Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 28: Khảo nghiệm (hạ)



Ôn Uyển giống như đang kể chuyện xưa, đem tất cả những nguy hiểm mà nàng đã trải qua kể lại cho Linh Đông. Hai năm qua nàng đã có kinh nghiệm kể chuyện cho Minh Duệ và Minh Cẩn, cho nên quá trình nàng giảng thuật vô cùng rõ ràng khúc triết. Tập kích, trúng độc, ám sát, hãm hại nối gót nhau mà tới, mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm, may mà ông trời phù hộ, đến cuối cùng vẫn có thể gặp dữ hóa lành.

Ôn Uyển cười nói: “Lúc ấy ta không có đường lui. Linh Đông, kể từ khi cháu bước vào phủ Quận chúa, cháu cũng không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiến về phía trước, không còn đường để lùi lại nữa.”

Linh Đông nhìn Ôn Uyển: “Cô, ý của người là những việc cháu phải trải qua sau này cũng giống của người sao?” Sau này sẽ có rất nhiều người muốn giết, muốn hãm hại, hạ độc hắn sao?

Ôn Uyển lắc đầu, trái tim đang treo lơ lửng của Linh Đông khó khăn lắm mới bình ổn lại được một chút, thì câu tiếp theo của nàng làm toàn thân hắn lạnh toát. Ôn Uyển chậm chạp nói: “Con đường cháu phải đi sau này, còn khó khăn hơn nhiều những gì ta đã trả qua.” Nếu như sau này Linh Đông muốn đi con đường này, tình phụ tử, tình huynh đệ các loại gút mắc, và chống lại thế lực khắp nơi, nhất định so với những gì nàng đã trải qua càng thêm thảm khốc. Muốn nhận được quyền lợi vô thượng, sẽ phải giao ra nỗ lực và chịu đựng gian khổ gấp trăm ngàn lần người thường.

Lúc trước Ôn Uyển chưa từng nghĩ tới việc bồi dưỡng một thái tử. Con nàng đủ thông tuệ, Ôn Uyển cho rằng nếu mình nuôi dạy tốt thì chúng có thể chống chọi với mưa gió. Hơn nữa, kể cả muốn giúp đỡ một người thì từ lúc bắt đầu đến khi có thể thành hoàng đế cũng là quá trình vô cùng dài dòng phức tạp. Người có thể thượng vị cần đến mệnh số, vận số vô cùng lớn lao, Ôn Uyển không dám xác định mình có thể chọn trúng mệnh số đó nên thà cố gắng bồi dưỡng con của mình còn hơn. Lần này là do bị Hoàng đế bức bách.

Hoàng đế hiểu rõ Ôn Uyển, cũng như nàng hiểu hoàng đế, nếu ngài đã mở miệng, Ôn Uyển biết mình không cự tuyệt được.

Nếu không phải Linh Đông có năng lực tiếp nhận không tệ lắm, chắc đã bị Ôn Uyển hù chết: “Cô, dù khó khăn thế nào cháu cũng không muốn chết. Cô, cháu không muốn chết.” Ai cũng muốn sống, dù hắn còn nhỏ tuổi nhưng cũng không muốn chết.

Ôn Uyển gật đầu: “Ta sẽ đem tất cả bản lãnh dạy cho cháu, tương lai thế nào phải xem cháu cố gắng.” Sau này Linh Đông có thể được hoàng đế nhận định, cho cơ hội hay không tất cả cũng là tự hắn.

Linh Đông khó khăn gật đầu.

Ôn Uyển vẫy vẫy tay: “Đi ra ngoài, ra mắt chủ tử của ngươi.” Ôn Uyển đây là gọi Ảnh vệ ra. Ảnh vệ luôn là tới vô ảnh đi vô tung, nếu không phải chuyện sống còn chắc chắn không hiện thân. Kể cả Ảnh vệ bên cạnh Ôn Uyển cũng ở thời điểm nàng bị ám sát mới ra mặt. Sau này Ôn Uyển cũng có lần muốn hắn xuất hiện nhưng chỉ âm thầm nghe thấy có người hỏi nàng có chuyện gì, sau đó nói với Ôn Uyển nếu không có chuyện gì nguy hiểm thì không thể hiện thân. Dĩ nhiên trước khi xảy ra chuyện, việc tiên hoàng an trí ảnh vệ bên cạnh Ôn Uyển nàng vốn không biết, lần này Ôn Uyển muốn ảnh vệ hiện thân là vì muốn Linh Đông an lòng.

Trong phòng một khắc sau xuất hiện một nam tử mặc y phục màu đen, mặt cũng bọc một miếng vải đen, cả người chỉ lộ ra ánh mắt xám xịt.

Đột nhiên có một người xuất hiện, nếu không phải Ôn Uyển đang giữ hắn lại, chắc Linh Đông đã sợ đến mức chạy mất. Ảnh vệ hướng Linh Đông quỳ xuống, nói: “Bái kiến thiếu chủ tử.”

Ôn Uyển vung tay lên: “Ngươi lui xuống đi.” Cho dù Ôn Uyển không nói Ảnh vệ cũng tự mình biến mất, bình thường bọn họ không được hiện thân trước mặt người khác.

Linh Đông mở to hai mắt thấy ảnh vệ phảng phất như tan vào không khí trước mặt hắn. Ôn Uyển nhìn Linh Đông nở nụ cười, nhớ ngày đó nàng cũng vô cùng giật mình nha, ảnh vệ đối với người bình thường chính là tự nhiên biến mất a. Ảnh vệ là tồn tại cơ mật nhất của Thần Cơ Doanh, bồi dưỡng được một người như vậy không cần nghĩ cũng biết mất nhiều thời gian và công phu.

Trong lòng Ôn Uyển cảm thấy ấm áp, ông ngoại hoàng đế đối với nàng thật tốt. Lại thấy ánh mắt lấp lánh thành kính của Linh Đông nhìn mình, Ôn Uyển cười xoa đầu hắn: “Đây là ảnh vệ, ta cho bảo vệ bên người cháu. Võ công của hắn cao cường sẽ luôn ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ cháu, chuyện này cháu chỉ được biết một mình, không nên nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả phụ vương và mẫu phi.” Ôn Uyển tin tưởng chuyện liên quan tới tính mạng, Linh Đông sẽ không nói cho người khác, kể cả với thái tử và thái tử phi.

Linh Đông nghe thấy lời của Ôn Uyển, lập tức gật đầu, hoảng sợ trong mắt tiêu tán không ít, có cô ở đây, có thể bảo vệ hắn.

Ôn Uyển đoán ra suy nghĩ của Linh Đông: “Ta sẽ cố hết sức bảo vệ cháu, chỗ khác không nói, ở trong phủ quận chúa thì không có bất luận kẻ nào có thể động tới cháu. Về phần nguy hiểm bên ngoài, cháu cần phải một mình đối mặt.”

Trong mắt Linh Đông còn có sợ hãi, nhưng nghĩ tới ảnh vệ vừa rồi liền gật đầu, cho dù có nguy hiểm, ít nhất cũng có người bảo vệ hắn.

Ánh mắt Ôn Uyển tràn đầy thương yêu: “Cô cũng biết nói cho cháu tất cả những thứ này, đối với cháu hiện tại có chút tàn khốc. Linh Đông, thật ra tất cả những điều ta vừa nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt, tương lai những chuyện cháu cần đối mặt so với hiện tại còn tàn khốc hơn nhiều. Lựa chọn con đường này thì không thể sợ hãi. Nếu cháu sợ, bây giờ quay đầu trở về vẫn còn kịp.” Ôn Uyển biết Linh Đông sẽ không quay đầu lại, bởi vì hắn thật ra cũng không có lựa chọn. Giống như nàng năm đó, bị cuốn vào xoáy nước của việc tranh trữ, Ôn Uyển nói vậy chẳng qua chỉ để an ủi tinh thần hắn.

Linh Đông lắc đầu: “Cô, cháu không sợ.”

Nhiều năm sau này, khi Linh Đông đã trải qua nhiều chuỵên, có nhận thức thiết thực, nhớ lại chuyện ngày hôm nay trong lòng lại cảm khái ngàn vạn lần. So với kinh nghiệm sau này của hắn những gì Ôn Uyển thuật lại quả thật bé nhỏ không đáng kể.

Sau khi Ôn Uyển đi ra ngòai, cười nói với Hạ Dao: “Ta vốn định giữ hắn nhiều hơn hai ngày, nhưng thấy thần sắc của hắn biết hắn có điều dựa vào, sẽ không sợ, nên không cần nữa.” Ôn Uyển định giữ Linh Đông ba đến năm ngày, nhưng là thấy thần sắc của đứa bé kia liền biết kể cả giữ hắn mười ngày thì hiệu quả cũng chỉ như vậy.

Hạ Dao thấy sắc mặt vui vẻ của Ôn Uyển, hỏi: “Quận chúa thật cao hứng?”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, không giải thích. Nàng quả thật tương đối vui vẻ. Tư chất của Linh Đông có lẽ không phải nhất đẳng, nhưng đứa bé này là một khối ngọc thô, tạo hình, mài giũa thật tốt có thể thành tài. So với dự đoán của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa trải qua đàm luận vừa rồi, trong lòng Ôn Uyển cũng bớt đi nhiều lo lắng. Lời nói của Hạ Dao lúc trước cũng khiến nàng cảnh giác. Lo lắng mình bỏ ra nhiều tâm huyết tình cảm lại nuôi ra một Bạch Nhãn Lang. Nhưng hôm nay, qua cuộc gặp mới rồi Ôn Uyển vô cùng xác nhận, là Hạ Dao đa tâm, cũng là nàng đa tâm. Đứa bé này không phải dạng giống các nàng suy nghĩ, về phần tương lai như thế nào, thì phải xem cách nàng dạy dỗ.

Hạ Dao không quá đồng ý: “Quận chúa, đều nói sống lâu mới biết lòng người, giờ mới qua một ngày, thời gian sau này hãy từ từ quan sát.” Hạ Dao không phải là quá cẩn thận, mà chuyện này có ý nghĩa trọng đại, chỉ một chút sai sót cũng đưa cả nhà tiến vào nguy hiểm.

Ôn Uyển cười nói: “Ngươi khẩn trương cái gì?” Mắt nhìn người của Ôn Uyển trước kia có thể sẽ có chút sai, nhưng đã được hai hoàng đế dạy dỗ qua, lại nhiều năm lịch lãm như vậy, giờ không nói hết sức tinh chuẩn, cũng có tám chín phần chính xác.

Hạ Dao định nói ta đang khẩn trương, muốn nói lần này có giống tên Bình Thượng Đường, lại nuôi ra một Bạch Nhãn Lang không? nhưng không dám. Nàng mà nói, chắc chắn Ôn Uyển sẽ nổi giận.

Ôn Uyển và Hạ Dao có quan hệ thân mật những điều mà hai người nói ra đều không có cấm kỵ: “Nhớ lúc ban đầu người khác đánh giá cậu hoàng đế thế nào sao? Lãnh huyết vô tình, nếu thượng vị chắc chắn là một bạo quân. Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại ai dám nói cậu hoàng đế không phải là một minh quân?” Thời điểm cậu và Triệu vương tranh giành ngôi vị, lúc nào Triệu vương cũng dùng cụm từ giết người như ngóe để bình phán, tất cả mọi người đều cho tương lai hoàng đế sẽ là một bạo quân, nhưng không ngờ sau này dần dần hoàng đế đã thay đổi.

Mặc dù trên một ít phương diện Ôn Uyển cũng đề phòng hoàng đế, nhưng nàng vô cùng rõ ràng hoàng đế thật sự sủng ái nàng, cũng rất tín nhiệm nàng. Chỉ cần không phải chuyện đại nghịch bất đạo, hoàng đế đều thỏa mãn ý nguyện của nàng. Giống như chuyện hoàng đế đồng ý đem nàng gả cho Bạch Thế Niên. Tất nhiên ông muốn dùng nàng để đè nén Bạch Thế Niên, nhưng một phần rất lớn là do thấy được Bạch Thế Niên muốn cưới nàng là thuần túy hướng vào con người của nàng chứ không phải vì quyền thế hay tài phú. Bằng không, hoàng đế sẽ không đem nàng gả cho Bạch Thế Niên, cũng phải nói là, Hoàng đế hy vọng nàng có thể gả cho một người thật lòng yêu thương nàng. Hoàng đế quả thật dành thiện ý lớn nhất cho nàng.

Hạ Dao nhìn thoáng qua Ôn Uyển, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở về. Hạ Dao là một thành viên của Thần Cơ Doanh, vô cùng rõ ràng tính tình ban đầu của Hoàng đế. Lúc trước, tính tình Hoàng đế quả thật vô cùng bạo ngược. Mặc dù nói ban đầu ở đất phong nhất định phải dùng biện pháp thiết huyết khiến mọi người kính sợ, nhưng cũng không phải không có một phần do tính tình hoàng đế bạo ngược thích giết chóc. Chẳng qua sau đó Ôn Uyển xuất hiện, mới dần dần lộ ra thân thế thật sự của hoàng để khiến tính tình hoàng đế dẫn dần dịu xuống. Tiên hoàng cũng áp chế mấy năm, thấy đúng là đã sửa được một phần mới có thể lập làm thái tử. Nếu là tính tình lúc trước, tiên hoàng khẳng định không dễ dàng thả quyền, mà còn phải áp chế một thời gian.

Sự thật quả đúng như Hạ Dao suy nghĩ, tính tình lúc trước của Hoàng đế có chút bạo ngược. Trải qua chuyện người tưởng là mẹ đẻ đối xử độc ác, phụ thân coi thường, hậu cung ta lừa ngươi gạt, luôn ở trong khe hẹp cầu sinh tồn đã khiến trong lòng hoàng đế sinh ra bóng ma lớn. Chỉ bằng việc lúc trước hoàng đế thường xuyên mơ thấy ác mộng, dưỡng mẫu cầm roi quật, bắt quỳ trong băng thiên tuyết địa là đủ biết chuyện đó đã gây ra bao nhiêu ảnh hưởng tới tâm lý. Nhưng từ khi Ôn Uyển xuất hiện, làm rõ thân phận hoàng đế, hoàng đế biết nữ nhân độc ác kia không phải mẹ đẻ mình, rồi thêm đủ loại sự việc phía sau, cuối cùng mới hóa giải được lệ khí trên người hoàng đế, tính tình cũng dần bình thản, khiến Tiên hoàng có thể yên tâm đem thiên hạ giao cho.

Hạ Dao cuối cùng không nói gì, chỉ tự nghĩ sẽ cẩn thận tự mình quan sát, nếu tốt thì đương nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu không tốt, sẽ sớm chặt đứt không cho việc gì phát sinh.

Ôn Uyển thấy Hạ Dao không nói gì thêm nữa, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vừa rồi của Linh Đông, liền cho gọi Hạ Nhàn đến dặn dò: “Thân thể Linh Đông không tốt, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, cố gắng bồi bổ cho hắn.” Lúc đầu Ôn Uyển muốn cho Linh Đông học võ, nhưng giờ thấy thể chất hắn như vậy, có chút không yên lòng, chuyện học võ cứ tính sau vậy.

Hạ Ảnh ở bên cạnh thấy buồn cười: “Quận chúa, không phải người thường nói bộ quyền người đánh mỗi sáng già trẻ đều dùng được sao? Đã như vậy sao không dạy luôn cho Linh Đông.” Vẫn còn nhớ lúc Quận chúa sáu tuổi đã bắt đầu đánh bộ quyền này, Linh Đông tất nhiên có thể theo học.

Ôn Uyển suy nghĩ thấy đề nghị này cùng không tệ.

Minh Cẩn là đứa trẻ không quan tâm tới chuyện gì, còn Minh Duệ thì nhạy cảm: “Mẹ, tại sao biểu ca tới phủ mà con còn chưa gặp, biểu ca ở đâu rồi?”

Ôn Uyển hôn nhẹ lên trán Minh Duệ: “Biểu ca đang ngủ, ngày mai con có thể thấy biểu ca. Sau này nên chung sống hòa thuận với biểu ca, biết không?”

Minh Duệ gật đầu: “Mẹ yên tâm, con và đệ đệ sẽ chung sống hoà thuận cùng biểu ca.” Minh Duệ đại khái đoán được năm sáu phần, chẳng qua giống như mẹ vẫn nói, hắn còn nhỏ, những chuyện này không phải chuyện hắn có thể tham dự, chỉ mong có thể mau trưởng thành.

Ôn Uyển tất nhiên khích lệ Minh Duệ hiểu biết, Minh Duệ cười làm nũng nói buồn ngủ, muốn Ôn Uyển ngủ cùng. Có đôi khi nàng thật không nhìn thấu đại nhi tử của mình nha. Ví dụ như Minh Duệ rất không thích nàng hôn lên mặt hắn, lúc không có ai thì còn bình thường, nếu có người hắn sẽ làm bộ mặt ghét bỏ. Nhưng buổi tối hắn lại luôn muốn ngủ cùng nàng, mấy lần Ôn Uyển chê cười hắn, nói hắn tự nhận là nam tử hán đại trượng phu còn đòi ngủ cùng mẹ, Minh Duệ rất thản nhiên giải thích rằng hắn sợ.

Minh Duệ sợ? Ôn Uyển vô cùng hoài nghi nha, nhưng nhi tử nói sợ, chẳng lẽ mẹ còn phải đi chứng thực, cho dù có thể chứng thực nàng cũng bỏ qua nha, chỉ khiến nàng tự tìm mệt thôi.

Rạng sáng ngày thứ thứ hai, Ôn Uyển rời giường một lát thì Linh Đông tới, Ôn Uyển nói với Linh Đông về chuyện luyện tập: “Sau này ta dậy lúc nào cháu cũng phải dậy lúc ấy, không có chuyện ngủ nướng.”

Minh Duệ và Minh Cẩn mỗi ngày đều ngủ thẳng giấc mới tỉnh. Vốn Ôn Uyển cũng muốn Linh Đông được ngủ thoải mái, nhưng giờ nhìn lại thấy không thể. Dĩ nhiên, thời gian thức giấc của Minh Duệ cũng không khác Ôn Uyển nhiều lắm, vì hắn muốn luyện công.

Linh Đông đối với yêu cầu này cũng không có thắc mắc gì, đánh quyền xong, Linh Đông mồ hôi nhễ nhại, Ôn Uyển thầm thở dài trong lòng, thể chất này thật có chút yếu ớt.

Ôn Uyển cho Linh Đông đến sương phòng phía đông thay quần áo. Đông sương phòng đã được thu thập sửa sang bài trí lại. Vốn đó là nơi để đồ chơi nhưng sau đó Ôn Uyển muốn xây dựng phòng luyện tập lớn hơn cho Minh Duệ Minh Cẩn nên chuyển mấy phòng đó sang chỗ khác, Đông sương phòng liền để trống, hiện tại an trí Linh Đông ở đó là thích hợp. Sau này lúc Minh Duệ và Minh Cẩn chuyển sang viện khác thì Linh Đông cũng có thể chuyển ra cùng.

Tập luyện buổi sáng xong thì dùng bữa sáng, lúc đang dùng bữa, Minh Cẩn thấy Linh Đông ở đó thì liền nhìn chằm chằm.

Minh Cẩn vô cùng cảnh giác, vừa nhìn vừa hỏi: “Mẹ, sao biểu ca không trở về nhà mình?” Trực giác của Minh Cẩn báo động đây là địch nhân đến tranh giành mẹ với mình.

Ôn Uyển đã sớm có dự tính tới thái độ của Minh Cẩn: “Tiểu bảo không thích Linh Đông ca ca sao? Linh Đông ca ca có thể chơi đùa cùng con nha.” Hiện tại nói với Minh Cẩn những thứ giáo huấn kia còn quá sớm, hắn nghe cũng không hiểu.

Minh Cẩn không trả lời, nhưng sắc mặt rõ ràng tỏ ra không thích.

Minh Duệ nhìn Minh Cẩn: “Đệ hẹp hòi như vậy làm gì? Biểu ca sẽ không đoạt đồ chơi của đệ, cũng không đoạt đồ ăn ngon. Nam tử hán đại trượng phu không thể hẹp hòi, biết không?”

Minh Cẩn bị ca ca phê bình là hẹp hòi liền lập tức câm miệng ăn cơm. Ôn Uyển cúi đầu cười trộm, Minh Duệ quả chính là khắc tinh của Minh Cẩn nha.

Dùng xong đồ ăn sáng, Minh Duệ dẫn Minh Cẩn rời đi. Bởi vì buổi sáng là thời gian Ôn Uyển xử lý công việc, đã thành tiền lệ nên Minh Cẩn cũng không náo loạn.

Nhưng Ôn Uyển lại không vội tới thư phòng ở tiền viện, cũng không chỉ dạy gì Linh Đông, nàng chỉ đưa hắn đi dạo xung quanh vườn, tùy ý dặn dò mấy câu. Khi thấy Linh Đông đã thanh tĩnh lại, mới dẫn hắn tới thư phòng. Ôn Uyển không dạy Linh Đông tứ thư ngũ kinh, mà lấy quyển sách mình tự biên soạn (Sách vỡ lòng cho nhi đồng) đưa cho Linh Đông: “Những sách như Tứ thư ngũ kinh, nếu cháu rảnh rỗi thì tự mình xem và suy nghĩ. Nhìn nhiều sẽ hiểu rõ, tự mình thông thấu là tốt nhất, không thể thông thấu cũng ít nhất phải hiểu, sau này ta cũng không dạy cháu về mấy sách đó.”

Linh Đông chỗ hiểu chỗ không.

Ôn Uyển cười tiếp: “Quyển sách này hôm qua cháu đã xem qua, nói cho ta nghe một chút, có suy nghĩ gì, mang những điều cháu nhận thức được viết ra.”

Linh Đông vâng lời nghiêm túc bắt đầu làm, Ôn Uyển thấy vậy liền ra ngoài. Hạ Dao có chút không hiểu cách làm của Ôn Uyển: “Quận chúa, đây là sao?” Quận chúa để cho Linh Đông học tập bằng quyển sách dành cho Minh Cẩn, có chút kỳ quái.

Ôn Uyển khẽ thở dài: “Ta biên soạn quyển sách này, đừng nói là một hài tử năm tuổi, mà đứa bé mười tuổi cũng có thể dùng. Hơn nữa, Linh Đông không giống Minh Duệ và Minh Cẩn. Cái hắn cần học là quyền mưu, không phải tứ thư ngũ kinh. Cái ta muốn huấn luyện cho hắn chính là năng lực tư duy, sau này để cho hắn cẩn thận học tập nhị thập tứ sử…Sau đó nữa…” Ôn Uyển không tiếp tục nói, nhưng chân mày hơi nhíu lại. Nhị thập tứ sử nàng có thể dạy dỗ. Có những điều lão sư chỉ dẫn ngày trước, thêm một chút suy nghĩ hiện đại, nhưng binh pháp thì không phải chuyện giỡn, nàng không hiểu a. Không biết tới lúc đó Bạch Thế Niên đã trở lại chưa? Nếu đã trở lại thì để hắn dạy dỗ là được. Dạy một hài tử thật không dễ dàng gì?

Ôn Uyển đọc những nhận thức của Linh Đông. Thật không tệ, có thể chấm bảy điểm. Ôn Uyển cũng không keo kiệt khen ngợi hắn. Nàng đối đãi với hài tử không bao giờ phê bình, phê bình nhiều có thể áp chế nhuệ khí của hài tử. Với Minh Cẩn và Minh Duệ đầu tiên nàng cũng tán dương, sau đó chỉ ra những chỗ có thể sửa, cuối cùng kết thúc là muốn hài tử cần cố gắng hơn nữa.

Linh Đông được Ôn Uyển khen ngợi, thật sự cao hứng. Trước kia hắn luôn bị tiên sinh trên thư phòng trách phạt, mặc dù tiên sinh không nói là không thể dạy nhưng hắn cũng bị xem nhẹ. Hôm nay cô lại nói hắn rất thông minh sao có thể không khiến hắn cao hứng chứ?

Ôn Uyển lúc nào cũng rất bận rộn, đặc biệt là sau khi tiếp nhận chuyện làm ăn. Hôm nay mặc dù đã phân bớt công việc, nhưng xử lý việc thương hành và ngân hàng đều cần nhiều thời gian. Vốn buổi sáng nàng xử lý công việc, đến chiều sẽ dạy bảo nhi tử, nhưng giờ cần sửa lại thời gian thành buổi sáng dạy dỗ Linh Đông, nên thời gian học tập của Minh Cẩn và Minh Duệ cũng cần đổi lại từ xế chiều sang buổi sáng. Dạy dỗ ba hài tử, nhưng những thứ cần chỉ dẫn lại không giống nhau. Ôn Uyển thật lòng cảm thấy không đủ khả năng, buổi tối còn phải chuẩn bị trước xem hôm sau dạy những gì.

Ôn Uyển chọn cách nửa nuôi nửa thả ba hài tử, để rèn luyện cho chúng năng lực tự hỏi, tự suy nghĩ, đối với việc phát triển của hài tử rất hữu ích.

Linh Đông là bé ngoan, Ôn Uyển dặn dò như thế nào hắn liền làm như thế. Minh Duệ thì luôn hy vọng có thể dùng tất cả thời gian để luyện công, nhưng thái độ của Ôn Uyển rất kiên quyết nên hắn đành chấp nhận không tranh cãi nữa, đàng hoàng dắt theo Minh Cẩn học tập.

Chỉ có Minh Cẩn là cảm thấy cuộc sống thật khổ. Buổi sáng học tập nửa canh giờ, xế chiều mỗi ngày khổ sở theo ca ca luyện võ, hắn thật sự không thích luyện võ đâu. Nhưng nếu không luyện ca ca liền đánh hắn, mẹ cũng không quản, mỗi lần đều bị ca ca đánh đến toàn thân đều đau.

Minh Duệ thật ra cũng chỉ khiến cho Minh Cẩn ngã mấy lần, cũng không có ra tay độc ác (Minh Duệ chẳng qua là hài tử hai tuổi, ra tay độc ác cũng không có khí lực.) Ôn Uyển nén đau lòng đứng nhìn, nhất định không nói lời nào. Thời gian dài, Minh Cẩn chỉ có thể nhận mệnh, đàng hoàng luyện. Cũng may mẹ không phải rất vô lương, buổi tối không bắt hắn phải cùng ca ca luyện tập.

Buổi tối Minh Duệ và Minh Cẩn không phải làm gì, Ôn Uyển thấy hai bọn họ còn nhỏ, không muốn khiến họ cực khổ nên chưa cưỡng cầu để họ luyện chữ. Định chờ hài tử đầy năm tuổi mới luyện chữ cũng không muộn (Giống với Linh Đông, hiện nay buổi tối Linh Đông phải luyện chữ một canh giờ.)

Buổi tối Minh Duệ muốn đi luyện công thêm một canh giờ, nhưng Ôn UYển cự tuyệt vô cùng dứt khoát. Minh Duệ không thể làm gì khác ngoài việc chơi cùng ngốc đệ đệ.

Xong việc, Ôn Uyển sẽ kể chuyện xưa cho Minh Cẩn và Minh Duệ nghe, cũng cho Linh Đông đi theo nghe chuyện (Ôn Uyển thuận theo ý kiến của Linh Đông) Nàng ngồi ở bên cạnh giường, trong phòng đốt Long Diên hương rất ấm áp, bởi vì có Linh Đông cùng nghe nên Ôn Uyển kể những chuyện thúc đẩy đầu óc trí lực.

Đối với Linh Đông mà nói, phương pháp học tập như vậy rất mới mẻ độc đáo, cuộc sống so với trước kia thú vị hơn rất nhiều. Hắn học tập thấy rất nhẹ nhàng, so với việc học tập trong thượng thư phòng thì ở đây quả là thiên đường. Hơn nữa Ôn Uyển ngày ngày khích lệ, khen ngợi Linh Đông thông minh, dần dần sự tự tin của hài tử cũng được tăng lên, khí sắc không còn giống như xưa nữa.

Linh Đông cảm thấy nơi này là thiên đường nhưng Minh Cẩn thì không nghĩ thế. Minh Duệ thì vì Ôn Uyển không đồng ý cho hắn luyện công, buổi tối cũng không có chuyện gì, nên muốn học những thứ khác, cho nên đề nghị với Ôn Uyển cho bọn họ cùng luyện chữ, thời gian do Ôn Uyển định, cuối cùng Ôn Uyển định ra mỗi ngày viết ba tờ chữ to.

Thời gian luyện chữ nửa canh giờ mỗi ngày với Minh Cẩn quả thực so với luyện võ còn khó chịu hơn a, hắn không nhịn được năn nỉ Minh Duệ viết chữ cho hắn.

Minh Duệ đâu phải người dễ nói chuyện, đầu tiên không thèm để ý tới sự nhờ vả của đệ đệ lười, sau đó nói với Ôn Uyển. Minh Cẩn bị Ôn Uyển mắng một trận: “Chữ chính là thể diện của một người. Chữ của con xấu xí, sau này viết ra những chữ làm người khác không nhận ra được, không chỉ mất thể diện của một mình con, mà thể diện của mẹ, phụ thân và ca ca đều không còn.” Cái tên nhóc này chính là lười.

Minh Cẩn khóc lóc cũng không được.

Khi Ôn Uyển dẫn hai đứa trẻ đi hoàng cung để thăm hoàng đế, Minh Cẩn vừa thấy hoàng đế liền oa oa khóc lớn, tiếng khóc xa đến ngoài ba dặm cũng có thể nghe được, khóc xong sụt sùi kể với hoàng đế các loại ủy khuất.

Ôn Uyển cầm tay Minh Duệ đứng bên cạnh nhìn, khẽ cười liếc về phía Minh Cẩn đang hăng say tố cáo. Minh Cẩn khẽ run sợ trong lòng, mẹ hắn lộ vẻ mặt như vậy, trở về nhất định hắn sẽ phải chịu phạt nha, ủy khuất nói đến một nửa thì không dám nói thêm nữa.

Hoàng đế vẫn an ủi: “Tiểu bảo, mẹ cháu nói rất đúng, chữ là thể diện của một người, nhất định phải luyện. Tay đau cũng phải luyện, cháu không biết đâu, ngày nhỏ mẹ cháu cũng ngày đêm không ngừng luyện chữ, tay đều chai hết.” Vừa khuyên can vừa dụ dỗ Minh Cẩn.

Thật lâu sau, Ôn Uyển bảo Hạ Dao dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, hoàng đế mới lắc đầu với Ôn Uyển: “Cháu quá hà khắc với bọn nhỏ rồi, chúng mới là hài tử hai tuổi.”

Ôn Uyển im lặng nghĩ thầm: “Hà khắc? Mình đối với bọn họ như vậy đã coi là hà khắc a?” Mỗi ngày nửa canh giờ học tập buổi sáng, chẳng qua nàng cho bọn họ đi học tập, chứ không bố trí việc học. Về phần luyện võ, Minh Duệ chăm chỉ luyện tập như vậy quả thật lộ ra Minh Cẩn lười. Nhưng nàng vốn cũng không cưỡng ép Minh Cẩn học. Có điều Minh Duệ nhất định muốn dẫn Minh Cẩn cùng học thì nàng sẽ không ngăn cản. Hài tử luyện võ, không cần trở thành cao thủ, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh, cao lớn, không dễ dàng ngã bệnh, hơn nữa học một thời gian dài có chút công phu, có thể tự vệ.

Nói xong chuyện của hai đứa trẻ, Hoàng đế hỏi Ôn Uyển về Linh Đông. Lần này không mang Linh Đông cùng tiến cung, chủ yếu là vì phòng bị lời nói phía ngoài, mang theo Linh Đông sợ rằng với hắn có chút không tốt.

Hoàng đế có hứng thú với phương pháp giáo dục của Ôn Uyển: “Theo ý cháu thì Linh Đông không phải là kẻ đầu gỗ rồi?” Ở ngự thư phòng xếp hạng đầu từ dưới đếm lên, đối với hoàng đế chính là đầu gỗ.

Ôn Uyển khó chịu nói: “Đừng nói hài tử năm tuổi, cháu là người lớn mà nhìn cái quyển sách chi chít chữ như vậy còn đau đầu. Cậu hoàng đế, cháu nội của người tính ra cũng là nhân tài. Minh Cẩn nhà cháu một bài tam tự kinh mà một tháng còn chưa học thuộc tốt, cháu thấy một năm xem ra vẫn chưa học được. (Nếu để Minh Cẩn tự học không có người thúc giục thì khẳng định một năm cũng chưa học xong).

Ôn Uyển nghĩ chuyện dạy dỗ bây giờ chưa có vấn đề gì, nhưng tương lai thì có nhiều chuyện: “Cậu hoàng đế, cháu không dạy được binh pháp. Minh Duệ sau này muốn làm tướng quân, không quen thuộc binh pháp sẽ không được. Cậu tìm người, để cho Minh Duệ được đi theo Linh Đông học tập được không?” Ôn Uyển là tính dạy Linh Đông thành một hoàng tử văn võ song toàn.

Hoàng đế suy nghĩ một chút vẫn không chọn được người thích hợp: “Chuyện này không vội, chừng hai năm nữa học binh pháp cũng không muộn. Nhưng việc làm ăn cháu đang đảm nhận thì thế nào? Thật sự giao quyền ra ngoài?”

Ôn Uyển gật đầu, nói một chút về quyết định của mình: “Lúc này cháu thật sự không có tinh lực để làm. Hiện tại vừa lúc, không chỉ có lượng thu vào tăng, mà còn giảm công sức của cháu, cớ sao không làm. Chờ lúc cháu rảnh rỗi sẽ suy nghĩ mở rộng việc thương hành, đến lúc đó cho mở đại lý thì tốt” Nói đến thương hành, ý định chân chính của Ôn Uyển là hình thành hệ thống như bán sỉ bán lẻ ở hiện đại, nhưng giờ tinh lực của nàng còn đặt ở việc mở rộng hệ thống ngân hàng, việc phát triển thương hành cứ để sau.

Ba mẹ con cùng hoàng đế dùng bữa trưa xong liền trở về phủ quận chúa. Đến quận chúa phủ nàng thấy vẻ mặt Linh Đông có chút cô đơn. Ôn Uyển suy nghĩ, hay sau này khi mình vào cung thì cho Linh Đông về Đông cung với Hải Như Vũ, để hắn ở nhà một mình có thể không thoải mái. Nhưng nghĩ lại thì thấy như thế cũng không thỏa đáng, khụ, Ôn Uyển hiện tại cảm nhận được lo lắng sẽ không dạy dỗ tốt được hài tử. Nếu Minh Duệ và Minh Cẩn thì nàng muốn dạy dỗ thế nào cũng được, đều nói mẹ kế khó làm, nàng là cô kiêm lão sư cũng không dễ dàng.

Ôn Uyển thu hồi tâm tư, cười hỏi: “Có phải vì cô không mang cháu cùng đi hoàng cung, nên trong lòng không thoải mái hay không?”

Linh Đông cúi đầu không đáp nhưng khổ sở trên mặt không có cách nào che dấu.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt bi thương của Linh Đông, lập tức nghĩ lại lần này không mang theo hắn cùng đi có phải là quyết định chính xác hay không? Ai cũng không muốn bị bài xích bên ngoài. Năm đó nàng ở Ôn Gia chính là tấm gương rõ ràng nhất. Nàng ngàn lần vạn lần luôn đối với Minh Duệ Minh Cẩn xử lý sự việc công bằng, giờ có Linh Đông cũng nên xử lý mọi việc công bằng với hắn. Nếu Linh Đông cảm thấy bị bài xích bên ngoài, nhất định sẽ không thể khiến hắn dung nhập vào như hài tử của mình. Ôn Uyển ý thức được sai lầm của mình, đối với việc suy nghĩ qua loa lần này thầm ảo não.

Ôn Uyển cũng hiểu lần này là do nàng nóng vội. Có rất nhiều chuyện không phải nói là được, nhất định phải tự mình trải qua, có nhận thức mới được. Hài tử còn nhỏ, cần để hắn tự mình trải nghiệm mới biết tới những khúc mắc.

Ôn Uyển vuốt vuốt đầu, hỏi Hạ Dao, Hạ Dao trả lời tương đối vào trọng tâm: “Ta cho là quận chúa nên mang theo Linh Đông cùng vào cung. Về phần nói nếu được hoàng thượng yêu thích có thể gia tăng nguy hiểm, ta nghĩ nếu hoàng thượng thật sự có tâm bồi dưỡng cũng sẽ không lộ vẻ yêu thích hắn, nếu không chính là hại hắn.”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, cũng cho đây là biện pháp tốt nhất. Nàng liền khuyên nhủ Linh Đông, và tự phê bình mình, khiến cho Linh Đông vô cùng ngạc nhiên.

Ôn Uyển nói rất ngắn gọn: “Lần này là do ta suy nghĩ không chu toàn, sau này nếu trong lòng cháu có chuyện gì, trực tiếp nói cùng ta, đừng chôn ở trong lòng.”

Linh Đông vâng một tiếng, chút khổ sở kia cũng tan thành mây khói.

Mọi chuyện tiến vào quỹ đạo, Ôn Uyển có thời gian liền thiết kế đồ cưới cho Hạ Dao. Thiết kế tốt rồi mới nói với Hạ Dao về ý nghĩa thiết kế đồ cưới của nàng: “Đồ cưới ta định dùng hình thêu hoa đào, mặc dù uyên ương là may mắn nhưng ta cảm thấy rất tục khí, dùng hoa đào có chút mới lạ thanh tân, ngươi cảm thấy thế nào?” Hạ Dao là cô dâu, là người có quyền lên tiếng nhất.

Hạ Dao nhìn bản thiết kế của Ôn Uyển, đáp: “rất đẹp.”

Ôn Uyển thấy thái độ của Hạ Dao thì rất bất mãn: “Thành thân thì nên có thái độ tích cực một chút chứ? Như ngươi cứ như là rất miễn cưỡng vậy. Ta đã ra lệnh cho người chuẩn bị hết thảy đồ đạc cho lễ thành thân. Chuẩn bị tốt liền mang tới thôn trang, đến lúc đó sẽ tặng cho ngươi một hôn lễ lãng mạn.”

Hạ Dao cười híp mắt đáp: “Ta là học tập quận chúa.” Thời điểm Ôn Uyển thành thân cũng rất bình tĩnh, ngày ngày đều bận rộn xem sổ sách, thật giống như không hề để ý tới chuyện thành thân.

Ôn Uyển bị bẽ mặt, nhưng lười cùng nàng so đo, liền cho mang thiết kế của mình tới tiệm thêu nổi tiếng nhất kinh thành. Phủ Quận chúa cũng cấp tơ lụa gấm vóc, những thứ này đều là thượng phẩm, giá tiền là cao không cần nói, hơn nữa còn mang cả tơ vàng, chỉ bạc cùng ngọc trai để làm rèm che mặt qua.

Hạ Dao nghe được trừ những đồ này và sợi ngân tuyến còn muốn trả cho tiệm thêu tám ngàn lượng thì bực bội: “Bọn họ muốn cướp tiền sao? Quận chúa, đừng lãng phí như vậy.”

Ôn Uyển không thèm để ý, nói: “Nghĩ lại đồ cưới của ta xem, tất cả bên trên đều là hột xoàn, phỉ thúy, kim tuyến ngân tuyến, còn có rất nhiều thợ thêu nhất đẳng tập trung hoàn thành. Giá tiền không dưới mười vạn lượng. Đồ cưới của ngươi có đáng gì. Ngươi đi bên cạnh ta nhiều năm như vậy, chỉ chút đồ cưới ta có thể tặng được. Hà Dao a, cả đời chỉ có một lần, xa xỉ cũng được nha.”

Hôn lễ của Hạ Dao cũng chỉ đồ cưới có chút đắt giá, những thứ khác không hao phí tiền. Hạ Dao ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, trợ giúp nàng nhiều không kể xiết, mấy điểm này thật không đáng gì.

Hạ Dao cười khẽ: “Nếu Quận chúa hào phóng như vậy, ta cứ từ chối lại thành bất kính.” Nữ nhân lập gia đình có một lần, xa xỉ một chút cũng được.

Ôn Uyển lầm bầm, nữ nhân này đã được tiện nghi còn khoe mẽ: “Vẫn nhìn ngươi mặc đồ trung quy trung củ, không biết lúc mặc đồ cưới sẽ có hình dáng ra sao?” Khẳng định vô cùng xinh đẹp.

Ôn Uyển giải quyết xong chuyện của Hạ Dao, liền lầm bầm với Hạ Ảnh, Hạ Hương: “Hai người các ngươi thì thế nào a? Có nhìn trúng thị vệ chưa kết hôn nào trong phủ không?” Lời này của Ôn Uyển chủ yếu là muốn nói với Hạ Hương, Hạ Ảnh là người đã quyết không thành thân, Ôn Uyển cũng không thể bức bách, cho nên Hạ Hương chính là đối tượng mới cho nàng.

Hai người nghe Ôn Uyển bắt đầu càm ràm việc hôn sự của các nàng, lập tức giao hết công việc còn lại cho Hạ Dao rồi rời đi, khiến Hạ Dao cười không khép miệng lại được.

Linh Đông ở phủ Quận chúa mười ngày, thì Đông cung tặng không ít đồ tới. Ôn Uyển cho người nhận, rồi cười bảo người đến tặng đồ nói với Thái tử phi: “Nói với Thái tử phi, Linh Đông ở chỗ này rất tốt. Nếu nàng không yên lòng, mai ta sẽ để Linh Đông về Đông cung một chuyến.”

Ôn Uyển nói với Linh Đông về thăm nhà một chuyến: “Vốn là hết một tháng mới cho cháu hai ngày nghỉ, nhưng mẫu phi cháu đã nhớ nhung, cháu trở về thăm nàng một ngày đi.” Thời gian sẽ bị khấu trừ vào ngày nghỉ.

Cuộc sống của Linh Đông ở phủ Quận chúa rất phong phú. Ngày Ôn Uyển mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn vào Hoàng cung không cho hắn theo khiến trong lòng hắn có chút khổ sở. Nhưng mà sau đó Ôn Uyển đã nói chuyện này với hắn, còn vì lo lắng đến tâm tình hắn mà xin lỗi, hơn nữa hứa hẹn lần sau sẽ không bỏ lại hắn ở nhà một mình nữa. Đối với một hài tử thường xuyên bị đối xử lạnh nhạt như Linh Đông, những lời này của nàng khiến hắn rất cảm động, mấy nỗi buồn nho nhỏ đã ném ra tận chín tầng mây.

Hiện tại, mỗi buổi sáng Linh Đông đều cùng Ôn Uyển đánh quyền, đánh quyền xong bắt đầu đi bộ, ban đầu chỉ đi non nửa vòng, dần dần đến hôm nay trong khoảng thời gian đó hắn đã có thể đi được một vòng. Đặc điểm rõ rệt nhất của hắn chính là hiện tại lượng cơm ăn buổi sáng gấp đôi ngày xưa. Lần đầu tiên ăn nhiều như vậy, hắn còn có chút xấu hổ, nhưng bị Ôn mắng cho một trận, nói là ăn được nhiều mới có thể mau lớn, khỏe mạnh không thường ngã bệnh. Còn đợi thân thể hắn tốt hơn sẽ cùng Minh Duệ Minh Cẩn học võ.

Linh Đông thật ra đã sớm muốn học võ, nhưng Ôn Uyển chưa đáp ứng. Nàng nói hiện tại thân thể hắn không thích hợp luyện công (Ôn Uyển cho rằng Linh Đông chỉ cần rèn luyện thân thể là được, bởi vì tinh lực của một người là có hạn, sao có thể mọi thứ đều tinh thông.) Linh Đông nghe nói thân thể khoẻ thì sẽ được học võ mới thôi.

Hôm sau Võ Tinh đưa Linh Đông trở về.

Mặc dù Như Vũ biết Ôn Uyển sẽ không ngược đãi nhi tử của mình nhưng khi thấy nhi tử dường như thay đổi thành một người khác, cũng có chút sợ run. Mới gần nửa tháng không thấy, Linh Đông đã khác hẳn, sắc mặt hồng nhuận, hơi lên cân, ánh mắt phát sáng nhanh nhẹn, không còn cỗ khiếp nhược trước kia nữa.

Linh Đông đi tới hành lễ với Như Vũ: “Mẫu phi”.

Như Vũ kéo hắn tới gần mình: “Cao lớn, khí sắc cũng khá.” Cao lớn hơn là bình thường, hài tử lớn rất nhanh, nhưng khí sắc mới nửa tháng mà tốt hơn nhiều như vậy, Ôn Uyển cho Linh Đông dùng linh đan diệu dược gì đây.

Như Vũ hỏi thăm chuyện bài vở học tập.

Linh Đông cũng không giấu diếm, nói hiện tại hắn không học tứ thư ngũ kinh. Như Vũ là một cô nương đi ra từ thư hương môn đệ, nghe được Ôn Uyển chưa giảng giải tứ thư ngũ kinh cho hài tử có chút ngạc nhiên. Nhưng Ôn Uyển vốn không giống những người khác, Ôn Uyển muốn dạy dỗ thế nào nàng cũng không thể từ đó mà suy đoán gì.

Như Vũ không có cách gì liền hỏi tới chuyện cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Linh Đông cười nói: “Mẫu phi yên tâm, nữ đầu bếp trong nhà cô làm đồ ăn rất ngon, thủ nghệ là nhất đẳng.”

Đợi đến lúc dùng bữa, Như Vũ thấy Linh Đông ăn hai chén cơm, có chút ngạc nhiên. Sức ăn của đứa nhỏ tăng gấp đôi, trước kia ở Đông cung một chén cơm cũng ăn không hết, thế mà chưa đến nửa tháng lượng cơm ăn đã gấp đôi.

Như Vũ nghe thấy Linh Đông nói hắn theo Ôn Uyển học đánh quyền, khóe miệng co giật hồi lâu, rốt cuộc vẫn đem những lời muốn nói nuốt trở về.

Như Vũ rất từ ái, Linh Đông hiếu thuận, sau có thêm Linh Nguyên đến gia nhập, buổi tối thái tử cũng qua, người một nhà coi như hòa thuận vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.