Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 224: Ôn Uyển bãi công (hạ)



Trong tay Mễ Tướng đại nhân có một chuyện rất ckhẩn cấp yêu cầu gặp Ôn Uyển. Đáng tiếc lại bị thị vệ ngăn cản. Chỉ nói Quận chúa có lệnh, ngã bệnh nên ai cũng không muốn gặp.

Mễ Tướng đại nhân nhức đầu. Trực giác của ông chuyện này rất bất thường. Được rồi, việc này tầm thường hay không tầm thường ông cũng bất kể, nhưng cái bộ dáng này của Quận chúa, bọn họ là người phía dưới không có cách nào làm việc. Quận chúa không phê duyệt tấu chương, bọn họ cũng không thể tự tiện chủ trương. Trên triều đình khi có chuyện, bên trong quyền hạn của bọn hắn, bọn họ còn có thể xử trí. Nhưng vượt xa quyền hạn, phải được Ôn Uyển phê duyệt đóng dấu ngọc tỷ mới có tác dụng. Hôm nay Ôn Uyển không ra mặt, bọn họ cũng không còn biện pháp. Toàn bộ mọi chuyện đều đọng lại .

Lý Nghĩa cũng hết cách, chỉ có thể một phong một phong thư khẩn cấp đưa ra ngoài. Hi vọng Hoàng đế có thể nhanh chóng mà có tin trở lại. Cũng hi vọng Thiên Long có thể mau sớm đem hai đứa bé trở về.

Đoàn người Thiên Long cách kinh thành tương đối gần, bằng tốc độ nhanh nhất nhận được tin tức. Thiên Long nghe được Ôn Uyển giả bộ bệnh không để ý tới chính sự, hay là đang biết tình huống hai đứa bé bình an vô sự giả bộ bệnh không để ý tới chính sự. Được rồi, Thiên Long nằm mơ cũng không nghĩ tới Ôn Uyển Quận chúa làm việc không hợp lẽ thường, vì một bụng tức giận mà mang quốc gia đại sự làm trò đùa, một chút cũng không để ý toàn bộ đại cục.

Khụ, lúc trước Hạ Dao nói với hắn, hắn còn cho rằng là nói chuyện giật gân, hiện tại Thiên Long thật sự biết lời của Hạ Dao không phải là hù dọa hắn.

Thiên Long cũng thúc thủ vô sách rồi, sự tình khác phải sắp xếp tốt. Chuyện này thật là một đại phiền toái. Không có biện pháp, Thiên Long không thể làm gì khác hơn là tìm Hạ Dao.

Hạ Dao nghe được Ôn Uyển tức giận vì chuyện này mà bãi công, không để ý tới công việc. Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng là lại hợp tình lý. Hạ Dao không lên tiếng, chuyện là Thiên Long gây ra , tất nhiên là hắn phải đi giải quyết tốt hậu quả rồi.

Bây giờ Thiên Long thật sự không biết Ôn Uyển muốn ra lá bài gì: “Như thế nào mới có thể bỏ đi tức giận trong lòng Quận chúa. Để cho Quận chúa một lần nữa để ý công việc.” Nếu có thể để cho Quận chúa hả giận, muốn chém giết muốn róc thịt hắn cũng tuyệt không nửa câu không đúng.

Hạ Dao nhìn Thiên Long, hỏi một câu rất quan trọng: “Thống lĩnh đại nhân, hi vọng ngươi nói chi tiết cho ta biết, chuyện này là ngươi tự tiện chủ trương, hay là hoàng thượng hạ lệnh?” Nếu hoàng thượng biết chuyện này, được Hoàng đế cho phép, vậy cũng tương đương khó giải quyết.

Thiên Long lắc đầu: “Sau khi ta biết Thích Ngọc đào thoát. Đã nghĩ đến biện pháp này. Ngươi phải biết quy tắc làm việc của Thần Cơ Doanh. Vì đạt tới mục đích, đừng nói hai đứa bé. Cho dù mang ta đi làm mồi câu, cũng là chuyện tất nhiên.”

Hạ Dao không có lên tiếng. Trong lòng cũng là oán thầm. Bắt ngươi làm mồi câu tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ngươi chọc người không nên dây vào. Đừng nói hiện tại không để ý tới công việc. Sau này nếu Quận chúa không làm ăn nữa, đến lúc đó hoàng thượng cũng phải nhức đầu. Người khác không có bản lãnh đem thương hành ngân hàng xử lý thỏa đáng : “Ngươi không nên làm nhất chính là tính toán Minh Duệ và Minh Cẩn. Dù ngươi có tính toán bản thân Quận chúa, tính toán tướng quân, thì cũng sẽ không chọc cho ra phiền toái lớn như vậy. Hài tử chính là nghịch lân của Quận chúa, đụng bọn họ Quận chúa có thể xé xác ngươi. Đừng nói hiện tại không để ý tới công việc, nếu là Quận chúa nảy sinh ác độc, làm ăn cũng không quản. Cho dù ngươi vì triều đình lập nhiều công lao hãn mã. Hoàng thượng cũng không tha cho ngươi.”

Thiên Long cười khổ, hắn nào biết đâu rằng chuyện khó giải quyết như vậy. Phải biết như vậy, ban đầu cũng sẽ không mang hai đứa bé làm mồi câu: “Xử trí ta thì không lo lắng. Nhưng ta lo lắng nhất, cũng chính là lời ngươi vừa mới nói, vạn nhất Quận chúa hoài nghi hoàng thượng chỉ thị. Đây mới là bết bát nhất .” Thiên Long rất rõ ràng, triều Đại Tề có thể có hôm nay công lao của Ôn Uyển Quận chúa hàng đầu. Nếu hoàng thượng mất đi Quận chúa giúp đỡ, chẳng khác gì là chặt đứt một cái cánh tay. Đối với Đại Tề, đối với thiên hạ đều có tổn thất lớn lao. Nhưng hắn thật không biết Ôn Uyển Quận chúa vì hài tử mà chơi trò phát giận ra ngoài. Sớm biết như vậy. Hắn sẽ báo cáo tình hình thật sự, nhận được Quận chúa đồng ý rồi mới làm việc.

Hạ Dao liếc Thiên Long một cái: “Hôm nay chỉ có cách, ngươi phải lập tức chạy tới kinh thành. Tự mình gặp Quận chúa, nói rõ ràng cùng Quận chúa mới được. Ta viết một phong thơ nữa, mặt khác để cho Minh Duệ viết phong thư đưa qua. Có lẽ sẽ hữu dụng.” Thư của nàng chỉ có tác dụng khuyên lơn. Chân chính có tác dụng là thư tín của Minh Duệ và Minh Cẩn. Thấy thư của hai đứa bé, Quận chúa mới có thể chân chính yên tâm.

Hài tử vô sự, Quận chúa cũng mới có tâm tư nói chuyện. Nếu không, đừng nói nói chuyện, không diệt ngươi đã không tệ rồi. Còn muốn nói chuyện.

Thiên Long gật đầu. Đối với Ôn Uyển Quận chúa, hắn bây giờ sờ không được mạch. Nghĩ đến Hạ Dao đề nghị hẳn là sẽ không sai .

Hạ Dao nhìn thần sắcThiên Long khẽ cười nói: “Ngươi cũng đừng gấp. Cho dù ngươi đi Quận chúa không hết giận, chờ hai đứa bé trở lại kinh thành, Quận chúa nhìn thấy hai đứa bé đều khỏe thì tốt. Lông tóc vô thương, tức giận cũng sẽ tiêu tán một nửa.” Dĩ nhiên, nếu hai đứa bé có việc, cho dù là một người trong đó có việc, vậy sẽ là một tình huống khác rồi.

Về phần một nửa khác của Quận chúa, tất nhiên phải chờ sau khi hoàng thượng trở về mới có thể chân chính nguôi giận . Chuyện này sợ là Quận chúa đối với Hoàng thượng nổi lên hiềm khích. Khụ, đây là làm chuyện gì chứ?

Thiên Long lắc đầu, lời nói phát ra từ đáy lòng: “Hiện tại ta đã biết rõ tại sao ngươi nói quận chúa không thích hợp với Thần Cơ Doanh rồi.” mỗi người Thần Cơ Doanh, có thể vì triều đình vì dân chúng hy sinh mình. Mà tính tình Quận chúa như vậy, bảo nàng hy sinh, nàng có thể tiêu diệt ngươi trước. Không, diệt mọi người trước. Đây là một nữ nhân cực kỳ tiếc mệnh cùng với yêu quý hài tử của mình.

Hạ Dao cười nói: “Đây cũng là do hoàn cảnh từ nhỏ làm ra. Nhưng Quận chúa rất nặng tình cảm. Quận chúa đối với Hoàng thượng là tình cảm một lòng một dạ, đổi lại người nào nhìn cũng cảm động. Cũng bởi vì như thế, Quận chúa còn nhỏ tuổi đã vì hoàng thượng bày mưu tính kế, sau khi Hoàng thượng lên ngôi quốc khố không có tiền, Quận chúa vì Hoàng thượng sắp xếp lo giải nạn, không để ý lời đồn đãi, không để ý danh tiếng, ra mặt làm ăn, đưa sản nghiệp được lớn như thế. Quận chúa thậm chí vì cứu hoàng thượng, đem mạng của mình đánh bạc rồi.” Ý của Hạ Dao, Ôn Uyển mặc dù không có quan niệm trung với triều đình, trung với dân chúng. Nhưng đối với Hoàng đế cũng là trăm phần trăm chân thành thiệt tình. Trung với Hoàng đế, cũng là trung với triều đình trung với dân chúng rồi.

Mỗi người đều có khuyết điểm có ưu điểm. Quận chúa lại không bị qua loại huấn luyện này, tư tâm nặng là rất bình thường. Nếu đổi lại là nàng, nàng còn không phải là mẹ ruột của Minh Duệ và Minh Cẩn, cũng không nguyện ý để hai đứa bé làm mồi câu. Đây đều là bình thường .

Thiên Long đối với điểm này, không thể cãi lại: “Ta cho ngươi nửa canh giờ. Nửa canh giờ sau ta liền phải về kinh.” Về sớm một chút, cũng có thể sớm một chút để cho Quận chúa đừng cố tình làm bậy nữa. Khụ, Thiên Long sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy có người mang quốc quân đại sự làm trò đùa .

Minh Duệ nhận được tin tức của Hạ Dao, mở to hai mắt nhìn. Được rồi, hắn không phải không thừa nhận mẹ hắn là hoa tuyệt thế. Vì nhi tử, cái gì cũng làm được. Sau khi khiếp sợ, trong lòng Minh Duệ vẫn có chút đắc ý nhỏ. Đến Minh Duệ tâm trí đều bị dọa, Minh Cẩn lại càng khỏi nói.

Minh Duệ đắc ý ở trong lòng, Minh Cẩn thì đắc ý ở trên mặt. Hắn biết mẹ mà biết tin tức tuyệt đối sẽ không tha người kia.

Thời điểm Minh Duệ biết được Hạ Dao bảo hắn viết thơ cho mẹ, suy nghĩ kỹ một hồi mới hạ bút. Minh Cẩn thì sớm chuẩn bị xong rồi, viết phong thư là chuyện đương nhiên.

Thiên Long nhận được ba phong thư thật dày. Để lại bốn cao thủ thiếp thân bảo vệ Minh Duệ và Minh Cẩn, lập tức chạy nhanh trở lại kinh thành.

Hoàng đế nhận được tin tức nói Thiên Long dùng Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi, dẫn Thích Ngọc đi ra ngoài. Kết quả hiện tại Ôn Uyển biết rồi, Ôn Uyển trực tiếp bỏ triều đình để kháng nghị.

Hoàng đế giận đến muốn hộc máu. Đem cái ghế bên cạnh đều thiếu chút nữa đập nát. Thiên Long làm việc luôn luôn đáng tin, cho nên ông mới phái Thiên Long trở về xử lý chuyện này. Nào đâu biết rằng Thiên Long quá cả gan làm loạn. Dám mang Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi. Tình cảm Ôn Uyển dành hai nhi tử bảo bối kia, so với ai khác Hoàng đế càng rõ ràng hơn. Hai hài tử là sinh mạng của Ôn Uyển, đừng nói mang bọn họ làm mồi câu, chỉ bị đụng dập đầu, Ôn Uyển cũng có thể tìm người liều mạng.

Hoàng đế cũng buồn bực, Thiên Long làm cái gì cũng tốt. Hết lần này tới lần khác làm xuống chuyện kiêng kỵ phạm huý. Chuyện này phải thận trọng xử lý. Một khi không cẩn thận thì sẽ rơi xuống di chứng. Hoàng đế có chút hối hận, sớm biết còn không bằng không đổi người. Ít nhất Lý Nghĩa là thọc không được cái gậy lớn như vậy.

Hối hận nữa tất cả đều là thứ yếu, hiện tại mấu chốt là làm sao trấn an Ôn Uyển. Chuyện này một khi không tốt, để cho Ôn Uyển hiểu lầm là chủ ý của ông, vậy thì sẽ kết thành một vướng mắc lớn.

Hoàng đế lập tức viết thơ, viết một phong thư thật dày, sai người ra roi thúc ngựa, phải bằng thời gian ngắn ngủi đưa đến kinh thành. Haizz, Hoàng đế không có cách nào khác, chỉ có thể phân phó tăng nhanh động tác, sớm một chút trở lại kinh thành. Nha đầu Ôn Uyển kia. Nếu giận hết mức, còn không biết sẽ chọc cho bao nhiêu rối loạn.

Bạch Thế Niên có chút kỳ quái, đang tốt lành tại sao lại muốn gia tăng lộ trình hành quân. Nhưng tin tức của hắn không có linh thông như Hoàng đế vậy. Hoàng đế cũng không thể nói cho hắn biết. Nếu không Bạch Thế Niên sẽ nổi điên nữa.

Lý Nghĩa nhận được lời của Thu Vân, nói quận chúa chờ Hoàng đế trở lại muốn thoái ẩn. Lập tức đổ mồ hôi lạnh. Nếu là trước kia, Lý Nghĩa có thể chưa quá để ý. Nhưng Ôn Uyển đến công việc cũng có thể làm thành trò đùa, người như vậy nói thoái ẩn, cũng không phải là nói giỡn thôi.

Bây giờ Lý Nghĩa nghĩ về những hành động trước đây của hắn ở kinh thành, lúc ấy hắn hoàn toàn đem Quận chúa bỏ qua, lập tức Lý Nghĩa đổ mồ hôi lạnh. May là tính tình Quận chúa không thích quản mọi chuyện, cũng không so đo với người ta. Dĩ nhiên, quan trọng hơn là hắn không có xúc phạm nghịch lân của Quận chúa. Nếu không hắn sẽ bị đủ. Tin tưởng lần này Thiên Long bị trừng phạt không nhẹ rồi.

Mai nhi gấp gáp rồi, Ôn Uyển bị bệnh, không thể để ý công việc. Như vậy phải bệnh đến thế nào đây? Liền lập tức xuống thiếp mời tới thăm.

Ôn Uyển nhìn thiếp mời, không có tiếp. Chuyện nàng giả bộ bệnh vẫn ít một người biết thì tốt hơn. Nhưng Mai nhi lo lắng đến độ tới cửa. Hơn nữa còn mang theo Di Huyên tới.

Vừa vào đến cửa, nếu không gặp đã không thể nào tin nổi. Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển bình yên vô sự. Không thể tin hỏi: “Đây là làm sao rồi? Như thế nào. . . . . .” Làm sao người còn tốt lại lan truyền chuyện sinh bệnh, không để ý công việc. Lời đồn đó từ đây ra vậy?

Mai nhi vốn tưởng rằng Ôn Uyển mệt nhọc quá độ, cho nên ngã xuống. Hiện tại nhìn thấy, sợ là trong lúc này có nội tình.

Ôn Uyển tất nhiên là không thể nào giải thích nghi hoặc cho Mai nhi, chẳng qua là cười nói: “Đoạn thời gian này bận quá, ngày đó xử lý xong triều chính đột nhiên té xỉu. Ta lo lắng thân thể, muốn cho mình hòa hoãn khẩu khí. Cho nên mới tuyên bố với bên ngoài là ngã bệnh.” Té xỉu đương nhiên là giả dối, nhưng tin tức này càng không có khả năng nói.

Mai nhi thấy Ôn Uyển hoàn hảo, thái y cũng nói không có trở ngại, nàng cũng biết kiêng kỵ nên không hỏi nhiều: “Minh Duệ và Minh Cẩn như thế nào? Lúc nào có thể về nhà?”

Ôn Uyển cười nói: “Nửa tháng sau là có thể về đến nhà. Rời nhà lâu như vậy, rốt cục phải trở về rồi. Trông mong đến mức ta đã thành hòn vọng tử rồi.” Nhi tử rời đi bên cạnh thời gian dài như vậy, Ôn Uyển chịu đủ thống khổ nhớ nhung. Cho nên nói ly biệt là đáng ghét nhất.

Mai nhi nói một lúc với Ôn Uyển, liền cáo từ. Lần này Mai nhi rất có ánh mắt, cũng không nói để cho Di huyên ở lại.

Lúc trở về, Di Huyên nhỏ giọng nói: “Nương, dì sắc mặt hồng nhuận, nhìn cũng không giống bộ dạng ngã bệnh. Có phải là có chuyện gì hay không?” Trực giác là có chuyện.

Mai nhi gật đầu: “Nhất định là có việc. Chẳng qua là những thứ này không phải chúng ta có thể quản được .” bộ dáng Ôn Uyển nơi nào ngã bệnh, rõ ràng là không muốn để ý công việc. Mặc dù nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy tất nhiên không phải là chuyện nhỏ. Lại liên tưởng đến hai ngày trước Ôn Uyển đánh mấy thiếp thân nha hoàn, có thể thấy được nhất định là chuyện gì xúc phạm đến Ôn Uyển.

Mai nhi bắt đầu là có chút hoài nghi có phải Minh Duệ và Minh Cẩn có chuyện gì hay không? Nhưng nhìn thời điểm Ôn Uyển nói đến hai đứa bé, sắc mặt thản nhiên, chỉ có nhớ thương không có lo lắng, nên cũng buông lỏng. Hài tử không có chuyện gì, Bạch Thế Niên đang trên đường hồi kinh. Những chuyện khác, hẳn là chuyện triều đình. Vậy nàng không nên nhúng tay.

Trở lại phủ Quốc Công, Mai nhi nói chuyện Ôn Uyển khác thường cùng La Thủ Huân: “Kỳ quái, không phải là Minh Duệ, Minh Cẩn có việc, cũng không thể là Bạch tướng quân có việc. Tại sao Ôn Uyển lại nổi giận lớn như vậy? Thậm chí ngay cả triều chính cũng không quản.”

La Thủ Huân cũng sờ không được điểm nào. La Thủ Huân là Quốc Công gia, chẳng qua những năm này phủ Quốc Công vẫn bị triều đình dưỡng hưng thịnh. Những thực lực bí mật kia đều được dùng ở trên lưỡi đao. Đối với khoảng cơ mật này, là sờ không được: “Nàng cũng đừng lo lắng, Ôn Uyển làm việc có chừng mực.” Không thể nói chính hắn cũng không biết Ôn Uyển hát tuồng gì.

Hoàng đế nhận được chim bồ câu Lý Nghĩa truyền tin, Lý Nghĩa thuật lại lời Ôn Uyển nói. Nói Quận Chúa cố ý thoái ẩn, không muốn quản mọi chuyện nữa.

Lý Nghĩa nghĩ Ôn Uyển nói mệt nhọc thiếu chút nữa té xỉu, cho rằng Ôn Uyển cố ý nói cùng Thu Vân, cũng là cách nàng muốn thoái thác việc đình công. Nhưng Hoàng đế lại không cho là như vậy. Năm đó chính trong lúc hắn đột nhiên té xỉu, thiếu chút nữa không có tỉnh lại. Năm đó Mộc thần y đã nói rõ, hắn sống không quá bốn mươi. Nhưng bây giờ hắn cũng sắp năm mươi rồi. Những thứ này, đều là công lao của Ôn Uyển. Hiện tại Ôn Uyển đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, Hoàng đế không thể không lo lắng. Hoàng đế thậm chí đang suy nghĩ, cái bệnh chứng này có phải chuyển đến trên người Ôn Uyển hay không?

Ôn Uyển biết điểm yếu trên người của Hoàng đế ở đâu. Chỉ nhẹ vẽ vài lời, không chỉ có thể làm cho Hoàng đế tiêu trừ bất mãn đối với nàng, hơn nữa còn làm Hoàng đế lui thêm hai bước.

Chuyện như Ôn Uyển đoán trước, Hoàng đế đối với Ôn Uyển giả bộ bệnh không để ý tới chuyện công việc, vốn có bảy phần bất mãn, hôm nay thoáng cái toàn bộ tiêu tán.

Hoàng đế nghĩ đến những năm này Ôn Uyển vì hắn làm biết bao nhiêu chuyện, vì giúp hắn, những năm này Ôn Uyển thật sự mệt nhọc. Nữ nhân nhà khác, cũng chỉ xử lý nội vụ. Ôn Uyển không chỉ có xử lý nội vụ còn phải xử lý ngoại vụ. Trượng phu không có ở bên cạnh, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, mỏi mệt cũng là bình thường.

Hoàng đế lúc này đang suy nghĩ, có nên chọn lựa hai người đắc dụng cho Ôn Uyển dạy dỗ. Sớm ngày đón nhận việc của Ôn Uyển cũng tốt. Có người tiếp nhận, Ôn Uyển muốn làm cái gì thì cho nàng làm cái đó đi! Muốn đi các nơi thưởng lãm một chút, hắn cũng cho nàng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.