Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 273: Phiên ngoại: Minh Duệ kiếp trước (thượng)



Lý gia là gia đình thư hương môn đệ ở nơi này đã có lịch sử trăm năm. Tộc nhân có hơn nghìn người.

Tiền triều rối loạn, hủ bại không chịu nổi, thiên hạ đại loạn. Thư hương môn đệ Lý gia cũng không tránh khỏi việc bị cuốn vào trong đó. Nhưng vận số Lý gia vô cùng tốt, theo đúng người. Theo chủ tử cũng là Thái tổ hoàng đế đương triều. Tổ tiên Lý gia thức thời, biết theo người thường cùng hưởng phú quý không cùng hoạn nạn mà theo hoàng đế lại khác, theo hoàng đế thì dễ chung hoạn nạn không cùng phú quý. Đợi sau khi thiên hạ bình định, tổ tiên Lý gia liền quy ẩn.

Lão tổ tông Lý gia anh minh thần võ. Thần tử có công theo thái tổ hoàng đế, tám chín phần mười đều bị thanh toán. Mà tổ tiên Lý gia lui về quy ẩn lại được ưu đãi phong phú. Trải qua nhiều năm nỗ lực, Lý gia ở nơi này là danh môn vọng tộc danh phù kỳ thực. Ở đó phân nửa sản nghiệp đều thuộc Lý gia. Quan viên địa phương cũng đều cho Lý gia ba phần mặt mũi.

Năm đó đại lão gia Lý gia thi đình, được hoàng đế khâm điển làm bảng nhãn, con đường sĩ đồ rộng mở. Vì thế cưới được đích trưởng nữ của Cẩm Hương hầu làm vợ. Chỉ là nhân sinh lên lên xuống xuống, Lý đại lão gia vì bị liên lụy cuối cùng bị bãi quan. Đồng thời không thể tái khởi.

Lý đại lão gia có ba đích tử, đích trưởng tử thông tuệ hơn người, có bản lĩnh thấy qua một lần là không quên, tuổi còn nhỏ đã hiển lộ thiên phú hơn người, được Lý đại lão gia ký thác kỳ vọng cao. Đích tam tử từ nhỏ thông minh lanh lợi, lớn lên như búp bê điêu khắc, miệng cứ như lau mật, rất ngọt, được trên dưới yêu thích. Đích thứ tử (con thứ 2) tư chất thường thường, bất luận tư chất hay tướng mạo đều không cách nào so được với ca ca và đệ đệ. Hơn nữa ngày thường trầm mặc không nói, không được cha mẹ yêu thích. Ở nhà cũng gần như người tàng hình.

Lý Huy đến chính viện thỉnh an, đi tới bên ngoài chính viện đã nghe tiến cười nói vui vẻ trong phòng, bước chân dừng lại một chút nhưng vẫn đi vào. Chỉ thấy đệ đệ và mẫu thân ở đây, không cần nghĩ cũng biết nhất định đệ đệ nói gì đó vui vẻ chọc mẫu thân thoải mái.

Hắn vừa vào nụ cười trên mặt mẫu thân liền tắt. Chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hắn tiến lên hành lễ với mẫu thân.

Đệ đệ cười ngọt ngào với mẫu thân, nói: “Mẹ, con nghe A Manh nói nhị ca hôm qua thức thâu đêm đọc sách. Mẹ, nhị ca rất chăm chỉ con phải học tập nhị ca.”

Mẫu thân ôm đệ đệ nói: “Muốn học cũng phải học đại ca con.” Nói xong thì cau mày nói với hắn: “Được rồi, con đi xuống đi!” Bà rất không thích đứa con trai này. Hiền hiền, trì độn, ngu dốt bất kham, lớn lên cũng không giống bà và lão gia. Nếu không phải lúc sinh bên người đều là tâm phúc thì bà nhất định nghĩ đã bị người đánh tráo.

Mặt Lý Huy không đổi nói: “Vâng, hài nhi xin cáo lui.” Loại tình huống này hắn đã quen rồi.

Mẫu thân không thích hắn, nghe hạ nhân nói vì khi sinh hắn mẫu thân khó sinh, thiếu chút nữa hại mẫu thân mất mạng. Cho nên luôn chán ghét hắn. Lớn lên tư chất không tốt khiến phụ thân không thích. Có người nói mẫu thân hoài nghi hắn không phải con ruột. Kỳ thực hắn cũng muốn mình không phải con ruột của mẫu thân. Hắn tình nguyện là thứ xuất cũng còn hơn ở vị trí lúng túng như bây giờ.

Trong nhà, người duy nhất đối tốt với hắn chỉ có đại ca. Đại ca không vì tư chất của hắn không tốt mà không thích hắn, ngược lại chỉ điểm hắn rất nhiều. Nhưng đệ đệ luôn chĩa mũi nhọn vào hắn dường như có cừu oán với hắn. Hắn nghe người khác nói đệ đệ Lý Triệu cho rằng có một ca ca kém hơn hắn bình thường khiến hắn mất mặt. Cho nên chỗ có đệ đệ, hắn cũng đừng nghĩ sống khá giả. Có đôi khi hắn thực sự không nhịn được nghĩ, có phải kiếp trước có thù oán với đệ đệ không, nên kiếp này đến báo thù hắn.

A Ninh, gã sai vặt thiếp thân của Lý Huy thấy sắc mặt buồn bã của chủ tử, liền khuyên bảo: “Nhị thiếu gia, hai tháng nữa là đến thi hương, lúc đó thiếu gia đậu thi hương sẽ được đại lão gia ưa thích.” Chỉ cần thiếu gia nhà mình qua kỳ thi hương đạt được công danh cử nhân thì sau này sẽ sống tốt hơn hiện tại.

Lý Huy không hé răng. Ca ca mười tuổi đã đạt đệ nhất đồng thí, mười hai tuổi đệ nhất thi hội chỉ là phụ nhân đè ép ở trên, nói ca ca hiện tại tuổi quá nhỏ, phải tôi luyện nhiều hơn. Chờ qua ba năm lại thi đậu nào biết đâu năm thứ ba tổ mẫu qua đời, ca ca vì giữ đạo hiếu không thể tham gia kỳ thi hội năm đó. Lần này ca ca đã chuẩn bị đầy đủ, ba năm trước đi quốc tử giám, nghe nói lần này ca ca chuẩn bị bứt phá vào tam giáp.

Hắn mới khảo đồng sinh thí ba lần, đứng thứ ba. Trong lần thi thứ ba, đệ đệ là đệ nhất, hắn xếp hàng hơn bốn mươi. Thật khiến người ta cười một trận. Chỉ là năm thứ hai thi hương đệ đệ vì bị bệnh không đến trường thi, hắn đi thi nhưng lại bị rớt. Hai tháng tiếp theo, lần thứ hai hắn vào trường thi. Lúc này đệ đệ cũng đi thi với hắn.

Nếu đệ đệ thi đạt còn hắn thì không, sợ là trong cái nhà này hắn lại càng không có địa vị gì. Về thư phòng, cầm tứ thư ngũ kinh hắn đọc không vào. Rút ra một quyển trong đống sách, ngoài bìa là sách khoa cử nhưng bên trong đều là giảng thuật bày binh bố trận.

Nhìn là biết đã được mở rất nhiều lần cho nên đọc binh thư làu làu, ngoài mặt biểu hiện khổ học kỳ thực hắn không nhiều hứng thú với tứ thư ngũ kinh, càng không muốn khoa cử. Nguyện vọng từ nhỏ của hắn là tòng quân, trở thành một đại tướng quân trên chiến trương. Hiện nay triều đình có họa ngoại xâm, chỉ cần hắn tòng quân nhất định có thể thực hiện được hoài bão, thực hiện giấc mộng trong lòng. Nhưng sinh ra trong gia đình như vậy, đã định trước không để hắn được như nguyện, gia tộc không có khả năng cho hắn tòng quân.

Trong nhà đều là người đọc sách, toàn bộ đều coi thường võ tướng mang binh đánh giặc. Ở trong mắt bọn họ, quan võ là những kẻ thô tục lỗ mãng. Hắn chỉ có tỏ ra có ý định này, không cần phải nói, nhất định sẽ bị gia pháp hầu hạ. Thậm chí còn bị đuổi khỏi gia tộc. Cho nên hắn đọc binh thư cũng chỉ có thể lén lén lút lút, chỉ sợ bị phát hiện.

Hai tháng sau trong kỳ thi hương, hắn đỗ, đứng thứ hơn một trăm, đệ đệ đứng thứ hai mà tam đệ cùng cha khác mẹ cũng đỗ, đạt vị trí hơn tám mươi.

Có khối ngọc như đệ đệ ở phía trước, hắn thi trúng cử nhân cũng bị mọi người quên lãng. Nhưng hắn nghe hạ nhân nói đệ đệ vì thế mà không vui. Nói vốn có thể đạt đệ nhất lại chỉ được đệ nhị. Nhưng có mất hứng cũng không liên quan đến hắn.

Sau thi hương, ca ca từ kinh thành viết thư về. Nói Giang thành rốt cuộc không bằng kinh thành, bảo phụ thân đưa huynh đệ họ đến kinh thành. Đến quốc tử giám học tập. Đại ca còn nói, ca đã nhờ đường thúc giảng dạy ở Quốc Tử Giám hỗ trợ, chừa lại hai danh ngạch cho hai người. Chỉ cần bọn họ qua khảo hạch là có thể tiến vào quốc tử giám học tập.

Ca ca nói hai danh ngạch, không cần nghĩ cũng biết là cho hắn và ngũ đệ. Nếu nói đại ca có lòng tốt đối với hắn, thương yêu đệ đệ thì đối với tam đệ chính là chán ghét. Theo cách nói của đại ca, nhân tâm vốn cách một tầng bụng huống chi không phải huynh đệ ruột thịt.

Nhưng Dung di nương không biết chiếm được tin từ nơi nào, khóc đòi sống đòi chết cầu phụ thân cho tam đệ cơ hội này.

Dung di nương là tiểu thiếp phụ thân yêu thương nhất, cũng là nha hoàn tâm phúc của tổ mẫu. Có tổ mẫu làm chỗ dựa, Dung di nương đủ dũng khí, nghe người khác nói khi tổ mẫu còn sống, Dung di nương tranh với mẫu thân rất lợi hại. Chỉ là sau khi tổ mẫu mất, Dung di nương cũng thu liễm lại. Nhưng lúc này vì tiền đồ của tam đệ, di nương bắt đầu ầm ĩ lên.

Trong nhà, nếu nói đại ca là người được phụ thân gửi gắm kỳ vọng, vậy người phụ thân thương yêu nhất là tam đệ. Không chỉ vì tam đệ là con của tam di nương, tướng mạo giống ông mà tính tình, các phương diện khác đều giống phụ thân. Cho nên lần này Dung di nương liều mạng cầu xin, phụ thân cũng do dự.

Tư chất của tam đệ không bằng đại ca và ngũ đệ nhưng so với hắn thì tốt hơn. Rất có thiên phú đọc sách, lần này thi hương đứng trước hắn.

Phụ thân đối với hắn chưa đến mức hà khắc, cái con trai trưởng nên có thì cũng không thiếu hắn. Nhưng chỉ vậy mà thôi, ở những phương diện khác nhiều hơn cũng không có. Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng phụ thân cho hắn đều là cứng nhắc, nghiêm khắc. Chưa từng tươi cười với hắn. Lúc nhỏ vì phụ mẫu đều không thích nên hắn rất khó chịu, khổ sở nhiều, thương tâm nhiều, thời gian dài cũng thành chờ đợi.

Trong mắt phụ thân, đích thứ tử như hắn hiển nhiên kém con trai yêu mếm của ông, cho nên so sánh một hồi cuối cùng quyết định để tam đệ và ngũ đệ lên kinh. Dù sao lý do cũng có sẵn, bài danh của hắn kém tam đệ.

Nếu là những chuyện khác, hắn tin rằng mẫu thân sẽ quyết định không quản. Nhưng chuyện liên quan đến Dung di nương, mẫu thân chán ghét Dung di nương cực độ, nếu không phải phụ thân vẫn luôn che chở Dung di nương, sợ rằng Dung di nương đã bị mẫu thân trừ bỏ. Chuyện lần này mẫu thân quyết định không để Dung di nương được như ý nguyện. Nếu để tam đệ lên kinh, vào Quốc Tử Giám, sau này tam đệ có thể có tiền đồ rồi. Hơn nữa cơ hội này vốn là thuộc về hắn, mẫu thân tuy không thích hắn nhưng tuyệt đối không muốn tam đệ được mở mày mở mặt. Để Dung di nương đắc ý dù là tranh một hơi thở cũng sẽ không đồng ý.

Không ngoài dự đoán của hắn, mẫu thân nhận được tin lập tức phản đối quyết định của phụ thân. Mẫu thân cũng không phải cố tình gây sự mà nói ý đại ca là để hắn và ngũ đệ đi. Hiện tại để lão tam đi, vậy sao được? Dù sao cũng là một ý, không đồng ý.

Ngay lúc đó ngũ đệ tìm hắn, yêu cầu hắn chủ động buông tha cơ hội: “Dù sao huynh đi cũng lãng phí cơ hội. Còn không bằng nhường cơ hội này cho tam ca. Sau này tam ca nhất định sẽ tăng trợ lực cho gia tộc.”

Lúc đó hắn sửng sốt, qua hồi lâu mới nói: “Đệ có biết mình nói gì không?” Dù tư chất hắn không tốt nhưng theo lời đại ca nhân tâm cách một tầng bụng, nếu tam đệ là người tốt đã không có khả năng khiến ca ca chán ghét như vậy. Đại ca nói tam đệ tâm tư không tinh khiết, chỉ là hắn không ngờ bây giờ đến ngũ đệ cũng bị lừa gạt.

Hắn nhìn ngũ đệ, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nếu mẫu thân và phụ thân để tam đệ đi, ta tất nhiên không ngăn cản. Nếu phụ thân và mẫu thân để ta đi ta cũng không từ chối.” Hắn thật khó mới có cơ hội rời nhà, sao có thể bỏ qua được?

Ngũ đệ oán hận nhìn hắn, xoay người bỏ đi. Hắn nhìn thân ảnh ngũ đệ không biết vì sao không tự chủ lắc đầu. Ngũ đệ bị mẹ làm hư, không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ. Hắn cho người đi tìm hiểu tin tức, kết quả như hắn sở liệu, ngũ đệ nói với mẫu thân những lời hay về tam đệ. Kết quả lại bị mẫu thân mắng cho một trận. Dù không thích hắn thế nào đi nữa, hắn vẫn do mẫu thân sinh ra. Giúp người ngoài đối phó bào huynh (anh trai cùng cha mẹ), mẫu thân vẫn hung hăng khiển trách một trận.

Kể quả lại lần nữa chứng minh, tam đệ quả là nhi tử mà phụ thân yêu thương nhất. Cha để ba huynh đệ hắn cùng đi kinh thành. Đến lúc đó để đường thúc khảo hạch rồi quyết định trong ba người chọn hai người nào vào quốc tử giám.

Hắn không nói gì, có thể có cơ hội như vậy là được rồi. Hắn tin rằng đến kinh thành, điểm tâm tư này của tam đệ không thoát được mắt đại ca, đại ca sẽ không để đệ ấy được như nguyện.

Trên đương lên kinh, nhìn ngũ đệ và tam đệ có bộ dáng như huynh đệ tốt, không biết còn cho rằng họ là huynh đệ ruột thịt. Thất vọng quá nhiều hắn đã sớm không ôm kỳ vọng cho nên hắn cũng không nhiều lời.

Trên đường lên kinh vô cùng thái bình, tuy hiện tại triều đình ở biên cương chiến hỏa không ngừng, nhưng nội địa vẫn là cảnh ca múa thái bình. Trên đường không gặp chuyện lớn gì, chỉ gặp một đoàn người hồi kinh, nói rằng họ Hoa. Đoàn người này đính thân với nhà ngoại tổ mẫu, theo bối phận bọn hắn phải gọi một tiếng dì.

Hắn không có cảm giác gì với gia đình nhưng qua thỉnh an thì vẫn phải làm. Nhưng ngũ đệ là người đặc biệt mưu cầu danh lợi đáp ứng lời mời cùng lên đường với bọn họ. Lúc đó tuy hắn không phản đối nhưng ngũ đệ đã nói, nếu hắn phản đối sẽ khiến ngũ đệ mất mặt.

Quái dị là dì lại không thích người dẻo miệng, nói lời dễ nghe lại thông tuệ như ngũ đệ, cũng không thích tam đệ cực độ khôn khéo. Chỉ thỉnh thoảng nói đôi ba câu với hắn. Lúc đó hắn không hiểu cũng không nghĩ nhiều, dù sao hết thảy đều án theo lễ nghi quỷ củ mà làm.

Đại ca nhận được tin bọn họ đã đến, cố ý nghỉ một ngày tới đón ba huynh đệ. Thấy tam đệ theo họ cùng đến, mặt nhăn lại, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ.

Đại ca là người thừa kế tương lai, ngoài mặt đối với bọn hắn đều bình đẳng nhưng thực chất lại chiếu cố hai huynh đệ hắn nhiều hơn.

Đã đến kinh thành tất nhiên là phải đi nhà ngoại một chuyến. Bà ngoại còn sống, cũng rất thích bọn hắn. Bà ngoại rất thích ngũ đệ, ngũ đệ miệng ngọt khiến người khác hài lòng. Nhưng bà ngoại cũng không lãnh đạm hắn, đối với hắn vô cùng từ ái. Với tam đệ đồng hành thì sắc mặt lạnh nhạt, trên mặt duy trì nụ cười khách khí.

Kỳ thực nếu muốn hắn nói, tam đệ da mặt thật quá dày. Nhà ngoại người ta không biết lai lịch của hắn thì mới thích hắn. Cần gì phải tự kiếm phiền phức.

Đại ca chỉ điểm riêng cho hắn và ngũ đệ rất nhiều. Ngũ đệ rất bất mãn với việc đại ca dạy riêng: “Đại ca, tại sao chỉ dạy khi có ba chúng ta. Muốn cạnh tranh thì phải cạnh trang công bằng cho tất cả mọi người!” Đối với Lý Triệu mà nói, tam ca so với nhị ca này thân thiết hơn.

Đại ca có nói đôi câu về mối quan hệ quá mức thân thiết giữa ngũ đệ và tam đệ nhưng sau khi nói xong cũng không thấy hiệu quả gì. Lập tức thản nhiên nói: “Cha không phải cho đệ ấy cơ hội rồi sao? Chẳng lẽ còn không công bằng?” Vốn ý hắn là để hai đệ đệ ruột thịt tới. Tuy tư chất nhị đệ kém hắn và ngũ đệ nhưng 16 tuổi có thể đỗ cử nhân thì tư chất đã hơn rất nhiều người. Chỉ là nhân tài trong nhà hắn xuất hiện lớp lớp, không bộc lộ mà thôi.

Sáng sớm dự thi hôm đó, ngũ đệ đột nhiên đau bụng, kết quả chỉ có hắn và tam đệ đi. Sau khi trở về, ngũ dệ mắng hắn, nói hắn đê tiện vô sỉ để có cái danh ngạch này mà cho đệ ấy ăn đồ không sạch sẽ.

Sau khi đại ca răn dạy ngũ đệ xong, nhìn Lý Thăng đầy thâm ý. Cũng không nói gì, chờ sau khi Lý Thăng và ngũ đệ đi xuống, đại ca nhẹ giọng nói: “Đệ đừng trách đệ ấy, đệ ấy bị mẹ chiều hư rồi.” Lão ngũ không biết Lý Thăng cố ý lấy lòng là có rắp tâm bất lương với hắn, lão ngũ là người thông tuệ chỉ từ nhỏ người bên cạnh cưng chìu đệ ấy quá nhiều, khiến đệ ấy không biết trời cao đất rộng, cho rằng tất cả mọi người đều phải nâng đỡ đệ ấy.

Hắn đã sớm quen đâu còn khổ sở, khó chịu gì nữa: “Không việc gì.”

Ngực Lý Hiển có chút nghẹn lại, vậy mà nhị đệ cũng không nói gì, rốt cuộc là quen bị bỏ qua hay là bị khi dễ thành quen rồi. Đến nỗi nhị đệ đối xử với mọi người trong nhà đều đạm đạm: “Chờ lão ngũ hiểu chuyện thì tốt rồi. Hiện tại ca có nhiều trọng trách! Bất kể thế nào, chúng ta cũng là thân huynh đệ.”

Hắn vẫn là vẻ mặt không biểu tình gật đầu.

Lý Hiển khẽ thở dài: “Chuyện này ta sẽ tra rõ.” Hắn quyết định tra rõ Lý Thăng thiết kế lão ngũ thế nào.

Lý Huy lập tức lắc đầu: “Không tra được. Một khi lão tam động thủ thì nhất định sẽ xử lý sạch sẽ. Tra cũng tốn công.” Nếu đến điểm ấy Lão tam cũng không nắm chắc thì sẽ không hạ thủ.

Lý Hiển đi thăm dò, tra được người bị hiềm nghi cuối cùng là Lý Huy lập tức mặt đen sì, nếu không tra thì cũng thôi đi, lại không ngờ lại đi vu hãm lão nhị. Thật ghê tởm. Vốn Lý Hiển chỉ là tra để lão ngũ nhận rõ được bộ mặt thật của lão tam nhưng thông qua chuyện này, Lý Hiển nhận định lão tam tâm thuật bất chính, người như vậy nếu nhập sĩ đối với gia tộc mà nói cũng là một mối nguy hại. Lập tức đi tìm Đường thúc, nói chuyện này với Đường thúc.

Sau khi Đường thúc nghe xong, có chút hồ nghi: “Sao cháu khẳng định không phải là lão nhị hạ thủ?” Ông không phải là không tin Lý Hiển mà nghĩ Lý Thăng thoạt nhìn không phải người như vậy. Đương nhiên ông cũng không hiểu hai người bao nhiêu.

Lý Hiển lắc đầu: “Thúc thúc, Lý Huy tuy không giỏi nói chuyện nhưng tâm tính thuần lương sẽ không làm chuyện như vậy. Ngược lại Lý Thăng tính tình âm ngoan.” Để tăng độ tin cậy liền kể ra một chuyện Lý Thăng đã làm ở nhà.

Lý Thăng vì thượng vị ngầm ra tay, tự cho là sạch sẽ lưu loát rốt cuộc vẫn rơi vào mắt người có lòng. Chỉ là Lý Hiển cũng lười vạch trần hắn.

Đường thúc này sau khi nghe xong liền đồng ý với kiến nghị của Lý Hiển. Đôi khi ông nghĩ đây là vận mệnh đi! Vận mệnh xoay chuyển một vòng, sẽ khiến vận mệnh của rất nhiều người khác nhau.

Hắn thuận lợi vào quốc tử giám, lão tam và lão ngũ rớt cũng không thể để bọn họ về Giang thành vì vậy đại ca để bọn họ đi thi vào thư viện nổi danh nhất kinh thành. Mặc dù lão ngũ tốt xấu không phân biệt được nhưng tư chất tài học để ở đâu cũng thuận lợi, thi đậu vào thư viện. Lão tam cũng đi thi đáng tiếc cuối cùng rớt, phải vào một thư viện bình thường.

Hắn đi quốc tử giám, bên trong thực sự là nhân tài tụ tập. Chỉ là tư chất như hắn ở quốc tử giám có cố gắng hơn nữa cũng chỉ xoay quanh trung đẳng. Không được những người ưu tú ở bên ngoài coi trọng nhưng bên trong hắn kết giao được một bằng hữu rất thú vị. Người này tên Chu Ngọc, cùng thi với hắn mà tiến vào. Nói là đệ tử của thư hương môn đệ Giang Nam.

Người này tư chất không khác với hắn là bao, cũng chỉ có thể đạt trung đẳng. Nhưng tri thức nhận biết rất nhiều, thường thường khiến hắn có cảm giác mình là kẻ nhà quê. Thời gian lâu càng cảm thấy không thích hợp, hắn cũng xuất thân từ môn đệ thư hương trăm năm, tầm mắt không thể nào chênh lệch như thế, nhưng nghĩ lại hai người là quân tử chi giao, có thể vào quốc tử giám cũng không có thể làm ra hành vi phạm pháp gì, đã không muốn nói thì hắn cũng không hỏi. Cứ kết giao bình thường thường.

Sau này hắn mới biết Chu Ngọc là tiểu nhi tử của công chúa Trường Bình, là con thứ ba của Xương Bình hầu. Công chúa Trường Bình là bào muội của hoàng đế hiện tại, không nói thái hậu, ngay cả hoàng thượng cũng vô cùng thương yêu bào muội này. Có người nói hoàng đế rất thích cháu ngoại Chu Ngọc này, bình thường vẫn triệu hắn tiến cung.

Cho dù biết thân phận thật của Chu Ngọc, hắn cũng không có nhiều cảm giác. Hắn và Chu Ngọc là quân tử chi giao không ham muốn cái gì từ Chu Ngọc.

Đại ca mời thúc phụ đến Mai gia làm mai. Lúc này hắn mới biết đại ca thích đại cô nương Mai gia. Hắn sớm nghe nói đại cô nương Mai xinh đẹp như hoa, hơn nữa ở kinh thành cũng là người có tài văn chương. Phối với đại ca hắn vô cùng hợp.

Bên Mai gia cũng đồng ý, chọn ngày định. Đáng tiếc chẳng ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Thuận Vương. Thuận vương phá hủy trong sạch của đại cô nương Mai gia. Chính phi của Thuận vương đã mất, đang chọn kế phi. Hôm nay chiếm sự trong sạch của người ta tất nhiên phải cưới về nhà.

Ngày tin tức truyền đến, cả người đại ca ngây ngốc. Ban đêm uống rượu say mèm, miệng vẫn gọi tên đại cô nương Mai gia. Vào buổi tối kia hắn mới biết đại ca và đại cô nương Mai gia lưỡng tình tương duyệt, tự định chung thân. Chỉ chờ đại ca thi hội xong sẽ đến cửa cầu hôn. Lại không ngờ tất cả vốn đang thuận thuận lợi lợi, Mai gia cũng đồng ý rồi, lại có biến cố như vậy. Biến cố này khiến đại ca vô cùng thống khổ.

Lúc này mẫu thân đến kinh thành, thu xếp hôn sự của đại ca. Mợ cả lại nhìn trúng đại ca, muốn chọn làm con rể. Mẫu thân thấy thân càng thêm thân cũng tốt. Vì vậy đồng ý.

Mẫu thân không ngờ đại ca lại phản đối cửa hôn sự này. Đại ca không muốn cửa hôn sự này không chỉ vì huynh ấy khó quên đại cô nương Mai gia, mà quan trọng hơn tam biểu muội mặc dù là đích nữ, dung mạo không sai nhưng tính tình kiêu căng, trong nhà ồn ào ngang ngạnh, tự tung tực tác, người của phủ Cẩm Hương hầu nhắc đến nàng đều chỉ có sợ hãi. Mợ cả biết rõ điểm ấy cho nên cũng không dám gả nàng vào nhà cao cửa rộng, hơn nữa thấy đại ca tiền đồ không tệ, ngoài ra cô mẫu làm mẹ chồng cũng rất tốt.

Đại ca liều chết cũng không đồng ý cửa hôn sự này, nói đại biểu muội không thích hợp làm tôn phụ, thê tử như vậy huynh ấy vô phúc hưởng thụ.

Mẫu thân cho rằng biểu muội tốt còn nói có thể chậm rãi dạy dỗ. Tính tình không tốt có thể chậm rãi mài dũa là được, nhưng đại ca biết mẫu thân đang cố ý lừa mình dối người, muốn cưới cháu gái vào cửa, để sau này cháu gái nói những lời dễ nghe với mình, mẹ chồng nàng dâu một lòng.

Đại ca không có cách nào loại bỏ ý niệm trong đầu mẫu thân, chỉ đành viết thơ nói chuyện này với phụ thân. Phụ thân thấy đại ca nói tính tình tam biểu muội, đại ca là con nối dòng ông coi trọng nhất, sau này cũng có tiền đồ lớn lao sao có khả năng cưới một nữ tử như vậy làm vợ.

Phụ thân phản đối, mẫu thân cũng không có cách gì. Nhưng chuyện đã đáp ứng không thể đổi ý. Ý của phụ thân là để hắn cưới tam biểu muội. Dù sao lúc đó mới chỉ nghị thân, chưa nói nghị thân cho ai. Chỉ là tam biểu muội nghe nói người nghị thân là hắn thì liều chết không theo.

Cuối cùng mẫu thân và mợ cả thương nghị hồi lâu đổi đối tượng thành ngũ đệ. Tuy tam biểu muội lớn hơn ngũ đệ một chút nhưng lớn hơn cũng không sao, chẳng quan trọng lắm. Lập tức chuyện mẫu thân khẩn yếu nhất là định xuống chuyện chung thân đại sự của đại ca. Về phần tam đệ không nằm trong phạm vi mẫu thân lo lắng. Dù sao theo sự hiểu biết của hắn với mẫu thân, chắc chắn sẽ không chọn cho tam đệ một nhà vợ đắc lực.

Lúc này Mai gia lộ tin tức nguyện ý gả đích thứ nữ cho đại ca. Phụ thân cho rằng chỉ cần người tốt, có thể kết thân với nhà thái phó tất nhiên là tốt, nên bảo mẫu thân đi gặp nhị cô nương Mai gia, mẫu thân không hài lòng lắm. Nhưng sau khi đại ca gặp lại có ý định kiên quyết cưới cô nương này.

Sau này hắn mới biết, thì ra là Nhị cô nương Mai gia này có phần giống đại cô nương Mai gia. Cũng phải, là tỷ muội ruột thịt tướng mạo giống nhau cũng rất bình thường. Chính vì nguyên nhân này đại ca mới có ý định cưới nàng ấy.

Hôn sự được định vào ngày hôm đó, mặt đại ca tràn đầy cô đơn. Nhìn đại ca đau lòng nhưng hắn không biết an ủi như thế nào. Chỉ có thể cùng đại ca uống rượu tiêu sầu.

Hôn sự của đại ca đã giải quyết liền đến lượt hắn. Từ trước đến giờ hắn đều không để ý đến chuyện hôn sự. Hôn nhân đại sự theo lệnh phụ mẫu, lời của bà mai. Còn nữa thấy đại ca vì chuyện này mà thống khổ, hắn cho rằng mình còn chưa dính vào chữ tình thật là tốt. Cho nên hắn không yêu cầu nhiều với nương tử tương lai, chỉ cần là người tốt, ôn nhu săn sóc, chờ thêm vài năm nữa ở riêng, có thể lo liệu cho gia đình vậy là đủ rồi.

Không ngờ mẫu thân cuối cùng lại chọn đại cô nương Hoa gia cho hắn. Chính là nữ nhi của dì họ gặp trên đường lên kinh. Dì họ nói hắn trầm ổn cho nên nguyện ý gả nữ nhi cho hắn.

Lúc đó hắn rất giật mình, thấy thật không thể hiểu người dì này. Khi đó ba huynh đệ hắn, bất kể là tam đệ hay ngũ đệ đều xuất sắc hơn hắn. Tại sao hết lần này đến lần khác lại coi trọng hắn?

Đại ca nghe được nghi vấn của hắn, lập tức giải thích: “Dì Hoa là mệnh phụ tam phẩm, theo trượng phu ra ngoài nhiều, kiến thức rộng rãi, nhìn người tất nhiên có chỗ độc đáo riêng. Trong ba người, tâm tính của đệ trầm ổn nhất, nhìn trúng đệ cũng là bình thường.” Hắn vẫn cho rằng nhị đệ của mình không kém. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, hắn mới biết nhị đệ không phải là không tệ mà là rất ưu tú. Tư chất của nhị đệ chỉ trung đẳng nhưng phẩm tính tốt, đối xử chân thành với người khác, chăm chỉ hiếu học. Cũng vì vậy mà ở quốc tử giám nhị đệ kết giao bằng hữu với Chu Ngọc.

Ở kinh thành mấy năm, Lý Hiển biết rõ người xuất thân cao như Chu Ngọc, bình thường xuất nhập hoàng cung, người mà họ tiếp xúc đều là người hiển quý, mắt cao hơn đầu. Những người này có yêu cầu chọn bằng hữu rất nghiêm khắc. Nhị đệ biết thân phận Chu Ngọc vẫn có thể thành tâm đối đãi không siểm không mị, không có nửa điểm tâm tư mưu lợi, vẫn qua lại như lúc không biết thân phận Chu Ngọc. Nhị đệ có thể không biết, chính loại thái độ này mới có thể khiến Chu Ngọc muốn thâm giao với đệ ấy. Người có thân phận như Chu Ngọc, người người nịnh hót tâng bốc quá nhiều rồi, thái độ như nhị đệ ngược lại khiến hắn thấy được chân thành. Sau khi hai người trở nên tâm đầu ý hợp, được Chu Ngọc giúp đỡ, gia nhập vào vòng sinh hoạt của Chu Ngọc, biết không ít đệ tử hào môn. Mà nhị đệ chung đụng với bọn họ rất không tệ.

Nhị đệ có thể chỉ nghĩ là kết bạn với vài bằng hữu, không đáng nói gì nhưng đệ đệ ngốc này không biết Chu Ngọc hiếu học cầu tiến, giao hảo với Chu Ngọc đều là con nối dòng nỗ lực tiến lên cửa hào môn. Những người này với hắn mà nói là tư nguyên nhân mạch, có sự giúp đỡ rất lớn cho tiền đồ của hắn. Nhưng tiểu tử ngốc này lại không ý thức được. Hắn cũng không vạch trần, hắn chỉ thấy đúng với câu nói kia, người ngốc có ngốc phúc.

Cũng vì nhị đệ và đám con cháu nối dòng Chu Ngọc kia qua lại rất tốt, hắn rất tò mò, cố ý để ý hành động của nhị đệ. Thời gian dài hắn mới biết, rốt cuộc là hắn đã khinh thường đệ đệ này. Đệ này của hắn phân tích thấu triệt rất nhiều chuyện. Có đôi khi có kiến giải đến hắn cũng kém. Khi đó hắn chỉ biết nhị đệ là khối ngọc thô chưa mài dũa. Tương lai nhất định có thể tỏa sáng hào quang. Cho nên Hoa phu nhân coi trọng nhị đệ hắn không hề thấy ngoài ý muốn. Chỉ là tiểu tử ngốc này vẫn không biết ưu điểm của mình.

Lý Huy quả thực không biết tại sao Hoa phu nhân lại coi trọng mình. Nhưng hắn hỏi thăm tin tức, nghe nói Hoa cô nương rất tốt. Dung mạo nhất đẳng, tính tình tốt. Hắn cảm thấy có thể kết thân với nhà tốt như vậy là hắn có phúc phận lớn lao.

Sau khi nhị cô nương Mai gia được gả vào, Lý Huy gặp một lần. Dung mạo vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp khiến người khác kinh diễm. Có người nói đại cô nương Mai gia còn đẹp hơn nàng ba phần, có thể tưởng tượng đại cô nương Mai gia có bao nhiêu đẹp. Nhưng không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của đại tẩu này có điểm lăng lệ. Không phải người khoan hậu. Đương nhiên cái này hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi.

Giải quyết được hôn sự của đại ca, chuyện chung thân đại sự của hắn cũng được đưa ra. Biểu muội Hoa gia kém hắn hai tuổi, ít nhất phải đến tuổi cập kê mới có thể thành thân. Hai năm sau hắn sẽ thành thân, cho nên hai nhà trước xác định, chuẩn bị chờ hắn thi hội xong sẽ thành thân. Về điểm ấy hắn tất nhiên đều nghe theo.

Hôn nhân của tam đệ mẫu thân không để tâm. Phụ thân lại để tâm, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn tiểu nữ nhi của thị độc Hàn Lâm viện Hoàng đại nhân. Hoàng đại nhân là quan ngũ phẩm, nguyện ý gả đích nữ cho Lý Thăng cũng là kết quả một phen nhọc lòng của phụ thân. Nhưng hắn nghe Chu Ngọc nói, dung mạo của Hoàng cô nương rất bình thường. Kỳ thực theo hắn thì dung mạo bình thường cũng không thể nói gì, cưới vợ cưới vợ hiền là được, dung mạo chỉ là thứ yếu.

Chu Ngọc nghe hắn nói thì chê cười, nói hắn là nam nhân tốt trăm năm khó gặp: “Không phụ ta và đại thiếu gia Hoa gia coi trọng huynh. Xem ra sau này huynh nhất định sẽ đối tốt với cô nương Hoa gia.”

Lúc đó hắn sửng sốt: “Là huynh nói tốt cho ta trước mặt đại thiếu gia Hoa gia?” Hắn nói mà, đang yên đang lành sao Hoa gia có thể hứa gả con gái cho hắn? Thì ra là Chu Ngọc giúp đỡ.

Chu Ngọc cười lớn: “Đúng vậy, là hắn tới hỏi ta, ta nói với hắn. Ta không nói nửa câu giả dối, đều là những lời phát ra từ đáy lòng.” Người bạn này của hắn có chút ngây ngô, người Hoa gia nếu không coi trọng huynh ấy thì hỏi hắn làm cái gì. Nhưng Chu Ngọc có điểm không hiểu, Lý Huy xuất sắc như vậy, chí ít là trong nhận thức của hắn, hắn thấy Lý Huy vô cùng xuất sắc. Tư chất cũng tốt, khắc khổ nỗ lực, hiếu học cầu tiến, càng quan trọng là người không kiêu không nóng nảy. Trong số những người hắn quen không ai hơn được Lý Huy. Cho nên hắn thật không hiểu tại sao Lý Huy lại không có lòng tin với bản thân, luôn cảm giác mình kém cỏi như vậy.

Kỳ thực điểm ấy bản thân Lý Huy cũng không biết. Tư chất của hắn kỳ thực không tệ, chí ít cao hơn rất nhiều người một mảng lớn. Chỉ là một thiên tài như vậy ở trước mặt một đại ca thiên tài và đệ đệ xuất chúng lại có vẻ kém hơn. Nhưng Lý Huy cũng không cam chịu, ngược lại hắn luôn nỗ lực, luôn khắc khổ học tập.

Cái này ít nhiều cũng là nhờ Lý HIển. Lý Hiển nói với hắn tư chất không được thì có thể dùng thời gian bù đắp. Sau này không thành trụ cột triều đình, chí ít cũng phải dựa vào bản lãnh của mình có thể cơm áo không lo. Cho nên Lý Huy biết tòng quân để trở thành đại tướng quân là vô vọng, mấy năm nay chẳng bao giờ buông tha khoa cử. Mà dưới sự chỉ điểm của đại ca Lý Hiển, từ nhỏ Lý Huy đã hiểu đọc sách là cần thông hiểu đạo lý chứ không phải học vẹt. Cũng vì vậy Lý Huy học cho mình, học gì hắn cũng có thể áp dụng cho bản thân.

Mặt khác khi Lý huy buồn khổ hoặc tự học không vào, sẽ xem binh pháp. Khi hắn nhìn những tướng quân kia bày mưu nghĩ kế quyết định thắng bại sau cùng, có thể khiến hắn quên đi hiện thực đau khổ. Những năm này, chỉ cần là binh pháp có trong tay hắn đều thuộc làu làu.

Binh pháp, học tốt là có thể vận dụng trong bất cứ lĩnh vực nào. Cho nên Lý Huy trong bất tri bất giác đã vận dụng những gì đã học được trong rất nhiều chuyện, đây là nguyên nhân hắn nhìn vấn đề thấu triệt hơn. Chỉ là tự Lý Huy cũng không biết.

Việc hôn sự của Lý Huy và Lý Thăng định ra, kế tiếp tất nhiên là hôn nhân của Lý Triệu. Lý Triệu biết mình sẽ cưới tam biểu muội, lúc đó thật cao hứng. Bất luận tính tình, tam biểu muội xuất thân tôn quý, là đích nữ duy nhất của Cẩm Hương hầu, dung mạo xinh đẹp, tương lai đồ cưới cũng dày. Có thể cưới tam biểu muội đối với hắn là niềm vui ngoài ý muốn.

Lý Huy từ sau khi đính hôn với Hoa gia, Hoa Thiểu cũng thân cận với hắn hơn. Ở chung lâu, Hoa Thiểu và hắn trở thành bằng hữu.

Lý Huy vốn tưởng Hoa cô nương sẽ ghét bỏ hắn tư chất không tốt, tướng mạo bình thường. Không ngờ Hoa gia cô nương không hề ghét bỏ hắn, còn cho hắn một hà bao tự làm. Cầm hà bao trong tay, lúc đó hắn quyết định sau này cưới nàng nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.

Lý Huy nghĩ mình không thể cô phụ một nhà Hoa gia đã coi trọng hắn. Cho nên nhất định phải thi thật tốt, đến lúc đó đậu tiến sĩ rồi cưới Hoa cô nương vào cửa, cũng khiến Hoa gia có mặt mũi.

Chu Ngọc nhìn hắn khắc khổ nỗ lực như vậy cũng không lười nhác. Cùng hắn đọc sách, hai người tốt hơn một người. Người có dụng tâm khác phỉ báng họ có quan hệ bất chính.

Lúc đó hắn lo lắng Hoa gia sẽ vì tin đồn này ảnh hưởng đến hôn sự. Không ngờ Hoa Thiểu vỗ vai hắn cười ha ha: “Chỉ là mấy tin đồn thôi. Chúng ta không để trong lòng.” Lúc đó mẫu thân có chút bận tâm nhưng hắn nói với mẫu thân những tiểu động tác mờ ám với vị hôn phu, thê trong mấy năm nay mẫu thân liền không hoài nghi nữa. Nhớ hôn thê, biết đi tìm trò vui lấy lòng hôn thê đâu có thể đi theo nam nhân xằng bậy.

Lý Huy không biết nhà vợ tương lai không hoài nghi hắn. Người trong nhà lại hoài nghi hắn. Phụ thân nhận được tin dùng gia pháp với hắn. Nếu không phải đại ca ngăn lại sợ là muốn đánh chết hắn. Lần này khiến hắn nằm trên giường hai tháng mới khỏi.

Trong hai tháng, nằm đọc sách rất không tiện. Cuối cùng chỉ có thể để gã sai vặt đọc cho hắn. Đại ca nhìn bộ dáng này của hắn dở khóc dở cười: “Chưa thấy ai liều mạng như đệ.”

Vì tránh lại bị hiểu nhầm, hãm hại rồi phải chịu gia pháp, làm trễ nải việc học của hắn. Hắn và Chu Ngọc thương lượng sau này không như hình với bóng nữa. Quả thật khiến người khác hiểu nhầm.

Lý Huy không biết là chuyện này huyên náo lớn như vậy, mẹ Chu Ngọc cũng lo lắng. Tính mẹ hắn, hắn hiểu nhất, nếu thật hiểu nhầm sợ là Lý Huy sẽ nguy hiểm tính mạng. Cho nên hắn chỉ tay lên trời thề với mẹ: “Mẹ, thực sự. Con và Lý Huy chỉ là huynh đệ. Con thấy huynh ấy nỗ lực như vậy, bộ dáng liều mạng phải đạt được tam giáp khiến con cũng cảm động, cũng muốn cố gắng một chút, lúc thi hội có thể qua. Đến lúc đó mẹ cũng được mở mày mở mặt.” Tuy hắn không qua khoa cử cũng có thể nhập sĩ nhưng rốt cuộc không có thể diện bằng tự mình khảo trúng.

Mẹ hắn tin lời hắn thề. Kỳ thực nói mẹ hắn tin lời hắn thề không bằng nói mẹ hắn tin tưởng lời hạ nhân của hắn. Hắn và Lý Huy làm sao người hầu bên cạnh hiểu rõ nhất.

Mẹ hắn khi biết Lý Huy vô cùng chăm chỉ, hiếm khi khen được một câu: “Trước đây đều nói Lý gia có hai người, Lý Hiển thiên tư hơn người, là trụ cột tương lai, Lý Triệu là thiếu niên ngọc diện, tương lai cũng là nhân tài hiếm có. Với những tin đồn này trước kia mẹ đều cười nhạt, hôm nay xem ra Lý gia thật đúng là xuất hiện một nhân vật.”

Lúc đó hắn thất kinh: “Mẹ, lời này có ý gì? Lý Hiển không phải thiếu niên anh tài sao? sao mẹ lại nói thế?” Trong mắt Chu Ngọc, đệ đệ của Lý Huy chính là kẻ ngốc. Tự cho mình là thông tuệ không ai bằng, lại không biết mình có bao nhiêu phân lượng. Nhưng đến Lý Hiển cũng bị mẹ nói không thể trọng dụng, vậy thật kỳ quái. Tài năng của Lý Hiển mọi người đều biết.

Công chúa Trường Bình cười khẽ: “Có một số việc con không cần biết.” Lý Hiển tuy tài hoa xuất chúng, nhưng lại phạm kiêng kỵ. Một đoạn chuyện giữa hắn và Thuận vương sẽ hủy đi sĩ đồ của hắn.

Chu Ngọc thấy mẹ không nói, tất nhiên cũng không hỏi nữa. Hắn phải nhanh chóng đi tìm Lý Huy, vốn tưởng Lý Huy sẽ trách hắn, muốn giữ khoảng cách với hắn, không ngờ Lý Huy căn bản không có ý nghĩ này, chỉ là hi vọng không nói toạc chuyện đó ra. Chu Ngọc rất áy náy với sự thản nhiên của Lý Huy. Lý Huy thực sự quá nhân hậu.

Sau khi bị gia pháp, trong mắt người ngoài, Lý Huy và Chu Ngọc tuy rằng không lui tới nhưng ngoài mặt cũng không nói lời hàm hồ nữa. Nếu hai người này từ nay về sau cắt đứt liên lạc, người ngoài trái lại sẽ phỏng đoán càng nhiều. Nhưng thấy hai người thản nhiên như vậy, người ngoài trái lại không có gì để nói.

Người của Chu Ngọc bắt được người chửi bới hắn. Nếu theo tính tình Chu Ngọc, hắn sẽ khiến người này biến mất khỏi cõi đời, chỉ là hắn khó khăn mãi mới kết giao được với một người bằng hữu như Lý Huy, nếu thật sự xử lý Lý Triệu, sợ là sẽ mất đi người bạn này.

Lý Huy nghe Chu Ngọc nói xong, lập tức choáng váng: “Huynh nói là ngũ đệ ta thả ra tin tức? Huynh xác định?” Sao có thể vậy, sao có thể là ngũ đệ thả ra tin tức? Đệ ấy có biết cái này không chỉ bôi nhọ hắn lại càng khiến Lý gia hổ thẹn.

Chu Ngọc nhún nhún vai: “Huynh không nên hoài nghi độ chuẩn xác tin tức của ta. Kỳ thực ta ban đầu cũng thấy kỳ quái, người thế nào lại dám cưỡi cọp dương oai như vậy, thì ra là đệ đệ ngu ngốc không biết cái gì là trời cao đất rộng của huynh.” Mẹ hắn không kiêu túng (kiêu ngạo, phóng túng), ở kinh thành danh tiếng cũng tốt. Nhưng không có nghĩa là có thể để người khác khi dễ. Phải biết rằng mẹ hắn là công chúa Trường Bình, không chỉ được bà ngoại thái hậu yêu thích, cậu hoàng đế cũng vạn phần thương yêu muội muội ruột thịt duy nhất này. Chỉ cần là người có đầu óc cũng không rải lời đồn như vậy. Cho nên biết được là đệ đệ của Lý Huy, hắn trái lại thấy hiểu rõ.

Lý Huy cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, ta không biết sẽ là như vậy.”

Chu Ngọc nở nụ cười: “Chúng ta đang ở trong gia đình như thế nào chứ, chút chuyện nhỏ này không là gì. Nhưng huynh đó, lại phải chịu một bữa gia pháp. Huynh định làm gì?” Chút lời đồn đó hắn căn bản không để trong lòng. Chủ yếu là mẹ hắn lo lắng hắn yêu thích long dương, sẽ không có tôn tử để ôm. Biết là bị người khác ác ý hãm hại, không phải thật, mẹ hắn quản cũng để hắn tự mình xử lý.

Lý Huy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói chuyện này cho đại ca. Đại ca muốn mượn chuyện lần này chỉnh đốn lão tam.

Phụ thân biết người tung lời đồn là tam đệ thế nào cũng không tin, chỉ là chứng cứ vô cùng xác thực, lão tam cũng không chối cãi được. Phụ thân vô cùng thất vọng về lão tam, lập tức hung hăng trách phạt một trận.

Lý Hiển nhìn rõ sự bất công của phụ thân, lạnh nhạt nói: “Cha, tam công tử Cố gia là nể mặt nhị đệ (Chu Ngọc là tên giả của Cố Tam), không trực tiếp đứng ra trừng phạt lão tam. Nhưng cha phải biết Cố Tam là nhi tử của công chúa Trường Bình. Khiến hắn ăn thiệt một phen như vậy hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.” Lý Hiển làm như thế là muốn đuổi Lý Thăng khỏi kinh thành, làm đại ca khẳng định không thể chèn ép đệ đệ nhưng lợi dụng Chu Ngọc có thể dễ dàng đạt được mục đích. Còn nữa đại ca nói cũng không sai, Chu Ngọc nể mặt nhị đệ mới không trực tiếp hạ thủ. Nhưng nếu lão tam còn ở kinh thành, Chu Ngọc dù không giết lão tam cũng khẳng định khiến hắn không có ngày bình an. Nếu cha yêu thích lão tam, tất nhiên sẽ mong muốn không cho người quấy rối lão tam, để lão tam thuận thuận lợi lợi qua kỳ thi hội.

Không ngoài đại ca sở liệu, cha quả nhiên đưa lão tam về Giang thành. Lão tam đến kinh lần nữa, khẳng định là lúc thi hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.