Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 9: Hóa trang lên sân khấu (thượng)



Hạo thân vương đối với cái tin đồn này, cũng rất có hứng thú. Nhìn Từ Trọng Nhiên ở đối diện cười hỏi: “Con nghĩ Ôn Uyển sẽ chọn người nào?” Hạo thân vương đối với cái đề tài này cảm thấy rất hứng thú. Ít khi nhìn thấy Ôn Uyển lâm vào thế khó xử, nên ông cảm thấy thật thú vị. Ai bảo Ôn Uyển ngày thường thật giống như chuyện gì cũng không gây khó khăn và đánh ngã được nàng. Khiến ông có cảm giác rất không thoải mái.

Ý của Từ Trọng Nhiên: “Ôn Uyển Quận chúa ai cũng sẽ không chọn.” Ôn Uyển không phải ngu ngốc, lúc này muốn nàng chọn hoàng tử Long Tôn dạy làm cái gì?

Hạo thân vương rất hăng hái, cùng Từ Trọng Nhiên đánh cờ. Từ Trọng Nhiên thấy mình đã tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), suy nghĩ một lúc lâu rốt cục hạ xuống một con cờ.

Hạo thân vương thở dài nói: “Con a, vẫn còn non nớt một chút. Nếu đánh cờ cùng Ôn Uyển, cho dù nàng ở thời điểm tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch) cũng có thể lâm nguy không loạn, chuyển bại thành thắng.” Hạo thân vương đã cùng Ôn Uyển đánh cờ qua một lần. Lúc ấy ở dưới thế cờ hòa. Cũng không phải là Ôn Uyển cố ý nhường, vì kỳ nghệ của bản thân Hạo thân vương đã cao, Ôn Uyển lại không có ý tranh giành thắng thua, chỉ cho là một thú tiêu khiển. Nên thế hoà là không gì ngoài ý muốn.

Từ Trọng Nhiên có chút không rõ. Lời nói này, bao hàm rất nhiều tin tức ở bên trong.

Hạo thân vương thả con cờ trong tay xuống, đi tới trước bàn đọc sách nhấc bút: “Biết tại sao hoàng đế có thể đối với Ôn Uyển trăm phần trăm tín nhiệm không? Trong tay Ôn Uyển có tài phú nghiêng trời, tại sao hoàng thượng còn chịu gả cho cho Bạch Thế Niên tay cầm trọng binh.” Hạo thân vương nói xong, vung bút trên giấy viết một chữ.

Từ Trọng Nhiên nhìn Hạo thân vương, ở trên giấy Tuyên Thành trắng noãn, viết một chữ Trung.

Hạo thân vương gật đầu: “Đúng, chính là Trung. Không thể phủ nhận, Ôn Uyển đối với tâm tư hoàng đế nắm chặc vô cùng tốt. Nhưng dù có nắm chặc tâm tư hơn nữa, vẫn không thể nắm được mãi. Không có hoàng thượng tín nhiệm nên cái gì cũng không phải. Hoàng thượng rất tin Ôn Uyển, cho dù giao cho Ôn Uyển bất cứ chuyện gì hoàng đế đều không lo lắng, đó là bởi vì Ôn Uyển đối với hoàng thượng trung thành không người nào có thể so sánh được. Đây cũng là nguyên nhân nàng có thể chiếm cứ địa vị cao, tay cầm của cải phú khả địch quốc ( Ôn Uyển mồ hôi dữ dội, của cải nhà ta không có nhiều như ngươi ), mà Bạch Thế Niên có thể lãnh binh còn bình yên vô sự.”

Từ Trọng Nhiên chợt hiểu ra tới: ” Ý của nhạc phụ, chuyện lần này thật ra là ý của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn Quận chúa từ trong hoàng tử chọn lựa ra một người để dạy dỗ.” Nếu là ý của hoàng thượng. Ôn Uyển không tiếp cũng phải nhận củ khoai lang phỏng tay này rồi.

Hạo thân vương ừ một tiếng: “Nếu không phải ý tứ hoàng thượng, làm sao có thể truyền đi ra ngoài. Nếu không phải ý tứ hoàng thượng, Ôn Uyển cũng sẽ không đóng cửa không gặp người. Bản thân ta muốn nhìn xem nha đầu Ôn Uyển này, làm sao phá được thế cục này.”

Từ Trọng Nhiên tinh tế suy tư, sau đó nói: “Nếu là như vậy. Nhạc phụ, con cho là Ôn Uyển Quận chúa sẽ chọn Linh Đông điện hạ.”

Ôn Uyển thích hài tử này có sinh nhật giống như nàng. Đối với đứa bé này vẫn dùng ánh mắt khác đối đãi, chuyện này ai cũng biết. Hạo thân vương cũng không phủ nhận, chẳng qua là cười nói: “Nếu là như vậy. Vậy càng thú vị rồi. Hài tử Linh Đông kia, nếu Ôn Uyển muốn dạy thành tài, vậy phải phí nhiều công sức.” Linh Đông ở trong ấn tượng của Hạo thân vương. Không phải là một hài tử cơ trí. Khoan hậu có thừa, trí lực chưa đủ.

Hạo thân vương trước khi Từ trọng Nhiên rời đi nói: “Con dù sao kinh nghiệm vẫn chưa đủ. Tâm tính vẫn còn có chút nóng vội.” Hạo thân vương thật ra thì rất coi trọng người con rể này. Có thể bởi vì kinh nghiệm đau khổ tương đối nhiều, nên rất trầm ổn. Nhưng so với người khác, còn chưa đủ ( Từ Trọng Nhiên khóc: Ôn Uyển Quận chúa là yêu nghiệt. Không thể so sánh được).

Phía ngoài ầm ĩ ngất trời rồi, Hạ Dao thấy Ôn Uyển thật giống như người không có chuyện gì. Ôn Uyển muốn như thế nào. Nàng có chút sờ không được: “Quận chúa, người rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?”

Ôn Uyển thả bút vẽ trong tay xuống: “Có thể nghĩ như thế nào, tinh tế suy nghĩ. Dạy Linh Đông không phải là chuyện dễ dàng. Đứa bé kia tư chất không được cũng không thành vấn đề, nhưng tính tình kia ta có chút lo lắng.” Linh Đông nói là nhút nhát, thật ra thì xác thực mà nói có chút nhu nhược. Cá tính này nếu không rèn luyện, Ôn Uyển dạy nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nguyên nhân rất đơn giản, tính tình mềm yếu dễ dàng bị thao túng. Thân là vua của một nước, nếu bị người khác thao túng rồi, chắc chắn thiên hạ đại loạn. Dĩ nhiên, nếu Linh Đông thật sự có cá tính này, hoàng đế cũng sẽ không coi trọng hắn. Nếu Ôn Uyển muốn đẩy hắn thượng vị, kết quả là hại Linh Đông…không ít, cũng sẽ hại chính nàng ( ai biết đến lúc đó hoàng đế có thể cho là Ôn Uyển muốn thông qua khống chế hoàng đế, tự mình làm nữ hoàng ẩn mặt hay không?). Cho nên nhất định phải đem Linh Đông bồi dưỡng trở thành một hài tử có quyết đoán, thông tuệ. Đây không phải là khó khăn bình thường. Nhưng nếu chọn lựa người khác, Ôn Uyển lại không muốn . Vì ích lợi quá lớn, ai biết hắn lúc nào vì ích lợi mà vùi dập ngươi.

Hạ Dao nghe nói tính tình không được , thì nở nụ cười: “Ban đầu tiên hoàng vì tính tình của Quận chúa, phải nhọc lòng rất nhiều. Tiên hoàng khổ tâm cũng không uổng phí, Quận chúa hiện tại không phải rất tốt sao? Nhớ năm đó, Quận chúa nhìn thấy đánh chết một cung nữ đã bị dọa ngất rồi, bị hãm hại thì giống như chạy nạn trốn tới thôn trang. Nhưng hôm nay, hôm nay đã trưởng thành rồi.”

Trong mắt Ôn Uyển có hoài niệm thắm thiết, còn mang một tia hối hận: “Hạ Dao, ta vẫn cũng không hiểu ban đầu ông ngoại hoàng đế tại sao phải để cho ta ở bên cạnh lúc đại thần của ông thảo luận chính sự, còn để cho ta đọc tấu chương cho ông. Đọc tấu chương còn chưa tính, còn theo ông phân tích chính vụ. Đặc biệt là một năm cuối cùng, ông ngoại hoàng đế dạy ta rất nhiều thứ. Lúc ấy ta liền cảm thấy kỳ quái, chỉ không dám hỏi thôi. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, Hạ Dao, ông ngoại hoàng đế dạy ta xử lý chính vụ như thế làm cái gì? Ta biết ông ngoại hoàng đế cơ trí như vậy, ông sẽ không làm chuyện vô duyên vô cớ. Nhưng ta còn nghĩ mãi mà không rõ ông ngoại hoàng đế dạy ta những thứ này, không lo lắng ta sẽ tạo thành nguy hại đối với Đại Tề sao? Tại sao Ông ngoại Hoàng đế đối với ta yên tâm như vậy.” Tại sao ông ngoại hoàng đế có thể nàng về yên tâm? Không phải nói hoàng đế đều là bạc tình phụ nghĩa sao? Tại sao lại dễ dàng tha thứ và khoan dung cho nàng như vậy?

Hạ Dao chỉ một câu nói: “Hoàng thượng tin tưởng Quận chúa có thể tạo phúc cho thiên hạ dân chúng.” Sự thật đã chứng minh tiên hoàng mắt sáng như đuốc, Quận chúa quả thật mang đến phúc khí cho thiên hạ vạn dân. Cũng giúp đỡ hoàng thượng để Đại Tề hưng thịnh. Đại Tề hôm nay càng ngày càng tốt, cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh.

Ôn Uyển khẽ cảm thán: “Đúng vậy a, ông ngoại hoàng đế tâm tâm niệm niệm, thời điểm nhắm mắt vẫn nghĩ Đại Tề, vẫn nghĩ đến thiên hạ của Yến gia.” Không thể phủ nhận, ông ngoại hoàng đế thật sự là một hoàng đế hợp cách. Nhưng cũng là trưởng bối nhân từ thương yêu nàng. Nếu không có ông ngoại hoàng đế che chở, Ôn Uyển biết nàng sống không tới hiện tại.

Ôn Uyển nghĩ đến ông ngoại hoàng đế, trong bụng mềm nhũn: “Hãy để ta suy nghĩ thêm nữa” Muốn hạ quyết tâm làm việc này, không phải cần loại dũng khí bình thường.

Đang nói bỗng nghe báo Đại phu nhân tới. Ôn Uyển lắc đầu đầu: “Đi nói là ta đang bận, không có thời gian gặp nàng ta.”

Mặt Hạ Dao cũng lộ vẻ chán ghét. Ở thời kỳ nhạy cảm này, cho dù không phải bởi vì chuyện này. Cũng không nên tới cửa, phải biết kiêng kỵ mới đúng. Thật là, khụ, những người này luôn được voi đòi tiên.

Hạ Ảnh cười nói Đại phu nhân là tới đưa thiệp mừng . Ôn Uyển cho người chuẩn bị xong Lễ là được. Nàng đối với một nhà Đại phu nhân, cũng không có tình cảm gì. Nếu không phải nhìn nể mặt Bạch thế Niên, ai biết Bạch Thế Hoa là ai. Hôm nay cho nhiều lợi ích như vậy, phòng lớn Bạch gia cũng coi như đã tốt. Những thứ khác thì miễn đi.

Hoàng đế biết Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, nên bảo nàng cứ từ từ suy nghĩ. Không vội.

Hạ Dao nghe được Phương Vũ Đồng tới cửa liền có chút buồn cười. Hiện tại các nàng cho rằng phủ đệ quận chúa là chợ bán thức ăn à, không thông qua đưa thiếp mời đã tự tiện tới đây: “Mời nàng đi vào, đến phòng khách đi.” Không đẩy ra khỏi cửa, bởi vì … vậy là vô cùng không lễ phép. Nhưng có thể đem người bỏ ở nơi đó.

Phương Vũ Đồng cũng bởi vì Kỳ Phong nói…, mà phải tới đây. Dĩ nhiên, trên mặt là Kỳ Phong bức bách. Nhưng chuyện như vậy, bức bách nữa cũng không thể đem nàng chạy tới, chủ yếu trong lòng của nàng cũng muốn tới gặp Ôn Uyển. Về phần có còn chuyện khác hay không, cũng chỉ mình Phương Vũ Đồng hiểu rõ.

Phương Vũ Đồng vừa đến phòng khách, sắc mặt có một chút thay đổi. Nàng tới phủ đệ Ôn Uyển ít, vốn dĩ trước cũng đã tới mấy lần. Mỗi lần đến phủ Quận chúa, Ôn Uyển đều mời bọn họ đến phòng khách nhỏ hoặc là trực tiếp đến trong nhà giữa. Trừ yến hội ra, đây là lần đầu tiên ở trong phòng khách.

Nước trà đổi mấy lần, lấy được trả lời chắc chắn vẫn là câu nói kia, Quận chúa đang bận. Hạ Dao cô nương nói chờ sau khi Quận chúa bận rộn xong mới có thể gặp khách. Nói cách khác, Hạ Dao không truyền lời cho Ôn Uyển.

Phương Vũ Đồng cũng không phải đần, Hạ Dao cường hãn di nữa, cũng không thể làm chủ được cho Ôn Uyển. Cho nên Ôn Uyển căn bản không muốn gặp nàng. Thật ra nàng cũng không có ý tứ gì khác, muốn tới cửa cùng Ôn Uyển ôn chuyện thôi. Không phải muốn những chuyện khác.

Phương Vũ Đồng ảm đạm rời đi.

Ôn Uyển nghe được Hạ Dao nói Phương Vũ Đồng rời đi, thì tiếp tục dạy Minh Cẩn biết chữ. Tuyệt đối không để ý việc có đắc tội Phương Vũ Đồng hay không?

Thật ra thì Ôn Uyển có oán niệm. Vốn là muốn lên kế hoạch chuyện thương hành. Ngân hàng đang chỉnh đốn thay đổi chế độ bên trong (thay đổi một chút chế độ không tốt) đã có rất nhiều chuyện rồi. Lại cứ bị những thứ chuyện loạn thất bát tao này làm rối loạn tay chân. Thật khiến người ta căm tức.

Đông cung phái người đưa tin, là Linh Đông tự tay viết thư. Nói hắn nhớ Ôn Uyển rồi, cũng nhớ Minh Duệ và Minh Cẩn. Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển và Linh Đông chung đụng được tương đối nhiều. Biết hôm nay đứa bé kia không phải có nhiều tâm nhãn, chỉ bị những người khác lợi dụng thôi. Ôn Uyển vẫn dùng thái độ giống nhau, đừng nói thấy người, tới câu nói trả lời cũng không có.

Thái Tử Phi thật sự sờ không được mạch của Ôn Uyển rồi. Vốn là có bảy phần nắm chặc, hôm nay cũng chỉ còn dư lại bốn phần: “Ôn Uyển, rốt cuộc muốn làm gì?”

Ôn Uyển muốn làm gì, quả thật làm cho người ta suy đoán không ra. Cũng là lão tướng gia ru rú trong nhà suy đoán: “Cái nha đầu này, là muốn đem nước hồ quấy đục. Về phần kết quả như thế nào, vậy thì phải xem hoàng thượng cuối cùng giải quyết ra sao? Nếu hoàng thượng nhất định phải dạy một hoàng tử, Ôn Uyển từ chối không được, có thể sẽ dạy Linh Đông. Lại nói tiếp, Hải lão cũng không tồi. Lúc trước Thái Tử Phi làm một ít chuyện đó, thoáng cái đã có chỗ tốt, thật sự là tính toán giỏi.”

Tô Hiển nghe được là Linh Đông, liền có chút lắc đầu: “Cha, đứa bé kia tư chất không được. Trong hoàng tử Long Tôn trên lớp học, hắn đứng hàng thứ ba đếm ngược.” Tư chất như vậy, Ôn Uyển muốn sao?

Tô Tướng nhìn quyển sách vỡ lòng trên bàn: ” Biện pháp Ôn Uyển dạy hài tử đặc thù. Có lẽ, thật có thể dạy hắn thành tài . Nếu không thành, đối với hoàng thượng, đối với Ôn Uyển cũng không có tổn thất gì( Ôn Uyển rất im lặng: Vậy mà còn không có tổn thất cái gì, tinh lực tình cảm những thứ này là không cách nào tính toán).”

Tô Hiển cẩn thận hỏi, nếu Ôn Uyển thật lựa chọn Linh Đông, bọn họ nên làm như thế nào? Tô Dương ở xa kinh thành, thả ra bên ngoài hai năm qua, so sánh với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều.

Tô Tướng vẫn không thể cho ra đáp án xác thực, chỉ có thể nói nhìn xem. Dù cho tư chất không tốt, nếu Ôn Uyển thật lựa chọn Linh Đông, lọt vào ánh mắt hoàng đế không cũng là vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.