Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 203: Thái Tử tỉnh



Hai phần tin chiến thắng truyền đến, tin chiến thắng khiến cho trong kinh thành náo nhiệt hơn một chút. Quán trà lúc trước vắng ngắt bây giờ ngồi đầy người, tất cả mọi người đang nghe người thuyết thư ba hoa chích choè nói chuyện chiến sự. Có điều lần này trọng điểm không ở trên người Bạch Thế Niên, mà trọng điểm ở trên người đương kim hoàng đế anh minh thần võ. Tiên sinh thuyết thư cũng tán dương hoàng đế, không có phí công nói chuyện Bạch Thế Niên, tối đa cũng chỉ tiện thể nói hai câu.

Tin chiến thắng đã tiêu tán một chút ảnh hưởng lúc trước, nhưng tin chiến thắng không có tiêu tán lo lắng trong đáy lòng Ôn Uyển, càng không khiến Ôn Uyển nhẹ nhỏm hơn.

Hiện tại Ôn Uyển càng bận rộn thêm, vì chuyện phân bố triệu tập lương thực bạc cứu nạn thiên tai, bổ sung lương thảo quân lương cho biên thành và duyên hải, phải xử lý chuyện cứu nạn thiên tai, còn phải xử lý tất cả một đống chuyện lớn nhỏ trong triều đình. Ôn Uyển bận rộn đến thời gian kêu khổ cũng không có.Hết thảy thời gian có thể nghỉ ngơi đều dùng hết. Buổi tối vừa dính giường là ngủ. Lúc này Ôn Uyển thật hận không thể biến thân thành hai người, thậm chí biến thành bốn. Cuộc sống như vậy không thể không khiến Ôn Uyển cảm khái, nếu năm đó mất ngủ cũng làm việc như vậy, có lẽ cũng không mất ngủ ( sẽ không mất ngủ, nhưng là tuyệt đối sẽ bị làm phiền chết ).

Ôn Uyển bận rộn, phía dưới đại thần cũng bị Ôn Uyển nghiền ép đến không được rảnh rỗi. Muốn nghỉ phép sao, cũng được. Ôn Uyển không có không nhân đạo như vậy, nhưng có việc thì vẫn gọi ngươi tới đây xử lý chuyện.

Hạ Ảnh trải qua điều trị, đã tốt hơn nhiều. Nàng cũng là người không ở không được, thân thể tốt một chút đã ở bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển không lay chuyển được nàng, nên để cho nàng ở bên cạnh làm một chút chuyện cho thoải mái, tránh để nàng một mình sống trong hậu viện rỗi rảnh không ai trò truyện, rỗi rảnh đến bệnh.

Đoạn thời gian gần đây Ôn Uyển quá bận rộn, cả người gầy đi không ít. Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển gầy thành cái bộ dáng này, bảo Hạ Nhàn nghĩ biện pháp bồi bổ cho Ôn Uyển. Ôn Uyển đối với dược thiện không bài xích, nhưng cũng không thể là dược thiện tăng cân được. Nếu như trước đây, bọn họ còn có thể càm ràm. Đáng tiếc hiện tại ngay cả thời gian càm ràm cũng không cho bọn họ. Cũng không thể làm trò trước mặt triều thần nhắc càm ràm Ôn Uyển.

Ôn Uyển không có cảm thấy mình gầy, nhưng nhìn Linh Đông theo bên người gầy một vòng lớn, Ôn Uyển không thể ngồi nhìn: “Nhìn con như vậy, không biết còn tưởng rằng cô cô ngược đãi con đấy? Nếu con không ăn ngon miệng, không nghỉ ngơi thật tốt, thì đừng trách cô cô phạt con đấy.” Hơn một tháng này, Linh Đông vẫn đi theo bên cạnhÔn Uyển học tập. Ôn Uyển bảo hắn đi ngủ, hắn lại ở trong phòng mình tiếp tục suy nghĩ biện pháp mà không ngủ, nên đã nhanh chóng gầy xuống.

Hạ Nhàn nghe được Ôn Uyển nói muốn đem Linh Đông dưỡng tốt. Hạ Nhàn không nhịn được oán thầm: “Linh Đông điện hạ là muốn dưỡng tốt. Nhưng Quận chúa người cũng phải dưỡng cho tốt a! Người trông người xem, hiện tại y phục mặc cũng không vừa.”

Ôn Uyển cười nói: “Gầy chút vẫn tốt.” Sau khi nàng sinh hài tử, giảm cân cũng không giảm được đến vóc người lúc chưa lập gia đình. Hiện tại nhìn lại so với dáng người lúc chưa lập gia đình rất tốt. Nhưng mà Ôn Uyển cũng không muốn mình quá gầy, vừa đủ là được. Quá gầy cũng không được, hiện tại vóc người này là vừa đủ.

Hạ Nhàn làm thuốc bổ, Ôn Uyển có ăn, nhưng ăn rất ít. Linh Đông cũng không giống Ôn Uyển. HạNhàn phải xem hắn ăn xong mới được. Hơn nữa buổi tối vừa đến lúc thì phải tắt đèn đi ngủ.

Hạ Nhàn đối với Ôn Uyển và Linh Đông, có chút hết cách. Hạ Ảnh cũng chỉ cười nói: “Đừng thúc dục. Chờ tướng quân trở lại, nói quận chúa quá gầy, bảo đảm Quận chúa sẽ tăng cân.” Có thể nói đây là câu nói kinh điển của Hạ Ảnh. Quận chúa vốn nói gầy chút tốt hơn, nhưng nếu tướng quân thích mập, đến lúc đó nhắc tới quá nhiều, cân nặng của Quận chúa tự nhiên cũng tăng lên.

Hạ Ảnh không có lo lắng cho Linh Đông, Linh Đông đụng phải cơ hội khó có được như vậy, đương nhiên là phải gia tăng học tập, tiếp thu. Chờ qua khoảng thời gian này, dĩ nhiên sẽ tốt hơn.

Hạ Nhàn nhìn không tốt chút nào: “Quận chúa nói, vóc người hiện tại là hoàn hảo. Tướng quân có nhắc tới nhiều hơn nữa, nhiều nhất sẽ chỉ làm cho Quận chúa giữ vững như bây giờ thôi.” Quận chúa nói như vậy đẹp nhất, có một số việc sẽ cải biến. Nhưng có một số việc Quận chúa đã quyết định ai cũng không thay đổi được.

HạẢnh cười nói: “Thật ra thì hiện tại Quận chúa không khác gì lúc chưa thành hôn.” Ôn Uyển sinh hài tử xong bị mập, tuy có cố gắng giảm cân, nhưng không có giảm được như lúc trước khi thành thân, hiện giờ cũng tròn mộng của Quận chúa rồi.

Trong khoảng thời gian này, tin chiến thắng mỗi ngày đều truyền đến. Không khí trong kinh thành càng ngày càng nhẹ nhàng. Khắp nơi đều ca công tụng đức. Ôn Uyển ở trong triều cảnh giác các triều thần, ý là vui mừng không sai, nhưng nhất định phải gắng giữ đầu óc tỉnh táo, chuyên tâm làm tốt chuyện trên đầu.

Thái độ của Ôn Uyển vô cùng nghiêm khắc, trong lòng mọi người nói thầm. Nhưng ai cũng không dám phạm vào nghịch lân của Ôn Uyển. Trước kia tất cả mọi người đều cảm thấy Ôn Uyển Quận chúa dễ nói chuyện, hiện tại nếu còn có ai nói Ôn Uyển Quận chúa dễ nói chuyện, tuyệt đối là muốn bị phun chết.

Ngày hôm đó Linh Đông cùng Ôn Uyển dùng bữa tối, không nhịn được hỏi Ôn Uyển: “Cô cô, Minh Duệ và Minh Cẩn lúc nào sẽ trở lại? Cô cô, Minh Duệ và Minh Cẩn cũng nên trở lại rồi.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Minh Duệ và Minh Cẩn phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể trở về.” Hiện tại chỗ của Đông Chính Vi không có tin tức gì. Không biết Thích Ngọc chạy trốn đi nơi nào, còn có chuyện này Ôn Uyển chắc chắn sẽ không để cho hai đứa bé trở lại. Không nói quá hai tháng, ít nhất cũng phải chờ sau khi Thích Ngọc bị bắt rồi lại nói.

Linh Đông có chút thất vọng: “Cô cô, con nhớ Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ.” Trước kia thời điểm hắn cô đơn, Minh Duệ luôn ở cạnh hắn nói chuyện, đâu có như hiện tại ngay cả người nói chuyện cũng không có. Hơn nữa có Minh Duệ và Minh Cẩn ở đây, trong phủ Quận chúa khắp nơi đều là tiếng nói tiếng cười. Hiện tại người trong phủ đệ tuy nhiều, nhưng ngược lại vắng lạnh, không ấm áp như trước kia.

Ôn Uyển cười khẽ: “Xem ra gần đây lười biếng rồi.” Chỉ có buông lỏng tinh thần, mới có thể suy nghĩ những chuyện kia. Nếu giống như nàng, hôm nay bận rộn chỉ có thời gian ăn cơm và ngủ, còn lúc nào mà còn thời gian suy nghĩ đến nhi tử, sau đó tâm tình buồn bực chứ?

Sắc mặt Linh Đông có chút hồng hồng.

Hạ Hương cười nói: “Quận chúa, Tiểu điện hạ đã rất dụng công rồi, cũng không thể để cho Tiểu điện hạ giống người đu75c”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng.

Chiến sự biên thành, bách chiến bách thắng, tâm tình hoàng đế vô cùng tốt. Từ khi khai chiến đến bây giờ giống như có thần giúp ( Hồng Y đại pháo tương trợ), căn bản là mỗi trận chiến cũng đều chiến thắng. Dựa theo khuynh hướng này, không đến một tháng là có thể kết thúc chiến tranh, khải hoàn hồi triều rồi.

Bạch Thế Niên đối với phương thức tác chiến mới nhất hoàng đế đưa ra có chút bất đồng. Không phải là phương thức tác chiến của hoàng đế có vấn đề, mà do hắn cho là phương châm tác chiến hiện tại của hoàng đế có chút liều lĩnh. Ừ, quân đội Đại Tề có hồng y đại pháo tương trợ quả thật đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Nhưng vật này uy lực lớn hơn nữa, cũng có chỗ yếu kém. Theo hắn biết, hồng y đại pháo không chỉ số lượng đại pháo có hạn, chính là đạn pháo cũng có hạn. Dùng nhiều quá, lượng đạn pháo chứa đựng sẽ ít đi. Mà hồng y đại pháo này lại đi theo đại đội của hoàng đế. Nhưng đánh giặc thì cần phân mấy khu vực. Nếu dựa theo phương án của hoàng đế, liều lĩnh tấn công, hoàng đế bên này không thành vấn đề. Nhưng mấy đường đại quân khác thì cóvấn đề.

Hiện tại người Mãn Thanh đã thối lui đến quan ngoại, hoàng đế nhất định muốn thừa thắng truy kích, nhưng càng đi về phía trước, thì phải càng cẩn thận. Bọn họ có bản đồ, nhưng đối với vị trí địa lý cũng không quen thuộc lắm. Còn có an nguy của hoàng đế lại càng quan trọng nhất. Bạch Thế Niên cũng không muốn thật sự xảy ra chuyện như hoàng đế băng hà. Lúc trước chỉ là tin tức giả, chuyện trong kinh thành đã khiến cho Bạch Thế Niên xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

Bạch Thế Niên đưa ra không ít cải biến phương án tác chiến của hoàng đế. Bạch Thế Niên đề nghị hoàng đế không nên lãnh binh đánh giặc, mà chỉ trấn thủ phía sau. Chủ soái vốn chính là chỉ huy mà không phải xông lên tác chiến. Loại chuyện xông lên tác chiến vẫn nên giao cho Tam hoàng tử và hắn là được rồi.

Hoàng đế nghe Bạch Thế Niên nói đến rất nhiều nhân tố không xác định này, gật đầu đáp ứng. Cho dù không tự mình ra chiến trường, trận chiến lớn nhất này chiến công vẫn là của hắn, không cần thiết phải mang thân mạo hiểm.

Ôn Uyển không biết tâm tư của hoàng đế, bây giờ Ôn Uyển ngày ngày bề bộn nhiều việc, bận rộn xử lý triều chính, bận rộn xử lý nghịch tặc. Bận rộn tưởng nhớ nhi tử, còn phải bận rộn chăm sóc sắc đẹp.

Dựa theo cách nói của Ôn Uyển, lão công cũng sắp trở về rồi, làm sao phải đem mình nuôi dưỡng thật xinh đẹp, đừng làm cho lão công cảm giác thê tử mình là một thiếu phụ có chồng luống tuổi.

Hạ Ảnh đối với câu nói này rất muốn ói, Quận chúa như vậy mà là thiếu phụ có chồng luống tuổi, vậy những nữ nhân khác đều phải tự tử rồi. Nhưng nàng ói cũng vô ích, Ôn Uyển cần gương mặt này của nàng, à, không đúng, là cần thân thể này của nàng. Không phải là thoa mặt thì chính là pha thuốc tắm, còn muốn Hạ Nhàn làm cho nàng các loại thực bổ, các loại biện pháp thay phiên kết hợp. Trừ những thứ khiến tăng cân thì đều ăn. Mặc dù Ôn Uyển gầy, nhưng cả người nhìn qua thần thái sáng láng, dung quang toả sáng.

Ôn Uyển nhìn Thu Vân lấy xiêm y mang đến. Đây là xiêm y mới làm, hiện tại xiêm y của Ôn Uyển đều nhỏ đi một số. Trước đây ngày ngày kêu muốn gầy, muốn giảm cân. Cái này thì tốt rồi, không cần kêu muốn gầy nữa rồi.

Ôn Uyển mặc quần áo mới, khẽ than thở: “Ngươi nói làm hoàng đế có cái gì tốt. Ta đây chỉ giúp đỡ mấy tháng, đã gầy nhiều như vậy rồi. Khổ sai như vậy mà còn người người tranh cướp, thật là không có cách nào hiểu nổi.” Không chỉ có như thế, còn ngày ngày có người tìm xương trong trứng gà. Nói ngươi cái này không đúng, đó là sai lầm, phải sửa cho đúng.

Ôn Uyển cực kỳ không muốn thấy mấy Ngự sử kia, vừa mới bắt đầu đã lo lắng đám ngự sử kia gây chuyện, dứt khoát là không gặp. Chuyện bây giờ đã định rồi, cũng không thể thật mặc kệ mãi. Vừa buông lỏng xong, sổ con Ngự sử buộc tội nàng rầm rầm rơi trên mặt đất, nói nàng không nên tự ý làm bậy, làm việc bừa bãi. Dù sao tật bệnh sai lầm một đống lớn. Nhưng cũng may những thứ Ngự sử này có ánh mắt, không có buộc nàng tội giết người như ngóe ( giết cũng là thần tử nghịch tặc. Ngự sử có thanh liêm thêm nữa cũng không dám nói chuyện thay những người này ).

Những năm này Ôn Uyển thân ở địa vị cao, kể từ khi hoàng đế lên ngôi, tín nhiệm cuả hoàng đế đối với nàng ai không thể so sánh. Ôn Uyển bề ngoài nhìn ôn hòa, nhưng bên trong lại rất ngạo khí, hơn nữa còn có chút ít thẳng thắn. Ngạo khí và thẳng thắn của Ôn Uyển ,thể hiện ở việc ngay cả hoàng hậu cũng không để vào trong mắt. Nếu không phải Ôn Uyển rất cao ngạo, vì sao lại có thể không đem hoàng hậu để vào trong mắt như vậy?

Lần này Ngự sử hạ xuống quyết tâm muốn Ôn Uyển sửa chữa lại sai lầm.

Những năm gần đây Ôn Uyển luôn nói một là một, nói hai là hai. Lúc trước bị Ngự sử buộc tội, tất cả đều là một chút chuyện không đến nơi đến chốn. Chưa từng nghĩ đến còn có một ngày bị đám Ngự sử kia phun nước miếng đến mặt xám ngắt, còn thiếu chút nữa là chỉ vào lỗ mũi mắng nàng là Quận chúa váng đầu hồ đồ.

Ôn Uyển thấy tấu chương kia giận đến nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa sai người ta đem cái tên Ngự sử dâng sổ con lôi ra đánh bốn mươi đại bản. Nàng lao tâm lao lực không có một câu khen ngợi thì thôi, còn đeo trên lưng một danh tiếng như vậy, nàng có thể không tức giận sao? Người thì không có đánh, nhưng đã trực tiếp lột chức quan của người này, để cho hắn về làm ruộng ở quê cũ đi. Hơn nữa nếu phát ngôn bừa bãi, dù ai có lá gan hơn nữa cũng không thể không cần ô sa.

Ôn Uyển vốn tưởng rằng giết gà dọa khỉ rồi, nào ngờ được, ngược lại càng có người chống đối. Ngự sử đại phu Hàn Quốc Trụ dâng lên sổ con.

Hàn Quốc Trụ dùng lời đơn giản nhất, phê phán đủ loại không thỏa đáng của Ôn Uyển. Đem chuyện Ôn Uyển từ khi chấp chính đến bây giờ chuyên quyền độc đoán như thể nào nhất nhất nói ra. Sau đó nói thân là cấp trên, phải nghiêm nghị ước thúc mình, làm nhiếp chính Quận chúa hẳn là nên tạo điều kiện để mọi người nói ra ý kiến của mình, nếu nói lời thật thì khó nghe, nhưng lời khó nghe vẫn còn cần phải nghe nhiều, nghe nhiều thì sẽ sáng tỏ hơn. Cuối cùng hi vọng Ôn Uyển có thể đem những sai lầm mình phạm phải sửa lại cho đúng.

Ôn Uyển nhìn sổ con của Hàn Quốc Trụ, lập tức nhịn không được nở nụ cười. Nhìn này, nàng làm đủ loại chuyện, không ngờ cuối cùng làm thành một hôn quân. Ôn Uyển không biết, nàng còn có tiềm chất làm hôn quân cơ đấy!

Trong lòng Ôn Uyển oán thầm không dứt, những người này không phải nghĩ sai rồi sao? Nàng chỉ là nhiếp chính Quận chúa thôi, nhưng các ngươi lại đem cái thứ dùng để đối đãi hoàng đế mà dùng ở trên người nàng. Thế này không được thế kia cũng không được, có còn có chút tự do nào hay không.

Ôn Uyển cho người đem Hàn Quốc Trụ nhốt vào thiên lao. Dĩ nhiên, chẳng qua là để cho Hàn Quốc Trụđi ăn cơm tù mấy ngày thôi, để ông ta ở trong nhà giam cố mà tỉnh táo lại, đừng ở bên tai nàng lải nhải càm ràm. Ôn Uyển thật không có ý gì khác.

Ôn Uyển không biết hành động này của nàng, chọc giận tất cả ngôn quan trong triều đình, Tô Hiển đại diện cho toàn bộ Ngự sử quỳ gối bên ngoài phủ Quận chúa, thỉnh cầu Ôn Uyển thả Hàn Quốc Trụ đại nhân. Thậm chí còn có ngôn quan dùng lời lẽ hết sức kịch liệt, nếu Quận chúa không tha người, sẽ tử gián (lấy chết can gián).

Ôn Uyển vui vẻ: “Hmm, còn dám uy hiếp ta. Tử gián? Ai muốn tử gián, ta còn đang chờ đấy.” Chê cười. Dùng cái chết uy hiếp nàng, mạng là của hắn cũng chẳng phải là của nàng, có chết hay không cũng không phải chuyện của nàng.

Hạ Hương ở bên cạnh khuyên: “Quận chúa, hay là thả Hàn Quốc Trụ đại nhân ra. Những Ngự sử này toàn là kẻ khó dây dưa. Thật sự cùng Quận chúa náo lên, lỗ lã chính là Quận chúa.” Rất nhiều người đều nói bút của Ngự sử chính là một thanh đao sắc bén. Không đả thương gân cốt, lại làm cho ngươi đau tim.

Thừa Tướng đại nhân thấy Ôn Uyển xanh mặt, mặc dù biết không đúng lúc, nhưng vẫn khuyên Ôn Uyển thả người: “Quận chúa, cứng rắn như vậy cũng không hay lắm.”

Ôn Uyển hừ hừ, dám uy hiếp nàng, được, cứ tận lực uy hiếp xem sao: “Không đi mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, thích quỳ bao lâu thì để bọn họ quỳ bấy lâu.” Ôn Uyển tiếp tục xử lý triều chính.

Ôn Uyển cảm thán, những người này quỳ từ buổi sáng đến tối, có hơn phân nửa người té xỉu, té xỉu một người thì lôi đi một người.

Ôn Uyển cười nhạo nói: “Muốn đùa bỡn qua mặt ta, nhưng ta không phải là cậu hoàng đế. Không sợ bọn họ hăm doạ nói ta là quận chúa hồ đồ.” Hoàng đế hy vọng làm minh quân, không muốn bản thân bị Ngự sử nói thành hôn quân. Nàng lại không sợ. Chỉ cần không chết ở trong phủ đệ của nàng, thích chết ở đâu thì chết ở đó. Về phần nói ghi trong sử sách nàng là quận chúa hồ đồ sao, Quận chúa hồ đồ thì Quận chúa hồ đồ. Thiên cổ lưu danh, lưu danh thì làm được cái gì. Ngàn năm sau, tro cốt nàng cũng sớm biến mất.

Ngày thứ hai Ôn Uyển lâm triều, trực tiếp tuyên bố xử trí một đám người hôm qua dám can đảm thị uy cùng nàng. Bãi chức của ba quan Ngự sử đứng đầu, còn tưởng là trước mặt văn võ bá quan cả triều tuyên bố ba người này sinh thời đều sẽ không được vào triều làm quan. Mà trong ba vị quan Ngự sử này, có Tô Hiển. Những người khác, tất cả lớn nhỏ cũng có trừng phạt.

Cả triều văn võ đối với thủ đoạn cường ngạnh này của Ôn Uyển trong bụng lo sợ không dứt. Ngay cả hoàng thượng đối với quan Ngự sử cũng phải để lại ba phần đường sống. Nhưng Quận chúa nửa phần cũng không cho.

Trong lòng Ôn Uyển cười lạnh. Nếu chính vụ nàng xử trí không ổn thỏa, Ôn Uyển không ngần ngại bọn họ dâng sổ con chỉ ra. Nếu thật sự không hề thỏa đáng nàng cũng sẽ nghe theo đề nghị của mọi người. Nhưng những người này rõ ràng là trong trứng gà tìm xương, muốn tìm xương cốt của nàng, cũng phải nghĩ kĩ xem các ngươi có phân lượng kia hay không đã. Trong truyền thuyết Ngự sử đều chính trực ngay thẳng, nàng cũng muốn xem một chút những Ngự sử nảy có phải thật sự là chính trực ngay thẳng, hay là ăn mềm sợ cứng.

Thật ra thì trong lòng Ôn Uyển cũng có một cơn tức. Lý Nghĩa như vậy, hiện tại đám Ngự sử này cũng như vậy, đều muốn xem nàng là quả hồng mềm, dễ khi dễ.

Ôn Uyển trọng phạt, Ngự sử không có ra vẻ chính trực ngay thẳng, ra vẻ kẻ yếu bị bắt nạt. Lần này Ngự sử kháng nghị, lấy kết cục thảm bại chấm dứt.

Tô Hiền bị bãi quan, tâm tình vạn phần xuống thấp. Về đến nhà, không lâu sau liền đi gặp lão tướng gia, đem sự tình trải qua nói cho lão tướng gia.

Thật ra thì Tô Hiển cũng không muốn lẫn đi vào, theo lời lão tướng gia, Ôn Uyển từ đầu tới giờ luôn không quan tâm đến danh tiếng. Ngươi dùng cái này đi bức bách, đối với Ôn Uyển từ nhỏ đến lớn không biết danh tiếng là vật gì,thì nửa điểm tác dụng cũng không có. Nhưng ông thân là Đô sát Ngự sử đứng hàng thứ hai, nếu thờ ơ lạnh nhạt, đến lúc đó sẽ bị cấp dưới khinh bỉ. Chẳng qua thật không nghĩ tới, thủ đoạn của Ôn Uyển quá cường ngạnh.

Tướng gia trầm ngâm một lát mới nói: “Tái ông mất ngựa, trong họa lại được phúc.”

Tô Hiển nóng nảy: “Phụ thân, nếu chỉ là bãi quan cũng thôi đi. Nhưng Quận chúa trước mặt đại thần triều đình nói, sẽ không được phục dụng nữa.” Thật ra thì ông rất buồn bực, nếu chỉ bãi quan, sau này phục chức là được. Nhưng bây giờ Ôn Uyển ở trước mặt triều thần nói sẽ không phục chức, chặt đứt con đường làm quan của ông.

Tướng gia sắc mặt nhu hòa: “Con cũng đến tuổi nghỉ ngơi rồi, hôm nay thối lui khỏi cái vòng tròn này, cũng là chuyện tốt. Dương nhi sau này, để hắn nhậm chức bên ngoài thôi, không nên hồi kinh nhậm chức.”

Tô Hiển có chút nghi ngờ: “Phụ thân. . . . . .”

Tô tướng không nhanh không chậm nói: “Hoàng thượng khải hoàn hồi triều, chính là Tam hoàng tử cùng Ôn Uyển Quận chúa bắt đầu đấu võ. Tô gia chúng ta không có nhân tài, không nên mò vào bãi nước đục này.”

Tô tướng cho rằng Ôn Uyển có phần thắng lớn hơn, Ôn Uyển đối với tâm tư hoàng đế vô cùng hiểu biết, Linh Đông do Ôn Uyển dạy dỗ ra, nhất định sẽ khiến hoàng đế hài lòng. Nhưng Tô gia là một gia tộc lớn như vậy, nếu không có nhân tài, không có nhân tài có thể khiến Ôn Uyển coi trọng. Nếu đã không có ai, trong vũng nước đục này cũng không có được ích lợi thật lớn, vậy thì không cần thiết đi theo lẫn vào nữa.

Mặc dù nói Tô tướng cho rằng Ôn Uyển chiếm thượng phong. Nhưng lần này mạo hiểm quá lớn, bất kể thế nào, Tam hoàng tử cũng không phải là ngồi không. Loại đấu võ này, đến lúc đó tổn thương khẳng định không phải là Tam hoàng tử và Ôn Uyển, mà là triều thần phía dưới.

Tô Hiển hiểu rõ ý tứ của phụ thân ông. Nếu không chiếm được ích lợi thật lớn, vậy còn không bằng an an ổn ổn, cố gắng bồi dưỡng tử tôn, từ từ mưu tính.

Ôn Uyển không biết. Lão tướng gia sẽ nhìn xa như thế.

Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển bực tức, cười nói: “Tính tình Quận chúa như vậy, làm chuyện này đúng là khổ sai.” Tính tình Ôn Uyển chịu không nổi ước thúc, sa vào hưởng lạc, thích cuộc sống tự do tự tại. Trước kia lúc còn làm ăn, Ôn Uyển cũng chỉ nói lên phương châm sách lược. Phía dưới đều do đại chưởng quỹ hành sự. Đối với chi tiết có thể thương lượng. Nhưng phương châm sách lược tổng thể thì không có thương lượng, càng không khả năng để cho người ta chỉ vào mắng.

Ôn Uyển lầm bầm “Trước kia chẳng qua là cảm thấy Ngự sử đáng ghét. Bây giờ ta hận không được may luôn miệng bọn họ lại, phiền chết. Sau này Ngự sử tới nhất nhất không gặp. Tấu chương của bọn họ ta cũng sẽ không xem. Để cho bọn họ có oán hận gì thì đi tố cùng cậu hoàng đế đi. Còn bị bọn họ hành hạ, ta sẽ giảm thọ mất.”

Ôn Uyển nhớ tới gián quan tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Ngụy Thu. Trong lòng âm thầm bội phục Đường Thái Tông, lòng dạ của Đường Thái Tông phải rộng lớn thế nào mới có thể dung nạp được ngự sử quan Ngụy Thu này lải nhải a ( Ôn Uyển cho rằng Ngụy Thu khẳng định còn phiền phức hơn so với Hàn Quốc Trụ). Cho nên nói, minh quân thật sự không phải ai cũng làm được.

Sau lần giận này, Ôn Uyển rốt cục nghĩ thông suốt, lời nói của đám Ngự sử kia cũng chỉ là mây trôi, coi như không tồn tại sẽ không bực bội nữa.

Buổi trưa Ôn Uyển nghe được thái tử đã tỉnh lại. Thái tử tỉnh hay không tỉnh cũng không liên quan nhiều lắm tới Ôn Uyển, nhưng lại có liên quan cực lớn với Linh Đông. Ôn Uyển bảo Linh Đông vào hoàng cung thăm thái tử: “Phụ vương của con tỉnh rồi, con phải trở về nhanh lên. Phải nhớ ngẫm nghĩ những thứ con học được ở nơi này, biến chúng thành của mình.”

Linh Đông lên tiếng rời đi. Đến hoàng cung, Linh Đông nghe được phụ vương đã đi ngủ, sau khi thái giám đi truyền tin cho Ôn Uyển, thái tử lại ngủ tiếp.

Hải Như Vũ nhìn thấy Linh Đông, tất nhiên là cao hứng vạn phần. Nàng cho người đưa tin đi qua, tất nhiên là hi vọng Ôn Uyển có thể cho Linh Đông trở lại một chuyến.

Linh Đông đi theo bên cạnh Ôn Uyển, gặp triều thần, đương nhiên sẽ không mặc giống như trước kia ở phủ Quận chúa, lấy giản tiện thư thái làm chủ. Hiện giờ Linh Đông mặc chính là cẩm bào màu xanh ngọc, cẩm bào rộng rãi, tay áo cùng viền góc đều dùng chỉ kim tuyến thêu hoa văn cổ. Trên người vật phẩm trang sức không mang cái gì, chỉ có cổ tay đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương. Vô cùng đơn giản, nhưng khắp nơi để lộ ra quý khí. Phù hợp với thói quen và tác phong của Ôn Uyển, khiêm tốn trong xa hoa.

Linh Đông lớn lên bộ dạng không giống với thái tử và Thái Tử Phi, nhưng lớn lên cũng cực kỳ đoan chính. Cộng thêm Ôn Uyển cố ý huấn luyện, nên cả người nhiều hơn một phần thong dong, chững chạc.

Thái Tử Phi Hải Như Vũ trong khoảng thời gian này một mực chiếu cố thái tử, ngày đêm chờ đợi ở bên giường. Đã một tháng không gặp Linh Đông, lúc này thấy hắn gầy đi không ít (dược thiện của Hạ Nhàn đã sớm đem người nuôi trở lại, bất quá gần đây thân thể Linh Đông đang phát triển, lớn lên nhanh, nhìn cũng gầy ), rất là đau lòng: “Linh Đông. Làm sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

Linh Đông mặc dù gầy, nhưng một tháng này đi theo bên cạnh Ôn Uyển nghe báo cáo và quyết định sự việc, cả người càng phát ra nội liễm. Thấy vẻ mặt quan tâm thương yêu của Hải Như Vũ, cười nói: “Mẫu phi, trong khoảng thời gian này đi theo cô cô học tập có chút bận rộn, cho nên gầy một chút. Nhưng mà mỗi ngày có cô ngó chừng con ăn dược thiện bổ thân thể, thái y cũng nói thân thể của con rất tốt.” Ba ngày một lần, Ôn Uyển đều xem mạch bình an, đương nhiên cũng không thiếu Linh Đông.

Hải Như Vũ nghe được Linh Đông gọi Ôn Uyển thân mật như thế, trong lòng vừa đau lại chát. Chẳng qua tình thế này, thái tử đã hoàn toàn phế đi. Đông cung có thể còn an ổn đi xuống hay không, sau này có thể Đông Sơn tái khởi hay không, phải xem Ôn Uyển có nguyện ý đến đỡ Linh Đông hay không?

Hải Như Vũ lập tức đè nén chua xót trong lòng, cười hỏi Linh Đông gần đây ở trong phủ Quận chúa làm cái gì, hỏi vô cùng cặn kẽ.

Lần này Linh Đông không có giống như lần trước, đơn giản nói hai câu thì xong rồi. Lần này Linh Đông không chỉ nói tình huống của mình ở phủ Quận chúa, còn nói một ít chuyện của Ôn Uyển, dĩ nhiên, cũng là chuyện có thể nói, không phải là cơ mật gì: “Mẫu phi, cô cô đối với rất nhiều chuyện chính vụ cũng không hiểu, nhưng mà cô cô nói không hiểu không sao, chỉ cần không thể giả vờ hiểu, không sợ mất mặt. Cho nên, cô cô không hiểu thì triệu đại thần hỏi. Con cũng vậy ở bên cạnh đi theo học tập. Hơn một tháng này, chuyện con học được so với học được trong sách vở thì hơn nhiều lắm.”Ôn Uyển cùng triều thần đàm luận đều là chuyện hiện thực. Đương nhiên không giống như trên sách vở, học tập nếu có thể lý luận kết hợp thực tế, đó mới là tốt nhất.

Lần này Linh Đông rất biết điều đúng mực, Hải Như Vũ hỏi cái gì, hắn đều đáp cái đó. Không phải Linh Đông đổi tính rồi, mà là Ôn Uyển cố ý nhắc nhở Linh Đông. Chỉ cần không liên quan đến triều chính, không liên quan hệ cơ mật. Hải Như Vũ hỏi hắn, hắn cũng có thể trả lời. Nếu vượt quá chuyện cơ mật, có thể trực tiếp nói rõ, tin rằng thái tử và Thái Tử Phi cũng sẽ không trách móc nặng nề Linh Đông.

Ôn Uyển làm như vậy, cũng vì suy nghĩ đến tình huống thực tế, đại cục đã định rồi, Linh Đông là học trò của nàng, lại ở bên người nàng nghe báo cáo và quyết định nghị sự. Dụng ý của nàng, không phải rất nhiều người không hiểu. Ngược lại, Đông cung không còn ở vị trí như cũ. Thái y nói, mặc dù lần này thái tử tỉnh lại, nhưng gốc rễ thân thể đã rất suy yếu. Trước kia Linh Đông đối với Đông cung, đối với cha mẹ lãnh đạm không nhiệt tình, nhiều nhất chỉ làm thái tử và Thái Tử Phi trong lòng không thoải mái, nhưng cũng sẽ không trách móc nặng nề. Nhưng dưới tình huống này, nếu thái độ của Linh Đông vẫn lãnh đạm như cũ, đối với Linh Đông mà nói không phải chuyện tốt. Con người là như vậy, thân ở đỉnh cao đối với thái độ lạnh nhạt của người khác sẽ không để ở trong lòng. Nhưng một người đang ở đỉnh cao rơi xuống vị trí bị người coi thường, tâm thái sẽ không còn như vậy. Ôn Uyển hi vọng cho dù Linh Đông không thể được thái tử và thái tử phi yêu thích, cũng không thể để thái tử và thái tử phi đối với Linh Đông sinh ra phiền chán. Bất kể như thế nào, Linh Đông vẫn là nhi tử của thái tử và thái tử phi, lợi ích gắn liền với Đông cung.

Năm năm đi qua, Ôn Uyển cũng biết Linh Đông là một hài tử biết giữ bí mật, nên không lo lắng Linh Đông sẽ nói lộ ra cái gì. Hải Như Vũ không biết trước đó Ôn Uyển đã đề cập với Linh Đông. Thái độ của Linh Đông như vậy làm cho Hải Như Vũ rất vui mừng, tự giác đối với Linh Đông chu đáo hơn rất nhiều.

Mẫu tử hai người đang nói chuyện, đang nói thì Linh Nguyên tới đây, Linh Nguyên thấy đệ đệ rất có tinh thần, trong lòng không biết cái tư vị gì. Linh Nguyên biết hiện giờ đệ đệ đang đi theo Ôn Uyển học tập trong triều. Trong bụng ghen tỵ cùng không cam lòng, hắn mới là đích trưởng tôn, là người thừa kế danh chánh ngôn thuận trong tương lai, nhưng bây giờ, hết thảy dường như đều đã thay đổi rồi.

Đoạn thời gian này Linh Nguyên trải qua cảm giác từ đám mây rơi xuống mặt đất, lại bị tặc nhân bắt được mang đến uy hiếp Ôn Uyển. Mà Ôn Uyển đối với việc hắn bị bắt đừng nói là cứu, mà ngay cả câu trấn an cũng không có. Lúc này Linh Nguyên sâu sắc hiểu được, nếu không có quyền thế, ngay cả tính mạng cũng không thể bảo vệ.

Linh Đông thấy Linh Nguyên. Hiện tại nhìn khuôn mặt Linh Nguyên có chút tái nhợt, đáy mắt còn có tia phức tạp khó dò, trong lòng Linh Đông chìm xuống. Cô cô đã nói qua với hắn, ca ca trải qua trận biến cố này tính tình có thể sẽ thay đổi lớn, thậm chí sẽ sinh lòng ghen ghét đối với hắn, bảo hắn phải phòng bị một hai (chuyện này Ôn Uyển cũng chưa tính là khích bác, hoàng gia vốn là vô tình, Ôn Uyển hiểu rất rõ hai người Linh Nguyên và Linh Đông nhất định không thể trở thành huynh đệ thân mật vô gian, dứt khoát sớm một chút xé lớn vết rách ra, đến lúc đó Linh Đông cũng sẽ không gặp người tính toán, càng sẽ không quá mức khổ sở).

Sâu trong nội tâm Linh Đông vòng vo vô số đường, nhưng trên mặt không chút biểu hiện gì, nhìn thấy Linh Nguyên, lập tức từ bên cạnh Hải Như Vũ đứng lên, hướng Linh Nguyên cung kính gọi: “Ca ca.”

Linh Nguyên đối với thái độ cung kính của Linh Đông, vẻ mặt càng cổ quái. Nếu Linh Đông đối với hắn lộ ra một chút kiêu ngạo gì đó, hắn cảm thấy bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm không ra một lỗi nhỏ như vậy. Cảm giác như vậy, trong lòng giống như bị khuấy động, nhưng lại nói không ra, rất là ngột ngạt.

Hải Như Vũ nhìn hai nhi tử. Linh Nguyên là do nàng tỉ mỉ dạy dỗ mà lớn lên, Linh Đông từ nhỏ không quá lanh lợi, cũng vì như thế, nàng mới giao Linh Đông cho vú nuôi, ngày thường không thiếu chi phí ăn mặc, những cái khác coi như trong trạng thái được nuôi thả.

Hiện tại hai nhi tử, trên người Linh Nguyên mang một theo sự tàn bạo, Linh Đông lại càng thể hiện ra nội liễm, người nào cao hơn người nào, phân biệt thật rõ ràng. Trước kia cũng phân biệt rõ ràng, nhưng bây giờ vị trí lại thay đổi.

Hải Như Vũ thấy Linh Nguyên lúc này, trong lòng ngũ vị tạp trần, trong khoảng thời gian này nàng bận rộn chiếu cố thái tử, cũng không chiếu cố được Linh Nguyên. Hoàng hậu lại muốn chết muốn sống kiên quyết mang Linh Nguyên theo bên người, không chỉ muốn mang Linh Nguyên ở bên người, còn mang cả đại nhi tử cuả Tam hoàng tử ở bên cạnh. Lúc trước còn muốn giữ cả Linh Đông ở lại trong cung phụng bồi bà ta. Chẳng qua bị thị vệ bên cạnh Ôn Uyển không âm không dương nói hai câu, đáy lòng hoàng hậu vẫn e ngại Ôn Uyển, rốt cuộc cũng thả Linh Đông trở lại phủ Quận chúa.

Hoàng hậu không có quyền thế, nhưng Ôn Uyển cũng không làm gì hoàng hậu, nên có cũng sẽ không thiếu phần hoàng hậu. Hải Như Vũ không có cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày để Linh Nguyên đi qua thăm hoàng hậu. Hoàng hậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, thấy Linh Nguyên liền giữ lại Khôn Ninh cung hồi lâu.

Hải Như Vũ cũng hận chết hoàng hậu, hận bà ta chết nhanh đi thì thật là tốt. Nhưng dù sao hoàng hậu cũng là mẹ chồng của nàng, nàng không dám đeo trên lưng đeo tội danh bất hiếu, chỉ có thể bí mật dặn dò Linh Nguyên. Nhưng bây giờ xem ra, chỉ mấy ngày này, Linh Nguyên vẫn bị hoàng hậu ảnh hưởng.

Thái giám thiếp thân bên cạnh thái tử đi tới nói: “Thái tử phi, trưởng tôn điện hạ, tam điện hạ, thái tử đã tỉnh, nghe được tam điện hạ trở lại, vô cùng vui mừng.”

Ôn Uyển vào triều, thần sắc thường thường chỉ nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì. Điểm này, Linh Đông cũng đi theo học tập. Ôn Uyển nói, sau này hắn phải làm được hỉ nộ không lộ trên mặt.

Linh Đông nhìn thấy thái tử, cung kính nói: “Phụ vương, cô cô bảo nhi thần mang theo không ít thuốc men tới đây. Cô cô nói, mấy ngày nay có chút bận rộn, hi vọng phụ vương không nên trách tội nàng. Chờ thêm hai ngày, nàng sẽ tới đây thăm phụ vương.”

Thái tử gật đầu: “Nàng có lòng rồi.” Trước kia hắn nắm quyền binh trong tay, Ôn Uyển căn bản không nhìn đến hắn, coi như không có chuyện gì, còn như bây giờ, ngược lại Ôn Uyển lại khách khách khí khí. Cũng không biết Ôn Uyển nghĩ như thế nào, chẳng qua cho dù Ôn Uyển nghĩ thế nào, trong lòng thái tử vẫn tương đối thoải mái.

Thái tử nhìn Linh Đông đối với hắn cung kính, có hỏi có đáp, rất hài lòng. Nghe được Linh Đông đi theo bên cạnh Ôn Uyển nghe báo cáo và nghị sự, trong mắt tinh quang chợt lóe: “Cô cô cho con cơ hội như vậy, con cần phải quý trọng, không thể lười biếng.” Lúc này Ôn Uyển để LinhĐông đi theo nàng nghe báo cáo nghị sự, ẩn tình trong chuyện này có thể rất lớn. Nhưng dù sao Linh Đông vẫn còn nhỏ, cộng thêm còn có trưởng tử đứng một bên, thái tử cũng không định nói quá nhiều những chuyện này, nhưng thái độ đối với Linh Đông hòa ái hơn rất nhiều.

Trong lòng Linh Nguyên trầm xuống. Trước đây phụ vương đều không để ý cái đệ đệ này. Lần trước vì hắn không nói tình huống trong phủ Quận chúa còn đánh hắn một trận. Nhưng hiện tại thái độ khẳng định không giống như lúc trước. Linh Nguyên cố ý nhìn thoáng qua Linh Đông, từ trên mặt Linh Đông nhìn không thấy bất kỳ biểu hiện gì.

Thái tử lại cố ý hỏi Linh Đông một ít chuyện, Linh Đông trả lời rất có lý lẽ có dẫn chứng rõ ràng. Thái tử liên tiếp gật đầu, trước kia bận rộn, không chú ý nhiều đến Linh Đông (ngươi không chú ý đấy thôi, từ trước đến giờ ngươi luôn không thích nó). Hỏi đến chuyện triều đình, Linh Đông đem những gì có thể nói đều nói, không thể nói thì lắc đầu.

Thái tử cũng biết kiêng kỵ này, nên không có ép buộc, hơn nữa cho dù hắn ép buộc cũng vô dụng, hòa ái hỏi Linh Đông tình trạng gần đây. Nói được mấy câu, thái tử cũng cảm giác rất mệt mỏi.

Mặc dù Thái tử đã tỉnh, thái y cũng nói tỉnh lại thì có thể cố gắng điều dưỡng. Nhưng thân thể mình mình tự biết, hắn có thể cảm giác được thân thể của hắn đã suy sụp rồi, trải qua biến cố lần này, hiện giờ Đông cung chỉ còn lại Linh Nguyên và Linh Đông. Nói cách khác, hiện tại hắn chỉ có hai nhi tử này. Mà Linh Đông vẫn là người có hy vọng được chọn cho vị trí kia nhất.

Linh Đông vẫn giống như lúc mới vào cửa, thần sắc bất động.

Biến chuyển của thái tử, khiến cho Linh Nguyên nắm chặt quả đấm. Hải Như Vũ đợi sau khi hai nhi tử đi ra ngoài, cùng thái tử nói: “Điện hạ, Linh Đông hẳn là tiếp tục trở lại bên cạnh Ôn Uyển tiếp tục học tập. Nhưng Linh Nguyên không thể đi đến chỗ hoàng hậu nữa. Điện hạ, giữ Linh Nguyên ở lại, cùng nhau chiếu cố người có được không?” Lúc Hải Như Vũ nói lời này, trong ánh mắt có tia cầu khẩn.

Thái tử đã biết Thái Tử Phi vẫn túc trực bên cạnh chiếu cố mình, ngay cả đến bây giờ trong mắt Thái Tử Phi vẫn luôn không oán không hận: “Linh Nguyên có cái gì không thỏa đáng sao?” Sau khi Thái tử tỉnh lại, tinh thần không được tốt.

Thân thể thái tử như thế nào, trong lòng Hải Như Vũ đã sớm có đo đếm, cũng không còn giấu diếm thái tử, nói ra tình trạng của Linh Nguyên: “Thiếp lo lắng tiếp tục như vậy, Linh Nguyên đứa nhỏ này sẽ đi sai đường. Điện hạ, Linh Nguyên đứa nhỏ kia. . . . . . Điện hạ. Tính tình của mẫu hậu người cũng biết đó.” Nhìn cái bộ dáng này của Linh Nguyên, đáy lòng nàng chua xótđ ến không có cách nào diễn tả bằng lời.

Thái tử trầm mặc một hồi rồi nói: “Phân phó xuống, ngày mai chúng ta về Đông cung!” Hắn đối với người ngoài ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng bị đối với hoàng hậu. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại bị xuống tay từ nơi này. Nói không oán hận hoàng hậu là không có khả năng. Hoàng hậu quá sơ suất khiến hắn trở thành phế nhân.

Thái Tử Phi đương nhiên là hi vọng có thể hồi Đông cung, lập tức cho người báo tin với Ôn Uyển. Thái Tử Phi cũng là không có biện pháp. Muốn xuất cung phải có thủ dụ của Ôn Uyển mới được, không có thủ dụ của Ôn Uyển, chắc chắn Chu tướng quân sẽ không để bọn họ rời khỏi hoàng cung.

Ôn Uyển nghe được tin tức, suy nghĩ một chút sau đó nói: “Như vậy cũng tốt. Để thái tử ở Đông cung từ từ nuôi dưỡng thân thể!”

Người tới còn nói thái tử muốn gặp Ôn Uyển, hỏi thăm Ôn Uyển có thời gian hay không, liệu có thể đi một chuyến đến hoàng cung. Thái tử có chuyện muốn tìm Ôn Uyển thương nghị. Kể từ khi Ôn Uyển đem điạ điểm làm việc chuyển vào phủ Quận chúa, hoàng cung tạm thời như một ngọn lãnh cung, vắng ngắt.

Người đến là thái giám, giọng nói cao vút. Nói mấy câu, Ôn Uyển nghe giọng nói cao vút này, không nhịn được nhíu mày.

Hạ Ảnh cũng biết tính tình Ôn Uyển cổ quái, không thích thái giám, lại càng không dùng thái giám. Không chỉ có Hạ Ảnh biết, vua và dân trên dưới cũng biết. Ôn Uyển không thích dùng thái giám, điều này cũng dẫn đến chuyện phủ Quận chúa đã xây phủ hơn mười năm, trong phủ đệ cũng chưa từng có một thái giám tới. Lần này triều thần ở trong phủ đệ làm việc, trừ tùy ý có thể thấy được thị vệ, những người khác tất cả đều là nha hoàn.

Ôn Uyển nghe lời này, không có lập tức trả lời, mà ngược lại lâm vào trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.