Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 252: Nhường ngôi thế tử (hạ)



Minh Duệ đi rồi, Ôn Uyển liền rơi vào trầm tư…

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển nửa ngày không nhúc nhích, vội hỏi: “Quận chúa sao vậy?” Khi nãy Minh Duệ vừa nói chuyện với Ôn Uyển, Hạ Dao đoán chắc là có liên quan đến Minh Duệ. Nhưng Minh Duệ vẫn luôn hiểu chuyện, sao lại khiến quận chúa phát sầu như thế?

Ôn Uyển lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.”

Hạ Dao vội thêm than ở thư phòng. Còn đi lấy một bộ quần áo dày cho Ôn Uyển thay. Ôn Uyển lập tức không nói gì. Nàng nói lạnh là vì Minh Duệ cảm thấy lạnh, là tim lạnh. Không phải thân thể lạnh đâu! Nhưng điều này cũng không thể giải thích.

Ôn Uyển cho mọi người lui xuống, cúi đầu nói: “Minh Duệ, con rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì chứ? Biết rõ là sai, còn muốn thoái nhượng. Tại sao vậy?”

Ôn Uyển tựa lên bàn nghiêm nhớ lại một số hành vi của Minh Duệ. Từ khi Minh Duệ còn nhỏ yêu cầu Minh Cẩn rất nghiêm khắc, còn mấy lần hành động quái dị. Ôn Uyển không nhịn được suy đoán, đời trước Minh Duệ hẳn là đứa bé không được cha mẹ yêu thích. Cha mẹ thiên vị đệ đệ, hơn nữa còn nuôi đệ đệ thành kẻ ăn chơi trác táng. Sau vì mưu đoạt gia sản, vị trí gì đó mà huynh đệ tương tàn. Hơn nữa rất có thể Minh Duệ là người thảm bại. Cũng vì vậy đã để lại bóng ma rất sâu trong lòng Minh Duệ.

Cũng vì trước đây Minh Duệ trải qua chuyện huynh đệ đoạt vị nên trong lòng mới khủng hoảng. Cho nên mới làm ra chuyện nhượng ngôi vị thế tử cho Minh Cẩn. Ôn Uyển vô cùng khẳng định Minh Duệ biết làm vậy là sai nhưng nó vẫn đề nghị. Có thể tưởng tượng trong đó tất nhiên là tranh đoạt rất thảm thiết.

Chỉ có thể như vậy mới giải thích vì sao Minh Duệ xử lý những chuyện khác tốt nhưng trong vấn đề của Minh Cẩn lại chấp nhất như thế. Liên tiếp xảy ra vấn đề.

Đụng phải đứa con trai thế này Ôn Uyển cảm thấy rất đau đầu! Bóng ma này đến lúc nào mới có thể tiêu tán? Tiêu trừ không được bóng ma này cả đời Minh Duệ không thể vui vẻ, khoát hoạt. Ôn Uyển day day huyệt thái dương, thật là muốn chết nàng. Nàng làm mẹ quá lao tâm.

Ôn Uyển suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân lập tức phân phó Hạ Dao: “Chờ hầu gia về liền lập tức báo với ta. Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chàng.”

Nào biết đâu mãi đến khuya Bạch Thế Niên mới về. Lúc về toàn thân đầy mùi rượu. Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên vừa được phong hầu, huynh đệ Bạch Thế Niên rất nhiều. Con người qua lại ngoài mặt không thể thiếu xã giao. Nàng là thê tử không giúp một tay nhưng cũng không dám cản. Chỉ có thể đẩy hắn vào tắm rửa, đến khi toàn thân Bạch Thế Niên đều thơm ngát mới thôi.

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên chăm chú, khẽ thở dài: “Từ khi phong tước không có ngày nào ngưng. Thật là….”

Bạch Thế Niên ngủ say sưa, Hạ Ảnh đi tới. Thấy Ôn Uyển nói: “Quận chúa, sao vậy?” Đang yên đang lành sao lại có dáng vẻ tâm sự nặng nề như vậy.

Ôn Uyển cười khổ: “Không ngủ được. Đi loanh quanh một chút.” Vì chuyện của Minh Duệ mà sầu đến không ngủ được. Đứa bé này cứ một mực như vậy, phải làm thế nào mới tốt. Nàng không cầu nhi tử sau này lưu danh thiên cổ, nàng chỉ mong nhi tử cả đời thuận thuận lợi lợi, bình bình an an.

Hạ Ảnh mở miệng, rốt cuộc vẫn không nói gì. Chỉ ở bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển đi quanh sân, thở dài một hơi.

Trời rất tối, không trăng cũng không sao, bóng đêm đen đặc như mực. Ôn Uyển ngước nhìn trời đêm, đêm đen như cắn nuốt hết con người. Khiến người nhìn sinh sợ hãi, rơi vào trong bất an.

Hạ Ảnh khoác áo da dày lên người Ôn Uyển, thấy sắc mặt Ôn Uyển ngưng trọng, không nhịn được hỏi: “Quận chúa, có tâm sự thì cứ nói ra. Đè nén ở trong lòng cũng không thể giải quyết.” Hạ Ảnh nghĩ gần đây cũng không phát sinh chuyện lớn gì. Quận chúa sao lại phát sầu, nàng nghĩ không ra!

Ôn Uyển khẽ thở dài, nàng rất cần một người nghe nàng nói: “Ta rất lo lắng cho Minh Duệ.” Ôn Uyển thực sự lo cho Minh Duệ.

Hạ Ảnh có chút ngạc nhiên, không phải nên lo cho Minh Cẩn sao? Vì sao lại lo lắng cho Minh Duệ. Minh Duệ từ nhỏ không khiến quận chúa phải quan tâm quá nhiều.

Ôn Uyển nhì sắc mặt Hạ Ảnh, lập tức cười khổ: “Các ngươi đều biết từ nhỏ Minh Duệ đã hiểu chuyện, không cần lao tâm. Nhưng vì vậy mới càng khiến ta lo lắng. Minh Cẩn có rất nhiều khuyết điểm nhưng không phải khuyết điểm lớn gì. Mà Minh Duệ lại không như vậy, từ nhỏ cái gì cũng tốt nhất, không cần lao tâm. Nhưng càng như vậy ta lại càng lo lắng.” Không tiêu trừ được ám ảnh, cả đời đều đeo trên lưng nỗi ám ảnh này. Ôn Uyển vì vậy mà khổ sở, đau mà không thể nói với người khác. Nàng không hi vọng con trai mình phải chịu tội như vậy. Nàng không nỡ.

Hạ Ảnh không hiểu nổi tư duy của Ôn Uyển. Hiểu chuyện không tốt sao, vì sao càng hiểu chuyện lại càng lo lắng, người khác đều mong con mình hiểu chuyện đó. Nhưng căn cứ vào sự sùng bái mù quáng với Ôn Uyển, Hạ Ảnh vẫn nói: “Quận chúa đừng lo lắng, hiện tại hầu gia đã về! Nếu quận chúa không nghĩ ra có thể thương lượng với hầu gia, từ từ chỉ ra khuyết điểm trên người Minh Duệ là được.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Đâu có khuyết điểm gì? Không khuyết điểm mới phải lo lắng.” Chuyện gì cũng phải làm thật hoàn mĩ, mới phải lo lắng. Không ai thập toàn thập mĩ cả. Người truy cầu hoàn mĩ sẽ sống rất mệt.

Hạ Ảnh nghĩ thật lâu, cũng không biết phải khuyên bảo thế nào, cuối cùng nói: “Quận chúa, nếu lo lắng chuyện này thì có thể nói với đại công tử.”

Ôn Uyển lắc đầu, nói cái gì mà nói. Không có cách nào nói a, cũng vì không có cách nào khác mới phiền não nha! Ôn Uyển sầu nửa ngày, cuối cùng bị Hạ Ảnh đuổi về phòng.

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên ngủ say sưa trên giường, thử đẩy hai cái. Còn không tỉnh liền lẩm bẩm: “Ngủ như heo vậy. Chẳng quan tâm ta có ngủ được không? Cũng không phát sầu vì chuyện của con.” Ôn Uyển ngoài miệng thì oán giận nhưng vẫn kéo chăn cho Bạch Thế Niên. Nghĩ cả buổi, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngày hôm sau, hai người tỉnh lại. Ôn Uyển nhắc đến chuyện của Minh Duệ với Bạch Thế Niên: “Ta chưa nói với Minh Duệ, Minh Cẩn sẽ có tước vị. Ta muốn để thằng bé tự nói với Minh Cẩn.”

Bạch Thế Niên không nghĩ như Ôn Uyển, hắn rất vui mừng. Vui vì nhi tử có lòng tin với bản thân, càng vui vì nhi tử thương yêu đệ đệ. Phải biết rằng bao nhiêu người vì tước vị mà cốt nhục tương tàn, cuối cùng lại khiến nhà tan cửa nát, kết cục vô cùng thê thảm.

Ôn Uyển thật ghen tỵ với sự vui mừng của Bạch Thế Niên! Hôm qua nàng vì chuyện này mà sầu lo đến không ngủ được, Bạch Thế Niên thì lại vui mừng. Cho nên mới nói đây là khác biệt giữa nam và nữ, hoàn toàn khác biệt: “Minh Duệ còn không suy xét chu toàn. Phương diện này còn phải tôi luyện thêm.” Kỳ thực Minh Duệ suy tính tương đối toàn diện, tỷ như không trực tiếp làm trò tuyên bố trước mặt mọi người, cũng không nói với Minh Cẩn ta muốn nhường ngôi vị thế tử cho đệ. Mà lén thương lượng với nàng trước.

Ôn Uyển nghĩ Minh Duệ có điểm quá nghiêm khắc với bản thân, không tốt, vô cùng không tốt. Giữa huynh đệ như vậy dễ dẫn đến mâu thuẫn, vì vậy mà ảnh hưởng đến tình huynh đệ. Ôn Uyển mong hai con tương thân tương ái, cả đời giúp đỡ lẫn nhau. Mà không phải vì bóng ma trong lòng Minh Duệ mà khiến tình cảm huynh đệ xuất hiện nguy cơ. Đây là một phần khiến Ôn Uyển phát sầu.

Bạch Thế Niên cho rằng Ôn Uyển yêu cầu với Minh Duệ quá nghiêm khắc. Hắn không biết con trai mình có tư duy của người trưởng thành. Bạch Thế Niên chỉ cho rằng Minh Duệ còn nhỏ, tư duy không chu toàn, nói với nó không phải là được rồi sao: “Minh Duệ mới từng ấy tuổi. Có thể nghĩ nhiều như vậy sao, làm được như này đã tốt vô cùng. Nàng tìm khắp kinh thành này đi, có con nhà nào bằng tuổi này mà tốt hơn Minh Duệ nhà chúng ta không?” Đừng nói toàn kinh thành, chính là khắp Đại Tề cũng không tìm được ai tốt hơn con hắn. Vừa hiểu chuyện, vừa hiếu thuận, nỗ lực tiến tới, lại thông tuệ, còn biết dạy đệ đệ, bây giờ còn chắp tay nhường ngôi vị thế tử, tự mình kiếm gây dựng sự nghiệp. Con trai như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm được.

Bạch Thế Niên cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì có con trai như vậy.

Ôn Uyển thầm oán, nếu con ngươi thật chỉ ngần này tuổi ta tất nhiên sẽ phải bàn bạc. Nói với nó như vậy là sai là được. Vấn đề là con trai ngươi cũng giống ta, làm người hai đời. Hắn biết rõ hậu quả khi làm vậy nhưng vẫn làm. Đây mới là vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn.

Tính tình của Minh Duệ là điều Ôn Uyển vẫn không yên tâm. Vì Minh Duệ mà nghĩ lệch sẽ đi sai đường. Mấy năm nay vì sửa điểm này của Minh Duệ nàng đã phí hết tâm tư, đã chết không biết bao nhiêu tế bào não. Cũng may nỗ lực của nàng vẫn rất hiệu quá, không khiến Minh Duệ trưởng thành lệch lạc. Nhưng Minh Duệ thỉnh thoảng vẫn có những chuyện khiến Ôn Uyển đau đầu. Ám ảnh này rốt cuộc lúc nào mới có thể tiêu tán đây? Ôn Uyển nghĩ một mình nàng làm không được, cần Bạch Thế Niên phối hợp.

Ôn Uyển thấy nói nửa ngày mà Bạch Thế Niên vẫn cho rằng nàng buồn lo vô cớ, hận không thể bóp chết hắn: “Ta nói chàng làm cha rốt cuộc có tim không vậy? Hôm qua ta buồn đến nỗi khuya rồi mà không ngủ được. Chàng còn ở đây nói nhi tử tốt, nhi tử tốt.”

Bạch Thế Niên lấy làm khó hiểu: “Nhi tử suy xét không chu toàn như ta vừa nói rồi, con còn nhỏ, lo lắng không chu toàn. Chúng ta có thể nói cho nó biết không phải là được rồi sao?” Thấy Ôn Uyển tức giận nhìn hắn, lập tức buồn cười nói: “Vậy nàng nói cho ta biết rốt cuộc con có chỗ nào không thích hợp?”

Ôn Uyển bị chặn họng. Nàng cũng không thể nói con trai có suy tư của người trưởng thành, như vậy còn không biến nàng thành kẻ tâm thần sao. Dù không coi nàng như kẻ tâm thần thì cũng cho rằng Minh Duệ là yêu nghiệt, quái thai chuyển thế. Cho nên mới nói biết nhiều thì càng khổ.

Cuộc nói chuyện này cứ vậy chấm dứt.

Hạ Ảnh nói với Hạ Dao những gì hôm qua Ôn Uyển nói: “Ta rất kỳ quái, Quận Chúa nên lo lắng không phải Minh Cẩn sao? Sao lại lo lắng cho Minh Duệ?” Nếu quận chúa cũng lo lắng cho Minh Cẩn thì cũng thôi đi, hết lần này đến lần khác lại lo cho Minh Duệ. Hạ Ảnh nghĩ thế nào cũng không ra.

Hạ Dao lần này cũng không hiểu: “Quận chúa, kỳ thực vẫn luôn lo lắng cho Minh Duệ. Trong mắt người ngoài quận chúa rất nuông chiều Minh Cẩn, nhưng kỳ thực quận chúa vẫn tốn nhiều tâm huyết trên người Minh Duệ nhất.” Việc này chỉ mấy người tâm phúc bên cạnh như các nàng mới biết. Về điểm này Hạ Ảnh không nói với hoàng đế. Cho nên ngay cả hoàng đế cũng không biết.

Điểm ấy Hạ Ảnh tất nhiên là biết, chỉ là nàng có chút không rõ.

Sau khi Võ Tinh nghe Hạ Dao thuật lại, nghĩ kỹ rồi nói với Hạ Dao: “Nàng có từng nghe câu, một câu châm ngôn chưa.”

Hạ Dao kỳ quái hỏi: “Châm ngôn gì.”

Võ Tinh cũng chỉ đột nhiên nhớ tới: “Tuệ cực tất thương(thông minh quá sẽ chết sớm). Ta nghĩ quận chúa lo lắng Minh Duệ quá mức thông tuệ, lúc đó sẽ làm tổn thương chính bản thân mình.” nguyên thoại là: Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ. Tình thâm không thọ thì thôi, Minh Duệ mới bây lớn lấy đâu ra tình thâm không thọ.

Hạ Dao chấn động: “Không đến mức đó đi?”

Tay Võ Tinh không khỏi đưa tới bội kiếm bên hông: “Nàng làm sư phụ Minh Duệ còn không biết sao?” Đứa bé này quả thực quá mức thông tuệ. Thông tuệ khiến người khác sợ hãi.

Nếu không phải có quận chúa ở trên chống đỡ, luôn được quận chúa bảo vệ, cho nên người ngoài mới không biết rõ. Nhưng một mực ở bên Ôn Uyển như Võ Tinh thì biết rõ ràng, hơn nữa Hạ Dao thỉnh thoảng nói thường thường khiến Võ Tinh cảm thấy kinh hãi. Quận chúa tuy thông tuệ nhưng trên người quận chúa có rất nhiều nhược điểm. Ví như quận chúa sợ chết, lười, không thích giao tiếp, thái độ làm người quái gở, thích cuộc sống an nhàn. Dù sao có rất nhiều khuyết điểm. Người thông tuệ có nhược điểm là bình thường. Nhưng Minh Duệ lại không có. Minh Duệ thông tuệ, hiểu chuyện, trưởng thành sớm, hiếu thuận, nhẫn nại vô cùng tốt, nghị lực càng không phải người thường có thể có được. Bỏ qua những sai lầm phạm phải khi gặp chuyện của Minh Cẩn, đứa bé này căn bản là người hoàn mĩ không tì vết, nếu không phải hắn tận mắt nhìn Minh Duệ từng chút, từng chút một lớn lên, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một yêu nghiệt biến thành. Một đứa bé sao có thể làm tốt như vậy.

Căn cứ vào những cái này, Võ Tinh nghĩ Ôn Uyển lo lắng không phải vô cớ. Có một đứa con như vậy, cha mẹ tất nhiên vui vẻ nhưng với người thương con như mạng như quận chúa thì sầu nhiều hơn vui.

Hạ Dao không biết Võ Tinh vẫn có ý nghĩ như vậy về Minh Duệ: ” Sao chàng không nói sớm?” Võ Tinh nói như vậy Hạ Dao cũng hiểu có chút không thỏa đáng.

Võ Tinh lắc đầu: “Nếu không phải nàng có nghi vấn, ta cũng không nói. Muốn nói Minh Duệ không có nhược điểm vậy cũng không hẳn, Minh Duệ rất thương Minh Cẩn, cũng rất kính yêu quận chúa, kính trọng hầu gia.” Quan tâm đến người nhà là nhược điểm lớn nhất của Minh Duệ.

Hạ Dao gật đầu một cái: “Nói như vậy, quận chúa lo lắng không phải không có lý.” Lại nói, Hạ Dao đôi khi cũng không nhìn thấu Minh Duệ. Chỉ là vì thương yêu nên không muốn nghĩ đến chỗ không tốt.

Võ Tinh khẽ cười nói: “Đây cũng là Minh Duệ tốt số.” Đầu thai là một kỹ thuật sống hạng nhất. Có thể đầu thai làm con quận chúa cũng là vận khí của hắn. Có quận chúa thương yêu, che chở như vậy, sau này Minh Duệ sẽ ít phải đi đường vòng, tương lai bừng sáng. Như vậy cũng có thể khiến Minh Duệ dễ dàng hơn một chút. Bằng không đứa bé này càng thêm tự ngược.

Hạ Dao nghĩ một chút rồi nói: “Ta có nên đi tìm Minh Duệ nói chuyện không.”

Võ Tinh nghĩ một chút rồi nói: “Nên. Nàng nói lo lắng của quận chúa cho Minh Duệ biết. Để thằng bé đừng tự trách móc mình nữa. Nó tự trách kỳ thực càng khiến quận chúa lo lắng. Cho Minh Duệ biết quận chúa vẫn một mực lo lắng cho nó. Thằng bé càng làm tốt, càng hoàn mĩ, quận chúa lại càng lo lắng.”

Hạ Dao có điểm không rõ: “Vì sao ? Minh Duệ tốt, không phải nên vui vẻ sao?”

Võ Tinh cười lắc đầu: “Quận chúa không phải người thường. Quận chúa mong Minh Duệ và Minh Cẩn cả đời thật vui vẻ. Tương lai ra sao là chuyện của tương lai. Hiện tại Minh Duệ còn là một đứa bé, trẻ con nên làm chuyện của trẻ con.” Ôn Uyển mong con trai thật tốt, mà không phải trở thành thần đồng. Nếu có ý nghĩ, Minh Duệ không chỉ được đồn thổi thông tuệ, trưởng thành sớm như vậy. Mà nên giống như quận chúa, trở thành người cao không thể với.

Hạ Dao nghĩ một chút rồi gật đầu.

Ăn sáng xong, Ôn Uyển để lại Minh Duệ nói chuyện với Minh Cẩn. Bạch Thế Niên là người đứng đầu một nhà tất nhiên cũng muốn ở đây.

Lúc này trên mặt Ôn Uyển không có nụ cười: “Minh Duệ, chuyện này hôm qua đã nói với Minh Cẩn chưa?” Thấy hai huynh đệ dường như không có chuyện gì, Ôn Uyển cho rằng Minh Duệ có thể chưa nói với Minh Cẩn.

Minh Cẩn cười híp mắt nói: “Mẹ, chuyện mẹ nói có phải là ca ca nói ca không muốn làm thế tử, nhường ngôi thế tử cho con không?” Chuyện này đêm qua Minh Duệ đã nói với hắn. Minh Duệ không lừa dối Minh Cẩn, mà nghe xong ý kiến của Ôn Uyển, nói ý nghĩ của mình với Minh Cẩn.

Bạch Thế Niên cũng cho rằng Minh Duệ không nói với Minh Cẩn, vì Minh Cẩn rất trấn định: “Minh Cẩn, vậy con thấy sao?”

Minh Cẩn lắc đầu nói: “Cha mẹ, con không cần. Sao con có thể đoạt ngôi vị thế tử của ca ca chứ? Cha mẹ, hai người không cần lo lắng, sau này con có thể nuôi sống bản thân.” Ca ca làm vậy không phải là lo sau này hắn không tốt sau. Hắn mới không vô dụng như vậy, sau này dù không thể làm đại quan nhưng cũng không thể quá kém.

Bạch Thế Niên ngạc nhiên, tuy Bạch Thế Niên biết Minh Cẩn không tệ nhưng có một Minh Duệ ở bên cạnh so sánh, tất cả ưu điểm của Minh Cẩn đều bị che lấp, khuyết điểm lại lộ rõ. Cho nên Bạch Thế Niên không hài lòng với Minh Cẩn, lần này Minh Cẩn khiến hắn nhìn bằng cặp mắt khác.

Minh Cẩn đã quen Bạch Thế Niên xem thường hắn. Trừ phồng má biểu thị bất mãn cũng không lên tiếng.

Cái này cũng mệt Ôn Uyển sớm nghĩ đến vấn đề này, Ôn Uyển luôn dạy Minh Cẩn mỗi người đều có ưu khuyết điểm, khiến Minh Cẩn tin rằng trời sinh ta tất có chỗ dùng. Hơn nữa Minh Cẩn luôn tin phục Minh Duệ, Minh Duệ luôn nhường Minh Cẩn, tình cảm huynh đệ rất tốt, cho nên Minh Cẩn không xuất hiện tâm tư tự ti, thậm chí đố kỵ Minh Duệ.

Ôn Uyển cười nói: “Minh Duệ, con nói thế nào?”

Minh Cẩn là một đứa bé vô cùng ngạo khí. Ngày thường nhìn thì yếu ớt, bộ dáng cười híp mắt nhưng ngạo khí của Minh Cẩn còn cao hơn Minh Duệ. Ngạo khí của Minh Duệ thì ẩn tàng, Minh Duệ từ nhỏ đã hiểu chuyện, đối nhân xử thế ôn hòa lễ độ, tiến lùi có độ. Kỳ thực người như vậy mới khó lại gần. Minh Cẩn thì khác, ngạo khí của Minh Cẩn lộ ra ngoài. Mấy ngày này người bên ngoài tiếp xúc đều thấy hắn là một đứa bé ngạo khí.

Minh Duệ thẳng thắn nhận sai: “Là con sai. Con không nên có ý nghĩ như vậy.” Đêm qua nói với Minh Cẩn, Minh Cẩn vừa nghe liền cự tuyệt. Khi đó hắn mới hiểu Minh Cẩn căn bản sẽ không muốn làm thế tử gì. Nếu cưỡng chế nhường ngôi thế tử cho Minh Cẩn, tất nhiên sẽ khiến Minh Cẩn cảm thấy khuất nhục, cho là mình xem thường nó, đến lúc đó đúng như mẹ nói sẽ ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ.

Minh Cẩn kéo tay Minh Duệ, cười híp mắt nói: “Mẹ, cha, hai người không nên trách ca ca. Ca ca cũng không sai, ca là nghĩ cho con nên mới nhường ngôi thế tử cho con.”

Ôn Uyển cười kéo hai con trai lại bên: “Huynh đệ các con có thể như vậy mẹ rất vui.” Không uổng công nàng vất vả dạy dỗ. Hai huynh đệ tương thân tương ái, thật tốt.

Bạch Thế Niên cũng vô cùng vui mừng. Hai huynh đệ đồng lòng đồng đức, Bạch gia sẽ càng ngày càng thịnh vượng: “Minh Duệ, Minh Cẩn, các con như vậy cha rất vui. Nhưng cha nhân đây cũng có chuyện muốn nói với các con.” Bạch Thế Niên vốn muốn nói lại lời Ôn Uyển nói trước đây một lần, Ôn Uyển lắc đầu với Bạch Thế Niên, biểu thị hiện tại không thể nói.

Ôn Uyển không muốn cho Minh Cẩn biết vào lúc này, sau này thằng bé cũng có tước vị, cả đời vinh hoa phú quý tiêu không hết. Ôn Uyển sợ sau khi Minh Cẩn biết, không thu liễm được tính tình. Sau đó sẽ thực sự không tiến bộ được. Tước vị có thể bảo đảm cả đời vinh hoa phú quý nhưng mình học được bản lĩnh mới là chân thật nhất.

Bạch Thế Niên cũng phản ứng rất nhanh: “Minh Cẩn, con qua đây, nói với cha hôm nay học được những gì?” Bạch Thế Niên mấy ngày nay đến tối đều kiểm tra bài học của Minh Cẩn.

Minh Cẩn tội nghiệp nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển cười không nói. Minh Cẩn khổ sở khom lưng đi theo sát bên mình Bạch Thế Niên vào thư phòng.

Chờ hai cha con đi rồi, Ôn Uyển mới nói chuyện Minh Cẩn cũng có tước vị cho Minh Duệ biết. Để Minh Duệ không cần lo lắng nữa: “Tước vị là vật chết, muốn công danh phải tự mình kiếm lấy. Nếu không tước vị sẽ chỉ kéo người xuống. Hậu thế cũng là một nhà vô năng.”

Sau khi Minh Duệ nghe xong không nhịn được muốn đỡ trán, chuyện trọng yếu như vậy sao hắn có thể quên mất. Với cống hiến của mẹ cho triều đình, tước vị hẳn không thấp hơn cha. Minh Duệ không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ biết còn không nói sớm.” Nếu hôm qua nói với hắn, hắn đã không nói chuyện này với Minh Cẩn. Còn khiến Minh Cẩn oán giận một trận. Nhưng Minh Cẩn oán trách đồng thời cũng rất vui vẻ.

Ôn Uyển tươi cười: “Nếu mẹ nói, con sẽ không biết mình sai ở đâu. Minh Duệ, con vì muốn tốt cho đệ đệ, mẹ rất vui nhưng Minh Duệ, con làm việc phải nghĩ đến hậu quả. Đệ đệ con là một đứa bé rất ngạo khí, con vạn nhất cưỡng chế thằng bé tiếp nhận vị trí thế tử, đời này nó sẽ không vui vẻ. Con cho rằng tốt nhưng đối với Minh Cẩn chưa chắc đã là tốt. Sau này không được tái phạm sai lầm như vậy.”

Minh Duệ nghiêm nghị: “Con biết rồi, sau này con sẽ chú ý hơn.”

Ôn Uyển cười đến từ ái: “Minh Duệ, kỳ thực lần này con có thể sớm thương lượng với mẹ, mẹ rất vui. Sau này có việc con nên nói trước với cha mẹ. Cha mẹ từng trải nhiều hơn con, nhìn sự việc có thể xa hơn, rộng hơn con. Thương lượng với cha mẹ con cũng có thể bớt đi đường vòng.” Lần này Minh Duệ đã có bước tiến dài so với trước đây. Chí ít không trực tiếp nói với Minh Cẩn mà nói với nàng trước, hỏi ý kiến nàng. Nếu Minh Duệ có thể vẫn giữ thói quen tốt như vậy Ôn Uyển cũng không cần lo lắng.

Minh Duệ biết nghe theo lời hay: “Con sẽ, mẹ.”

Ôn Uyển cười gật đầu, ngược lại nói: “Minh Duệ, cha con thương con không?” Muốn cho Minh Duệ quên những chuyện cũ không vui, sẽ khiến Minh Duệ nhớ kỹ hạnh phúc trong lòng.

Minh Duệ không rõ vì sao, nhưng vẫn gật đầu: “Mẹ, cha tuy rất nghiêm khắc nhưng con biết, cha rất thương con và đệ đệ.” Bạch Thế Niên cực kỳ nghiêm khắc với hai con trai nhưng trong nghiêm khắc lại lộ ra quan ái.

Ôn Uyển cười nói chuyện Bạch Thế Niên thoái lui với Minh Duệ: “Minh Duệ, không chỉ mẹ thương con, cha con càng thương con.”

Minh Duệ mở to mắt: “Mẹ, con không muốn…..”

Ôn Uyển vuốt mắt con, cười an ủi: “Ngốc ạ, con không muốn cái gì. Cha con có thể làm gì đó cho con, cha rất vui vẻ. Minh Duệ, cha mẹ đều rất thương các con, có thể cho các con đi trên con đường thẳng thì quyết không để các con đi đường vòng. Phải nhớ rằng cha mẹ là hậu thuẫn kiên cố nhất của các con. Có việc nên thương lượng với cha mẹ. Cha mẹ sẽ không hại các con.”

Minh Duệ trịnh trọng gật đầu.

Ôn Uyển khẽ gật đầu: “Minh Duệ, một nhà bốn người chúng ta là một chỉnh thể, một chỉnh thể không thể chia tách. Mẹ với cha con đời này có hai huynh đệ các con đã đủ rồi. Mẹ hiện tại chỉ hi vọng con và đệ đệ, hai đứa có thể thật vui vẻ, bình an, khỏe mạnh. Cái khác cũng không cầu mong. Mẹ nghĩ cha con cũng vậy.”

Minh Duệ qua thật lâu mới vâng một tiếng.

Lúc này Ôn Uyển mới khẽ kéo con trai lại gần: “Cục cưng nhà ta đã làm rất tốt rồi. Chú ý một số phương diện nữa là được rồi.”

Minh Duệ đã quen việc Ôn Uyển luôn trước phê bình sau đó khích lệ. Nhưng mỗi lần Ôn Uyển gọi hắn là cục cưng, hắn luôn thấy là lạ. Nhưng cũng rất thích Ôn Uyển gọi hắn như vậy. Rất mâu thuẫn.

Bạch Thế Niên dẫn Minh Cẩn đi đến. Mặt Minh Cẩn như trái mướp đắng. Thấy Ôn Uyển liền nhào vào lòng nàng. Minh Cẩn nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương.

Ôn Uyển ôm hắn trong ngực, vừa cười vừa nói: “Có phải không chuẩn bị tốt không?” Nhìn bộ dạng này tất nhiên là bị mắng.

Minh Cẩn nghẹn ngào nói: “Không có, con đã làm rất tốt.” Mặc dù giọng nói có điểm thút thít nhưng nước mắt không rơi.

Bạch Thế Niên nhìn thấy, mày nhăn chặt, đã bao lớn rồi mà con nhào vào lòng Ôn Uyển. Hắn nhìn thế nào cũng thấy chói mắt! Nhưng vừa muốn mở miệng nói lại bị ánh mắt Ôn Uyển ngăn lại. Bạch Thế Niên ở bên ngoài dạy con thế nào cũng mặc kệ nhưng con làm nũng với người làm mẹ là nàng, Bạch Thế Niên không quản được.

Bạch Thế Niên thấy thái độ của Ôn Uyển sắc mặt càng đen hơn. Nhưng không mở miệng răn dạy Minh Cẩn. Chỉ là trong lòng thầm nghĩ, phải khiến con trai nhỏ có chút khí chất nam nhi. Ngàn vạn lần đừng đổi thành tính tình tiểu cô nương. Ừ, xem ra phải nghiêm khắc hơn một chút.

Minh Duệ nhìn sắc mặt đen kịt của Bạch Thế Niên, vẫn không mở miệng phản bác. Lập tức cúi đầu hé miệng cười, ngoài miệng cười, trong lòng cũng xuất hiện một dòng nước ấm. Đây mới là gia đình, ấm áp, an tâm, người một nhà tương thân tương ái.

Ôn Uyển nhìn sắc trời, cho hai con đi học. Chính nàng cũng đi làm việc, Bạch Thế Niên cũng có một đống việc ở phủ tướng quân.

Buổi chiều, Minh Cẩn đang luyện công. Hạ Dao gọi Minh Duệ lại. Nói chuyện đêm qua Ôn Uyển ngủ không ngon: “Mẹ cháu vì chuyện của cháu mà lo lắng ngủ không yên?

Minh Duệ có chút kỳ quái: “Mẹ vì chuyện ngôi vị thế tử lo lắng không ngủ được?” Không đúng nha, không phải mẹ đã nhìn thấu mọi sự rồi sao? Hơn nữa chuyện này căn bản không có xung đột. Với công huân của mẹ thật không nên nha!

Hạ Dao hơi thở dài: “Không phải, quận chúa vì cháu mà quá lo lắng. Minh Duệ, cháu yêu cầu bản thân quá nghiêm khắc. Mẹ cháu vì vậy mà luôn lo lắng. Chỉ là không tiện biểu hiện trước mặt cháu, sợ tăng gánh nặng cho cháu. Cô cô vẫn cho rằng như vậy rất tốt nhưng nhìn quận chúa mỗi ngày lo lắng cho cháu, cô cô mới quyết định nói cho cháu biết.”

Minh Duệ có chút mờ mịt: “Sao mẹ lại lo lắng cho cháu đến nỗi không ngủ được?” Hắn ưu tú như vậy, cha mẹ không phải nên kiêu ngạo vì hắn sao? Vì sao lại lo lắng, thậm chí lo đến nỗi ngủ không yên. Vì sao? Minh Duệ đột nhiên có chút không hiểu ý nghĩ của mẹ.

Hạ Dao cười khổ: “Mẹ cháu chỉ mong cháu có thể thật vui vẻ mỗi ngày, cũng mong cháu cả đời này đều vậy. Mà cháu gần như hà khắc với bản thân. Minh Duệ, quận chúa chỉ hi vọng cháu sống đơn giản, thỏa mãn. Sẽ giống Minh Cẩn, cao hứng liền cười, mất hứng thì khóc, ủy khuất thì tìm quận chúa nói ra. Mà không phải như bây giờ……”

Minh Duệ kinh hãi. Ôn Uyển nói vẫn luôn mờ mịt, chỉ nói mong hắn được vui vẻ, đừng gánh nặng như vậy. Nhưng vẫn giữ thái độ với những việc hắn muốn làm. Hắn cho rằng mẹ rất vui vẻ vì nỗ lực của hắn.

Minh Duệ qua hồi lâu mới lên tiếng: “Cô cô, mẹ vẫn một mực lo lắng cho cháu sao?”

Hạ Dao gật đầu: “Một mực lo lắng. Thấy cháu như vậy, quận chúa một mực tự trách mình, nói hầu gia không ở bên cạnh, quận chúa bận rộn chuyện làm ăn, không thể cho cháu và Minh Cẩn một gia đình hoàn chỉnh, còn không đủ tình thương của cha mẹ. Mỗi lần thấy cháu hiểu chuyện, hiếu thuận như vậy trong lòng người đều khó chịu. Người nói là người và hầu gia thua thiệt huynh đệ các cháu.” Theo cách nói của Hạ Dao, Ôn Uyển đây là hoàn toàn lo lắng suôn. Đừng nói kinh thành, kể cả toàn thiện hạ, có mấy người mẹ có thể toàn tâm toàn ý với con như vậy. Thậm chí vì con trai còn biên sách.

Minh Duệ mở miệng cuối cùng cũng không nói câu gì. Mà trực tiếp đi gặp Ôn Uyển.

Ôn Uyển đang nghe Nghê đại chưởng quỹ giải thích một số chuyện làm ăn. Nghe nói Minh Duệ đến liền cho Nghê đại chưởng quỹ lui xuống. Chuyện của con lớn hơn.

Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, vọt tới trước mặt nàng, ôm nàng cúi đầu gọi: “Mẹ.” Lúc nói lời này giọng có chút bất ổn.

Ôn Uyển sợ đến không đứng vững. Vội hỏi: “Con trai, sao vậy? Con trai, làm sao vậy?”

Minh Duệ thấy Ôn Uyển sợ đến xanh mặt, có chút ngượng ngùng. Vội nói: “Không sao, mẹ, con không sao, chỉ là nhớ mẹ.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao tiến vào gật đầu nói không việc gì mới yên lòng. Ôn Uyển vỗ lưng Minh Duệ: “Con, đứa bé này, con muốn hù chết mẹ sao? Có chuyện gì cứ nói với mẹ, đây là làm sao?” Ôn Uyển sợ đến tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Hạ Dao ngoắc tay, Hạ Ảnh cũng đi theo. Trong thư phòng chỉ còn Minh Duệ và Ôn Uyển. Minh Duệ lập tức nói: “Mẹ, con không biết mỗi ngày mẹ đều lo lắng cho con, là con bất hiếu.” Minh Duệ rất áy náy, hắn vẫn cho rằng bản thân đủ ưu tú có thể khiến Ôn Uyển yên tâm. Không ngờ hắn nỗ lực cũng khiến mẹ lo lắng như vậy.

Ôn Uyển vừa nghe liền đoán là chuyện Hạ Ảnh và Hạ Dao làm ra, nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ rất lo lắng. Con vất vả như vậy khiến mẹ áy náy.”

Minh Duệ vội nói: “Không có, mẹ không có. Mẹ tốt, cha cũng tốt. Cha mẹ đều tốt. Mẹ, là con không tốt, là con không tốt.” Cha mẹ tốt, đệ đệ cũng tốt. Là vấn đề của hắn, là vấn đề của bản thân hắn.

Ôn Uyển cười nói: “Đừng nghe cô cô con nói mò. Đều nói nuôi con trăm năm ưu sầu chín chín. Con là con mẹ, mẹ ngày đêm lo cho con chính là chuyện quá bình thường.”

Minh Duệ cúi đầu nói: “Mẹ……” Nói những lời này trong mắt đã có hơi nước.

Ôn Uyển khẽ cười nói: “Bé ngốc. Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nhiều mau già. Sau này cha mẹ sống lâu trăm tuổi, con và Minh Cẩn còn phải hầu dưới gối đây! Cho nên phải bảo trọng thân thể cho tốt.”

Trong mắt Minh Duệ mang theo hơi nước: “Sẽ, nhất định sẽ.” Hiện tại hắn có mẹ thương hắn như mạng, mẹ trù tính nhiều vì hắn, còn có đệ đệ luôn kính trọng mình, thực sự đã rất hoàn mĩ. Quá khứ chỉ là một cơn ác mộng. Thật chỉ là một cơn ác mộng.

Ôn Uyển trấn an được Minh Duệ rồi cười nói: “Nếu không muốn luyện công vậy nghỉ ngơi một chút. Muốn luyện công thì đi luyện công, nhưng đừng tự chuốc khổ.” Ý Ôn Uyển là không nên tự ngược.

Minh Duệ vội gật đầu: “Vâng, mẹ, con sẽ lượng sức mình.” Trước đây đều bị cưỡng chế, hiện tại hắn muốn tự giác tuân thủ.

Minh Duệ đi rồi thần sắc Ôn Uyển rõ ràng giãn ra. Hạ Ảnh nhìn thấy trong lòng cũng tốt hơn, thương lượng chuyện này với Hạ Dao là đúng.

Thánh chỉ sắc phong Minh Duệ làm thế tử rất nhanh hạ xuống. Đạo thánh chỉ này không giống thánh chỉ phong hầu cho Bạch Thế Niên. Tất cả mọi người đều biết, Minh Duệ được sắc phong làm thế tử là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho nên đều rất bình tĩnh.

Ôn Uyển lần này cũng không muốn phải khiêm tốn, mở rộng yến hội, phát rộng thiệp mời. Huân quý trong kinh thành, và những người có quan hệ không tệ với Ôn Uyển đều được mời. Quan võ thì khỏi nói, về phần quan văn có quan hệ không tệ với Ôn Uyển đều có thiệp mời.

Ôn Uyển so sánh với khoản tiền lớn trong đại tiệc của Bạch Thế Niên, trừ không mở tiệc mười ngày, quy cách có thể sánh bằng tiệc của Bạch Thế Niên. Đương nhiên Ôn Uyển vì con trai mình Bạch Thế Niên sẽ không ghen.

Quy cách rất cao nhưng Ôn Uyển chỉ mời khách một ngày một đêm. Vì vậy hôm nay Ôn Uyển vừa mỏi eo vừa đau lưng: “May mà rốt cuộc đã xong. Nếu không cứ tiếp tục như vậy thật muốn lăn qua lăn lại chết người mất.”

Hạ Dao cười xoa bóp cho nàng.

Ôn Uyển lẩm bẩm: “Cũng không biết có phải vì có tuổi rồi không mà cảm giác thân thể hiện tại kém hơn trước kia rất nhiều?” Động một chút là mỏi eo đau lưng, Ôn Uyển thật lo lắng.

Hạ Dao cười nói: “Thái y ba ngày bắt mạch một lần, nếu quận chúa có việc gì thái y không thể không báo cho quận chúa biết.” Diệp thái y bây giờ đã thành thái y hoàng đế dành riêng cho Ôn Uyển. Nếu có chuyện chắc chắn sẽ không lừa gạt.

Kỳ thực Hạ Dao biết sao Ôn Uyển lại nói hiện tại mỏi eo đau lưng, trượng phu ở cạnh, ban ngày mệt nhọc, buổi tối lại thường vận động. Nhưng qua giai đoạn này là tốt rồi.

Ôn Uyển gật đầu: “Ngươi phải học Thu Hàn và Thu Thủy cho tốt. Đừng khiến bản thân mệt nhọc. Lại nói ngươi cũng nên hưởng phúc đi. Ở bên ta nhiều năm như vậy cũng mệt mỏi rồi.”

Hạ Dao cười lắc đầu: “Không có. Có thể ở bên quận chúa là chuyện may mắn nhất đời này.” Nếu không ở bên Ôn Uyển, nàng cũng như những người khác, đều không phải chết vì nhiệm vụ thì cũng là già rồi được đưa đến địa phương riêng dưỡng lão, đâu có thể sống cuộc sống nhiều màu sắc như vậy. Biết đâu còn có thể theo quận chúa lưu vài dòng trên sách sử nữa!

Lúc Bạch Thế Niên về, thấy Ôn Uyển đã ngủ trên giường. Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Hầu gia, quận chúa mệt rồi. Chờ mọi chuyện ổn rồi liền để quận chúa nghỉ ngơi một chút đi! Hơn một năm nay cũng không an tâm một ngày nào.” Từ khi hoàng đế xuất chinh đến giờ, Ôn Uyển vẫn liên tục bận rộn. Ở giữa phải đối mặt với nhiều lục đục ngươi lừa ta gạt như vậy, với tính lười biếng của quận chúa thực sự đã đến đỉnh điểm. Nếu tiếp tục làm việc vất vả Hạ Dao lo rằng thân thể Ôn Uyển sẽ không chịu nổi mà gục ngã.

Bạch Thế Niên nghe xong vẻ mặt áy náy: “Ừ, ngươi yên tâm, chờ việc này xong sẽ để nàng nghỉ ngơi thật tốt.” Bạch Thế Niên biết thân phận của Hạ Dao trong phủ. Nói là người thứ hai cũng không quá đáng. Ừ, uy vọng so với nam chủ nhân như hắn còn cao hơn.

Lúc này Hạ Dao mới yên tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.