Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 22: Lòng người



Ôn Uyển đi hoàng cung gặp Hoàng đế. Bình thường vào cung nàng hay ngồi kiệu, cho dù đi bộ thì cũng đi rất nhanh, nhưng hôm nay thì ngoại lệ. Ôn Uyển đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh, mặc dù nàng đã tới hoàng cung vô số lần, cũng ở thời gian không ngắn, nhưng thật đúng chưa từng cẩn thận xem xét cảnh vật, kiến trúc ở đây. Hoàng cung tráng lệ, hùng vĩ, tường đỏ ngói vàng, mái nhà Điêu Lương xanh vàng rực rỡ, lầu các cao thấp trùng điệp.

Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển có chút hoảng hốt: “Quận chúa, sao thế?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy nơi này thật quá tráng lệ, làm cho ta sợ hãi.” Từ trước đến nay nàng luôn chán ghét chỗ này, nhưng vận mệnh hết lần này tới lần khác buộc chặt nàng với nó, cuộc sống này đây là chỗ phải tới thường xuyên.

Hạ Dao biết Ôn Uyển muốn nói gì: “Quận chúa, sao lại cảm khái nhiều như vậy. Chỉ cần người không làm những chuyện hèn hạ, quản người khác làm gì? Cõi đời này có hàng ngàn hàng vạn người, sao có thể cứ cảm khái như vậy.”

Ôn Uyển gật đầu, Hạ Dao nói đúng, nhưng người đang ở trong bùn lầy để có thể giữ tâm trong sạch cần nghị lực rất lớn.

Hoàng đế đã nhận được tin tức Ôn Uyển muốn thu Linh Đông làm học sinh. Cho nên khi nghe Ôn Uyển nói, ông không có gì ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Nha đầu, con coi như là người đầu tiên ở Đại Tề Triều hai trăm năm nay.”

Đại Tề chưa hề có nữ tử thu con trai của hoàng tử làm học sinh.

Ôn Uyển cười duyên: “Cậu hoàng đế , dù sao con cũng là Tôn Quý quận chúa đầu tiên của Đại Tề. Hơn nữa còn được Cậu hoàng đế phong là thiên hạ đệ nhất nữ học sĩ, hẳn là đủ khả năng nhận Linh Đông làm học sinh nha. Cậu hoàng đế , người bảo ty Thiên Giám chọn cho con một ngày hoàng đạo.” Bất kể tâm tình ra sao, chỉ cần không xúc phạm đến điểm mấu chốt của nàng, trước mặt hoàng đế nàng sẽ luôn duy trì tâm tình tốt. Bởi vì Ôn Uyển luôn tin rằng tâm trạng có thể lây lan, mình có tâm trạng tốt, có thể khiến người bên cạnh cũng dần dần tốt lên. Nàng mang theo tâm trạng tốt đi gặp hoàng đế, dù hoàng đế có đang không vui cũng sẽ dần hòa hoãn, thời gian dài, khẳng định sẽ được tâm trạng của nàng ảnh hưởng.

Đây là một hiện tượng đơn giản vô cùng. Chẳng người nào thích thấy một người cứ mặt ủ mày chau, tất nhiên thích người thường cười hớn hở. Tâm tình không tốt cũng sẽ dần tốt.

Chuyện nhỏ thế này, hoàng đế chắc chắn không cự tuyệt nàng. Ôn Uyển đối với thái độ của Hoàng đế đã đoán trước được. Nhưng Ôn Uyển nói ra điều kiện: “Cậu hoàng đế , con hy vọng, trước khi Linh Đông thành tài, người đừng lộ ra vẻ yêu thích đối với hắn. Cậu hoàng đế , hy vọng thái độ của người với Linh Đông tiếp tục như bình thường, không ghét cũng không yêu thích.” Ý của Ôn Uyển là để cho Hoàng đế tiếp tục như xưa, bỏ qua Linh Đông, không bởi vì hắn được ở bên người nàng mà đối với Linh Đông vài phần coi trọng. Cũng không thể bởi vì Linh Đông sau này tốt hơn mà lộ vẻ yêu thích.

Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ chút lóe qua, ông hiểu được nguyên nhân vì sao Ôn Uyển làm như vậy: “Đối với Linh Đông không mặn không nhạt, con sợ Linh Đông được ta yêu thích sẽ mang cho hắn nguy hiểm?” Thành học sinh của Ôn Uyển, tương lai Linh Đông sẽ được nàng trợ lực, nếu còn được hoàng đế yêu thích, sợ là có người nhịn không được xuất thủ đối phó hắn.

Ôn Uyển gật đầu: “Đúng vậy Cậu hoàng đế . Linh Đông là học trò của con. Nếu lại được cậu yêu thích, đối với hắn là họa chứ không phải phúc. Hắn bây giờ còn nhỏ, chưa chịu đựng được mưa gió như vậy. Cậu hoàng đế , chờ sau này hắn thành tài rồi, người hãy tỏ vẻ coi trọng. Hiện tại hắn vẫn chỉ là một con chim non, nếu gặp phong bạo lớn rất dễ dàng bị té từ vách đá xuống ngã chết. Ưng non khi trưởng thành sẽ thành chim diều, nhưng cần thời gian.” Ôn Uyển tin tưởng, chỉ cần Linh Đông đủ ưu tú để được hoàng đế nhận thức, tương lai cái vị trí kia cách hắn rất gần.

Hoàng đế nghe thấy nàng nói Ưng non trưởng thành là chim diều (diều hâu), trong mắt hiện lên một tia sáng cổ quái, mặc dù chỉ hơi lộ vẻ rồi biến mất, nhưng Ôn Uyển vẫn tinh ý nhận ra. Hoàng đế gật đầu cười nói: “Con nói như thế nào thì làm thế đó đi. Đúng rồi, có phải tính tình này của Linh Đông là bị đám người Hải Như Vũ cố ý dạy dỗ sai lệch không? Con cho là đứa bé này thật ra tư chất không tệ sao?” Có thể khiến Ôn Uyển khen ngợi là thông minh thì đứa trẻ này không thể ngốc.

Ôn Uyển suy đoán, hẳn là đám người Hạ Ảnh đem tin tức truyền cho Hoàng đế: “Cậu hoàng đế , trừ là đứa ngốc trời sinh, không có hài tử nào đần độn cả. Linh Đông không thể coi là kỳ tài ngút trời, nhưng tuyệt đối không phải là hài tử ngốc. Do biện pháp dạy dỗ trước kia không thích đáng. Nhưng để con nhức đầu không phải tư chất, mà là tính tình của hắn, khiếp đảm hèn yếu, cái này phải tốn sức mới sửa đổi được.”

Ôn Uyển không chính diện trả lời, Hoàng đế cũng đã có suy luận của riêng mình. Không cần quan tâm tới trước kia, hoàng đế muốn nhìn sau này, xem Ôn Uyển làm cách nào dạy dỗ Linh Đông thành chim diều. Về phần tính tình của Linh Đông thì, tính tình hài tử năm tuổi vẫn rất dễ dàng chỉnh sửa được: “Ôn Uyển, con định dùng bao nhiêu thời gian để dạy Linh Đông thành tài?”

Ý tứ của Hoàng đế là, ông cần chờ bao nhiêu lâu nữa. Nếu thật sự phù hợp, không chỉ cần Ôn Uyển dạy dỗ, mà phải để ông tự mình dạy dỗ mới có thể chân chính yên tâm.

Lời Ôn Uyển nói, khiến hoàng đế rất động tâm. Phải biết rằng, bên cạnh hoàng đế hiện nay, trừ Tam Hoàng tử, những hoàng tử khác không có ai khiến ông vừa lòng. Về phần Tam hoàng tử, cũng chỉ vừa đủ tạm chấp nhận được. Hoàng đế vẫn hy vọng có một nhi tử có thể ưu tú giống như Ôn Uyển, như vậy tương lai có thể kế thừa đầy đủ y bát của ông. Đáng tiếc đây là một hy vọng xa vời. Bây giờ lời Ôn Uyển nói, …, nếu Tôn tử (cháu trai) có thể ưu tú giống Ôn Uyển, hoặc chỉ cần có được bảy phần của nàng cũng là đủ rồi.

Hoàng đế rất hiểu Ôn Uyển. Nếu đã trịnh trọng đề nghị cử hành lễ bái sư, nhất định sẽ dụng tâm dạy dỗ. Cho nên Hoàng đế rất mong đợi kết quả dạy dỗ.

Ôn Uyển cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Mười năm, hẳn cần mười năm thời gian hắn mới có thể thành tài. Mười năm sau con sẽ giao hắn cho Cậu hoàng đế dạy bảo.”

Ôn Uyển cũng không quá cẩn thận, suy đoán có phải hoàng đế không tín nhiệm nàng hay không, Người thừa kế liên quan tới thiên hạ vạn dân, liên quan đến thiên hạ của Yến Gia, một chút không thỏa đáng có thể khiến thiên hạ đại loạn, Cậu hoàng đế thận trọng là phải. Nhớ năm đó, ông ngoại Hoàng đế chần chừ không quyết định chọn người thừa kế cũng là bởi vì thấy Triệu vương không chịu nổi gánh nặng giang sơn, và bởi vì nguyên nhân thân thế mà không coi trọng Cậu hoàng đế . Nhưng Ôn Uyển vẫn tự cho rằng, cuối cùng ông ngoại Hoàng đế vẫn sẽ chọn Cậu hoàng đế .

Ý nghĩ của Ôn Uyển cũng không sai, nhưng do nàng đã nhìn thấy quan hệ phụ tử đích thực của tiên hoàng và đương kim hoàng đế vào thời điểm cuối cùng mới cho ra kết luận. Thời điểm ấy, mặc dù quan hệ của tiên hoàng và hoàng đế không quá hòa hợp, nhưng cũng không quá khẩn trương. Nhưng Ôn Uyển không biết, lúc trước Tiên Hoàng chán ghét đương kim hoàng đế thế nào, từ việc để mặc Hiền phi lựa chọn chính thê cho Hoàng đế cũng có thể thấy được là tiên hoàng chán ghét Trịnh vương tới cỡ nào. Thật ra chỉ cần ngài mở miệng nói một câu không cần cưới cô nương nhà quyền quý, chỉ cần chọn một nhà tài đức vẹn toàn… thì chuyện cưới thê sẽ không tới nỗi này. Nhưng tiên hoàng đã để mặc cho Hiền phi giày xéo hoàng đế. Bắt đầu từ khi Ôn Uyển xuất hiện, tiên hoàng dần suy đoán Trịnh vương chính là nhi tử của Thánh Nguyên hoàng hậu, mới hòa hoãn quan hệ phụ tử. Quá trình hòa hoãn này thật ra rất không tự nhiên. Và cũng bởi thân phận hoàng đế thay đổi, tiên hoàng mới đứng ở góc độ công chính đối đãi Triệu Vương và hoàng đế, xem ai thích hợp làm thái tử hơn. Có thể nói, nếu Ôn Uyển không xuất hiện, tiên hoàng vẫn ôm tâm tư chán ghét hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cho hoàng đế xuất hiện trong phạm vi cân nhắc làm người thừa kế.

Việc này không thể trách là tiên hoàng quá đáng. Dù sao tiên hoàng cũng là con người, cho dù đương kim hoàng thượng thật sự kinh tài tuyệt diễm, nhưng tiên hoàng chán ghét cũng sẽ không thèm quan tâm. Mà đã chán ghét, thì kinh tài tuyệt diễm chỉ khiến cho tiên hoàng thấy hoàng đế sẽ làm trở ngại cho Tân quân, tạo thành uy hiếp với thiên hạ Yến Gia, còn muốn xử lý sớm cho thoải mái đấy. Cho nên, ở dưới nhiều tình huống mà Ôn Uyển không biết, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Hoàng đế nghe thấy Ôn Uyển nói mười năm, thì suy tư một chút rồi gật đầu. Mười năm sau ông mới năm mươi hai tuổi, có đầy đủ thời gian để dạy dỗ tiểu tử này thật tốt. Chỉ hy vọng Ôn Uyển không để ông thất vọng.

Ôn Uyển nói chuyện cùng hoàng đế xong, liền đi vào trọng điểm, cầu xin cho Linh Đông một ảnh vệ đại nhân: “Cậu hoàng đế , con không muốn thiên tân vạn khổ bồi dưỡng được một người lại bị kẻ khác mưu hại. Cũng không cần nhiều, một là được rồi.”

Hoàng đế trầm tư một chút rồi đáp ứng: “Có thể.” Ôn Uyển không biết sự trân quý của ảnh vệ, để bồi dưỡng được một ảnh vệ không những cần tài lực lớn, mà còn cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Hoàng đế vừa đáp ứng, Ôn Uyển liền nhân cơ hội xin Hoàng đế: “Cậu hoàng đế , nếu người đã cho Linh Đông ảnh vệ đại nhân, thì cũng không thể bên trọng bên khinh nha, cũng cho Minh Duệ và Minh cẩn một ám vệ bảo vệ chúng được không?” Ôn Uyển nói đã có cân nhắc, “ám vệ” không như “ảnh vệ”, so sánh với “ảnh vệ” thì thấp hơn khoảng hai cấp. Không phải Ôn Uyển không muốn đòi “ảnh vệ” cho con trai nha, mà do nàng cũng biết bồi dưỡng ra một “ảnh vệ” là chuyện khó khăn phi thường. Cả Thần Cơ Doanh đoán chừng cũng không có mấy người đâu. Cho nên việc Tiên hoàng an trí một ảnh vệ bên cạnh nàng, có thể thấy được ông đối với nàng coi trọng thế nào ?

Ôn Uyển tất nhiên biết rõ, nhân tài như vậy dù nàng cố gắng cũng không bồi dưỡng được. Dù có nhiều tiền đến mấy mà không có biện pháp thích hợp cũng không thế bồi dưỡng nổi. Ôn Uyển nuôi dưỡng rất nhiều cao thủ, nhưng những người này dù tài giỏi hơn nữa cũng không thể so với ảnh vệ đại nhân. Không nắm rõ phương pháp, không biết trước súc tích, là không thể bồi dưỡng được. Có nhiều chuyện, dù có tiền cũng không thể làm. Ôn Uyển nghĩ tới mình có thể nuôi dưỡng thành một đám cao thủ cũng thấy có chút thỏa mãn nhất lưu, Ảnh vệ nha, chỉ mơ thôi.

Hoàng đế cười mắng: “Con nhìn xem đã lấy mất bao nhiêu ám vệ của Hoàng gia rồi, giờ còn đòi hỏi, đây là lần cuối cùng, không có lần sau nữa đâu.” Từ trước tới giờ, đã thả mười mấy người qua với nàng, những người đó đều phải tiêu tốn khổng lồ mới bồi dưỡng ra được (Ôn Uyển muốn trợn mắt, ảnh vệ bên cạnh nàng là Hạ Dao, Võ Tinh đều là ông ngoại hoàng đế cho. Cậu hoàng đế là hẹp hòi nhất, không hào phóng như ông ngoại hoàng đế nha.)

Nàng vui vẻ cười ha ha, nhưng cũng không đáp lời. Nếu còn có cơ hội phải tiếp tục xin nha, cao thủ như thế lúc nào cũng hữu dụng, sau này có thể giúp bồi dưỡng nhân tài, tại sao có thể không muốn chứ ?

Nói xong chuyện của Linh Đông, hoàng đế nói với Ôn Uyển về chuyện của Minh Duệ và Minh Cẩn. “Minh Duệ cùng Minh Cẩn cũng đã ba tuổi (Ôn Uyển đổ mồ hôi: mới hai tuổi thôi nha), con muốn dạy dỗ Linh Đông, sau này phải sắp xếp Minh Duệ và Minh Cẩn như thế nào? Cũng tự mình dạy sao?

Ôn Uyển muốn tự mình dạy, nhưng lại lo lắng mình không có thời gian: “Để con xem xét lại, hài tử vẫn còn nhỏ. Nhưng đến lúc cần thì còn xin Cậu hoàng đế giúp tìm người dạy dỗ bọn trẻ.” Ôn Uyển cũng biết, sau này khẳng định nàng bận rộn không thể phân thân. Vốn Ôn Uyển muốn xin Hoàng đế chọn tiên sinh để dạy dỗ Minh Cẩn và Minh Duệ, nhưng hiện giờ vẫn còn hơi sớm, cứ để từ từ đã.

Nói xong chuyện mấy hài tử, Hoàng đế mới nói với nàng về việc công. Nói đến tranh cãi giữa Bạch Thế Niên và Giám quân, Ôn Uyển sờ sờ lỗ tai: “cậu hoàng đế , con đối với quân sự không có hứng thú.”

Hoàng đế thấy buồn cười: “Đây là chuyện của Bạch Thế Niên”.

Ôn Uyển cười híp mắt trả lời: “Chuyện vị giám quân kia là chuyện triều chính. Nếu như người nói Bạch Thế Niên ngã bệnh hoặc có chuyện riêng gì khác, thân làm vợ hắn, con nhất định sẽ hỏi tới. Nhưng những thứ thuộc về quân vụ, con thật sự không có hứng thú. Dù sao, nếu đông phong không át nổi Tây phong, nhất định sẽ bị Tây phong áp đảo. Nếu hắn không tranh đấu được, chịu thua, thì đúng lúc trở lại cùng ta và hài tử.” Ôn Uyển thầm muốn thổi phì phì. Trong trận tranh đấu này, sao Bạch Thế Niên có thể thua? Giám quân có thể đổi tùy lúc, nhưng Đại nguyên soái muốn đổi có thể đổi được sao?

Thái độ của Ôn Uyển đã như vậy, Hoàng đế đành không tiếp tục đề tài đó nữa: “Chuyện của Biên thành con không thèm để ý, thế còn chuyện của Uy Vũ quân? Không phải con nói muốn tiếp quản Uy Vũ qân sao? Đã hai năm rồi nhưng vẫn án binh bất động, định lúc nào mới ra tay?”

Ôn Uyển mặt ủ mày chau: “Cậu hoàng đế , con thật bận rộn a…” Hơn nữa nàng thật sự không hiểu quân vụ. Lúc ấy muốn quyền cai quản Uy Vũ quân chẳng qua nghĩ đến việc quản thúc cửa biển mới dễ dàng làm ăn, cũng dễ dàng cho việc xây dựng phát triển giao thương, không phải thật sự muốn quyền thống lĩnh quân đội này. Hơn nữa nếu muốn mở rộng Uy Vũ quân thành Hải quân, bây giờ còn chưa phải lúc. Hiện tại, sự chú ý của Hoàng đế chủ yếu là chuyện biên thành, cho nên Ôn Uyển cũng chưa nói tới.

Hoàng đế suy nghĩ sau đó đáp: “Đúng, chờ thời điểm con không quá bận rộn nữa hãy nói tiếp.” Ôn Uyển quả thật bận rộn, mang thai sinh con, rồi chăm sóc con nhỏ, lại phải tiếp quản việc làm ăn.

Ôn Uyển không nói gì thêm, chỉ hắc hắc cười không ngừng. Không bận rộn sao, ai biết đến bao giờ nàng mới có thể nhàn rỗi chứ ? Từ sau khi có hài tử, nàng cảm thấy mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc.

Thái tử phi nghe được tin Ôn Uyển muốn thu Linh Đông là học sinh, còn muốn chính thức hành lễ bái sư, liền hoảng loạn. Nếu thật sự hành lễ bái sư, sau này chuyện gì cũng sẽ do Ôn Uyển định đoạt. Kể cả ngày lễ ngày tết, nàng muốn gặp con cũng phải xem Ôn Uyển có đồng ý hay không ? Sau này nàng cùng nhi tử một năm chỉ gặp mặt được mấy lần, làm sao bồi dưỡng được tình cảm, cứ thế mãi tình mẫu tử sẽ ngày càng xa cách. Mặc dù quả thực nàng yêu thương Linh Nguyên nhiều hơn chút ít, nhưng Linh Đông cũng là máu thịt trên người nàng, làm sao có thể không đau đây?

Thái Tử phi bị Ôn Uyển đánh cho một đòn không kịp trở tay.

Dung ma ma chỉ có thể cười khổ trong lòng. Ôn Uyển quận chúa vốn có danh tiếng không bao giờ chịu thiệt, chẳng người nào không biết. Thái tử phi tự cho là hiểu rõ quận chúa, muốn chiếm tiện nghi từ quận chúa, sao có thể chứ ? Nàng ấy trước kia hoài nghi có thể Ôn Uyển quận chúa sẽ nhận Linh Đông điện hạ làm con nuôi. Nhưng nghĩ lại thì thấy rằng không thể, dù sao không thể để hoàng tôn trở thành con nuôi người khác nha, có thể có những lời rèm pha vô cùng khó nghe. Bà nghe thái tử phi nói nhiều, cũng mang một tia hy vọng. Không nghĩ tới Ôn Uyển quận chúa lại dùng một chiêu như vậy. Trực tiếp để Linh Đông điện hạ bái sư, một ngày vi sư, chung thân vi mẫu (một ngày là thầy, cả đời như mẹ…đây là trực tiếp đổi từ cha thành mẹ), so sánh với việc nhận nghĩa tử thật sự cao hơn biết bao nhiêu lần.

Dung ma ma dù trong bụng cũng sóng to gió lớn, nhưng vẫn phải cố gắng lựa lời nhẹ nhàng khuyên giải Như Vũ đang sinh lòng sợ hãi: “Thái tử phi, người đã từng nói, quận chúa đã có hai đứa con trai, nàng cần gì phải gom Linh Đông điện hạ nữa. Thái Tử phi, chẳng qua Ôn Uyển quận chúa chỉ muốn mọi chuyện dễ dàng nên mới làm thế. Người thử nghĩ mà xem, Linh Đông điện hạ là đích con thứ của thái tử và Thái tử phi nếu cho vào ở nhờ phủ Quận chúa, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Giờ thực hiện lễ bái sư, học trò ở trong nhà Lão sư tiếp nhận dạy bảo là chuyện bình thường. Người nghĩ có nên thực hiện cái lễ này hay không?” Hôm nay dù thế nào, cũng phải cố gắng tiêu trừ ý nghĩ kia trong lòng Thái Tử phi. Nếu thái tử phi nghĩ vậy, sau này khi tiếp xúc để lộ thái độ sẽ khó tránh bị Quận chúa phát hiện, cho dù quận chúa thật sự không có tâm tư chia rẽ cũng sẽ ghét thái tử phi. Chuyện thật vất vả mới chuyển biến theo phương hướng tốt, sao có thể để bị thất bại chứ.

Như Vũ bởi gần đây mang thai nên tinh thần giảm, tính tình cũng có chút nóng nảy. Hơn nữa những lời Linh Đông nói lúc trước thật sự khiến nàng lo âu, thân ở vị trí này đã thành thói quen suy nghĩ đến chỗ xấu nhất: “Là do ta nôn nóng, Linh Đông là hài tử ta mang nặng mười tháng sinh hạ, sẽ không dễ dàng bị chia rẽ như vậy.” Dù lý do gì, tình mẫu tử cũng không dễ bị chia cắt.

Dung ma ma tận tâm khuyên: “Thái tử phi nói đúng, mẫu tử tình thâm dù thế nào cũng không cắt đứt được. Hơn nữa, Quận chúa và Linh Đông điện hạ chỉ là tình thầy trò, không thể hơn được Thái Tử phi đâu. Thái tử phi người phải bảo trọng thân thể, người là phụ nữ có thai không thể quá lo nghĩ vất vả.”

Có lẽ trời sinh Như Vũ mang số khổ, không bao lâu sau Như Vũ nhận được tin tức Quách thị cũng mang thai hơn một tháng. Như Vũ cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi.

Không bao lâu sau Linh Đông trở về. Như Vũ liền hỏi Linh Đông xem Ôn Uyển đã nói chuyện gì với hắn. Linh Đông chọn những lời có thể nói được để nói. Hắn từ nhỏ không được coi trọng, mặc dù mới năm tuổi nhưng đã học được sát ngôn quan sắc (chú ý lắng nghe, để ý nét mặt để nói lời thích hợp) nên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói: “Cô nói sau này con sẽ rất cực khổ. Con nói với người là con không sợ khổ.” Sau đó nói thêm: “Mẫu phi, cô nói sau này con thường phải ở trong phủ Quận chúa, không thể ở cạnh mẫu phi để tẫn hiếu, bảo con mấy ngày này nên ở bên cạnh Mẫu phi nhiều hơn.”

Tảng đá trong lòng Như Vũ rơi xuống, thì ra là do nàng nghĩ nhiều, liền ra lệnh xuống dưới làm mấy món Linh Đông thích ăn và điểm tâm.

Như Vũ thật sự quá coi thường Ôn Uyển. Đừng nói bây giờ Ôn Uyển không hề có ý muốn chia rẽ Linh Đông, dù cho thật sự có ý nghĩ đó cũng tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp bỉ ổi như vậy. Ở trước mặt hài tử nói cha mẹ bé không tốt là chuyện vô cùng ngu ngốc, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không làm. Hơn nữa, trưởng bối đều thích hài tử ngoan ngoãn hiếu thuận, nếu tương lai Linh Đông bất hiếu với cha mẹ, cho dù hắn rất xuất sắc, hoàng đế cũng sẽ không coi trọng.

Linh Đông thấy mẹ nhiệt tình hơn rất nhiều so với bình thường, nghĩ tới những điều thiếp thân thị vệ của Cô nói trên xe ngựa, lại nghĩ tới những điều cô đã nói, trong lòng có chút ủ rũ. Mẫu phi là bởi vì cô đối tốt với hắn, mới nhiệt tình như vậy sao? Trong lòng Linh Đông rất buồn.

Hạ Dao từng nói với Ôn Uyển rất nhiều biện pháp khiến cho Linh Đông cùng nàng thân cận nhưng Ôn Uyển đều gạt đi. Ôn Uyển cho rằng tất cả nên thuận theo tự nhiên. Nàng không cần cố ý tranh thủ tình cảm, chỉ cần dựa trên bản tâm đối xử tốt với đứa trẻ thì so với dùng mưu mô quỷ kế hữu dụng hơn nhiều. Nếu sau này Linh Đông ở phủ đệ cảm nhận được thương yêu cùng ân cần của nàng đối với hắn phát ra từ nội tâm, cảm thấy ấm áp, sau khi hồi Đông cung, cho dù Hải Như Vũ chăm sóc lo toan thì hài tử vốn vô cùng nhạy cảm sẽ dần dần nhận ra ai tốt ai giả dối, khẳng định trong lòng sẽ tự có đánh giá.

Ôn Uyển không muốn làm chuyện khích bác ly gián dẫn tới mẫu tử Linh Đông lục đục, cũng không nghĩ tới biện pháp tranh thủ tình cảm với Linh Đông. Nàng muốn những chuyện đó thuận theo tự nhiên, để cho Linh Đông tự mình cảm thụ. Chuyện nàng muốn làm chính là để cho Minh Duệ và Minh Cẩn và hắn ở chung, bồi dưỡng mấy phần tình nghĩa huynh đệ. Đến sau này Linh Đông thượng vị, nhìn ở tình cảm trong quá khứ sẽ dung nạp được Minh Duệ và Minh Cẩn.

Chuyện Ôn Uyển lo lắng nhất chính là tương lai hoàng đế có thể sẽ tá ma giết lừa, nàng muốn bảo hộ nhi tử bình an, những thứ khác cứ thuận theo tự nhiên.

Đúng như lời nhận xét của Hiền phi, nếu bàn về hiểu lòng người, không ai so được với Ôn Uyển. Ôn Uyển có thể thu phục lòng người cũng là vì nàng hiểu rõ họ. Hơn nữa, Ôn Uyển không thích dùng âm mưu, nàng thích dùng dương mưu. Âm mưu là hèn hạ, mà dương mưu là quang minh lỗi lạc làm, khiến đối phương dù bị đánh đến gẫy răng chảy máu cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.