Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 275: Phiên ngoại: Minh Duệ (1)



Lý Huy mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện. Cố gắng mở mắt thì thấy nữ nhân mặc quần áo lòe loẹt đi qua đi lại. Mà hắn lại được một nữ nhân ôm cho nam nhân mặc y phục minh hoàng.

Màu minh hoàng, đây là màu chỉ có thiên tử mới có thể mặc. Có thể để thiên tử chờ bên ngoài, chỉ có tần phi trong hoàng cung. Lý Huy cười khổ, nếu là đầu thai cũng nên uống canh Mạnh bà chứ? Sao đến canh Mạnh bà cũng không cần uống vậy. Lần trước đầu thai vào một hộ gia đình mà đã bát nháo lộn xộn thành một đoàn. Đầu thai vào hoàng tộc, trở thành hoàng tử thì cả đời không tránh được lục đục với nhau.

Đời trước, năm đó ngũ hoàng tử và lục hoàng tử tranh đấu gay gắt thế nào hắn đều rõ. Tuy quá trình tứ hoàng tử và lục hoàng tử tranh đoạt hắn không tự mình tham dự. Nhưng chỉ có hai chữ thôi: hung tàn. Nhìn bộ dáng này, sợ là sau này cũng không tránh khỏi số phận như vậy.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là nữ nhân ôm hắn cho hoàng đế xem lại gọi hắn là đại thiếu gia. Còn nói âm thanh to như vậy, sau này có thể trở thành tướng quân tài năng thiện chiến.

Nếu hắn là nhi tử của hoàng đế, phải gọi là hoàng tử, không thể gọi là thiếu gia. Nhưng lại nói sau này có thể năng chinh thiện chiến, sợ rằng phụ thân hắn không phải hoàng đế mà là tướng quân. Hắn nghe xong cảm thấy vô cùng may mắn, ông trời cũng không ác độc với hắn, không chỉ không khiến hắn trở thành hoàng tử mà còn để hắn đầu thai vào gia tộc võ tướng. Nói như vậy, mộng tưởng trở thành đại tướng quân của hắn có thể thực hiện rồi.

Người còn quá nhỏ không nghĩ được bao nhiêu. Nghĩ một lát đã thấy mệt mỏi. Mơ mơ màng màng liền ngủ mất. Sau khi tỉnh lại bà vú cho hắn bú sữa. Hắn mới không bú đâu, kiên quyết không. Mạnh mẽ ép, hắn phản đối bằng tiếng khóc. Dù sao bây giờ là trẻ con, khóc cũng không mất mặt.

Cuối cùng không biết nha hoàn này nghĩ gì, đưa sữa vào một cái bình. Được rồi, để không bị chết đói hắn vẫn uống vậy.

Còn nhỏ không thể nhớ quá nhiều nhưng qua thời gian dài như vậy mà vẫn không thấy mẹ ruột, đây là tình huống gì. Nghe bà vú nói nữ nhân sinh hắn là quận chúa, nữ nhi của hoàng tộc. Nhưng bà vú nói nữ nhân sinh hắn bị khó sinh, thiếu chút nữa rong huyết mà chết.

Hắn cười khổ. Đời trước mẹ hắn khi sinh hắn cũng khó sinh, thiếu chút nữa bỏ mạng. Đời này, hình như hắn cũng không chạy thoát khỏi số phận.

Hắn đang bú sữa thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Quận chúa đã tỉnh, muốn gặp đại thiếu gia và nhị thiếu gia. Các ngươi ôm đại thiếu gia qua cho quận chúa nhìn.”

Lúc này hắn mới hiểu, thì ra nữ nhân sinh ra hắn không phải ghét bỏ hắn mà là vừa mới tỉnh lại. Nhớ đến chuyện đời trước, hắn lo không biết có bị ghét bỏ lần nữa không? Ừ, ghét bỏ họ là sinh đôi.

Kỳ thực hắn cũng buồn bực. Không nói đến hoàng tộc, dù là hộ gia đình lớn đều không thích song sinh. Bởi vì song sinh tử rất dễ lẫn lộn, lại dính đến vấn đề kế thừa. Mẹ hắn là quận chúa, cha là đại tướng quân, gia thế hiển hách. Sau này sẽ nổi lên phân tranh.

Nghĩ tới đây, hắn nhìn tiểu bất điểm đang ngủ say bên cạnh. Quên đi, hắn sẽ không tranh không đoạt, sau này tước vị gì đó đều cho tiểu bất điểm này. Hắn dựa vào bản lãnh của mình.

Vào trong phòng, ở đó bày không ít đóa hoa rực rỡ, từ đây có thể thấy được người mẹ này của hắn rất thích hoa. Nữ nhân yêu hoa đều rất thích khoe khoang.

Đến khi hắn nhìn thấy người sinh ra hắn liền kinh ngạc, tại sao nữ nhân này lại giống hoàng đế như vậy? Giống hoàng đế như vậy chắc là công chúa chứ không phải quận chúa? Lúc đó hắn đoán người mẹ này chắc là con gái riêng của hoàng đế. Ừ, nhất định là con gái riêng.

Không đợi hắn nghĩ nhiều, nữ nhân kia nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, hôn xong hắn liền hôn tiểu bất điểm kia, sau đó nói thầm: “Hài tử của người ta đều trắng trắng mềm mềm. Sao con ta sinh lại chỉ được bao lớn, giống con khỉ vậy?”

Khi nữ nhân kia chạm vào mặt mình, hắn hơi run. Ánh mắt nữ nhân kia nhìn hắn tràn đầy từ ái. Đời trước chỉ khi nhìn về phía Lý Triệu mẫu thân mới lộ ra ánh mắt như vậy. Nói như thế nữ nhân này cũng không trách bọn hắn khiến nàng khó sinh. Trong lòng hắn thầm thở phào, không trách tội là tốt rồi.

Rất nhanh hắn liền phát hiện, nữ nhân sinh ra hắn là một kẻ càm ràm. Ôm bọn hắn trong lòng mà lảm nhảm. Một hồi thì nói huynh đệ bọn họ là sinh đôi mà sao không giống nhau, một hồi nói tại sao không phải một trai một gái. Còn nói cái gì mà tất đều giống phụ thân đời này của hắn, như vậy là nàng bị thiệt. Hắn nghe mà lỗ tai kêu ông ông. Hắn khẳng định một việc nữ nhân này là người càm ràm.

Để không phải nghe nữ nhân này lải nhải, hắn giả bộ ngủ, giả bộ ngủ say sưa. Đáng tiếc nữ nhân này nói không ngừng. Chờ nữ nhân này lại bôi nước bọt lên mặt hắn, hắn cố nén không mở mắt. Nhưng đến khi nghe thấy nữ nhân này oán giận nam nhân, ừ phụ thân đời này đóng ở biên cương xa ngàn dặm, hắn không nhịn được mở mắt ra nhìn.

Không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn nghĩ nữ nhân này biết ý nghĩ của hắn. Vì vậy nữ nhân này nhanh chóng bổ cứu nói kỳ thực cha của hai huynh đệ cũng rất nhớ bọn họ. Hình như rất sợ hắn cũng oán giận người đàn ông chưa xuất hiện này.

Tuy hắn không hiểu tại sao nữ nhân này xoay chuyển nhanh như vậy nhưng hắn biết nữ nhân này không đơn giản. Thử nghĩ mà coi, có thể khiến hoàng đế chờ ngoài ở cửa khi sinh con, dù là con riêng của hoàng đế cũng không có đạo lý khiến hoàng đế chờ ngoài cửa. Trừ phi là được hoàng đế vô cùng sủng ái. Có thể được hoàng đế sủng ái thì không ai đơn giản cả.

Không thể không nói nữ nhân kia thực sự nói rất nhiều. Có người mẹ nào làm ồn khi con cái đang ngủ như vậy không? Nhưng nghe nữ nhân này mới gặp hắn được một khoảng thời gian ngắn đã đoán hắn sớm thông tuệ, trong lòng liền cảm thán nữ nhân từ hoàng cung ra đều không đơn giản.

Nha hoàn bên người ấp a ấp úng khiến hắn kinh hãi. Phiền toái rồi, mấy ngày nay biểu hiện quá mức so với tiểu bất điểm, nên ăn nên ngủ, không tè dầm quả thực vượt xa phạm trù của một đứa trẻ bình thường. Nhưng muốn hắn không khống chế là không được. May là nữ nhân này tìm cho hắn một bậc thang cũng vào lúc đó hắn rất hiếu kỳ. Thế nào gọi là thừa hưởng gen tốt đẹp của nàng. Gen là cái gì?

Đợi không bao lâu, nữ nhân kia thầm giải thích với hắn. Dùng toàn những câu mà hắn nghe không hiểu. Không thể không nói nữ nhân này thật sự nói quá nhiều. Cũng may trong khi lải nhải thì hắn ngủ thiếp đi. Bên tai hắn rốt cuộc cũng thanh tịnh. Nghĩ đến sau này mỗi ngày phải chịu đủ độc hại như vậy hắn cảm giác tương lai mình là một mảnh mờ mịt.

Rất nhanh hắn có tên mới. Hắn gọi là Minh Duệ, tiểu bất điểm kia, đệ đệ đời này gọi là Minh Cẩn. Duệ trong duệ trí (cơ trí); Cẩn trong mĩ ngọc. Đều là những cái tên vô cùng hay. Bạch Minh Duệ, tên này hắn thích.

Cũng sau đó, hắn mới biết nữ nhân sinh ra hắn không phải con riêng của hoàng đế mà là cháu gái của hoàng đế. Cháu gái của hoàng đế, vậy không biết có bao nhiêu. Có thể bằng thân phận như vậy mà được phong quận chúa, còn được hoàng đế yêu thương như vậy không có thủ đoạn là không thể nào.

Nhưng mỗi ngày đối mặt với nữ nhân không ngừng lải nhải, còn động chút là bôi nước bọt lên mặt hắn, hắn đầu đầy hắc tuyến. Có phải hắn nghĩ sai rồi không, nữ nhân như vậy mà là người có thủ đoạn cao siêu sao? Nhìn thế nào thì nữ nhân này cũng có vẻ không thông minh, dường như được nuôi đến thiên chân vô tà.

Những cái khác không nói, có một điều hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân này quả thực rất yêu thương huynh đệ hắn. Một chút gió thổi có lay gì cũng gọi thái y qua đây xem. Cũng may là thái y đóng ở trong phủ, kêu lúc nào đến lúc đó. Nếu không chân thái y đều bị bào mòn rồi.

Lúc tắm ba ngày, làm rất lớn. Nhìn phẩm trang của những nữ nhân dự tiệc, đáy lòng hắn càng thấy quái dị. Không ngờ Thái tử phi, Vương phi cũng tới mấy người. Mẹ hắn rốt cuộc là có thân phận gì, chỉ là quận chúa đơn giản vậy sao? Quận chúa nhà ai lại có mặt mũi như vậy? Hoàng tử cũng phải theo quy cách này. Hắn càng ngày càng nghi ngờ.

Đệ đệ đời này của hắn vô cùng an tĩnh. Thỉnh thoảng mới gào lên hai tiếng. Người mẹ khác nghe con trai khóc nhất định sẽ dỗ, nữ nhân sinh hắn vẫn ôm kẻ không khóc là hắn nhìn đệ đệ khóc. Không chỉ không dỗ mà còn cười ha ha nói rất nhiều. Gì mà không ngoan như ca ca, đứa bé không ngoan không được người thích. Dù sao cũng nói một đống. Quái dị là nói nhiều mà đệ đệ này cư nhiên ngưng khóc.

Khi đó hắn nghĩ, hay là tiểu bất điểm cũng sợ công phu lải nhải của nữ nhân này. Cho nên ngừng khóc. Nói trở lại hắn càng ngày càng bội phục nữ nhân này, lải nhải quá nhiều. Đời trước hắn sống lâu như vậy cũng chưa từng gặp nữ nhân nào nói nhiều như vậy. Hắn đang tán dương người mẹ đặc sắc hiếm có này nha!

Nữ nhân này không chỉ lải nhải mà còn làm những chuyện rất quái dị. Còn muốn tự mình cho bú, cho huynh đệ hắn bú sữa mẹ. Nữ nhân đại hộ đều không chủ động cho con bú, cho nên hắn chưa từng nghe nói. Cũng không phải nghèo không mời nổi bà vú. Mà đã có hai bà vú hầu hạ đây này! Chỉ là hắn không muốn trực tiếp bú sữa mẹ. Nhưng hiện tại, hắn nghe vậy thì nội tâm giãy dụa. Rốt cuộc là bú hay không bú?

Giãy dụa một ngày cuối cùng quyết định bú. Bởi vì nữ nhân sinh hắn nói một điều khiến hắn quyết định, nói bú sữa của nàng thì tình cảm mẫu tử càng sâu. Tuy đời này hắn cũng không trông cậy vào việc nữ nhân này coi hắn như bảo bối mà yêu thương nhưng ít ra cũng không cần giống người đời trước, chán ghét hắn như vậy.

Vì vậy đến ngày bú sữa mẹ, hắn kiên trì ngậm. Lòng không ngừng tự nhủ bây giờ là trẻ con, bú sữa mẫu thân mình là bình thường. Không biết có phải do yếu tố tâm lý không, hắn nghĩ sữa nữ nhân này khác với sữa bà vú, hương vị ngọt ngào còn sinh ra mùi thơm ngát.

Căn cứ vào nguyên nhân này, hắn sống chết cũng không bú sữa bà vú. Có đồ tốt sao không uống? Dù sao tiểu bất điểm cũng nguyện ý bú sữa bà vú, để hắn bú một mình là được rồi.

Cử động quái dị của hắn một lần nữa khiến nha hoàn hoài nghi. Thậm chí còn muốn đi mời cao tăng xem cho hắn. Lúc đó trong lòng hắn hoảng sợ. Nhưng quả thực không muốn bú sữa bà vú, quá khó uống.

May mà nữ nhân này, ừ, bú sữa của nàng rồi cũng nên gọi là mẫu thân. Mẫu thân này của hắn phủ nhận đề nghị, còn nói hắn chỉ là sớm thông tuệ thôi. Thậm chí còn nói cụ ngoại của hắn. Nói cái gì mà cụ ngoại ba tuổi viết thơ, năm tuổi viết văn, là thần đồng. Vậy hắn cũng có thể là thần đồng. Khiến hắn phải nghĩ, cụ ngoại có lợi hại như vậy không?

Dù thế nào cửa ải này ruốt cuộc đã qua. Hắn nghĩ sau này phải kiềm chế một chút, đừng để người khác hoài nghi. Nhưng mẫu thân hắn quả thực rất tốt, rất bảo vệ hắn. Nhìn tình thế này, cho dù không coi hắn như bảo bối mà yêu thương thì cũng rất yêu hắn. Điều này khiến trong lòng hắn thoáng thả lỏng.

Hắn vẫn tự nói với mình, hắn đầu thai một lần nữa, đừng nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa. Có lẽ cái loại tự an ủi mình cũng có chỗ hữu dụng. Hắn nhìn tiểu bất điểm khóc đến đáng thương, còn có hứng thú trêu chọc tiểu bất điểm một chút. Nhưng rất nhanh ý thức được hành động này rất ấu trĩ, lập tức híp mắt giả bộ ngủ. Cũng không biết có phải song sinh có thần giao cách cảm không, tiểu bất điểm đúng là dừng khóc.

Mẫu thân cần một tháng không ra ngoài. Nhưng lại bảo hạ nhân khi mặt trời không gắt ôm bọn họ ra sân đi dạo. Đương nhiên không thể để nắng chiếu vào mắt. Dựa theo cách nói của mẫu thân, như vậy sẽ tốt cho thân thể của huynh đệ hắn.

Hắn chưa từng nghe cách nói này. Nhưng khi mặt trời chiếu tia nắng vào cơ thể, chiếu đến cả người đều ấm áp, hắn rất thoải mái, hơn nữa rất nhanh đã ngủ mất. Như vậy vài lần, trong lòng hắn thầm nói nào có tốt cho thân thể, đây là dễ khiến mình ngủ.

Mẫu thân tuy có chút nói nhiều nhưng từ từ tĩnh tâm lại nghe, nghe những lời lải nhải bên tai, đặc biệt trước khi ngủ nghe nàng khẽ cười tâm tình rất nhanh thả lỏng, thoáng cái liền ngủ. Trước đây nghe nói nhi ca (bài hát cho trẻ con) có thể thôi miên, không ngờ đời này hắn cũng được hưởng đãi ngộ này.

Mẫu thân này và đời trước hoàn toàn khác nhau. Vì huynh đệ hắn đến yêu cầu của hoàng đế cũng dám cự tuyệt. Cự tuyệt không cho bọn hắn vào cung gặp hoàng đế. Có thể cự tuyệt hoàng đế nếu không phải là nghĩ chu toàn thì cũng là không biết trước hậu quả. Hiển nhiên mẫu thân này của hắn đã nghĩ chu toàn.

Nghe mẫu thân nói hoàng hậu Quách thị như thế nào, hắn mới xác định mẫu thân đúng là nữ nhân từ hoàng cung ra chứ không phải ngu ngốc như vẫn biểu hiện.

Một tháng qua, hắn và tiểu bất điểm đều lớn, trắng trắng mập mập. Cơ bản đạt tới yêu cầu của mẫu thân. Một tháng, tiệc rượu đầy bàn, nói là muốn làm đơn giản như lễ tắm ba ngày. Hắn nghe xong không nói gì, quy cách như lần tắm ba ngày trước cũng gọi là đơn giản, như vậy mà còn gọi là đơn giản thì không biết thế nào mới được gọi là long trọng. Được rồi, sau này hắn mới biết thế nào gọi là long trọng.

Lễ đầy tháng, bọn họ được người ta ôm ra ngoài. Bên ngoài có nhiều người không mặc triều phục, nhưng đều là hiển quý. Trước mặt những người này không thể tỏ ra yếu kém. Hơn nữa hắn rất tò mò, cũng muốn nghe người ngoài đánh giá mẫu thân hắn.

Đánh giá thì huynh đệ hắn không nghe được nhưng lại được hai nam nhân dẫn đầu nhận làm con rể. Hắn rất muốn trợn mắt, có lầm không, hắn hiện tại mới một tháng. Một tháng đã đính thân. Nhưng từ chuyện này có thể thấy được hai người này hẳn là rất hiểu mẫu thân. Quen thuộc đến mức mẫu thân sẽ không cự tuyệt.

Kỳ quái, mẫu thân không ở đây, chẳng lẽ mẫu thân và hai người kia tình cảm tốt như vậy. Được rồi, tha thứ cho hắn còn quá nhỏ, không thể nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều liền buồn ngủ.

Trở về nội viện, nghe mẫu thân nói sau này vợ họ phải thỏa mãn các điều kiện: ổn trọng khéo léo, đoan trang hào phóng, trinh tĩnh hiền thục, tướng mạo xinh đẹp, còn phải có tính tình tốt.

Hắn nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là chọn vợ cho huynh đệ hắn sao? Hoàng đế chọn phi tử cũng không hơn cái này. Cũng thật mệt mẫu thân còn dám mở miệng.

Nhưng khiến hắn hết nói là hai nữ nhân kia đều đồng ý. Còn nói làm được rồi thì không được đổi ý. Lúc đó đầu hắn mơ hồ. Mẫu thân hắn rốt cuộc là người thế nào hả? Thời gian càng dài hắn càng mơ hồ. Được rồi, càng mơ hồ hơn là nha hoàn bên cạnh mẫu thân hắn quá bưu hãn, trực tiếp ném một trắc phi ra ngoài. Chờ đến khi nghe nha hoàn này là nữ nhi của hoàng thất hắn rất muốn ngất.

Nữ nhi hoàng thất lại làm thiếp thân nha hoàn cho mẫu thân hắn. Mẫu thân hắn rốt cuộc có địa vị gì? Sao bí ẩn này chưa giải đã lại đến một cái? Đầu hắn quá nhỏ không chứa được nhiều chuyện như vậy.

Chuyện khiến người kinh hách còn không chê nhiều, lại đến thêm một chuyện. Ông cậu hoàng đế của hắn cho bọn hắn lễ vật rất có ý nghĩa. Ban thưởng cho hai huynh đệ hắn mỗi người một chiếc mãng bào bốn móng. Theo như hắn biết, mãng bào bốn móng chỉ có bá tước trở lên mới có thể mặc. Vị ông cậu hoàng đế của hắn một lần ban thường hai chiếc. Cũng có nghĩa hắn và tiểu bất điểm sau này ít nhất là bá tước.

Có người nói phụ thân đời này của hắn là đại tướng quân ở biên thành, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này ít nhất sẽ có một bá tước. Tiểu bất điểm này đã được thương thảo tốt. Làm hoàng đế đều không phải người hào phóng gì, chứ đừng nói là một bá tước. Siêu phẩm bá tước có quy định nghiêm chỉnh, không thể tùy tiện ban thưởng. Phải làm ra cống hiến lớn, nói cách khác mẫu thân hắn có khả năng lập công lao lớn cho triều đình, công lao này đủ để ân ấm cho tiểu bất điểm.

Nhưng mẫu thân hắn không phải chỉ là một quận chúa thôi sao? Một nữ nhân, có thể lập ra công lao gì cho triều đình, còn có thể ân ấm con nối dòng. Hắn nghĩ nát óc cũng không thôn. Nghĩ nhiều, hao tâm tốn sức, mệt lại muốn ngủ. Cho nên mới nói, là trẻ con thật không tốt.

Vừa ra tháng, nghe nói mẫu thân hắn đã tắm ba lần, tắm xong thì ôm hắn, bôi không ít nước bọt lên mặt hắn sau đó nói: “Cục cưng nha, mẹ bây giờ có phải đã thơm không? Có thích không?”

Kỳ thực hắn muốn nói trước cũng thơm, trên người có mùi hắn rất thích. Mùi này khiến hắn có thể an tâm. Cho dù bị bôi nước bọt đầy mặt hắn vẫn rất kiên định. Cũng là sau này hắn mới biết kỳ thực hắn cũng thích, thích mẫu thân đời này.

Đầy bốn mươi ngày, mẫu thân dẫn bọn hắn tiến cung gặp hoàng đế. Nghe nha hoàn nói, hắn nhìn về phía đệ đệ mình. Y phục thật kỳ quái, thêu con cọp rất đáng yêu. Nhưng tại sao phía sau lại có thêm một cái đuôi? Càng khó hiểu là xiêm y hắn mặc cũng vậy. Phía sau cũng có một cái đuôi.

Hắn rất muốn kháng nghị, đáng tiếc không có cách nào mở miệng. Tùy mẫu thân đổi trang phục mới, mặc đồ xong đưa đến trước mặt họ một chiếc gương: “Đại bảo, tiểu bảo, có phải rất đẹp không?”
Lúc đó hắn rất muốn nói: “Xấu lắm, rất quái lạ. Con không cần cái đuôi.”

Mẫu thân thực sự là một nữ nhân kỳ quái. Từ lần đầu tiên hắn thấy nàng cho tới giờ. Hắn thấy nàng luôn vui vẻ. Chưa thấy qua nàng mặt ủ mày chau bao giờ. Có nhiều chuyện vui vẻ vậy sao? Thật khó hiểu.

Lên xe ngựa, đảo mắt một vòng, không thú vị. Xe ngựa nhìn mộc mạc nhưng hắn biết mọi thứ trong xe ngựa đều là tinh phẩm. Nhưng xe ngựa rộng, vô cùng rộng rãi. Vừa lên xe ngựa hắn liền híp mắt giả bộ ngủ.

Mẫu thân hắn rất kỳ quái. Rất thích đùa hắn, còn cho hắn một biệt hiệu: “Tiểu lão đầu.” Hắn nghe xong rất muốn ngất. Có ai gọi con trai mình là tiểu lão đầu không? Mẫu thân kiểu gì vậy? Thấy hắn không để ý, liền quay sang tiểu bất điểm. Chọc tiểu bất điểm khóc oa oa, nàng ở bên cạnh cười ha ha. Không hề ngại ầm ĩ.

Tiếng khóc khiến hắn ngủ không yên. Chỉ nghe mẫu thân tiếp tục càm ràm. Nói như thế sẽ không được người thích, tính tình này sau này sẽ bị thua thiệt. Đời trước hắn cũng không được người thích. Nhưng nghe nói tiểu bất điểm là một đứa bé khiến người ta yêu thương. Nghĩ đến Lý Triệu, trong lòng hắn có dự cảm không tốt nhưng rất nhanh an ủi mình, không cầu đối xử bình đẳng, chỉ hy vọng có thể không bỏ mặc mình là được rồi.

Nhìn thấy hoàng đế, hắn cũng không kỳ quái. Chỉ là hắn nghe mẫu thân nói không được nặng bên này nhẹ bên kia, muốn hoàng đế cũng ôm hắn một cái. Lúc đó hắn kinh ngạc nhìn mẫu thân.

Mẫu thân nghe công công kia khen hắn, mặt mày đều mang ý cười. Khi đó hắn xác định, hắn thật lo lắng dư thừa, mẫu thân này kỳ thực yêu thương hắn không kém tiểu bất điểm. Mặc dù dáng vẻ của hắn tuyệt đối không khiến người ta ưa thích.

Đang nghĩ thì tiểu bất điểm tiểu cho hoàng đế một bãi. Lúc đó hắn mừng rỡ, tiểu bất điểm rất can đảm, dám tát nước tiểu vào hoàng đế. Mẫu thân tuy bộ dáng hung dữ nhưng hắn nhìn ra được nàng cũng không thực sự tức giận. Chỉ ra vẻ vậy thôi.

Hoàng đế cười ha ha nói nước tiểu đồng tử có thể xua bách bệnh. Cũng sau đó, hoàng đế nói mẹ hắn nhát gan sợ phiền phức. Mẹ hắn nhát gan sợ phiền phức sao có thể được địa vị như bây giờ?

Nghe hoàng đế và mẫu thân lải nhải nửa ngày, hắn có chút không nhịn được. Hừ hừ mấy tiếng kết quả mọi người cho rằng hắn muốn xi xi, được rồi, xi xi thì xi xi.

Xi xi xong hắn được mang vào một cung điện, vốn tưởng đây là cung điện của một vị phi tần kết quả vừa nhìn quanh, dựa theo suy đoán của hắn đây là cung điện của mẫu thân. Mẫu thân ở hoàng cung còn có cung điện riêng. Công chúa cũng không có đãi ngộ như mẹ hắn. Sau khi xuất giá cung điện còn để vậy cho nàng dùng.

Chờ tiến vào cung điện, hắn trợn to hai mắt. Không ngờ cung điện này lại tráng lệ như vậy, đời trước hắn cũng từng tiến cung. Cung điện tốt nhất cũng không bằng cái này. Cái này là cung điện dành riêng cho mẫu thân. Hoàng đế cưng chiều mâu thân hắn đến thế nào đây?

Vào phòng ngủ, hắn chỉ có thể cảm thán. Đời trước hắn đã nghĩ là rất tốt rồi, đời này vậy mà lại đầu thai vào nhà quá mức phú quý.

Tiểu hài tử thật không tốt, ăn no ợ một cái rồi ngủ. Hắn thật không muốn ngủ, còn muốn biết nhiều chuyện hơn nữa! Kết quả mí mắt tự động khép lại. Trong mơ hồ cảm giác có nước bọt thoa lên mặt.

Không biết là do thân thể này quá khỏe mạnh hay là sữa mẫu thân quá ngon mà luôn thấy đói, ăn không đủ no. Nhưng tiểu bất điểm cũng muốn ăn, hắn thật sự không đủ ăn mà! Cái khác thì có thể nhường tỷ như tước vị gì đó nhưng cái này thì kiên quyết không.

Tỉnh lại thấy hoàng đế cầm một cái trống bỏi chơi đùa với bọn hắn. Hắn rất kinh ngạc nhìn hoàng đế, trong ấn tượng của hắn, hoàng đế đều uy nghiêm, cao cao tại thượng không thể xâm phạm. Nhớ rõ hoàng đế đời trước liếc mắt một cái đã khiến người khác tâm kinh đảm chiến. Nhưng vị hoàng đế này lại vô cùng từ ái, giống như một vị trưởng giả hòa ái dễ gần.

Vị hoàng đế này cũng không ngoại lệ, đem trống bỏi cho tiểu bất điểm. Lúc này mẫu thân không đồng ý, bảo hoàng đế sao không cho hắn trống bỏi. Nếu không có thì cả hai cùng không có.

Hắn nhìn mẫu thân rồi lại nhìn hoàng đế trước mặt, cảm giác rất quái dị. Đâu phải quân thần, rõ ràng là một đôi cha con. Con gái đang làm nũng với cha. Mà hiển nhiên hoàng đế cũng rất hưởng thụ sự làm nũng này của mẫu thân, cười ha ha cho người đem trống bỏi tới trước mặt hắn.

Hắn cầm trên tay cũng thấy rất mới lạ. Kiếp trước hắn chưa từng chơi thứ đồ chơi này. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã bắt đầu đọc sách, viết chữ. Chơi đùa gì đó được gọi là ngoại vật tang chí (chơi những thứ không đâu sẽ sao lãng việc chính). Mắt nhìn trống bỏi, tai nghe hai người nói chuyện. Cái gì mà tiếp nhận, cái gì mà sản nghiệp còn có buôn bán. Mẫu thân hắn còn buôn bán? Quận chúa đi buôn bán. Đường đường là nữ nhi thiên gia sao có thể làm việc buôn bán đây? Nhưng vừa nghe ý này hắn nghe xong nửa ngày cũng hiểu rõ. Quên đi, dù sao cũng không hiểu thứ này. Hắn hiện tại đã biết mẫu thân hắn quả thực được hoàng đế vô cùng yêu thích.

Mẫu thân làm như không có chuyện gì, suốt ngày đều xoay quanh hắn và tiểu bất điểm, nói cũng đặc biệt nhiều. Nhưng hôm nay, mẫu thân làm một chuyện rất kỳ quái, in dấu chân, tay của huynh đệ hắn lên giấy tuyên thành.

Đang vô cùng kinh ngạc không biết làm gì, chợt nghe nói muốn gửi cho cha đại tướng quân của hắn. In dấu tay và dấu chân của nhi tử gửi qua, vậy mà cũng nghĩ được. Quả thực viết nhiều hơn nữa cũng không bằng nhìn dấu chân, tay của nhi tử! Mẫu thân của hắn thực sự rất thú vị.

Cái này mới lạ, mẫu thân tự vẽ chính mình và hai huynh đệ hắn trong tranh gửi đi, khiến hắn không hiểu được. Nam nhân có mấy ai không háo sắc (bao gồm cả hắn, đời trước cũng thu mấy nha hoàn). Chờ cha đại tướng quân của hắn nhìn thấy thê tử mập như vậy còn không vội quên người đến một góc nào.

Ngẫm nghĩ kỹ lại thì thấy thoải mái hơn, mẫu thân hắn là quận chúa được hoàng đế cưng chiều như nữ nhi ruột thịt. Cha đại tướng quân của hắn dù gan có lớn bằng trời cũng không dám ái thiếp diệt thê. Hắn lo lắng dư thừa rồi, nhưng trong lòng cũng thầm nói mẫu thân của hắn quá hồ đồ. Sao lại làm chuyện ngốc như vậy? Tuy sẽ không ái thiếp diệt thê nhưng cũng không nên đẩy người ra xa.

Sau khi tỉnh lại, bụng trống rỗng. Nhưng mắt đảo một vòng cũng không thấy mẫu thân. Hắn rất đói có được không. Tìm không thấy ai chỉ có thể xé họng gọi người. Dù sao chỉ cần hắn vừa khóc mẫu thân sẽ dùng thời gian nhanh nhất xuất hiện. Quả nhiên vừa khóc liền xuất hiện, ăn no một bữa. Ăn xong, ợ một tiếng đầy hạnh phúc, rồi tiếp tục ngủ.

Ngày ngày trôi qua rất vui vẻ, mỗi ngày ăn no lại ngủ không ngủ thì lại nghe mẫu thân lải nhải. Nằm trên giường nghe mẫu thân nói với nha hoàn. Nói cung tuyển. Nghe mẫu thân nói không đành lòng để những cô nương như nụ hoa này vào thùng nhuộm hoàng cung.

Lúc đó trong lòng hắn khó hiểu. Hoàng cung nội viện, có bao nhiêu nữ nhân hi vọng được vào. Tiến vào đó liền có cơ hội quạ đen biến thành phượng hoàng, cho nên cung tuyển là cơ hội bọn họ tha thiết mơ ước.

Bất kể thế nào, cung tuyển cũng không liên quan đến mẹ con hắn. Mỗi ngày đều như một nhưng hắn cũng rất hưởng thụ những ngày tĩnh dật (an tĩnh thanh nhàn) như vậy.

Mẫu thân cầm một phong thư dày đến. Đi tới bên giường, đọc cho hai huynh đệ: “Minh Duệ, Minh Cẩn, cha rất nhớ các con. Các con đã hơn hai tháng, cha cũng không được thấy mặt các con. Cha thực sự muốn ôm các con….”

Nghe xong một lúc hắn mới phản ứng. Đây là thư cha đại tướng quân gửi cho bọn hắn. Không phải chứ, huynh đệ hắn mới hơn hai tháng, đâu nghe thư được. Thật coi huynh đệ hắn là thần đồng rồi! Không, hắn là dị số, nhưng tiểu bất điểm không phải!

Rất hiển nhiên hắn không nhầm thì mẫu thân đọc thư cho bọn hắn nghe sau đó sẽ bôi nước bọt lên mặt hai huynh đệ: “Đại bảo, tiểu bảo, cha các con rất nhớ hai đứa. Chỉ là cha còn có việc, không thể trở về. Cho nên các con không nên trách cha không thể về thăm các con…..” Lải nhải đến cuối cùng mẫu thân dĩ nhiên nói cha tướng quân của hắn ngu khờ.

Trong lòng hắn âm thầm phản bác, ngu khờ có thể làm đại tướng quân sao? Còn nói bọn hắn không nên học theo cha đại tướng quân. Không được, nguyện vọng đời trước của hắn là trở thành đại tướng quân, trở thành danh tướng trên sa trường. Đời này đã có cơ hội tất nhiên là muốn đi con đường này.

Từ khi nhận được thư của cha đại tướng quân, từ khóe miệng luôn lộ ra tươi cười của mẫu thân có thể thấy được kỳ thực cha hắn và mẫu thân rất ân ái. Cái này cũng khó trách, hoàng đế cưng chiều, trượng phu yêu thương, hiện tại có hai đứa con trai bên người nên mỗi ngày mẫu thân đều cười. Mọi chuyện đều như ý, có thể không hài lòng mỗi ngày sao!
Rất nhanh hắn phát hiện mẫu thân hình như gầy đi. Là từ từ gầy đi, ừ, khí sắc không vì gầy đi mà trở nên không tốt. Xem ra mẫu thân là gầy đi. Cũng nên giảm cân nếu là bộ dáng này chờ cha trở về sẽ ghét bỏ.

Hắn kinh ngạc mở to mắt nhìn vật giống cái ghế có thể đẩy đi. Không đợi hắn xem xét kỹ, mẫu thân đã đặt hắn trong vật giống chiếc ghế có thể di động kia. Tiểu bất điểm hưng phấn vung tay múa chân, hắn cũng hiểu được đây là thứ mới lạ. Như vậy ra ngoài cũng không cần ôm, trực tiếp đẩy cái giường nhỏ này đi là được rồi. Từ đó về sau, mỗi ngày thời tiết tốt là mẫu thân đều đẩy huynh đệ hắn đi ra ngoài.

Họ hàng bên cha tướng quân đến, nói muốn để huynh đệ hắn vào gia phả. Nhỏ như vậy chắc sẽ không được vào gia phả. Đây cũng là vì nghĩ cho đứa bé. Chỉ là tình huống của hắn và tiểu bất điểm đặc thù. Cho nên bọn họ có chút không đợi được. Đáng tiếc mẫu thân hắn không dễ nói chuyện như vậy. Ghi vào gia phả là có thể nhưng trời lạnh như vậy sẽ không để bọn hắn ra ngoài. Mấy tháng này hắn rốt cuộc đã biết mẫu thân thật yêu thương hắn và tiểu bất điểm. Một cái hắt hơi hay bú ít sữa cũng phải hỏi cặn kẽ, chỉ ra sẽ làm sao. Trời lạnh như vậy nào có thể đưa bọn hắn ra ngoài.

Nói ra quyền lợi tông tộc vô cùng lớn. Trong gia tộc phụ nhân chỉ có thể vâng theo. Nhưng mẫu thân hắn đặc thù, nữ nhi thiên gia tất nhiên có thể không nghe. Cứ như vậy bọn hắn không có mặt ở hiện trường nhưng vẫn lên gia phả.

Lễ mừng năm mới, mùng một đầu năm, mẫu thân mang theo hắn và tiểu bất điểm tiến cung chúc tết hoàng đế. Ba mẹ con đến cung Vĩnh Ninh không lâu thì hắn liền ngủ. Đang ngủ ngon thì bị tiểu bất điểm đánh thức. Quay đầu một vòng thấy hoàng đế đang chọc tiểu bất điểm, chọc tiểu bất điểm khóc oa oa.

Quá ồn ào rồi. Hắn ngồi đợi mẫu thân về rồi bú. Nhưng qua nửa ngày vẫn chưa về, đói rồi. Hắn đành vứt hết mặt mũi mà cất tiếng gào, cái này rất hiệu quả, rất nhanh mẫu thân đã trở lại. Thấy mẫu thân hắn liền ở trong ngực cọ cọ, hắn rất đói.

Ăn uống no đủ, hắn rảnh rỗi nhìn quanh.

Mùng một đầu năm, hoàng đế cho bọn hắn mỗi người một hồng bao thật dày. Lúc này mẫu thân hắn nói câu kinh người, cũng muốn tiền lì xì. Dĩ nhiên không chút xấu hổ nói với hoàng đế nàng là một hài tử. Nên cũng nhận được một hồng bao.

Hắn kinh dị không ngớt, mẫu thân thân thiếu chút bạc này sao, hiển nhiên không phải? Như vậy làm vậy làm gì, hắn nghĩ mãi không thông, cuối cùng không nghĩ nữa. Nhưng nghe nói mẫu thân được cao nhân dạy dỗ, mắt không nhịn được nhìn xung quanh. Chẳng lẽ mẫu thân cũng từng có kỳ ngộ, cho nên mới không giống người thường như vậy. Đáng tiếc, tin tức quá ít không thể phán đoán.

Mùa đông không được ra ngoài, mỗi ngày đều buồn bực ở trong phòng. Hắn không chịu nổi cứ nằm suốt, hắn rất muốn ngồi dậy nhưng ngồi không nổi. Chỉ có thể không ngừng lật người, may mà bên người có nha hoàn trông không sợ bị ngã, mãi rồi cũng trở mình được. Kết quả mẫu thân thấy hắn trở mình rất vui, dứt khoát trải thảm trên mặt đất để hắn có thể tùy lúc trở mình.

Hắn thầm nghĩ mẫu thân là một người cưng chiều con cái. Xem ra sau này phải để ý thỏa đáng không để tiểu bất điểm đi con đường của Lý Triệu.

Dần dần mẫu thân không muốn để hắn ăn mảnh. Lẩm bẩm cần phải công bằng, nào có lắm công bằng như vậy! Dù sao hắn cũng phải ăn no trước đã, tiểu bất điểm không đủ no có thể tìm bà vú. Nghe mẫu thân nói muốn hắn bảo vệ đệ đệ, hắn thầm nhủ: “Bảo vệ, nhất định sẽ bảo vệ nhưng không thể mọi chuyện đều theo ý hắn. Dù sao cũng phải tranh thủ một chút quyền lợi cho mình chứ.” Nên nhường thì nhường, không thì kiên quyết không cho.

Mẫu thân giận đánh mông hắn. Kỳ thực nếu nói đánh thì cũng không đúng, chỉ đủ khiến hắn ngứa ngáy, không đau một chút nào. Mẫu thân thấy hắn giả bộ ngủ, véo mũi hắn cười mắng nhưng không hề tức giận. Trong lòng hắn rất vui, mẫu thân không vì hắn không nhường bước mà không thích hắn.

Hắn híp mắt lại nghe mẫu thân nói làm việc thiện không phải đi phát cháo mà là cho người cấp không chỉ quần áo chăn bông mà còn đưa thịt.

Hắn nghe xong rất cảm khái. Vừa nghe là biết mẫu thân là người rất quen thuộc với việc này. Phát cháo, người chân chính được lợi không nhiều lắm. Đều mấy cụ già hơn nữa ăn một bữa lại hi vọng vào bữa tiếp theo. Không bằng những thứ thực dụng. Hắn nghĩ, hắn đã xem thường mẫu thân ưa lải nhải rồi.

Làm trẻ con cũng tốt, không cần vì bất cứ chuyện gì mà phát sầu. Đói bụng thì hừ một tiếng, không tìm được thì khóc, muốn đại tiểu tiện chỉ cần hừ hừ ba tiếng ma ma sẽ đưa hắn đi xi. Thời gian nhàm chán mẫu thân sẽ ở bên cạnh kể chuyện xưa dễ nghe. Giọng mẫu thân rất êm tai, hắn nghe hoài không chán.

Hắn nghĩ đây là ông trời bồi thường cho hắn, để hắn có một mẫu thân yêu thương hắn như vậy, để hắn có thể hưởng thụ những gì mà kiếp trước không được hưởng thụ.

Ra giêng, hắn chợt nghe nha hoàn bên cạnh mẫu thân nói muốn đến thôn trang. Đã qua mùa đồng còn muốn đi thôn trang làm gì? Không ngờ mẫu thân quấn huynh đệ hắn như bánh chưng, đưa vào trong xe ngựa. Hắn bây giờ có thể ngồi nhưng vẫn không thể đi. Luôn muốn đi.

Mẫu thân ôm hắn ngồi xuống, còn cười nói: “Người ta đều là ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết bò. Thật ra mọi chuyện con đều vượt lên trước rồi. Đầu khớp xương còn chưa chỉnh tề, gấp gáp như vậy làm gì.” Nói xong cưỡng chế đè lại hắn đang muốn động loạn. Trong miệng lại càu nhàu một hồi.

Hắn rốt cuộc có sức miễn dịch với sự càm ràm của mẫu thân. Đói bụng liền leo vào lòng muốn ăn, những thời gian khác thì tùy mẫu thân lải nhải đi!

Ăn no, hắn không muốn ngủ. Nhìn ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, không biết mẫu thân mang hắn đi đâu. Nghe mẫu thân lảm nhảm nói, để bọn hắn mau lớn, lớn lên cùng mẹ ra ngoài đắp người tuyết. Lúc đó hắn rất muốn ngất. Mẫu thân định bồi dưỡng ra một hoàn khố hay sao mà muốn bọn họ chơi đùa mãi thế.

Không chỉ vậy còn cầm một đống búp bê năm màu cho bọn hắn. Tuy búp bê vải quả thực đẹp, nhưng hắn không phải tiểu cô nương, cần búp bê vải làm gì. Kiên quyết không chơi.

Mẫu thân thấy hắn không hứng thú với búp bê, lấy một đống gỗ đủ màu bắt tay hắn dạy hắn chơi.

Búp bê vải hắn không thích nhưng cái này thật thú vị. Tuy đơn giản nhưng có thể chơi vào lúc nhàm chán. Tiểu bất điểm lại không an phận, muốn qua phá hỏng. Kết quả còn chưa thành đã đổ. Hắn cũng không tức giận, từ từ làm lại là được. Hiện tại cái gì không có chứ thời gian có cả bó.

Nha hoàn thấy vậy rất kinh ngạc bị mẫu thân lừa gạt cho qua. Chờ trong xe chỉ có ba mẹ con, mẫu thân ôm hắn, nhỏ giọng bên tai bảo hắn không nên biểu hiện quá tốt. Nếu bị người khác cho là yêu nghiệt có thể không bảo vệ được hắn. Bảo hắn sau này hành sự khiêm tốn một chút, chỉ cần biểu hiện giống như trẻ con thông tuệ là được rồi.

Hắn rất cảm động, đặc biệt nghe xong câu nói kia, không hi vọng sau này con đạt được tiền đồ bao lớn chỉ hi vọng con cả đời thật vui vẻ thoải mái, bình bình an an là được. Những lời này khiến trong lòng hắn như có dòng nước ấm chảy qua. Cũng chỉ có phụ mẫu chân chính yêu thương con cái mới không cưỡng cầu con làm gì. Tỷ như Chu Ngọc, công chúa Trường Bình chỉ cần huynh ấy bình an vui vẻ là được. Cái khác không bao giờ yêu cầu. Muốn làm gì thì cứ làm.

Lời của mẫu thân khiến hắn có ảo giác hình như mẫu thân biết hắn làm người hai đời. Mặc dù có chút hoang đường nhưng hắn quả thực có cảm giác này. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, điều này là không thể. Biết rõ nhi tử mình là người hai đời sao có thể vẫn yêu thương hắn như thế được? Hắn lộ vẻ nghi ngờ nhìn mẫu thân đời này.

Không ngờ mẫu thân chỉ ôm hắn, nói hắn là đứa bé nàng hoài thai mười tháng thiếu chút nữa mất mạng để đổi lấy, nhất định sẽ không làm tổn thương hắn. Làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho hắn.

Hắn biết mẫu thân là vì muốn tốt cho hắn. Quá mức thông tuệ áp lực sẽ càng lớn. Như đại ca, cũng vì lúc nhỏ biểu hiện quá mức thông tuệ nên trưởng thành, khi đỗ bảng nhãn cũng thấy mất mát. Về phần nói yêu nghiệt hay không yêu nghiệt, cái này hắn không lo lắng. Có mẫu thân tốt như vậy, còn có phụ thân trâu bò thì chỉ cần hắn không biểu hiện quá quái dị sẽ không việc gì. Nhưng nếu mẫu thân nói phải khiêm tốn vậy thì khiêm tốn là được rồi. Giống như mẫu thân nói, mẫu thân sẽ không hại hắn.

Đến nơi, hắn xuống xe, nhìn hoa hoa cỏ cỏ đầy sân thì có chút sửng sốt. Hiện tại là tháng một, bên ngoài gió lạnh thấu xương, ở đây lại xinh đẹp như mùa xuân. Đây là Ôn Tuyền thôn trang sao, rõ là thế ngoại đào viên!

Đến thôn trang, hắn và tiểu bất điểm mỗi ngày đều ngâm suối nước nóng. Nếu nói ngâm kỳ thực cũng chỉ chà chà cọ cọ vài cái. Nhưng cảm giác rất thích.

Đến thôn trang, một ngày vẫn như lúc ở kinh thành. Ăn no rồi ngủ, ngủ không được thì nghe mẫu thân nói chuyện nửa ngày. Có thể vì hắn đã trưởng thành, cho nên mẫu thân không kể những chuyện xưa mà giảng một số việc. Nói xong còn ghi chép lại.

Theo thời gian trôi qua, hắn phát hiện mẫu thân càng ngày càng gầy. Sau đó hắn cố ý để ý, mỗi ngày mẫu thân đều thừa dịp bọn hắn ngủ mà ra ngoài. Lúc trở về trên người có mùi mồ hôi, sau này nghe nha hoàn nói mẫu thân muốn giảm cân.

Kỳ thực mẫu thân như vậy cũng rất đẹp, như hoàng đế nói là châu tròn ngọc sáng, nhìn rất có phúc khí. Đáng tiếc không ai ngăn được nguyện vọng giảm cân mạnh của mẫu thân.

Mặt trời mọc bọn hắn cũng không ngủ, mẫu thân ôm hai huynh đệ ra sân. Dù phơi nắng đen cũng không sao. Hắn rất tán thành câu nói của mẫu thân: “Con trai yếu ớt thì không làm được gì, đen thì đen đi.”

Thực vậy, không phải kẻ kiếm tiền bằng gương mặt, đen chút thì có sao? Sau này ra chiến trường giết giặc còn không phải ngày ngày phơi nắng sao? Nhưng nghe mẫu thân thấu hiểu dạy con lại cảm thấy rất thú vị. Không thể không thừa nhận mẫu thân tuy hay càm ràm một chút nhưng nói rất có đạo lý.

Thời gian dài, hắn phát hiện mẫu thân biết rất nhiều. Khác hoàn toàn với nữ nhân kiếp trước hắn gặp. Dù là mẫu thân của Chu Ngọc, công chúa Trường Bình cũng chưa chắc có nhiều kiến thức như mẫu thân hắn.

Mẫu thân càng ngày càng gầy, bị mẫu thân ôm hắn đều kháng nghị. Mẫu thân có thịt vẫn tốt hơn, ôm hắn rất mềm, rất thoải mái. Trên người bây giờ chẳng có bao nhiêu thịt, rất cấn người. Nhưng mẫu thân vẫn thường đặc biệt thông minh lúc này lại không đoán được ý hắn khiến hắn rất ưu thương.

Ngày hôm đó, mẫu thân ôm hắn: “Đến, đại bảo mẹ mang con và tiểu bảo lên núi ngắm hoa đào.” Nói xong liền ôm hắn và tiểu bất điểm lên núi.

Nói ra rất kỳ quái, theo hắn biết đương gia chủ mẫu có rất nhiều chuyện làm nhưng mẫu thân của hắn lại rất kỳ quái, cái gì cũng không làm, cả ngày đều xoay quanh hắn và tiểu bất điểm. Xong lại giảm béo, làm đẹp gì đó. Chưa từng thấy mẫu thân hắn làm chuyện đứng đắn gì.

Ngày thường đều đặc biệt thích ôm hắn, nói với hắn rất nhiều. Không phải nói làm mẹ đều thích đứa nhỏ hơn sao, sao mẫu thân hắn lại đặc biệt vậy?

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn không được giải đáp, chỉ đành đè lại đợi cơ hội đến rồi đi tìm đáp án. Đến núi, nhìn hoa đào nở rộ khắp nơi, hắn phải khen ngợi một câu, thật đẹp.

Đặt hắn và tiểu bất điểm lên một cái đệm, mẫu thân cầm một nắm hoa đào thổi lên đầu bọn hắn. Tiểu bất điểm nắm hoa đào cho vào miệng, hắn cầm hoa đào ném đi. Mẫu thân rải hoa xong, ôm hai huynh đệ hắn cười nắc nẻ không ngừng. Nụ cười kia rực rỡ tựa như mặt trời giữa ngày đông, đặc biệt ấm lòng.

Ngày thường hắn vẫn thấy mẫu thân cười từ ái. Đây là lần đầu tiên thấy mẫu thân cười đến hài lòng như vậy. Nụ cười kia, thật đẹp. Hắn rất thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.