Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 97: Hòa hảo ( trung )



Ôn Uyển nhìn sắc mặt ngày càng ngưng trọng của Bạch Thế Niên, liền gật đầu nói: “Hạ Dao nói với bên ngoài là bán rồi, nhưng thật ra đã đem nàng giam lại . Nữ nhân này đã bị người ta mua chuộc. Đoán chừng là có người muốn dò xét ta.” Ban đầu Hạ Dao nói là bán ra ngoài, chỉ là lời nói giả dối mê hoặc người ngoài mà thôi. Câu nói mùi vị son phấn đến sặc chết người kia của Ôn Uyển nhìn như rất tùy ý…,Thế nhưng Hạ Dao lại vô cùng coi trọng. Cho dù không cẩn thận đụng vào cũng sẽ không bị lây dính mùi son phấn nồng như vậy

Điều tra ra kết quả, nữ nhân này là mật thám được an bài vào. Nàng nhận được mệnh lệnh tìm cách phá hỏng chuyện tình cảm của vợ chồng Ôn Uyển ( trừ việc này, cũng không làm được những việc khác ). Ôn Uyển lại là người hay ghen, nhất định có thể thành công . Chẳng qua lúc trước Ôn Uyển và Bạch Thế Niên vẫn đều đi cùng nhau, nửa bước cũng không xa rời. Người bên cạnh Ôn Uyển đều là tâm phúc, những người khác muốn nhích tới gần cũng không được. Sau này cưới Bạch Thế Niên, tất cả người bên cạnh hắn đều là từ biên quan mang về, cũng không thể chen vào được. Người nọ không có cách nào khác để tiếp xúc với Bạch Thế Niên, chỉ có thể dùng cái biện pháp ngu xuẩn này. Lần này muốn dò xét xem rốt cuộc Ôn Uyển sẽ ghen tuông đến mức nào.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, có chút không thể tin: “Nàng xác định?”

Ôn Uyển gật đầu: “Cũng không có gì khó hiểu. Những năm này, không biết Hạ Dao và Hạ Ảnh đã xử lý bao nhiêu mật thám rồi. Ta đã sớm tập mãi thành thói quen. Chẳng qua là tra không ra người đứng phía sau màn. Người đưa tiền cho nàng kia đã tự vẫn.”

Bạch Thế Niên dùng bàn tay thô ráp vuốt khuôn mặt mềm mại của Ôn Uyển: “Những năm này, cực khổ cho nàng rồi.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Sớm đã thành thói quen.” Ôn Uyển nói xong câu đó, liền đè thấp giọng nói: “Bạch Thế Niên, lần này là ta sai rồi. Ta không nên phát giận với chàng, lại càng không nên động thủ với chàng. Nhưng mà lúc ấy ta cũng không biết làm sao, giống như bị ma xui quỷ khiến, trong lòng tức giận không khống chế được. Thật xin lỗi, ta, ta giống như bị ma xui quỷ khiến vậy, chàng đừng chấp nhặt với ta.”

Bạch Thế Niên đang nâng mặt Ôn Uyển, nhìn sâu vào trong mắt nàng: “Ôn Uyển, ta biết vì sao nàng không có lòng tin với ta như vậy? Nếu như có điều gì ta làm không tốt, nàng hãy nói cho ta biết. Chỉ cần là việc không đúng, ta sẽ sửa đổi ngay .”

Ánh mắt Ôn Uyển có chút đỏ rực, nước mắt sắp tràn ra ngoài, nhưng mà nàng vẫn cố nén đi: “Ta biết, là vấn đề của ta, không liên quan đến chuyện của chàng. Vấn đề đều xuất phát trên người của ta. Chàng đã làm rất tốt rồi, tốt đến mức ta thường xuyên cảm thấy tất cả đều không phải sự thật. Bạch Thế Niên, gần đây ta rất sợ. Sợ mọi chuyện chỉ như một giấc chiêm bao, khi tỉnh lại tất cả đều sẽ tan biến. Có rất nhiều lúc ta sợ hãi tỉnh dậy, mở mắt ra, khi đó ta lại là người độc thân một mình. Cũng không nhìn thấy chàng nữa. Bạch Thế Niên, ta sợ.” Vừa nói xong, nước mắt cũng không nén nổi nữa, lã chã tuôn rơi.

Nhớ lại lúc trước bác sĩ tuyên bố nàng sẽ phải chết, chỉ còn có thể sống được nửa năm nữa, nàng cũng không tuyệt vọng. Không giống như những người khác khi biết mình sắp chết liền trở nên điên loạn. Nàng rất bình tĩnh mà đón nhận sự thực này. Ngược lại đến bây giờ, đáy lòng nàng luôn luôn lo sợ. Có lẽ là hạnh phúc tới quá mau, có lẽ bởi vì Bạch Thế Niên yêu Ôn Uyển quá nhanh, nhanh đến mức Ôn Uyển cũng không dám tin tưởng. Càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nàng sợ cảm giác vừa tỉnh lại, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng. Cộng thêm việc sắp tới Bạch Thế Niên sẽ phải rời đi, làm cho nàng càng ngày càng lo âu, chẳng qua là loại cảm xúc lo âu này, ngay cả mình cũng không để ý. Nhưng việc ngày đó Bạch Thế Niên cười giỡn, chính là một lổ hổng. Để cho Ôn Uyển tìm được lý do mà phát tiết. Trong nháy mắt liền bộc phát ra ngoài.

Bạch Thế Niên nghe lời nói của Ôn Uyển.., sửng sốt một chút. Lát sau mới vội vàng lau nước mắt cho Ôn Uyển. Cuối cùng thấy nước mắt đều đã được lau xong: “Cũng không biết cả ngày nàng suy nghĩ cái gì trong đầu. Vợ à, ta thật không biết nàng làm sao có thể leo lên được cái tước vị siêu phẩm này. Nàng nói nàng sợ cái gì? Nàng nhìn nàng lớn lên xinh đẹp như hoa, còn có thanh mai trúc mã là Thế tử Thuần Vương vừa thấy nàng bị ủy khuất đã muốn ra mặt thay nàng. Có Tào Tụng cùng Ngũ hoàng tử ái mộ. Nàng là muốn cái gì có cái đó, chiến công của ta ở điểm này trong mắt người khác đều không đủ nhìn. Nàng sợ cái gì? Người nên sợ chính là ta.”

Ôn Uyển không để ý tới hắn, tiếp tục khóc.

Bạch Thế Niên tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Vậy nàng nói đi, nàng muốn ta làm sao bây giờ?”

Mới vừa rồi Ôn Uyển cũng chỉ nói ra ý nghĩ thật lòng nhất của mình. Chẳng qua là Bạch Thế Niên xuyên tạc ý tứ của nàng. Nhưng mà hắn nghĩ sai như vậy cũng tốt. Tiếp tục khóc thút thít mà nói: “Ta thật sự sợ hãi. Chàng nhìn xem chàng lớn lên thật tốt. Lại có tiền có quyền, đến lúc đó nữ nhân còn không thi nhau bám lấy. Dù chàng không nguyện ý, nhưng mà cũng không chịu nổi những người đó suốt ngày ngắm nghía đến sự phú quý của chàng.”

Bạch Thế Niên dở khóc dở cười, lập tức thể hiện tâm ý, chỉ lên trời mà thề: “Nàng yên tâm, sau này đừng nói nữ nhân, ngay cả con muỗi cái ta cũng sẽ không cho nó nhích tới gần. Được không? Nếu dám nhích tới gần, giết trước nói sau.”

Ôn Uyển nghe những lời này cũng ngừng tiếng khóc: “Nếu có thể làm được, không cần thề cũng có thể làm được. Chàng yên tâm, ta cũng không phải là người không nói đạo lý như vậy. Lúc trước ta cũng chỉ nói một chút. Bạch Thế Niên, chàng cũng nên đề phòng cho tốt. Người ở kinh thành luôn nhìn chằm chằm vào ta, khẳng định cũng sẽ tìm cách tính toán chàng. Mà lần này chàng đi biên quan, chắc chắn cũng không được yên ổn. Ngàn vạn lần đừng để trúng mỹ nhân kế. Lần này ta thiếu chút nữa đã bị tính kế.” Người phía sau cũng quá mức ghê tởm rồi. Nếu như để nàng điều tra ra, nàng sẽ không để cho hắn có cuộc sống yên ổn, hắn sẽ phải hối hận cả đời vì đã chọc tới nàng.

Chuyện lần này làm cho Bạch Thế Niên đổ mồ hôi lạnh: “Nàng yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận. Lại nói, chuyện lần này cũng không thể trách nàng. Ta cũng có một nửa trách nhiệm, trước kia ở trong quân doanh đã tạo thành thói quen đùa giỡn cởi mở không kiêng kỵ điều gì. Lúc ấy thấy nàng tức giận như vậy, ta liền muốn trêu chọc nàng một chút. Nàng yên tâm, sau này sẽ không có nữa. Chỉ có lần này, lần sau sẽ không có nữa.”

Lúc này Ôn Uyển mới thoải mái gật đầu. Nhưng rất nhanh sắc mặt liền trở nên đen sẫm : “Chàng mới vừa nói Yến Kỳ Hiên thấy ta bị ủy khuất liền muốn ra mặt thay ta? Hắn đi tìm chàng rồi, hắn đã nói với chàng cái gì?” Tên khốn kiếp này, làm sao lại không làm chuyện mà người nên làm chứ.

Đối với Yến Kỳ Hiên, Bạch Thế Niên rất là im lặng , có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngu ngốc như vậy. May là hắn rất tin tưởng Ôn Uyển, nếu không, vợ chồng bọn họ sẽ thật sự xảy ra hiềm khích “Hắn tìm ta, bảo ta phải đối xử tốt với nàng. Ta không có để ý đến hắn. Thật là một kẻ không có đầu óc . Hắn chạy đến thôn trang làm cái gì? Thuần túy chính là muốn đem đến phiền toái cho chúng ta đây mà.”

Nhìn thấy hắn cũng không nhắc tới, Ôn Uyển liền tự mình hỏi ra “Chàng thật sự tin tưởng ta không gặp Yến Kỳ Hiên?”

Bạch Thế Niên cười nói”Tại sao lại không tin? Vợ của ta là ai, làm sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, nàng nói có đúng hay không?” Nếu thật Ôn Uyển đối với Yến Kỳ Hiên dẫu đã lìa xa nhưng vẫn vấn vương tình cũ, thì hôm đó cũng không thể ở trong phủ Quận chúa cười nói Yến Kỳ Hiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử rồi. Dĩ nhiên, quan trọng hơn là hắn có lòng tin đối với chính mình . Ánh mắt mà Ôn Uyển nhìn mình tràn đầy ấm áp cùng yêu thương . Còn đối với Yến Kỳ Hiên ánh mắt nàng rất bình tĩnh. Hôm nay thấy Ôn Uyển không muốn rời xa mình như vậy, hắn càng thấy tự tin hơn. Làm sao lại đi hoài nghi nàng đây?

Ôn Uyển cười. Không biết tại sao. Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, cái loại nhẹ nhõm này, rất là thoải mái, làm cho cả người nàng khoan khoái dễ chịu:”Phản ứng của chàng cũng là ngoài dự liệu của ta. Nhưng mà rất cám ơn chàng đã tin tưởng ta như vậy. Bạch Thế Niên, chàng yên tâm. Nếu ta đã gả cho chàng, sẽ toàn tâm toàn ý chung sống cùng chàng, chúng ta sẽ cùng nhau làm ăn nho nhỏ. Bất kể sau này người khác nói cái gì, chàng đều phải tin tưởng ta, ta sẽ không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với chàng.”

Bạch Thế Niên nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Ôn Uyển một cái, âm thanh khàn khàn nói “Ta tin tưởng nàng, ta vẫn luôn tin tưởng nàng. Vợ của ta là người cao ngạo như vậy, làm sao sẽ làm chuyện có lỗi với ta. Ta tin tưởng nếu nàng muốn ở chung một chỗ với hắn, thì đã sớm ở chung một chỗ, không cần chờ cho tới hôm nay. Nếu thật nàng có suy nghĩ như thế, cũng sẽ không đợi đến hôm nay, đem mình đẩy tới hoàn cảnh lúng túng này. Ôn Uyển, chúng ta là vợ chồng son, bất kể chuyện gì, ta đều muốn nhẹ nhàng trôi qua. Ta tin tưởng nàng, cũng hi vọng nàng có thể tin tưởng ta. Lần này là ta sai lầm, sau này ta có chỗ nào không đúng, nàng hãy nói với ta. Đừng ầm ĩ với ta như vậy. Mấy ngày qua, ta rất khó chịu. Thời gian chúng ta ở cùng nhau rất ngắn, ta không muốn lãng phí bất cứ một phút nào. Được chứ?”

Ôn Uyển nhớ tới đêm hôm đó, người nam nhân kia đưa mình về nhà, đúng lúc đó Mã Tuấn cũng về nhà . Hắn không nghe nàng giải thích, đã đánh nhau cùng người đó. Thời gian kia chính là năm năm, hắn là nam nhân chung sống cùng nàng năm năm, là nam nhân mà nàng yêu sâu đậm. Thế nhưng hắn lại xem nhẹ mình. Chính hắn thay lòng đổi dạ, vậy mà còn có mặt mũi chỉ trích mình không chung thủy. Không nghĩ tới, người nam nhân này chỉ sống chung với mình hơn một tháng , nhưng lại tin tưởng mình như vậy. Người với người, thật không giống nhau. Đột nhiên Ôn Uyển cảm thấy, mình đau khổ vì kẻ khốn kiếp kia rất không đáng giá. Những thứ bi thương đã trải qua , những đoạn thời gian sống trong chán chường, thật là không đáng giá . Không biết tại sao, lỗ mũi Ôn Uyển liền ê ẩm . Nước mắt lại lăn xuống. Ôn Uyển lau nước mắt không muốn khóc , nhưng mà nước mắt cứ thi nhau rớt xuống.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng khó chịu của Ôn Uyển, chân tay luống cuống, không biết nên làm sao cho phải “Tại sao lại như vậy? Ta đã nói sai cái gì rồi. Nếu ta nói sai cái gì, nàng có thể đánh ta mắng ta, không nên như vậy, nàng như vậy, sẽ làm ta cảm thấy rất áy náy, cũng rất khổ sở. Nếu ta nói sai cái gì rồi , nàng có thể mắng ta, đánh ta, cắn ta là được rồi, đừng khóc, đừng khóc.”

Ôn Uyển ôm Bạch Thế Niên, nước mắt lã chã tuôn rơi. Khóc đến mức trong lòng Bạch Thế Niên mơ hồ cảm thấy không ổn. Bạch Thế Niên nắm chặc quả đấm, vẻ mặt phẫn hận”Có phải Yến Kỳ Hiên bắt nạt nàng hay không? Nếu hắn bắt nạt nàng, cho dù hắn là thế tử Thuần Vương phủ , ta cũng sẽ giết hắn.”

Nỗi thương tâm của Ôn Uyển bị bộ dáng đằng đằng sát khí của hắn làm cho tan biến. Thật ra thì nàng phát hiện, hiện tại mình rất dễ xúc động. Một khi xúc động, nước mắt dường như đều thi nhau tuôn trào,muốn khống chế cũng không được. Chỉ có thể nói tuyến lệ của thân thể này quá phát đạt. Khiến cho nàng không khống chế được. Chỉ có thể khóc thút thít “Yến Kì Hiên giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, hắn làm sao có thể bắt nạt được ta. Hơn nữa, hai người chúng ta giống như người thân, ta vẫn luôn đối đãi với hắn như là đệ đệ của mình.Chỉ là ta bị lời nói của chàng làm cho nhớ lại một chút chuyện thương tâm trước đây, khó chịu nên muốn khóc.”

“Nàng nhìn một chút kia, y phục cũng bị nước mắt của nàng thấm ướt cả rồi.” Bạch Thế Niên đem áo lót cởi ra, lộ ra thân thể tinh tráng.

Ôn Uyển khinh bỉ nói: “Ta chỉ rơi xuống vài giọt nước mắt, làm sao lại đem y phục của chàng thấm ướt rồi. Y phục của chàng là cái gì? Giấy à? Khụ,cũng không biết trong đầu tên vô liêm sỉ Yến Kỳ Hiên chứa cái gì? Cũng may là chàng không có nghi ngờ ta. Nếu không, ta cũng không biết làm sao để dọn dẹp tràng diện này.”

Bạch Thế Niên trấn an Ôn Uyển: “Tính ra, hắn cũng chỉ là tên công tử không có đầu óc, bản thân còn lo chưa xong, làm sao biết suy nghĩ cho người khác.”

Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hắn cũng chỉ là một hài tử chưa trưởng thành.Khụ, lúc trước đối với hắn quá tốt, để rồi hôm nay chính mình bị ăn quả đắng. Cũng may Bạch thế Niên lòng dạ rộng lượng. Nếu không, nàng quả thật không biết đi đến nơi nào tìm thuốc hối hận để ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.