Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 119: Mộ Hành Chi



TSCPTĐK - Chương 119

Chương 119: Mộ Hành Chi

Tiếng đập cửa nhịp nhịp vang lên, Thẩm Nguyên nhìn về phía cửa, "Ta vừa về liền có người tới bái phỏng, ta đi mở cửa."

Thẩm Nguyên vừa mở cửa liền nhìn thấy một nam tử dung nhan có chút tang thương.

"Các hạ, xin hỏi có chuyện gì sao?" Thẩm Nguyên khẽ đảo mắt hỏi.

"Ta tìm Mộ Đình Hiên." Nam tử trung niên nói.

Thanh âm nam tử trầm thấp khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy có vài phần chua xót.

Trang Hạo đi tới bên người Thẩm Nguyên, tràn đầy thành khẩn nhìn người tới: "Thật ngại quá, chỗ chúng ta không có người nào tên là Mộ Đình Hiên. Ngươi tìm lầm chỗ rồi, mời trở về."

"Không có sao?" Nam tử nhíu mày lại.

Trang Hạo cười lắc đầu, chém đinh chặt sắt đáp: "Không có."

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Trang Hạo một hồi lâu: "Ngày khác ta lại đến."

Thẩm Nguyên nhìn bóng dáng nam tử rời đi: "Trang Hạo, người kia là ai vậy? Sao ngươi lại lừa hắn?"

"Người kia? Nếu vận khí Dịch Phàm đủ tốt, người kia rất có khả năng sẽ trở thành nhạc phụ Dịch Phàm." Trang Hạo ôm hai tay nói.

Thẩm Nguyên trừng lớn mắt: "Nhạc phụ...... Dịch Phàm? Hắn là phụ thân Mộ Đình Hiên? Ngươi xác định sao?"

"Một thân hơi thở công pháp mộc hệ, thực lực ở cấp chín, lớn lên rất giống Mộ Nhạc Sơn, quần áo trên người lại có biểu tượng của Mộc Linh Tông, chắc chắn đó là Mộ gia Mộ Hành năm đó đã phản bội Mộ gia."

"Hắn có khả năng sẽ trở thành nhạc phụ Dịch Phàm a! Ngươi đuổi hắn đi như vậy thật sự ổn sao?" Tiểu tử Dịch Phàm kia rất biến thái a, còn khó chọc hơn cả Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh chỉ là miệng hư, tiểu tử Dịch Phàm này mới chân chính là xuống tay vô tình.

"Không có việc gì, mấy ngày nay ta nghe Thiếu Vinh kể về một câu chuyện xưa "Ba lần tới mời", nếu người này có lòng thành, nhất định sẽ quay lại."

"Ba lần tới mời"? Đó là gì vậy?"

Trang Hạo nhún vai: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói có một tiểu tử gọi là Lưu Bị tới mời cao nhân trong mao lư Gia Cát Lượng rời núi, mời tổng cộng ba lần, hai lần đầu đều không gặp được người, tới lần thứ ba, Gia Cát Lượng rốt cuộc cũng cảm động, liền đi theo hắn."

"Cao nhân sống trong mao lư, này cũng quá thảm rồi." Thẩm Nguyên vuốt cằm cảm thán.

Trang Hạo nhún vai: "Nghe Thiếu Vinh nói, Gia Cát Lượng là một người liệu sự như thần, trong bày mưu lập kế, ngoài quyết thắng ngàn dặm, giết người không thấy máu, đánh đàn dọa lui mười lăm vạn quân địch, rất có bản lĩnh, sở dĩ vào mao lư sống có thể là do người ta tương đối điệu thấp đi!"

Thẩm Nguyên gật đầu: "Thì ra là thế! Vậy Lưu Bị là ai?"

Trang Hạo: "Là một niểu hùng (??) mang giấc mộng tranh giành thiên hạ!"

Thẩm Nguyên: "Vậy hắn có thành công không?"

Trang Hạo: "Xem như thành công đi!"

Thẩm Nguyên: "Thực lực của Lưu Bị này rất mạnh sao?"

Trang Hạo lắc đầu: "Nghe Thiếu Vinh nói thực lực không mạnh lắm, nhưng rất biết lừa dối người khác, tiểu tử này lừa dối một lượng lớn người tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản đi theo hắn giành thiên hạ!"

Thẩm Nguyên như suy tư gì nói: "Như vậy xem ra hắn rất lợi hại a! Bất quá, bản lĩnh phỏng chừng cũng không được đến đâu, ta chưa từng nghe về Lưu Bị này, Kỳ Thiếu Vinh là nghe từ đâu vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, "Hai người các ngươi lại tụ tập nói xấu ta cái gì đấy?"

"Chúng ta đang nói về Lưu Bị, đây là lần đầu tiên ta nghe nói về người này a." Thẩm Nguyên nói.

Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy ghét bỏ nhìn Thẩm Nguyên: "Tại sao ngay cả Lưu Bị ngươi cũng không biết? Đún là kiến thức hạn hẹp! Bất quá, cái này cũng không trách được ngươi......" Lưu Bị là người của thế giới trước, người thế giới này biết mới là lạ.

Thẩm Nguyên gật đầu: "Đúng là không thể trách ta. Có trách thì phải trách Lưu Bị này không đủ nổi danh!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

............

"Sao cửa lại mở, có người vừa tới?" Kỳ Thiếu Vinh chuyển đề tài hỏi.

"Nhạc phụ Dịch Phàm mới tới, bất quá, bị Trang Hạo lừa đi rồi." Thẩm Nguyên ân cần trả lời.

"Các ngươi nói nhạc phụ ai tới?" Dịch Phàm đi ra hỏi.

"Ngươi a! A! Hiện tại nói là của ngươi vẫn còn quá sớm, nhìn trình độ của ngươi, nếu muốn theo đuổi được Mộ Đình Hiên là rất khó khăn, rất rất khó khăn, rất rất rất khó khăn a......" Thẩm Nguyên đáp.

Dịch Phàm: "......"

Dịch Phàm nhìn Thẩm Nguyên: "Thẩm thiếu, có phải ngươi cảm thấy ngươi là người thừa kế Thẩm gia, ta sẽ không đánh ngươi không?"

Thẩm Nguyên: "......"

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm: "Mộ Hành Chi vừa tới, ngươi có muốn nói cho Mộ Đình Hiên không?"

Dịch Phàm nhấp môi: "Tìm thời cơ, ta sẽ nói với hắn."

Thẩm Nguyên thật cẩn thận đánh giá Dịch Phàm: "Chỗ ta có tin tức về Dịch gia, ngươi muốn biết không?"

Dịch Phàm liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Nói đi."

"Dịch Tầm hưu Dương Mạn, sau đó lại cưới thêm mấy tiểu thiếp, Dương Mạn, Dịch Băng, Dịch Hỏa, tính cả Dịch Sơ Tuyết bị đuổi ra khỏi Dịch gia, đi đến một tiểu sơn trang."

Dịch Phàm cười khổ một tiếng: "Ta đã sớm đoán được Dịch Tầm này vô cùng bạc tình mà."

Thẩm Nguyên ôm hai tay: "Hắn qua ngày cũng không tốt lắm đâu, Dịch Tầm nguyên bản là gia chủ Dịch gia, hiện giờ đã phải bãi chức."

Dịch Phàm cười cười: "Phải vậy không?"

............

Lực ảnh hưởng của Thương Minh rất lớn, bởi vì Mộ Nhạc Sơn động thủ với Kỳ Thiếu Vinh, Thương Minh lại càng tăng sức chèn ép Mộ gia thêm vài phần.

Sinh ý Mộ gia bị đánh cho rơi rớt tan tác, Mộ Nhạc Sơn không khỏi có chút sứt đầu mẻ trán.

Biết Kỳ Thiếu Vinh là vì Mộ Đình Hiên mới làm như thế, không ít người Mộ gia đều đánh chủ ý tới trên đầu Mộ Đình Hiên, nhưng người muốn đi tìm Mộ Đình Hiên đều bị một cao thủ thần bí đánh cho một trận.

"Phụ thân ·" Mộ Hòe đi tới tìm Mộ Nhạc Sơn.

Mộ Nhạc Sơn cau mày nhìn Mộ Hòe: "Sao ngươi lại tới đây?

"Phụ thân, để ta đi tìm Mộ Đình Hiên trả đồ ta thiếu lại cho hắn đi."

Mộ Nhạc Sơn tràn đầy kích động nhìn Mộ Hòe: "Ngươi đang nói cái gì! Ăn nói khùng điên! Ngươi không thiếu hắn cái gì!"

Mộ Hòe nhìn Mộ Nhạc Sơn: "Phụ thân, nếu cứ tiếp tục như vậy toàn bộ Mộ gia đều sẽ bị hủy."

Mộ Nhạc Sơn không thèm để ý nói: "Đây là chuyện của người lớn chúng ta, không cần ngươi phải nhọc lòng."

"Phụ thân, những trưởng lão khác cũng nghĩ như vậy sao?"

Năm đó chuyện Mộ Nhạc Sơn đào mộc linh chi tâm ra khỏi thân thể Mộ Đình Hiên đưa vào trong người Mộ Hòe tuy rằng là bí ẩn, nhưng rất nhiều người Mộ gia đều biết, hiện giờ Kỳ Thiếu Vinh vì ra mặt cho Mộ Đình Hiên, điên cuồng trả thù Mộ gia, đã có vài người đưa ra đề nghị để Mộ Hòe trả mộc linh chi tâm lại cho Mộ Đình Hiên.

Mộ Hòe nguyên bản là thanh niên mẫu mực của Mộ gia, các thiếu niên khác trong Mộ gia vừa ghen ghét vừa hâm mộ Mộ Hòe, hiện giờ tin tức mộc linh chi tâm trong thân thể Mộ Hòe lai lịch bất chính tuôn ra, ánh mắt các thiếu niên Mộ gia nhìn Mộ Hòe liền có chút khác thường, vì vậy mà danh dự Mộ Hòe bị đả kích không nhỏ.

Trang Hạo ngồi trên mép giường Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt ngủ đến ngọt ngào.

Kỳ Thiếu Vinh quay người, vừa mở mắt liền nhìn thấy Trang Hạo ngồi bên cạnh, tức khắc hoảng sợ.

Kỳ Thiếu Vinh gãi gãi tóc, nửa dựng thân thể lên.

"Ngươi ở chỗ này làm gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Ta có chút chuyện muốn nói cho ngươi, thấy ngươi đang ngủ, ta liền không đánh thức ngươi, ở bên này chờ." Trang Hạo đáp.

"Ngươi không thể ra ngoài chờ sao?"

Trang Hạo không cho là đúng nói: "Ta thủ ở bên này mới có thể nói cho ngươi trước!"

Kỳ Thiếu Vinh: "...... Chuyện gì, quan trọng như vậy sao?"

"Phụ thân Mộ Đình Hiên tới."

Kỳ Thiếu Vinh: "Phải vậy không? Cái này cũng không phải đại sự gì!"

"Đúng vậy! Cho nên ta mới không đánh thức ngươi trước, mà là ở bên cạnh chờ ngươi dậy."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"A! Thiếu Vinh, ngươi biết không? Thời điểm ngươi ngủ sẽ phát ra mấy thanh âm khò khè khò khè khò khè, xì xụp xì xụp......"

Sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được vặn vẹo lại một chút: "Đúng là phải cảm ơn ngươi đã nói, ta thật sự không biết thời điểm ta ngủ lại phát ra thanh âm như vậy."

"Ngươi như vậy rất đáng yêu, giống như heo nhỏ vậy......"

Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được nắm chặt khăn trải giường, tên Trang Hạo ngốc này, ai giống heo nhỏ, tên ngốc này mới giống heo!

Kỳ Thiếu Vinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Trang Hạo: "Cảm ơn ngươi khích lệ!"

Trang Hạo cười cười: "Thời điểm ngươi ngủ còn thích chu miệng, khiến cho ta rất muốn hôn ngươi......"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Trang Hạo chớp chớp mắt, đột nhiên đè Kỳ Thiếu Vinh lên trên giường, hung hăng hôn lên.

Kỳ Thiếu Vinh đang bị vây trong nửa tình nửa mê, chưa kịp phản ứng lại được, liền để cho Trang Hạo đánh lén đắc thủ.

Kỳ Thiếu Vinh đánh một cái tát lên mặt Trang Hạo, "Ngươi làm gì?"

"Bộ dáng ngươi nhìn qua giống như là đang đòi hôn với ta." Trang Hạo tràn đầy vô tội nói.

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Ai đòi hôn với ngươi? Có phải mắt ngươi què rồi không?"

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi cảm thấy ta hôn ngươi là thiệt sao, vậy ta để ngươi hôn lại là được!"

Trang Hạo chu môi, tiến đến trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh vặn vẹo một trận, tên ngốc Trang Hạo này không phải là bị thứ gì bám vào người đi?

............

Dịch Phàm đẩy cửa đi đến, vừa lúc nhìn thấy Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh đang hôn môi, kỳ thật Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh cũng không có thật sự hôn môi, chỉ là từ góc độ của Dịch Phàm nhìn tới, hai người giống như là đang hôn.

Kỳ Thiếu Vinh đẩy Trang Hạo ra: "Mau cút ra!"

Trang Hạo có chút ủy khuất dịch dịch thân mình.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "A Phàm, có chuyện gì sao?"

Dịch Phàm gật đầu: "Ăn cơm."

"Ta biết rồi, tới liền đây."

Trang Hạo: "Ta......"

Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Trang Hạo: "Ngươi cút ra ngoài cho ta.

Trang Hạo tràn đầy ủy khuất nhìn Kỳ Thiếu Vinh, không tình nguyện lui ra ngoài.

Trang Hạo đi theo Dịch Phàm ra ngoài, Dịch Phàm nhìn dấu tay năm ngón trên mặt Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ấn ký trên mặt ngươi rất rõ ràng a! Nếu ngươi lấy bộ dáng này ra ngoài, sợ là sẽ tổn hại đến uy danh!"

Trang Hạo xoa xoa mặt mình: "Làm chuyện gì cũng đều phải trả đại giới, ngươi muốn bị đánh chỉ sợ cũng không có cơ hội đâu!"

Dịch Phàm: "......"

Trang Hạo xoa xoa mặt mình, ấn ký trên mặt rất nhanh liền tiêu tán.

Dịch Phàm nhìn Trang Hạo: "Mọi người đều nói Trang đại thiếu là người lạnh nhạt rụt rè, trong khoảng thời gian ở chung này, Trang đại thiếu đúng là làm ta phải lau mắt mà nhìn!"

"Không cần yêu ta, ta không có hứng thú với ngươi." Trang Hạo nghiêm trang nói.

Dịch Phàm hít sâu một hơi: "Trang đại thiếu gia, ngươi có thể yên tâm, ta có mù cũng sẽ không coi trọng ngươi."

Trang Hạo vân đạm phong khinh cười cười: "Như vậy là tốt nhất......"

"Trang đại thiếu, da mặt ngươi dày như vậy thật là làm ta phải chấn động." Dịch Phàm tràn đầy châm chọc nói tiếp.

Trang Hạo xoa xoa mặt: "Thường thôi thường thôi."

Dịch Phàm: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.