Bạch Thế Niên nghe quản gia nói …, biết hai vị lão nhân gia của Dương gia đều ngã bệnh thì cười lạnh một tiếng. Kế sách đau buồn gì bọn họ cũng đều đem ra hết. Đáng tiếc, mình đã không phải là đứa trẻ mười lăm tuổi năm đó. Bọn họ có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, cũng không thể trách hắn vô tình.
Đang suy nghĩ chuyện này thì có người đưa tới một phong thơ. Bạch Thế Niên nghi ngờ nhận tin, lại để cho người ta mở ra xem xét. Trong thư viết Yến Kỳ Hiên đi đến thôn trang.
Trong khoảnh khắc đó Bạch Thế Niên có một loại vọng động muốn lập tức đi tới thôn trang gặp Ôn Uyển, xem một chút rốt cuộc nàng đem hắn đặt ở vị trí nào. Nhưng mà nghĩ tới Ôn Uyển trước giờ luôn ra tay giúp đỡ Yến Kỳ Hiên, còn Yến Kỳ Hiên hôm đó uống rượu lại nói rất nhiều chuyện cũ tốt đẹp cùng Ôn Uyển. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, liền vỗ một cái tát lên trên mặt bàn. Cái bàn trong nháy mắt vỡ ra(cái bàn này niên đại đã lâu, không chịu nổi lực đạo lớn như vậy).
Bạch Thế Niên chán nản mà ngồi ở trên ghế. Nếu như nói chuyện của Dương Tuyết làm cho hắn tức giận, làm cho hắn bất bình. Vậy thì chuyện của Ôn Uyển, làm cho hắn cảm giác tim cũng muốn nguội lạnh. Hắn đối với nàng còn chưa đủ tốt sao? Tại sao nàng lại đối xử với hắn như vậy. . Ôn Uyển đem hắn làm thành cái gì. Mình chẳng qua là không cẩn thận bị tỳ nữ đụng phải, nàng liền phát lửa giận lớn như vậy. Còn nàng thì sao? Chính nàng lại đang làm cái gì? Bạch Thế Niên cảm giác trái tim càng ngày càng lạnh.
Phùng quản gia đi tới, thấy thần sắc của Bạch Thế Niên khó coi, cẩn thận nói: “Tướng quân, Đại lão gia đã tới. Sắc mặt có chút nôn nóng, theo ta đoán chắc là trong nhà có chuyện. Tướng quân, gặp hay không gặp.”
Bạch Thế Niên đem tin tức đặt ở trong tay áo: “Gặp, đương nhiên là gặp. Dương gia có thể làm ra loại chuyện này, ta vì sao còn phải giữ lại thể diện cho bọn hắn. Để cho đại ca tới đây, vừa lúc đem chuyện này nói cho rõ ràng với đại ca.”
Thời điểm Hầu phủ sụp đổ, Bạch Thế Hoa đối với Dương gia vẫn rất chiếu cố. Bởi vì đó không chỉ là nhà mẹ đẻ của hắn, mà trước khi ngoại tổ phụ qua đời vẫn rất thương yêu Bạch Thế Hoa. Dương lão thái gia đối với hắn cũng rất yêu thương quan tâm. Cho nên khi nghe được Dương lão thái gia trúng gió, hắn vốn là tính toán chạy thẳng tới Dương gia . Nhưng mà Thanh Hà lại bảo hắn gọi Bạch Thế Niên cùng đi.
Bạch Thế Hoa tin tức không linh thông, nên cũng không biết chuyện của Ôn Uyển. Lập tức vội vã mà đi tới, nói cho Bạch thế Niên biết chuyện của Dương lão thái gia. Để Bạch Thế Niên đi tới Dương gia cùng hắn.
Bạch Thế Niên ngồi ở trên ghế bát tiên, nói: “Không vội. Phùng quản gia, ngươi nói lại từ đầu đến cuối chuyện mới vừa rồi cho đại ca nghe.”
Bạch Thế Hoa nghe được một nửa. Lập tức nhảy vọt lên. Bạch Thế Niên đè hắn lại, để cho hắn kiên nhẫn nghe xong lời nói của Phùng quản gia. Bạch Thế Hoa chần chờ nói: “Lục đệ, có phải là có hiểu lầm gì hay không?” Phản ứng đầu tiên của Bạch Thế Hoa, chính là không tin.
Sắc mặt Bạch Thế Niên liền trở nên âm trầm đáng sợ. Bạch Thế Hoa kinh hãi đảm chiến .
Phùng quản gia cười khổ nói: “Đại lão gia. Chuyện lớn như vậy còn có thể hiểu lầm hay sao? Người Dương gia, ngay cả chuyện hèn hạ như vậy đều làm ra được. Đại lão gia, nếu người không tin tưởng, người có thể đi hỏi Dương gia một chút. Xem xem Dương gia có dám phủ nhận hay không?”
Bạch Thế Hoa nghe xong liền trở nên tức giận,vội vàng nói: “Lục đệ, đệ byên tâm. Ta sẽ đi Dương gia ngay bây giờ. Nếu như chuyện này là thật, vậy thì chúng ta tuyệt đối không thể cứ như vậy mà nuốt xuống cơn giận này.” Nói xong, nổi giận đùng đùng mà đi đến Dương gia.
Bạch Thế Hoa vừa đi, liền có người tới báo Đại quản gia trong phủ Quận chúa đã tới. Bạch Thế Niên cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại: “Để cho hắn đi vào.”
Lúc Hạ Thêm đi tới, trong tay cầm một cái hộp nhỏ. Hạ Thêm cung kính nói: “Tướng quân, đây là vật mà Quận chúa sai tiểu nhân đem tới cho tướng quân.” Nói xong , một mực cung kính mà đưa cái hộp cho Bạch Thế Niên.
Trong lòng Bạch Thế Niên mặc dù giận Ôn Uyển, nhưng hiện tại tình huống cụ thể trong chuyện này hắn cũng không biết, đương nhiên không thể nào trút giận lên cái hộp này. Nhận lấy hộp, cũng không có mở ra.
Hạ Thêm muốn nói lại thôi.
Bạch Thế Niên nhàn nhạt nói: “Còn có chuyện gì?”
Hạ Thêm vốn là muốn nói chuyện của Yến kỳ Hiên, nhưng mà thấy vẻ mặt lạnh lùng này của Bạch Thế Niên, cũng không tiện mở miệng. Chuyện này, vẫn là để chính miệng Quận chúa nói cho tướng quân biết thì hơn, hắn không nên xen vào. Sau đó, liền cung kính mà lui xuống.
Chờ phòng khách không còn ai, Bạch Thế Niên nhìn chằm chằm cái hộp kia, nếu như Ôn Uyển ở chỗ này, nhất định sẽ bị Bạch Thế Niên nhìn đến thủng hai lỗ a. Bạch Thế Niên hít một hơi, mở hộp ra. Trong hộp cũng không có đồ vật gì quý trọng, mà chỉ có mười mấy bức tranh mà thôi.
Mười mấy bức tranh này cũng chỉ vẽ có một người duy nhất,người trong tranh có khi đang luyện võ, có khi lại đang dùng cơm, có khi lại hái hoa. . . . . . ,với các dáng vẻ khác nhau, có dáng vẻ chuyên chú mà nghiêm túc, có bộ dáng mỉm cười xấu xa, có bộ dạng ăn như hổ đói. Mỗi một bức tranh đều rất sinh động, vừa nhìn liền biết người vẽ đã bỏ ra tâm tư thật lớn, dùng rất nhiều tâm huyết mà vẽ thành.
Điểm quan trọng nhất của bức tranh chính là vẽ hai người. Hai người tay nắm tay tản bộ trong một sân viện bày đầy hoa tươi. Hai tay Ôn Uyển ôm lấy tay của hắn, đầu dựa vào trên cánh tay của Bạch Thế Niên , bộ dáng như chim nhỏ nép vào người, đặc biệt chọc người thương yêu. Tức giận dưới đáy lòng của Bạch Thế Niên cũng bởi vì mười mấy bức tranh này mà tan thành mây khói. Đặc biệt là phía sau mỗi bức tranh đều có ghi lại ngày, cho thấy những bức tranh này đều được vẽ trong hai ngày nay. Trên mặt liền lộ ra nụ cười thản nhiên. Nữ nhân này, muốn mềm mỏng cũng phải chuyển nhiều bước ngoặt như vậy!
Bạch Thế Niên lại nghĩ đến Ôn Uyển, nàng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với hắn. Mới vừa rồi là hắn quá tức giận mới làm cho mình thoáng cái mất đi bình tĩnh. May là lúc này Ôn Uyển không có bên cạnh. Nếu không để cho Ôn Uyển biết hắn hoài nghi nàng phản bội hắn, đoán chừng nàng sẽ lại cãi nhau với hắn.
Bạch Thế Niên cất giọng nói “Đem Hạ Thêm gọi về .”
Lúc Bạch Thế Niên thấy Hạ thêm liền hỏi: “Chuyện thế tử Thuần Vương Yến Kỳ Hiên đi đến Ôn Tuyền thôn trang là như thế nào?” Bạch Thế Niên cúi đầu nhìn thư tín trên tay, kẻ chủ tâm đưa tới phong thư này thật đáng chết.
Hạ Thêm vội vàng thay Ôn Uyển kêu oan: “Tướng quân, chuyện này trước đó Quận chúa thật sự không biết. Tướng quân, có lẽ là Thuần Vương thế tử là bị bệnh đến hồ đồ, thái y nói hắn phải điều dưỡng cho tốt, không nên chạy loạn nữa.”
Bạch Thế Niên nghĩ tới việc Yến kỳ Hiên cảnh cáo mình, trực tiếp mắng hắn là cái đồ không biết suy nghĩ, vô liêm sỉ. Vợ chồng bọn họ cãi nhau thì có liên quan gì tới hắn. Cũng không biết hắn đang tính toán cái gì: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Quận chúa là người như thế nào, ta so sánh với ngươi còn hiểu rõ ràng hơn. Chẳng qua là, Yến Kỳ Hiên đi đến thôn trang làm cái gì?”
Hạ Thêm nghe được những lời này của Bạch Thế Niên, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống. Tướng quân tin tưởng Quận chúa trong sạch là tốt rồi: “Cụ thể tiểu nhân cũng không biết. Nhưng mà nghe người trong thôn trang nói, lúc ấy Quận chúa rất tức giận, không cho Thuần vương thế tử vào thôn trang mà cho người trực tiếp đuổi hắn đi”
Bạch Thế Niên nghe đến đó, sắc mặt càng thêm hòa hoãn. Đưa thư tín trong tay cho Hạ Thêm: “Đây là tin tức người bên ngoài mới truyền đến, trong thư đều nói xấu Quận chúa. Ngươi ở kinh thành quan hệ rộng, hãy đi điều tra xem, là kẻ nào ở sau lưng hãm hại Quận chúa.”
Hạ Thêm hai tay nhận lấy bức thư, mở ra vừa nhìn, lập tức giận đến cả người phát run. Chết tiệt, thế nhưng dám nói xấu Quận chúa như vậy. May là tướng quân tin tưởng Quận chúa, nếu không, còn không biết mọi chuyện sẽ như thế nào? Việc này nếu để cho hắn điều tra ra , thì bất kể là ai, hắn cũng sẽ không cho kẻ đó có cuộc sống tốt đẹp: “Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ đem kẻ làm chuyện xấu sau lưng người khác này ra trừng trị.”
Bạch Thế Niên gật đầu: “Đúng rồi, ngươi hãy giúp ta đi làm một chuyện nữa.”
Hạ Thêm thân là Đại quản gia trong phủ đệ của Quận chúa, đi ra ngoài ngay cả các quan viên đại thần cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi. Nhưng mà đối với Bạch Thế Niên, sự kính trọng của hắn là xuất phát từ nội tâm. Kể từ sau khi biết Quận chúa muốn gả cho Bạch Thế Niên, hắn liền âm thầm cảm thấy vui mừng thay Quận chúa. Lúc này thấy Bạch Thế Niên đối với Ôn Uyển không chút nghi ngờ, trong lòng vừa cảm động vừa cảm kích. Quận chúa gả cho tướng quân, thật là một quyết định đúng đắn: “Tướng quân có việc gì xin cứ việc phân phó.” Hôm nay trong phủ Quận chúa, trừ Ôn Uyển ra thì Bạch Thế Niên chính là chủ nhân của bọn hắn.
Bạch Thế Niên đem chuyện của Dương gia nói với Hạ Thêm. Hạ Thêm liền ngây người mất năm giây, cái Dương gia này cũng thật quá đáng mà.
Bạch Thế Niên căn dặn nói: “Ngươi đi điều tra thêm về mấy cô nương nhà khác cho ta. Đầu tiên là chết như thế nào? Về sau lại như thế nào mà sinh bệnh nặng, xem xem những việc này có liên quan đến ai không?” Mặc dù Bạch Thế Niên biết có truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng mà hắn muốn biết sự thật. Hắn có cảm giác trong những việc này nhất định có chuyện gì đó mà hắn không biết. Nói đúng ra, là hắn muốn trả lại thanh danh cho mình, đem cái danh tiếng khắc vợ này bỏ đi. Dù sao đây cũng không phải là cái danh tiếng tốt đẹp gì.
Hạ Thêm vội vàng gật đầu đáp ứng: “Tướng quân yên tâm, ta điều tra được tin tức sẽ lập tức báo với tướng quân.”
Bạch Thế Niên gật đầu: “Đến lúc đó đưa đến trong thôn trang đi!” Hôm nay hắn nhất định phải đến thôn trang. Chuyện trong tay cũng xử lý xong rồi, phải đi đến thôn trang trừng phạt Ôn Uyển mới được. Lúc này không chấn chỉnh nàng một chút, còn đợi khi nào.
Bạch Thế Niên dự định chờ sau khi Bạch Thế Hoa trở về sẽ rời đi. Nhưng lại nhận được tin tức Bạch Thế Hoa đánh nhau cùng Đại lão gia Dương gia. Trong mắt Bạch Thế Niên dần hiện ra sát ý: “Đại ca thế nào rồi?”
Phùng quản gia cũng không biết, Bạch Thế Hoa lại gây rắc rối rồi. Sau khi nghe Bạch Thế Niên nói sự thật, lập tức đi đến Dương gia hỏi cho rõ ràng. Người Dương gia nhất định là không muốn để cho chuyện này lan truyền ra ngoài, cho nên liền náo loạn cả lên. Trong lúc giằng co, Bạch Thế Hoa bị ăn đánh.
Bạch Thế Niên tự mình đi đến Dương gia, thấy người Dương gia liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nửa câu cũng không thèm nói, trực tiếp cho người khiêng Bạch Thế Hoa về. Bạch Thế Hoa lúc đi về còn nói, nhà mẹ đẻ như vậy cũng không cần nữa. Muốn đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia.
Bạch Thế Niên cũng không có nói cái gì, chẳng qua là phân phó người đi mời thái y đến phủ tướng quân. Dương lão thái gia nhịn không được, sai người vịn đi ra ngoài, xin Bạch Thế Niên thông cảm, nói rằng việc xấu trong nhà không nên truyền ra bên ngoài.
Bạch Thế Niên lạnh lùng nhìn Dương lão thái gia, trưởng bối mà hắn tôn kính hơn hai mươi năm: “Dương Tuyết nói, lúc trước bởi vì nàng yêu mến một thư sinh nghèo, nên bị buộc phải đính hôn với ta. Chuyện này, các ngươi đều biết ? Những lời mà Dương Tuyết nói, tất cả đều là sự thật phải không?”
Bạch Thế Hoa nghe xong, mở miệng thật to mà hỏi: “Lục đệ, đệ nói cái gì? Bọn họ đều biết Dương Tuyết không tuân thủ nữ tắc, tính tình lẳng lơ mà còn dám gả nàng cho đệ.” Đột nhiên nhớ tới chuyện ban đầu, liền oa oa kêu to: “Ta còn nhớ lúc trước vì chuyện này mà phụ thân đối với các ngươi vạn phần cảm kích. Người Dương gia các ngươi cũng có mặt mũi mà hưởng thụ a! Uổng phí ta còn đối với các ngươi trăm tốt vạn tốt, hóa ra các ngươi lại là một đám tâm địa đen tối.” Hay lắm, cậu cũng không phải nữa rồi , trực tiếp trở thành kẻ thù a.
Bạch Thế Niên thấy Dương lão thái gia muốn phản bác, liền nói “Thật là không ngờ, các ngươi lại giả dối như vậy. Uổng công ta còn cho rằng, các ngươi là thật lòng thương yêu ta. Thì ra là, các ngươi chỉ muốn che giấu chân tướng, lại khiến ta đau lòng nhiều năm như vậy. Dương lão thái gia, chuyện như vậy Dương gia các ngươi cũng có thể làm ra được a?”
Dưỡng lão thái gia thấy sắc mặt Bạch Thế Niên lạnh như băng, biết chuyện lần này xong thật rồi: “Thế Niên, lúc trước ta cũng là. . . . . .”
Bạch Thế Niên cười lạnh nói: “Chớ cùng ta nhiều lời, nói rằng những việc kia là ngươi không thể tự quyết định được. Nếu đã dám làm, thì phải dám thừa nhận. Chuyện này, ta coi như xong, sẽ không truy cứu nữa. Sau này, ta sẽ coi như không có cái mối hôn sự như vậy.” Nói xong, thì sai người tới mang Bạch Thế Hoa đi về. Không ai có thể ngăn được.
Lần này Dương lão thái gia thật sự ngất đi. Người Dương gia liền vội vã đi mời đại phu, Dương lão thái gia bị trúng gió rồi. Lần này trúng gió thật chứ không phải giả bệnh . Dương lão phu nhân cũng ngất theo.
Bạch Thế Niên nhe răng trợn mắt nhìn Bạch Thế Hoa, không nhịn được mà khiển trách: “Huynh đã lớn tuổi như vậy rồi, có việc gì không từ từ mà nói được hay sao cứ phải động tay động chân. Cho dù muốn động thủ, cũng phải xem xét một chút xem người bên cạnh có đủ dùng hay không chứ.” Từ nhỏ đến lớn, muốn làm cái gì liền làm cái đấy, cũng không biết lúc nào mới có thể sửa được cái tính xấu đó. Khụ, thôi được rồi, cũng may là ba đứa cháu trai của hắn tương đối tốt. Còn người đại ca này của hắn, không gây ra chuyện hắn đã cám ơn trời đất rồi. Về phần những cái khác, hắn không có hi vọng gì.( Bạch Thế Hoa khinh bỉ, ta đã một đống tuổi rồi, còn có thể có cái tương lai gì, cả đời này cứ như vậy mà trôi qua thôi).
Thái y tới khám nói chẳng qua là bị trầy da chút ít, gân cốt bị trẹo, cũng không có tổn thương đến bên trong. Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đau đớn cứ như là heo bị chọc tiết của Bạch Thế Hoa, Bạch Thế Niên cảm thấy thực nghi ngờ y thuật của thái y.. Chẳng qua ở kinh thành, y thuật của Diệp thái y đã là tốt nhất rồi . Nếu không phải bởi có tầng quan hệ này của Ôn Uyển, hắn muốn mời cũng mời không được.
Thanh Hà chạy tới chăm sóc Bạch Thế Hoa, hướng về phía Bạch Thế Niên nói: “Thái y đã nói không có chuyện gì rồi, Lục đệ cũng đừng lo lắng. Không phải đệ muốn đi đến thôn trang gặp Quận chúa sao? Thời gian đệ ở lại kinh thành cũng không còn bao lâu. Thừa dịp còn có thời gian, nên ở bên cạnh Quận chúa nhiều một chút.” Nói xong, nhìn Bạch Thế Hoa nháy mắt.
Bạch Thế Hoa ban đầu còn chưa hiểu, Thanh Hà làm một ít động tác nho nhỏ, thoáng cái Bạch Thế Hoa liền hiểu được : “Đúng đúng đúng, ta ở chỗ này có chị dâu đệ chăm sóc là tốt rồi. Đệ mau chóng đi đến thôn trang gặp Quận chúa đi. Ta không sao, đệ đi đi!”
Một lát sau Bạch Thế Niên đi ra ngoài, hỏi lại Diệp thái y một lần nữa. Diệp thái y cười nói: “Đây là bởi vì Đại lão gia ít phải chịu đau khổ, cho nên không chịu được bị người khác thương yêu.” Lời này có chút mập mờ nha. Lúc trước vào thời điểm gia thế sa sút,Bạch Thế Hoa cũng chịu không ít khổ. Hôm nay người Dương gia cũng chỉ là không cẩn thận mà đẩy hắn mấy cái chứ không dám thật sự động thủ với hắn. Chỉ bị đụng mấy cái, làm sao lại trở nên yếu đuối như vậy. Đây chính là chịu một chút đau đớn, liền phóng đại lên một cách quá đáng mà.
Sau khi Bạch Thế Niên đi rồi, Bạch Thế Hoa liền không có kêu đau nữa. Thanh Hà cũng không biết là hắn giả vờ. Sau khi phát hiện ra, sắc mặt liền thay đổi: “Chàng đang làm cái gì vậy?” Hắn giả vờ đau đớn để làm cho Bạch Thế Niên đau lòng cùng đồng tình hay sao? Vốn là thân huynh đệ, nếu như giở thủ đoạn với nhau, tình cảm sẽ bị biến chất.
Bạch Thế Hoa không biết suy nghĩ của Thanh Hà, liền nói: “Không giả vờ bị đau một chút thì làm sao có thể làm cho người Dương gia bị dọa đến không phản bác được. Dương gia là cái con rùa đen khốn khiếp. Uổng công ta còn cho rằng bọn họ đối xử tốt với chúng ta. Năm đó khi gia đình chúng ta sa sút, bọn họ giúp đỡ chúng ta, ta vẫn còn mang lòng cảm kích.”
Thanh Hà cười khổ: “Bọn họ như vậy mà cũng được gọi là trợ giúp. Chàng không có nghe được các nàng chê cười chúng ta đâu. Sở dĩ bọn họ ngoài mặt vẫn đối xử tốt với chàng, là bởi vì còn có Lục đệ, cho nên bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng. Chúng ta cũng là được hưởng phúc phận của Lục đệ. Nếu không, thời gian qua cũng sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp.”
Bạch Thế Hoa nghẹn lời, sắc mặt xấu hổ nói: “Thật ra mà nói thì cũng nhờ có cha mẹ và anh trai của nàng giúp đỡ.” Bình quốc công cùng quốc công phu nhân giúp đỡ bọn họ bao nhiêu, hắn biết rõ. Nếu không, lúc trước hắn đắc tội với nhiều người như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người tìm đến trả thù. Nhưng mà hắn đều bình yên vô sự, còn không phải là dựa vào sự che chở của Quốc công phủ.
Thanh Hà nghe lời này, trong lòng tự nhiên là vui mừng. Nhưng lại giả bộ giận dỗi trách móc nói: “Chàng biết là tốt rồi, sau này cố gắng mà sống cho tốt, cũng không uổng phí một phen khổ tâm của cha mẹ ta”