như thế. Giống như là mình đang làm một chuyện tội ác tày trời vậy. Trong lòng Bạch Thế Niên vô cùng không thích, vốn là định mở miệng giải thích nhưng lời tới khóe miệng lại thay đổi hương vị “Không phải chỉ là một đứa nha hoàn sao? Có đáng giá cho nàng làm quá như vậy không?” Đã nó là không cẩn thận bị va chạm rồi ( mồ hôi, tự ngươi nói đầu hoài tống bão, cũng không phải chỉ va chạm vào).

Ôn Uyển nghe được lời nói của Bạch Thế Niên liền nắm một bình hoa bên cạnh đập nát. Bạch Thế Niên vội đón lấy bình hoa. Ôn Uyển giận dữ hét lên: “Tên vương bát đản nhà ngươi, cút, mau cút ngay.” Thời điểm Ôn Uyển còn muốn ném tiếp lần thứ hai thì nhớ tới đây là đổ cổ, giá trị tới mấy trăm lượng bạc, giá trị nhiều tiền nên liền đem thả xuống.

Bạch Thế Niên nắm lấy tay phải của Ôn Uyển , hắn chỉ cảm thấy đùa giỡn một chút thôi, có cần giận dỗi lớn như vậy không? Thời gian hai người ở chung dài như vậy chẳng lẽ ngay cả hắn là người như thế nào nàng cũng không hiểu rõ sao? Sao lại không tín nhiệm hắn chứ? Đáy lòng của Bạch Thế Niên cũng không dễ chịu gì.

Ôn Uyển không thoát được sự kiềm chế của Bạch Thế Niên đang nắm tay nàng, dưới cơn nóng giận liền rút trâm ngọc trên đầu, không chút nghĩ ngợi đâm xuống. Bạch Thế Niên không có phòng bị nên bị trâm cài tóc của Ôn Uyển đâm trúng mình. Hắn liền sửng sốt tại chỗ, ngay cả vết thương đang chảy máu cũng không quan tâm, chỉ chằm chằm nhìn Ôn Uyển . Hắn không ngờ, Ôn Uyển sẽ có phản ứng lớn tới như vậy.

Khuôn mặt Ôn Uyển giận dữ nói: “Hạ Dao, đi vào.” Tên khốn kiếp vô liêm sỉ, khi dễ mình không có võ công hay sao?

Hạ Dao cho tới bây giờ còn không nghe qua giọng nói tức giận như thế của Ôn Uyển , liền bước nhanh đi vào trong nhà, nhìn thấy Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nồng đậm mùi thuốc súng. Hạ Dao thấy cánh tay Bạch Thế Niên có máu chảy ra thì khuôn mặt nhíu lại. Chuyện gì lại khiến Quận Chúa giận dữ lớn tới như vậy? Ngay cả vũ khí cũng động tới, chẳng qua là Hạ Dao cũng chỉ đứng yên không có nói gì, Hạ Dao cũng không biết phát sinh chuyện gì nên lập tức muốn khuyên nhủ nhưng cũng không khuyên nhủ được.

Bạch Thế Niên cắt đứt lời của Hạ Dao: “Các ngươi đều đi ra ngoài.”

Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Không có phân phó của ta, không cho đi.” Nói xong, thì xoay người nhìn Bạch Thế Niên , thần sắc càng lạnh lẽo hơn”Ngươi làm vậy là ý gì? Thử dò xét, đùa? Trò chơi nhàm chán như vậy ngươi cũng chơi được sao?” Thật ra thì ngay ở trước khi bắt đầu thì nàng đã nhìn ra được là Bạch Thế Niên đang đùa nàng, nhưng Ôn Uyển không đồng ý đùa giỡn như vậy, mặc dù chỉ là đùa giỡn, thì Bạch Thế Niên cũng đã xúc phạm điểm mấu chốt của nàng.

Bạch Thế Niên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Uyển, trong lòng vô cùng bế tắc. Trong lòng hắn giống như có một tảng đá nặng trịch chèn qua, vô cùng khó chịu, âm thanh lập tức khàn khàn nói “Ta vốn tưởng rằng, nàng có thể vì hiểu lầm mà nói lời xin lỗi với ta, hoặc là nói hai câu mềm mỏng. Nàng còn không nhìn thấy tay của ta đang chảy máu sao?” Cũng may cái này là trâm ngọc, đầu tuy nhọn nhưng không sắc bén cho nên chỉ bị đâm rách da. Kếu là kim trâm thì có thể để lại một lỗ thủng lớn. Tất nhiên chút này cũng chỉ là vết thương nhỏ, chỉ chảy mất chút máu, đối với hắn mà nói cũng giống như là gãi ngứa. Nhưng trong lòng Bạch Thế Niên rất khó chịu. Hai người là vợ chồng đã được hai tháng rồi, không ngờ Ôn Uyển không có chút tín nhiệm nào với hắn. Nhiều năm như vậy chẳng lẽ tâm ý của hắn đối với nàng, nàng đều không nhìn thấy hay sao ? Tại sao hôm qua còn có thể ân ái triền miên nhưng hôm nay chỉ một câu nói không đúng là có thể rút trâm ra đâm hắn. Ôn Uyển , nàng coi hắn là cái gì?

Sắc mặt Ôn Uyển càng lạnh: “Buồn cười, nói xin lỗi, chẳng lẽ người sai chính là ta?”

Bạch Thế Niên không thích Ôn Uyển như hiện tại, là người gây sự nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, Ôn Uyển như vậy khiến cho hắn thấy xa lạ, hắn thích Ôn Uyển đối với hắn ôn nhu nhẹ nhàng, ân cần hỏi thăm .

Ôn Uyển thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, trong lòng lại càng giận lớn”Ngươi đã không biết được sai lầm của mình còn cho là đó là lỗi của ta, vậy thì ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi.” Nói xong, Ôn Uyển cũng không để ý tới nam nhân có sắc mặt xanh mét kia, xoay người đi vào trong nhà

Hạ Dao vội vàng cầm hòm thuốc tới bôi thuốc giúp cho Bạch Thế Niên , lại băng bó một chút, sau khi thu xếp thỏa đáng xong Hạ Dao mới nói lời thấm thía: “Tướng quân, Quận Chúa lần này mặc dù là vội vàng xao động một chút nhưng có một số chuyện nô tỳ phải nhắc nhở người. Người có thể tùy ý đùa giỡn với Quận Chúa rất nhiều thứ nhưng riêng cái này thì không thể đùa giỡn, Quận Chúa ghét nhất chính là những người trêu hoa ghẹo nguyệt, tâm tư không kiên định, ngay cả đùa giỡn cũng không thể được. Nếu không thì nàng lập tức sẽ trở mặt, đây chính là điểm mấu chốt của Quận Chúa, một khi đụng vào nàng sẽ rất tức giận. Thật ra Quận Chúa cũng biết khuyết điểm của người, chẳng qua là Quận Chúa là một người thích sạch sẽ. Có thay đổi cũng không thể đổi được nên kín xin tướng quân tha thứ nhiều hơn một chút.” Dựa theo lời nói của Hạ Dao, do thời gian này Bạch Thế Niên quá trôi qua quá thoải mái, da tróc lại bắt đầu ngứa rồi. Nếu như Quận Chúa thật sự là người hào phóng thì sao còn nói rõ là không cho có thông phòng tiểu thiếp, còn cười đùa giỡn như vậy thì thật sự sẽ có chuyện. Tất nhiên Hạ Dao cũng không phải không trách Ôn Uyển bạo ngược, có lời gì thì từ từ nói, cần gì phải động thủ a.

Sắc mặt của Bạch Thế Niên đã khôi phục như cũ: “Biết rồi, đa tạ.” Hắn cũng coi như biết, nếu còn cười đùa giỡn như vậy thì còn không phải là tự tìm tội. Thật ra thì hắn không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ muốn xem Ôn Uyển tới tột cùng đối với chuyện này nhạy cảm tới mức độ nào, hôm nay mọi chuyện lộ ra thì hắn đã biết. Trong lòng Bạch Thế Niên tràn đầy nghi ngờ. Tại sao Ôn Uyển đối với chuyện này lại nhạy cảm như vậy? Hắn chẳng lẽ còn chưa làm được đủ, bình thường chỉ có người từng trải qua tổn thương mới có thể có phản ứng lớn tới như vậy, nhưng Ôn Uyển , ừ, Bạch Thế Niên nghĩ tới ngày đó Ôn Uyển làm nhảm nói bậy thì vạn phần kinh ngạc. Không phải là Yến Kỳ Hiên , nhưng cuộc sống mà Ôn Uyển trải qua thì hắn coi như cũng hiểu được bảy tám phần, không thể nào có thể tồn tại một người như vậy. Nếu thật sự có người này thì người nam nhân này là ai, còn thân thế nói tới kia lại là chuyện gì xảy ra?

Bạch Thế Niên chỉ nghĩ tới liền nhức đầu, cảm thấy trên người Ôn Uyển con có rất nhiều câu đố để cho hắn không thể suy nghĩ sâu xa được, vì một khi suy nghĩ sâu xa thì không thể tìm được đáp án nữa rồi .

“Tướng quân, ở bên ngoài có người muốn gặp tướng quân, nói với tướng quân đã xảy ra chuyện.” Bạch Thế Niên thấy người tới thì sắc mặt rất khó coi, vội vã đi thep.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên nói cũng không nói một tiếng thì lập tức cười khổ, xem ra những ân ái lúc trước vừa tới thời khắc mấu chốt là có thể bộc lộ ra được rất nhiều vấn đề, hiện tại có thể dễ dàng tha thứ bỏ qua nhưng còn sau này thì sao? Sau này đoán chừng còn phải đụng chạm. Đều nói vợ chồng sống là không ngừng giày vò rồi hợp lại, xem ra nàng cũng cần phải làm tốt cái chuẩn bị này.

Hạ Ảnh nhìn bộ dạng trầm tĩnh của Ôn Uyển, trong bụng cũng rất tức giận, bất kể có chuyện gì thì ít nhất cũng phải nói một tiếng. Một tiếng không nói đã đi rồi, coi Quận Chúa là cái gì?

Ôn Uyển khẽ cười nói”Ngươi không cần lo lắng, ta không sao cả ,bảo Hạ Nhàn buổi tối làm vịt hầm hạt sen, căn dặn xuống đem con mồi Bạch Thế Niên bắt được đưa tới trong phủ của hắn đi.” Một lát sau, Ôn Uyển lại nói: “Đi tra xem trong kinh thành xảy ra chuyện gì mà để cho hắn phải vội vã chạy về như vậy.” Trong kinh thành không nên có chuyện gì lớn phát sinh, nếu không thì cũng sớm đã nhận được tin tức rồi mới đúng, nếu không phải chuyện lớn thì cũng không khiến cho Bạch Thế Niên ra đi vộ vàng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.