Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 163: Điểm tướng



Một quan viên dáng người cường tráng trong đám quan viên đứng ra, nhìn thấy cũng biết là một võ quan khổng vũ hữu lực đứng dậy nói với Ôn Uyển: “Mạt tướng nguyện ý tự đề cử mình. Vì khu trừ giặc Oa hiến một phần tâm lực.”

Ôn Uyển nhìn thấy đứng ra chính là Văn Dược. Kỳ thật trong lòng Ôn Uyển có chút nói thầm. Tại sao Hoàng đế không đem Văn Dược kéo đến biên thành chứ? Nếu bỏ qua ân oán cá nhân mà nói thì Văn Dược xác thực là một viên mãnh tướng. Ôn Uyển không rõ dụng ý của hoàng đế, nhưng sẽ không tiếp nhận Văn Dược tự đề cử mình: “Hôm nay thái tử điện hạ triệu hoán Bổn cung tới, là mời Bổn cung đến tự biện. Không phải bảo Bổn cung đến điểm tướng đâu. Nói đi, muốn Bổn cung tự biện cái gì?”

Những quan văn vạch tội Ôn Uyển kia chống lại ánh mắt sắc bén của nàng, toàn bộ đều lui xuống. Võ quan nghe xong Ôn Uyển nói không phải đến điểm tướng, cũng đều im lặng không đứng ra. Ngươi nói nàng không muốn đánh, thì Ôn Uyển đã đem thái độ của mình bày tỏ rồi. Hiện tại không có ý đồ điểm tướng, cái này trước sau mâu thuẫn. Nhưng mà ở đây không có người nào dám làm khó dễ Ôn Uyển. Cái này là do khí thế của Ôn Uyển quá mạnh mẽ, hình dáng lại giống như hoàng đế.

Một chuyến này của Ôn Uyển vô cùng thuận lợi. Mặc dù có mấy người làm khó dễ, nhưng lại bị Ôn Uyển khống chế. Những người khác căn bản không dám nói thêm cái gì.

Hạ Ảnh nghe được Ôn Uyển nói vô sự thì có chút giật mình.

Ôn Uyển sờ lên mặt mình, nở nụ cười: “Cũng nhờ cái khuôn mặt này chiếm được lợi rồi. Bộ dáng ta tức giận có đến chín phần tương tự cùng cậu hoàng đế. Cậu hoàng đế long uy mạnh, lần này mới thuận lợi như vậy.” Những quan viên kia muốn nhắc lại dị nghị về nàng, bị ánh mắt lạnh như băng của Ôn Uyển quét qua, lập tức rụt đầu trở về. Khí thế bị chế ngự, thì cũng không cần nhiều lời.

Ôn Uyển suy nghĩ rồi nói “Nhưng mà chuyện giặc Oa lần này, ta sợ là sợ những người này chỉ đi dò đường thôi. Sau khi biết rõ chủ quân của Đại Tề tại biên thành. Bọn hắn sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy, điểm ấy chúng ta không thể không phòng bị.”

Hạ Ảnh gật đầu.

Ôn Uyển dựa vào trên xe ngựa, tuy ở trong nghe ngựa hai thanh gác đều để đầy khối băng, Hạ Hương ở bên cạnh quạt nhưng Ôn Uyển vẫn một đầu đổ đầy mồ hôi.

Hạ Ảnh sắc mặt ngưng trọng: “Quan Nhị Lang chất phác có thừa, linh hoạt không đủ, với 5000 nhân thủ Hổ Uy quân có thể ứng phó được. Nhưng mà nếu là chưởng quản thủy quân vùng duyên hải thì sợ là không có bản lĩnh này.” Hạ Ảnh ngược lại không lo lắng một chút ít ý kiến của quan viên trong triều kia. Quận chúa tất nhiên là có biện pháp đối phó. Vấn đề là, Quan Nhị lang không có bản lĩnh này ah! Đánh bại sẽ là chuyện phiền toái.

Ôn Uyển gật đầu. Trở về phủ Quận chúa, Ôn Uyển lập tức hạ bái thiếp cho Hạo thân vương, đợi nhận được thủ thư của Hạo thân vương, Ôn Uyển sai cho người chuẩn bị ngựa đi phủ Hạo thân vương.

Ôn Uyển nói với Hạo thân vương lo lắng của mình: “Ông cậu, những tên hải tặc này đang chạy trốn tứ phía gây án, ban đầu tiêu diệt rất phiền toái. Mà con lo lắng nhất không phải giặc Oa, mà là lo lắng hải tặc cùng giặc Oa cấu kết nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Hổ Uy quân chỉ có năm ngàn người, chỉ có thể phòng thủ hải khẩu. Con cần một người đủ năng lực đảm đương trách nhiệm, tiêu diệt những hải tặc này.”

Hạo thân vương cười cười: “Vì sao không chọn Quan Nhị Lang? Quan Nhị Lang am hiểu thủy chiến.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Quan Nhị Lang chưởng quản 5000 Hổ Uy quân thì được. nhưng lại không có tài năng thống lĩnh thủy quân mấy tỉnh vùng duyên hải. Hơn nữa, hắn cũng không có cái uy tín này.” Uy tín kỳ thật không phải quan trọng nhất, không có uy tín có thể thành lập uy tín. Nhưng mà Quan Nhị Lang không có năng lực quyết đoán này. Chấn nhiếp không nổi những tướng lãnh khác. Cho nên, cần một người có thể trấn được.

Hạo thân vương nhìn Ôn Uyển nói: “Đừng thừa nước đục thả câu đi, con xem trọng ai? Đừng nói với ta là xem trọng ta à? Ta cái lão già khọm này không chịu được vất vả đâu nha?”
Ôn Uyển cười ha ha: “Ôn Uyển dù có lá gan lớn như trời cũng không dám làm phiền ông cậu người. Con cũng không quanh co lòng vòng nữa, con cảm thấy Từ Trọng Nhiên có thể đảm đương trách nhiệm này.”

Hạo thân vương trong lòng giật mình, cái nha đầu này là muốn dụ dỗ ông rồi. Hạo thân vương không chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu: “Không được, không được. Hắn làm một tri phủ còn được. Làm sao có thể mang binh đánh giặc cơ chứ?”

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Nếu như Từ Trong Nhiên không có bản sự này, con cũng sẽ không ở đây mở miệng với ông ngoại. Ông cậu, Ôn Uyển là tới hỏi cách nhìn của người đối với chuyện này.”

Hạo thân vương thấy Ôn Uyển có chuẩn bị mà đến, lập tức lắc đầu cười nói: “Con vì sao khẳng định Từ Trọng Nhiên có thể đảm nhiệm được như vậy? Ngay cả ta đều không có lòng tin như vậy.”

Ôn Uyển cũng không pha trò ở trước mặt Hạo thân vương: “Kỳ thật con biết rõ, Từ Trọng Nhiên vẫn có chút ý kiến với Hổ Uy quân. Cậu Hoàng đế cũng cảm thấy Từ Trọng Nhiên văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có nên mới trọng dụng hắn, cho nên mới chọn hắn là Tri phủ hải khẩu. Ông cậu, con cảm thấy Từ Trọng Nhiên làm một tri phủ như vậy thật sự là quá phí phạm nhân tài rồi. Từ Trọng Nhiên hoàn toàn có thể đảm đương chức thủ lĩnh thủy quân, chỉ cần xem ông cậu người có đáp ứng hay không thôi.”

Hạo thân vương cười cười: “Trọng Nhiên văn võ song toàn? Ôn Uyển, con lúc nào biết được?” Hạo thân vương đối với chuyện này rất ngạc nhiên. Nếu như Ôn Uyển biết sớm như vậy, vì sao lúc trước còn muốn cự tuyệt. Nếu hiện mới biết, Ôn Uyển có hối hận hay không, đều nói nữ nhân yêu bát quái, kỳ thật nam nhân cũng giống như vậy, cũng rất bát quái.

Ôn Uyển nhếch miệng: “Đã sớm biết rõ. Con còn biết Vương phi coi trọng con rể Từ Trọng Nhiên này đều là trên mặt, chính thức coi trọng Từ Trọng Nhiên chính là ông cậu người. Con nói không sai chứ?” Thế nhân đều yêu thích mọi chuyện tốt đẹp. Kỳ thật chân tướng thường làm cho người ta không nói được lời nào.

Hạo thân vương nghe xong lời này cười ha ha: “Đã biết rõ vì sao lúc trước lại cự tuyệt chứ? Kỳ thật tư tâm mà nói, ta cảm thấy được Từ Trọng Nhiên không có làm mai một con.” Bạch Thế Niên đúng là tốt, nhưng mà gả cho một người nam nhân như vậy, làm vợ vô cùng vất vả. Từ Trọng Nhiên lại không giống, nhìn cuộc sống hạnh phúc hiện tại của nữ nhi ông là biết.

Ôn Uyển trợn trắng mắt, hai người tự ai nấy gả cưới rất nhiều năm rồi, đã sớm là ngày xửa ngày xưa nào rồi, còn không buông bỏ: “Từ Trọng Nhiên rất tốt, các phương diện đều rất tốt, con cũng biết. Nhưng mà hắn có một điểm không tốt, hắn là một người tâm tư rất nặng. Trùng hợp con cũng là một người tâm tư rất nặng, ông cậu, người cảm thấy hai người tâm tư nặng ở cùng một chỗ, thì cuộc sống trôi qua như thế nào.” Tất nhiên là trôi qua càng nguy nan rồi.

Hạo thân vương lắc đầu nhìn Ôn Uyển một cái. Nữ nhân quá mức lý trí không phải là chuyện tốt ah. Cách nhìn của Ôn Uyển với cái này không giống: “Không thể không lý trí. Nếu như không lý trí, thì không biết cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.” Tuy Bạch Thế Niên không ở bên người, những nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Hạo thân vương thấy bộ dáng Ôn Uyển cười, đã biết rõ nàng thật sự không hối hận, lập tức cũng cười: “Chuyện này không phải ta đáp ứng là có thể được đấy. Ta chỉ có thể nói cho con biết là ta không phản đối.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười: “Con nghĩ Từ Trọng Nhiên thật sự hi vọng có một cơ hội lập công như vậy đó. Tước vị nhà hắn đến đời hắn là một đời cuối cùng.” Nam nhân đều có một tính tình, hi vọng kiến công lập nghiệp. Ôn Uyển tin tưởng Từ Trọng Nhiên cũng không ngoại lệ.

Hạo thân vương thấy bộ dạng chắc chắn của Ôn Uyển, thì lắc đầu thở dài: “Cái gì cũng đều bị con nhìn thấu rồi. Được, chuyện này con đề ra, ta đến thúc đẩy. Con xem coi thế nào?”

Ôn Uyển gật đầu: “Được.” Ôn Uyển tin tưởng chỉ cần không ngốc thì mọi người đều nguyện ý. Chỉ đánh mấy tên giặc Oa quấy rối biên cảnh, đây bằng với tặng không quân công, tin tưởng không có mấy người không muốn.

Ôn Uyển nhớ tới hai đứa con trai ở gần hải khẩu, giặc Oa ngược lại không đáng lo lắng. Chỉ trong một năm này bọn chúng cũng không làm được chuyện gì. Mấy năm nay Hổ Uy quân cũng không phải ăn ngồi không, trên đất hải khẩu kia phồn hoa giàu có và bến cảng đông đúc đều vô cùng an toàn. Sợ là sợ, những người này chính thức hướng tới con của nàng. Ôn Uyển có chút thở dài, cũng may là hài tử không có ở trên hòn đảo này. Nếu không nàng sẽ phải gặp ác mộng mỗi buổi tối.

Ôn Uyển nghĩ tới đây, lông mày nhíu chặt, hỏi Hạ Ảnh một chút: “Ngươi nói những người này có thể vốn không phải giặc Oa hay không? Mà là có người muốn mượn danh nghĩa giặc Oa để quấy rối.”

Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa cũng đừng quá lo lắng. Như vậy, hãy để cho Minh Duệ cùng Minh Cẩn không được lên hòn đảo. Để cho bọn chúng ở ngay tại hải khẩu là được. Hải khẩu vẫn tương đối an toàn.” Hạ Ảnh cũng không biết Minh Duệ và Minh Cẩn cũng không còn ở trên hòn đảo. Minh Duệ rời đi hòn đảo không có thông báo cho những người khác, phương tiện sử dụng là thuyền nhỏ, sau đó trực tiếp theo một tàu khác lên bờ. Chuyện này là cơ mật, chỉ có mấy người biết được thôi, ngay cả Hạ Ảnh cũng không biết.

Ôn Uyển gật đầu: “Có lẽ không nên cho bọn chúng ở trên hòn đảo. HÒn đảo còn chưa có xây xong, nhân số cũng không nhiều. Đợi lúc hồi phủ, ta viết thư cho Đông Thanh.” Không phải Ôn Uyển cố ý giấu diếm Hạ Ảnh. Hạ Ảnh chắc chắn sẽ không bán đứng nàng. Chỉ là Ôn Uyển cảm thấy, không cần phải để cho Hạ Ảnh biết rõ. Bên phía Đông Thanh là một tuyến độc lập, bên này Hạ Ảnh cũng là một đầu tuyến độc lập. Không muốn hai tuyến lẫn lộn cùng một chỗ, từng người độc lập, từ đó nàng điều hành rất tốt.

Ôn Uyển đề nghị Từ Trọng Nhiên đảm nhiệm chủ tướng đi chinh phạt giặc Oa, được một nhóm người ủng hộ, cũng nhận được hơn phân nửa người khác mãnh liệt phản đối. Nguyên nhân phản đối rất đơn giản, chính là Từ Trọng Nhiên không có kinh nghiệm đánh trận chiến.

Thái tử cũng phản đối, thái tử đã đáp ứng chọn Văn Dược, hiện tại Ôn Uyển đến hủy đài của hắn, sao hắn có thể đồng ý? Thái tử tự mình đến phủ Quận chúa tìm Ôn Uyển, nói chuyện cùng với Ôn Uyển.

Ngược lại thái độ của Ôn Uyển rất tốt, nàng chỉ trông coi Hổ Uy quân, lại không có quản lý toàn bộ thủy quân vùng duyên hải. Muốn chọn Văn Dược cũng được, nhưng Ôn Uyển có một điều kiện, chính là Hổ Uy quân không thể rời khỏi hải khẩu.

Thái tử im lặng. Thủy quân và Hổ Uy quân có thể cùng đánh mới mạnh, thủy quân địa phương khác đều là vụn vặt lẻ tẻ cả. Chớ đừng nói chi là Hổ Uy quân có thuyền chiến, có thuyền chiến cùng vũ khí chế tạo mới nhất ( Ôn Uyển tài chính dồi dào); mặt khác các tướng sĩ trên dưới Hổ Uy quân đều có kinh nghiệm đối địch phong phú. Mặc dù nói mấy năm này không có khai mở trận đại chiến nào, nhưng mà cũng thường hay ra biển đánh hải tặc gì đó. Nếu như chọn Văn Dược, mà không điều động được Hổ Uy quân, phải dựa vào mấy thủy quân các tỉnh lẻ, lời nói không dễ nghe chính là mấy thủy quân kia chỉ là binh tôm tiểu tướng, ở bên cạnh giúp đỡ còn được, về phần nói đem làm chủ lực chống lại, đến lúc đó không chỉ nói tru sát giặc Oa, chỉ cần ra ngoài đừng bị giặc Oa tiêu diệt đã không tệ rồi.

Đang thời điểm tranh luận không ngớt, Hạo thân vương ra mặt. Hạo thân vương tìm thái tử, nói chuyện gần nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định Từ Trọng Nhiên là chủ tướng, chọn một phó tướng là một người Văn gia (Văn Dược không thể nào được chọn là phó tướng), mặt khác Quan Nhị Lang là phó tướng. Cái kết cục này, coi như là kết quả tốt mà tất cả mọi người thỏa hiệp.

Từ Trọng Nhiên thật đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới, không ngờ lại chọn hắn. Được rồi, Từ Trọng Nhiên mang theo Quận chúa Y Mạn và các con cùng nhau trở về kinh thành. Về phần tri phủ hải khẩu, Ôn Uyển không có hỏi tới. Nhưng mà Ôn Uyển rất nhanh đã biết rõ tri phủ mới nhậm chức ở hải khẩu chính là người của thái tử. Một cái chức quan béo bở thế, chẳng trách thái tử đồng ý sảng khoải như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.