Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 3: Ra sách



Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển tung lưới rộng rãi, vơ vét nhân tài.

Ôn Uyển đang trong lúc bận rộn thì nghe được Tống Lạc Dương đã tới, liền buông mọi chuyện trong tay xuống đi ra ngoài đón. Lão sư này của nàng là một tiên nhân, vô sự không lên điện tam bảo, nhất định là có việc mới có thể tới cửa.

Tống Lạc Dương ăn mặc theo thói quen một bộ quần áo màu trắng ngà thêu trúc xanh có chấm đỏ, trên đầu quấn khăn có viền. Thoạt nhìn rất có mùi vị nhã sĩ . Tống Lạc Dương là khách quý nên được trực tiếp dẫn tới hậu viện. Không cần phải chờ chực ở phòng trước nữa. Đến hậu viện, Ôn Uyển đã chờ tại phòng khách nhỏ. Bên cạnh đứng hai đứa nhóc.

Ôn Uyển tự mình nghênh đón: “Lão sư.”

Hai đứa bé cũng rất hữu lễ theo sát Tống Lạc Dương làm lễ ra mắt. Tống Lạc Dương nhìn hai đứua bé, đối với hai hài tử quy củ hành lễ, Tống Lạc Dương rất vui vẻ gật đầu. Một mực đều nói Ôn Uyển nuôi dưỡng ra quần là áo lụa, nếu là quần là áo lụa trong kinh thành cũng có thể dưỡng thành như vậy, thì trị an trong kinh thành cũng không cần lo lắng, tương lai Đại Tề lại càng không lo lắng.

Tống Lạc Dương nói rõ ý lần này tới : “Ôn Uyển, mấy tháng này con hỏi thăm ta nhiều chuyện như vậy. Ta muốn tới hỏi một chút, con có phải lại biên sách nữa hay không?”

Ôn Uyển chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán. Đặc biệt là bỗng nhiên lại hướng về ông hỏi nhiều vấn đề như vậy. Tống Lạc Dương cùng Tô Khanh nhiều lần thảo luận, Tô Khanh cảm giác là Ôn Uyển đang biên soạn sách. Mặc dù trong lòng Tống Lạc Dương cũng có phỏng đoán này, nhưng lại có chút không tin. Ôn Uyển làm gì chịu tốn thời gian đi biên soạn sách, hơn nữa những thứ đó đều là đồ vật dễ hiểu, biên soạn sách làm cái gì.

Lúc trước Tống Lạc Dương phái không ít người đến, cũng viết thơ hỏi Ôn Uyển mấy lần, Ôn Uyển chỉ nói hiện tại mình cần mở rộng kiến thức, dạy dỗ tốt hài tử. Nhưng dạy dỗ tốt hài tử không phải là theo Thiên Tự Văn Tam Tự Kinh học lên sao? Tống Lạc Dương lại một lần nữa thấy Ôn Uyển hỏi những vấn đề sau này, rốt cục kìm nén không được phải tới cửa.

Ôn Uyển còn tưởng rằng Tống Lạc Dương có cái đại sự gì đây: “Lão sư, cũng không có làm cái gì. Con chỉ muốn sau này Minh Cẩn học vỡ lòng có thể dễ dàng một chút, nhưng bản thân mình kiến thức có hạn, cho nên chỉ có thể tìm kiếm Lão sư trợ giúp. Lão sư, con vốn cho là dạy dỗ rất đơn giản, nhưng không ngờ lúc bắt đầu mới biết được, trong bụng mình không có nhiều tri thức. Lão sư kiến thức uyên bác, tất nhiên là phải hướng tới người tìm kiếm trợ giúp rồi.” Ý của Ôn Uyển là sau này còn muốn cầu trợ Tống Lạc Dương rất nhiều.

Tống Lạc Dương có chút thất vọng. Nhưng may là ông vốn không ôm kỳ vọng gì nhiều. Nên trầm ngâm một chút rồi nói ra: “Nếu con nguyện ý, đến lúc đó ta dạy vỡ lòng cho bọn nhỏ.” Hai đứa bé đều thông tuệ khả nhân ( thông minh làm người ta hài lòng) , dốc lòng tài bồi tất nhiên có thể trở thành nhân tài trụ cột.

Ôn Uyển mới không cần con của nàng đi theo Tống Lạc Dương học tập đâu. Không phải là Ôn Uyển đối với Tống Lạc Dương có thành kiến gì, ngược lại. Nàng vô cùng tôn kính vị lão sư này của nàng, hơn nữa kính như thân phụ. Nhưng Tống Lạc Dương không thích hợp dạy nhi tử của nàng. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đường Tống Lạc Dương đi chính là con đường ẩn sĩ, con trai của nàng thì không thể đi con đường ẩn sĩ. Hơn nữa Minh Duệ rõ ràng cho thấy muốn đi con đường của cha hắn, Minh Cẩn tạm thời còn không biết hướng đi tương lai “Lão sư, hài tử còn nhỏ, chuyện này chờ sau này hãy nói.”

Tống Lạc Dương cũng không có cưỡng cầu.

Vừa lúc Ôn Uyển lại có một vài vấn đề xin Tống Lạc Dương dạy. Lập tức hỏi, sau khi hỏi xong còn nhớ ghi chép lại. Bộ dáng kia, hết sức chăm chú.

Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển khiêm nhường như thế, cười ở bên cạnh nói chen vào: “Quận chúa, người biên soạn sách vỡ lòng kia đã rất dày rồi. Minh Cẩn sắp cầm không được. Ta khuyên người nếu bây giờ chuẩn bị những thứ mới này thì nên đóng cuốn sách thứ hai đi.” Quyển trước dày cộm nặng nặng nề nề, Minh Cẩn cầm không được, đều phải dựa vào ma ma hỗ trợ.

Ôn Uyển thử nghĩ xem cũng cảm thấy đúng.

Tống Lạc Dương ừ một tiếng: “Sách vỡ lòng, sách vỡ lòng gì?”

Ôn Uyển cười giải thích: “Chính là con làm cho Minh Cẩn học biết chữ. Nó không kiên nhẫn xem. Lại càng không nguyện ý học vì những thứ sách vỡ lòng kia quá khô khan. Đoạn thời gian trước con ở trên thôn trang không phải là nhàm chán sao. Đã nghĩ tự mình chuẩn bị một quyển sách vỡ lòng, cho Minh Cẩn học vỡ lòng. Không ngờ hiệu quả cũng không tệ lắm, tiểu tử thúi kia rất hiểu ý.” Không thể trách Ôn Uyển nuông chiều hư. Chẳng qua là đặt nền móng cho hài tử thôi.

Hạ Dao đối với Ôn Uyển khiêm nhường chỉ có lắc đầu: “Tiên sinh, đừng nghe Quận chúa. Đâu chỉ hiệu quả không tệ, là hiệu quả tốt vô cùng. Đừng xem Minh Cẩn chỉ có hai tuổi, nhưng tiếp thu thứ mới nồng nhiệt vô cùng. Ngay cả ta cũng cảm thấy rất thú vị đó”

Tống Lạc Dương nhớ đến việc ông cùng với Tô Khanh vẫn suy đoán Ôn Uyển đang biên soạn sách, nhưng mới vừa rồi Ôn Uyển lên tiếng phủ nhận khiến ông có chút thất vọng. Nên khi nghe được lời Hạ Dao nói…, có chút kích động: “Sách đâu? Sách ở đâu, cho ta xem một chút. Mau cho ta xem một chút.”

Ôn Uyển không biết tại sao Tống Lạc Dương kích động, chỉ sai Hạ Ảnh đem sách lấy ra. Ôn Uyển biên soạn quyển sách này thật ra thì không nhiều lắm, chỉ biên soạn hơn năm mươi loại động thực vật, nhưng bên trong xen lẫn hàng loạt tranh minh hoạ. Còn có câu chuyện. Cộng lại thì thật dày, hài tử mới hai tuổi khẳng định cầm không được.

Tống Lạc Dương nhanh chóng mở ra xem. Thật là càng xem ánh mắt càng sáng, bên trong có rất nhiều thứ đều là ông nói cho Ôn Uyển biết, chúng đã được Ôn Uyển viết ở bên trong. Nhưng là được Ôn Uyển quy nạp về như vậy, khiến nó tốt vô cùng. Ông đã nói gần đây Ôn Uyển hỏi nhiều vấn đề rất kì lạ. Thật đúng là đang biên soạn sách, biên một quyển sách tốt như vậy.

Ôn Uyển thấy Tống Lạc Dương kích động không thôi. Rất vô tội mà nhìn Hạ Dao. Nàng đã đoán được, mình trong lúc vô tình lại làm một chuyện phong nhã rồi.

Ôn Uyển sờ soạng mặt của mình một chút. Kiên trì nói: “Lão sư, sao vậy? Có thể có cái gì không thỏa đáng sao?”

Tống Lạc Dương nóng rực nhìn Ôn Uyển, dồn dập nói: “Ôn Uyển, con đừng làm những thứ làm ăn bỏ đi kia nữa. Sau này cứ viết sách a! Con nhất định có thể lưu danh thiên cổ.” Sách cổ đại đều tràn đầy chữ. Khô khan lại không có thú vị, đâu có giống như sách vỡ lòng này của Ôn Uyển, có vẽ tranh minh hoạ, còn đưa ra đủ loại chuyện sự tích, kể không ít ngụ ngôn chuyện xưa. Ngụ ngôn có ghi chú, có nhắc nhở bày ra có các loại ngụ ý. Ông là người trưởng thành xem cũng cảm thấy rất không giống nhau, chớ đừng nói chi là hài tử. Quyển sách này chỉ cần đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến nó oanh động.

Ôn Uyển: . . . . . .

Hạ Dao thấy vẻ mặt Ôn Uyển rất vô tội, liền cúi đầu cười trộm.

Đối với việc Tống Lạc Dương lại một lần nữa hi vọng nàng đừng làm ăn, sau này trực tiếp đầu nhập vào trong sáng tác văn học. Ôn Uyển cười nói: “Con chuẩn bị quyển sách này như vậy là để cho Tiểu Bảo sau này có thể học tập tốt. Khi nào có thể bằng lão sư được.” Nàng thật không có những ý niệm khác trong đầu, chỉ vì để cho nhi tử có thể học tập tốt. Không nghĩ tới, khụ, lần này lại phải trở thành đề tài câu chuyện rồi.

Tống Lạc Dương vẫn đem Ôn Uyển thành nữ nhi mà đối đãi : “Nha đầu, con có bao nhiêu kiến thức ta không biết sao? Con xem một chút con viết chuyện ngụ ngôn xưa, rất nhiều triết lý. Đừng đi làm làm ăn gì nữa, thuần túy chính là lãng phí thời gian, lãng phí tánh mạng của con. Ôn Uyển, sau này con cứ chuyên tâm vùi đầu vào học vấn, Lão sư thật không hi vọng lãng phí một thân tài học này của con.”

Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội “Lão sư, đừng thành Vương bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi được không? Không phải mấy chuyện ngụ ngôn thôi à, con cũng chỉ nói hưu nói vượn viết loạn thôi. Người đừng coi là thật. Tiện tay viết vẽ nguệch ngoạc. Còn có, trong này còn có người hỗ trợ rất nhiều.”

Tống Lạc Dương lần này khó được khi tích cực cùng Ôn Uyển, nhất định phải làm Ôn Uyển đáp ứng lời của ông.

Trong lòng Ôn Uyển thì đang kêu khổ: “Lão sư, đã nhiều năm như vậy. Người cũng biết thật ra con đối với biên soạn sách làm học vấn không có hứng thú. Lần này không phải là vì sáng tạo cho Minh Cẩn một không khí học tập tốt đẹp, con nơi nào lại tốn nhiều thời gian đi chuẩn bị cái này như vậy. Lão sư nha, người đừng làm khó con. Con không phải nhân tài kia. . . . . .”

Tống Lạc Dương thoáng cái gạt phắt lời của Ôn Uyển: “Nói nhảm, không có bản lĩnh liệu có thể biên soạn được sách tốt như vậy sao? Đây con vẫn chỉ là viết vẽ nguệch ngoạc, vậy chân chính dụng tâm nhất định có thể sáng tác tốt hơn, có thể thật làm ra quyển sách tốt truyền lưu thiên cổ rồi.”

Ôn Uyển bị ép đến không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ: “Lão sư, nếu người có thể thuyết phục cậu hoàng đế để cho con không làm ăn nữa, con liền nghe lời người.”

Tống Lạc Dương nắm tay thật chặt, quyết định, quyết định cùng hoàng đế hiểu chi dùng lý, động chi dùng tình (muốn cho người khác hiểu dùng lý, khi hành động dùng tình). Cũng không phải là không có hi vọng.

Hạ Dao ở bên cạnh giúp đỡ: “Tiên sinh, hiện tại hoàng thượng có thể dứt khoát hẳn hoi mà cải cách, chỉnh đốn nội vụ. Hôm nay Đại Tề trong ngoài một mảnh Thanh Minh, công lao của Quận chúa hàng đầu. Mặc dù hiện nay quốc khố không hề giật gấu vá vai nữa, nhưng biên thành hơn hai mươi vạn đại quân hàng năm hao phí rất kinh người. Tiên sinh, người xác định muốn cho Quận chúa không kiếm tiền chỉ biên soạn sách.”

Nghe được lời Hạ Dao nói…, Tống Lạc Dương ngừng công kích.

Ngọ thiện chuẩn bị vô cùng thịnh soạn. Tống Lạc Dương một bên uống rượu hoa đào, một bên cảm thán: “Nha đầu ngốc a, đáng tiếc a. Viết tốt như vậy, lại không thể tiếp tục, muốn làm ăn. . . . . .” Nếu là không có sách nàng làm vì nhi tử học vỡ lòng, ai lại biết Ôn Uyển trừ làm thơ vẽ tranh, còn có thể viết ra sách. Còn là viết vẽ nguệch ngoạc, những thứ khác kia, những thứ tự xưng là tài tử kia đều là chó má a. Hoàng đế làm mai một nhân tài, hoàng đế làm mai một Ôn Uyển kinh tài tuyệt thế a ( Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội: ta đây cũng là ăn trộm sách đấy, lừa đời lấy tiếng thôi).

Lời Tống Lạc Dương nói…, Minh Duệ cùng Minh Cẩn đều nghe thấy được. Minh Cẩn không có phản ứng gì, nhưng Minh Duệ lại âm thầm kinh hãi.

Tống Lạc Dương ăn uống no đủ, ngoài ra còn đem sách vỡ lòng cầm đi. Cũng không phải là chiếm trước, chẳng qua là muốn mang ra mượn, hai ngày nữa mang trả lại.

Đối với hành vi mạnh mẽ trộm đi của Tống Lạc Dương, Ôn Uyển chỉ có bất đắc dĩ cười một tiếng.

Minh Duệ trực tiếp hỏi Hạ Dao. Ôn Uyển nói qua với hắn, trừ mẹ hắn ra, người có thể tín nhiệm chính là Hạ Dao cô cô. Những thứ khác tạm thời không nên tiết lộ quá nhiều: “Hạ Dao cô cô, mẹ cháu có phải rất có tài học hay không?” Nếu không có tài học, cũng không viết ra được sách mới mẻ độc đáo như vậy đi ra ngoài.

Hạ Dao gật đầu: “Phải, Quận chúa đầy tài hoa, trong lòng đầy học vấn. Là thiên hạ đệ nhất tài nữ.” Phút cuối cùng còn tăng thêm một câu: “Quận chúa lúc mười tuổi đã dương danh thiên hạ.”

Minh Duệ ngây người hồi lâu, cuối cùng khó khăn hỏi: “Cháu, mẹ cháu là thiên hạ đệ nhất tài nữ?” Không phải đâu, ở trong ấn tượng của Minh Duệ tài nữ đều là nữ nhân tâm cao khí ngạo, trong mắt không có mọi thứ, ánh mắt đặt ở trên đỉnh đầu. Mẹ hắn, người mẹ thích lải nhải kia là thiên hạ đệ nhất tài nữ. Ban đầu Ôn Uyển còn nói với hắn, thiếu niên thành danh không tốt. Chẳng lẽ mẹ hắn cũng khắc sâu nỗi khổ kia. Cho nên mới không cho hắn thiếu niên thành danh.

Hạ Dao cười: “Cô cô còn lừa cháu sao? Đúng rồi, sư công của cháu là thiên hạ đệ nhất học sĩ. Những thứ đó không nói, một tay vẽ không người nào có thể so sánh. Mẹ cháu học được của Tống tiên sinh sáu thành hỏa hầu, hiện tại cũng dùng để vẽ bức họa các cháu rồi. A, còn có bức tranh động vật nhỏ cùng thực vật nhỏ nữa.” Chính là sách vỡ lòng, vẽ rất nhiều động vật cùng thực vật.

Minh Duệ lẩm bẩm nói: “Không chỉ có là thiên hạ đệ nhất tài nữ, còn có thể giúp đỡ xử lý thu nhập hằng năm của ngàn vạn cửa hàng . Bọn họ nói đúng là mẹ cháu sao?” Mẹ trong trí nhớ của hắn, chính là thích nói lảm nhảm lộn xộn, hơn nữa có bản lĩnh, bởi vì mẹ hắn có thể nói lảm nhảm lộn xộn cả ngày. Đặc biệt thích khóc, động một chút là khóc. Hắn vẫn cho rằng đệ đệ Minh Cẩn thích khóc chính là di truyền mẹ hắn. Hiện tại, ừm, thoáng một cái đã phá vỡ tưởng tượng của Minh Duệ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.