Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 162: Giặc Oa quay trở lại



Nguyện vọng thì tốt đẹp, nhưng sự thật thì rất khó nuốt.

Kể từ khi Thái tử biết tin tức hoàng đế bệnh nặng, vẫn còn bảo trì bình thản. Nhưng mà người phía dưới lại thiếu kiên nhẫn. Hiện tại không còn là rục rịch nữa, mà đổi thành hành động.

Thời tiết tháng bảy vô cùng nóng bức. Nhưng nóng bức mấy cũng không nóng bức như trên triều đình. Trong vòng một ngày mà thái tử đã bãi miễn chức của mấy vị quan viên trong triều, xếp người của mình vào. Mà Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử thì lựa chọn sống chết mặc bay.

So với việc thái tử trên mặt bi thương, vụng trộm vui mừng. Thái tử phi lại lo lắng, khuyên giải thái tử nói: “Điện hạ, hiện nay hoàng thượng có bệnh nặng hay không vẫn còn chưa biết rõ. Điện hạ, ngàn vạn lần không được ở thời điểm này mà bị người ta nắm thóp.” Thái Tử phi Hải Như Vũ tất nhiên cũng hi vọng tin tức này là thật sự. Nhưng sợ là sợ tin tức này sai. Hoặc là nói hoàng đế chỉ bệnh nhẹ, lại bị người ta truyền đi thành bệnh nặng.

Đề nghị của Hải Như Vũ kỳ thật rất tốt, bên người thái tử có mấy phụ tá cũng đề nghị như thế này. Nhưng đề nghị tốt lại làm cho người ta bị đè nén. Thái tử đã kìm nén hơn mười năm, không muốn tiếp tục lại phải kìm nén nữa. Nên ý kiến phản đối, toàn bộ nghe không vào.

Ngũ hoàng tử án binh bất động.

Bên phía Lục hoàng tử, Hà thị lại cho một đề nghị vô cùng tốt: “Vương gia, mẫu hậu một mực ở trên Ngũ Đài Sơn ăn chay niệm phật. Mẫu hậu đến tuổi này có lẽ là lúc an hưởng tuổi già ngậm kẹo đùa cháu mới đúng. Nhưng mà mẫu hậu đã nhiều tuổi, lại phải ở Ngũ Đài Sơn hoang vu kia chịu khổ sở này. Vương gia,phải chăng là nên cầu thái tử điện hạ, đón mẫu hậu trở về?”

Bình thường thì tiểu nhi( con trai út) đều được sủng nhất. Kỳ Phong cũng không ngoại lệ, trong ba đứa con trai hoàng hậu thương nhất chính là Kỳ Phong. Cho nên, nghe xong lời Hà thị nói, Lục hoàng tử tất nhiên là vạn phần đồng ý rồi.

Lục hoàng tử đề nghị với thái tử. Thái tử không có đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói là trong khoảng thời gian này đang bề bộn, chờ thêm một khoản thời gian nữa rồi nói sau. Chuyện này cũng tạm thời buông xuống.

Hai khâm sai đến khu thiên tai cứu trợ đã trở về. Chuyện lần này họ làm rất tốt. Một người được thăng lên một cấp, Hải Sĩ Lâm lại được thăng lên hai cấp, thoáng chốc đã lên tới Tam phẩm.

Trên chính diện có vẻ bình yên, nhưng sau lưng lại sóng gió mãnh liệt, vùng duyên hải lại xảy ra chuyện. Giặc Oa ngóc đầu trở lại rồi.

Ôn Uyển nghe được tin Giặc Oa tro tàn lại cháy, đánh lén mấy biên trấn vùng duyên hải, thì tay miết miết chén trà: “Có tin tức của Hổ Uy quân truyền đến hay không?” Kỳ thật nàng có lắng qua vấn đề này, nhưng không nghĩ tới xảy ra thật rồi. Lâu như vậy mới xảy ra thật là nghẹn chết người mà.

Ôn Uyển quyết định đợi chiến sự biên thành kết thúc, sẽ nhanh chóng xây dựng hải quân, không chỉ phải đánh lui giặc Oa, mà còn phải đánh tới hang ổ chính thức của giặc Oa, đưa bọn chúng đánh về đại bản doanh, xem bọn hắn làm thế nào hung hăng càn quấy được.

Sắc mặt Hạ Ảnh rất khó coi: “Quận chúa, Văn gia đã đầu phục thái tử rồi. Ta lo lắng bọn hắn sẽ thừa cơ làm khó dễ.” Văn gia vẫn luôn ngấp nghé khối thịt mỡ hải khẩu này. Lần trước nếu không phải Ôn Uyển chặn ngang một cước, nói không chừng hải khẩu đã bị bọn hắn nắm trong tay. Lần này Văn gia đầu phục thái tử, hải khẩu lại xuất hiện vấn đề như vậy. Đối với Ôn Uyển mà nói rất bất lợi.

Ôn Uyển sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu suy tư cả buổi, nhưng ngược lại cười cười: “Không cần lo lắng.” Kỳ thật ở điểm này, Ôn Uyển rất bội phục hoàng đế. Cái gì cũng đều đã an bài cẩn thận xong. Haizz, tâm thuật của đế vương, thái tử còn kém rất xa.

Hạ Ảnh không hiểu ý nàng.

Hạ Ảnh lo lắng không phải là không có đạo lý. Chuyện giặc Oa tập kích mấy trấn vùng duyên hải đã lan truyền trong kinh thành. Ôn Uyển với tư cách là thủ lĩnh Hổ Uy quân, tất nhiên là người đầu tiên bị giám quan vạch tội. Không có biện pháp, ban quan văn không quen nhìn võ quan, hơn nữa thủ lĩnh võ quan này lại là nữ. Có hoàng đế ở đây, vì ngại long uy nên không ai dám thêu dệt thêm chuyện. Nếu không, chẳng phải là nói hoàng đế không có mắt sao? Nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn như vậy. Vậy bọn họ còn không đến phun chết Ôn Uyển, đã sớm nhìn Ôn Uyển không vừa mắt rất nhiều năm rồi.

Thái tử nhìn một đống tấu chương, liền phái người đi tuyên Ôn Uyển, để cho Ôn Uyển tự biện. Kỳ thật tự biện thế nào, chuyện vùng duyên hải bị chết bị thương mấy trăm người cũng không biện bạch được. Hơn nữa Ôn Uyển không có tài năng quân sự, lại ở xa kinh thành, điểm ấy rất khó giải quyết.

Từ sau khi hoàng đế rời kinh, Ôn Uyển một mực ở trong phủ Quận chúa ( lại nói, từ trước đến nay thời gian Ôn Uyển ở phủ đệ của mình rất nhiều so với xuất phủ), không có đi ra ngoài. Chuyện lần này, Ôn Uyển lần đầu xuất hiện trước mặt mọi người từ sau khi hoàng đế rời kinh.

Triều thần cũng chậm rãi đi vào đại điện.

Hôm nay Ôn Uyển mặc một thân triều phục hoàng kim lộng lẫy, lưng đeo đai ngọc cửu khổng linh lung, trên búi tóc cài một bộ trâm đế vương lục châu, hết sức phú quý hoa lệ!

Thái tử nhìn một thân triều phục của Ôn Uyển, khóe miệng co giật. Một thân triều phục này, đồng nghĩa với việc Ôn Uyển có tư cách cùng hắn bình khởi bình tọa (địa vị ngang nhau). Ôn Uyển tiến vào đại điện, cho thái tử một cái phúc lễ, sau đó nhìn về phía mọi người. Khí thế kia, đem người bên cạnh thái tử đều đè xuống.

Mọi người thấy ánh mắt Ôn Uyển lãnh liệt như hoàng đế thì trong lòng rùng mình. Mễ tướng quỳ xuống hành lễ đầu tiên: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tể tướng đều đã hành lễ rồi, những triều thần khác tất nhiên không dám chậm trễ, cũng theo hành lễ cùng một lúc.

Ôn Uyển phất tay một cái: “Đứng dậy đi…” Nói xong, Ôn Uyển nhìn lướt qua ghế thái tử. Ý này rất rõ ràng, ngươi ngồi nghe ta báo cáo và quyết định sự việc, chẳng lẽ muốn ta đứng đấy sao?

Thái tử thấy Ôn Uyển tỏ ra khí thế mạnh như vậy, trong nội tâm có chút sợ hãi. Quen biết Ôn Uyển nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Uyển mạnh mẽ dữ dằn như vậy đấy. Suy nghĩ xong thì cho người lấy thêm một cái ghế. Ôn Uyển cũng không có khiêm tốn, nhân thể ngồi xuống.

Hành vi này của Ôn Uyển không khiêm nhượng chút nào, làm cho sắc mặt Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử ở bên dưới cứng đờ. Lần này là để cho Ôn Uyển đến đây biện bạch, điệu bộ này là đến để biện hay sao? Thấy thế nào cũng đều giống như mời một vị lão đại đó a.

Thái tử nhìn về phía Ôn Uyển nói ra: “Ôn Uyển, vùng duyên hải xuất hiện không ít giặc Oa. Hôm nay giặc Oa giết hại mấy trăm dân chúng Đại Tề ta, muội chưởng quản hải quân, muội thấy việc này nên xử lý như thế nào?” Thái tử nói chuyện rất uyển chuyển, cũng bởi vì Ôn Uyển biểu hiện cường thế ra ngoài.

Trên mặt Ôn Uyển lạnh trào (lạnh lùng+trào phúng): “Xử lý như thế nào? Nợ máu tất nhiên là phải trả bằng máu. Lúc trước những tên hải tặc này vào xâm lược Đại Tề ta đã phạm phải tội lỗi chồng chất. Nay lại còn dám tới, như thế thì để cho bọn hắn có đến mà không về.” Ôn Uyển nói có đến mà không có về, chính là muốn lấy tính mạng những người này rồi.

Một số quan viên phía dưới chưa quen thuộc Ôn Uyển, còn là lần đầu tiên gặp Ôn Uyển. Trước kia chỉ nghe nói mỹ danh Ôn Uyển như Bồ Tát tái thế, không ngờ Ôn Uyển Quận chúa vừa nói ra khỏi miệng, chính là muốn diệt đi những người này. Cộng thêm bình thường Ôn Uyển giống như sát thần rất, khí thế cường đại, trong lòng liền rùng mình một cái.

Một võ quan bên dưới đi tới: “Quận chúa, tất nhiên là phải đánh bọn hắn đến hoa rơi nước chảy, chỉ là Quận chúa, cuộc chiến này nên đánh như thế nào?” Đánh thì nhất định phải đánh, vấn đề là đánh như thế nào?

Ôn Uyển nhìn về phía võ quan kia, lạnh lùng nói ra: “Đánh như thế nào? Lời này hẳn là ngươi nói cho Bổn cung biết, mà không phải Bổn cung nói cho ngươi biết? Nếu không, triều đình nuôi các ngươi làm cái gì?”

Võ quan đặt câu hỏi kia sửng sờ “Thần nguyện ý nghe theo Quận chúa điều khiển.”

Ôn Uyển nhìn vị võ quan lên tiếng thịt mỡ đầy người này, nhẹ nhàng cười cười: “Bổn cung ckhông dám dùng tướng lãnh có phúc tướng như ngươi đâu.” Không biết có phải bọn họ đến làm khó dễ nàng hay không, cố ý để một tên võ quan béo mập đến làm cho nàng buồn nôn. Bộ dạng như vậy mà đòi thuần phục nàng, canh cổng cho nàng đều ngại dùng hắn.

Ôn Uyển không phải hoàng đế, không cần nhớ mặt mũi triều thần, không cần biểu hiện nhân quân phạm( khuôn phạm). Ôn Uyển cũng không phải thái tử, cần chiêu hiền đãi sĩ lưu lại cho triều thần một ấn tượng tốt về sau thượng vị mới có lợi. Cho nên, đối với võ quan này Ôn Uyển không chút nào che dấu khinh bỉ của chính mình.

Mọi người bị biểu hiện cay nghiệt ra ngoài của Ôn Uyển mà sửng sốt một chút. Cái này dường như không phù hợp với thanh danh trước sau như một của Quận chúa ah! Người nào không biết Quận chúa là đại khí đoan trang, ôn nhu thiện lương đấy.

Ôn Uyển nhìn hai đội quan viên xếp hàng ở phía dưới: “Thái tử điện hạ, người nói mời Bổn cung tới thương nghị chuyện giặc Oa đột kích vùng duyên hải. Tại sao các vị đại nhân kia đều không nói gì?”

Ôn Uyển biểu hiện không theo lẽ thường, làm cho các vị quan lại thoáng chốc không biết làm như thế nào. Nhưng mà vẫn có một vị quan văn đứng ra “Quận chúa, thần có câu hỏi không thể không hỏi. Quận chúa nói sẽ dùng binh với giặc Oa, không biết đã có biện pháp cụ thể hay không?”

Ôn Uyển nhìn vị lão đầu vừa hỏi kia: “Không có, vừa vặn thái tử mời Bổn cung đến. Bổn cung cũng muốn nghe xem ý kiến của các vị đại nhân, xem phải đánh như thế nào? Đánh trận nhỏ hay đánh trận lớn.”

Dư Kính đứng dậy “Quận chúa, vi thần có câu hỏi, như thế nào là đánh trận nhỏ? Như thế nào đánh lớn?” Những lời này lại làm cho người rất miên man bất định.

Ôn Uyển phất phất tay, tay áo rộng thùng thình tạo ra một cơn gió mát, làm cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái không ít: “Đánh trận nhỏ, thì Hổ Uy quân cũng đang truy kích bọn giặc Oa này. Chỉ cần tìm được tung tích nhất định có thể giết không chừa một móng. Còn đánh trận lớn, là bọn hải tặc này luôn luôn đến quấy rối biên cảnh của chúng ta. Bổn cung nghe thấy rất là phiền chán, nghĩ đến nếu không hãy tập hợp thủy quân, trực tiếp đánh vào hang ổ giặc Oa, tiêu diệt đi nơi hang ổ của bọn chúng, về sau cũng sẽ không còn những tên giặc Oa đến xâm lược biên giới Đại Tề nữa.” Đại bản doanh đã bị diệt, còn có thể nhảy ra quấy phá sao? Khẳng định là không được.

Ôn Uyến nói tăng cường quân bị như mây trôi nước chảy, còn muốn đánh tới bản doanh nước khác. Có mấy triều thần trên trán đều đổ mồ hôi rồi. Điệu bộ này của Quận chúa, ở đâu ra Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, hẳn là tên cuồng chiến tranh mới đúng.

Thái tử cũng bị lời Ôn Uyển dọa sợ “Ôn Uyển, hiện tại chỉ nói đến một ít giặc Oa vùng duyên hải thôi. Muội nói Hổ Uy quân đã đuổi giết, tình hình chiến đấu bây giờ…”

Ôn Uyển bình thản nói: “Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ. Mặc dù nói Hổ Uy quân hiện tại không bằng lúc trước, nhưng mà Hổ Uy quân vẫn là Hổ Uy quân uy chấn giặc Oa. Cho nên, các người cứ yên tâm đi, những người này, một tên Bổn cung cũng không bỏ qua. Cho dù bọn họ có chạy trốn tới chân trời, nơi hải khẩu xa xăm, Bổn cung cũng muốn bọn hắn chết không có chỗ chôn.” Nói tới chỗ này, lại đưa mắt bắn phá quần thần: “Nhưng mà chiến tranh, không phải chỉ múa mép khua môi, tranh giành miệng lưỡi là có thể hoàn thành. Bổn cung đứng ở chỗ này, nếu có ai không phục có thể đứng ra, Bổn cung dùng người không dựa vào một khuôn mẫu nào cả. Các ngươi cũng có thể đi lên giết địch.” Ý Ôn Uyển nói là đừng ở chỗ này lải nhải với ta. Nếu lải nhải, lập tức ném vào quân doanh, đi đánh trận hết.

Quan văn múa mép khua môi thì được, nhưng phải đi đánh giặc. Hơn nữa còn ném ra tiền tuyến, mà không phải là đi tòng quân.

Tràng diện thoáng chốc yên tĩnh hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.