Dương Tuyết thấy Bạch Thế Niên tức giận, nước mắt liền lã chã tuôn rơi: “Thật xin lỗi.”
Bạch Thế Niên cười lạnh, thật xin lỗi, chuyện năm đó làm cho hắn tổn
thương thật sâu. Vì thế hắn mới không đồng ý nhờ người làm mai, dứt
khoát chạy đi làm lính. Những năm gần đây, hắn vẫn còn vì chuyện đó mà
đau lòng không dứt, vẫn cho rằng hắn hại chết Dương Tuyết. Hôm nay một
câu thật xin lỗi là có thể kết thúc tất cả sao? Chuyện như vậy người
Dương gia cũng có thể làm ra. Bạch thế Niên lạnh lùng nói: “Ngươi trước
hết đem chuyện năm đó nói rõ ràng cho ta biết? Tốt nhất là dăm ba câu
nói cho rõ ràng, ta không có nhiều thời gian để nghe ngươi nói nhảm.”
Câu chuyện bát quái xa xưa này thực làm cho người ta muốn đau răng a. Chuyện Dương Tuyết trải qua, thật giống như tiểu thuyết, thích một thư
sinh nghèo, nhưng mà người trong nhà không chịu. Vì muốn cắt đứt hi vọng của nàng, liền đem nàng hứa hôn cho Bạch Thế Niên. Dương Tuyết không
cam lòng làm một quân cờ, không muốn bị khắc chết, lại càng không nguyện ý hạnh phúc cả đời cứ như vậy mà bị mất đi, liền gói gém tư trang đi
theo thư sinh bỏ trốn. Bọn họ cũng không dám đi về quê của tên thư sinh
nọ, hai người mai danh ẩn tích, trốn ở vùng nông thôn vắng vẻ của Tây
Bắc. Cuộc sống mặc dù kham khổ, nhưng tình cảm vợ chồng rất tốt, Dương
Tuyết cũng vui vẻ chịu đựng.
Nào biết đâu rằng đứa con độc nhất của nàng năm ngoái bị nhiễm một
loại bệnh lạ, bỏ ra rất nhiều tiền cũng không trị lành. Dương Tuyết thật sự không đành lòng trơ mắt nhìn nhi tử cứ như vậy mà chết đi,vì vậy,
bằng bất cứ giá nào, nàng cũng muốn vào kinh thành.
Nàng không phải không trở về Dương gia, nhưng lại bị coi là kẻ ăn mày mà đuổi đi. Người Dương gia căn bản là không nhìn nhận nàng. Lúc ấy,
Bạch Thế Niên danh tiếng rất thịnh, phố lớn ngõ nhỏ đều nói tới. Nàng
cũng vì cùng đường nghe được danh tiếng của Bạch Thế Niên, liền kiên trì tìm tới cửa . Hôm nay nàng cũng chỉ có con đường này để đi.
Ban đầu Bạch Thế Niên biết Dương Tuyết lấy chồng rồi bỏ trốn, chỉ cho là sau khi đính hôn Dương Tuyết không muốn bị khắc chết, nghĩ rằng lấy
chồng bỏ trốn còn có thể giữ lại được một mạng. Nhưng mà bây giờ biết
được nguyên nhân, nàng cùng người khác có tư tình, người Dương gia cho
rằng nàng đã đánh mất khuê dự, cho nên mới đem Dương Tuyết hứa hôn cho
mình, xem nàng như là phế vật mà lợi dụng.
Sắc mặt Bạch Thế Niên hết xanh lại tím, đôi tay nắm chặt đến nỗi các
đốt tay bị xiết chặt vang lên khanh khách. Dương gia, đem hắn làm thành
cái gì đây? Quả thật xem hắn là con rùa đen.
Đây chính là chân tướng? Đây chính là tình yêu thương của cậu đối với hắn? Bạch Thế Niên tức giận tới cực điểm không khỏi bật cười. Cái mũ
xanh mượt như vậy, Dương gia yên tâm thoải mái mang cho hắn. Còn muốn
hắn cảm thấy mang ơn nhiều năm như vậy. Sao bọn họ lại không cảm thấy
day dứt, không cảm thấy hổ thẹn? Bọn họ làm sao còn có thể yên tâm thoải mái mà yêu cầu Hầu phủ cho họ nhiều chỗ tốt như vậy. Lần này còn muốn
mượn chuyện này giúp đỡ Dương gia. Cõi đời này còn có người vô sỉ hơn so với người Dương gia sao?
Dương Tuyết mặc dù ôm quyết tâm sẽ phải chết để tới đây. Nhưng mà hôm nay thấy Bạch Thế Niên cả người đầy sát khí, trong lòng rất khủng
hoảng. Không phải ai cũng có thể không sợ Bạch Thế Niên như Ôn Uyển .
Bạch Thế Niên thật sợ mình dưới cơn nóng giận, đánh chết nữ nhân này. Mặc dù đánh chết cũng không có việc gì. Nhưng Bạch Thế Niên cũng không
muốn tay mình trở nên ô uế. Nên xoay người trở về hậu viện.
Diệp Tuần nhìn vẻ mặt âm lãnh của Bạch Thế Niên, vội nói: “Ngươi làm
sao vậy? Không phải vợ chồng cãi nhau hay sao? Đến nỗi ngươi sốt ruột
phát hỏa nhiều ngày như vậy. Thật cũng chỉ có ngươi. Một đại nam nhân
lòng dạ nên hào phóng một chút. Nếu không, Quận chúa sẽ không nhìn trúng ngươi đâu.” Chuyện vừa xảy ra ở tiền viện, Diệp Tuần cũng không có nhận được tin tức nhanh như vậy. Nên hắn cho rằng Bạch Thế Niên vẫn lo lắng
vì chuyện của Ôn Uyển.
Bạch thế Niên cố nén tức giận: “Không liên quan đến vợ ta.”
Diệp Tuần thấy là những chuyện khác, cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà
có thể làm cho Bạch Thế Niên mang vẻ mặt tức giận thế này, đoán chừng
không phải là chuyện nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Diệp Tuần nghe được chuyện biểu muội cùng người ta bỏ trốn
tới cửa van cầu, liền nhìn Bạch Thế Niên cười nói: “Tướng quân, ngươi
nên thấy may mắn vì người ngươi cưới chính là Quận chúa. Chuyện này cho
dù lan truyền đi ra ngoài, người khác cũng sẽ nói là phúc khí của ngươi. Không ai dám chê cười ngươi ( cưới biểu muội, cũng không thể so sánh
với cưới được Ôn Uyển nha ). Có điều vận khí của tướng quân cũng coi như tốt. Nếu không có chuyện này, thì ngươi và Quận chúa cũng không có
duyên phận kia rồi.” Thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên hòa hoãn không ít, lại
tiếp tục nói: “Tướng quân, lần trước ta nhìn thấy Quận chúa đối với
tướng quân cũng rất ôn nhu săn sóc, thật ra thì lấy thân phận địa vị của Quận chúa hôm nay, làm được như vậy đã rất đáng quý rồi. Con người thì
sẽ có khuyết điểm . Người giống như Quận chúa, đã trải qua vô số chuyện
đặc thù, đa nghi là nhất định phải có . Nếu không cũng không sống được
tới hiện tại. Tướng quân cần phải thông cảm nhiều hơn. Hơn nữa tướng
quân, thời gian chúng ta ở kinh thành không nhiều lắm, chẳng lẽ lại vì
một ít chuyện này mà lãng phí thời gian ở chung đã không còn lại nhiều
lắm của hai người sao?”
Bạch Thế Niên khẽ than thở: “Ta biết. Ta chỉ có chút đau lòng.” Sau
khi tức giận qua đi, cũng chỉ còn dư lại nồng đậm thương tiếc mà thôi.
Diệp Tuần cười nói: “Tướng quân nghĩ như vậy là được rồi. Quận chúa
nhất định cũng ý thức được mình sai rồi. Nếu như Quận chúa thật nổi
giận, Đại quản gia Hạ Thêm cũng không có khả năng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài giúp đỡ ngươi giải quyết chuyện lần này của Bảo Bảo Cương đâu. Quận chúa có khả năng không đúng, nhưng mà nàng có một tính cách đáng
quý, Quận chúa làm việc có chừng mực, không ỷ vào thân phận, cũng không
kiêu căng, ta thấy Quận chúa thật sự coi tướng quân là trượng phu mà
ngưỡng mộ. Nếu không, giống như những người khác, một chút chuyện nhỏ là hận không thể cho cả thiên hạ đều biết, như vậy tướng quân mới thật sự
mệt mỏi.”
Phía sau câu nói của Diệp Tuần có chút quái dị. Nhưng Bạch Thế Niên
hiểu. Ôn Uyển cãi nhau với hắn, nhưng mà ở trong suy nghĩ của Ôn Uyển đó là chuyện mâu thuẫn giữa vợ chồng, nên sẽ không có cho người truyền đi
ra ngoài. Phía ngoài lan truyền cũng là bí mật lan truyền , chỉ như lọt
vào trong sương mù mà thôi. Hơn nữa Hạ Thêm lại bôn ba vì Bạch Thế Niên, phải biết rằng ở trong kinh thành, hành động của Đại quản gia Hạ Thêm
này đại biểu cho thái độ của Ôn Uyển.
Ôn Uyển quả thực nên cảm tạ Tư Thông một chút. Có cái tấm gương của
nàng ta thì việc Ôn Uyển phát chút tính tình này, đối với người khác mà
nói, thật không thể coi là cái gì.
Tâm tình Bạch Thế Niên vừa tiêu tán một chút, đã nghe bên ngoài có
người đến báo, người Dương gia đã đến. Người đến là Dương gia Đại lão
gia cùng Nhị lão gia.
Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên, cười nói “Tướng quân, có muốn ta cùng ra với ngươi hay không.”
Bạch Thế Niên nghĩ tới người thích cười nhạo như Diệp Tuần, liền lắc đầu nói: “Không cần, chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết.”
Dương Đại lão gia, Nhị lão gia vừa nhận được tin tức, không biết
chuyện gì xảy ra đã tới đây rồi:”Biểu đệ, đệ tìm chúng ta phải không?
Cha ta thân thể không tốt, cho nên không có tới đây.” Thật ra thì cũng
không phải là Dương lão thái gia thân thể không tốt. Chẳng qua là thái
độ này của Bạch Thế Niên làm cho người thân là trưởng bối như Dương lão
thái gia có chút tức giận. Nhưng lại sợ làm trễ nãi tiền đồ của con
cháu, cho nên liền phái hai đứa con trai tới đây.
Bạch Thế Niên nhìn hai người. Năm đó, sau khi biểu muội chết, hắn đau lòng cỡ nào, thống khổ cỡ nào, bọn họ đều thấy ở trong mắt. Bọn họ
không phải là không biết, thế nhưng không có một người nào nói cho hắn
biết sự thật này. Hiện tại, lại vẫn dám lợi dụng chuyện này để mình mưu
cầu chức quan cho bọn hắn. Thân nhân như vậy, thật sự làm cho người ta
lạnh lẽo. Ôn Uyển nói đúng, những người này đều là Vampire (quỷ hút
máu).
Đại lão gia cẩn thận hỏi: “Thế Niên, đệ tìm chúng ta có chuyện gì? Có phải là chuyện của Giận nhi không được hay không?” Giận Nhi là nhi tử
của hắn, đương nhiên là hắn hi vọng Bạch Thế Niên có thể sớm ngày cho
hắn một câu trả lời chắc chắn. Dương gia là nhà mẹ đẻ của Bạch Thế Niên
năm đó, là gia đình thư hương môn đệ, ở trong triều rất có danh tiếng.
Đáng tiếc, hôm nay đã trở nên suy tàn rồi.
Bạch Thế Niên cười lạnh một tiếng:”Biểu muội, nhìn thấy huynh trưởng sao lại không tới gặp mặt?”
Trong lòng Dương gia Đại lão gia cùng Nhị lão gia giật mình một
cái,đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Mặc dù hơn mười năm không
gặp, nhưng nhìn một cái vẫn có thể nhận ra người trước mắt chính là thân muội muội của mình. Đại gia tâm trí khá hơn chút, chẳng qua là sắc mặt
có chút trắng bệch. Nhưng mà trong lòng hắn cũng biết,chuyện lần này của Giận nhi coi như xong. Nhị gia thì chân mềm nhũn, nếu không phải Đại
lão gia vịn hắn, hắn nhất định đã ngã rồi. Bạch Thế Niên
nhìn thấy liền hiểu được, hai người là biết rõ nội tình.
Bạch Thế Niên cười lạnh một tiếng”Mười bốn năm, Dương gia các ngươi,
giấu diếm được thật là sâu. Người đâu, mang cho nàng hai nghìn lượng
bạc, coi như là một hồi duyên phận thân thích. Các ngươi, hừ, phủ đệ ta
không nghênh đón nổi loại người như các ngươi.” Nói xong cũng không thèm nhìn tới người Dương gia, liền bỏ đi.
Dương Tuyết lấy ngân phiếu, liền vội vã chạy tới y quán, xin đại phu
xem bệnh cho hài tử của nàng. Hai vị Dương gia đều chán chường cùng chán nản trở lại Dương gia.
Dương lão thái gia vừa nghe tin tức kia, lập tức gục ở trên giường,
vội vàng mời đại phu:”Không ngờ, nó lại dám trở về. Ban đầu nên đánh
chết cái nghiệt súc này.”
Dương lão thái thái vừa nghe được tin tức, lập tức nóng giận công tâm cũng ngã bệnh theo. Dương gia bởi vì chuyện này, liền náo thành một
đoàn.
“Đại ca, thật ra thì các ngươi cũng không cần khó chịu như vậy. Ta
nghĩ, tin tức biểu muội không có chết, Thế Niên đã sớm biết. Chẳng qua
là lúc trước không nói ra mà thôi.” Lời nói của nhị phu nhân thoáng cái
làm cho đám có mặt đều không tin.
Lời mà nhị phu nhân nói, làm cho mấy đương gia cả kinh trong lòng.
Nếu Bạch thế Niên đã sớm biết, thế nhưng án binh bất động, chờ cơ hội
sau này làm khó dễ “Mấy ngày trước đây ta mới biết được, Phùng Đại quản
gia đi tìm Xương gia. Cũng không biết là chuyện gì, nhưng về sau biết
Xương gia nợ tiền đánh bạc liền cho họ tra hỏi một hồi. Trước đây nữ nhi kia của Xương gia là thiếp thân nha hoàn của muội muội, không thể nào
không nghe được một chút tiếng gió.”
Bất kể có biết hay không, Đại lão gia cũng tự mình đi mời Bạch Thế
Niên đến đây . Nói Dương lão thái gia hôm nay chỉ còn dư lại một hơi
cuối cùng. Muốn gặp mặt Bạch Thế Niên lần cuối.
Phùng quản gia dò hỏi Dương gia Đại lão gia, nghe được lời nói này.
Trong lòng cười lạnh, chuyện thất đức như vậy cũng làm ra được. Đã vậy
còn muốn kêu tướng quân qua thăm. Dương lão thái gia lại không phải là
cha của tướng quân, không đi cũng không tính là bất hiếu. Trực tiếp nói
cho hắn biết, tướng quân đã đi ra ngoài, không biết lúc nào trở lại.
Trong kinh thành tin tức rất là linh thông . Rất nhiều người một
thoáng đều biết Yến Kỳ Hiên đi đến Ôn Tuyền thôn trang của Ôn Uyển. Về
phần ở bên trong Ôn Tuyền thôn trang làm cái gì thì không ai biết cả.
Trong một nhã gian của tửu lâu, Ngũ hoàng tử nở nụ cười, cười đến
hung ác hệt như lang sói: “Không ngờ, thật không ngờ Hưng quốc Quận chúa cùng Thuần thế tử đến bây giờ dẫu lìa ngó ý vẫn vương tơ lòng. Ta nói
làm sao nàng cứ mãi không muốn gả, thì ra là luôn nhớ mãi không quên
tình nhân cũ.” .
Từ Trọng Nhiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cùng không hiểu”Ai có thể
tưởng tượng được, Phất Khê công tử danh chấn thiên hạ, mà người trong
lòng lại là kẻ viết văn không thông Yến Kì Hiên. Thật đúng là chuyện
buồn cười nhất thiên hạ.”
“Đây quả thật là điều mà ai trong chúng ta cũng không nghĩ tới . Ôn
Uyển Quận chúa giấu giếm thật sâu a. Về phần nói người trong lòng, có
thể còn chưa phải. Hẳn là nàng yêu thích dung nhan nghiêng nước nghiêng
thành của tên kia. Ai bảo Yến Kì Hiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử
chứ?” . Quận Vương Yến Kỳ Huyên châm chọc . Ai có thể tưởng tượng, những người tài tuấn như bọn họ, thế nhưng lại thua trong tay một tên quần áo lụa là, quả thật khiến người ta không cam lòng.