Trong mơ hồ, Lục Diêu cảm thấy bên tai mình giống như có tiếng khóc, lại không phải là tiếng khóc mà là tiếng mưa rơi, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa lài, Lục Diêu đột nhiên bị ném vào một cảnh tượng rất quen thuộc...
Trời u ám, Lục Diêu đứng trước cửa sổ đối diện tòa cao ốc, hai tay khoanh lại, không biết có phải là vì khí trời hay không mà Lục Diêu trong khoảng thời gian này có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhớ đến những chuyện khi mới vừa bước vào giới giải trí, Lục Diêu lấy lại bình tĩnh, lần này đại diện quảng cáo sẽ giao cho cô ấy đi, dù sao quảng cáo này cũng là vì cô ấy mà thiết kế, chỉ là không biết, sau khi kết hôn cô ấy có nguyện ý đóng hay không.
*Cốc, cốc, cốc...* Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Vào đi."
"Lão đại, đây là tư liệu về nữ minh tinh mà cô muốn." bí thư tiểu Lý đi vào, thấy Lục Diêu không quay đầu lại đành nói tiếp "Tài liệu này là khi cô ấy còn sống, sau khi chết chung tôi không tìm được."
"Khi còn sống???" Lục Diêu nhất thời không phản ứng kịp, cô ấy không phải đã thực hiện được ước mơ của cô ấy rồi sao? chồng của cô ấy không phải rất cưng chìu cô ấy sao? tại sao lại là khi còn sống? làm sao có thể?
"Đúng vậy! Lão đại, cô không có nhìn ti vi sao? Cô ấy tuần trước bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời rồi!" Tiểu Lý thấy Lục Diêu dù trời có sập xuống vẫn không thay đổi sắc mặt lại bấm chặt tay vào cái bàn phía trước.
Mặc dù rốt cuộc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tiểu Lý rất nhanh liền đi ra ngoài, Lục Diêu nghe được âm thanh đóng cửa, lúc này mới xoay người lại, trừ sắc mặt cho chút tái nhợt ra, không có gì khác thường, nhưng chỉ cần chú ý một chút, sẽ thấy được sự khủng hoảng trong mắt của Lục Diêu cùng với bàn tay đang phát run khi cầm hồ sơ.
Lục Diêu từ từ mở ra tập hồ sơ, đầu tiên nhìn đến là ảnh cưới, trai tài gái sắc, tình ý liên miên, cũng là ký ức đau khổ nhất của Lục Diêu. Lục Diêu nhịn xuống đau lòng, xem hết tài liệu, bởi vì Tiểu Lý nghĩ là Lục Diêu vì chọn lựa người đại diện lần này mới kêu mình đi tra tài liệu, khi biết đối phương đã qua đời cũng không tra rất cặn kẽ, chỉ đại khái tra cuộc đời đối phương có bao nhiêu chuyện trọng đại, cho nên đại khái chỉ có mấy tờ giấy, nhưng Lục Diêu nhìn thật lâu, rốt cuộc, Lục Diêu ôm đầu khóc lớn lên.
"Diêu Diêu.....Diêu Diêu..... tĩnh dậy! Tĩnh dậy!" Bên tai xuất hiện âm thanh quen thuộc kéo Lục Diêu ra khỏi giấc mộng. Lục Diêu tỉnh lại thấy Sở Lăng mặc đồ ngủ màu trắng ngồi trên giường mình, tay còn để lên vai của mình. Ý thức của Lục Diêu mới quay trở lại.
"Diêu Diêu, cậu có sao không?" Sở Lăng nhìn mặt của Lục Diêu tràn đầy nước mắt. Chất lượng giấc ngủ của Sở Lăng đều không tốt, rất dễ dàng thức tỉnh, bị tiếng khóc của Lục Diêu làm tỉnh giấc. Phát hiện Lục Diêu đang khóc, Sở Lăng liền vội vàng chạy đến xem đã xảy ra chuyện gì, sống cùng nhau hai ngày này, làm cho Sở Lăng cảm thấy ông trời thương hại mình quá cô đơn nên tặng cho mình một người bạn.
"Không sao đâu! Chỉ là gặp ác mộng." Lục Diêu cảm xúc đã bình thường trở lại.
"Ầm ỉ cái gì? Các người có phải không muốn cho người khác ngủ không?" Đường Lâm ở giường đối diện bị đánh thức, lớn tiếng hét lên.
Lục Diêu kéo lại Sở Lăng đang muốn mở miệng, lắc đầu một cái "Mình không sao, cậu về giường ngủ đi! Ngủ ngon." Lục Diêu cảm giác rất rõ ràng, sau khi quan hệ của mình cùng Sở Lăng tốt hơn Đường Lâm đối với mình bài xích cùng ác ý, bây giờ mình phải kiểm tra lại những chuyện ban đầu Đường Lâm tự nói với mình về Sở Lăng. Những chuyện nữ sinh có ác ý nói không biết cái nào là thật cái nào là giả, sau này quan hệ của cả hai chỉ tốt được một đoạn thời gian, rất nhiều chuyện đã qua Lục Diêu cũng là không biết. Lục Diêu cảm thấy mình nên quên Sở Lăng mà mình đã nhận thức trước đây, một lần nữa nhận thức lại Sở Lăng bây giờ, hai ngày này cô phát hiện Sở Lăng đối với mọi người đều rất tốt, là một cô gái đơn thuần, chẳng qua là bị người trong nhà cưng chiều quá mức, tính tình không phải là rất tốt, thẳng thắn có sao nói vậy. Nhưng trong khoảng thời gian này, Lục Diêu đã nhìn thấu được một người, không phải Đường Lâm mà là trong phòng ngủ nhìn như không có tồn tại-Trần Khiết.
Nếu như Lục Diêu thật chỉ mới 17 tuổi, đương nhiên là nhìn không ra, nhưng bây giờ Lục Diêu là lấy diễn làm cơm làm sao không nhìn ra trong mắt Trần Khiết đối Sở Lăng ác ý, mới tới khi ấy Lục Diêu cũng đã lờ mờ phát hiện, nhưng khi ấy Lục Diêu cũng không ưa gì Sở Lăng, cho nên cũng không quá chú ý, nhưng mà sau đó lại phát hiện Đường Lâm mỗi lần cùng Sở Lăng xảy ra tranh chấp liền nhất định có Trần Khiết ở giữa, mỗi lần đều là khuyên Đường Lâm, nhưng thực tế là làm Đường Lâm càng ngày càng ghét Sở Lăng. Lục Diêu có chút không hiểu, Sở Lăng cùng Trần Khiết vốn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, Trần Khiết tại sao lại ghét Sở Lăng như vậy?
Sở Lăng vẫn không yên lòng, nhưng cân nhắc đến đúng là đã quá muộn, liền ôm Lục Diêu một cái rồi trở về giường mình, không lâu đã ngủ thiếp đi. Lục Diêu thì không ngủ được, nghĩ về Sở Lăng, suy nghĩ rốt cuộc có bao nhiêu chuyện của Sở Lăng mà mình không biết nữa.
Mặc dù tối hôm qua ngủ rất trễ, nhưng Lục Diêu đã quen sáng sớm 6 giờ liền tỉnh, Lục Diêu biết mưa sẽ càng lúc càng lớn, quân huấn bị hủy bỏ, nhưng vẫn tỉnh dậy, nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân, sau đó đeo túi sách ra cửa.
Đi dưới cơn mưa, nghe âm thanh tiếng mưa rớt xuống dù, Lục Diêu vừa đi vừa suy nghĩ con đường tiếp theo nên đi như thế nào. Nói chính xác hơn là con đường của mình và Sở Lăng nên đi.
Sở Lăng thích diễn xuất, Lục Diêu nhớ khi hai người còn ở dưới trướng công ty giải trí Kim Nhàn, Sở Lăng đã từng nói cô ấy rất hưởng thụ quá trình diễn xuất, nên kiếp này cô ấy khẳng định sẽ tiến vào giới giải trí.
Nhưng còn mình? Đầu tiên, chắc chắn mình sẽ không giống kiếp trước lại tiến vào giới giải trí, khiếp trước là do trời xui đất khiến mới phải tiến vào giới giải trí, nhưng cô thật sự không thích nghề đó. Lục Diêu trước sau vẫn cảm thấy tình yêu của mình bị hủy là do giới giải trí, mặc dù khi đó Sở Lăng cũng không thương mình, nhưng nếu như không phải là ở giới giải trí, quan hệ của hai người cũng không từ bạn bè mà biến thành tử địch. Nhưng đã hoạt động năm năm trong giới giải trí, lại chiến đấu mười năm trên thương trường, Lục Diêu thấu hiểu rất nhiều chuyện về ngành giải trí này. Nếu như muốn Sở Lăng trong giới giải trí an toàn diễn xuất, mình càng phải leo lên vị trí cao hơn so với kiếp trước.
Lục Diêu nghiêm túc nhớ lại những sự việc năm đó khi mình còn học đầu tư, mong muốn tìm được những tài liệu có liên quan đến hai năm kế tiếp. Cô bây giờ không có thời gian để đi nghiên cứu thương giới hiện tại như thế nào.
Bởi vì từ ngành giải trí chuyển sang thương trường, cô không chỉ học lí thuyết mà còn xem qua những ví dụ thực tiễn, nhưng mà cô không chú ý đến thời gian phát sinh, cho nên bây giờ trong đầu có một đống tư liệu nhưng không biết bắt đầu từ đâu, không biết chuyện nào gần nhất sẽ phát sinh.
Lục Diêu đi không mục đích, cho đến khi thấy được một Sở Giao Dịch Chứng Khoán ( cổ phiếu). Lục Diêu lúc này mới nảy sinh chủ ý.