Huyền Lương lưu luyến nhìn về phía lăng mộ một cái, cuối cùng cũng vẫn đi theo mọi người ra ngoài.
Qua Hồng khó chịu: "Tên kia quá bá đạo, thành chủ đại nhân, người nọ rốt cuộc là ai a?"
Huyền Lương lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng lắm." Thành chủ Đế Lan thành thay đổi thường xuyên, Huyền Lương cũng là gần đây mới thượng vị, hắn chỉ biết, trước khi hắn tiếp nhận ngôi vị thành chủ, quái nhân kia đã ở trong Tháp Ma Pháp quang minh mấy trăm năm rồi, không ai dám chọc.
Đế Lan thành ấn dấu quá nhiều cao thủ, có người đã sống hơn vạn năm.
Đối với loại người này, Huyền Lương vẫn luôn là không cần trêu chọc thì không trêu chọc, tuy rằng biết rõ đối phương lợi hại, nhưng Huyền Lương không ngờ đối phương lại lợi hại như thế, càng không nghĩ tới hôm nay sẽ đụng phải, thình lình mà ăn lỗ nặng.
"Trang thiếu, một đường này thật cảm tạ ngươi hỗ trợ, nếu không phải cuối cùng nhảy ra một người như vậy, mọi người sẽ được phân càng nhiều hơn." Huyền Lương nói.
Trang Hạo cười cười: "Có thể lấy được nhiều mồi lửa tinh như vậy, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Huyền Lương cười cười: "Trang thiếu tuổi còn trẻ đã là ma pháp sư thánh cấp, tương lai muốn bảo vật gì cũng có thể lấy tới tay, hiện tại quả thật không vội."
Sau khi rời khỏi lăng mộ Hỏa Ma Vương, mọi người liền đường ai nấy đi.
"Vì sao thánh cấp lại không có lực đánh trả a?" Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi.
"Bởi vì lĩnh vực!" Trang Hạo đáp.
"Lĩnh vực?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo.
Trang Hạo gật đầu: "Cấp chín cùng thánh cấp khác biệt chính là ở lĩnh vực, sau khi có được lĩnh vực, thực lực sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, lĩnh vực của kẻ thần bí kia thập phần cường hãn, mà lĩnh vực của Huyền Lương thành chủ lại chưa quá hoàn chỉnh."
Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt: "Là như vậy sao? Ánh mắt người nọ nhìn ta quái quái." Tên kia không phải là coi trọng hắn đi, nhìn qua không giống a!
"Người nọ là ma pháp sư ám hệ, nhưng trong thân thể hình như có chứa một cỗ ma pháp quang minh rất cường đại, cho nên ma pháp quang hệ đang ăn mòn hắn, ta nghĩ hắn cũng không dễ chịu gì." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Hắn có phải là cảm thấy có hứng thú với thể chất của ta không?"
Trang Hạo gật đầu: "Chắc vậy, tên kia không dễ chọc, chúng ta vẫn là cách xa hắn một chút thì tốt hơn."
......
Trong tửu lầu.
"Thiếu gia, trở về nhanh như vậy! Thu hoạch thế nào?" Bích Lưu Vân tò mò hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười, "Thu hoạch không tồi, ít nhất lễ vật tặng ngươi cùng A Hằng đã có."
Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm, thầm nghĩ: Bán đám mồi lửa tinh trong nhẫn không gian đi, hắn liền có thể thu về mấy tỷ, sinh ý đồ mỹ phẩm tuy rằng có thể kiếm tiền, nhưng chung quy vẫn là buôn bán nhỏ, nỗ lực tăng thực lực lên, trở thành cao thủ thánh cấp càn quét khắp nơi mới là con đường phát tài đúng đắn.
Bích Lưu Vân cười cười: "Vậy ta liền cảm ơn trước thiếu gia."
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Còn khách khí với ta làm cái gì!"
"Thiếu gia, ngươi còn muốn ở lại nơi này bao lâu nữa?" Bích Lưu Vân hỏi.
"Chúng ta lập tức rời đi." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Trang Hạo: "Lập tức rời đi, vì sao a? Ta cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm!"
"U Minh Long kia ánh mắt nhìn ngươi không quá thích hợp, chúng ta tốt nhất vẫn không cần ở lại nơi này."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "Ngươi sẽ không phải là ăn dấm tên kia đi?"
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Ta biết ngươi thích đẹp, tên kia lớn lên khó coi, ngươi chướng mắt, bất quá, ánh mắt hắn nhìn ngươi rất không thích hợp, tựa hồ là muốn phân giải ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh nghe Trang Hạo nói xong, không khỏi có chút kinh tủng.
"Ngươi nói rất đúng, lại nói tiếp, chúng ta tới nơi này đã được một đoạn thời gian, hiện tại cũng nên đi rồi."
Tuy rằng hắn còn chưa hiểu hết mấy thứ bên trong Tháp Ma Pháp, nhưng đều đã nhớ kỹ, cho dù hiện tại rời đi cũng không thành vấn đề.
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo rời khỏi Đế Lan thành liền muốn về Nguyên Quốc, bất quá, nửa đường nhận được thư của Kỳ Hằng, liền mã bất đình đề đi về phía Tấn Quốc.
............
Tấn Quốc, Tả gia.
"Thiếu gia, ta không có chuyện gì, làm phiền ngươi vất vả tới một chuyến, kỳ thật ngươi hoàn toàn không cần." Kỳ Hằng miễn cưỡng cười nói.
"Tiểu tử ngươi chính là có cái gì cũng muốn cứng rắn chịu đựng." Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ than thở.
Trang Hạo bĩu môi: "Tả Vân Phi sao không chiếu cố ngươi, cư nhiên để cho ngươi bị thương, bằng không ngươi liền đá hắn đi."
Tả Vân Phi mới vừa đi tới cửa liền nghe được lời này của Trang Hạo, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái, cười nói: "Không liên quan đến Vân Phi."
"Rốt cuộc là ai tổn thương ngươi a?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Là cô cô của Quân Lan Nguyệt, nữ nhân kia bởi vì thiên phú cao, từ nhỏ đã được người Già Lam Thần Điện tuyển nhận mang đi, nàng vì ra mặt cho Quân Lan Nguyệt, tìm ta gây chuyện, bất quá, Vân Phi đã giáo huấn nữ nhân kia."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Già Lam Thần Điện, đó là thứ gì?"
"Là một thế lực thần bí, thực lực phi thường hùng hậu, sẽ lựa chọn cao thủ từ các quốc gia gia nhập." Tả Vân Phi nói.
"Nghe nói Già Lam Thần Điện rất bênh vực người của mình, cô cô Quân Lan Nguyệt bị Tả Vân Phi đánh trọng thương, có lẽ sẽ tìm người trả thù Tả Vân Phi." Kỳ Hằng lo lắng nói.
Kỳ Thiếu Vinh không vui mắng: "Nữ nhân kia không phân biệt thị phi, già Lam Thần Điện còn có mặt mũi trả thù."
"Trên đời này rất nhiều thời điểm đều là giúp thân không giúp lý." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng phải!"
Kỳ Thiếu Vinh tiêu tốn một chút thời gian, cuối cũng cũng điều tra ra rõ ràng mọi chuyện, cô cô Quân Lan Nguyệt Quân Hà không có con cái, cho nên coi Quân Lan Nguyệt như nữ nhi thân sinh, sau khi Quân Lan Nguyệt cùng Tả Vân Phi đính hôn không lâu, Quân Hà liền rời đi.
Năm đó, Quân Lan Nguyệt cùng Tả Vân Phi có thể nói là duyên trời tác hợp, Quân Hà không biết khúc chiết trong đó, thời điểm trở về, hôn sự của Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi đang bị người truyền đến ồn ào huyên náo, liền nhận định là Kỳ Hằng câu dẫn Tả Vân Phi, phá hủy cảm tình của Tả Vân Phi cùng Quân Lan Nguyệt.
Khu mỏ của Tả Vân Phi ở núi Thiên Tinh mỗi ngày hốt bạc, thực sự xoát cảm giác tồn tại một phen, sính lễ 2 tỷ của Kỳ Hằng vừa truyền ra, mọi người ở Tấn Quốc đều biết tới Kỳ Hằng.
Tấn Quốc có không ít người đều hâm mộ Kỳ Hằng có phúc khí, cũng có người đố kỵ Kỳ Hằng, cảm thấy Tả Vân Phi quá coi trọng Kỳ Hằng, một hạ nhân cư nhiên dùng tới 2 tỷ làm sính lễ, thật đúng là coi tiền như rác.
............
Đang cùng Kỳ Hằng ngồi trong tửu lầu, Kỳ Thiếu Vinh nhăn chặt mày lại.
Kỳ Hằng khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, sắc mặt ngươi không tốt lắm, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải đồ ăn không hợp khẩu vị, A Hằng, bên dưới có người nói ngươi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, nha, Tả Vân Phi kia thì giống thiên nga ở chỗ nào, muốn nói ra, cũng là Tả Vân Phi không xứng với ngươi mới đúng." Kỳ Thiếu Vinh không vui mắng.
Kỳ Thiếu Vinh không vui đào đào lỗ tai, chỗ không tốt của thính lực quá tốt chính là rất nhiều thời điểm sẽ nghe được mấy thứ không nên nghe!
Kỳ Hằng cười cười: "Thiếu gia, ta không có tốt như ngươi nói."
Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Kỳ Hằng: "A Hằng, ngươi rất ưu tú, yên tâm đi."
Tả Vân Phi mở cửa ra, đi đến nói: "Ta đã đặt xong đồ ăn."
Kỳ Thiếu Vinh cười đáp: "Làm phiền Tả thiếu."
"Thiếu gia, ta nghe nói ngươi tới Đế Lan thành, sao lại trở về nhanh như vậy?" Kỳ Hằng hỏi.
"Đừng nói nữa, Đế Lan thành bên kia có cao thủ coi trọng ta, Trang Hạo bị hù chết, liền mang ta rời đi." Kỳ Thiếu Vinh cười nói.
Kỳ Hằng nhìn về phía Trang Hạo: "Có thể khiến Trang đại thiếu cảm thấy uy hiếp, nhất định là một mỹ nhân đi?"
Trang Hạo: "...... Không phải như vậy."
Trang Hạo đơn giản nói mọi chuyện lại một lần.
"U Minh Long?" Tả Vân Phi rất có hứng thú hỏi.
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Phi thường lợi hại, thánh cấp bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của hắn."
"Nhìn dáng vẻ này xem ra Đế Lan thành rất có ý tứ a! Có thời gian chúng ta cũng đi chơi." Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Hằng nói.
Kỳ Hằng gật đầu: "Được!"
"Đúng rồi, thiếu gia, các ngươi ở Đế Lan thành có thu hoạch gì không?" Kỳ Hằng hỏi.
"Nói tới cái này, hôn lễ của các ngươi tuy rằng còn hai tháng, nhưng ta cứ đưa trước lễ vật cho ngươi đi." Kỳ Hằng ném một cái nhẫn không gian qua cho Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng nhìn đồ bên trong, cau mày lại: "Thiếu gia, cái này cũng quá quý trọng."
Kỳ Hằng phát hiện, bên trong nhẫn không gian chất đầy mồi lửa tinh, nếu như bán đi, phỏng chừng có thể thu về mấy tỷ.
Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Kỳ Hằng: "Cho ngươi ngươi liền thu đi! Thủ hạ của Kỳ Thiếu Vinh ta không có người ăn cơm mềm, đều là kẻ giàu có, nếu ai lải nhải dài dòng với ngươi, ngươi liền lấy tiền đập chết hắn."
Kỳ Hằng: "......"
Tả Vân Phi: "......"
......
Kỳ Thiếu Vinh cùng Kỳ Hằng đang nói chuyện, môn bị đạp mở ra.
Mấy nam tử mặc pháp bào vẽ hình sao hung thần ác sát xông vào.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn đám người: "Xảy ra chuyện gì, vào nhầm cửa sao?"
"Không phải, là người Già Lam Thần Điện." Kỳ Hằng nhăn mày nói.
Kỳ Hằng hít sâu một hơi, Tả Vân Phi vì ra mặt cho hắn, đánh trọng thương Quân Hà. Bởi vì chuyện này, người Tả người đều rất có ý kiến với hắn, mấy trưởng lão nhìn hắn không vừa mắt, đều cảm thấy vì hắn mà Tả gia đắc tội Già Lam Thần Điện, trước mặt sau lưng nghị luận trách móc, Tả Vân Phi sau khi biết liền đánh đám trưởng lão kia một trận.
Mấy trưởng lão sau khi bị đánh đã không con nói cái gì trước mặt hắn nữa, nhưng Kỳ Hằng luôn cảm thấy ánh mắt người Tả gia nhìn hắn quái quái, giống như đang nhìn họa thủy, Kỳ Hằng chưa bao giờ biết sẽ có một ngày cấp bậc tồn tại của hắn lại giống như họa thủy.
"Ai là Kỳ Hằng, đứng ra!"
Kỳ Thiếu Vinh giơ tay lên, cười tủm tỉm nói: "Ta chính là Kỳ Hằng, tìm ta làm cái gì? Muốn mời ta ăn cơm sao? Người muốn mời ta ăn cơm rất nhiều, xếp hàng đi."
Kỳ Hằng: "......"
"Hỗn trướng! Chính là hắn, đánh cho ta!"
Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo: "Có ý tứ."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo một cái, Trang Hạo lập tức hiểu ý cười cười: "Ta hiểu rồi."
Tả Vân Phi lên tiếng: "Nghe nói Trang thiếu gia đã tiến vào thánh cấp, hiện tại ta có nhãn phúc rồi."
Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi một cái, nháy mắt có loại xúc động muốn hộc máu, Tả Vân Phi đây là muốn xem diễn sao?
Đám người nhìn Trang Hạo hỗ động, liền biết bị Kỳ Thiếu Vinh chơi, lập tức giận dữ.
"Tiểu tử đó là thánh cấp? Khoác lác cũng không chuẩn bị bản thảo!" Một người Già Lam Thần Điện nhìn Trang Hạo một cái, trào phúng nói.
Trang Hạo phất tay, bảy hệ ma pháp hình thành một dòng nước lũ, kéo hết đám người ra ngoài, sau khi có được lĩnh vực, Trang Hạo phát hiện, hắn hiện tại có thể phát động ma pháp tùy tâm sở dục, không còn cần đến pháp trượng nữa.
Dưới lĩnh vực của bảy hệ ma pháp, người thường căn bản không phải là đối thủ, đám người tiến vào liền bị đánh ngã trái ngã phải.