Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 152: Tuyết tai



Tháng giêng gió rét vẫn lạnh thấu xương, từng đám mây màu xám bạc rong ruổi thả mình trên bầu trời, không khí lạnh vần vũ, mang đến một trận bão tuyết nữa.

Hạ Hương ở bên cạnh Ôn Uyển nói: “Quận chúa, phía ngoài lại bắt đầu hạ bão tuyết rồi.”

Lúc này Ôn Uyển đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, nghe vậy khoác áo choàng đi đến bên cửa sổ. Nhìn ra ngoài trời từng đoàn từng đoàn bông tuyết bay lả tả. Ôn Uyển thở dài thật sâu, quả thật là hỏng bét. Phía ngoài tuyết đọng còn chưa hòa tan đâu, mà lúc này tuyết lại rơi tiếp, hơn nữa còn không có ý định dừng lại. Như vậy rất dễ dẫn đến tuyết tai: “Gọi Hạ Ảnh tới đây.”

Ôn Uyển nói với Hạ Ảnh: “Ngươi đi nói với cậu hoàng đế, tình trạng này rất dễ xảy ra tuyết tai. Để cậu hoàng đế có chuẩn bị.” Cái khí trời này, tuyệt đối sẽ có tuyết tai đấy.

Hạ Ảnh lên tiếng đi, lúc trở lại Ôn Uyển đã ngủ rồi. Hạ Hương hỏi hoàng thượng có ý gì? Hạ Ảnh nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng nói đã biết.” Hoàng đế cũng lo lắng sẽ dẫn đến tuyết tai. Nhưng đây là thiên tai, con người không ngăn được thiên tai, chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị cho cứu tế.

Buổi sáng Ôn Uyển thức dậy đã nhìn thấy trên cửa thủy tinh phủ đầy những bông tuyết. Ra cửa vừa nhìn, lớp tuyết đã dầy thật dầy. Hơn nữa trong không trung, tầng tầng lớp lớp bông tuyết vẫn không ngừng rơi xuống! Không chỉ có như thế, mà trên mặt đất còn kết đầy băng. Không chỉ không có cách nào xuất hành, mà đoán chừng rất nhiều người cũng khó mà vượt qua.

Quả nhiên, Ôn Uyển nghe được bên ngoài không ít xe ngựa bị lật, rất nhiều người đi đường té ngã. Con đường mặc dù quan phủ đã phái người dọn dẹp, nhưng tốc độ dọn dẹp thật sự không nhanh nổi, mà lúc này còn nghe nói các y quán đều quá tải.

Ôn Uyển lắc đầu, bất luận ở hiện đại hay cổ đại, một khi xuất hiện tuyết tai, thì nơi đông đúc nhất chính là y quán, xưa nay chưa hề thay đổi.

Minh Cẩn nhìn thấy trong viện nhiều tuyết như vậy, la hét muốn đắp người tuyết. Vừa đi đến trong viện, hơi thở từ trong miệng, trong mũi phun ra ngoài gặp lạnh liền ngưng tụ thành những tầng sương nhỏ, kết băng lại xung quanh mũ da, không bao lâu sau, gương mặt phía dưới chiếc mũ da phủ sắc trắng đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Ôn Uyển nhìn thấy bộ dạng này, sao còn dám để hắn ở bên ngoài, vội vàng kéo trở lại, không cho hắn ra ngoài. Minh Cẩn phản đối: “Mẹ, con không lạnh. Mẹ, con thật sự không lạnh. Mẹ để con chơi đùa một chút đi.” Trong phòng nóng hừng hực, Minh Cẩn ngồi một lát đã ấm lên. Hơn nữa khi nói chuyện khí lực mười phần, nhìn quả thật không giống đang sợ lạnh.

Ôn Uyển không đồng ý: “Không được, hiện tại bên ngoài lạnh như thế, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Nghe lời mẹ, biết không?”

Mặc dù Minh Cẩn không cam lòng, nhưng cũng không làm khó. Ôn Uyển trấn an Minh Cẩn rồi, lập tức phân phó xuống, để người trong Từ Thiện Đường hiệp trợ quan phủ, dốc hết khả năng giúp đỡ những bách tính nghèo khó đang đối mặt với tuyết tai kia. Cũng may là vật liệu tích lũy được trong Từ Thiện Đường cũng tương đối nhiều.

Ôn Uyển nhìn tuyết vẫn không ngừng rơi bên ngoài, lo lắng: “Giờ thì thật thành tai nạn rồi.” Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu cho năm được mùa, cũng là ở mức độ nhất định. Lúc trước vẫn cứ lo lắng, nhưng dựa theo tình thế lúc này, nhất định sẽ tạo thành tuyết tai.

Lo lắng như vậy còn có hoàng đế, nếu lúc này lại có tuyết tai, đối với hắn mà nói không chỉ là phiền toái, mà còn là điềm xấu.

Không khí trong phủ Quận chúa cũng có chút ngưng trọng, bởi vì mỗi ngày Ôn Uyển đều nhíu chặt chân mày, phiền muộn chuyện tuyết tai.

Minh Cẩn cũng cho rằng trong kinh thành quá lạnh, hắn muốn đi thôn trang. Hàng năm lúc này hắn còn đang theo mẹ đi thôn trang đấy: “Mẹ, lúc nào chúng ta sẽ đi thôn trang đây?” Thấy Ôn Uyển không lên tiếng, Minh Cẩn dè dặt nói tiếp: “Mẹ, có phải vì mẹ bận quá, nên không đi nữa?” Thời gian này mẹ bận rộn đến không có thời gian theo hắn, nên Minh Cẩn có chút oán niệm nho nhỏ.

Ôn Uyển khẽ than thở: “Ừ, năm nay không đi được rồi. Minh Cẩn, hiện tại phía ngoài bão tuyết vẫn còn đang rơi xuống, người chết rét cũng càng ngày càng nhiều. Hiện giờ mẹ không thể đi sơn trang.” Dù sao nàng cũng đứng đầu Từ Thiện Đường. Mặc dù cho tới nay, chuyện trong Từ Thiện Đường đều là do người có chuyên môn xử lý, nàng căn bản không cần ra mặt. Nhưng nếu lúc này đi thôn trang tránh rét, quả thật không có nhân tình. Hơn nữa chính Ôn Uyển cũng lo lắng, trong kinh thành có Từ Thiện Đường cùng triều đình hợp lực cứu viện cũng đã chết không ít người, không biết phía ngoài còn như thế nào? Thiên tai thật là vô tình a!

Trận bão tuyết này, cổ kim hiếm gặp, kéo dài từ cuối tháng chạp đến tháng hai năm sau. Trong khoảng thời gian này, bão tuyết hết rơi lại ngừng, ngừng, đứt quãng kéo dài hơn một tháng. Lúc lâu nhất chính là rơi suốt ba ngày ba đêm. Thật có thể nói là tuyết tai trăm năm khó gặp.

Sổ con các tỉnh báo lên, số người chết rét tạm thời còn chưa được thống kê đầy đủ, nhưng quả thật không ít, phòng ốc cũng sụp đổ vô số, tạo thành tổn thất kinh tế khổng lồ, cần triều đình trợ giúp, những thứ này đối với triều đình mà nói lại là gánh nặng không nhỏ. Mà đây cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là phải bảo đảm cày bừa vụ xuân đúng lúc gieo giống. Toàn bộ sổ con đều là thỉnh cầu triều đình trích khoản để cứu trợ thiên tai.

Nếu là bình thường, mặc dù hoàng đế sẽ có chút không thoải mái, nhưng chỉ cần cứu tế là tốt rồi. Nhưng hiện tại, nhìn đám sổ con các tỉnh trình lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, so với khí trời bên ngoài còn khó nhìn hơn.

Ở biên thành cũng có một ít binh lính chết rét, may mắn là số lượng tương đối ít, người chết rét căn bản đều là những lão binh lớn tuổi làm việc hậu cần. Nhưng điều Bạch Thế Niên lo lắng không phải là binh lính, mà là chiến mã. Tuyết tai lần này, đến lúc này đã chết rét không ít chiến mã.

Bạch Thế Niên cùng các vị tướng sĩ hao hết tâm tư, nhưng khi nhìn từng nhóm từng nhóm chiến mã ngã xuống, trong đôi mắt tràn đầy bi thống. Trận tuyết tai chết tiệt này, những chiến mã này mấy năm nay đối với bọn họ mà nói đều là bảo vật đáng quý, cứ thế mà ngã xuống, bi thương ở trong lòng thế nào thì không cần phải nói. Không khí trong quân doanh cũng rất ngưng trọng.

Tuyết rơi dầy khắp nơi, mặt trời cũng không nguyện ý đi ra ngoài, khí trời càng âm u thêm. Ngay lúc khí trời như vậy, Bạch Thế Niên nghe thấy phía dưới có người báo cáo: “Nguyên soái, có giặc cỏ Thát tử đánh cướp biên trấn (thị trấn ở biên thành) của ta.”

Sắc mặt Bạch Thế Niên âm lãnh, xem ra đám Thát tử cũng tổn thất nghiêm trọng, nếu không sẽ không tới đánh lén cướp biên trấn vào lúc này: “Để cho bọn chúng chỉ có đi mà không có về.” Trận đại chiến là không thể tránh khỏi, chỉ hy vọng hoàng đế thân chinh vào năm nay.

Hoàng đế hạ thánh chỉ phái khâm sai cứu trợ thiên tai, cũng may hiện tại quốc khố tràn đầy, cuộc sống cuả hoàng đế trôi qua vẫn rất tốt, cứu trợ nạn thiên tai không phải là vấn đề lớn.

Hiện tại mỗi ngày gương mặt của hoàng đế đều âm u. Lúc này chuyện hoàng đế đang suy tính không phải là tuyết tai, mà là chuyện hắn muốn thân chinh. Lúc định thân chinh lại xảy ra chuyện này, đối với hoàng đế mà nói, đây là một điềm báo cực kỳ không tốt. Nhưng hoàng đế vừa muốn buông tha lại vừa không muốn, mọi chuyện đều đã chuẩn bị đầy đủ, chẳng lẽ chỉ bởi vì một trận tuyết tai này mà phải từ bỏ. Hoàng đế không muốn.

Hoàng đế âm trầm mấy ngày, ngày hôm đó rốt cục không nhịn được nói: “Gọi Ôn Uyển tới đây.” Suy nghĩ của Ôn Uyển không giống với người khác. Hòang đế hi vọng Ôn Uyển có thể cho ông một ý kiến hoàn toàn khác biệt ( chủ yếu là vì Ôn Uyển không mê tín, mặc dù sống thêm một đời, nhưng đối với những thứ mê tín kia cũng không hoàn toàn tin tưởng).

Ôn Uyển thấy hoàng đế lo lắng chuyện thân chinh: “Cậu hoàng đế, nếu không thích hợp, vậy thì không đi.” Có Bạch Thế Niên đánh thắng không phải là giống nhau sao, chỉ cần kết quả thắng lợi là được rồi, làm gì nhất định phải tự mình đi chứ.

Đánh giặc thật ra đánh chính là lương thực và tiền bạc. Đại Tề lúc này quốc khố tràn đầy. Kho riêng của hoàng đế cũng rất phong phú. Còn có nhiều vũ khí kiểu mới rất có uy lực. Trận này theo quan điểm của Ôn Uyển chính là, từ đầu đến cuối là quan niệm chẳng dính vào đâu. Hoàng đế sao có thể bỏ cuộc? Lần này tìm Ôn Uyển, đơn giản là muốn tìm sự trấn an

Trong lòng Ôn Uyển ói gần chết. Thật đúng là tự tìm tội, còn khiến nàng lo lắng gần chết. Nếu hoàng đế không thân chinh, Ôn Uyển sẽ không cần phải đưa hài tử đi. Nhưng đến trình độ này, Ôn Uyển cũng chỉ có thể trấn an hoàng đế “Cậu hoàng đế thật ra thì cậu cũng không cần lo lắng quá. Người Mãn Thanh là bộ tộc du mục, bọn họ dựa vào trời đất, là cuộc sống gắn liền với bò dê thớt ngựa. Chúng ta tổn thất nghiêm trọng, thì tổn thất của bọn họ còn nghiêm trọng hơn.” Quan ngoại một khi chịu thiệt hại là thiệt hại về mọi mặt, tổn hại đến căn cơ. Mà nội địa thì hoàn toàn không giống như vậy. Ôn Uyển nhớ đến lúc ấy trong nước xảy ra tuyết tai, các bản tin trên ti vi cũng nói số dê bò Mông Cổ chết đếm không hết, cuối cùng vẫn phải dựa vào chi viện của trung ương mà vượt qua cửa ải này.

Thời đại này cũng sẽ không có gì khác, số người chết rét bên phía Mãn Thanh khẳng định còn nhiều hơn so với nội địa, dê bò thớt ngựa nhất định cũng chết rét không ít. Không có dê bò thớt ngựa, người Mãn Thanh sẽ không có lương thực mà ăn, và có nguy cơ chết đói.

Cùng là một loại tai hoạ, nhưng kẻ không chịu nổi cuối cùng chính là người Mãn Thanh. Bởi vì nội địa hoàn toàn không giống như Mãn Thanh. Đại Tề dưới sự cố gắng của hoàng đế, quốc gia đã rất giàu có. Cộng thêm từ hai năm trước hoàng đế đã chuẩn bị thân chinh, trù bị rất nhiều lương thực. Lần tuyết tai này không thể làm tổn thương đến căn cơ của triều đình, chẳng qua là phải hao phí một chút tiền bạc, mà đối với Đại Tề mà nói thì không có gì thay đổi.

Hơn nữa biên thành cũng thanh thản. Những năm này đồ được đưa tới biên thành, Ôn Uyển đã cho người tận tình kiểm tra đối chiếu, một phần cũng không dám làm giả, đều là đồ thật. Ôn Uyển không thể nói trăm phần trăm biên quan sẽ không có người chết rét, nhưng chắc chắn sẽ không phải là tướng sĩ biên thành (do tố chất thân thể).

Hoàng đế nghe lời Ôn Uyển nói…, ánh mắt liền lóe lên sáng rỡ, phảng phất như có thể một ngụm nuốt luôn cả Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển kinh hãi đảm chiến rồi, dè dặt hỏi: “Cậu hoàng đế, con nói có vấn đề gì sao?” Nàng nói không sai cái gì a!

Hoàng đế cực kỳ hưng phấn mà nói: “Ôn Uyển, con vừa mới nói cái gì?” Ông vẫn nghĩ rằng Đại Tề bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng quên mất người Mãn Thanh thiệt hại còn nghiêm trọng hơn. Đây cũng chẳng phải là hậu quả mà người Mãn Thanh có thể gánh vác được.

Ôn Uyển lập lại lời vừa nói.

Hoàng đế nghe xong liền lập tức đi Ngự Thư phòng, triệu tập văn võ đại thần, từ đầu đến cuối không hề nhớ ra Ôn Uyển vẫn còn đang đứng trên điện. Thật sự là hoàng đế quá mức hưng phấn rồi. Nghiêm túc mà suy nghĩ, thì đây cũng không hẳn là chuyện xấu, mà ngược lại, còn là chuyện tốt.

Ôn Uyển cảm thán, khụ, nam nhân a nam nhân, so với suy nghĩ của nữ nhân đúng là khác nhau một trời một vực. Nữ nhân muốn an ổn, mà trong suy nghĩ của nam nhân thì luôn muốn kiến công lập nghiệp.

Ôn Uyển vừa về tới phủ Quận chúa, Cẩn ca nhi đã mang bản chữ to của mình đến cho Ôn Uyển xem giống như hiến vật quý “Mẹ, Mẹ. Người nhìn xem chữ của con có tiến bộ hay không? Tiên sinh nói con tiến bộ.”

Ôn Uyển từ trong đĩa sứ chọn ra một trăm chiếc kẹo lê đưa cho Cẩn ca nhi, “Mẹ thưởng cho con một trăm cái kẹo lê nha.”

Cẩn ca nhi xưa nay luôn thích đồ ngọt, Ôn Uyển nghiêm nghị khống chế. Những thứ này ăn rồi không cẩn thận sẽ bị sâu răng đấy, ăn ít vẫn tốt hơn. Nhưng cũng may kể từ lần đó, Minh Cẩn không cố chấp với đồ ngọt nữa. Hết lần này tới lần khác Ôn Uyển lại rất thích lấy chuyện này ra trêu chọc Minh Cẩn.

Minh Cẩn vừa thấy Ôn Uyển dùng kẹo dụ dỗ cậu, gương mặt liền nhăn nhó: “Mẹ, con đã là người lớn, không ăn kẹo trái cây nữa rồi, Mẹ cũng thiệt là, lại quên mất con đã là nam tử hán.” Đối với điểm này Minh Cẩn rất oán niệm nha. Mẹ có thể đối đãi ngang hàng với ca ca, nhưng lại luôn đối với hắn như tiểu hài tử.

Ôn Uyển ha ha cười: “Là mẹ không đúng, Mẹ lại quên mất Minh Cẩn đã là nam tử hán đại trượng phu rồi. Lần sau mẹ nhất định sẽ nhớ.” Trong nhà có ba nam tử hán, là chuyện rất đáng vui mừng.

Lúc này Minh Cẩn mới lộ ra nụ cười. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn về chiếc kẹo, có điều rất nhanh liền quay đầu đi, tỏ vẻ bản thân không bị kẹo hấp dẫn.

Ôn Uyển nhìn hắn cười không dứt, ôm Minh Cẩn hôn hôn, hôn đến một khuôn mặt của Minh Cẩn đầy nước miếng, nhưng lại không dám thể hiện vẻ chán ghét ra mặt như Minh duệ.

Minh Cẩn đi ngủ trưa.

Ôn Uyển bận rộn xử lý chuyện liên quan đến tuyết tai. Tuyết tai là một phần, hiện tại cũng phải bắt đầu chuẩn bị quân nhu rồi. Những thứ này trước đó đều đã được tính toán tốt, mặc dù lúc trước Ôn Uyển đã hạ lệnh, nhưng bởi vì không dám có động tác quá lớn, sợ bị người ta phát hiện ra ý đồ của hoàng đế. Hôm nay thương hành của Ôn Uyển đã thiết lập, thu thập vật liệu cũng tốt hơn nhiều.

Ôn Uyển đang bận rộn, đột nhiên nghe được Minh Cẩn tìm nàng. Ôn Uyển nhanh chóng đi ra ngoài, vừa thấy Minh Cẩn, đã thấy Minh Cẩn hưng phấn nói “Mẹ, con nằm mơ thấy phụ thân.”

Ôn Uyển cười một tiếng: “Mơ thấy phụ thân con thế nào?” Bởi vì thời điểm Ôn Uyển ở cùng Bạch Thế Niên, Ôn Uyển vẽ không ít tranh, sau lại căn cứ vào trí nhớ vẽ thêm không ít, toàn bộ đều cất giữ đi. Mấy năm này, hài tử nếu nhớ đến phụ thân, sẽ đi xem tập tranh. Đối với tướng mạo của Bạch Thế Niên thì tương đối rõ ràng, sẽ không xuất hiện tình huống tương lai người trở lại bị nhận lầm.

Minh Cẩn cực kỳ cao hứng nói: “Mẹ, con mơ thấy phụ thân đại thắng, khải hoàn trở về. Mẹ, sau khi trở về phụ thân mang theo ba người chúng ta đi dạo phố xá sầm uất, thật sự rất vui.” Minh Cẩn nói vô cùng cặn kẽ, người không biết còn tưởng rằng những chuyện này thực sự đã xảy ra.

Ôn Uyển vừa nghe liền vui vẻ: “Giấc mộng là một điềm lành, phụ thân con đánh thắng trận, sẽ khải hoàn hồi triều. Nói không chừng sẽ trở về trong năm nay, Mẹ cũng nhiều năm không gặp phụ thân các con rồi.” Ôn Uyển có chút phiền muộn, thành thân chỉ có hơn ba tháng, mà xa cách đã đến bảy năm. Nếu không có hai nhi tử có bộ dáng như đúc từ một khuôn này, ngay cả lão công bộ dạng thế nào cũng đều quên mất.

Minh Cẩn cẩn thận nói “Mẹ, người nhớ phụ thân sao? Con và ca ca cũng rất muốn phụ thân đấy.” Hài tử vừa nói đến phụ thân, nhìn vẻ phiền muộn trên mặt mẹ liền vô cùng săn sóc hỏi.

Ôn Uyển nghe câu hỏi của Minh Cẩn, thu hồi tâm tư, lập tức lắc đầu “Nhớ hắn làm cái gì? Không cần, Mẹ có Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi là đủ rồi.”

Minh Cẩn mất hứng nói: “Không được. Mẹ, con nhớ phụ thân. Con còn chưa từng gặp phụ thân đâu? Mẹ, con nhớ phụ thân, cũng nhớ ca ca nữa.”

Ôn Uyển ôm Minh Cẩn vào trong ngực, yên lặng không nói. Ôn Uyển dự tính trong khoảng thời gian này sẽ đưa Minh Cẩn rời kinh thành, Ôn Uyển thật sự không nỡ.

Triều đình lúc này bận rộn xử lý chuyện tuyết tai. Chuyện này còn chưa yên ổn, Ôn Uyển đã nghe được có Ngự sử buộc tội, nói nàng trị dưới không nghiêm, dung túng cho nô tài làm chuyện ác.

Ôn Uyển nhìn thấy sổ con buộc tội, nói trong phủ đệ nàng có một gia nô, ở bên ngoài cưỡng chiếm đất đai của người khác: “Đi dò tra. Xem một chút có phải là thật hay không?” Hoàng đế còn chưa có thân chinh đâu, vậy mà đã có người vạch tội nàng. Thật đúng là hiếm gặp.

Đại quản gia rất nhanh tới đây đáp lời: “Quận chúa, đã điều tra xong. Là một tùy tùng họ Điền trong phủ đệ, một bà con xa của hắn mua phòng ốc trong kinh thành, chẳng qua vì không biết giá thị trường, nên bị lừa bịp tống tiền, nên tìm hắn giúp đỡ, muốn đoạt về số tiền chênh lệch kia, không tìm được tiếng nói chung, mới đánh nhau.” Người này mặc dù không phải là người luyện võ, nhưng trong vương phủ nhiều thị vệ, tùy tiện kêu một hai người, đám người kia tự nhiên bị đánh đến độ nằm trên giường. Không đến hai tháng đừng nghĩ đến chuyện xuống giường.

Hôm qua Ôn Uyển nghe được có Ngự sử tố cáo nàng dung túng nô tài cưỡng chiếm chỗ ở của lương dân, có chút khó hiểu. Không nghĩ tới, thật có chuyện như vậy: “Hàng đã bán ngân lượng đã giao, chính là đã thanh toán xong. Bị lừa bịp tống tiền thì cũng chỉ có thể trách chính mình vô năng, cho dù muốn đoạt lại tiền bạc về cũng không cần phải dùng danh hiệu phủ Quận chúa. Đem người này thả ra. Hai thị vệ phạt hai mươi đại bản, phạt bổng lộc nửa năm. Truyền lệnh của ta xuống, lần sau còn có chuyện mượn danh tiếng phủ đệ đi giúp người làm việc, khiến phủ đệ rước lấy chuyện phiền toái, sau khi trừng phạt lập tức bán đi ra ngoài, cả nhà đều bán. Bổn cung cũng không muốn bị Ngự sử vạch tội một lần nữa.” Nếu thị vệ này không có mang danh hiệu phủ Quận chúa ra, bí mật đánh nhau tất nhiên không liên quan đến nàng. Nhiều nhất chính là một cuộc tranh chấp dân sự, nhưng hết lần này tới lần khác người này lại đem danh bài phủ Quận chúa lộ ra . Hiện tại tất cả mọi người đều dùng con mắt quạ đen ngó chừng nàng. Phàm là có một chút chuyện gì, cũng có thể bị những người đó xé to ra.

Nhưng vì thấy cũng không phải là chuyện đại sự gì, nếu không, Ôn Uyển sẽ không dùng thủ đoạn ôn hòa như vậy. Tư tưởng của Ôn Uyển lúc này, so với thời điểm ban đầu, đã có biến hóa long trời lở đất. Chuyện này thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, Ôn Uyển mặc kệ chỉ xử phạt người trong phủ. Hoàng đế cũng không truy cứu. Hiện tại đầu óc của Hoàng đế đều đặt lên một chuyện duy nhất chính là thân chinh.

Hoàng đế có ý nghĩ này, cũng lập tức thay đổi hành động. Mà Ôn Uyển, cứ cách hai ngày lại bị hoàng đế triệu vào hoàng cung. Hoàng đế cùng Ôn Uyển thương thảo, bao gồm cả chính vụ, nhu yếu phẩm quân sự trang bị, đủ loại, khiến Ôn Uyển mệt mỏi vô cùng.

Trước kia một tháng Ôn Uyển tiến cung hai ba lần, mà hơn phân nửa tháng này đều được triệu vào cung, ngoài mặt nói là vì chuyện thiên ai, nhưng người nào tin tưởng chứ? Cứu trợ thiên tai đã có quan lại chuyên quyền chịu trách nhiệm, Ôn Uyển Quận chúa không cần nhúng tay vào. Cho nên một hành động dị thường này liền khiến rất nhiều người chú ý.

Thái tử vô cùng bất an, nhưng hắn cũng không tra được cái gì. Bên hoàng đế thì không thăm dò được tiếng gió. Chỉ có Ôn Uyển nơi này, nhưng chỗ Ôn Uyển muốn dò thăm tin tức cũng là khó như lên trời. Trong lòng thái tử càng ngày càng bất an, cuối cùng để cho Thái Tử Phi đi thử.

Ôn Uyển nhận được thiệp mời của Thái Tử Phi, cười hỏi Hạ Ảnh: “Ngươi nói xem có nên gặp hay không?”

Ôn Uyển cho rằng Hạ Ảnh sẽ nói không gặp, không nghĩ tới Hạ Ảnh lại nói: “Tại sao không gặp? Hoàng thượng đã chuẩn bị lâu như vậy, không bao lâu nữa sẽ công bố tin tức. Lần này Thái Tử Phi tới đây, Quận chúa có thể đem tin tức tiết lộ cho Thái Tử Phi biết.”

Ôn Uyển lấy làm kinh hãi, Hạ Ảnh đổi tính rồi: “Nói đến xuất chinh. Ta còn buồn bực, làm sao thật giống như ngoài ta ra, người khác đều không biết thế? Chuyện lớn như vậy. Những lão già thành tinh trong kinh thành sao lại suy đoán không ra?” Đây là chuyện Ôn Uyển tương đối không giải thích được. Chuyện hoàng đế xuất chinh là chuyện lớn, trước đây đã bắt đầu chuẩn bị rất lâu. Hoàng đế vẫn cùng nàng thương lượng đủ loại sự tình, nhưng tại sao tần phi hoàng tử triều thần đều không hề biết vậy?

Hạ Ảnh đối với câu hỏi của Ôn Uyển rất im lặng: “Chuyện này hoàng thượng không để lộ ý tứ trước mặt người ngoài. Ai có thể tưởng tượng được.”

Ôn Uyển nghi hoặc: “Sao không nghĩ tới được? Cậu hoàng đế còn luyện tập thuật cưỡi ngựa bắn cung. Mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, có rất nhiều dấu hiệu đấy.”

Hạ Ảnh lại một lần nữa khinh bỉ Ôn Uyển: “Quận chúa, thiên hạ trừ Quận chúa ra, không ai có thể suy đoán được tâm tư hoàng thượng. Hoàng thượng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cũng không khiến người liên tưởng đến chuyện thân chinh.” Ôn Uyển không biết, chuyện này hoàng đế làm được phần lớn là nhờ vào Ôn Uyển. Trước kia muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng phải thông qua quốc khố lấy ra tiền bạc vân vân. Nhưng bây giờ hoàng đế hầu bao rủng rỉnh, nghiên cứu chế tạo vũ khí thiết bị mới cũng là từ sổ sách nơi này của Ôn Uyển. Mà Ôn Uyển sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài. Bên Hoàng đế cũng rất kín tiếng. Cộng thêm hoàng đế chỉ nói không thể lập tức thống nhất thiên hạ, cho nên thật sự không có nhiều người đoán được hoàng thượng muốn thân chinh (không thể có chuyện không có người nào đoán được, chẳng qua là người đoán được cũng im miệng không nói, đợi hoàng đế tiến thêm một bước hành động. Dù sao suy đoán cùng sự thật chưa chắc đã giống nhau. Không phải mọi người ai cũng giống như Ôn Uyển, đoán được hoàng đế muốn thân chinh, liền hướng hoàng đế hỏi thăm có chuyện này có thật hay không? Tự ý dò xét thánh ý một khi không cẩn thận chính là tai hoạ đấy).

Thái Tử Phi tới đây, Ôn Uyển để cho Linh Đông tới gặp Thái Tử Phi một chút. Sau đó lại bảo Linh Đông trở về đi học. Ôn Uyển phụng bồi Thái Tử Phi ở trong viện.

Đầu tháng hai, mặc dù mặt trời đã ló lên nhưng khí trời vẫn rất lạnh. Ôn Uyển mặc một bộ áo choàng đỏ rực, rất có nhã hứng để Thái Tử Phi phụng bồi nàng ngắm cảnh sắc mùa xuân.

Hải Như Vũ đối với hành động này của Ôn Uyển, có chút quái dị: “Ôn Uyển, đây là lần đầu tiên ta tới trong vườn này đấy. Bây giờ là đầu mùa xuân, trong vườn cũng khôi phục lại sức sống rối.”

Ôn Uyển cười nói: “Lần tuyết tai này khiến mùa xuân kéo dài hơn. Năm nay nhất định không phải là một năm thái bình.”

Tim của Hải Như Vũ không ngừng đập thình thịch. Nếu Ôn Uyển cự tuyệt không tiếp thiệp mời của nàng ta tất nhiên không cần nói. Nhưng bây giờ Ôn Uyển nhận thiệp, lại thêm năm nay không phải là năm thái bình. Cái gì gọi là không phải một năm thái bình? Đương nhiên không phải nói thiên tai, mà là có ý khác.

Hải Như Vũ còn chưa định hỏi, Ôn Uyển đã cười chỉ vào cá phía dưới ao kia: “Đóng băng rồi, cá cũng phải đi ra. Nếu là năm trước đợi đến đầu mùa xuân năm sau, nhàn hạ còn có thể câu cá, năm nay sợ là không được nữa.” Thời buổi rối loạn ít nhất cũng phải một năm.

Hải Như Vũ cười nói: “Nơi nào lại bận rộn đến như vậy. Chờ muội rảnh rỗi, ta cùng muội câu cá, nhìn xem người nào câu nhiều hơn.”

Ôn Uyển cười gật đầu: “Được. Đến lúc đó liền làm một bữa yến tiệc toàn bộ đều từ cá.”

Hai người còn chưa nói chuyện được một khắc đồng hồ, trong hoàng cung đã có người tới tuyên khẩu dụ, nói hoàng đế triệu Ôn Uyển nhanh chóng tiến cung. Hoàng đế có việc tìm Ôn Uyển.

Ôn Uyển lập tức tiến cung.

Thái Tử Phi ở trên xe ngựa vẫn nghĩ xem Ôn Uyển nói chuyện năm nay là gì? Hải Như Vũ tin rằng Ôn Uyển sẽ không bắn tên mà không có đích. Tất nhiên là ám hiệu chuyện gì đó, hơn nữa còn là đại sự. Về phần là đại sự gì, Hải Như Vũ nghĩ không ra. Trở lại Đông cung, nàng đem chuyện này nói chi tiết cùng thái tử: “Điện hạ, Ôn Uyển nói như vậy nhất định là có ý gì đó, về phần là cái gì, thần thiếp quả thật nghĩ không ra.” Có rất ít người sẽ nghĩ đến chuyện thân chinh. Tiêu diệt Thát tử đương nhiên là tâm nguyện của tất cả hoàng đế Đại Tề. Vấn đề là Thát tử diệt không sạch, đánh bại liền chạy trốn chỗ sâu. Cách mười năm tám năm lại tiếp tục đi ra ngoài, từ từ lớn mạnh, đối kháng với triều đình.

Thái Tử Phi đến phủ Quận chúa, Ôn Uyển nói chuyện cùng Thái Tử Phi, bằng tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài. Kì Mộ nhận được tin tức, có thể làm cho Ôn Uyển luôn ổn định như núi nói ra lời như vậy, nhất định là chuyện vô cùng trọng đại.

Trong lòng Kỳ Mộ mơ hồ có suy đoán, nếu thật sự như hắn phỏng đoán, vậy đối với hắn mà nói, chính là chuyện cực kỳ tốt. Phụ hoàng xuất chinh, hắn làm hoàng tử duy nhất có công trận, tất nhiên có thể tranh thủ đi theo xuất chinh, vậy công trận chắc chắn có thể tới tay.

Kì Mộ nghĩ tới đây, trong lòng sôi sục, lập tức nói ra suy đoán cùng phụ tá. Mọi người mặc dù rất ngoài ý muốn, nhưng nghĩ tới uy danh lúc trước của hoàng đế, hoàng đế có cái ý nghĩ này cũng không kỳ lạ. Hơn nữa Đại Tề binh cường mã tráng, hoàng đế muốn diệt Thát tử uy phong lưu danh sử xanh, tuyệt đối là chuyện hợp tình hợp lý. Hiện tại đều bọn họ cần làm, là có thể tranh thủ đi theo xuất chinh. Đi theo xuất chinh có thể chạm tới được công trận. Đối với Kì Mộ mà nói, cũng là tích lũy tư cách chính trị quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.