Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 98: Hòa hảo ( hạ )



Bạch Thế Niên và Ôn Uyển dính chặt lấy nhau. Ôn Uyển đã làm hòa với hắn rồi, mọi chuyện đều nói rõ ràng, vợ chồng hòa hợp. Bây giờ quan trọng là phải để vợ hắn mang thai, nên dục vọng của Bạch Thế Niên lại trỗi dậy:”Vợ, tối nào ta cũng nhớ nàng. Những ngày qua ta vẫn luôn ôm nàng ngủ, lúc đấy đột nhiên lại không có nàng, trong ngực ta thật vắng vẻ . Nghĩ đến vẫn còn sợ. Vợ, nàng thật sự không nhớ đến ta một chút nào sao?”

Ôn Uyển không nói gì, hai tay ôm ngang hông hắn, đem đầu chôn ở trong lồng ngực của hắn. Hành động này so sánh với ngôn ngữ còn có sức biểu đạt lớn hơn. Nàng đã hình thành thói quen coi hắn như là chăn ấm, không có hắn ở đây đương nhiên là cảm thấy không quen rồi, nếu không, những ngày qua cũng sẽ không bị mất ngủ nha.

Ánh mắt Bạch Thế Niên sáng lên, tâm tình ảm đạm mờ mịt lúc trước đều tan biến sạch sẽ. Không còn buồn bực nữa, dục vọng cũng nhanh chóng nổi lên. Đôi tay bắt đầu chạy loạn khắp nơi, Ôn Uyển chẳng những không có đẩy ra mà còn vòng tay ôm hắn.

Trước tiên Bạch Thế Niên đem y phục của mình rút sạch. Lại đem áo ngủ màu trắng của Ôn Uyển cởi ra. Ôn Uyển cũng rất phối hợp , chủ động nghênh đón hắn. Lúc này Bạch Thế Niên mới dám khẳng định rằng Ôn Uyển cũng nhớ đến hắn, chứ không phải một mình hắn đơn phương tương tư nàng.

Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng thở dốc ồ ồ của nam nữ.

Hạ Dao và Hạ Ảnh gác đêm ở bên ngoài cũng nhanh chóng lui ra xa.

Ôn Uyển nhìn người nào đó sức lực tràn trề, trong khi nàng đến khí lực để nâng đầu ngón tay cũng không có. Thế nhưng nam nhân trên người nàng tinh thần hưng phấn, còn muốn tiếp tục ép buộc nàng thêm vài lần. Ôn Uyển rất buồn bực. Rõ ràng là đã chạy cả ngày đường, lại vận động kịch liệt ba lần rồi, thế mà hắn vẫn còn dư thừa tinh lực như vậy. Thể lực giữa nam nhân và nữ nhân, đúng là không thể so sánh. Cái gì mà nam nữ ngang hàng, đợi đến khi dùng lực lượng của mình đánh bại bọn họ rồi hãy nói. Nếu không, tất cả cũng chỉ là nói suông. Nhìn ai đó còn tiếp tục động tác, lời cự tuyệt nàng cũng không muốn nói, dù sao có nói cũng vô dụng: “Chàng muốn hành hạ ta đến chết sao? Chàng muốn ta tìm thái y dưỡng bệnh chàng mới hài lòng sao? Chàng nỡ hành hạ sao?” Đối với Bạch Thế Niên không thể quá cứng rắn. Dĩ nhiên, mềm mỏng cũng vô dụng, chỉ có cái biện pháp này mới hữu dụng thôi.

Bạch Thế Niên nhìn người bị mình hành hạ đến mềm nhũn vô lực, mang vẻ mặt liều chết cũng không nguyện ý phối hợp nữa. Nhưng lửa nóng của mình vẫn chưa tiêu tán, muốn mạnh mẽ ép buộc, nhưng mà người phía dưới thân thể đã chật căng. Lại nghĩ đến lời nói của Ôn Uyển. Trong lòng thở dài một tiếng, thân thể của vợ mình đúng là quá yếu rồi. Ở đâu có thể vào thời điểm mấu chốt lại như xe bị tuột xích vậy chứ? Không thể nhiều thêm mấy lần. Cũng không thể đem dục vọng của mình phát tiết ra ngoài. Đã ba ngày hắn phòng không gối chiếc, định một lần đòi lại cả vốn lẫn lời.

Ôn Uyển vừa nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của hắn, im lặng trợn trắng mắt. Muốn thỏa mãn dục vọng của người này, chỉ có một cách, nhưng mà chỉ cần nàng ở đây, việc đó sẽ không bao giờ xảy ra. Cho nên, hắc hắc. Trong lòng Ôn Uyển cười xấu xa .

Ngày thứ hai sau khi Ôn Uyển tỉnh dậy đã thấy Bạch Thế Niên đang ngồi bên mép giường, trên tay là quyển tạp kí mình đã đọc hôm qua. Thấy Ôn Uyển chuyển động thân thể, liền buông quyển sách xuống. Ôn Uyển nhìn hắn đã đổi lại trang phục thì vô cùng tức giận. Vô liêm sỉ, tối ngày hôm qua tinh lực cao như vậy , hành hạ nàng gần chết, sáng sớm hôm nay còn có thể đứng dậy luyện công như thường, quả thật không phải là người, mà chính là cầm thú a!

Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt Ôn Uyển tức giận buồn bực, liền đổ thêm dầu vào lửa nói:”Buổi sáng ta đi ra ngoài luyện võ, ra một thân mồ hôi, đã thay đổi trang phục. Ha hả. Vợ, nàng phải rèn luyện nhiều một chút, thân thể quá mảnh mai rồi.” Nếu không, ngày hôm qua vốn còn có thể thêm một lần .

Ôn Uyển thở dài một hơi, không biết xấu hổ . Còn muốn hành hạ nàng đến chết mới thỏa mãn.

Lúc Ôn Uyển dùng xong đồ ăn sáng, ra khỏi cửa đã gần buổi trưa. Bạch Thế Niên nói ” Hôm nay khí trời tốt, chúng ta đi lên núi đi dạo một chút.”

Hai người từ trong sân đi ra. Bạch Thế Niên vừa đi vừa nói :” Tại sao nàng không lên tiếng? Không muốn biết ta trở lại kinh thành làm cái gì à? Không muốn biết vì sao ta không lưu lại lời nhắn, cũng không cho người đưa tin tức đến cho nàng sao?”

Ôn Uyển vừa đi vừa nói chuyện “Chàng không sai người đưa tin cho ta, cũng không có để lại lời nhắn cho ta chính là muốn nói cho ta biết là ta không đúng. Chàng không cần phải vòng vèo, có chuyện gì chàng cứ nói thẳng.”

Ban đầu Bạch Thế Niên nghe thái độ cường ngạnh của Ôn Uyển, có chút cứng đờ, chỉ có thể cười khổ. Hắn không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn đem chuyện tình của biểu muội hắn nói với nàng. Không nghĩ tới Ôn Uyển nhạy cảm và sắc sảo như vậy.

Lời Ôn Uyển vừa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện khẩu khí của mình rất lạnh lùng, hơn nữa giọng nói cũng rất không tốt. Lập tức hạ giọng nói: “Bạch Thế Niên, lần này ta là quá đang. Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa. Bạch Thế Niên, ta biết trên người của ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà ta thật sự muốn cùng chàng trải qua cuộc sống tốt đẹp, gia đình chúng ta luôn hạnh phúc. Hiện tại ta vẫn làm chưa tốt, nhưng ta sẽ cố gắng, không tốt thì ta đây sẽ từ từ sửa lại. Trời đất tạo nên chẳng qua chỉ là lời chúc phúc tốt đẹp, giữa phu thê cũng phải trải qua cuộc sống chân chính, các loại tính tình mới có thể từ từ được mài dũa hòa hợp. Bạch Thế Niên, sau này đừng tức giận ba bốn ngày cũng không để ý đến ta. Ba bốn ngày này, ta ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon. Bạch Thế Niên, mấy ngày qua ta đều mất ngủ. Người cũng gầy đi rồi.” Câu nói sau cùng, tràn đầy ủy khuất. Đây là kế sách giả bộ đáng thương của Ôn Uyển nha.

Thật ra thì trong lòng Ôn Uyển cũng thật buồn bực. Nàng làm sao thế này? Làm sao lại luôn dùng thái độ đối phó với người dưới để đối đãi Bạch Thế Niên đây. Một lần hai lần hắn sẽ nhịn. Nhưng mà qua thời gian dài sẽ dễ dàng làm cho Bạch Thế Niên cảm thấy mỏi mệt. Đến lúc đó nhất định sẽ hình thành khoảng cách, tạo thành vật cản giữa phu thê. Xem ra cần phải đặc biệt chú ý điểm này. Nếu không, tình cảm có sâu hơn nữa cũng sẽ bị mài mòn.

Hai tay Ôn Uyển ôm lấy cánh tay của Bạch Thế Niên . Tựa đầu vào trên cánh tay của Bạch Thế Niên. Tình cảnh này hệt như hình ảnh trong bức tranh mà Ôn Uyển đã vẽ cho hắn. Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng của Ôn Uyển như chim nhỏ nép vào người, trên mặt cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, buồn bực mới vừa rồi rất nhanh liền tiêu tán: “Nàng đã nói, sau này sẽ không tái phạm nữa. Nếu còn tái phạm, xem ta sẽ phạt nàng như thế nào.”

Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Được. Đến lúc đó chàng muốn phạt thế nào đều được.”

Bạch Thế Niên nói hai câu bên tai Ôn Uyển. Ôn Uyển cảnh giác mà nhìn chung quanh, cũng may mọi người không có ở đây, Hạ Dao cũng vậy. Nếu không, thực sự mất mặt chết người. Cái tên vô liêm sỉ này, cho hắn sắc mặt tốt, hắn liền muốn mở phường nhuộm.

Bạch Thế Niên đặc biệt thích nhìn bộ dáng hiện tại của Ôn Uyển, sắc mặt trắng nõn mềm mại dường như được phủ phấn, một mảnh đỏ ửng, nhìn đặc biệt đẹp mắt. Đây cũng là biện pháp trừng trị Ôn Uyển khó có được của hắn.

Hai người đi vài bước, Ôn Uyển thấy trên mặt Bạch Thế Niên có vẻ không vui, mới lên tiếng: “Ta nghe Hạ Dao nói, biểu muội tới phủ đệ của chàng. Hình như là hài tử của nàng sinh bệnh nặng, không có cách nào khác mới đến tìm chàng. Việc này không phải chàng đã sớm biết rồi sao? Làm sao còn tức giận như vậy.” Lúc trước Ôn Uyển cảm thấy nghi ngờ, cũng bởi vì nàng nói ra điều nghi ngờ ấy, Bạch Thế Niên mới phái người đi thăm dò . Lẽ ra mặc dù có chút không vui, nhưng vốn không đến nổi tức giận như vậy, chẳng lẽ còn có ẩn tình.

Bạch Thế Niên đem chuyện tình Dương Tuyết cùng thư sinh kia trước khi đính hôn đã yêu thương nhau nói cho Ôn Uyển biết. Bạch Thế Niên nhớ tới chuyện này lại cảm thấy tức giận: “Dương lão thái gia, thật đúng là cậu tốt của ta, trợn tròn mắt xem ta đau lòng vì Dương Tuyết nhiều năm. Vợ, không dối gạt nàng. Thật ra thì hôm đó, ta vốn định nhờ nàng sau này chiếu cố Dương gia một chút. Nhưng mà thấy nàng không thích, mới không mở miệng .” Bạch Thế Niên vẫn cảm thấy mình thiếu Dương gia một phần nhân tình. Nhưng thái độ của Ôn Uyển rất lạnh lùng, nói rằng nàng không thích Dương gia. Hắn cũng không tiện mở miệng. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên nói: “Vợ, có phải nàng đã sớm nhìn thấu bọn họ hay không?”

Ôn Uyển cười nói: “Không đến mức như thế. Chỉ là bọn hắn tính toán quá rõ ràng. Nói cái gì không tốt, hết lần này tới lần khác để cho những huynh đệ thứ xuất kia ở trong phủ tướng quân qua lễ mừng năm mới. Chuyện trong nhà ta lúc nào đến lượt người ngoài tới nhúng tay rồi. Đều cho rằng người khác là kẻ ngu hay sao?”

Trong lòng Bạch Thế Niên cảm thán, vẫn là vợ hắn anh minh sáng suốt a! Nhưng mà lại nói tiếp, chuyện này vẫn làm cho hắn vô cùng tức giận: “Nếu như ban đầu bọn họ không giấu diếm sự thật, lại định ra hôn ước cho ta cùng biểu muội. Về sau khi biểu muội trốn đi, cậu có thể giấu diếm việc xấu trong nhà bằng cách nói với bên ngoài rằng biểu muội đã chết, cũng nên âm thầm nói cho ta biết. Nhưng bọn họ lại để cho ta phải đau lòng nhiều năm qua . . . . . Thật sự là đáng hận.”

“Nghe nói ở nhà chàng rất được cưng chìu, coi như là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Tất cả mọi người đều xem như bảo bối mà đối đãi.” Ôn Uyển đột nhiên chuyển đề tài mà hỏi, Bạch Thế Niên nghi ngờ gật đầu.

Ôn Uyển cũng không thèm để ý “Chàng cảm thấy, sau khi cậu chàng nói cho chàng biết, chàng còn có thể khó chịu đau lòng? Những người kia đều đã thành tinh, làm sao lại không có người nghi ngờ. Đặc biệt là tổ mẫu của chàng, một lão nhân sáng suốt lợi hại như vậy, một khi biết được chân tướng, Dương gia còn có thể đặt chân trong kinh thành nữa sao? Vì phòng ngừa để lộ tin tức, đương nhiên là sẽ không nói cho chàng biết. Bạch Thế Niên, mọi người ai cũng đều ích kỉ , thương tổn người khác cùng với việc đem lại lợi ích cho mình, đương nhiên bọn họ sẽ chọn vế trước. Ta hiểu vì sao chàng tức giận, nhưng đừng tức giận quá lâu . Phải biết rằng, ích kỉ là bản tính của con người. Dương gia làm như vậy, làm cho lòng chàng rét lạnh, vậy thì sau này không lui tới nữa là được.” Vì người như vậy mà đau lòng, thật không đáng.

Bạch Thế Niên ngẩn ra “Cũng chỉ có nàng nhìn thấu mọi chuyện”. Nói thì dễ, nhưng làm rất khó a! Nhiều năm qua đều coi Dương gia như thân nhân, đột nhiên lần này lại trở nên như vậy. Không khó chịu không tức giận, thì hắn đã trở thành thần thánh rồi.

Trong mắt Ôn Uyển không dao động nói:”Chàng cảm thấy khó chịu,chàng nổi giận, bởi vì chàng xem họ như thân nhân của mình. Cũng như việc hôm đó chàng buộc tất cả các huynh đệ chuyển ra ngoài, là vì sự thanh tịnh của ta cũng được, vì tương lai con của chàng không bị ảnh hưởng cũng được. Thời điểm bọn hắn trông chờ vào sự che chở của chàng, chàng lại bắt bọn hắn chuyển đi, vì cảm thấy việc này không mang lại lợi ích cho mình. Thật ra thì, mọi người đều ích kỷ . Chàng không cần vì thế mà phiền não. Ta vẫn cho rằng, chỉ cần hành động ích kỷ này không hại đến người khác, ta sẽ không cảm thấy việc đó là sai.”

Bạch Thế Niên hỏi “Năm đó nàng cũng vượt qua như vậy sao?”

Ôn Uyển đi mệt rồi, đi tưng bước từng bước tìm cái ghế đá ngồi xuống cùng Bạch Thế Niên. Trên mặt ghế đá đã sớm trải cái đệm lông “Tình cảnh của ta năm đó, khác một trời một vực so với chàng bây giờ. Trừ ông ngoại hoàng đế và cậu hoàng đế, ta đối với những người khác, những người được gọi là thân nhân kia cũng đều trốn tránh. Đối với ta, người Bình gia là bao quần áo, là gánh nặng, là sự phiền toái không dứt. Cuối cùng ta có thể cho Bình Hướng Hi một khoản tiền, không phải là ta có hiếu tâm, mà là ta không muốn rước thêm phiền phức. Bởi vì ta biết cho dù đã thoát khỏi quan hệ phụ tử, nhưng nếu như ông ta phải trải qua cuộc sống nghèo túng, cơm ba bữa ăn không no, cuối cùng ta sẽ là người bị phỉ nhổ. Thay vì như thế, còn không bằng tốn chút tiền, tìm biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã, ít nhất còn có thể có được danh tiếng tốt.” Việc này đối với Bạch Thế Niên, cũng coi như rất vui vẻ rồi. Những lời này, Ôn Uyển đã tùy ý nói với Hạ Dao hai câu. Nhưng lần này lại nói cho Bạch Thế Niên một cách đầy đủ như vậy.

Nguyên nhân hậu quả trong chuyện này Bạch Thế Niên cũng biết tương đối rõ ràng đối rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.