Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 142: Trung Quốc Công



Mặc dù trong lòng Ôn Uyển đang mang rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười. Cho dù hiện tại quan hệ giữa họ có làm sao cũng không nên ở trong ngày vui vẻ này tự làm mình mất hứng. Nếu không, thật không biết giữ chừng mực rồi.

Lúc Hải thị đi vào thấy ba người đang nói cười rất hòa hợp thì trong lòng cũng thấy an tâm không ít: “Quận chúa, Lão Thái gia cho mời Quận chúa.” Tụ tập ở bên chỗ Tô Tướng đều là vương công quý tộc, trọng thần trong triều. Bình thường nữ quyến không được phép đi sang, nhưng hoàn cảnh của Ôn Uyển đặc thù, không nằm trong điều lệ này. Cho nên lão tướng gia mới có một đạo phân phó này.

Trong viện giăng đèn kết hoa, không khí mừng vui, khiến ai nhìn cũng thấy tâm tình vui vẻ. Ôn Uyển không nhịn được quay sang nói với Hạ Ảnh: “ So với Bình Quốc Công tổ chúc đại thọ năm đó, Tô gia như thế này đã là cắt giảm đi rất nhiều rồi.” Không khí với trang trí như thế này dễ khiến người khác dễ dàng tiếp nhận. Đại thọ của Bình Quốc Công tổ chức quá xa hoa, Ôn Uyển thật nhìn không lọt mắt chút nào.

Hạ Ảnh mỉm cười: “Điều đó là tất nhiên.” Gia tộc thư hương môn đệ làm sao có thể tổ chức theo dạng xa xỉ như những gia đình công huân được, Nếu ở đây cũng trang trí như vậy thì mấy vị văn thần (quan văn) kia còn không lập túc nôn mửa nghị luận sao?

Ôn Uyển đi tới bên trong viện của Tô Tướng. Viện tử của Tô Tướng lúc này so với ngày thường mất đi sự thanh lạnh mà thay vào đó là không khí tưng bừng náo nhiệt. Ôn Uyển còn chưa bước vào trong đã nghe thấy từng trận âm thanh nói cười. Bước vào trong thì thấy Mễ Tướng, Lục bộ Thượng thư, các trọng thần cũng đã tới được hơn phân nửa.

Trong lòng Ôn Uyển cảm thấy thật kỳ quái, phần điệu thái này có phải có phần hơi phô trương rồi không. Ôn Uyển vừa tới, mọi người bên trong đều đứng dậy . Không có cách nào khác, địa vị hiện tại của Ôn Uyển quá đặc thù.

Ôn Uyển cười cười bước tới phía trước phúc lễ: “Ôn Uyển đến bái thọ ông cậu, chúc ông cậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

Hôm nay lão tướng gia mặc một thân lễ phục mừng thọ màu đỏ, khí sắc vô cùng tốt. Nhận được phúc lễ của Ôn Uyển thì rất vui mừng, liên tiếp nói ba từ “Tốt, tốt, tốt.”

Tất cả mọi người trong phòng đều làm lễ với Ôn Uyển, Ôn Uyển xua tay: “Các vị, xin mời ngời. Cứ tùy ý tự nhiên, không cần câu nệ.” Trong lòng Ôn Uyển nghi hoặc, không biết lão tướng gia gọi mình tới làm cái gì? Theo lẽ thường không phải là sau khi gặp mặt, từng người từng người đều tự rời đi sao.

Lão tướng gia cười nói: “Ngày hôm nay có lẽ là lần cuối lão hủ cùng các chư vị ngồi đây nói chuyện rồi. Lão hủ đời này gió bão gì cũng từng trải qua. Đến hôm nay cũng coi như ăn đủ cả rồi.”

Mọi người đều nói mấy câu khách khí. Ôn Uyển còn chưa mở miệng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng hô lớn: “Thái gia, thánh chỉ của Hoàng thượng tới rồi.”

Hoàng thượng vào lúc này hạ chỉ, nhất định là có tặng phẩm tới. Lần này nếu không phải có sự đồng ý từ trước của Hoàng đế, đại thọ này cũng không tổ chức náo nhiệt được như vậy.

Tiểu Tư ở bên cạnh đỡ lão tướng gia đứng dậy, run rẩy chậm rãi bước từng bước đi ra bên ngoài. Cả đời lão tướng gia không biết đã trải qua bao lần sương gió, cũng đã vô số lần nhận qua thánh chỉ cho nên ông vô cùng trấn định.

Ôn Uyển đối với thánh chỉ cũng không có tí ti xúc cảm nào. Mặc dù tuổi Ôn Uyển cũng không hẳn lớn, nhưng những năm này tiếp qua thánh chỉ vô số, ngồi nói chuyện với hoàng đế không khác ngồi nhà là mấy. Cho nên, phần thánh chỉ này đối với nàng chẳng có tí lực sát thương nào. Ôn Uyển chỉ thấy bực rằng phải đi ra cùng quỳ tiếp chỉ.

Quan viên của Lễ bộ mở Thánh chỉ, lớn giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận….”

Thực ra những đống ngôn từ hoa lệ ấy chỉ cần tóm gọn lại một câu là được, phong Tô Hộ thăng lên Trung Quốc Công (trung tâm với quốc gia). Mặc dù không được thế tập (cha truyền con nối) nhưng đây cũng được coi là một ân điển rất lớn rồi. Ở đây, thường thường là qua đời rồi mới được truy phong chức tước rồi mới được đặt tên thụy (tên truy phong sau khi chết). Nhưng Tô Hộ vẫn còn đang sống lại được phong tước vị như vậy (dù không được thế tập nhưng như vậy cũng đủ rồi), Hoàng đế cũng đã là cho mặt mũi rất lớn rồi,

Tô Tướng vốn thường ngày dù sóng lớn ba đào đến đâu cũng không thay đổi sắc, thì trong thời khắc này, cả khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kích động. Không cần tới người đỡ, quỳ xuống kêu lớn: “Thần khấu tạ hoàng ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tầm ý nghĩa của ân điển này không hề bình thường, nó đại biểu cho Tô gia ít nhất vẫn được thịnh vượng trong vòng trăm năm tới.

Quan khách nhao nhao chúc mừng. Ân điển như vậy từ trước tới nay chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhất định sẽ được lưu danh sử sách. Đối với một vị văn thần mà nói, đây là một vinh dự bậc nào!

Nội dung hạ chỉ của Hoàng đế phong Tô Hộ tấn chức Trung Quốc Công nhanh chóng truyền khắp nội viện. Cả Tô phủ trong nháy mắt sục sôi.

Tô Hộ nhận được phần thánh chỉ này, cả người trong nháy mắt dường như trẻ lại hơn mười tuổi. Vốn Ôn Uyển định nói hai câu rồi quay trở lại hậu viện, ăn xong bữa cơm trưa là hồi phủ. Nhưng hiện tại lại không cho phép như thế nữa. Làm gì cũng phải đợi bầu không khí sục sôi này lắng xuống, ăn cơm chiều xong rồi mới có thể quay lại hậu viện được.

Bên dưới hậu viện lại càng tưng bừng, không một ai không vây đến chúc mừng. Đây quả thật là một ân điển vô cùng to lớn!

Ôn Uyển ngậm im, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa đáng. Thực ra với năng lực của Ôn Uyển, nàng thừa hiểu vì sao Hoàng đế lại ban hạ phần ý chỉ này. Một nửa là vì phần cống hiến của lão tướng gia đối với triều đình. Một nửa còn lại là cậu Hoàng đế tưởng niệm bà ngoại (bà ngoại Ôn Uyển, mẹ đẻ của Hoàng đế), cho nên thêm chút ân điển đối với nhà mẹ của bà ngoại. Chỉ tiếc ông cậu không phải anh em ruột thịt của bà ngoại, hơn nữa quan hệ anh em cũng không phải quá thân thiết. Nếu như ông cậu là em trai ruột của bà ngoại, Ôn Uyển dám chắc Hoàng đế nhất định sẽ phong một tước vị có thể thế tập đến. Đối với Tô gia mà nói, tước vị này cũng chính là vận khí của họ.

Đến bữa trưa, Ôn Uyển quay lại hậu viện dùng cơm. Dù thế nào đi nữa, Ôn Uyển cũng không thể ngồi chung với với đám người lão tướng gia dùng cơm được.

Ôn Uyển dùng cơm cùng với Tô phu nhân, cùng bàn với nàng còn có mấy lão nhân từng được phong Quận chúa.

Ôn Uyển vốn đang nghĩ sau khi dùng xong bữa trưa rồi lại tìm lấy một lí do rời đi. Nhưng lúc còn chưa dùng xong thiện (cơm), nàng để ý thấy cô gái đang đứng cạnh Tô phu phân, là người dìu Tô phu nhân cùng tiến vào.

Nàng nhìn thấy sắc mặt nàng ta có chút cổ quái, vì sao lại cổ quái? Cô nương kia lớn lên cũng rất xinh đẹp. Làn da trắng như sứ, cái cằm nhỏ nhắn xinh xinh, một đôi mắt lớn đen long lanh như mực, mày ngài cong cong, uyển chuyển như nước, phảng phất tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh với vẻ đẹp kiêu sa, mỹ miều. Hơn nữa còn biểu lộ ra khí chất mềm mại nhu nhược, giống như hoa sen mới nở đọng sương trong hồ, người nhìn người thương.

Thật tiếc một điều Ôn Uyển lại không hề thích loại dáng vẻ như vậy. Ôn Uyển thích loại nữ nhân kiên cường. Ví dụ như Hạ Dao, Đông Thanh….Nhưng mà Ôn Uyển cũng không ngại thừa nhận sức hút của cô nương kia. Nếu như cô nương kia mặc quần áo nha hoàn đứng hầu bên cạnh cũng chả sao, nhưng kì quái ở chỗ rõ ràng mặc đồ nha hoàn nhưng lại không thể hiện dáng vẻ của một nha hoàn. Không phải nha hoàn, vậy thì là ai?

Ánh mắt Ôn Uyển dừng lại trên người cô nương kia, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Mợ, thật khó gặp được cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, so với tiên nữ ở trong tranh còn đẹp hơn.” Đây rõ ràng là Ôn Uyển cố ý hỏi, thế hệ này của Tô phủ chỉ có hai tiểu cô nương, mới được vài tuổi, hơn nữa đều do di nương của Tô Dương lúc đang đương nhiệm sinh ra,

Tô phu nhân nghe những lời tán dương này, vẻ tươi cười trên mặt lại càng nhiều. Vốn đang vui mừng thần thanh khí sảng vì lão thái gia được phong lên thành Trung Quốc công, địa vị của Tô phủ lại tăng thêm một tầng. Nghe được lời ca ngợi, cười đáp lời: “Đây là cháu gái bên ngoại của ta, tên Ngưng Minh. Ngưng Minh, lại ra mắt Quận chúa đi.” Lúc nói ra những lời này, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ từ ái.

Sắc mặt Ôn Uyển lại càng cổ quái. Tôn nữ của đệ đệ nhà ngoại Tô phu nhân, tức là cháu gái. Ôn Uyển liền nghĩ đến một câu nói rất ư là buồn nôn, biểu ca biểu muội, thân càng thêm thân!

Tiết Ngưng Minh nhìn Ôn Uyển sau khi nghe những lời của Tô phu nhân thì chân mày khẽ chau lại, tâm tư vội chuyển động một vòng, hướng tới Ôn Uyển hành đại lễ: “Ngưng Minh bái kiến Quận chúa. Quận chúa, Ngưng Minh cũng chỉ có chút tư liễu (liễu yếu đào tơ), làm sao dám nhận lời khen này của Quận chúa.” Nói xong, đầu cúi điệu càng thấp.

Được rồi, cô nương người ta cũng là người biết điều, Ôn Uyển chỉ mong là mình đa nghi hơi nhiều.

Ngay vào lúc này, Tô Chân Chân dẫn ba chị em Mộng Lan tiến đến. Phúc Ca Nhi thì đang ở tiền viện chơi cùng với hai biểu ca. Còn Bình Thượng Đường cũng đang ở tiền viện giúp đỡ chào hỏi khách khứa. Ôn Uyển nhìn thấy Mộng Lan, vẫy vẫy tay: “Đến, sang chỗ cô cô nào.” Dung mạo của Mộng Lan cũng thuộc hàng xuất chúng, mặt mũi sáng láng, đôi môi hồng nhuận nở nụ cười vừa phải. Quan trọng nhất là vẻ ôn hòa trong ánh mắt, khắp người đều biểu lộ khí chất đoan trang. Ôn Uyển rất thích những cô nương như thế, những gia đình nhà cao cửa rộng cũng thích chọn những cô con dâu như vậy. Nhưng mà, nam nhân lại thường thích những cô gái xinh đẹp như tranh giống cô nương kia.

Mộng Lan có chút kinh ngạc, thái độ Ôn Uyển thường ngày vốn không thế, nhất là chuyện lần trước, khiến trong lòng các nàng rất buồn, may mà cũng có hòa giải thu xếp của Tô Chân Chân. Sai đều từ chỗ phụ thân mà ra, không thể trách Ôn Uyển. Sau khi biết rõ căn nguyên hậu quả, tỷ muội nàng lại càng không dám trách cứ gì Ôn Uyển. Chỉ là đối với Ôn Uyển, từ tận sâu trong lòng các tỷ muội nàng đều sinh ra cảm giác sợ sệt. Nhưng mà dù sao giáo dưỡng của các nàng cũng rất tốt, không dám đối nghịch với trưởng bối, Mông Lan đi đến trước mặt Ôn Uyển.

Ôn Uyển vỗ vỗ tay Mộng Lan, bảo Mộng Lan ngồi xuống bên cạnh mình. Ngược lại, chân mày của Hạ Ảnh nhăn thành một đoàn. Người khác không biết, chả nhẽ nàng lại không biết. Quận chúa đây chính là trong lòng có chuyện. Xem ra, Quận chúa nhà nàng lại bắt đầu muốn quản ba mớ nhảm nhí rồi.

Thức ăn vô cùng thịnh soạn, nhưng Ôn Uyển chỉ ăn được một bát cơm nhỏ liền đặt bát đũa xuống. Dùng thiện xong, một đám người lại quay trở lại trạch viện nghỉ ngơi chốc lát.

Sau khi Ôn Uyển ngồi xuống, cười cười nói: “Nói đi nói lại. Ta lâu lắm rồi chưa gặp Tô Hàng! Đều cũng đã định hôn cả rồi, ta cũng nên nhìn một chút cháu rể tương lai xem.”

Mộng Lan nghe Ôn Uyển nói vậy, nháy mắt mặt đã đỏ hồng cả lên, có chút mất tự nhiên nhìn lướt qua Tô Chân Chân. Nhìn thấy Tô Chân Chân không phản ứng gì đành ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Ôn Uyển phát hiện thấy lúc nàng nhắc đến Tô Hàng là cháu rể tương lai, cả người Tiết Ngưng Minh bỗng cứng đờ. Vốn dĩ Ôn Uyển chỉ thuận tiện nhắc đến, nhưng nhìn thần sắc của Tiết Ngưng Minh, nếu nói là không có chuyện gì mới là có chuyện đấy. Hay là thật lại có thêm chuyện biểu ca biểu muội thân càng thêm thân ở đây rồi. Thôi đi, trước xem người thế nào đã rồi nói sau. Hiện tại không nên nhận định sớm quá.

Tô phu nhân nghe Ôn Uyển nói như vậy, nụ cười càng chói lọi. Đối với thái độ ngày hôm nay của Ôn Uyển, bà vô cùng hài lòng. Trước kia, Ôn Uyển lúc nào cũng cao cao tại thượng, khí thế mạnh mẽ dọa người khiến bà rất khó chịu. Hôm nay, Ôn Uyển thật cho bà mặt mũi, nghe Ôn Uyển nói như vậy cũng không nghĩ quá nhiều liền phân phó bà tử đi gọi Tô Hàng qua: “Đi, kêu Đại thiếu gia qua đây.”

Mộng Lan mặt đỏ như gấc hành lễ với Tô phu nhân cũng Ôn Uyển: “Ngoại tổ mẫu, cô cô, tỷ muội chúng cháu xin phép lui xuống trước.” Nam nữ sau khi định hôn không thích hợp gặp mặt lẫn nhau. Tô Hàng đi qua, Mộng Lan chỉ nghĩ thôi mặt cũng đã nóng như thiêu rồi.

Ôn Uyển xua xua tay: “Có gì phải ngại, cũng chỉ là gặp qua mặt thôi, trưởng bối đều ở chỗ này cả” Trưởng bối đều ở, cũng không tính là chuyện mất lễ nghi. Nếu như phải lúc khác, Mộng Lan nói muốn đi xuống, Ôn Uyển tự nhiên để hai tỷ muội tùy ý lui xuống. Nhưng hôm nay thì không được, Nếu Mộng Lan lui xuống, Tiết Ngưng Minh kia khẳng định cũng phải lui đi. Vậy còn nhìn gì nữa, há không phải cái gì cũng nhìn không ra sao.

Ôn Uyển đều đã nói như vậy rồi, Mộng Lan ngước mắt nhìn mẫu thân, Chân Chân cũng không để ý: “Không ngại, cô cô con cũng chỉ muốn gặp biểu ca của con một chút thôi.”

Mặt Mông Lan càng ngày càng đỏ rồi. Ôn Uyển nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng kia, trong lòng cảm khái không thôi. Nhưng mà chỉ mong nàng nghĩ ngợi hơi nhiều, nếu không, chuyện này cũng thật phiền phức rồi.

Ôn Uyển đang mãi nghĩ, liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Ảnh như đang nói, Quận chúa, người thật rảnh quản lắm chuyện linh tinh. Trong lòng Ôn Uyển thở than, chuyện đụng cũng đã đụng rồi, vẫn là nên hỏi nhiều một chút!

Ở trong phòng mọi người đang vui vẻ nói chuyện với nhau, ở bên ngoài bà tử vào hồi bẩm: “Lão phu nhân, Đại Thiếu gia đến rồi. Đang đứng đợi ở bên ngoài.”

Tô phu nhân nghe thấy cháu trai ngoan đã đến, tươi cười đầy mặt. Bà tử vén rèm lên, Tô Hàng bước vào.

Trước đây Ôn Uyển cũng từng có một lần gặp qua Tô Hàng, nhưng lúc đấy Tô Hàng còn rất bé. Trưởng thành rồi thì đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên.

Tô Hàng hôm nay mặc bộ bào cẩm châm tuyến vân nhạn màu vàng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, lông mày đen như được nhuộm, một đôi con ngươi đen lóng sóng sánh như giọt nước, lớn lên phong lưu tuấn lãng, văn chất lầm lẫm. Lại cộng thêm toàn thân tản ra mùi vị thư văn, khiến ai nhìn cũng muốn tiếp cận tới gần.

Ôn Uyển nhìn Tô Hàng nở nụ cười, nam tử như thế này lại không phải chính là người tình trong mộng của những thiếu nữ khuê các sao? Ôn Uyển mặc dù cười như vậy nhưng không có nghĩa nàng lơ là không nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Tô Hàng khi vừa bước vào dành cho Tiết Ngưng Minh. Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng sao có thể chạy thoát khỏi ánh mắt Ôn Uyển vốn nhìn chằm chằm lên Tô hàng khi vừa đi vào được. Mà Tiết Ngưng Minh nhận được ánh mắt nóng bỏng kia thì lại càng cúi thấp đầu xuống. Biểu cảm trên mặt không rõ ràng nhưng Ôn Uyển có thể khẳng định rằng hai hài tử này nhất định đã nảy sinh tình cảm với nhau.

Ôn Uyển đánh giá một vòng trong phòng. Tô phu nhân không nói gì, khuôn mặt Tô Chân Chân thì vẫn đang cười cười, có lẽ là càng nhìn con rể tương lai càng thấy thích. Mộng Lan thì quá xấu hổ, đầu cúi thật thấp xuống. Mộng Nam theo quy củ vẫn đang đứng bên cạnh Tô Chân Chân. Duy nhất chỉ có Mộng Tuyền, trong mắt nháy qua vẻ nghi hoặc. Ôn Uyển rất vui vẻ an tâm, chắc nha đầu này cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Không tệ, cũng có một đứa trưởng thành rồi. Bằng phần năng lực này, gả cho Hổ Ca Nhi cùng không lo bị thiệt thòi. Ừm, ánh mắt của Hạ Dao quả là sáng như đuốc vậy.

Nhìn Tô Hàng cũng biết lễ số giáo dưỡng rất tốt,. Ôn Uyển nhân cơ hội hỏi một số vấn đề. Những vấn đề này , đều là Ôn Uyển lấy từ chỗ Phương tiên sinh ra.

Tô Hàng có chút khó hiểu, trước giờ đều là phụ thân, tổ phụ, hoặc tiên sinh ở trường hỏi đáp. Hỏi hắn học vấn là một nữ nhân thì đây chính là lần đầu tiên. Nhưng hắn cũng biết địa vị của Ôn Uyển đặc thù nên cũng nghiêm túc trả lời, không có một chút qua loa.

Ôn Uyển gật đầu liên tiếp, học vấn thực không tệ. Sau đó ấm giọng nói: “Nghe nói tiên sinh luôn ca ngợi cháu không dứt, hôm nay xem ra thật đúng như lời. Tô Hàng, ông cậu là trạng nguyên lang, cậu hô là tiến sĩ xếp thứ mười hai trong nhất giáp, phụ thân cháu cũng là tiến sĩ hai bảng. Tô gia lại là danh gia vọng tộc ở sông Tiền Đường, cũng không thể làm mất đi vinh quang của tổ tiên được.”

Tô Hàng cẩn trọng trả lời: “Tiên sinh nói kinh nghiệm của cháu còn non kém, lần này chỉ là khảo nghiệm một chút bản lãnh, lịch lãm một chút, làm quen dần với bối cảnh hiện tại. Ba năm sau hẳn là có thể rồi.”

Ôn Uyển cười với Tô phu nhân: “Nhớ lại ngày đó ta mới bước chân vào Tướng phủ, so với Tô Hàng còn nhỏ hơn nhiều! Chớp mắt giờ đã thành mẹ rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh!”

Tô phu nhân gật đầu tỏ vẻ đồng tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.