Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 208: Thăm bệnh



Tối hôm đó trước khi đi ngủ Ôn Uyển cũng tính một chút: “Nếu tốc độ của Thiên Long nhanh, hẳn là nửa tháng có thể hồi kinh rồi.”Tốc độ của Thiên Long đi nhanh, đường đi đại khái khoảng mười lăm ngày là tới nơi, trở lại thì thời gian gấp hai lần là đủ rồi. Vậy là, có thể về đến nhà trước lễ mừng năm mới.

Ôn Uyển lầm bầm lầu bầu nói: “Cũng không biết hai đứa nhỏ có gầy đi hay không?” Nói xong lại tự mình đáp: “Khẳng định sẽ gầy.” Hai hài tử ở bên ngoài, cha mẹ không có ở bên cạnh sẽ không an tâm, nhất định là sẽ bị gầy đi.

Hạ Hương nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển có chút đau lòng. Quận chúa nhớ đại công tử và nhị công tử, đều nhớ đến mất ngủ. Chỉ hy vọng có thể nhanh chóng đưa hai đứa bé trở về. Nếu không, nàng thật lo lắng đến lúc đó Quận chúa nhớ nhi tử đến mức làm ra hành động điên rồ.

Bởi vì Thiên Long đáp ứng đón hài tử, nên Ôn Uyển ngủ một giấc yên ổn, tinh thần rất tốt. Đứng lên duỗi cái lưng mệt mỏi, dùng đồ ăn sáng rồi mới đi vào triều sớm.

Hiện tại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Ôn Uyển hoàn toàn thay đổi. Rửa mặt, dùng bữa rất đúng giờ. Sau khi lâm triều xong, Ôn Uyển còn đánh quyền thêm hai khắc nữa.

Tâm tình Ôn Uyển tốt, những đại thần khôn khéo kia lập tức có thể nhận ra. Con người nha, một khi tâm tình tốt tự nhiên cũng dễ nói chuyện hơn. Mọi người đem hết những chuyện không tốt kia ra báo cáo, chỉ sợ bỏ lỡ tâm tình tốt của Ôn Uyển.

Thời điểm Ôn Uyển hạ triều, tâm tình đã chuyển thành âm u. Hạ Hương thấy thế chỉ thấy dở khóc dở cười. Những người này cũng thật là, thật giống như nhìn không được Quận chúa vui vẻ.

Thật ra cũng không thể trách đám đại thần phía dưới, đụng phải lúc hoàng đế tâm tình tốt, hoàng đế rất dễ nói chuyện nha. Ừ, dĩ nhiên không chỉ có mình hoàng đế, mà mỗi người đều như vậy. Giống như mỗi lần Ôn Uyển đi gặp hoàng đế, tâm tình hoàng đế căn bản đều rất tốt, rất là thuận lợi cho mấy vị đại thần vừa lúc cần phải bẩm báo chuyện không tốt nha.

Ôn Uyển thấy quầng thâm quanh mắt Linh Đông, rất là đau lòng, mở miệng trách cứ: “Không phải đã nói đến giờ sẽ phải đi ngủ sao, không thể luôn suy nghĩ, không phải muốn học xong là xong ngay được.”

Linh Đông rất ít khi nghe được Ôn Uyển nghiêm nghị như vậy, có chút chột dạ: “Cô cô, cháu chỉ là có nhiều chỗ không hiểu, cho nên lật xem bộ sách để giải đáp nghi hoặc. Cô cô, cháu cũng không phải cố ý.” Ôn Uyển đối với mấy hài tử đều có thời gian biểu cố định, cho dù là người cuồng luyện võ như Minh Duệ, cũng phải làm việc và nghỉ ngơi dựa theo cái thời gian biểu này.

Ôn Uyển sờ sờ trán Linh Đông: “Qua hai ngày nữa Phương tiên sinh sẽ trở lại. Đến lúc đó nếu cháu có cái gì không rõ, có thể đi hỏi Phương tiên sinh một chút.” Thời gian này Ôn Uyển không có thời gian giải thích nghi vấn cho Linh Đông. Chờ Phương tiên sinh trở lại, Cho dù Phương tiên sinh không làm quan trong triều cũng có thể thay đổi tình trạng này.

Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới, trước kia Phương tiên sinh cũng từng làm quan. Không biết hiện tại có nguyện ý xuất sĩ một lần nữa hay không? Nếu nguyện ý, cũng có chỗ để lót đường cho hắn đấy! Lý Nghĩa bị điều đi, sẽ trống ra một vị trí. Nếu Phương tiên sinh nguyện ý, bất kể là xét về kinh nghiệm hay năng lực, Phương tiên sinh hoàn toàn có thể tìm được một vị trí không tệ.

Ôn Uyển nghĩ là nghĩ như vậy. Phương tiên sinh an nhàn đã quen, đoán chừng không muốn tái nhập sĩ nữa đâu. Phải biết rằng, nếu nguyện ý, năm đó chỉ cần đi lại một chút là có thể khởi phục rồi (ngươi cho rằng mọi người cũng giống như ngươi sao, cho rằng hoàng đế rất lương thiện đấy sao).

Hạ Ảnh biết chủ ý của Ôn Uyển, cảm thấy rất tốt: “Phương tiên sinh là một người tài ba, nếu hắn nguyện ý, bản thân ta cảm thấy sau này cũng sẽ là một lương đống.” Phương tiên sinh không già, hiện tại mới bốn mươi tuổi mà thôi, cố gắng nhịn hai mươi năm nhất định có thể được.

Ôn Uyển không kỳ vọng quá lớn. Kết quả cũng như Ôn Uyển dự đoán trước, cự tuyệt.

Ngày hôm đó Đông cung phái người tới, nói thái tử và thái tử phi nhớ Linh Đông điện hạ, hi vọng Linh Đông có thể trở về một chuyến, buổi tối sẽ trở lại. Ôn Uyển nghĩ đến lần trước có nói chờ lúc nào có thời gian rảnh rỗi sẽ đi thăm thái tử một chút. Lúc trước thật sự bận rộn, bây giờ còn có thể rút ra chút thời gian. Hơn nữa Ôn Uyển cũng là người nói được làm được: “Ngày mai cô cô đi cùng con đến thăm phụ vương của con.”

Linh Đông có chút ngoài ý muốn: “Cô cô, cô cô bận rộn như vậy. . . . . .” Ôn Uyển bận rộn đến mức nào, không có người nào hiểu rõ hơn so với Linh Đông ngày ngày đi theo học tập bên cạnh Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không có chuyện gì, hơn nữa cũng không sai kém một hai canh giờ.” Ôn Uyển đi Đông cung, cũng chính là đi thăm bệnh, không phải là theo chân bọn họ uống trà nói chuyện phiếm. Chẳng qua Ôn Uyển chỉ tính đi thăm theo lễ tiết, chủ yếu là vì Linh Đông.

Ôn Uyển đến Đông cung không đến mấy lần. Mấy lần trước tới Đông cung, nhân khí rất vượng, náo nhiệt hơn nhiều so với phủ Quận chúa của nàng. Kể từ khi thái tử ngã bệnh, Đông cung không còn được như vậy. Lần này cũng không có gì khác, vắng ngắt .

Ôn Uyển cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng nghe thấy hơi thở của sự lụn bại. Đoạn đường này đi tới, không có nhiều thị vệ, cung nữ thái giám đã giảm đi rất nhiều.

Người Đông cung nhìn thấy Ôn Uyển mặc một thân cung trang màu đỏ tươi, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, vẫn chờ đến sau khi Ôn Uyển đi qua mới đứng dậy.

Thân phận hiện tại của Ôn Uyển hoàn toàn khác hẳn trước kia. Hiện giờ Ôn Uyển nằm trong tay quyền sinh sát. Hai tháng này, người chết ở trong tay Quận chúa tính đến hàng vạn. Phiến đá nhuộm máu đỏ tươi ở chợ bán thức ăn nói cho dân chúng trên dưới kinh thành rằng. Ôn Uyển Quận chúa cũng là một nữ nhân có thủ đoạn sắt đá, cũng là một nữ nhân có thể trong một cái nháy mắt đoạt đi tính mạng vô số người (không dám nói là ác ma ). Cũng bởi vì …chuyện này, thiện danh mà Ôn Uyển tích lũy nhiều năm bây giờ đã không còn nữa. Thông qua chuyện lần này, danh tiếng bồ tát chuyển thế của Ôn Uyển cũng biến mất rồi.

Chỉ tính riêng chuyện này, đã làm cho người ta trợn mắt hốc mồm. Cho nên bây giờ Ôn Uyển đi tới chỗ nào, nơi đó mọi người đều kinh hãi đảm chiến (Ôn Uyển tỏ vẻ rất vô tội: thật không liên qua đến ta a ).

Hạ Ảnh không nói cùng Ôn Uyển việc người bên ngoài nói như thế nào về nhiếp chính Quận chúa nàng. Cho nên Ôn Uyển cũng không biết bên ngoài đánh giá nàng như thế nào.

Dĩ nhiên, cho dù Ôn Uyển có biết cũng sẽ không để ý. Đây là chuyện nàng hi vọng nhìn thấy. Nàng cũng không muốn có danh tiếng quá tốt trong lòng dân chúng, vốn đã nắm giữ quốc tài, nếu còn có được dân tâm thiên hạ nữa. . . . . . . hiện tại hoàng đế yên tâm, tương lai thì thế nào! Ôn Uyển cũng không nắm chắc tương lai hoàng đế có phải cũng có thể yên tâm hay không?

Lần này Ôn Uyển tới là cố ý thay cung trang, không có mặc triều phục. Đây cũng là một thói quen của Ôn Uyển, nếu không phải xử lý chính vụ ở tiền viện, ở hậu viện nàng cũng không muốn mặc triều phục.

Ôn Uyển vào sân, ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, Ôn Uyển nhíu mày, không phải nói thái tử thân thể khoẻ rồi à, làm sao trong viện cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc chứ?

Thái Tử Phi đi ra ngoài đón Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn thần sắc Thái Tử Phi, sắc mặt càng thêm khó coi: “Tẩu làm sao vậy? Sắc mặt khó nhìn thế? Có phải cũng ngã bệnh hay không?” Hải Như Vũ lớn hơn nàng bốn tuổi, năm nay mới ba mươi mốt tuổi, lúc trước mặc dù không có thấy nàng trẻ tuổi, nhưng bởi vì có cách bảo dưỡng, cũng lộ ra vẻ trẻ trung. Nhưng bây giờ lại có vài nếp nhăn rồi, thần sắc cũng không tốt. Cho nên nói, nữ nhân phải thời thời khắc khắc giữ vững tâm tình, không thể gặp chuyện. Một khi gặp chuyện sẽ đặc biệt mau già.

Hải Như Vũ lắc đầu cười nói: “Ta không sao. Đoạn này thời gian này quá mức mỏi mệt, chờ tu dưỡng thêm một thời gian là tốt.” Sau khi Thái tử trúng độc hôn mê, các loại lo lắng sầu muộn, còn muốn thời thời khắc khắc túc trực bên cạnh thái tử chiếu cố thái tử. Sau đó lại xuất hiện chuyện phản tặc, bị dọa đến nửa cái mạng cũng bị mất. Trở lại Đông cung, muốn để ý tốt hết thảy trong ngoài, còn phải cố gắng phân tích thỏa đáng cho Linh Nguyên hiểu, không để Linh Nguyên chui vào sừng trâu. Tầng tầng lớp lớp này, khiến Hải Như Vũ quá sức mệt mỏi, càng ngày càng cảm giác lực bất tòng tâm. Nhưng những lời này cũng không thể nói cùng Ôn Uyển.

Ôn Uyển tới đây thăm thái tử, ngay cả có nói cũng phải đợi sau khi gặp xong thái tử mới nói. Ôn Uyển đến gần tẩm cung của thái tử.

Lúc này thái tử đang nằm trên giường. Thấy Ôn Uyển, trong mắt có vui mừng, mới vừa rồi nghe được Ôn Uyển tới đây, hắn còn có chút không tin. Dù sao thái tử đã thất thế, lúc này chính là thời điểm thế lực của Ôn Uyển vượng nhất. Lời nói lúc trước chẳng qua cũng chỉ là lời nói khách sáo.

Ôn Uyển thấy thái tử, lại nhìn nhìn Thái Tử Phi, so sánh khí sắc hai người, khí sắc Thái Tử Phi còn không bằng cái người đang bệnh là thái tử này đâu. Ôn Uyển cười nói: “Thái tử biểu ca. Bổn cung sớm nên đến thăm huynh. Chẳng qua là đoạn này thời gian loay hoay bể đầu sứt trán, tới trễ như vậy, kính xin thái tử biểu ca không trách tội.” Nói xong, cho người ta đưa lễ mang tới lên.

Thái tử thấy Ôn Uyển đưa tới đều là dược liệu, cũng không phải những thứ đắt tiền nhất, nhưng lại rất thực dụng. Thái tử cười nói: “Để cho biểu muội phí tâm rồi.” Thái tử mặc dù bệnh, nhưng chuyện phải biết cũng đều biết. Mặc dù bây giờ Ôn Uyển nhiếp chính, nhưng lại không có để người của mình nằm vùng, cũng không mở rộng thế lực của mình. Chuyện triều chính đều nhờ đến Mễ tướng và đại thần lục bộ thượng thư.

Ôn Uyển nhiếp chính hai tháng nay, mặc dù một vài hành động của Ôn Uyển bị phê bình, cho rằng quá mức cảm tính. Nhưng chuyện triều chính nàng xử lý đều thỏa đáng hợp lý, trên dưới trong triều đều không người nào có thể chọn ra chỗ sai. Thái tử cũng đã nghe Linh Đông nói, mỗi ngày Ôn Uyển xử lý chính vụ đến nửa đêm, có chuyện không hiểu liền thỉnh giáo Mễ Tướng đại nhân. Thái độ của Ôn Uyển để ý chính sự rất nghiêm cẩn, hoàn toàn không giống với thái độ của hắn lúc trước khi để ý chính sự.

Ôn Uyển cũng chỉ là nhìn vào mặt mũi của Linh Đông, theo lễ tiết tới đây thăm thái tử một chút. Nói mấy câu, an ủi một trận, liền đứng dậy đi về.

Thái tử cũng không ngăn cản, nếu nói hiện tại người bận rộn nhất là ai, không phải Ôn Uyển còn là ai. Ôn Uyển có thể tới đây thăm, đã ngoài dự tính của hắn. Những thứ khác tạm thời hắn cũng không nghĩ đến.

Thái Tử Phi giữ Ôn Uyển lại: “Dùng qua bữa trưa rồi hãy trở về cũng không muộn.” Thật ra thái tử phi rất muốn trò chuyện cùng Ôn Uyển. Hiện tại mới biết được, ngay cả tìm người nói chuyện trong lòng, tìm không ra là chuyện thống khổ cỡ nào. Nhưng quan hệ của nàng với Ôn Uyển, lại bị chính mình cắt đứt.

Ôn Uyển lắc đầu: “Không được, trong phủ đệ còn có một vài chuyện phải xử lý. Nếu trở về chậm, đoán chừng sẽ có người tới thúc dục.” Ôn Uyển nói không bao lâu, quả nhiên đã có người tới thúc dục.

Lúc Ôn Uyển đi thấy thái tử phi tiều tụy không dứt thì nói: “Tẩu cũng không cần suy nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Bây giờ tẩu nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng. Ta coi thần thái tẩu thật không tốt, vì ba huynh muội Linh Nguyên Linh Đông, tẩu phải bảo trọng chính mình.”

Thái Tử Phi nghe những lời này, khóe mắt tràn nước mắt: “Biết rồi, vì ba hài tử, ta nhất định sẽ cố bảo trọng chính mình .”

Sau khi Ôn Uyển rời đi, Thái Tử Phi lau nước mắt, vào tẩm cung cùng thái tử nói hai câu nói, hiện giờ thân thể thái tử đã tốt hơn nhiều, bên cạnh có cung nữ hầu hạ cũng được rồi.

Thái Tử Phi tới tẩm cung của mình, không biết tại sao nước mắt vẫn ào ào rơi xuống, nàng cũng không biết tại sao, chỉ là muốn khóc thôi.

Dung ma ma lấy khăn đưa cho Thái Tử Phi lau nước mắt: “Thái Tử Phi, mặc dù hiện giờ thái tử là bộ dáng này. Nhưng Thái Tử Phi còn có trưởng tôn điện hạ và Linh Đông điện hạ, còn có tiểu quận chúa. Vì bọn họ, Thái Tử Phi nhất định phải bảo trọng chính mình.” Người khác không biết Thái Tử Phi cực khổ thế nào, nhưng bà đều nhất nhất nhìn trong mắt. Những năm này, Thái Tử Phi quả thật quá mệt mỏi.

Thái Tử Phi lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Ma ma, ngươi nói xem có phải ta đã sai rồi hay không?” Sai là không nên lợi dụng Ôn Uyển, sai ở chỗ không nên không tin Ôn Uyển. Từ đó mới dẫn đến kết cục hiện giờ hai người nhìn thấy nhau cũng không có gì để nói.

Dung ma ma là tâm phúc của Thái Tử Phi, tất nhiên biết nàng ta đang suy nghĩ gì: “Thái Tử Phi không có làm sai. Sai, chẳng qua là vị trí. Nếu Thái Tử Phi giống như La phu nhân, chỉ là một phụ nhân bình thường, thì đã có thể giao hảo với Quận chúa đến bây giờ.” Ở nơi này chính là vì địa vị, nếu không cố gắng mưu tính cũng chỉ có thể chờ người đến ăn.

Dung ma ma an ủi một trận, khiến cho tâm tình Hải Như Vũ dễ chịu hơn không ít, lúc này lo lắng của Hải Như Vũ cũng theo đuôi tới: “Bộ dáng này của Ôn Uyển hẳn là muốn đỡ Linh Đông lên. Nhưng hiện tại Linh Đông còn quá nhỏ, ta thật lo lắng. . . . . .”

Linh Đông năm nay mới mười tuổi, phải đeo trên lưng nhiều như vậy, nàng thật sự đau lòng. Mới vừa rồi thấy Ôn Uyển, nàng rất muốn nói với Ôn Uyển, hi vọng Ôn Uyển cố gắng chiếu cố Linh Đông. Nhưng những lời này đến khóe miệng cũng không làm sao nói ra được. Từ khi đưa Linh Đông đến phủ Quận chúa đến nay, phủ Quận chúa đã trở thành nhà của Linh Đông. Đông cung với Linh Đông mà nói, ngược lại càng giống là một khách nhân hơn.

Dung ma ma đối với chuyện này cũng chỉ có thể than thở: “Nương nương, đây đối với công tử mà nói là chuyện tốt. Nương nương, nếu không có Quận chúa giúp đỡ, thái tử, còn có trưởng tôn điện hạ, ngay cả cuộc sống yên ổn như hiện tại cũng không có đâu.” Ôn Uyển coi trọng Linh Đông như thế, người có tâm tự nhiên đoán được Ôn Uyển muốn đến đỡ học sinh của mình thượng vị. Hôm nay tất cả mọi người đều nhìn trong mắt, bất kể thế nào biên thành còn có một tam hoàng tử đấy.

Cũng bởi vì … chuyện này, thái tử cũng chưa đến mức giống như mặt trời lặn phía tây, thăm hỏi tình hình. Cuộc sống Đông cung cũng coi như khá lắm rồi.

Hải Như Vũ biết Dung ma ma nói đúng, nhưng vừa nghĩ tới Linh Nguyên, sầu khổ trong lòng Hải Như Vũ lại trỗi dậy: “Biết sớm như vậy, biết sớm như vậy. . . .”

Dung ma ma thở dài một hơi. Những lời này, trong khoảng thời gian này bà đã nghe rất nhiều lần.

Hạ Ảnh nhìn thấy thần sắc của Ôn Uyển, vội vàng nói: “Quận chúa, người ngàn vạn lần không được đồng tình với Thái Tử Phi, Thái Tử Phi không đáng để người đồng tình.” Những năm này, Thái Tử Phi lợi dụng Quận chúa làm xuống không biết bao nhiêu chuyện. Từ năm đó gả vào phủ Trịnh Vương đến tận bây giờ, một mực không ngừng lợi dụng Quận chúa. Nàng đã sớm nhìn đến phát ngán, lúc trước Quận chúa vẫn luôn thân bất do kỷ, nhưng là lần này thật sự là làm cho nàng hết sức phiền chán. Nữ nhân này hoàn toàn là kẻ vô ơn, không đáng giá được giúp đỡ.

Ôn Uyển khẽ than thở: “Ta lại không có nói muốn giúp đỡ nàng ta. Chỉ là có chút cảm khái mà thôi.” Có thể không cảm khái sao? Nhìn thần sắc mỏi mệt của Hải Như Vũ, Ôn Uyển chẳng qua là cảm thấy thế sự vô thường.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển chưa nói đồng tình hay muốn giúp đỡ liền nói tiếp: “Quận chúa còn nhớ rõ không, trong sách người biên soạn có một chuyện xưa, chuyện của một người nông dân và con rắn. Ta hi vọng Quận chúa không trở thành người nông dân kia.” Tật xấu lớn nhất của Quận chúa, chính là tâm từ thủ nhuyễn. Các nàng là người bên cạnh, nhất định phải trông chừng, tránh cho quận chúa hỗ trợ giúp đỡ, cuối cùng giúp đỡ đến bị rắn cắn.

Ôn Uyển không ngờ Hải Như Vũ ở trong mắt Hạ Ảnh, đã trở thành rắn độc rồi cơ đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.